Chương 27: Hiểu biết

Mục Liên Hạ ngây ra tiếp nhận bưu thiếp Tống An Hoài đưa qua, trong lòng thì có chút tức giận nói không rõ.

Hắn đây là đang lấy lòng… Không sai đi?

Nhưng mà, hắn đặt mình ở đâu? Muốn không để ý tới liền không có tin tức, muốn liên hệ liền lấy lòng?

Trên mặt Mục Liên Hạ vốn mang theo tươi cười liền lạnh xuống. Cậu cầm bưu thiếp siết chặt, nhận tiền lẻ ông chủ đưa, chen người ra sải bước rời khỏi cái cửa hàng bán đồ kỷ niệm kia.

Tư Tư lúc này đã được cậu dắt tay, không quá hiểu người và chuyện mà bé nhìn thấy. Cậu và anh Mục… đang cãi nhau sao? Còn nghiêm trọng hơn Lộ Lộ ăn vụng chocolate của bé à? Lần đó bé ba ngày cũng không thèm để ý bạn ấy.

Tư Tư có chút thiên mã hành không nghĩ, vừa cùng Tống An Hoài đi ra ngoài vừa giật giật tay áo cậu bé: “Cậu ơi cậu với anh Mục đang cãi nhau hả? Người nào sai thì người đó phải xin lỗi đó.”

Tống An Hoài nắm tay Tư Tư, nhỏ giọng nói chuyện với bé: “Cậu không cãi nhau với anh ấy, là anh không để ý tới cậu.”

“Cậu chắc chắn làm sai chuyện gì đó thì anh mới không để ý tới cậu, giống con lần trước vậy, ” Tư Tư cứ như ông cụ non, còn gật gật đầu, “Con lần trước không để ý tới Lộ Lộ chính là vì bạn ấy ăn chocolate của con còn không nói cho con biết!”

Hô hấp của Tống An Hoài bị ngừng lại.

… Cục cưng à, đây rõ ràng không giống…

Kỳ thật Tống An Hoài cũng có chút không rõ. Rõ ràng lúc trước vẫn còn tốt, vì sao sau khi kết thúc công việc bảo mẫu liền không để ý hắn nữa? Hắn đã làm gì? Vì sao không nói rõ?

Tống An Hoài cũng không hiểu sao nữa.

Ngày đó Mục Liên Hạ khi đi rõ ràng có chút không vui, Tống An Hoài vốn tính đợi tính tình không hiểu sao của Mục Liên Hạ nguôi giận rồi lại liên hệ, kết quả bận rộn với một hợp đồng rồi quên, chờ khi nhớ lại… Hắn không tìm thấy lý do thích hợp.

Hắn vốn còn đang suy nghĩ làm sao để liên hệ với Mục Liên Hạ nữa, nhưng không nghĩ tới hai người lại gặp nhau ở Phần Hóa.

Nhớ đến mấy lần họ gặp nhau kia… Có phải thật sự xem như duyên phận trời ban hay không? Tống An Hoài cũng có chút chạy thần. Dù sao… Hắn cũng là lần đầu tiên, thích một người.

Cho nên mới nói, nói chuyện là rất quan trọng. Mục Liên Hạ bởi vì quá khứ nên nhạy cảm, mà Tống An Hoài lại chưa bao giờ biết nên làm gì.

Sau khi chờ Tống An Hoài mang theo Tư Tư thoát khỏi dòng người, đã không còn nhìn thấy hình bóng của Mục Liên Hạ.

“Anh Mục đi đâu rồi, ” Tư Tư có chút thất vọng, “Cậu ơi mình làm sao đây?”

Tống An Hoài từ trong túi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán Tư Tư: “Không có gì, mình đi ăn cơm trước đi, con cũng đã đói bụng.”

***

Tuy rằng nói không bởi vì Tống An Hoài khiến mình mất đi suy nghĩ đi du lịch, nhưng thật sự Mục Liên Hạ không còn tâm tình gì để đi chơi nữa.

Cậu cho rằng mình và Tống An Hoài cùng xuất hiện đã dừng ở đây, sau này gặp mặt cũng chỉ là có quen biết, chỉ cần cho cậu chút thời gian để cậu sửa lại tâm tình của mình là được. Nhưng mà, họ lại gặp nhau.

Mục Liên Hạ không tin số mệnh, chẳng sợ là cậu sống lại. Bởi vì nếu tin vào vận mệnh, vậy thì chuyện đời trước sẽ không thể thay đổi. Nhưng biến hóa đã xảy ra, vậy vận mệnh tự nhiên cũng không phải là thứ gì không bao giờ thay đổi. Chỉ là, ngẫm lại mấy lần gặp Tống An Hoài… Mục Liên Hạ im lặng.

Nhưng dù có thế nào, cậu không muốn bị bao vây nữa. Trút tất cả vào một người, là không đúng; mà muốn tin tưởng một người nữa, cũng chẳng phải dễ. Mục Liên Hạ giờ đây cảm thấy rất phức tạp. Cậu luôn là một người cảm tính, cũng chưa bao giờ là một người quyết đoán. Tuy rằng sống lại đã thay đổi cậu rất nhiều, nhưng có một số việc cũng không phải một lần là hết.

Tình cảm, cũng chưa bao giờ nói đứt là đứt. Đời trước cậu dùng một năm để quên đi người kia, lần này dưới tình huống đối phương còn chưa làm gì, thì không có khả năng nói không thích là không thích, nói phiền chán là phiền chán.

Mục Liên Hạ ở trên giường xoay người, tức giận đập ván giường.

Mục Liên Hạ ơi là Mục Liên Hạ, cậu nói với bản thân ở đáy lòng, đã ngã một lần rồi, mà sao mày vẫn ngốc như vậy chứ…

Nhưng Mục Liên Hạ có sao cũng không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau cậu nhận được tin nhắn của Tống An Hoài.

Tuy rằng lúc trước đã tính cứ vậy mà tạm biệt, nhưng cậu còn chưa khác người đến mức muốn cắt đứt tất cả phương thức liên hệ. Cho nên bây giờ cậu nhìn cái tên và tin nhắn trên di động, có một loại cảm giác không chân thật.

Hôm qua… xem như là tan rã trong không vui đi? Vì sao hắn vẫn nhắn tin cho cậu cứ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?!

Bởi vì hôm qua ngủ sớm, cho nên sáng hôm nay thức dậy cũng sớm. Khi Mục Liên Hạ cầm di động ngẩn người, điện thoại reng. Gần như khi tiếng chuông vang lên, Mục Liên Hạ nhận điện thoại.

“A lô?”

“Liên Hạ.” Thanh âm đầu kia điện thoại vẫn trầm ổn dễ nghe như trước.

“Ngài Tống, ” Mục Liên Hạ theo bản năng gọi một tiếng, “Có chuyện gì sao?”

Bên kia im lặng một lát mới tiếp tục mở miệng: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”

Mục Liên Hạ lúc này mới phản ứng lại, cậu gọi ngài Tống. Lúc trước khi cậu ở cùng Tống An Hoài rất ít khi gọi đối phương, mà khi cần, cậu cũng trực tiếp gọi tên đối phương. Cậu gọi “ngài Tống” này hoàn toàn là theo bản năng, bởi vì trước đây, cậu gọi người như vậy, đều gọi là ngài.

Tống An Hoài không để ý Mục Liên Hạ im lặng, mà là tiếp tục nói chuyện: “Vì sao đột nhiên lại gọi kỳ lạ như vậy? Gọi tên tôi được rồi.” Trong lời hắn tựa hồ có nghi vấn, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.

Mục Liên Hạ lại không biết nói gì, chỉ ừ một tiếng.

Cuộc điện thoại này hết sức xấu hổ, hai bên đều im lặng. Tựa hồ qua đã lâu, Mục Liên Hạ nhịn không được trước. Cậu ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì Tống An Hoài, nếu không có việc gì… Tôi cúp trước?”

“Cậu có thấy tin nhắn của tôi không?” Tống An Hoài hoàn toàn không như không có việc gì.

“Ách… Thấy được…” Mục Liên Hạ có chút chần chờ.

“Vậy thì tốt, lát gặp ở đó.” Tống An Hoài quyết định, sau đó cúp điện thoại. Để lại một mình Mục Liên Hạ ngẩn ngơ cầm di động, ngốc.

Mọi chuyện phát triển… hình như không phải nên vậy đi!

Cậu cau mày, cảm thấy hết sức không hiểu. Đã nói không qua lại nữa mà? Tống An Hoài đến cùng coi cậu là gì?! Nhưng mà… theo hiểu biết của cậu với Tống An Hoài, hắn không phải người nhàm chán như vậy a? Mục Liên Hạ cảm thấy mình nhìn người dù có nhìn nhầm, cũng sẽ không đến mức kết quả hoàn toàn khác nhau đến thế.

Vậy cứ đi xem sao, nhìn xem trong hồ lô của hắn đến cùng là bán thuốc gì.

Cuộc du lịch lại lần nữa biến thành ba người, như lần đó ở công viên vui chơi vậy. Tư Tư ở đằng trước vô cùng hưng phấn, Mục Liên Hạ tính tình trẻ con cũng chơi cùng, Tống An Hoài im lặng theo sau, xoay đầu liền có thể thấy.

Cơm trưa cũng ăn chung, ăn món bình dân khá đặc sắc ở Phần Hóa. Ngày 1 tháng 10 nhiều người bên ngoài đến chơi, xếp một hàng dài mới tới. Chờ khi thức ăn được bưng lên Mục Liên Hạ quả thực cảm thấy tựa như được cứu rỗi, thật sự đói thảm. Tư Tư ngược lại không quá đói, vì lúc nãy khi kêu đói đã ăn chút bánh quy.

Hương vị món ăn bình dân này rất không tệ, ba người đều nghiêm túc ăn cơm, trong quán nhỏ ồn ào lại có sự thanh tĩnh của riêng mình.

Khi Mục Liên Hạ buông đũa, Tống An Hoài đã buông đũa. Cậu nhìn Tư Tư còn đang nghiêm túc ăn cơm, uống một ngụm nước.

Vào lúc này, Tống An Hoài mở miệng: “Cậu vì sao lại giận?”

Cái gì?

Mục Liên Hạ có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Tống An Hoài.

“Ngày đó, cậu giận, hôm qua cậu cũng giận, ” Tống An Hoài vẫn là cái bộ dáng trước đây, tuy rằng có vẻ thanh lãnh, nhưng không hiểu sao lại thấy chân thật, “Cậu vì sao lại giận?”

Mục Liên Hạ cảm thấy cậu có chút nghe không hiểu lời hắn nói.

Hít sâu một hơi, Mục Liên Hạ lắc đầu: “Tôi không giận.”

Tống An Hoài nhăn mi: “Cậu giận, tôi nhìn ra được. Nhưng tôi không biết vì sao.”

“…” Mục Liên Hạ nhìn cái bộ dáng dù có đánh vỡ nồi lẩu cũng hỏi đến cùng của Tống An Hoài, không lời đối đáp.

Hắn là tới thật sự sao?

“Anh… ngày đó bảo tôi đi, ” Mục Liên Hạ hơi mím môi, cậu thật sự giận hắn, “Còn dùng tiền đuổi tôi.”

Cậu nói.

Kỳ thật cậu thấy mình không nên nói, nhưng vẫn nói ra miệng.

Cũng phải, nói ra, có lẽ có thể giải quyết khúc mắc này đi.

“Tiền là tiền lương cho cậu, lúc trước đã nói qua rồi mà, ” Tống An Hoài càng thêm khó hiểu, “Tôi vừa lúc không có việc gì, chủ nhật cho cậu nghỉ ngơi, dù sao huấn luyện quân sự rất mệt, tốn nhiều sức, khoảng thời gian này còn làm phiền cậu.”

… Hắn nói rất có đạo lý chẳng lẽ là mình sai rồi sao?

Chapter
1 Chương 1: Ước nguyện
2 Chương 2: Hoàn cảnh
3 Chương 3: Xoay chuyển
4 Chương 4: Thay đổi
5 Chương 5: Trúng tuyển
6 Chương 6: Xe lửa
7 Chương 7: Dì Lục
8 Chương 8: Thuê phòng
9 Chương 9: Tư Tư
10 Chương 10: Quen biết
11 Chương 11: Lam Tinh
12 Chương 12: Say rượu
13 Chương 13: Công viên giải trí
14 Chương 14: Khanh Hoàn
15 Chương 15: Khai giảng
16 Chương 16: Huấn luyện quân sự
17 Chương 17: Công tác
18 Chương 18: Nhưng mà
19 Chương 19: Ý tưởng
20 Chương 20: Ngoài ý muốn
21 Chương 21: Mối hận
22 Chương 22: Hợp tác
23 Chương 23: Sinh mạng mới
24 Chương 24: Đa tình
25 Chương 25: Phần Hóa
26 Chương 26: Tình cờ Gặp nhau
27 Chương 27: Hiểu biết
28 Chương 28: Nếu
29 Chương 29: Qua lại
30 Chương 30: Trò hay
31 Chương 31: Kết cục
32 Chương 32: Thiếu gia
33 Chương 33: Quan hệ
34 Chương 34: Bạn bè
35 Chương 35: Sinh nhật
36 Chương 36: Tỏ tình
37 Chương 37: Rối rắm
38 Chương 38: Ấm áp
39 Chương 39: Trăm ngày
40 Chương 40: Người xưa
41 Chương 41: Hẹn hò
42 Chương 42: Xấu hổ
43 Chương 43: Nghỉ
44 Chương 44: Chiến
45 Chương 45: Thân thiết
46 Chương 46: Ăn Tết
47 Chương 47: Nghĩ mà sợ
48 Chương 48: Cha mẹ
49 Chương 49: Bạn bè
50 Chương 50: Ảnh chụp
51 Chương 51: Mẹ
52 Chương 52: Bị bệnh
53 Chương 53: Xuất phát
54 Chương 54: Gặp lại
55 Chương 55: Phí hoài bản thân
56 Chương 56: Suy nghĩ
57 Chương 57: Anh họ
58 Chương 58: Nằm viện
59 Chương 59: Gặp mặt
60 Chương 60: Một năm
61 Chương 61: Rắc rối
62 Chương 62: Cừu mới
63 Chương 63: Diễn kịch
64 Chương 64: Sảng khoái
65 Chương 65: Bắt cóc
66 Chương 66: Người
67 Chương 67: Giao dịch
68 Chương 68: Được cứu
69 Chương 69: Thẳng thắn
70 Chương 70: Nếu
71 Chương 71: Hàn Hiểu
72 Chương 72: Xem mặt
73 Chương 73: Những chuyện ấy
74 Chương 74: Thông suốt
75 Chương 75: Chú
76 Chương 76: Đám cưới
77 Chương 77: Đến trường
78 Chương 78: Mất tích
79 Chương 79: Tin tức
80 Chương 80: Về nhà
81 Chương 81: Đến
82 Chương 82: Mấy năm
83 Chương 83: Chấm dứt
84 Chương 84: Kết thúc
85 Chương 85: PN1.Kiếp trước (sau chương 27)
86 Chương 86: PN2.Kiếp trước (sau chương 55)
87 Chương 87: PN3.Tống An Nhu (chị Tống An Hoài)
88 Chương 88: PN4.Luyến Hạ và An An
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Ước nguyện
2
Chương 2: Hoàn cảnh
3
Chương 3: Xoay chuyển
4
Chương 4: Thay đổi
5
Chương 5: Trúng tuyển
6
Chương 6: Xe lửa
7
Chương 7: Dì Lục
8
Chương 8: Thuê phòng
9
Chương 9: Tư Tư
10
Chương 10: Quen biết
11
Chương 11: Lam Tinh
12
Chương 12: Say rượu
13
Chương 13: Công viên giải trí
14
Chương 14: Khanh Hoàn
15
Chương 15: Khai giảng
16
Chương 16: Huấn luyện quân sự
17
Chương 17: Công tác
18
Chương 18: Nhưng mà
19
Chương 19: Ý tưởng
20
Chương 20: Ngoài ý muốn
21
Chương 21: Mối hận
22
Chương 22: Hợp tác
23
Chương 23: Sinh mạng mới
24
Chương 24: Đa tình
25
Chương 25: Phần Hóa
26
Chương 26: Tình cờ Gặp nhau
27
Chương 27: Hiểu biết
28
Chương 28: Nếu
29
Chương 29: Qua lại
30
Chương 30: Trò hay
31
Chương 31: Kết cục
32
Chương 32: Thiếu gia
33
Chương 33: Quan hệ
34
Chương 34: Bạn bè
35
Chương 35: Sinh nhật
36
Chương 36: Tỏ tình
37
Chương 37: Rối rắm
38
Chương 38: Ấm áp
39
Chương 39: Trăm ngày
40
Chương 40: Người xưa
41
Chương 41: Hẹn hò
42
Chương 42: Xấu hổ
43
Chương 43: Nghỉ
44
Chương 44: Chiến
45
Chương 45: Thân thiết
46
Chương 46: Ăn Tết
47
Chương 47: Nghĩ mà sợ
48
Chương 48: Cha mẹ
49
Chương 49: Bạn bè
50
Chương 50: Ảnh chụp
51
Chương 51: Mẹ
52
Chương 52: Bị bệnh
53
Chương 53: Xuất phát
54
Chương 54: Gặp lại
55
Chương 55: Phí hoài bản thân
56
Chương 56: Suy nghĩ
57
Chương 57: Anh họ
58
Chương 58: Nằm viện
59
Chương 59: Gặp mặt
60
Chương 60: Một năm
61
Chương 61: Rắc rối
62
Chương 62: Cừu mới
63
Chương 63: Diễn kịch
64
Chương 64: Sảng khoái
65
Chương 65: Bắt cóc
66
Chương 66: Người
67
Chương 67: Giao dịch
68
Chương 68: Được cứu
69
Chương 69: Thẳng thắn
70
Chương 70: Nếu
71
Chương 71: Hàn Hiểu
72
Chương 72: Xem mặt
73
Chương 73: Những chuyện ấy
74
Chương 74: Thông suốt
75
Chương 75: Chú
76
Chương 76: Đám cưới
77
Chương 77: Đến trường
78
Chương 78: Mất tích
79
Chương 79: Tin tức
80
Chương 80: Về nhà
81
Chương 81: Đến
82
Chương 82: Mấy năm
83
Chương 83: Chấm dứt
84
Chương 84: Kết thúc
85
Chương 85: PN1.Kiếp trước (sau chương 27)
86
Chương 86: PN2.Kiếp trước (sau chương 55)
87
Chương 87: PN3.Tống An Nhu (chị Tống An Hoài)
88
Chương 88: PN4.Luyến Hạ và An An