Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương

Lạc Bắc Thần chăm chú nhìn Tích Vân, nhất cử nhất động đều không bỏ qua, nàng đã đứng ở đây nửa canh giờ có hơn, quan sát hai người một lúc, cũng nhận ra vài điều, hai người nội công ngang nhau, nhưng nếu Tích Vân kiếm chiêu thuần thục một chút, có lẽ sẽ đánh thắng Tinh Nhị, mà cũng đúng Tích Vân chỉ mới học hôm nay, biểu hiển như vậy đã là quá tốt rồi, nàng chắc không lâu người này sẽ đứng vào hàng ngũ ngang hàng với Lệnh Quân, Lưu Trúc.

"Đến đây được rồi." Lạc Bắc Thần nhìn Tích Vân đã muốn mệt, thì mở miệng ngăn cản Tinh Nhị đường tấn công.

"Tham kiến Chủ tử!" Hai người nghe âm thanh thì giật mình, vội quay người hướng Lạc Bắc Thần hành lễ.

"Ngươi lui ra đi." Lạc Bắc Thần ừm một tiếng, nhìn Tinh Nhị phất tay.

"Vâng Chủ tử." Tinh Nhị nhặt lại kiếm của mình rồi lui xuống.

Lạc Bắc Thần nhìn thấy Tích Vân vẫn còn đứng trong con suối, tay đưa lên ngoắc nàng lại.

"Lại đây."

Tích Vân đáp một tiếng, dùng khinh công bay đến trước mặt Lạc Bắc Thần, sau đó cúi đầu đứng im tại chỗ.

Lạc Bắc Thần cởi ra ngoại sam, khoát lên người Tích Vân.

Tích Vân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc Thần, hai người chạm mắt một lúc cũng không nói gì, không bao lâu Tích Vân dời đi ánh mắt.

"Về nghỉ ngơi đi." Lạc Bắc Thần tay đưa lên vén đi tóc Tích Vân sang một bên, nhẹ giọng nói.

"Vâng." Tích Vân lui lại một bước khom người, thật nhanh bước đi mất.

"Có cần sợ ta như vậy không?" Lạc Bắc Thần thấy nàng đi nhanh còn hơn chạy, nhún vai lẩm bẩm.

"Chủ tử." Lưu Trúc phía sau xuất hiện, chắp tay nhẹ giọng gọi.

"Ngươi thấy nàng thế nào?" Lạc Bắc Thần đưa lưng về phía Lưu Trúc, ánh mắt dừng ở thác nước phía trước, mở miệng hỏi.

"Nàng là một người kiên trì, tính tình cứng cỏi, không chịu khuất phục, chăm chỉ chịu khó, thân thủ cũng rất tốt, là một người thích hợp để bồi dưỡng." Lưu Trúc đương nhiên biết nàng trong câu hỏi của Chủ tử là ai, suy nghĩ một chút, không mất bao nhiêu thời gian liền đưa ra đánh giá trả lời.

"Đúng vậy, nàng rất có tư chất trở thành sát thủ." Lạc Bắc Thần nói.

"Chủ tử muốn huấn luyện nàng làm sát thủ?" Lưu Trúc kinh ngạc mở miệng.

"Đúng vậy, bản Vương còn muốn nàng là một sát thủ nhất đẳng!" Lạc Bắc Thần nhấn mạnh lời nói.

"Chuyện này đối với nàng không khó, chỉ cần cố gắng luyện tập là được." Lưu Trúc nghe nàng nói thì cũng cho là đúng, một người như Tích Vân không làm sát thủ thì uổng phí.

"Ngươi cần dụng tâm chỉ dạy nàng nhiều một chút." Lạc Bắc Thần quay người lại, nhìn Lưu Trúc nói.

"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ tận tâm bồi dưỡng nàng." Lưu Trúc chắp tay khom người cung kính nhận mệnh.

Lạc Bắc Thần ân một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi.

"Chủ tử." Lưu Trúc gọi nàng lại.

"Hả?" Lạc Bắc Thần dừng bước, quay người lại.

"Hôm nay công công trong cung có đến đưa mấy bản giáo huấn của mấy vị Hoàng Tử chép phạt." Lưu Trúc bẩm báo nói.

"Ngươi kiểm tra đủ thì được." Lạc Bắc Thần nhớ lại nửa tháng trước sự tình thì nói.

"Vâng Chủ tử." Lưu Trúc đáp.

Một lát sau.

Nàng trở về phòng, Lạc Bắc Thần đi thẳng, bước vào phía sau bình phong, dưới chân gõ cộc cộc mấy cái.

Hình....

Lập tức phía dưới chân nàng run lên, sàn gỗ tách mở ra, Lạc Bắc Thần từ đó rớt xuống, chớp mắt nơi đây trở lại nguyên vẹn, không nhìn ra cái gì manh mối.

Lạc Bắc Thần rớt xuống nền gạch, xung quanh rộng lớn, đèn đuốc sáng như ban ngày, mọi thứ có ở đây đều là vũ khí, thứ gì cũng có.

Lạc Bắc Thần nhấc chân bước đến nơi đặt nỏ cùng cung tên, vươn tay cầm lấy một cây cung bằng bạc lên quan sát, rồi lại cầm tiếp cây nỏ bằng gỗ bên cạnh.

Cung bạc vừa tay, không nặng mà còn rất nhẹ, nàng thử cài mũi tên vào, kéo rồi nhả, dây cung độ co dãn vừa phải rất tốt, cây nỏ thì...chắc phải dùng thử mới biết.

Lạc Bắc Thân lấy mũi tên gài vào nỏ bên trong, tay giương lên nhắm thẳng cây nến cách nàng khoảng nửa dặm phía trước.

Gạt tay, mũi tên xé gió xoay tròn lao vút đi, bằng mắt thường khó có thể theo kịp.

Bang...

Mũi tên xuyên qua cây đến, làm nó nổ nát, ghim thẳng vào bức tường phía sau, lún hơn nửa cây.

Lạc Bắc Thần khóe môi co giật, dù biết trước nó lợi hại, lại không nghĩ uy lực như thế này, có thể so với súng trường CKC ở hiện đại đi.

Lạc Bắc Thần ở đây đi xung quanh quan sát một chút, mới đi tiếp, phía trước yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của nàng vang vọng, hai bên hai hàng nến kéo dài đến phía trước không thấy rõ điểm cuối. Lạc Bắc Thần không có gấp, nên cứ thong thả mà đi, gần đến ngõ cụt, nàng cũng không cần làm gì, nơi đó vách tường “tinh” một tiếng tự động tách ra, mở ra con đường mới, đây có lẽ là cảm nhận được chủ nhân.

Lạc Bắc Thần cũng không có phản ứng gì, nhấc nhân bước qua cánh cửa đi tiếp, đồng thời phía sau trở lại như lúc đầu.

Lệnh Quân đang chỉ dạy mọi người kiếm chiêu, hắn đứng ở trên, mọi người ở dưới xếp hàng, hắn múa một chiêu, mọi người cũng làm theo một chiêu, đây là một bộ kiếm pháp trong Kiếm Tông của Lạc Bắc Thần cho lúc trước.

Mọi người nam nữ đều một thân huyết phục, bộ võ phục này là do Lạc Bắc Thần yêu cầu, đây là nàng muốn không giống ai, muốn làm điểm nhấn ở thiên hạ Lục Quốc!

Ám Vệ một bên cũng cùng nhau luyện tập, tốc độ so với người ở dưới nhanh hơn gấp mấy lần, họ ở đây đã luyện được mười ngày có hơn.

Hai bộ, Lệnh Quân mỗi chiêu làm rất chậm rất kỹ, không qua ba lần mọi người phía dưới đều nhớ, tự mình luyện tập, Lệnh Quân cũng cho bọn họ nội công tâm pháp để luyện, nội công cao cùng với kiếm pháp ảo diệu này chỉ sợ rất nhanh họ đều trở thành cao thủ.

Ám Vệ nhờ luyện kiếm pháp, nên thân thủ cũng tiến bộ lên nhiều.

Lệnh Quân ở trên nhìn xuống mọi người cùng nhau luyện tập, mỗi chiêu cũng dẫn ra chút uy lực, rất đều nhau, hắn hài lòng mỉm cười.

Kình....

Lệnh Quân nghe âm thanh thì quay người, nhìn thấy Lạc Bắc Thần từ bên trong bước ra thì quỳ xuống.

"Chủ tử."

"Tham kiến Chủ tử." Ám Vệ nghe Lệnh Quân âm thanh, đồng loạt thu kiếm quay người hướng Chủ tử quỳ xuống.

"Tất cả đứng lên đi." Lạc Bắc Thần phất tay, kêu bọn họ đứng lên, nàng bước đi đến thành đá, đứng đó nhìn xuống quan sát phía dưới mọi người đang chăm chỉ luyện kiếm.

Ám Vệ tiếp tục luyện tập, Lệnh Quân đứng phía sau Lạc Bắc Thần không nói gì.

"Tổng số bao nhiêu người?" Lạc Bắc Thần nhìn người đông như kiến phía dưới, mở miệng hỏi.

"Bẩm Chủ tử, có hơn hai ngàn người." Lệnh Quân cúi đầu đáp.

"Còn lai lịch?" Lạc Bắc Thần lại hỏi.

"Tất cả đều là khất cái, người nghèo ở Lục Quốc, Lạc Thịnh có trên trăm, Ái Lạp ba trăm, Nhạc Tề hai trăm, Triết Lương bốn trăm, Chu Thục, Minh Hòa cộng lại thì một ngàn hơn!" Lệnh Quân trả lời.

"Triết Lương, Chu Thục, Minh Hòa Quốc, xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Bắc Thần quay đầu, ba nước này vì sao số hành khất lại cao như vậy? Nàng nghi hoặc nhìn Lệnh Quân hỏi.

"Bẩm Chủ tử, Triết Lương do vua ham mê tửu sắc, nhiều nơi lũ lụt không quản, dù có cho cứu trợ cũng sẽ bị quan viên ăn hết nên mới dẫn đến khất cái nhiều! Chu Thục vua bệnh nặng, Thái Tử lên nắm quyền, tên Thái Tử này chỉ lo bản thân hư vinh bỏ qua dân chúng, từ đó tham ô địa phương lộng hành! Minh Hòa vua vừa mới mất một năm trước di chiếu lại không có, mấy Vương Gia cùng Hoàng Tử tranh đấu giành ngôi vị, không quản sống chết con dân, gây nên chiến tranh vô số, bây giờ họ cũng đang ở thế giằng co." Lệnh Quân đáp, đây là hắn điều tra được khi làm nhiệm vụ.

"Ngươi mau cho người điều tra xem, Thái Tử Chu Thục là ai, bản Vương cần biết mọi thứ liên quan tới hắn!" Lạc Bắc Thần trầm ngâm một lát, nghe đến Chu Thục thì trong lòng không khỏi dâng lên một sự hiếu kỳ cùng tò mò, nàng nhìn Lệnh Quân phân phó.

"Vâng Chủ tử." Lệnh Quân không có nghĩ ngợi nhiều liền đáp.

"Còn nữa, sẵn ngươi điều tra xem Minh Hòa hai thế lực nào đang tranh đấu." Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên âm mưu tính toán, khoé môi nàng cong lên, mở miệng nói thêm.

"Vâng Chủ tử." Lệnh Quân cung kính nói.

"Ngươi đem thứ này đưa cho Ám Nhất, bảo hắn chuẩn bị những thứ được vẽ trong này, nhớ phải có trước ngày Đại Thọ của Thái Hậu!" Lạc Bắc Thần từ trong vạt áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lệnh Quân.

"Thuộc hạ đã biết." Lệnh Quân cầm lấy tờ giấy, chắp tay nói xong rồi rời đi làm nhiệm vụ.

"Ám Dịch!" Lạc Bắc Thần nhìn hơn năm mươi Ám Vệ phía trước, mở miệng gọi.

"Có thuộc hạ." Ám Dịch bên trong lập tức đi đến chắp tay nói.

"Huấn luyện bọn họ ám khí cùng cận chiến là ai làm?" Lạc Bắc Thần nhìn xuống dưới hỏi.

"Là thuộc hạ." Ám Dịch đáp.

"Từ nay thêm chỉ dạy bọn họ cung thủ." Lạc Bắc Thần nhìn hắn phân phó.

"Vâng Chủ tử." Ám Dịch đáp.

Lạc Bắc Thần phất tay cho hắn lui, đưa mắt nhìn xuống dưới, quan sát mọi người rèn luyện.

Lạc Bắc Thần một đêm không có trở về phủ, nàng khoanh chân ngồi ở thềm đá luyện công, theo thời gian trôi qua, mọi người phía dưới sau khi thu kiếm thì ngồi xuống tu luyện nội công, Ám Vệ vẫn chăm chú luyện kiếm của mình, không quan tâm ngoại sự.

Bên trong thạch động rộng lớn, đèn đuốc chiếu sáng mọi ngóc ngách, ở trong đây khó có thể biết bên ngoài là ban ngày hay ban đêm.

Sáng hôm sau.

Trên đường lớn kinh thành vẫn như ngày nào, người qua kẻ lại đông đúc.

Tiếng rao bán món ăn liên tiếp vang lên, nào là kẹo hồ lô, đậu hủ, mì gõ, rượu...cái gì cũng có bán.

Mấy vị bán hàng quen đường, đi ra lôi kéo khách giới thiệu hàng trang sức, y phục, phấn son, trâm cài...đủ cả loại.

"Nơi này so với Tây Vực của ngươi náo nhiệt hơn nhiều." Nhạc Tề Kiến Vu nhìn người bên cạnh cười nói.

"Đúng là vậy, cũng so với Nhạc Tề ngươi náo nhiệt hơn!" Phong Vô Tâm nói.

"Nhạc Tề ta là nước làm đại sự, nên họ thường không có ra đường." Nhạc Tề Kiến Vu liếc sang nàng nói.

Phong Vô Tâm không nói gì, chỉ quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.

"Ôi! Mỹ nhân." Giữa âm thanh hỗn tạp đầy trời, một giọng nói làm người sởn da gà vang lên.

Phía trước đi đến một đám người, đi đầu là hai vị công tử coi như tuấn tú, một thanh y, một cẩm y.

Mọi người thấy hai tên này đồng loạt tránh xa một chút đi đến lề đường đứng.

Phong Vô Tâm cùng Nhạc Tề Kiến Vu nhìn nhau, trong mắt là chán ghét cùng ghê tởm hiện lên.

"Mỹ nhân!" Tên thanh y công tử vẻ mặt tham lam nhìn Phong Vô Tâm gọi một tiếng, dù nàng che mặt nhưng hắn có thể thấy khuôn mặt ẩn hiện phía sau quốc sắc thiên hương cỡ nào.

"Nhìn tay ta đi!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn hắn rùng mình một cái, kéo tay áo ra đưa cho Phong Vô Tâm xem, da gà đã nổi cục cục rồi.

"Nhìn hai ngươi không giống người Lạc Thịnh." Tên cẩm y công tử quan sát hai người một lúc, mới mở miệng.

"Tất nhiên là bọn ta không phải người Lạc Thịnh." Nhạc Tề Kiến Vu không khách khí nói.

"Làm càn, ngươi ăn nói như vậy trước biểu ca ta sao?" Tên thanh y công tử chỉ vào Nhạc Tề Kiến Vu quát lên.

"Biểu ca ngươi là Hoàng Đế sao mà bản công tử không thể ăn nói như vậy?" Nhạc Tề Kiến Vu cười lạnh hỏi.

"Biểu ca ta là Liễu Lâm Khanh, là nhi tử của Liễu Thừa Tướng, là đệ đệ ruột của Liễu Quý phi Hoàng Thượng sủng ái nhất! Không cần là Hoàng Đế chỉ cần như vậy cũng đủ đè chết ngươi rồi!" Dịch Thành tức giận chỉ vào Nhạc Tề Kiến Vu nói, nói xong còn treo lên vẻ mặt đắc ý.

"Bản công tử tưởng là nhân vật lợi hại nào, thì ra là dựa dẫm vào quan hệ khoe khoang." Nhạc Tề Kiến Vu cười khinh thường.

"Ngươi...đúng là không biết trời cao đất dày.." Dịch Thanh vẻ mặt xanh mét, nghiến răng quát.

Liễu Lâm Khanh vẻ mặt cũng đỏ lên, hắn không ngờ có người dám khinh thường hắn, dùng giọng điệu này trước mặt hắn.

Phong Vô Tâm vẫn lãnh đạm đứng một bên, không có nói gì cũng không muốn quan tâm.

"Chó khôn không cản đường, mau tránh sang một bên cho bản công tử đi qua!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn bọn hắn chắn đường mình, nâng cao giọng nói.

"Một ngoại quốc nhân mà dám làm càn trước mặt bản công tử?" Lúc này, Liễu Lâm Khanh lên tiếng, ngữ khí là vô cùng tức giận, mấy ngày nay hắn bị việc nhà bức muốn điên rồi, hôm nay mới được buông lỏng dạo chơi, nhưng lại gặp cái tên ngoại nhân này lớn tiếng mắng hắn là chó!

"Đúng vậy, mỹ nhân nàng nói gì đi, hay chỉ cần nàng theo chúng ta, có lẽ bọn ta sẽ tha cho tình nhân của nàng." Dịch Thanh gật đầu, nhìn sang Phong Vô Tâm nước miếng đều muốn chảy, nói.

"Cút." Phong Vô Tâm không có quan tâm, ngữ khí lạnh lùng phun ra một chữ.

Mọi người xung quanh xem kịch vui, nhìn hai người Phong Vô Tâm ngữ khí, họ liền biết hai người này không phải người bình thường có thể trêu, họ cũng không ngờ tên Liễu Lâm Khanh này lại không lo việc nhà mà đi gây sự, thật đúng là gia môn bất hạnh!

"Nữ nhân mang lụa mỏng đó, chắc dung nhan không chừa!" Một tên nam tử đánh giá nói.

"Ta cũng thấy vậy, trên người nàng lãnh đạm như vậy, lạnh lùng như vậy không sợ hù dọa người khác đi, ta thấy nữ nhân này không thể chọc." Một tên khác lại nói tiếp.

"Không phải là cao thủ ẩn thân chứ?" Một người khác nhỏ giọng.

"Ta cũng giống ngươi, nếu là vậy hôm nay hai kẻ này đụng phải thiết bảng rồi!" Một tên khác lại nói.

"Cho chừa! Ta đang muốn xem, bọn họ bị đánh thành đầu heo đây." Một người phụ họa nói.

Dịch Thanh thấy nữ tử không theo ý mình liền bất mãn, hắn quay sang thì thấy Liễu Lâm Khanh sắc mặt không tốt, hắn bị dọa đổ một thân mồ hôi, vội cúi đầu không dám thở mạnh.

"Nữ nhân mà thôi, không cần kiêu ngạo như vậy, hôm nay bản công tử muốn, xem ai dám ngăn cản!" Liễu Lâm Khanh nhìn hai người, trầm giọng nói.

"Nga! Khẩu khí thật lớn!" Nhạc Tề Kiến Vu không thèm quan tâm, ngữ khí châm chọc nói.

"Đối với kẻ không ngoan, phải dùng vũ lực." Liễu Lâm Khanh bỏ qua lời hắn, nhếch môi cười lạnh.

"Vũ lực dùng nhớ phải đúng người, sai người thì bị đánh phụ mẫu không nhận nha!" Nhạc Tề Kiến Vu không cho là đúng, giọng điệu bỡn cợt phản bác lại.

"Vị tiểu thư này, nếu nàng theo ta về làm thiếp, ta sẽ nể mặt nàng tha cho hắn, nếu không thì đứng trách ta không thương hoa tiếc ngọc!" Liễu Lâm Khanh bỏ qua Nhạc Tề Kiến Vu, hướng Phong Vô Tầm nở một nụ cười mà hắn coi là tuấn mỹ mê hoặc, nhẹ giọng nhìn nàng khuyên nhủ.

"Thiên a! Liễu công tử đúng là gan bằng trời!!" Một tên bên trong đám người, trợn mắt chỉ Liễu Lâm Khanh nói lớn.

"Gan bằng trời? Ý ngươi là gì?" Mọi người bị hắn lôi kéo đi sự chú ý, cả bốn người đang giằng co cũng hướng tới, Liễu Lâm Khanh cau mày nhìn hắn hỏi.

"Đúng là gan bằng trời a, cả nữ nhân của Lạc Vương mà cũng dám sỉ nhục kêu về làm thiếp ngươi!" Tên khi nãy nhìn hắn làm vẻ mặt thương hại nói.

"Nữ nhân...của Lạc Vương?" Liễu Lâm Khanh nghe vậy, mặt mày bị dọa đến trắng, cố xác minh lại một lần nữa.

"Ân đúng vậy, nàng hôm qua còn cùng Lạc Vương ân ái ở Thiên Nhạc Lâu." Hắn lại nói lớn.

Mọi người xung quanh nghe được thì ồ lên, nghị luận sôi trào.

Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt thập phần hoang mang cùng kinh ngạc, hắn nhớ đến tối qua Lạc Vương từ trên lầu xuống, không lẽ? Không lẽ? Hai người...đang…đang qua lại!

Phong Vô Tâm nghe được thì mặt nóng như thiêu, hai tai cũng đỏ ửng, nàng cắn cắn môi, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, phải chi ở đây có cái hố nào nàng cũng chui xuống rồi.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Tiến cung
3 Chương 3: bị phục kích
4 Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5 Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6 Chương 6: Âm mưu bất thành
7 Chương 7: Liễu linh nhã
8 Chương 8: Đến phượng vân cung
9 Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10 Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11 Chương 11: suýt nữa mất mạng
12 Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13 Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14 Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15 Chương 15: Trả thù
16 Chương 16: Ngân vũ rời đi
17 Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18 Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19 Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20 Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21 Chương 21: Thủy quỳ y
22 Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23 Chương 23: tích vân
24 Chương 24: Ngoại quốc nhân
25 Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26 Chương 26: Phong vô tâm
27 Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28 Chương 28
29 Chương 29: Đau lòng (hạ)
30 Chương 30: Thiên ý
31 Chương 31: Một đêm thời gian
32 Chương 32: Hết tâm vì người
33 Chương 33: Đại thọ (thượng)
34 Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35 Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36 Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37 Chương 37: [h lạc phong]
38 Chương 38: Tiểu phong ghen
39 Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40 Chương 40: Người ở lại...
41 Chương 41: Trên đường (thượng)
42 Chương 42: Trên đường (trung)
43 Chương 43: Trên đường (hạ)
44 Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45 Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46 Chương 46: Bạc cô bất bại
47 Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48 Chương 48: Một tháng thăng trầm
49 Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50 Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51 Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52 Chương 52: Nhận đồ đệ
53 Chương 53: Độc tôn
54 Chương 54: Cố sự
55 Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56 Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57 Chương 57: Đến chu thục (trung)
58 Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59 Chương 59: lâm luân thị
60 Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61 Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62 Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63 Chương 63: Biến quỷ!
64 Chương 64: Rắc rối (thượng)
65 Chương 65: rắc rối (hạ)
66 Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67 Chương 67: Tuyết vô song
68 Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69 Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70 Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71 Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72 Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73 Chương 73: phế chu tử bác
74 Chương 74: đến tích dương cung
75 Chương 75: ngân nguyệt thảm
76 Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77 Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78 Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79 Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80 Chương 80: Hai năm sau
81 Chương 81: Phượng tộc
82 Chương 82: Chu liễm
83 Chương 83: Kế hoạch
84 Chương 84: khai màn
85 Chương 85: Đến nhạc tề
86 Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87 Chương 87: mưu hữu mưu
88 Chương 88: Xảy ra chuyện
89 Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90 Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91 Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92 Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93 Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94 Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95 Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96 Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97 Chương 97: Tạo hóa trêu người
98 Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99 Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100 Chương 100: Làm rõ
101 Chương 101: Đại hôn (thượng)
102 Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103 Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104 Chương 104: Bừng tỉnh
105 Chương 105: tung tích túy sát doanh
106 Chương 106: Tâm tình
107 Chương 107: trở lại tây vực
108 Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109 Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110 Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111 Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112 Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113 Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114 Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115 Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116 Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117 Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118 Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119 Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120 Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121 Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122 Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123 Chương 123: tình kiếp (thượng)
124 Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125 Chương 125: Khổ sở
126 Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127 Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128 Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129 Chương 129: ái tình
130 Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131 Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132 Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133 Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134 Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135 Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136 Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137 Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138 Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139 Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140 Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141 Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142 Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143 Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144 Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145 Chương 145: Năm năm thăng trầm
146 Chương 146: Ngoại vực - quân y
147 Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148 Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149 Chương 149: tình phong lộ bản chất
150 Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151 Chương 151: Khoái lạc
152 Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153 Chương 153: Bất ngờ
154 Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155 Chương 155: trọn vẹn
156 Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157 Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158 Chương 158: Đại kết cục - hoàn
Chapter

Updated 158 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Tiến cung
3
Chương 3: bị phục kích
4
Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy
5
Chương 5: Lạc bắc thần bị đánh
6
Chương 6: Âm mưu bất thành
7
Chương 7: Liễu linh nhã
8
Chương 8: Đến phượng vân cung
9
Chương 9: Đại lão bản bách vũ lâu
10
Chương 10: lạc bắc thần ăn đau
11
Chương 11: suýt nữa mất mạng
12
Chương 12: Ái lạp tư - ngân vũ
13
Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
14
Chương 14: hữu kinh vô hiểm (hạ)
15
Chương 15: Trả thù
16
Chương 16: Ngân vũ rời đi
17
Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
18
Chương 18: Ngủ cùng phi tử của ca ca liễu linh nhã
19
Chương 19: Vũ dạ ca tức giận
20
Chương 20: nàng là bản công tử muốn!
21
Chương 21: Thủy quỳ y
22
Chương 22: Liêm sỉ không ăn được, dạ ca thì ăn được
23
Chương 23: tích vân
24
Chương 24: Ngoại quốc nhân
25
Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn
26
Chương 26: Phong vô tâm
27
Chương 27: Nàng là nữ nhân của lạc vương
28
Chương 28
29
Chương 29: Đau lòng (hạ)
30
Chương 30: Thiên ý
31
Chương 31: Một đêm thời gian
32
Chương 32: Hết tâm vì người
33
Chương 33: Đại thọ (thượng)
34
Chương 34: Đại thọ (hạ) - nạp phi
35
Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?
36
Chương 36: trận chiến tại chiêu yến điện
37
Chương 37: [h lạc phong]
38
Chương 38: Tiểu phong ghen
39
Chương 39: Dạ ca! ta phải đi...
40
Chương 40: Người ở lại...
41
Chương 41: Trên đường (thượng)
42
Chương 42: Trên đường (trung)
43
Chương 43: Trên đường (hạ)
44
Chương 44: Mai phục dưới hồ tùy sinh hà
45
Chương 45: Huyết nhuộm tùy sinh hà
46
Chương 46: Bạc cô bất bại
47
Chương 47: Tam vũ huyền thiên
48
Chương 48: Một tháng thăng trầm
49
Chương 49: Nữ nhân của ta cũng đánh chủ ý? sát!
50
Chương 50: Muốn làm đồ đệ của bản vương?
51
Chương 51: Bị ám sát - thiên địch của phong vô tâm
52
Chương 52: Nhận đồ đệ
53
Chương 53: Độc tôn
54
Chương 54: Cố sự
55
Chương 55: Đánh nhau ở lâm vực
56
Chương 56: Đến chu thục (thượng)
57
Chương 57: Đến chu thục (trung)
58
Chương 58: Đến chu thục (hạ)
59
Chương 59: lâm luân thị
60
Chương 60: Thực cốt hư - vạn sinh vực
61
Chương 61: quái lạ tại vạn sinh vực (thượng)
62
Chương 62: Quái lạ tại vạn sinh vực (hạ)
63
Chương 63: Biến quỷ!
64
Chương 64: Rắc rối (thượng)
65
Chương 65: rắc rối (hạ)
66
Chương 66: Nửa năm sau - tiết sơn trang
67
Chương 67: Tuyết vô song
68
Chương 68: Đại hội võ lâm (thượng)
69
Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)
70
Chương 70: Đại hội võ lâm (hạ) - huyết nhuộm tiết sơn trang
71
Chương 71: Nhiếp toàn chạy - tân minh chủ
72
Chương 72: [h lạc song] trầm mê
73
Chương 73: phế chu tử bác
74
Chương 74: đến tích dương cung
75
Chương 75: ngân nguyệt thảm
76
Chương 76: huyền vụ sâm lâm
77
Chương 77: Diệt quỷ âm môn (thượng)
78
Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!
79
Chương 79: cái gì gọi là tử biệt? cái gì gọi là thống sở?
80
Chương 80: Hai năm sau
81
Chương 81: Phượng tộc
82
Chương 82: Chu liễm
83
Chương 83: Kế hoạch
84
Chương 84: khai màn
85
Chương 85: Đến nhạc tề
86
Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?
87
Chương 87: mưu hữu mưu
88
Chương 88: Xảy ra chuyện
89
Chương 89: Bạc huyền đao xuất thế!
90
Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
91
Chương 91: Tình thế ở lạc thịnh
92
Chương 92: Duyên đoạn nghĩa tuyệt (thượng)
93
Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)
94
Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh
95
Chương 95: lạc thịnh biến cố (thượng)
96
Chương 96: lạc thịnh biến cố (hạ)
97
Chương 97: Tạo hóa trêu người
98
Chương 98: Nhất tiễn tam điêu - tân đế
99
Chương 99: Chuẩn bị đại hôn
100
Chương 100: Làm rõ
101
Chương 101: Đại hôn (thượng)
102
Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình
103
Chương 103: [h] động phòng - lại có chuyện
104
Chương 104: Bừng tỉnh
105
Chương 105: tung tích túy sát doanh
106
Chương 106: Tâm tình
107
Chương 107: trở lại tây vực
108
Chương 108: Chủ thượng túy sát doanh
109
Chương 109: lục quốc tồn vong (thượng) - bất nhiễm hiện thế!
110
Chương 110: Lục quốc tồn vong (trung) - phồn âm ấn xuất thế!
111
Chương 111: Lục quốc tồn vong (hạ) - phụ tử gặp lại
112
Chương 112: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhất)
113
Chương 113: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (nhị)
114
Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)
115
Chương 115: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tứ)
116
Chương 116: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (ngũ)
117
Chương 117: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (lục)
118
Chương 118: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (thất) - hồi kết cố sự
119
Chương 119: tuyết nguyệt khôi phục ký ức - bất nhiễm thống khổ
120
Chương 120: Nhân sinh tuyệt tình (thượng)
121
Chương 121: Nhân sinh tuyệt tình (trung)
122
Chương 122: Nhân sinh tuyệt tình (hạ)
123
Chương 123: tình kiếp (thượng)
124
Chương 124: Tình kiếp (hạ)
125
Chương 125: Khổ sở
126
Chương 126: Niệm thần tình phong chi kế
127
Chương 127: Kế thành - lạc phong hòa
128
Chương 128: Không phải thánh quỷ mà là thánh hại!
129
Chương 129: ái tình
130
Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)
131
Chương 131: [h lạc hân] đại hôn - thiên quan tứ phúc (hạ)
132
Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?
133
Chương 133: Nhã nhi, ta nhớ nàng...
134
Chương 134: Hai năm sau - món quà đầy máu
135
Chương 135: Đại kiếp nạn (nhất)
136
Chương 136: Đại kiếp nạn (nhị)
137
Chương 137: Đại kiếp nạn (tam)
138
Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)
139
Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)
140
Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)
141
Chương 141: Đại kiếp nạn (thất)
142
Chương 142: Đại kiếp nạn (bát)
143
Chương 143: đại kiếp nạn (cửu)
144
Chương 144: Đau đớn tột cùng...
145
Chương 145: Năm năm thăng trầm
146
Chương 146: Ngoại vực - quân y
147
Chương 147: Quân y chính là quỷ thánh
148
Chương 148: Tìm được lạc bắc thần
149
Chương 149: tình phong lộ bản chất
150
Chương 150: Gặp lại sau ly biệt
151
Chương 151: Khoái lạc
152
Chương 152: [h lạc ca] điên cuồng
153
Chương 153: Bất ngờ
154
Chương 154: bắc nguyệt tức giận
155
Chương 155: trọn vẹn
156
Chương 156: Những tổ tông nghịch ngợm
157
Chương 157: Khiếm khuyết viên mãn
158
Chương 158: Đại kết cục - hoàn