Chương 27: Sắp chết còn làm bộ

Sau khi Mục đại thiếu thành công vuốt lông cho vẹt nhà mình, một nhóm người trong không khí ‘vui vẻ hòa thuận’ đi đến bệnh viện Đệ Nhất.

Thời gian vừa vặn đúng với giờ đã hẹn, bác sĩ Âu Dương đã mang mắt kiếng ngồi chờ ở phòng VIP rồi.

“Đại thiếu, cậu có thể tới thật làm cho tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ.” Bác sĩ Âu Dương đẩy gọng kiếng. “Xem ra sau khi cậu mù cũng có những chyển biến tốt, không phải sao?”

Mục Viêm Khiếu đối với câu ngầm trêu chọc này tỏ vẻ không thèm ngó tới: “Nhanh lên một chút, tôi còn có nhiều việc phải làm.”

Bác sĩ Âu Dương co rút khóe miệng, dù nói như thế nào thì tuổi ông cũng đáng tuổi chú bác của Mục Viêm Khiếu, vị này lại không thèm để ý một chút nào. Hơn nữa, tính cách vẫn như thế, làm cho người ta ghét bỏ và xa lánh.

“Được. Bắt đầu chụp cắt lớp não bộ và kiểm tra tổng quát đi. Đại khái cần tổng cộng hai tiếng đồng hồ, kết quả ngày mai sẽ đem qua cho cậu.”

Mục Viêm Khiếu gật đầu, sau đó sờ sờ đầu Lâm U: “Mày tùy tiện tìm chỗ nào để đậu đi? Hay nằm trên ghế sa lon chờ cũng được. Đây chính là thời gian để ngủ một giấc đó.”

Lâm U vỗ vỗ cánh, nghiêng đầu: “Anh không cần tôi nhắc nhở nữa?”

Mục Viêm Khiếu rất thản nhiên: “Dù sao cũng ở bệnh viện, ở đây ai mà không biết mắt tao không tốt, không cần đem mình làm người bình thường làm gì.”

Lâm U tiểu gia nghe vậy dùng cánh của mình che miệng chim, cười trộm: “Tiểu gia còn tưởng rằng anh chưa từng cho mình là người không bình thường nhỉ?”

Mục Viêm Khiếu đáp lại bằng cách quay đầu bỏ đi. Lâm U suy nghĩ một chút, cảm giác mình vạch trần người khiếm khuyết là hành động không tốt.

Nhưng nếu không phải làm gì nữa, vậy thì ngủ một giấc? Không biết buổi tối nên ăn gì đây? Ai nha cánh gà nướng đã ăn nhiều đến chán luôn rồi, kế tiếp dứt khoát ăn mực nướng đi.

Lâm U đang nghĩ thật phấn khởi, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, vốn là lông đuôi vểnh lên lại cụp xuống, mất hứng trong nháy mắt.

Đột nhiên nghĩ đến buổi tối cậu còn phải gặp mặt một người không vừa mắt! Hơn nữa dựa vào trực giác của tiểu gia cậu, Lâm U có thể khẳng định trăm phần trăm cái tên Lỗ Viễn tiểu bạch kiểm kia sẽ chạy đến ăn chực!

“... Rắp tâm hãm hại, tính toán sâu xa, không phải phạm pháp thì cũng là ăn trộm!” Lâm U tức giận bất bình nói thầm. Âm thanh rất nhỏ nên Mục Nhị Mục Tứ cùng đi theo không nghe rõ, nhưng đối với một người luyện võ như Mục Ngũ mà nói, vẫn có thể nghe được chút ít.

Sau đó Mục Ngũ lại bắt đầu biến đổi các loại sắc mặt. Lúc này hắn thật sự khẳng định vẹt của chủ nhân nhà mình đặc biệt không tầm thường, mặc dù một tháng trước hắn đã đổi mới tư duy thừa nhận loại ‘vẹt’ này cũng có thể tồn tại, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, hắn đều nhịn không được trằn trọc suy nghĩ ____ nếu con vẹt này thật sự là vẹt tinh..., chẳng lẽ là đến báo ân?! Nếu như không phải là báo ân, vạn nhất để cho ông chủ thích nó, sau đó nó lại như yêu quái hút khô tinh khí của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?! Rốt cuộc đây có phải là một con chim tốt hay không! Thật là một vấn đề làm cho người ta phải xoắn xuýt mà!!!

Thời gian Mục Ngũ xoắn xuýt trôi qua từng giây từng phút, qua một nửa thời gian, bác sĩ Âu Dương đại thúc nhìn về phía kết quả chụp CT, thần sắc hơi trầm xuống. Mặc dù còn chưa tiến hành phân tích chuẩn đoán, nhưng nhìn tình huống bây giờ thật sự không thể lạc quan.

Bác sĩ Âu Dương dừng một chút, nhìn thần sắc nam nhân đối diện vẫn như cũ, bỗng nhiên thở dài một cái. Không nhịn được lắc đầu cười khổ. Bây giờ ông thật bội phục cái tên nhỏ hơn mình mười tuổi này. Vốn cho rằng cậu ta có được như bây giờ cũng có tám phần đều dựa vào ô dù, nhưng hiện tại xem ra, bản thân của cậu ta cũng đủ làm cho người ta kính nể.

“Đại thiếu, bây giờ đầu cậu còn đau phải không?” Âu Dương Minh dường như lơ đãng mở miệng.

Dù vậy Mục Viêm Khiếu vẫn không mắc phải cái bẫy nho nhỏ này, ngược lại nhíu mày: “Ông phát hiện?”

Giọng của bác sĩ Âu Dương Minh vang lên không hề khách sáo: “Nói nhảm! Trừ phi tôi là người mù, nếu không sao lại nhìn không ra não bộ của cậu có dấu vết mài mòn rất nhỏ này? Cái mảnh thủy tinh kia sẽ dịch chuyển nhẹ khi cậu vận động mạnh? Mặc dù là dịch chuyển rất ít, nhưng cũng đủ để người bình thường ôm đầu khóc ròng rồi.”

“Cậu cho rằng giả bộ mặt liệt tôi sẽ không biết vấn đề của cậu?!” Âu Dương Minh nói xong lời cuối cùng sắc mặt đã đen hoàn toàn. Mặc dù với tư cách một người đàn ông thì Mục Viêm Khiếu hành động như vậy rất tốt, nhưng cậu đang bị bệnh! Các bác sĩ ghét nhất là gặp phải bệnh nhân như vậy! Ông trời a cứ sống chết không kêu la không nóng nảy, làm ơn bày ra bộ dáng của bệnh nhân bình thường một chút được không? Huống chi tình huống bây giờ của Mục Viêm Khiếu thật sự là không thể lạc quan.

“Những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, nói cậu cũng sẽ không nghe. Nhưng có một điều quan trọng cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, điều này liên quan đến tính mạng thân thể của cậu.”

Mục Viêm Khiếu lúc này yên lặng ngừng thở, nghe không thấy âm thanh vỗ cánh, nghĩ thầm chắc vẹt nhà mình đang ngủ. “Ông nói.”

“Căn cứ vào kết quả quan sát bây giờ, mảnh thủy tinh trong não cậu vài tháng tới có xu hướng dịch chuyển trong phạm vi rộng hơn nữa, nói cách khác nó sẽ áp bức và mài mòn tế bào não, nếu cứ để nó tùy ý dịch chuyển xuống, không tới một năm, đại thiếu cậu rất có thể sẽ từ từ mất đi năng lực hoặc trí lực, trí nhớ biến mất dần dần sẽ trở nên đần độn. Nghiêm trọng hơn một chút thì... sẽ chết.”

Sắc mặt Mục Nhị Mục Tứ đại biến.

“Bác sĩ Âu Dương! Ông đang nói đùa sao?!”

Âu Dương Minh đẩy kính cười lạnh: “Tôi sẽ không đem chuyện của bệnh nhân ra đùa giỡn. Lúc trước tôi đã nói, mặt cậu ấy không thay đổi thần sắc không có nghĩa là cậu ấy không đau, bệnh tình không có chuyển biến xấu. Lão đại của các người năng lực tự động kiềm chế quá mạnh mẽ, tốt nhất nếu có rãnh thì nhớ thường xuyên nhắc cho cậu ta nhớ mình là người bệnh.”

“Không nói cái này, điều tôi muốn đại thiếu suy nghĩ cho kỹ là trong vòng nửa năm, chậm nhất cũng trong một năm phải làm phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra. Mặc dù tỷ lệ thành công cực thấp, nhưng so với từ từ nhìn mình đi vào con đường chết vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa lấy năng lực của Mục gia, mời được bác sĩ ngoại khoa chuyên phẫu thuật não giỏi nhất thế giới hẳn là không thành vấn đề, liên hệ trước với người ta để có thể căn cứ vào tình huống của cậu mà làm thí nghiệm tương tự, luyện tập, tỷ lệ thành công có thể sẽ tăng lên.”

Mục Viêm Khiếu trầm mặc không nói, Mục Tứ không đồng ý nhìn về phía Âu Dương Minh, “Bác sĩ Âu Dương, về vấn đề y học tôi cũng đã qua đào tạo chuyên nghiệp, tỷ lệ thành công của ông chủ thật sự quá thấp, cho dù là bác sĩ giỏi nhất có luyện tập bao nhiêu lần, cũng có khả năng rất lớn sau khi phẫu thuật ông chủ vẫn chưa tỉnh lại. Hãy tìm giải pháp ổn thỏa hơn đi, chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy!”

Nghe được lời của Mục Tứ trên mặt Âu Dương Minh không có biểu cảm đồng ý hay không đồng ý gì, chỉ thở dài nói: “Tôi có thể hiểu suy nghĩ của cậu. Thật ra trước mắt tôi cũng suy nghĩ như vậy, tôi cũng đã tìm kiếm rất nhiều tài liệu cũng không tìm được phương pháp giải quyết, chỉ có thể nhắc nhở trước với đại thiếu. Mục lão gia đối với tôi ân trọng như núi, tôi cũng không hy vọng đứa cháu yêu của ông ấy xảy ra chuyện gì.”

Mục Viêm Khiếu nghe đến đó sắc mặt trầm xuống, sau đó gật đầu nói: “Nếu như nửa năm sau các ông không tìm được biện pháp tốt hơn, mà tình huống của tôi vẫn chuyển biến xấu..., lúc đó sẽ tiến hành giải phẫu đi... Nhưng mà bên phía ông nội, có lẽ sẽ không chịu được, chuyện này tạm thời cứ giữ bí mật. Trước đừng nói cho ông nội với Viêm Minh biết.”

Âu Dương Minh yên lặng vài giây, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ không để Mục lão gia lo lắng.”

Bịch rầm!

Bỗng nhiên một chuỗi âm thanh vang lên, Mục Viêm Khiếu và Mục Nhị, Mục Tứ, Âu Dương Minh phản ứng cực kỳ nhanh quay đầu nhìn, kết quả chỉ thấy con vẹt Tinh Cương kia ngã ngào trên đất, bị đau kêu gào. Mục Viêm Khiếu mặc dù không nhìn thấy, nhưng không sao, hắn có thể nghe được vẹt nhà mình rống giận.

“Mẹ nó! Ghế sa lon nhà ai mà hại người như vậy! Hẹp như vậy làm sao mà ngủ được!!!”

Mục Ngũ bên cạnh co rút khóe miệng: “...” Con vẹt tinh này thật đáng sợ, rõ ràng nó nghe trộm xong tự mình té xuống, vậy mà lại nói mình đang nằm ngủ! Được rồi coi như nó thật sự đang ngủ! Cái ghế sa lon cỡ bự này Mục Ngũ hắn cũng có thể nằm, với bản lĩnh của một con vẹt mà nói, làm sao có thể ngủ lăn đến té khỏi ghế?

Mục Viêm Khiếu: “... ” Vẹt nhà hắn luôn phát bệnh thần kinh.

Nhưng, chuyện vừa rồi, vật nhỏ này chắc là, chưa nghe được đi?

Mà lúc này Lâm U vừa lăn lộn vừa nghĩ trong lòng, tiểu thúc của cậu có linh đan diệu dược bổ não không? Tình huống của chủ nhân mắt mù nghe qua thật sự không tốt... Hy vọng, đây không phải là kiếp số mà hắn phải trải qua.

Chapter
1 Chương 1: Chết mà không cười
2 Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
3 Chương 3: Sống không bằng chết
4 Chương 4: Nhất thời lỡ lời
5 Chương 5: Vô cùng sắc bén
6 Chương 6: Mau nói tiếng người
7 Chương 7: Trời cao đố kị anh tài
8 Chương 8: Chú chim làm khắp nơi kinh ngạc
9 Chương 9: Mục đại thiếu uy vũ
10 Chương 10: Suối nước nóng tình yêu
11 Chương 11: Nhiệt liệt hoan nghênh
12 Chương 12: Hoàng hôn mê hoặc
13 Chương 13: Vui vẻ hòa thuận
14 Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
15 Chương 15: Nhân lúc yếu thế mà tấn công
16 Chương 16: Lấy độc trị độc
17 Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y
18 Chương 18: Lời mời ngoài ý muốn
19 Chương 19: Xui xẻo đeo bám
20 Chương 20: Ý của anh cũng là ý của tôi
21 Chương 21: Vợ chồng ân ái
22 Chương 22: Chim nhỏ tức giận
23 Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên
24 Chương 24: Thần thoại phương đông
25 Chương 25: Âm mưu quỷ kế
26 Chương 26: Mau tới vuốt lông
27 Chương 27: Sắp chết còn làm bộ
28 Chương 28: Con chim tốt có một không hai
29 Chương 29: Phát sinh nghi ngờ
30 Chương 30: Ấm áp cuối con đường
31 Chương 31: Chạy trời không khỏi nắng
32 Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm
33 Chương 33: Xin chào Lâm Lâm
34 Chương 34: Lâm Lâm anh dũng
35 Chương 35: Mất rồi lại được
36 Chương 36: Lại thấy Lâm Lâm
37 Chương 37: Tức đỏ con mắt
38 Chương 38: Thu phục mèo mập
39 Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn
40 Chương 40: Khí phách uy vũ
41 Chương 41: Kẻ là đại vương
42 Chương 42: Quản chế tiểu đội
43 Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi
44 Chương 44: Ý nghĩ kỳ lạ
45 Chương 45: Thích nghe ngóng
46 Chương 46: Giương đông kích tây
47 Chương 47: Chuyện này không khoa học
48 Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
49 Chương 49: Chị dâu hư hư thực thực
50 Chương 50: Cáo mượn oai hùm
51 Chương 51: Tự mình đào hố
52 Chương 52: Đều phi khoa học!
53 Chương 53: Lạy Lâm đại tiên
54 Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
55 Chương 55: Khẩu phật tâm xà
56 Chương 56: Đều vì lợi ích
57 Chương 57
58 Chương 58: Mèo ta phản công
59 Chương 59: Sét đánh giữa trời quang
60 Chương 60: Rùa con mai xanh
61 Chương 61: Từ từ chậm rãi
62 Chương 62: Không được hoàn mỹ
63 Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn
64 Chương 64: Tập kích đêm mưa
65 Chương 65: Cầm sắt hòa minh
66 Chương 66: Tự cầu nhiều phúc
67 Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó
68 Chương 68: Vừa tức vừa buồn cười
69 Chương 69: Tự đưa đến cửa
70 Chương 70: Phong thủy luân chuyển
71 Chương 71: Không thiếu chuyện lạ
72 Chương 72: Vua chó bình tĩnh
73 Chương 73: Chọc mù mắt rồi
74 Chương 74: Kết thù kết thân
75 Chương 75: Áo gấm về làng?
76 Chương 76: Anh em gặp lại
77 Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?
78 Chương 78: Gặp mặt cha vợ
79 Chương 79: Đại thiếu công kích
80 Chương 80: Cơn giận cướp vợ
81 Chương 81: Phúc hoạ huyết mạch
82 Chương 82: Lời nói muộn màng
83 Chương 83: Trợn mắt há mồm
84 Chương 84: Nghịch thiên cải mệnh
85 Chương 85: Bệnh thần kinh à
86 Chương 86: Ai ngốc vậy chứ
87 Chương 87: Kiên trì đến cùng
88 Chương 88: Đừng náo loạn nữa
89 Chương 89: Chim to mới tốt
90 Chương 90: Ác ma phương Đông
91 Chương 91: Tam sinh hữu hạnh
92 Chương 92: Mặt quá dầy rồi
93 Chương 93: Chợ đêm Côn Lôn
94 Chương 94: Bản chất tiểu gia
95 Chương 95: Lâu đài cổ châu Âu
96 Chương 96: Ai thảm hơn ai
97 Chương 97: Không có thuốc chữa
98 Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc
99 Chương 99: Tiểu gia uy vũ
100 Chương 100: Lời mời quỷ dị
101 Chương 101: Con học gì thế
102 Chương 102: Ra tay quá nhanh
103 Chương 103: Trẻ trâu đừng nháo
104 Chương 104: Đi thong thả không tiễn
105 Chương 105: Ngọc khí quỷ dị
106 Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn
107 Chương 107: Trai tài trai sắc
108 Chương 108: Bí mật Ngọc Linh
109 Chương 109: Kế trong kế
110 Chương 110: Ông nghĩ hay quá
111 Chương 111: Kết thúc chính văn
112 Chương 112: Phiên ngoại 1
113 Chương 113: Phiên ngoại 2
114 Chương 114: Phiên ngoại 3
115 Chương 115: Phiên ngoại 4
116 Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ
117 Chương 117: Phiên ngoại về Gia Phỉ (Hạ)
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Chết mà không cười
2
Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
3
Chương 3: Sống không bằng chết
4
Chương 4: Nhất thời lỡ lời
5
Chương 5: Vô cùng sắc bén
6
Chương 6: Mau nói tiếng người
7
Chương 7: Trời cao đố kị anh tài
8
Chương 8: Chú chim làm khắp nơi kinh ngạc
9
Chương 9: Mục đại thiếu uy vũ
10
Chương 10: Suối nước nóng tình yêu
11
Chương 11: Nhiệt liệt hoan nghênh
12
Chương 12: Hoàng hôn mê hoặc
13
Chương 13: Vui vẻ hòa thuận
14
Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
15
Chương 15: Nhân lúc yếu thế mà tấn công
16
Chương 16: Lấy độc trị độc
17
Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y
18
Chương 18: Lời mời ngoài ý muốn
19
Chương 19: Xui xẻo đeo bám
20
Chương 20: Ý của anh cũng là ý của tôi
21
Chương 21: Vợ chồng ân ái
22
Chương 22: Chim nhỏ tức giận
23
Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên
24
Chương 24: Thần thoại phương đông
25
Chương 25: Âm mưu quỷ kế
26
Chương 26: Mau tới vuốt lông
27
Chương 27: Sắp chết còn làm bộ
28
Chương 28: Con chim tốt có một không hai
29
Chương 29: Phát sinh nghi ngờ
30
Chương 30: Ấm áp cuối con đường
31
Chương 31: Chạy trời không khỏi nắng
32
Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm
33
Chương 33: Xin chào Lâm Lâm
34
Chương 34: Lâm Lâm anh dũng
35
Chương 35: Mất rồi lại được
36
Chương 36: Lại thấy Lâm Lâm
37
Chương 37: Tức đỏ con mắt
38
Chương 38: Thu phục mèo mập
39
Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn
40
Chương 40: Khí phách uy vũ
41
Chương 41: Kẻ là đại vương
42
Chương 42: Quản chế tiểu đội
43
Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi
44
Chương 44: Ý nghĩ kỳ lạ
45
Chương 45: Thích nghe ngóng
46
Chương 46: Giương đông kích tây
47
Chương 47: Chuyện này không khoa học
48
Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
49
Chương 49: Chị dâu hư hư thực thực
50
Chương 50: Cáo mượn oai hùm
51
Chương 51: Tự mình đào hố
52
Chương 52: Đều phi khoa học!
53
Chương 53: Lạy Lâm đại tiên
54
Chương 54: Chớ có sờ cái đuôi
55
Chương 55: Khẩu phật tâm xà
56
Chương 56: Đều vì lợi ích
57
Chương 57
58
Chương 58: Mèo ta phản công
59
Chương 59: Sét đánh giữa trời quang
60
Chương 60: Rùa con mai xanh
61
Chương 61: Từ từ chậm rãi
62
Chương 62: Không được hoàn mỹ
63
Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn
64
Chương 64: Tập kích đêm mưa
65
Chương 65: Cầm sắt hòa minh
66
Chương 66: Tự cầu nhiều phúc
67
Chương 67: Vuốt vuốt đầu chó
68
Chương 68: Vừa tức vừa buồn cười
69
Chương 69: Tự đưa đến cửa
70
Chương 70: Phong thủy luân chuyển
71
Chương 71: Không thiếu chuyện lạ
72
Chương 72: Vua chó bình tĩnh
73
Chương 73: Chọc mù mắt rồi
74
Chương 74: Kết thù kết thân
75
Chương 75: Áo gấm về làng?
76
Chương 76: Anh em gặp lại
77
Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?
78
Chương 78: Gặp mặt cha vợ
79
Chương 79: Đại thiếu công kích
80
Chương 80: Cơn giận cướp vợ
81
Chương 81: Phúc hoạ huyết mạch
82
Chương 82: Lời nói muộn màng
83
Chương 83: Trợn mắt há mồm
84
Chương 84: Nghịch thiên cải mệnh
85
Chương 85: Bệnh thần kinh à
86
Chương 86: Ai ngốc vậy chứ
87
Chương 87: Kiên trì đến cùng
88
Chương 88: Đừng náo loạn nữa
89
Chương 89: Chim to mới tốt
90
Chương 90: Ác ma phương Đông
91
Chương 91: Tam sinh hữu hạnh
92
Chương 92: Mặt quá dầy rồi
93
Chương 93: Chợ đêm Côn Lôn
94
Chương 94: Bản chất tiểu gia
95
Chương 95: Lâu đài cổ châu Âu
96
Chương 96: Ai thảm hơn ai
97
Chương 97: Không có thuốc chữa
98
Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc
99
Chương 99: Tiểu gia uy vũ
100
Chương 100: Lời mời quỷ dị
101
Chương 101: Con học gì thế
102
Chương 102: Ra tay quá nhanh
103
Chương 103: Trẻ trâu đừng nháo
104
Chương 104: Đi thong thả không tiễn
105
Chương 105: Ngọc khí quỷ dị
106
Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn
107
Chương 107: Trai tài trai sắc
108
Chương 108: Bí mật Ngọc Linh
109
Chương 109: Kế trong kế
110
Chương 110: Ông nghĩ hay quá
111
Chương 111: Kết thúc chính văn
112
Chương 112: Phiên ngoại 1
113
Chương 113: Phiên ngoại 2
114
Chương 114: Phiên ngoại 3
115
Chương 115: Phiên ngoại 4
116
Chương 116: Phiên ngoại 5 – Chuyện về Gia Phỉ
117
Chương 117: Phiên ngoại về Gia Phỉ (Hạ)