Chương 28: – Ngươi truy ta đuổi

Trong nháy mắt, một năm lại qua đi, Tiêu Nhược Thiên nằm ở trên giường hồi tưởng, không hề nghi ngờ, là không bình thường. Nhìn cái người đang ngủ say trong ngực, trong nội tâm cảm thấy vô cùng an ổn. Nhớ tới cái lần đầu gặp nhau, rồi cái va chạm kia, chính là đã định trước hai người xa lạ sẽ đến với nhau. Duyên phận sao? Lần đầu tiên rơi vào lưới tình, ngây thơ cho rằng đây chính là duyên phận, cường ngạnh đem những thứ tất cả thuộc về người kia đều nói là duyên phận. Là duyên phận để cho nàng cùng nàng ấy gặp nhau, yêu nhau. Khi lúc người kia bỏ đi, chỉ một câu trách người vô duyên. Từ đó Tiêu Nhược Thiên không bao giờ còn tin chữ duyên phận này nữa, tại nàng cảm thấy người kia chỉ lấy bừa một cái cớ để rời bỏ mình mà thôi. Hiện tại hết thảy, Tiêu Nhược Thiên không muốn nói đây là duyên phận, rồi tự tìm một từ hoàn mỹ nhất để nói — mệnh trung chú định. Không phải duyên phận, chỉ là mệnh trung chú định thế thôi.
"Ân. . . " Cảm thấy người trong ngực hơi động, Tiêu Nhược Thiên nhẹ giọng hỏi: "Đã tỉnh?" Mộ Kiệt dụi dụi mắt, trong nội tâm cảm thấy rất kỳ quái. Chính mình luôn luôn ngủ không sâu, chỉ cần một chút động tĩnh sẽ tỉnh, vì cái gì mà nằm trong ngực nàng có thể ngủ an ổn như vậy. Xoa nhẹ cái eo đau nhức, vừa định đứng dậy thì người đã bị đè xuống một lần nữa, cảm thấy môi mình bị bưng kín. Nhìn khuôn mặt trước mắt phóng đại, đây là tình huống gì? Mới sáng sớm đã bắt đầu bị cường hôn?
"Tiêu Nhược Thiên, đừng làm rộn, buổi tối hôm qua nháo còn chưa đủ sao?" Nhớ tới đêm qua Mộ Kiệt nổi lên một trận ác hàn. Mình vừa mới nằm xuống, đã bị một tên động dục áp lên, còn chưa kịp phản ứng thì đồ trên người đã bị cởi ra hết. Kết quả Chính là buổi sáng liền đau lưng.
Tiêu Nhược Thiên hôn đến khi hai người hô hấp không thông, mới lưu luyến ly khai. "Chị rất ngọt, em cả đời cũng không đủ." Nói xong một lần nữa hôn tiếp, tay cũng thuận thế trượt đến giữa hai chân Mộ Kiệt.
"Hôm nay không phải là về nhà em sao? Em còn có thời gian làm việc này?" Mộ Kiệt đẩy Tiêu Nhược Thiên ra, trực tiếp đi về hướng phòng tắm. Tiêu Nhược Thiên nhìn sau lưng Mộ Kiệt đầy dấu hôn, ngồi trên giường cười đến không ngậm miệng được. Nhớ tới hôm nay Mộ Kiệt sẽ cùng mình về nhà gặp cha mẹ, trong nội tâm liền nổi lên một hồi ngọt ngào, cười đến YD (dâm đãng). Mộ Kiệt vừa đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy tên Tiêu mỗ kia ngồi trên giường bày ra khuôn mặt mê gái, liền biết trong đầu người kia không nghĩ được cái gì tốt đẹp.
"Này, hồi hồn a. Tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo, không phải còn phải mua lễ vật cho cha mẹ em sao?"
Tiêu Nhược Thiên vò vò mái tóc xoăn rối bời, từ trên giường nhảy xuống, ngay bên tai Mộ Kiệt mập mờ nói: "Không phải cha mẹ em, cũng là cha mẹ chị sao?!" Không đợi Mộ Kiệt phản bác, vèo một cái chạy vào phòng tắm.
Tiêu Nhược Thiên tắm xong, Tiêu Nhược Thiên quấn một cái khăn ra tìm quần áo. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên đứng trước tủ quần áo đổi tới đổi lui, sau đó lại đem thêm mấy bộ quần áo ướm thử trên người mình. Mộ Kiệt giống như một con búp bê, nhường Tiêu Nhược Thiên trước mặt mình giở trò. Sau khi mặc quần áo tử tế, Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu xem thành quả của chính mình. Hai mắt không khỏi tỏa sáng, Mộ Kiệt mặc một cái áo len trắng, bên ngoài khoác một cái áo dạ. Bên dưới mặc một cái váy ngắn quá gối, tất da đen bao lấy bắp chân gầy, chân mang đôi giày ống da. Gần đây đã quen với cách ăn mặc mạnh mẽ của Mộ Kiệt, đây là lần đầu tiên thấy nàng mặc váy, Tiêu Nhược Thiên tự kỷ cảm thấy mắt nhìn của mình không tệ. Mộ Kiệt luôn thích mặc đồ mạnh mẽ hơn, nhưng là Tiêu Nhược Thiên cảm thấy Mộ Kiệt phải thường xuyên mặc như thế này mới tốt. Trong xinh đẹp còn có một tia gợi cảm, gợi cảm mang theo một tia cuồng dã, ân ân . . . Tiêu đại cảnh sát rất hài lòng, hoàn toàn thỏa mãn . . .
"Honey chị thật đẹp." Tiêu Nhược Thiên hận không thể hiện tại đem Mộ Kiệt đè xuống, bất quá là lý trí đã thắng dục vọng.
"Em sao lại muốn tôi ăn mặc thế này?" Mộ Kiệt nhìn mình trước gương, cũng là thấy không được tự nhiên, mình cũng không phải là chán ghét mặc váy, chỉ cảm thấy mặc như vậy hành động sẽ bất tiện mà thôi.
"Hôm nay đi gặp cha mẹ em, không ăn mặc như thục nữ sao được? Đúng không? Lão bà? Em đi thay quần áo, chị chờ em."
Mộ Kiệt ngồi ở trước gương đeo thêm một số đồ trang sức trang nhã, sau đó đứng ngay cửa ra vào đợi Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên cũng thay đổi phong cách khoe khoang hằng ngày, cũng ăn mặc rất thục nữ, một bộ váy liền áo màu đen, chân mang đôi giày cao gót 12cm, lộ ra 10 phần mỹ nhân.
"Em sao lại đi đôi giày cao như vây?" Mộ Kiệt lúc biết được Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên cao nhất cũng đi đôi giày 10cm, hiện tại đi đâu cũng mang giày 10cm.
"Ngốc, em không phải là vì muốn xứng với chị sao, ai bảo chị cao như vậy." Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm cực kỳ bất bình, dáng người chị so với em đẹp hơn coi như xong, nhiều tiền hơn em, đến cả chiều cao cũng chèn ép em, đứng cạnh một cái cột điện, không sợ chó đực đứng bên tè sao?
Tiêu Nhược Thiên quyết định sẽ tranh thủ học tập nấu ăn một phát, ý định là muốn đem Mộ Kiệt vỗ béo. Hai người ăn mặc đẹp, tay trong tay đi xuống dưới lầu, lại làm cho bảo vệ ngay cửa ra vào hai mắt tỏa sáng.
"Tiêu Nhược Thiên, muốn mua gì cho cha mẹ em?" Tiêu Nhược Thiên cau mày, cái này đúng thật, nên mua gì cho hai lão nhân đây? Mình là từ trước tới giờ chưa mua quà cho cha mẹ, đây đúng thật là một vấn đề khó khăn. Bất quá hiện tại có một chuyện quan trọng hơn, Tiêu Nhược Thiên vươn tay ra ôm Mộ Kiệt.
"Honey, chị sao lúc nào cũng kêu đầy đủ họ tên em?"
Tiêu Nhược Thiên nhướng mày, làm nũng nói: "Ah? Em hy vọng chị gọi là lão công..." Mộ Kiệt một hồi ác hàn, cảm giác lạnh từ đầu tới chân. "Đổi thành cái khác được không?" "Vậy thì... bảo bối, honey, Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên, đều có thể nha. . ."
Mộ Kiệt nghe xong những tên gọi này, chỉ cần tưởng tượng từ miệng mình kêu ra đã cảm thấy buồn nôn, chứ đừng nói kêu thật. Mộ Kiệt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không để ý tới Tiêu Nhược Thiên. Làm cho Tiêu Nhược Thiên hơi thất vọng, nhìn một bên mặt của Mộ Kiệt, khó chịu nói không nên lời. "Tôi kêu em là Nhược Thiên được không?"
"A? Cái gì?"
"Tôi nói tôi kêu em là Nhược Thiên được không?" Lần này Tiêu Nhược Thiên nghe rành mạch, vốn đang muốn bất mãn về cách xưng hô không thân mật này. Nhưng thấy mặt Mộ Kiệt có chút đỏ, cũng liền thỏa hiệp, được rồi, xưng hô gì đó đều như mây bay.
Tiêu Nhược Thiên vươn ra một tay, nắm chặt tay Mộ Kiệt, xe trở nên yên tĩnh. "Tiêu Nhược. . . Nhược Thiên, đừng làm rộn, hảo hảo lái xe." Nghe Mộ Kiệt kêu tên của mình, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên giống như là ăn được đường, thật ngọt ngào. Xốp xốp giòn nàng nói: "Tốt."
Mộ Kiệt nhìn bộ dạng Tiêu Nhược Thiên, mắt phượng nhắm lại, trong đầu suy nghĩ. May mắn mình là nữ nhân, nêu không Tiêu Nhược Thiên trinh tiết là khó giữ rồi.
"Mộ Kiệt, em phát hiện gần đây hai chúng ta đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người khác."
"Có ý gì?" Mộ Kiệt bị Tiêu Nhược Thiên nói một câu không hề trước liền không hiểu gì.
"Chị nói đi?" Tiêu Nhược Thiên liếc mắt nhìn về kính chiếu hậu.
"Ha ha, hoàn toàn chính xác, gần đây luôn có một đám chuột ưa thích bám theo sau chúng ta."
"Chị giữ vững, em sẽ bỏ xa bọn hắn."
"Ân, cẩn thận một chút."
Tiêu Nhược Thiên tuy bình thường không tham gia những bản án lớn, bất quá nàng ưa thích chơi, chỉ cần có liên quan đến chơi, Tiêu Nhược Thiên đều sẽ thử một lần. Đương nhiên kể cả đua xe, nhớ tới cuộc sống nhàm chán của mình trước kia, Tiêu Nhược Thiên thật sự rất cảm tạ Mộ Kiệt. Là nhờ Mộ Kiệt mà mình có thể một lần nữa yêu thêm một người, làm cho mình thức tỉnh. Tiêu Nhược Thiên liền giẫm mạnh chân ga, liên tục vượt qua mấy chiếc xe. Tốc độ xe đã vượt qua 180, nhưng chiếc xa đằng sau vẫn đuổi theo không bỏ. Tiêu Nhược Thiên ra khỏi đường lớn, tiến vào một con đường nhỏ quanh co, chiếc xe sau lưng biến mất một lúc, bất quá lập tức lại đuổi kịp.
"Hừ, kỹ thuật không tồi."
Tiêu Nhược Thiên trong miệng tán dương, nhưng khóe miệng mang theo tia giễu cợt. Mộ Kiệt nhìn chiếc xe đằng sau, là kính phản, hoàn toàn không thể nhìn thấy được người bên trong. Trực giác nói cho nàng biết, đám người này có thể là đến truy sát mình, chạm vào cây súng vắt bên eo, trong nội tâm một mảnh hờ hững. Tiêu Nhược Thiên cho rằng Mộ Kiệt sợ, dùng âm thanh ôn nhu nói: "Đừng sợ, có em ở đây." Mộ Kiệt nhìn bên mặt nghiêm túc của Tiêu Nhược Thiên, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn khóc, ân. . . Cùng một chỗ.
"Này, Hắc Khôi, anh chạy thế nào vậy, còn không đuổi theo, có lầm hay không, tôi đã bảo là để tôi lái." Tử Kỳ ngồi ở ghế kế bên hô hào.
"Em cho tôi an tĩnh chút, người lái xe kia không đơn giản."
"Thôi đi, chứ không phải anh kỹ thuật quá kém, nếu như anh để con mồi này chạy thoát, chúng tôi sẽ không tha cho anh."
"Được, được."
"Này, bọn hắn quẹo vào đường nhỏ rồi, đi qua trái, chặn trước bọn hắn." Tử Kỳ ở bên cạnh chỉ huy.
"Ân." Hắc Khôi rất nhanh thay đổi tay lái.
"Bỏ được rồi à?" Mộ Kiệt nhìn bên kính chiếu hậu, thấy không còn chiếc xe nào.
"Không, hẳn là đi đường khác, bọn chúng muốn chặn đầu chúng ta, chúng ta đường cũ lái về." Tiêu Nhược Thiên thay đổi đầu xe, quay ngược về đường cũ. Chạy được một lúc, không thấy có xe đuổi theo.
"Haha, cái đám ngu ngốc kia, có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy." Vừa dứt lời, liền thấy chiếc xe màu đen xuất hiện trong kính chiếu hậu.
"Kao, bọn hắn làm sao tìm được đến đây?" Mộ Kiệt vuốt lưng Tiêu Nhược Thiên. "Đừng gấp, có thể bọn hắn đặt vào xe thiết bị truy tìm, chúng ta tìm một chỗ xuống xe." Tiêu Nhược Thiên gật gật đầu nói: "Ân, tốt, phía trước có một cửa hàng lớn, chúng ta theo hẻm nhỏ đi."
"Này, Hắc Khôi, phía trước là một cửa hàng lớn, làm sao bây giờ?" Tử Kỳ vuốt vuốt một trường đao trong tay, không nói gì cả, tựa như một chút cũng không lo lắng.
"Ài, phiền chết, còn có thể làm sao? Hồng Mị, giao cho chị rồi." Hắc Khôi nói xong, ấn một cái nút trên tay lái, phía trên nóc xe mở ra một ô cửa hình vuông, vừa đủ một người leo ra.
"Nói sớm thì tốt rồi." Hồng Mị cầm lấy cái súng ngắm bên chân, nữa người leo ra ngoài xe, đem súng đặt trên nóc xe.
"Này, Hồng Mị, bắn thủng lốp thôi, đừng có mà đem người bắn chết ah!"
"Đã biết, em câm miệng a." Hướng gió xác định, ngay góc 45 độ, khoảng cách 80m, xác suất trúng 100%. "Phanh" một tiếng, xe phía trước phát ra một tiếng chói tai, lập tức thẳng tắp đụng phải phía bên đường.
"Này, Hồng Mị, không phải nói là để người sống sao? Chị sao vậy?" Tử Kỳ hô to.
"Cái kia không phải lỗi của tôi a? Bọn hắn lái xe quá nhanh, không có dừng lại, từ mình chuốc lấy."
"Được rồi, xuống xe nhìn xem con mồi có chết hay chưa." Hắc Khôi rất nhanh xuống xe.
Tiêu Nhược Thiên xoa xoa cái đầu bị đụng đau, phát hiện chỉ đụng phải một cái bao, những thứ khác không có việc gì. Thấy Mộ Kiệt cũng không có chuyện gì, nhưng là dáng vẻ có chút chật vật, tóc rối tung trên mặt, có điểm giống hồn ma lúc nửa đêm. Hai người vừa mới đạp cửa xe bò ra, liền thấy có ba người đang đi tới.

Chapter
1 Chương 1: - Chiến tranh
2 Chương 2: - Nguyên nhân
3 Chương 3: - Hoa tỷ
4 Chương 4: - Mới gặp gỡ
5 Chương 5: - Mộ Kiệt
6 Chương 6: - Huấn luyện
7 Chương 7: - Gặp lại
8 Chương 8: - Cùng quỷ hút máu ở chung ? OH NO !
9 Chương 9: - Đêm đầu tiên
10 Chương 10: - Quái vật nát rượu
11 Chương 11: - Khi tình yêu của mẹ lan tỏa thì bắt cóc là điều kiện tiên quyết?
12 Chương 12: - Chớm yêu
13 Chương 13: - Tại đứa trẻ mang bộ mặt si ngốc
14 Chương 14: - Hôn
15 Chương 15: - Hoan hỉ ? Yêu ?
16 Chương 16: - Nguy cơ tới gần
17 Chương 17: - Vũ hội
18 Chương 18: - Ác chiến
19 Chương 19: - Thổ lộ
20 Chương 20: - Take Me Away
21 Chương 21: - Đi theo ngươi có thịt ăn
22 Chương 22: - Dã hợp các ngươi dám sao?
23 Chương 23: - Ăn không được, tưởng tượng thì được
24 Chương 24: - Khiêu khích
25 Chương 25: - Cãi nhau? Phúc hay họa?
26 Chương 26: - Dịu dàng! Phát triển! Cùng nhau tiến!(H)
27 Chương 27: - Truy đuổi
28 Chương 28: - Ngươi truy ta đuổi
29 Chương 29
30 Chương 30: - Nếu như
31 Chương 31: - Còn sống
32 Chương 32: - Thiên sứ
33 Chương 33
34 Chương 34: - Nước mắt
35 Chương 35: - Ích kỷ
36 Chương 36: - Vuột mất
37 Chương 37: - Em rất nhớ chị
38 Chương 38: (H)
39 Chương 39: - Nhìn không đúng lúc
40 Chương 40: - Bát quái
41 Chương 41: - Ghen, ghen ghét, hận
42 Chương 42: - Không ngủ
43 Chương 43: - Thẩm Diệp Mân
44 Chương 44: - Khai mạc triển lãm tranh
45 Chương 45: - Chúng ta yêu nhau đi!
46 Chương 46: - Dựa vào cái gì
47 Chương 47: - Nghi vấn
48 Chương 48
49 Chương 49: - Is it enough to die?
50 Chương 50: - J phụ Y phụ
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: - Vết rạn
55 Chương 55: (H)
56 Chương 56: - Tôi không sao
57 Chương 57: - Về tôi
58 Chương 58: - Ánh mặt trời
59 Chương 59: - Cuộc chiến đầu tiên
60 Chương 60: - JQ lan tràn
61 Chương 61: - Rung động
62 Chương 62: - Gặp
63 Chương 63: - Mộ Thiên đáng thương
64 Chương 64: - Chết đều muốn yêu
65 Chương 65: - Trước khi chiến đấu
66 Chương 66: - Ngài mai
67 Chương 67: - Không hợp nhau
68 Chương 68: - Màu trắng
69 Chương 69: - Lòng không yên
70 Chương 70: - Thương yêu (H)
71 Chương 71: - Ảo tưởng tan vỡ
72 Chương 72: - Lạc hoa (Hoa rơi)
73 Chương 73: - Ân đoạn
74 Chương 74: - Nghĩa tuyệt
75 Chương 75: - Không thể làm gì
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: - Kinh biến
80 Chương 80: - Cuộc chiến lúc sáng sớm
81 Chương 81: - Thời điểm
82 Chương 82: - Tình chi thương
83 Chương 83: - Yêu, chỉ cần ta và ngươi (Hoàn)
84 Chương 84: - Phiên ngoại 1: Nhiễm & Hoa
85 Chương 85: - Phiên ngoại 2: Kỳ & Mị
86 Chương 86: - Phiên ngoại 3: Bạch & Lam
87 Chương 87: - Phiên ngoại 4: Diệp & Vi
88 Chương 88: - Phiên ngoại 5: Kiệt & Thiên (Hoàn)
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: - Chiến tranh
2
Chương 2: - Nguyên nhân
3
Chương 3: - Hoa tỷ
4
Chương 4: - Mới gặp gỡ
5
Chương 5: - Mộ Kiệt
6
Chương 6: - Huấn luyện
7
Chương 7: - Gặp lại
8
Chương 8: - Cùng quỷ hút máu ở chung ? OH NO !
9
Chương 9: - Đêm đầu tiên
10
Chương 10: - Quái vật nát rượu
11
Chương 11: - Khi tình yêu của mẹ lan tỏa thì bắt cóc là điều kiện tiên quyết?
12
Chương 12: - Chớm yêu
13
Chương 13: - Tại đứa trẻ mang bộ mặt si ngốc
14
Chương 14: - Hôn
15
Chương 15: - Hoan hỉ ? Yêu ?
16
Chương 16: - Nguy cơ tới gần
17
Chương 17: - Vũ hội
18
Chương 18: - Ác chiến
19
Chương 19: - Thổ lộ
20
Chương 20: - Take Me Away
21
Chương 21: - Đi theo ngươi có thịt ăn
22
Chương 22: - Dã hợp các ngươi dám sao?
23
Chương 23: - Ăn không được, tưởng tượng thì được
24
Chương 24: - Khiêu khích
25
Chương 25: - Cãi nhau? Phúc hay họa?
26
Chương 26: - Dịu dàng! Phát triển! Cùng nhau tiến!(H)
27
Chương 27: - Truy đuổi
28
Chương 28: - Ngươi truy ta đuổi
29
Chương 29
30
Chương 30: - Nếu như
31
Chương 31: - Còn sống
32
Chương 32: - Thiên sứ
33
Chương 33
34
Chương 34: - Nước mắt
35
Chương 35: - Ích kỷ
36
Chương 36: - Vuột mất
37
Chương 37: - Em rất nhớ chị
38
Chương 38: (H)
39
Chương 39: - Nhìn không đúng lúc
40
Chương 40: - Bát quái
41
Chương 41: - Ghen, ghen ghét, hận
42
Chương 42: - Không ngủ
43
Chương 43: - Thẩm Diệp Mân
44
Chương 44: - Khai mạc triển lãm tranh
45
Chương 45: - Chúng ta yêu nhau đi!
46
Chương 46: - Dựa vào cái gì
47
Chương 47: - Nghi vấn
48
Chương 48
49
Chương 49: - Is it enough to die?
50
Chương 50: - J phụ Y phụ
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: - Vết rạn
55
Chương 55: (H)
56
Chương 56: - Tôi không sao
57
Chương 57: - Về tôi
58
Chương 58: - Ánh mặt trời
59
Chương 59: - Cuộc chiến đầu tiên
60
Chương 60: - JQ lan tràn
61
Chương 61: - Rung động
62
Chương 62: - Gặp
63
Chương 63: - Mộ Thiên đáng thương
64
Chương 64: - Chết đều muốn yêu
65
Chương 65: - Trước khi chiến đấu
66
Chương 66: - Ngài mai
67
Chương 67: - Không hợp nhau
68
Chương 68: - Màu trắng
69
Chương 69: - Lòng không yên
70
Chương 70: - Thương yêu (H)
71
Chương 71: - Ảo tưởng tan vỡ
72
Chương 72: - Lạc hoa (Hoa rơi)
73
Chương 73: - Ân đoạn
74
Chương 74: - Nghĩa tuyệt
75
Chương 75: - Không thể làm gì
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: - Kinh biến
80
Chương 80: - Cuộc chiến lúc sáng sớm
81
Chương 81: - Thời điểm
82
Chương 82: - Tình chi thương
83
Chương 83: - Yêu, chỉ cần ta và ngươi (Hoàn)
84
Chương 84: - Phiên ngoại 1: Nhiễm & Hoa
85
Chương 85: - Phiên ngoại 2: Kỳ & Mị
86
Chương 86: - Phiên ngoại 3: Bạch & Lam
87
Chương 87: - Phiên ngoại 4: Diệp & Vi
88
Chương 88: - Phiên ngoại 5: Kiệt & Thiên (Hoàn)