Chương 28: Thường Hiên học bản lĩnh

Hôm nay Hầu phủ đón Thường quản sự vừa đi thu mua ở phía nam trở về, bọn nha hoàn không có việc gì đều chạy ra xem. A Phúc không thích đến chỗ náo nhiệt, cũng nghĩ dù sao sau đó Thường Hiên cũng sẽ kể cho chính mình nghe, nên quyết tâm ở trong phòng tiếp tục thêu. Kỳ thật nàng không muốn đi ra ngoài còn có một nguyên nhân, phải biết rằng bên ngoài trở về đó là vị hôn phu của nàng và cha chồng của nàng, nếu mình ném việc hấp tấp đi ra ngoài xem, thấy cũng có chút dáng vẻ khoe khoang. A Phúc sau khi gả cho Thường Hiên, một lòng nghĩ không thể để cho người khác tìm ra cái gì không tốt, đây là một ít việc phải chú ý.

Nhóm tiểu nha hoàn sau khi trở về, hưng phấn mà nói về cảnh tượng đã nhìn thấy bên ngoài, nói là có bao nhiêu xe ngựa chở hàng, nói trong phủ căn bản không chứa được, có một phần đặt ở cả ngoài sân biệt viện vân vân. Còn nói bên trong có đồ hay hiếm lạ gì đó, rồi mấy loại trang sức hiếm thấy, bọn nha hoàn mặc dù không có kiến thức, nhưng cũng biết đó là đồ vật hiếm lạ, một đám gào to hâm mộ.

Lúc buổi chiều, A Phúc thấy thời gian không sai biệt lắm, vội buông việc về nhà, trên đường vừa vặn gặp được A Bình. A Bình nhìn qua khí sắc tốt lắm, trên mặt phấn hồng, mặt mày đều nhộn nhạo ý cười. A Phúc cảm thấy A Bình giống như rất khác so với ngày xưa, cũng nhìn nhiều vài lần. A Bình lại bảo A Phúc nhanh chóng về nhà, nói rất thành thật rằng Thường Hiên nhà muội vất vả đã trở về, các người hãy đoàn tụ thật tốt, nhị thiếu phu nhân cũng có nói, muội ngày mai không cần qua bên này.

A Phúc nghe thế, tự nhiên trong lòng cao hứng, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện A Bình khác biệt so trước đây, cảm tạ A Bình một tiếng sau đó vội về nhà.

Về nhà, đã thấy Thường quản sự và Thường Hiên đều ở đó, bàn trong nhà đầy các loại điểm tâm món ăn, rất phong phú. A Phúc không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng cung kính tiến lên bái kiến cha chồng Thường quản sự, cũng nói người đi đường vất vả.

Thường quản sự sắc mặt tuy có chút mỏi mệt, nhưng nhìn ra được trên mặt lộ ý cười, xua tay ý bảo A Phúc ngồi xuống, thế này mới nói: "Vừa rồi ta và Thường Hiên đã bái kiến lão gia cùng phu nhân, cũng bàn giao một ít công việc, chờ ngày mai lại kiểm kê thêm chút nữa rồi giao hàng cho đại quản gia. Hôm nay đại phu nhân nghĩ chúng ta đi đường vất vả, đặt mua một bàn đồ ăn để nha hoàn đưa sang đây, nói là cho chúng ta một nhà đoàn tụ một phen."

A Phúc thấy cha chồng nói như vậy, cảm thấy cũng rất cao hứng, nàng biết cha chồng trước nay cũng không nhiều lời, càng không nói đến chuyện công việc với mình. Nay không ngờ lại nói, tất nhiên là thập phần hưng phấn, lập tức chia thức ăn cho Thường quản sự.

Thường Hiên làm việc không chú ý nhiều lễ tiết, trực tiếp cầm lấy đũa nói: "Cha, bận rộn một ngày rồi, mau ăn đi, con sắp chết đói rồi nè!" Nói xong còn gắp một cái đầu sư tử* bỏ vào miệng ăn.

Thường quản sự nhìn con trai nhà mình, không nể mặt nói: "Chẳng lẽ con ở trước mặt chủ tử cũng là loại đức hạnh này?"

A Phúc e sợ Thường Hiên chọc cha chồng không thoải mái, đang muốn giảng hòa, nào ngờ Thường Hiên chẳng hề để ý nhíu mày nói: "Thôi đi, cha, ở trước mặt chủ tử nên có dạng gì con đều hiểu rõ! Nhưng cha xem con ở bên ngoài cả ngày đều phải nhìn sắc mặt người khác, nay khó có khi ở nhà không có người ngoài, chẳng lẽ còn không thể vui sướng một chút sao?"

Thường quản sự không ngờ Thường Hiên nói như vậy, lập tức sửng sốt, khẽ thở dài nói: "Vậy là cha không phải, sinh con ra đã làm thân tôi tớ."

Thường Hiên lại cầm đũa nhanh chóng gắp cho Thường quản sự một phần thịt đông pha*: "Cha, cha không cần thở dài, con đâu có trách cha chuyện gì. Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, dù sao con là người hầu từ nhỏ đã nén giận. Lấy lòng chủ tử qua ngày là tốt rồi, bàn ăn đầy đồ ăn này, vẫn là mau chóng ăn vào miệng là tốt nhất."

Thường Hiên gắp một miếng thịt này, xem như chặn miệng cha. Thường quản sự lại tỏ ý bảo A Phúc: "A Phúc, con cũng mệt mỏi cả ngày, mau ăn đi."

A Phúc nghĩ tới lời vừa rồi của Thường Hiên, lại nghĩ tới tình cảnh của mình lúc hắn không có ở đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút trầm xuống, chợt nhớ tới Thường Hiên lúc đầu ở trong phòng vênh mặt hất hàm sai khiến mình, thế nhưng cảm thấy hắn như vậy có chút ngốc hồ hồ đáng yêu cùng với đáng thương. Người đàn ông này, ở bên ngoài cũng phải lấy lòng để ý ánh mắt người khác, khi trở về phòng đối diện với nương tử của mình, hắn vì sao không thể hơi thoải mái một ít chứ?

Ba người ăn xong, trên bàn đồ ăn còn lại rất nhiều, A Phúc nhu thuận đứng dậy bắt đầu thu dọn. Thường quản sự thấy A Phúc hiểu chuyện, bỗng nhiên nói: "A Phúc, lúc đi thu mua, ta cũng đã thuận tiện mua một ít gì đó cho nhà mình, ta đã bảo sai vặt mang đến đây. Mấy thứ này tuy rằng đều là giá trị không được vài lượng bạc, nhưng ở đây dù chúng ta có bạc cũng mua không được. Lát nữa con soạn lại xem, thứ nào chúng ta cần, thứ nào có thể tặng người khác, người nào cần đưa quà tặng như thế nào, con để ý hơn một chút."

A Phúc có chút bất ngờ, nàng biết Thường quản sự nói thoải mái, nhưng chuyện này làm cũng không phải dễ dàng, bởi vì phải cân nhắc quan hệ xa gần, tốt xấu giữa các nhà. Bất quá nàng nghĩ Thường quản sự và Thường Hiên nay đều bận rộn, trong nhà cũng chỉ có mình có thể đưa tay ra làm, hơn nữa có vài thứ là đưa cho nữ quyến trong phủ, Thường quản sự rốt cuộc cũng không tiện, nàng nhu thuận gật gật đầu nói: "Cha, con đã biết."

Thường quản sự vừa lòng gật đầu, lại bổ sung nói: "Trong đó nếu có gì không rõ, con cứ việc hỏi ta là được."

=========

A Phúc thu dọn bát đũa, bê bát đũa nồi niêu vào phòng bếp định rửa chén, Thường Hiên lại dính theo tiến vào, mũi phun hơi thở ấm áp đến bên tai A Phúc nói: "Ta và nàng cùng nhau rửa đi."

A Phúc nghe giọng nói của hắn hơi mờ ám còn khàn khàn, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết người đàn ông này hiện giờ trong mắt chắc chắn là lửa nóng. Nàng cười khẽ, cố ý nói: "Không cần rửa chung đâu, chàng mệt mỏi cả ngày rồi, về ngủ đi. Ta rửa xong cũng sẽ đi ngủ."

Thường Hiên bất mãn, trực tiếp giành lấy cái bát trong tay nàng để tự mình tẩy rửa, trong miệng còn vừa oán trách vừa tráng nước nói: "Ta không thèm đi ngủ ngay đâu, ta còn có đồ tốt chưa chơi với nàng mà!"

A Phúc ở một bên rơi vào cảnh nhàn hạ, trong mắt đầy ý cười nhìn hắn nói: "Chàng cũng không phải con nít, sao cả ngày đều nhớ ta?"

Thường Hiên rung mi đắc ý nói: "Bởi vì không phải con nít, mới muốn chơi thôi!" Nói tới đây, trong hắn mắt phóng ra vẻ gian trá: "Nếu là con nít, làm sao có thể có tiểu nương tử A Phúc cùng chơi!"

A Phúc thấy hắn nói rất kỳ cục, đỏ mặt lên, nhỏ giọng trách nói: "Chàng đi ra ngoài một chuyến, thật là học được miệng đầy lời vô vị!"

Thường Hiên nhìn A Phúc hai má giống như thoa son, càng đắc ý: "Ta còn học được bản lĩnh đầy mình, đêm nay nhất định phải cho nàng kiến thức thêm một phen."

Nghe kìa, cái này gọi là nói cái gì!

A Phúc thế nào cũng nghe không vào mấy lời hắn nói, lập tức hung hăng liếc hắn một cái, xoay người rời khỏi phòng bếp.

=======

A Phúc trở lại trong phòng, thấy mấy đồ chơi hôm qua đã từng nhìn thấy, lại cầm từng cái xem, trong đó có trâm tóc khuyên tai kiểu dáng mới mẻ, cũng có gương nhỏ được điêu khắc hoa văn cẩn thận, còn có hộp trang sức làm bằng gỗ đào, tóm lại đủ loại kiểu dáng phong phú, thật sự là cần gì đều có, đây đều là những đồ trong phủ chưa từng gặp qua rất mới mẻ.

A Phúc mặc dù xử sự bình thản, cũng không hề có ý ham thích mấy món đồ gì đó, nhưng nhìn thấy cũng ngạc nhiên không thôi.

A Phúc lật mấy thứ này, chợt phát hiện bên cạnh có túi vải nhỏ, nhất thời tò mò nên muốn mở ra, ai ngờ mở ra lại nhịn không được nở nụ cười. Thì ra bên trong là hai con búp bê vải làm bằng sa tanh, trong đó một cái là bé trai, mặc áo ngắn may bằng vải bố màu đen, một cái khác là bé gái, khuôn mặt tròn tròn, trên gương mặt lộ ra phấn hồng, cười tủm tỉm rất đáng yêu.

A Phúc đem hai con búp bê vải cầm ở trong tay quan sát cẩn thận, càng xem càng cảm thấy thú vị, khi đang nhìn, Thường Hiên lại đẩy cửa vào.

Thường Hiên thấy A Phúc đang cầm hai con búp bê vải xem, cũng vui vẻ, nói: "Nàng xem hai con búp bê này có nhìn quen mắt không?"

A Phúc nghe hắn nói vậy, nhìn Thường Hiên, lại cúi đầu nhìn bé trai kia, mím môi cười nói: "Chẳng lẽ đây là chàng?"

Thường Hiên đi tới bên cạnh A Phúc ngồi xuống, một bàn tay nắm giữ vòng eo mềm mại của nàng, tiến gần đến mặt nàng cùng nhau nhìn con búp bê: "Bé trai này là ta, còn bé gái kia tất nhiên là nàng."

A Phúc trong lòng nóng lên, thấp giọng nói: "Quả thật là có chút giống."

Thường Hiên nâng tay cầm lấy tay nàng, đương nhiên cũng cầm bé gái kia: "Không chỉ có chút giống, mà là rất giống, đây là ta cố ý nhờ người dựa theo dáng vẻ của nàng và ta mà làm đó." Nói xong bàn tay to của hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má phấn hồng của bé gái kia, thấp giọng cười nói: "Nàng xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này, giống y như nàng, đều là hồng hồng, nộn nộn, làm cho người ta hận không thể một ngụm ăn luôn."

Hắn thấp giọng cười nhẹ lại lộ ra dày đặc ấm áp vô cùng thân thiết, thậm chí dẫn theo vài phần sủng nịch, làm như A Phúc chính là búp bê đang bị hắn nựng trong tay, có thể để cho hắn xoa bóp, sờ sờ, sau đó yêu thương.

A Phúc rũ mắt nhìn hai con búp bê trong lòng bàn tay, chính mình cũng cười, cười thấp giọng nói: "Nói gì vậy, thấy thế nào cũng ngốc hồ hồ."

Thường Hiên lại lơ đễnh, bàn tay to cầm đôi tay mềm mại của A Phúc, để nàng đem hai con búp bê kề sát, sau đó ấn giữ đầu bé trai, làm cho nó hôn lên bé gái kia. (ảnh đúng là =.= )

A Phúc bỗng nhiên cảm thấy thực xấu hổ, nhìn hai con búp bê thân thiết, nàng lại thấy giống như trông thấy mình và Thường Hiên ngày thường. Nhưng loại bàng quan cùng với cảm giác này, lại làm cho nàng có một loại cảm xúc mãnh liệt ngượng ngùng hơn so với hàng đêm triền miên kia.

Nàng chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhất thời lại ngồi không yên, ngồi mạnh xuống, đem hai con búp bê kia nhét vào tay Thường Hiên: "Chàng chơi một mình đi, ta muốn đi ngủ."

[1] ĐẦU SƯ TỬ (THỊT VIÊN)

Đầu sư tử là một món ăn ngon, nổi tiếng ở Dương Châu. Các quán cơm ở Phương Bắc gọi nó là Tứ Hỉ Viện, vì nó có bốn cái.

[2] thịt kho tàu Tô Đông Pha

Chapter
1 Chương 1: A Phúc không muốn làm thiếp . .
2 Chương 2: A Phúc muốn xuất giá . .
3 Chương 3: A Phúc đi đổ nước rửa chân . .
4 Chương 4: A Phúc động phòng . .
5 Chương 5: A Phúc là cô dâu . .
6 Chương 6: A Phúc gặp cha chồng . .
7 Chương 7: A Phúc có phúc phần . .
8 Chương 8: A Phúc bị đùa giỡn . .
9 Chương 9: A Phúc khéo tay . .
10 Chương 10: A Phúc thích ăn hoa hồng cao . .
11 Chương 11: Thường Hiên lựa chọn . .
12 Chương 12: Tâm sự Thường Hiên . .
13 Chương 13: Thường Hiên không vui . .
14 Chương 14: Thường Hiên lĩnh ngộ .
15 Chương 15: Thường Hiên đau lòng . .
16 Chương 16: Thường Hiên xấu hổ . .
17 Chương 17: Thường Hiên trèo cây . .
18 Chương 18: Thường Hiên do dự .
19 Chương 19: Thường Hiên lo lắng . .
20 Chương 20: Nương tử Thường Hiên biết may vá . .
21 Chương 21: A Phúc tay nghề quả thực hảo . .
22 Chương 22: Một đôi tiểu uyên ương dưới trăng. .
23 Chương 23: Thường Hiên nộp lên gói tiền to . .
24 Chương 24: Thường Hiên muốn hôn một cái . .
25 Chương 25: Gả được không . .
26 Chương 26: Thường Hiên đã trở lại . .
27 Chương 27
28 Chương 28: Thường Hiên học bản lĩnh
29 Chương 29: Mệt nàng còn nhớ rõ Tĩnh nha đầu
30 Chương 30: A Phúc câu dẫn đại thiếu gia? . .
31 Chương 31: Thông thạo . .
32 Chương 32: Quen tay .
33 Chương 33: Gả được không . .
34 Chương 34: A Phúc rất xấu . .
35 Chương 35: Thường Hiên sau khi tỉnh rượu lại. .
36 Chương 36: Thường Hiên không muốn hòa ly* . .
37 Chương 37: Nàng lại cắn ta một ngụm hết giận đi
38 Chương 38: Chúng ta hai người thật tốt sống
39 Chương 39: Đêm nay ta tất nhiên phải ra sức
40 Chương 40: Chuyển ra hầu phủ
41 Chương 41: Thịt viên tứ hỉ
42 Chương 42: Khuôn mặt tròn tròn, tâm nhãn không xấu
43 Chương 43: A Phúc có thai
44 Chương 44: Bản lĩnh Thường Hiên từ từ tiến bộ
45 Chương 45: A Phúc giúp Thường Hiên
46 Chương 46: Đánh đòn
47 Chương 47: Mua bán tốt
48 Chương 48: A Phúc, ta quả nhiên làm không tốt hơn người ta
49 Chương 49: Hôm nay chính là một ngày gian nan
50 Chương 50: Vượng phu nhân gặp chuyện không may
51 Chương 51: Cẩn thận đem đứa nhỏ dọa đó
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58: Đây là con ta?
59 Chương 59: Ngươi ghét bỏ con ta
60 Chương 60
61 Chương 61: Thân thế nhị thiếu phu nhân
62 Chương 62: Hắn ngay cả một ngón tay của ta đều kém
63 Chương 63: Phong phú thịt nướng (thận nhập)
64 Chương 64: Muốn một khuê nữ giống A Phúc như vậy
65 Chương 65: Thoát nô tịch
66 Chương 66: Thường Hiên đại phú thương
67 Chương 67: Xem người nào không chịu thua kém sinh hạ nam oa
68 Chương 68: Thường Hiên đêm không về nhà, A Phúc phát uy
69 Chương 69: Đại cẩu Thường Hiên làm nũng . .
70 Chương 70: A Phúc lại mang thai
71 Chương 71: Nhốt vào Ngô Đồng Am
72 Chương 72: Vàng bạc thực có thể thông thiên sao?
73 Chương 73: Thường Hiên đêm dò xét Ngô Đồng Am
74 Chương 74: Mọi sự cẩn thận, trong nhà tất cả đều hảo
75 Chương 75: Thường quản sự mất tích
76 Chương 76
77 Chương 77: Kha đầu mục
78 Chương 78: Cậu của Thường Hiên
79 Chương 79
80 Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lại
81 Chương 81: Một nhà đoàn tụ
82 Chương 82: Hầu phủ được đặc xá
83 Chương 83: Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợ
84 Chương 84: A Phúc sinh con gái
85 Chương 85: Thường quản sự trở về
86 Chương 86: Thường quản sự trở về
87 Chương 87: Cậu Trình gặp Cha Thường
88 Chương 88: Ngoại truyện cha mẹ Thường Hiên sơ ngộ
89 Chương 89: Ta đời này chỉ có một mình nàng
90 Chương 90: Nàng đúng là tiểu dã miêu
91 Chương 91
92 Chương 92: Vận sức chờ phát động
93 Chương 93: Một đêm kinh hồn
94 Chương 94: Ngươi là kẻ giết người
95 Chương 95: Ngoại truyện Xe chấn*
Chapter

Updated 95 Episodes

1
Chương 1: A Phúc không muốn làm thiếp . .
2
Chương 2: A Phúc muốn xuất giá . .
3
Chương 3: A Phúc đi đổ nước rửa chân . .
4
Chương 4: A Phúc động phòng . .
5
Chương 5: A Phúc là cô dâu . .
6
Chương 6: A Phúc gặp cha chồng . .
7
Chương 7: A Phúc có phúc phần . .
8
Chương 8: A Phúc bị đùa giỡn . .
9
Chương 9: A Phúc khéo tay . .
10
Chương 10: A Phúc thích ăn hoa hồng cao . .
11
Chương 11: Thường Hiên lựa chọn . .
12
Chương 12: Tâm sự Thường Hiên . .
13
Chương 13: Thường Hiên không vui . .
14
Chương 14: Thường Hiên lĩnh ngộ .
15
Chương 15: Thường Hiên đau lòng . .
16
Chương 16: Thường Hiên xấu hổ . .
17
Chương 17: Thường Hiên trèo cây . .
18
Chương 18: Thường Hiên do dự .
19
Chương 19: Thường Hiên lo lắng . .
20
Chương 20: Nương tử Thường Hiên biết may vá . .
21
Chương 21: A Phúc tay nghề quả thực hảo . .
22
Chương 22: Một đôi tiểu uyên ương dưới trăng. .
23
Chương 23: Thường Hiên nộp lên gói tiền to . .
24
Chương 24: Thường Hiên muốn hôn một cái . .
25
Chương 25: Gả được không . .
26
Chương 26: Thường Hiên đã trở lại . .
27
Chương 27
28
Chương 28: Thường Hiên học bản lĩnh
29
Chương 29: Mệt nàng còn nhớ rõ Tĩnh nha đầu
30
Chương 30: A Phúc câu dẫn đại thiếu gia? . .
31
Chương 31: Thông thạo . .
32
Chương 32: Quen tay .
33
Chương 33: Gả được không . .
34
Chương 34: A Phúc rất xấu . .
35
Chương 35: Thường Hiên sau khi tỉnh rượu lại. .
36
Chương 36: Thường Hiên không muốn hòa ly* . .
37
Chương 37: Nàng lại cắn ta một ngụm hết giận đi
38
Chương 38: Chúng ta hai người thật tốt sống
39
Chương 39: Đêm nay ta tất nhiên phải ra sức
40
Chương 40: Chuyển ra hầu phủ
41
Chương 41: Thịt viên tứ hỉ
42
Chương 42: Khuôn mặt tròn tròn, tâm nhãn không xấu
43
Chương 43: A Phúc có thai
44
Chương 44: Bản lĩnh Thường Hiên từ từ tiến bộ
45
Chương 45: A Phúc giúp Thường Hiên
46
Chương 46: Đánh đòn
47
Chương 47: Mua bán tốt
48
Chương 48: A Phúc, ta quả nhiên làm không tốt hơn người ta
49
Chương 49: Hôm nay chính là một ngày gian nan
50
Chương 50: Vượng phu nhân gặp chuyện không may
51
Chương 51: Cẩn thận đem đứa nhỏ dọa đó
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58: Đây là con ta?
59
Chương 59: Ngươi ghét bỏ con ta
60
Chương 60
61
Chương 61: Thân thế nhị thiếu phu nhân
62
Chương 62: Hắn ngay cả một ngón tay của ta đều kém
63
Chương 63: Phong phú thịt nướng (thận nhập)
64
Chương 64: Muốn một khuê nữ giống A Phúc như vậy
65
Chương 65: Thoát nô tịch
66
Chương 66: Thường Hiên đại phú thương
67
Chương 67: Xem người nào không chịu thua kém sinh hạ nam oa
68
Chương 68: Thường Hiên đêm không về nhà, A Phúc phát uy
69
Chương 69: Đại cẩu Thường Hiên làm nũng . .
70
Chương 70: A Phúc lại mang thai
71
Chương 71: Nhốt vào Ngô Đồng Am
72
Chương 72: Vàng bạc thực có thể thông thiên sao?
73
Chương 73: Thường Hiên đêm dò xét Ngô Đồng Am
74
Chương 74: Mọi sự cẩn thận, trong nhà tất cả đều hảo
75
Chương 75: Thường quản sự mất tích
76
Chương 76
77
Chương 77: Kha đầu mục
78
Chương 78: Cậu của Thường Hiên
79
Chương 79
80
Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lại
81
Chương 81: Một nhà đoàn tụ
82
Chương 82: Hầu phủ được đặc xá
83
Chương 83: Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợ
84
Chương 84: A Phúc sinh con gái
85
Chương 85: Thường quản sự trở về
86
Chương 86: Thường quản sự trở về
87
Chương 87: Cậu Trình gặp Cha Thường
88
Chương 88: Ngoại truyện cha mẹ Thường Hiên sơ ngộ
89
Chương 89: Ta đời này chỉ có một mình nàng
90
Chương 90: Nàng đúng là tiểu dã miêu
91
Chương 91
92
Chương 92: Vận sức chờ phát động
93
Chương 93: Một đêm kinh hồn
94
Chương 94: Ngươi là kẻ giết người
95
Chương 95: Ngoại truyện Xe chấn*