Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”

Tôi nhìn tấm chứng minh nhân dân trong tay. Hàn Mộ Vũ, ngày tháng năm sinh: 11/06/1988, Xương Lê Hà Bắc.

Nhỏ hơn tôi hai tháng.

Cách lớp kính chống đạn, tôi mỉm cười với hắn: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”

Đối phương nhìn tôi một giây, khẽ gật đầu. Tôi đoán có thể hắn cũng nhận ra tôi.

Tôi phát hiện hôm nay hắn vừa đổi quần áo mới. Tuy cũng là loại mặc ngoài công trường xây dựng nhưng sạch sẽ hơn nhiều. Mái tóc đen nhánh che mất nửa bên trán. Da dẻ thuộc kiểu nâu nhạt do hứng gió đội nắng. Hai hàng mày dài thẳng thóm thanh tú. Lúc ngước mắt, ánh mắt trong veo sẽ giương lên, chẳng nói cũng chẳng cười, mang một cảm giác tĩnh lặng, nhàn nhạt, mát rượi. Tiểu Lý chạy bình bịch sang, bỏ nhỏ vào tai tôi: “Ngầu quá đẹp trai quá! Cậu này nhiêu tuổi rồi?”

Tôi đưa chứng minh nhân dân cho Tiểu Lý để nó vừa thưởng thức trai đẹp vừa thuận tiện photo cho tôi.

Có lẽ do tác động của “ấn tượng tốt” nào đó, tôi đã giúp hắn điền hết tất cả các đơn đăng ký cần thiết cho việc mở thẻ. Nên biết là ngoại trừ khách hàng lớn hoặc những người được cấp trên dặn chăm sóc đặc biệt ra, tôi sẽ không bao giờ động tay điền đơn cho người khác. Hỏi cách thức liên lạc của hắn thì hắn bảo mình không có di động, ông chủ Kim bèn đi lên nói: “Ghi của tôi đi ghi của tôi đi! Lúc muốn tìm nó cứ gọi cho tôi là được.”

Khi tôi điền đơn xong cho hắn kí tên, hắn nhìn rất lâu rồi do dự hỏi tôi: “Tôi không làm thẻ mà làm sổ tiết kiệm có được không?”

Tôi nghĩ chắc là vì vụ nhặt thẻ lần trước khiến hắn cảm thấy xài thẻ không an toàn. “Được chứ, không thành vấn đề!” -Tôi sảng khoái xé toạc tờ đơn làm thẻ vừa mới điền xong, không chút cằn nhằn lại bắt tay điền đơn mở sổ tiết kiệm cho hắn.

Làm xong sổ tiết kiệm, đưa cho Hàn Mộ Vũ, hắn cầm sổ tiết kiệm lại hỏi: “Thế sau này tôi có thể chuyển tiền từ đây về cho nhà tôi được không?”

“Được chứ!” -Tôi nghĩ nhất định là mình cười thân thiện quá giọng điệu nhiệt tình quá, nên Hàn Mộ Vũ mới ngơ ra.

“Thật mà, chuyển được!” -Tôi cố gắng khiến mình trông vô cùng thành khẩn. Hắn thì chớp chớp mắt, khóe miệng bỗng nhiên giương lên thành một nụ cười nhạt, nhanh đến mức tựa như ảo giác, lúc nhìn lại đã không còn dấu vết gì.

“Cảm ơn!” -Hắn nói.

Ông chủ Kim thấy hắn làm sổ tiết kiệm xong, bèn gọi hắn về cùng.

Tiểu Lý đứng sau lưng tôi cảm thán: “An Nhiên, tui chưa bao giờ thấy ông nhiệt tình với khách hàng nào như vậy? Ngay cả họ hàng của giám đốc chi nhánh, ông cũng không cười với người ta một cách hớp hồn đến thế! Thấy người ta đẹp trai phải không?”

“Đâu đẹp bằng tui?”-Tôi ngông nghênh nói. Nói ra thì cũng khá bất lực. Con người tôi lớn từng này rồi mà IQ, EQ và các thành tích khác đều không có gì vượt trội. Thứ tôi tự tin nhất e rằng chính là gương mặt này.

“Nó khác, tui thích kiểu như cậu ta hơn.”

“Là kiểu nào?”

“Nói chung không phải kiểu đáng ghét như ông…”

Không biết lúc đó mang tâm thế gì mà tôi nghĩ đến cái người kiệm lời, đến ánh mắt cũng im ắng vừa rồi. Quả thật, không đáng ghét chút nào. Thế là tôi phá lệ, không đớp lại…

Làm nghề chúng tôi, mỗi ngày đều đắm mình trong môi trường ồn ào, một sự ồn ào hoặc chủ động hoặc bị động.

Trước giờ, tôi luôn mệt đám kế toán cơ quan nói chuyện như pháo liên thanh, từ lúc đi vào đến lúc đi ra đều tíu ta tíu tít không một phút ngơi nghỉ. Có việc gì thì nói việc đó, không biết họ lấy đâu ra nhiều chủ đề không liên quan đến như vậy. Nghe thì ngán ngẩm nhưng lại không thể mặc kệ, mà còn phải cười hùa.

Chị Tào nói: khách hàng nói chuyện với mình là muốn gây dựng quan hệ tốt với mình, thế mà mày cũng mệt? Chẳng lẽ bước vào không nói một câu dư thừa nào với cậu thì cậu vui à? Tâm thế không đúng gì hết!

Có lẽ thế thật. Hoặc là tôi không hợp làm nghề dịch vụ. Thứ đơn giản nhất như nụ cười, tôi cũng từng vô số lần bị đồng chí Tiểu Lý nhận xét là cười khẩy, cười gian, là “bề ngoài thơn thớt nói cười bên trong nham hiểm giết người không dao”. 

Trước kia, tôi từng bảo tôi luôn nghĩ cái mình bán là nụ cười. Chỉ là cười và cười cũng có sự khác biệt rất lớn. Phần lớn thời gian, cười chỉ là một động tác, chứ không có nghĩa là nhiệt tình, càng không liên quan gì đến tâm trạng. Cười nhiều rồi thì sẽ thành bệnh nghề nghiệp thôi.

Hôm đó, tôi đang làm việc với khuôn mặt đầy bệnh nghề nghiệp.

“Tổng cộng là một trăm ba mươi bảy nghìn năm trăm sau mươi tư đồng sáu hào tám xu, anh qua đếm lại hộ em nhé…” -Tôi đút tiền ra ngoài từ ô cửa sổ. Ông khách xăm kín một bắp tay cất tiền vào trong túi áo bằng bàn tay to như tay gấu của mình, rồi nhìn mấy đồng cắc còn sót lại ở khe tiền: “Đồng cắc không lấy đâu, cậu cầm chơi đi…”

Tôi duy trì động tác căng cứng cơ mặt: “Đây là tiền của anh, anh cứ cầm đi ạ…” -Thực ra trong lòng tôi đã chửi um lên từ lâu rồi. Loại người gì thế này? Tưởng tôi là ăn mày chắc? Ông mà thèm vài xu của mày à? Lương một năm của ông được sáu đơn vị số đấy biết chưa? Mày tưởng ông nhe răng với mày là vì mày giống Tăng Chí Vỹ (diễn viên chuyên phim hài của hồng kông) à? Ông nể mặt tiền thôi biết chưa?…

Thằng “xăm mình” chẳng buồn quay đầu, chỉ phẩy tay với tôi: “Cho tôi cũng vứt à…”

Chờ người đó đi xa, tôi sa sầm mặt lại: “**, có tiền ngon lắm à!”

Giọng Tiểu Lý vang lên từ phía sau đầy xa xăm: “An Nhiên, kiềm chế đi ông, khách hàng người ta cũng không nói gì bậy bạ, ông tức cái gì chứ?”

“Thì khinh mấy người cứ có tiền là không biết mình họ gì thôi…”

Tiếng cảm thán lùa vào trong tai: “Haizz, thù giàu trắng trợn! Đố kị trắng trợn! Ghen tức trắng trợn”

Tôi tự động phớt lờ con bé điên ấy, nhìn tới nhìn lui không có khách nào khác bèn đứng dậy nhặt mấy đồng cắc ngoài khe tiền lên. Tôi thỉnh thú cưng của mình từ trong hộc đựng đồ đạc cá nhân ra, một ống heo khổng lồ, rồi ném xu vào trong đó. Sau đó, cầm ống heo lên lắc mạnh bên tai. Tiếng tiền xu va đập vào nhau lanh lảnh quét sạch tâm trạng tồi tệ của tôi ban nãy. 

“Hừ hừ, hôm nay lại cá kiếm được một mẻ lớn rồi! Sáu hào tám xu cơ nhé!”

Đừng trợn mắt với tôi. Tôi, An Nhiên, chính là một con người như vậy.

Thích tiền có gì sai? Tất nhiên là không có gì sai cả. Một xu tuy ít nhưng vô duyên vô cớ cũng chẳng ai cho mình. Cho dù tiền không phải là thứ quan trọng nhất trên thế giới, nhưng chí ít nó cũng là thứ rất quan trọng. Đôi khi, tôi sẽ đánh dấu vị trí của một người trong lòng mình bằng việc tôi chịu bỏ ra bao nhiêu tiền vì người đó. Tiền tôi kiếm được đều là những “đồng tiền xương máu”. Mỗi một khoản đều được liệt kê kĩ càng trong sổ tay. Từ tiền lương, tiền tăng ca bình thường đến tiền thưởng mỗi quý, đến các khoản trợ cấp, các khoản phí được đài thọ bởi công ty với đủ loại danh nghĩa, từ tiền biếu bố mẹ đến tiền mừng cưới cho đồng nghiệp, đến các khoản chi ăn chơi nhảy múa cần thiết trong cuộc sống, thậm chí cả những khoản thu chi nằm ngoài dự định này. Không phải vì cuộc sống túng quẫn thế nào, cũng không phải vì keo kiệt không nỡ tiêu, chỉ là tôi thích cảm giác rõ ràng minh bạch này. Ra bao nhiêu, vào bao nhiêu, người ta nợ tôi bao nhiêu, tôi nợ người ta bao nhiêu, nhìn là biết ngay, không chút mơ hồ.

Tôi vừa ngâm nga câu hát vừa ghi sáu hào tám xu vào sổ của mình. Phải nói bản thân món tiền này quả thật không nhiều. Rồi rồi. Đúng là nó ít đến mức đáng giận, đến cái bánh nướng cũng không mua được. Nhưng, dù có ít đến đâu cũng là thu nhập!

Thứ tâm trạng tốt mang tên “ham lợi vặt” rẻ tiền ấy đã bị một thanh sắt nhỏ phá hoại trong lúc tôi đi ngang qua công trường xây dựng ở quảng trường Vạn Đạt để về ký túc xá sau giờ làm việc.

Chapter
1 Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2 Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3 Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4 Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5 Chương 5: Ly giữ nhiệt
6 Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7 Chương 7: Một sở thích rất có ích
8 Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9 Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10 Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11 Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12 Chương 12: Về quê (1/2)
13 Chương 13: Về quê (2/2)
14 Chương 14: Đá không ngọt!
15 Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16 Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17 Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18 Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19 Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20 Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21 Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22 Chương 22: Chỉ cần tôi có
23 Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24 Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25 Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26 Chương 26
27 Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28 Chương 28: Bạn bè bình thường
29 Chương 29: Chiến tranh lạnh
30 Chương 30
31 Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32 Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33 Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34 Chương 34: Lại bị khoá
35 Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36 Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37 Chương 37: Ỷ y
38 Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39 Chương 39: Là anh thì không sao
40 Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41 Chương 41: Không có gì để trả ơn
42 Chương 42: “Anh nói xem!”
43 Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44 Chương 44: Ngọc đậu giác
45 Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46 Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47 Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48 Chương 48: Du lịch (1)
49 Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50 Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51 Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52 Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53 Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54 Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57: Leo Trường Thành
58 Chương 58: Du lịch (2/2)
59 Chương 59: Khóa vì 18+
60 Chương 60: Khóa vì 18+
61 Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62 Chương 62
63 Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64 Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65 Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66 Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67 Chương 67
68 Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69 Chương 69: Hạnh phúc có thật
70 Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74 Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75 Chương 75
76 Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77 Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78 Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79 Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80 Chương 80: H trong xe
81 Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82 Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83 Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84 Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85 Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86 Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87 Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88 Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89 Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90 Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91 Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92 Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93 Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94 Chương 94
95 Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96 Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97 Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98 Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99 Chương 99: Những người thăm bệnh
100 Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101 Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102 Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103 Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107 Chương 107
108 Chương 108: Khóa và dài cực
109 Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110 Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111 Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112 Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113 Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116 Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117 Chương 117
118 Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119 Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120 Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)
Chapter

Updated 127 Episodes

1
Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2
Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3
Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4
Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5
Chương 5: Ly giữ nhiệt
6
Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7
Chương 7: Một sở thích rất có ích
8
Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9
Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10
Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11
Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12
Chương 12: Về quê (1/2)
13
Chương 13: Về quê (2/2)
14
Chương 14: Đá không ngọt!
15
Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16
Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17
Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18
Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19
Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20
Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21
Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22
Chương 22: Chỉ cần tôi có
23
Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24
Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25
Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26
Chương 26
27
Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28
Chương 28: Bạn bè bình thường
29
Chương 29: Chiến tranh lạnh
30
Chương 30
31
Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32
Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33
Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34
Chương 34: Lại bị khoá
35
Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36
Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37
Chương 37: Ỷ y
38
Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39
Chương 39: Là anh thì không sao
40
Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41
Chương 41: Không có gì để trả ơn
42
Chương 42: “Anh nói xem!”
43
Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44
Chương 44: Ngọc đậu giác
45
Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46
Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47
Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48
Chương 48: Du lịch (1)
49
Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50
Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51
Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52
Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53
Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54
Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57: Leo Trường Thành
58
Chương 58: Du lịch (2/2)
59
Chương 59: Khóa vì 18+
60
Chương 60: Khóa vì 18+
61
Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62
Chương 62
63
Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64
Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65
Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66
Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67
Chương 67
68
Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69
Chương 69: Hạnh phúc có thật
70
Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74
Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75
Chương 75
76
Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77
Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78
Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79
Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80
Chương 80: H trong xe
81
Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82
Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83
Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84
Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85
Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86
Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87
Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88
Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89
Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90
Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91
Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92
Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93
Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94
Chương 94
95
Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96
Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97
Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98
Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99
Chương 99: Những người thăm bệnh
100
Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101
Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102
Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103
Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107
Chương 107
108
Chương 108: Khóa và dài cực
109
Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110
Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111
Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112
Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113
Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116
Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117
Chương 117
118
Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119
Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120
Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)