Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả cũng đều đã trở nên yên tĩnh

Ngoài cửa, có tiếng bước chân dần rời xa, là người của Đàm Diệu Minh bỏ đi.

Tưởng Tiểu Thiên cứ đứng đực ra đó, chưa đi ra ngoài. Một lát sau, cậu vò đầu gãi tai rồi tiến sát lại gần Lục Đông Thâm, cười trừ nói: “Lục tổng, ít nhiều gì anh cũng uống một chút trà đi, nể mặt em một chút”.

Ban nãy trong lúc pha trà, cậu căng thẳng quá độ nên bị bỏng không ít.

Lục Đông Thâm cũng nể mặt cậu, sau khi dập tắt đầu lọc, anh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó lại đặt xuống, khẽ hỏi: “Cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi sao?”.

Tưởng Tiểu Thiên xoa xoa tay: “À… vâng”.

“Ngồi đi.”

Tưởng Tiểu Thiên gượng gạo ngồi vào vị trí ban nãy của Đàm Diệu Minh, giơ tay xoa xoa chóp mũi, suy nghĩ chọn lọc tìm từ ngữ rất lâu vẫn cảm thấy không ổn, quyết định mặc kệ tất cả: “Em xin được nói thẳng. Lục tổng, mong anh hãy giúp đỡ Tưởng gia nhà em”.

Lục Đông Thâm nhướng mày nhìn cậu.

“Hồ Phủ Tiên thì không lo lắng chút nào, vì Tưởng gia nhà em đã từng ngụp lặn mấy bận rồi. Nguy hiểm nhất chính là núi Kỳ Thần. Mấy năm trước đã xảy ra rất nhiều vụ án mất tích. Những vụ mất tích đó đều là các nhà thám hiểm có nhiều thâm niên. Người ngoài có câu, dám lên Lop Nur* cũng chưa chắc đã dám trèo Kỳ Thần. Thế nên, Tưởng gia một mình đi vào đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”

*Lop Nur hay La Bố Bạc (罗布泊) là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc. Ngày 6 tháng 10 năm 1964, Trung Quốc đã thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên tại khu vực này.

Lục Đông Thâm dựa người ra sau, gác tay lên tay vịn sofa, nhìn Tưởng Tiểu Thiên: “Thật ra cậu hiểu rất rõ, một khi Tưởng Ly gặp nguy hiểm, cho dù cậu vẫn còn ở đây cũng vô ích”.

Tưởng Tiểu Thiên há hốc miệng, một lúc sau mới bật ra được một câu: “Em… chỉ mong mọi chuyện thuận buồm xuôi gió”.

“Cậu giấu Đàm gia tới cầu cạnh tôi giúp đỡ, mục đích là không muốn Đàm gia mạo hiểm, phải không?” Lục Đông Thâm nói trúng tim đen.

Tưởng Tiểu Thiên nghẹn lời.

Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Lục Đông Thâm. Giống như Tưởng Ly nói, Lục Đông Thâm có một đôi mắt như hai mũi tên tẩm thuốc độc, dù có vòng vo quanh co đến đâu cũng không thoát được khỏi đôi mắt đó của anh. Những kẻ tưởng rằng mình may mắn thoát được, cuối cùng đều nhận kết cục vạn tiễn xuyên tâm*.

*Ngàn vạn mũi tâm đâm vào tim.

Nếu đã bị anh nhìn thấu thì Tưởng Tiểu Thiên cũng khai báo thành thật, sống lưng hơi thẳng đuột ra: “Vâng, Tưởng gia đã vào Kỳ Thần, Đàm gia nhất định sẽ đích thân lên núi tìm chị ấy. Nhưng lúc này, anh ấy không thể gặp chuyện được”.

Lục Đông Thâm có vẻ hứng thú: “Ồ? Vì sao lại không thể gặp chuyện vào lúc này?”.

Tưởng Tiểu Thiên ú ớ, lát sau hít một hơi sâu rồi nói: “Không bao lâu nữa sẽ đến kỳ lựa chọn Hội trưởng thương hội, ba năm một nhiệm kỳ. Đám anh em chúng em đều muốn Đàm gia tiếp tục nhậm chức. Bởi vì có Đàm gia, Thương Lăng mới được bình an, yên ổn, người nào làm Hội trưởng thương hội chúng em cũng đều không phục. Hội trưởng thương hội sẽ là người chủ trì chính cho Lễ tế đông, là người mang lại may mắn cho người dân Thương Lăng, người này nếu không phải Đàm gia sẽ không thể là ai khác. Nhưng nếu lúc này Đàm gia lại rời khỏi Thương Lăng, đi tìm Tưởng gia, thì những kẻ luôn dòm ngó, theo dõi anh ấy sẽ tìm ngay được thời cơ, chưa biết chừng chúng sẽ giở những trò hèn hạ nào đó để hãm hại Đàm gia…”.

Nói tới đây, lại sợ Lục Đông Thâm hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: “Ý của em là những kẻ vẫn luôn tranh giành địa bàn với Đàm gia suốt nhiều năm qua, chứ không phải những người làm ăn kiểu như Lục tổng. Đám người đó đều là người trong giang hồ, gian tà vô cùng”.

Lục Đông Thâm chỉ cười không nói.

“Thật ra, trong số những người xông pha giang hồ, Đàm gia thuộc loại có nghĩa khí nhất rồi.” Tưởng Tiểu Thiên tiếp tục mở “van” nói: “Dưới tay Đàm gia có không ít vũ trường, nhà hàng, khách sạn… Các nhân viên của anh ấy chưa bao giờ thuê người ngoại tỉnh, mà là cơ hội việc làm cho rất nhiều người Thương Lăng không tìm được việc, không có quan hệ. Những người đó khi được ra ngoài học nghề và rèn luyện, có ai là không được Đàm gia bao ăn bao học? Tuy rằng người ta hay nói anh ấy là dân anh chị ở đây, hay thu phí bảo vệ, phí buôn bán trong thành cổ nhưng có lần nào anh ấy thu thật đâu? Đều là lúc trước nhận lấy, lúc sau lại tìm cơ hội khác trả lại. Còn có một lần, một người anh em bị người phía biên giới bắt lại, họ yêu cầu Đàm gia rửa tay gác kiếm. Đàm gia vì không muốn liên lụy tới mọi người nên quyết đi một mình. Để cứu người anh em đó, anh ấy đã tự đâm mình năm nhát dao, máu chảy ròng ròng suốt dọc đường mới đưa được người đó trở về. Lục tổng, anh nói thử xem, một Đàm gia như thế, chúng em có thể không liều mạng vì anh ấy ư?”.

Nói tới đây, Tưởng Tiểu Thiên thấy nét mặt Lục Đông Thâm vẫn nhạt nhòa bèn tóp tép miệng: “Thế nên, Tưởng gia không thể gặp chuyện được, Đàm gia cũng không thể gặp chuyện được…”.

Lúc này Lục Đông Thâm mới có phản ứng. Anh rướn người với lấy bao thuốc lá, châm một điếu thuốc.

“Câu chuyện cậu kể rất cảm động.” Anh nhả ra một làn khói, làn khói màu trắng xanh trước mắt bỗng khiến anh nhớ về loại thuốc lá đặc biệt của Tưởng Ly đêm đó, dường như mùi hương thoang thoảng đó lại phảng phát đâu đây.

“Nhưng vì sao tôi phải giúp cậu đây?” Anh đổi giọng: “Người của tôi cũng là người, tới một nơi nguy hiểm như vậy, mạng sống của họ lẽ nào không đáng quan tâm?”.

Tưởng Tiểu Thiên sững người.

“Tôi nói thế này nhé, Tưởng Tiểu Thiên. Giang hồ có quy tắc của giang hồ. Các cậu lăn lộn chốn giang hồ, là sống hay chết cuối cùng hơn thua nhau ở một chữ ‘nghĩa’.” Lục Đông Thâm tay kẹp điếu thuốc: “Thương trường cũng có chữ ‘nghĩa’ của thương trường, nhưng tất cả đều phải đứng sau lợi ích. Tôi kính phục Đàm gia của các cậu gan dạ, có tình có nghĩa. Nhưng, không liên quan tới tôi”.

Vài câu nói đã đủ khiến Tưởng Tiểu Thiên á khẩu. Rất lâu sau, khi đã nhịn đến đỏ lừ mặt, cậu mới ấp úng nói một câu: “Nhưng… Tưởng gia cũng vì chuyện của khách sạn các anh…”.

Cũng phải có chút trách nhiệm chứ?

Nửa câu sau, cậu không dám hé răng nói ra.

Lục Đông Thâm oán lại một câu: “Chuyện của khách sạn cũng do các người gây ra mà, đúng không?”.

Tưởng Tiểu Thiên chỉ hận không thể đập đầu vào đậu phụ mà chết.

Chỉ trách cậu ăn nói vụng về, ngay cả Tưởng gia, một người không thua lý với ai bao giờ mà cũng bị Lục Đông Thâm làm cho tức chết, thì chút kỹ thuật của cậu e chỉ là mây khói.

Lục Đông Thâm gạt tàn thuốc, lại nhấp thêm một ngụm trà, đặt tách trà xuống: “Nhưng, muốn tôi cử người tới chi viện cũng được, trừ phi, cậu giúp tôi chuyện này…”.

Thương Lăng ngày sau náo nhiệt hơn ngày trước, bởi vì Lễ tế đông đang đếm ngược từng ngày, nhà nhà đều tấp nập chuẩn bị cho ngày lễ lớn. Ngày lễ này náo nhiệt và vui vẻ không kém gì Tết xuân, là đại lễ của cả vùng Thương Lăng, ngay cả đường lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu treo những băng rôn, cổng chào tuyên truyền cho tế đông.

Phía Bắc Kinh vẫn còn lạnh khô, thành phố chưa đổ tuyết, luôn khiến người ta có cảm giác bực dọc. So với Thương Lăng thì ít hơn rất nhiều niềm vui mang ý nghĩa nhân văn.

Dương Viễn chưa từng tới Thương Lăng, dĩ nhiên không cảm nhận được sức mạnh của tín ngưỡng. Giờ anh đang phải nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, sau đó, giận dữ đập bàn.

Vừa định vớ lấy máy bàn thì di động đã đổ chuông.

Ấn nút nghe xong, anh bực mình quát: “Nói!”.

Đầu kia cất giọng gấp gáp: “Giá cổ phiếu lại tụt, phía Hội đồng quản trị vừa đưa ra quyết định, điều chuyển Lục Khởi Bạch tới Bắc Kinh, Lục Chấn Dương đã từ bỏ một phiếu quyền phủ quyết của mình”.

Dương Viễn nghiến răng, nhìn chằm chằm vào sắc trời xì xầm ngoài cửa sổ: “Biết rồi”.

Lục Khởi Bạch nghênh ngang xuất hiện trong buổi họp báo, nhận phỏng vấn về việc được điều chuyển về Bắc Kinh.

Mọi người xuất hiện ai nấy đều mặc áo vest quần Âu, duy chỉ có mình anh ta đứng trên sân khấu là nhàn nhã thong dong, khi trả lời lần lượt các câu hỏi cũng tiêu diêu tự tại, điềm nhiên phóng khoáng.

Các câu hỏi của phóng viên chủ yếu tập trung vào việc chuyến đi lần này của anh ta tới Bắc Kinh liệu có phải là thay thế vị trí của Lục Đông Thâm hay không. Lục Khởi Bạch trả lời cẩn thận kín kẽ, tỏ ý nói rằng mọi người đã nghĩ nhiều rồi, anh ta được sự đồng ý của Hội đồng quản trị, lần này chẳng qua là tới giúp đỡ cho Lục Đông Thâm mà thôi.

Sau đó anh ta lại tươi cười nói về việc phát triển tốc độ cao của thị trường Trung Quốc, sức sống và khả năng cạnh tranh cũng đã vượt trên một số quốc gia khác, anh ta tới Trung Quốc chủ yếu là để học hỏi.

Sự khiêm tốn, hòa nhã và phong độ ngời ngời ấy hoàn toàn giành được thiện cảm của giới báo chí, ai nấy đều cảm thán con cháu nhà họ Lục ai nấy đều có gen trở thành một nhân tài xuất chúng…

Chapter
1 Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2 Chương 1-2: Trúng tà
3 Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4 Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5 Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6 Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7 Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8 Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9 Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10 Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11 Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12 Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13 Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14 Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15 Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16 Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17 Chương 16: Đêm quan trọng
18 Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19 Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20 Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21 Chương 20: Niềm vui là gì?
22 Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23 Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24 Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25 Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26 Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27 Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28 Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29 Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30 Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31 Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32 Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33 Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34 Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35 Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36 Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37 Chương 36: Ôm rất thích
38 Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39 Chương 38: Là người đều biết làm
40 Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41 Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42 Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43 Chương 42: Mạng lớn
44 Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45 Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46 Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47 Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48 Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49 Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50 Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51 Chương 50: Gọi tên của tôi
52 Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53 Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54 Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55 Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56 Chương 55: Quỷ bát tự
57 Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58 Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59 Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60 Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61 Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62 Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63 Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64 Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65 Chương 64: Cưới về nhà là xong
66 Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67 Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68 Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69 Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70 Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71 Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72 Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73 Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74 Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75 Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76 Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77 Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78 Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79 Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2
Chương 1-2: Trúng tà
3
Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4
Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5
Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6
Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7
Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8
Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9
Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10
Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11
Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12
Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13
Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14
Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15
Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16
Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17
Chương 16: Đêm quan trọng
18
Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19
Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20
Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21
Chương 20: Niềm vui là gì?
22
Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23
Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24
Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25
Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26
Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27
Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28
Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29
Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30
Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31
Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32
Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33
Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34
Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35
Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36
Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37
Chương 36: Ôm rất thích
38
Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39
Chương 38: Là người đều biết làm
40
Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41
Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42
Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43
Chương 42: Mạng lớn
44
Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45
Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46
Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47
Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48
Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49
Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50
Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51
Chương 50: Gọi tên của tôi
52
Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53
Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54
Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55
Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56
Chương 55: Quỷ bát tự
57
Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58
Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59
Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60
Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61
Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62
Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63
Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64
Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65
Chương 64: Cưới về nhà là xong
66
Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67
Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68
Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69
Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70
Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71
Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72
Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73
Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74
Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75
Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76
Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77
Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78
Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79
Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]