Chương 31: Hạ màn

Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung rất lâu không lên tiếng. Lý Dung không nhịn được cười hỏi, “Ngươi thường ngày lắm lời lắm mà, sao không bình luận vài câu đi?”

Hai tay Bùi Văn Tuyên cầm thẻ chầu đặt trước người, cúi đầu khẽ cười một tiếng, Lý Dung nhướn mày, “Ngươi cười cái gì?”

“Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng mỉm cười, “Đã nhiều năm rồi mà Người vẫn đáng yêu như vậy”

Lý Dung có chút mờ mịt, chính vào lúc này từ Đại điện truyền đến tiếng thái giám, “Tuyên Bình Lạc Điện hạ và Bùi Văn Tuyên vào điện…”

Nghe đến tiếng tuyên triệu, hai người lập tức nghiêm túc lại. Họ đối mắt nhìn nhau rồi một trước một sau tiến vào Đại điện.

Trong điện, Ninh phi và phụ thân của Dương Tuyền, cũng là người nắm quyền Dương gia, Dương Liệt đang quỳ trên đất. Lý Minh ngồi ở ngôi cao, đưa mắt nhìn xuống hai người từng bước tiến vào. Lý Dung và Bùi Văn Tuyên mắt không nhúc nhích, một đường đi thẳng đến bên cạnh Ninh phi quỳ xuống hành lễ với Lý Minh.

“Bình Lạc”, Lý Minh cho hai người bình thân rồi nhàn nhạt hỏi, “Lúc trước để con làm chủ thẩm vụ án Dương gia, con điều tra đến đâu rồi?”

Vấn đề của Lý Minh, Lý Dung không dám trả lời quá chi tiết bởi điều đó đồng nghĩa với việc nàng quá thông minh, sẽ khiến ông hoài nghi. Chính vì thế, Lý Dung khẽ cười, hắng giọng nói, “Chuyện này là do Bùi đại nhân giúp đỡ nhi thần điều tra, nhi thần không thể nói cụ thể được như ngài ấy, vẫn là để Bùi đại nhân nói đi ạ”

“Bùi Văn Tuyên”

“Có vi thần”

Bùi Văn Tuyên bước ra, Lý Minh nhìn thần tử trẻ tuổi kiệt xuất bên dưới chầm chậm hỏi, “Mấy ngày trước, có người kiện khanh tội mưu sát thương nhân Thác Bạt Yến. Gần đây lại báo gã vẫn còn sống, còn đến Thuận Thiên phủ kiện cáo Dương gia phái người truy sát gã, khanh có biết chuyện này không?”

“Khởi bẩm Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên cung kính nói, “Chuyện này xin cho thần được trình tấu cụ thể”

“Nói đi”

“Hai tháng trước, Bình Lạc Điện hạ ở biệt viện ngoại thành tổ chức Xuân yến, Dương Tuyền muốn kết thân cùng Công chúa Điện hạ, nên nhân lúc Công chúa hồi cung đã cho người mai phục. Vi thần đang trên đường trở về phát giác ra âm mưu của Dương Tuyền, vì cứu Công chúa đã nảy sinh mâu thuẫn với Dương Tuyền. Sau đó chúng thần được Thái tử Điện hạ giải cứu, mang trở về cung. Vi thần diện kiến Thánh thượng, Người thấy thần còn hoảng sợ nên đã đặc biệt cho người tiễn về phủ. Song không ngờ đến, vì mang hận vi thần đã phá hoại kế hoạch của mình, Dương Tuyền gan to tày trời dám giữa thanh thiên bạch nhật ám sát vi thần. Dưới tình thế cấp bách, vi thần đã lỡ tay giết chết Dương nhị công tử”

“Bệ hạ biết được việc làm lớn mật này của Dương Tuyền, đặc biệt ra lệnh cho Bình Lạc Công chúa làm chủ thẩm, dưới sự giám sát của Tô thị lang và sự hỗ trợ của vi thần, cùng nhau điều tra vụ án Dương gia. Sau khi lập án, có một người đã âm thầm viết thư cho chúng thần, kể lại hết thảy những việc làm của Dương gia ở Tây Bắc, vạch trần cả việc mấy năm gần đây Dương gia đều thông đồng với địch”

“Ngươi nói bậy!”

Dương Liệt nghe đến đây liền nhìn Bùi Văn Tuyên quát lớn. Sắc mặt Bùi Văn Tuyên không chút biến đổi, Lý Dung đứng ở một bên, tay phe phẩy quạt híp mắt cười sáng lạn, nghe Bùi Văn Tuyên tiếp tục nhàn nhạt nói, “Theo những gì người này kể, Nhung quốc than thở rằng, đến nay đa số khí giới đều làm bằng đồng vì chúng chẳng qua là một tiểu quốc man di. Nhưng Dương gia vì củng cố địa vị đã thông đồng với Nhung quốc. Mùa thu hằng năm, chúng mang quân đến xâm lược, Dương gia sẽ hướng triều đình xin binh lính và lương thảo. Khi đã được cấp, họ sẽ cùng Nhung quốc diễn một màn chiến tranh bất phân thắng bại… Những tin thắng lợi lớn nhỏ mấy năm gần đây, chẳng qua là Nhung quốc nhận được tiền nên phối hợp với Dương gia làm trò mà thôi…”

“Thằng oắt con!”

Dương Liệt kích động đứng phắt dậy. Lý Dung thấy hành động này của ông ta liền gấp mạnh quạt trong tay tạo nên một tiếng “phạch”, lớn giọng quát, “Quỳ xuống!”

Âm thanh của nàng mạnh mẽ vang vọng khiến Dương Liệt thanh tỉnh phần nào. Ông ta nghiến chặt răng rồi lại quỳ xuống.

Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt liếc nhìn một cái, tiếp tục nói, “Tuy lời nói chỉ đơn phương từ một phía, nhưng nếu đã có những tin đồn như thế, vi thần đương nhiên phải tra rõ ràng. Vi thần nghe nói, Hoa Kinh có một thương nhân ngoại quốc là Thác Bạt Yến, nhiều lần có giao dịch mua bán với Dương gia vì thế thỉnh cầu Công chúa, cùng nhau đến điều tra gã thương nhân này. Khi đến phủ Thác Bạt Yến, vi thần đã trộm được cuốn sổ ghi lại tất cả những vụ mua bán của gã với Dương gia, từ đó phát hiện những năm gần đây, chỉ riêng tiền tài Dương gia lấy được từ Thác Bạt Yến không hề ít. Những cổ vật Thác Bạt Yến mua của Dương gia đều vượt xa giá cả bình thường. Điều đó cho thấy đây không phải là giao dịch đơn thuần. Vi thần liền lần theo dấu vết, lại đến Binh bộ kiểm tra chứng cứ, đem toàn bộ sổ sách và những người có liên quan thẩm vấn một lượt”

“Có lẽ việc này đã đến tai Ninh phi”, Bùi Văn Tuyên nhìn Ninh phi đang quỳ trên đất bất động thanh sắc, quay đầu đi tiếp tục nói, “Với ý đồ tiêu hủy chứng cứ, bọn họ đã mưu sát Thác Bạt Yến rồi giá họa cho vi thần cùng Bình Lạc Công chúa. Đồng thời, khi Dương Liệt biết gia quyến trong Hoa kinh bị vây khốn trong phủ, đã âm thầm bày kế ám sát chủ tướng ở tiền tuyến bấy giờ rồi nộp đơn từ chức hòng uy hiếp Bệ hạ”

“Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, thần sắc trịnh trọng, “Hiện tại sổ sách ở Tây Bắc, ở Binh bộ và trong tay Thác Bạc Yến trong mười năm nay đã tập hợp đầy đủ. Thời gian cùng dòng tiền mà Thác Bạc Yến đổ vào phủ Dương gia, so với ghi chép trong sổ sách ở Binh bộ và tiền tuyến đều ăn khớp. Kết hợp với khẩu cung của Thác Bạc Yến cùng những người khác, đủ để chứng minh việc Dương gia biển thủ suốt chừng ấy năm. Bọn họ vì sao có thể có được nhiều tiền đến thế? Hiện tại theo tin báo ở tiền tuyến, trong quá trình Nhung quốc tấn công, vì sao lại có một số lượng lớn khí giới nhập từ Đại Hạ? Tất cả những chứng cứ tập hợp lại, chứng minh người ban đầu cung cấp những thông tin này hoàn toàn có thể tin tưởng được”

“Dương gia hành sự tùy ý, khi quân phạm thượng, hại quốc hại dân, trên không kính Thiên tử, dưới không lo trăm dân, thông đồng quân địch phản bội Đại Hạ. Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên quỳ xuống, dập đầu nói, “Tội danh lớn nhường này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Dương gia!”

Bùi Văn Tuyên nói xong những lời trên, văn võ toàn triều một mảng chấn kinh, ai nấy đều ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Dương Liệt cùng Ninh phi đang quỳ ở đó. Rất lâu sau, Lý Minh mới mở miệng hỏi, “Dương Liệt, khanh còn gì để nói?”

Dương Liệt quỳ trên sàn, cúi đầu không nói. Ông ta suy nghĩ một chốc rồi trào phúng cười, “Bệ hạ nói thế nào thì chính là thế đấy”

“Ninh phi”, Lý Minh nhìn Ninh phi nhàn nhạt hỏi, “Nàng thì sao?”

Ninh phi nghe Lý Minh nói thế, tay chống gối ưu nhã đứng dậy.

“Chuyện đã đến mức này, Bệ hạ hỏi những việc này là có ý gì?”

Ninh phi ngẩng đầu nhìn Lý Minh, “Dương gia phạm phải tội gì, không phải là ý của Bệ hạ sao? Khi Bệ hạ cần Dương gia, Dương gia đều ở biên quan, chém giết hơn nửa đời người. Nhưng hiện tại khi thấy họ cản đường mình, vì muốn nâng đỡ Túc Vương, Bệ hạ lại vu cho họ tội cấu kết với địch, khi quân phạm thượng. Ha...”, Ninh phi bật cười thành tiếng, “Tức cười, tức cười đến cực điểm!”

“Dương Uyển!”

Lý Minh thét lên, “Ngươi thật hỗn xược!”

“Ta hỗn xược?!”, Ninh phi chỉ thẳng tay về phía Lý Minh quát, “Lý gia các ngươi bức ta đến bước đường này còn trách ta hỗn xược! Ta nói cho các ngươi biết”, Ninh phi quay đầu lại nhìn xuống triều thần, “Kết cục hôm nay của Dương gia, chính là tương lai của các ngươi…”

“Người đâu”, Lý Minh lạnh giọng hạ lệnh, “Mau lôi nữ nhân điên khùng này xuống”

Nói rồi binh sĩ xông lên kéo Ninh phi ra ngoài.

Ninh phi một đường bị lôi ra đến cửa luôn ra sức kháng cự. Bà ta giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của binh sĩ, hướng về phía Lý Dung thét lớn, “Lý Dung, ngươi là một con ngốc! Ông ta sớm đã muốn phế Lý Xuyên! Những nam nhân ông ta chỉ hôn cho ngươi chẳng có tên nào tốt đẹp cả! Ông ta còn hận không thể tống ngươi đi hòa thân, để ngươi chết trơ xác bên ngoài. Ấy vậy mà ngươi còn dám yêu thương ông ta… Lý gia các ngươi sẽ không được chết tử tế! Không được chết tử tế đâu!”

Binh sĩ lại kéo Ninh phi xuống, nhưng Ninh phi dường như liều mạng, xông thẳng về phía Lý Dung.

Bùi Văn Tuyên không dấu vết đứng chắn trước mặt Lý Dung, Lý Dung lẳng lặng nhìn Ninh phi, thần sắc lạnh nhạt như đã chết. Ninh phi kêu gào, thét lên từng tiếng chói tai. Vào khoảnh khắc bà rút trâm trên đầu xuống, Lý Minh liền quát lớn, “Giết ả ngay!”

Kiếm lập tức đâm xuyên qua người Ninh phi, cũng vào lúc này, Bùi Văn Tuyên lại vô thức nâng tay lên che mắt cho Lý Dung.

Máu tươi bắn lên tay áo đang che mắt Lý Dung của Bùi Văn Tuyên. Tay nàng siết chặt cây quạt vàng, nàng hạ mi mắt, trầm mặc bất động.

Nàng có thể nhìn thấy máu của Ninh phi thấm đẫm cả Đại điện và đang chầm chậm chảy về hướng của nàng.

Sau khi nghe thấy có người muốn lôi Ninh phi xuống, Lý Dung đột nhiên mở miệng, “Chậm đã”

Ai nấy đều nhìn về phía Lý Dung. Lý Dung dùng quạt ấn bàn tay đang che hai mắt mình của Bùi Văn Tuyên xuống, ngay lập tức đối diện với hình ảnh Ninh phi chẳng khác gì một thân chó lợn bị người khác lôi đi.

Nàng bình tĩnh nói, “Người của hoàng tộc, xuất thân thế gia, không nên bị vũ nhục thế này. Mang một cái cán màu trắng đến, tử tế nâng ra ngoài”

Nói rồi nàng cởi áo khoác, đi đến bên cạnh rồi đắp lên người Ninh phi.

Chẳng bao lâu sau, người hầu mang theo một cái cán vào, đặt Ninh phi lên, đắp vải trắng xong mới nâng ra ngoài.

Bùi Văn Tuyên đi đến phía sau Lý Dung, nhìn Dương Liệt nói, “Dương tướng quân, ngài có nhận tội không?”

Dương Liệt ngẩng đầu, ông dùng đôi mắt trầm đục lẳng lặng nhìn Lý Dung, rất lâu sau mới khấu đầu, khàn khàn lên tiếng, “Vi thần biết tội”

Chỉ một câu trên liền đồng nghĩa vụ án Dương gia đã hoàn toàn hạ màn.

Lý Minh im lặng hồi lâu, sau đó có chút mệt mỏi nói, “Dẫn xuống đi, chuyện tiếp theo giao cho Hình bộ, bắt giam toàn bộ Dương gia, niệm tình tổ tiên có công với triều đình nên được chết toàn thây, ban rượu độc”

“Vi thần…”, giọng nói Dương Liệt run rẩy, “Đội ơn Bệ hạ”

Sau khi Dương Liệt nhận tội liền bị giải ra ngoài. Lý Dung và Bùi Văn Tuyên cũng lui xuống. Khi ra đến cửa, thấy Dương Liệt bước đi loạng choạng, Bùi Văn Tuyên liền tiến đến đỡ ông ta. Dương Liệt ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn người thanh niên đã kéo cả gia tộc của mình vào địa ngục.

“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”

Ông ta khàn giọng nói, “Người thanh niên à, muốn làm một thanh đao là chuyện không dễ dàng đâu”

Thần sắc Bùi Văn Tuyên bình tĩnh, hắn nâng mắt nhìn Dương Liệt, “Vậy Dương tướng quân, ngài có biết mình đang làm gì không?”

Dương Liệt có chút khó hiểu, Bùi Văn Tuyên đỡ ông ta ra ngoài nhàn nhạt nói, “Ta đã từng đọc qua thơ khi trẻ Dương tướng quân làm. Ngài từng viết, ‘Bạch mã lãnh binh đao hướng Bắc, hoành sảo thiên quan báo quân ân’. Ngài còn nhớ chứ?”

Sắc mặt Dương Liệt đầy vẻ hoảng hốt, sau vài phút, ông mới chua xót cười khổ, “Thế nhưng có người vẫn còn nhớ những thứ này”

“Lúc thiếu thời có chí khí nhường này, cớ gì không tiếp tục gìn giữ?”

Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn ông ta, Dương Liệt lắc đầu, “Con người, không thể mãi mãi chẳng nhúng chàm”

“Quan bảo vệ quan, quan hệ phức tạp, Bùi công tử xuất thân thế gia, đương nhiên càng hiểu đạo lý này hơn ta. Vì còn niên thiếu nên chí khí bừng bừng, nhưng cuối cùng ngươi sẽ hiểu được, những lời trưởng bối nói luôn luôn đúng”

Dương Liệt khẽ cười một tiếng, nâng tay vỗ vỗ vai Bùi Văn Tuyên.

“Bùi đại nhân, tiễn đến đây thôi”
Nói rồi, Dương Liệt quay người đi. Hai tay ông ta bị còng lại, bước đi chậm rãi nhưng trầm ổn.

“Nhất định có một ngày, Bùi đại nhân sẽ hiểu lời của lão hủ”

Bùi Văn Tuyên không nói gì, hai tay hắn luồn vào tay áo, đứng trên bậc thang dài, lẳng lặng nhìn theo hướng Dương Liệt.

Lý Dung đứng sau lưng Bùi Văn Tuyên khẽ lên tiếng, “Hại chết người ta còn hỏi mấy vấn đề này làm gì?”

“Vì người sắp chết”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, “Mới có thể nói cho ta biết lý do chết của họ là gì. Từ đó ta mới biết cách tránh không chết vì lý do này và những người khác cũng tránh khỏi kết cục đó”

“Mấy lời của ông ta không phải ngươi sớm đã hiểu rõ?”, Lý Dung khẽ cười, “Sống năm mươi năm không phải quá lãng phí?”

Nghe thế Bùi Văn Tuyên cũng mỉm cười, “Không giấu gì Công chúa Điện hạ, những lời ông ta nói, dù thần đã sống năm mươi năm nhưng vẫn chưa hiểu hết được”

“Nói dối”, Lý Dung lập tức đáp, “Nếu ngươi không hiểu những thứ này, còn tranh chấp chuyện người kế vị với ta làm gì? Lúc còn trẻ ngươi từng nói muốn dân chúng có cuộc sống an lành nhưng cuối cùng không phải cũng vì quyền lợi mà đấu đá với ta sao?”

Nghe thế Bùi Văn Tuyên trầm mặc không nói. Hắn có chút muốn lên tiếng giải thích nhưng lại biết, dù làm thế nàng cũng không thể hiểu hết.

Lý Dung vĩnh viễn không thể hiểu được dã tâm, gánh nặng cũng như suy nghĩ dường như ngây thơ của Bùi Văn Tuyên.

Bởi vì Lý Dung vốn dĩ sinh ở ngôi cao, chưa từng có trải nghiệm giống hắn, đi qua đồng hoang, nhìn qua giang sơn, kết giao nhiều bằng hữu ở Lư Châu, nhìn thấy sự gian khổ của lê dân bá tánh.

Bảo vệ sự ổn định và chính thống chính là tín ngưỡng của Lý Dung. Nhưng hắn sâu sắc hiểu rằng, nếu tiếp tục duy trì tín ngưỡng này, sự kết thúc của vương triều Đại Hạ sẽ không còn xa nữa.

Song những lời nói ấy, hắn chẳng thể nói ra, Lý Dung cũng không tài nào hiểu được.

Lý Dung thấy hắn không nói liền nghĩ đã đâm trúng chỗ yếu đuối của hắn, cảm thấy mình nói hơi nặng lời. Một mặt cùng hắn đi về phía trước một mặt dùng quạt nhỏ gõ vào lòng bàn tay, đổi một chủ đề khác, “Con người mà, cũng chỉ như thế thôi. Lúc ta còn trẻ không phải cũng có mấy suy nghĩ này ư? Hôm nay ngươi còn sợ ta nhìn thấy máu, nhưng ta đã thấy nhiều rồi…”

“Lý Dung”, Bùi Văn Tuyên bất ngờ đánh gãy lời nàng, thần sắc nhìn không ra vui buồn. Lý Dung quay đầu sang liền nghe hắn nói, “Mỗi lần cô thấy máu, tay trái sẽ hơi run lên”

Lý Dung chậm rãi thu lại cảm xúc, Bùi Văn Tuyên tiếp tục nói, “Cô luôn nói với ta, cô và Tô Dung Khanh không hề có chân tình, cũng nói qua cô chỉ vì lợi ích cá nhân. Nhưng không phải ai cũng có thể trên triều, vì trong lòng không nhẫn tâm mà làm ra một chuyện đầy mạo hiểm là đắp áo lên cho một người đã chết”

“Những lời nói ra chưa chắc là sự thật”, hai người đi đến cửa cung, Bùi Văn Tuyên dừng bước, quay đầu nhìn nàng, “Nhưng có một số lời nói lại không nhất định là giả”

“Ví dụ như?”

Lý Dung hỏi thẳng, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, rất lâu sau bất ngờ nói, “Lần này xuất cung, trước khi thành hôn sợ là khó gặp được cô. Trong khoảng thời gian ngắn này ta định xây dựng lại mạng lưới tình báo như trước kia, cần có chút tiền”

Lý Dung, “…”

“Ta thật sự rất muốn biết”, Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, than thở nói, “Ngài sao có thể mở miệng xin tiền nữ nhân một cách thành thục đến thế nhỉ?”

“Bởi vì tiền mà hôm nay Người cho thần, ngày sau thần có thể trả lại gấp bội”, Bùi Văn Tuyên ung dung cười, “Cuộc mua bán này Người có muốn làm không?”

Kiếp trước mạng lưới của Bùi Văn Tuyên còn mạnh hơn cả Lý Xuyên, rất nhiều tin tức Lý Dung biết được đều đến từ Bùi Văn Tuyên, đi kèm mạng lưới ngầm ấy lại chính là những cửa hàng lớn. Vì thế nửa đời sau này Lý Dung có thể cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ, hơn nửa tài sản đều nhờ vào phần tiền ban đầu mà nàng đầu tư cho Bùi Văn Tuyên.

Cuộc làm ăn nắm chắc sinh lợi này, chỉ kẻ ngốc mới không làm.

Mà Lý Dung lại chẳng ngốc. Nàng lấy lệnh bài đặt vào tay Bùi Văn Tuyên, “Có chuyện gì cứ đến phủ Công chúa tìm quản gia, nhưng ta nói trước, hiện tại tiền ta không nhiều, chỉ có chút ít bao nhiêu đây thôi, ngươi đừng làm gì quá đáng”

“Xem ra làm Công chúa cũng chẳng được bao nhiêu lợi ích nhỉ”, Bùi Văn Tuyên cầm lệnh bài, bày ra vẻ chán ghét, “Không biết những Công chúa khác có

Chapter
1 Chương 1: Giết nhau
2 Chương 2: Hồi ức
3 Chương 3: Tuyển phu
4 Chương 4: Xuân yến
5 Chương 5: Giữ người
6 Chương 6: Gây khó dễ
7 Chương 7: Đánh cờ
8 Chương 8: Lời thề
9 Chương 9: Từ biệt
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Cãi nhau
12 Chương 12: Giãi bày
13 Chương 13: Hối hận
14 Chương 14: Được cứu
15 Chương 15: Lý Xuyên
16 Chương 16: Giao ước
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ám sát
19 Chương 19: Chủ thẩm
20 Chương 20
21 Chương 21: Tìm chứng cứ
22 Chương 22: Dung Dung
23 Chương 23: Giấc mộng xưa
24 Chương 24: Đến núi bái phỏng
25 Chương 25: Dựa dẫm
26 Chương 26: Vào ngục
27 Chương 27: Mẫu đơn
28 Chương 28: Phủi hoa
29 Chương 29: Hoà thuận
30 Chương 30: Sự khác biệt
31 Chương 31: Hạ màn
32 Chương 32: Ban hôn
33 Chương 33: Nhu phi
34 Chương 34: Lạc Thần
35 Chương 35: Lễ vật
36 Chương 36: Thành thân
37 Chương 37: Dạ đàm
38 Chương 38: Cung yến
39 Chương 39: Bùi gia
40 Chương 40: Sòng bạc
41 Chương 41: Hái hoa
42 Chương 42: Tuyển phi
43 Chương 43: Thất tịch
44 Chương 44: Tiếc nuối
45 Chương 45: Đáp lại
46 Chương 46: Phản cốt
47 Chương 47: Tranh đoạt
48 Chương 48: Giám sát ti
49 Chương 49: Liêu nhân
50 Chương 50: Kết làm đồng minh
51 Chương 51: Phiền phức
52 Chương 52: Gây khó dễ
53 Chương 53: Tỉnh ngộ
54 Chương 54: Bẫy rập
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Bị thương
57 Chương 57: Quyết tâm
58 Chương 58: Che dù
59 Chương 59: Tiến công
60 Chương 60: Giành gia tài
61 Chương 61: Câu dẫn
62 Chương 62: Bảo vệ
63 Chương 63: Chuyện cũ
64 Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65 Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Trở về
68 Chương 68: Quân ân
69 Chương 69: Ngày sau
70 Chương 70: Kết quả vụ án
71 Chương 71: Chuyển giao án
72 Chương 72: Thương nghị
73 Chương 73: Công đạo
74 Chương 74: Người chết sống lại
75 Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76 Chương 76: Từ biệt
77 Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78 Chương 78: Ám sát
79 Chương 79: Chạm đến trái tim
80 Chương 80: Bàn bạc
81 Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82 Chương 82: Tiếng lòng
83 Chương 83: Bày tỏ
84 Chương 84: Chiến thuật
85 Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86 Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87 Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88 Chương 88: Vu khống
89 Chương 89: Chứng minh thân phận
90 Chương 90: Thảo luận
91 Chương 91: Giữ lời
92 Chương 92: Sai lầm
93 Chương 93: Năm mới
94 Chương 94: Sủi cảo
95 Chương 95: Tiến triển
96 Chương 96: Đấu nhạc*
97 Chương 97: Dỗ dành
98 Chương 98: Điều nhiệm*
99 Chương 99: Nam đoàn*
100 Chương 100: Chân dung
101 Chương 101: 101: Ban Thưởng
102 Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103 Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104 Chương 104: 104: Đau Lòng
105 Chương 105: 105: Tính Kế
106 Chương 106: 106: Lý Do
107 Chương 107: 107: Nhân Đao
108 Chương 108: 108: Thê Tử
109 Chương 109: 109: Lá Bùa
110 Chương 110: 110: Những Lá Thư
111 Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112 Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113 Chương 113: 113: Hòa Ly
114 Chương 114: 114: Phản Công
115 Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116 Chương 116: 116: Bày Cục
117 Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118 Chương 118: Hạnh Ngộ
119 Chương 119: Con Đường Phía Trước
120 Chương 120: Chia Phủ
121 Chương 121: Hẹn gặp mặt
122 Chương 122: Lựa chọn
123 Chương 123: Xuân phong lâu
124 Chương 124: Vũ cơ
125 Chương 125: Thượng tấu
126 Chương 126: Phát cháo
127 Chương 127: Nguyệt lão
128 Chương 128: Nhân gian
129 Chương 129: Đêm hội (2)
130 Chương 130: Bể tắm
131 Chương 131: Cáo trạng
132 Chương 132: Đêm về
133 Chương 133: Vi phu
134 Chương 134: Dựa vào
135 Chương 135: Lệnh trưng binh
136 Chương 136: Xung đột
137 Chương 137: Tống tiền
138 Chương 138: Tương lai
139 Chương 139: Hỏi khám
140 Chương 140: Vấn đề nan giải
141 Chương 141: Thu lưới
142 Chương 142: Nghỉ ngơi
143 Chương 143: Bắt người
144 Chương 144: Uy hiếp
145 Chương 145: Châm chọc
146 Chương 146: Kết án
147 Chương 147: Trở về
148 Chương 148: Ếch tới rồi
149 Chương 149: Chuẩn bị
150 Chương 150: Hỏi tội
151 Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152 Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153 Chương 153: Lấy thân làm cầu
154 Chương 154: Tuyệt giao
155 Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156 Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157 Chương 157: Túi hương
158 Chương 158: Ngã vực
159 Chương 159: Chân tướng
160 Chương 160: Hồi phủ
161 Chương 161: Mang thai
162 Chương 162: Làm rõ
163 Chương 163: Vận mệnh
164 Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165 Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166 Chương 166: Bắt đầu lại
167 Chương 167: Quỳ xuống
168 Chương 168: Kết cục
169 Chương 169: Toàn văn hoàn
170 Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171 Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Giết nhau
2
Chương 2: Hồi ức
3
Chương 3: Tuyển phu
4
Chương 4: Xuân yến
5
Chương 5: Giữ người
6
Chương 6: Gây khó dễ
7
Chương 7: Đánh cờ
8
Chương 8: Lời thề
9
Chương 9: Từ biệt
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Cãi nhau
12
Chương 12: Giãi bày
13
Chương 13: Hối hận
14
Chương 14: Được cứu
15
Chương 15: Lý Xuyên
16
Chương 16: Giao ước
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ám sát
19
Chương 19: Chủ thẩm
20
Chương 20
21
Chương 21: Tìm chứng cứ
22
Chương 22: Dung Dung
23
Chương 23: Giấc mộng xưa
24
Chương 24: Đến núi bái phỏng
25
Chương 25: Dựa dẫm
26
Chương 26: Vào ngục
27
Chương 27: Mẫu đơn
28
Chương 28: Phủi hoa
29
Chương 29: Hoà thuận
30
Chương 30: Sự khác biệt
31
Chương 31: Hạ màn
32
Chương 32: Ban hôn
33
Chương 33: Nhu phi
34
Chương 34: Lạc Thần
35
Chương 35: Lễ vật
36
Chương 36: Thành thân
37
Chương 37: Dạ đàm
38
Chương 38: Cung yến
39
Chương 39: Bùi gia
40
Chương 40: Sòng bạc
41
Chương 41: Hái hoa
42
Chương 42: Tuyển phi
43
Chương 43: Thất tịch
44
Chương 44: Tiếc nuối
45
Chương 45: Đáp lại
46
Chương 46: Phản cốt
47
Chương 47: Tranh đoạt
48
Chương 48: Giám sát ti
49
Chương 49: Liêu nhân
50
Chương 50: Kết làm đồng minh
51
Chương 51: Phiền phức
52
Chương 52: Gây khó dễ
53
Chương 53: Tỉnh ngộ
54
Chương 54: Bẫy rập
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Bị thương
57
Chương 57: Quyết tâm
58
Chương 58: Che dù
59
Chương 59: Tiến công
60
Chương 60: Giành gia tài
61
Chương 61: Câu dẫn
62
Chương 62: Bảo vệ
63
Chương 63: Chuyện cũ
64
Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65
Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Trở về
68
Chương 68: Quân ân
69
Chương 69: Ngày sau
70
Chương 70: Kết quả vụ án
71
Chương 71: Chuyển giao án
72
Chương 72: Thương nghị
73
Chương 73: Công đạo
74
Chương 74: Người chết sống lại
75
Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76
Chương 76: Từ biệt
77
Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78
Chương 78: Ám sát
79
Chương 79: Chạm đến trái tim
80
Chương 80: Bàn bạc
81
Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82
Chương 82: Tiếng lòng
83
Chương 83: Bày tỏ
84
Chương 84: Chiến thuật
85
Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86
Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87
Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88
Chương 88: Vu khống
89
Chương 89: Chứng minh thân phận
90
Chương 90: Thảo luận
91
Chương 91: Giữ lời
92
Chương 92: Sai lầm
93
Chương 93: Năm mới
94
Chương 94: Sủi cảo
95
Chương 95: Tiến triển
96
Chương 96: Đấu nhạc*
97
Chương 97: Dỗ dành
98
Chương 98: Điều nhiệm*
99
Chương 99: Nam đoàn*
100
Chương 100: Chân dung
101
Chương 101: 101: Ban Thưởng
102
Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103
Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104
Chương 104: 104: Đau Lòng
105
Chương 105: 105: Tính Kế
106
Chương 106: 106: Lý Do
107
Chương 107: 107: Nhân Đao
108
Chương 108: 108: Thê Tử
109
Chương 109: 109: Lá Bùa
110
Chương 110: 110: Những Lá Thư
111
Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112
Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113
Chương 113: 113: Hòa Ly
114
Chương 114: 114: Phản Công
115
Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116
Chương 116: 116: Bày Cục
117
Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118
Chương 118: Hạnh Ngộ
119
Chương 119: Con Đường Phía Trước
120
Chương 120: Chia Phủ
121
Chương 121: Hẹn gặp mặt
122
Chương 122: Lựa chọn
123
Chương 123: Xuân phong lâu
124
Chương 124: Vũ cơ
125
Chương 125: Thượng tấu
126
Chương 126: Phát cháo
127
Chương 127: Nguyệt lão
128
Chương 128: Nhân gian
129
Chương 129: Đêm hội (2)
130
Chương 130: Bể tắm
131
Chương 131: Cáo trạng
132
Chương 132: Đêm về
133
Chương 133: Vi phu
134
Chương 134: Dựa vào
135
Chương 135: Lệnh trưng binh
136
Chương 136: Xung đột
137
Chương 137: Tống tiền
138
Chương 138: Tương lai
139
Chương 139: Hỏi khám
140
Chương 140: Vấn đề nan giải
141
Chương 141: Thu lưới
142
Chương 142: Nghỉ ngơi
143
Chương 143: Bắt người
144
Chương 144: Uy hiếp
145
Chương 145: Châm chọc
146
Chương 146: Kết án
147
Chương 147: Trở về
148
Chương 148: Ếch tới rồi
149
Chương 149: Chuẩn bị
150
Chương 150: Hỏi tội
151
Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152
Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153
Chương 153: Lấy thân làm cầu
154
Chương 154: Tuyệt giao
155
Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156
Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157
Chương 157: Túi hương
158
Chương 158: Ngã vực
159
Chương 159: Chân tướng
160
Chương 160: Hồi phủ
161
Chương 161: Mang thai
162
Chương 162: Làm rõ
163
Chương 163: Vận mệnh
164
Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165
Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166
Chương 166: Bắt đầu lại
167
Chương 167: Quỳ xuống
168
Chương 168: Kết cục
169
Chương 169: Toàn văn hoàn
170
Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171
Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ