Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót

Khương lão thái thái khi bước ra khỏi cửa cung liền thở phào nhẹ nhõm, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn.

Quay đầu nhìn Khương Thanh Uyển, thấy mặt nàng vạn phần bình tĩnh. Suy nghĩ lại một chút, khi nàng ở trước mặt Tiết thái hậu và Thôi hoàng hậu cũng là thần sắc bình tĩnh, trong lòng không khỏi nhìn kĩ lại người cháu gái này.

Bất quá trong lòng lại sinh nghi.

Khương Thanh Uyển trước kia lúc nào cũng ở cùng với nàng tại Cam châu, việc đời thấy có hạn. Về sau trên đường đến kinh bệnh một trận, tính tình dần dần trầm tĩnh, nhưng hôm nay là lần đầu tiến cung nàng vậy mà biểu hiện sự trầm ổn lão đạo? Thời điểm đối mặt với Tiết thái hậu, Thôi hoàng hậu cũng không khẩn trương chút nào. Ngược lại giống như trước kia đã từng sống trong cung.

Thật sự không giống với cháu gái của nàng trước kia

Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới truyền thuyết quỷ nhập hồn mà dân gian vẫn đồn đại.

Là người có tuổi lại luôn luôn tin tưởng thần phật, cho nên Khương lão thái thái đối với chuyện quỷ nhập hồn vào người cũng có phần tin tưởng. Bất quá trước kia chỉ nghe qua loại sự tình này, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng lúc này nhìn Khương Thanh Uyển, nghĩ đến biểu hiện của nàng khi ở trong cung, lại nghĩ đến những thay đổi lớn của nàng, nhịp tim không khỏi đập nhanh vài phần.

Chẳng lẽ...

Thần sắc trên mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Đưa tay lấy cây quạt bên cạnh cầm ở trong tay. Sau đó một mặt nàng quạt gió, một mặt nói: "Ngươi lá gan lớn, cũng trầm ổn. Giống vừa mới trong cung, thời điểm gặp những quý nhân kia trong lòng ta thật hốt hoảng, lo lắng sẽ làm sai quy củ. Ngươi ngược lại, một chút đều không khẩn trương, quy quy củ củ một điểm không sai."

Mặc dù nói những lời tán dương nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Khương Thanh Uyển. Phảng phất như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng, để thấy rõ ràng người này đến cùng là cháu gái của nàng hay đã bị quỷ nhập hồn.

Khương Thanh Uyển mỉm cười.

Nàng đời trước dù sao cũng từng trong cung chờ đợi ba năm. Mặc dù chỉ ở hoán y cục, nhưng quy củ vô cùng. Có lúc còn phải đem y phục giặt sạch sẽ rồi mang tới cho các vị phi tần, cho nên những quy củ trong cung kia tự nhiên là nhớ kỹ trong lòng, như thế nào lại làm sai. Bất quá nhìn thái độ bây giờ của Khương lão thái thái, chỉ sợ là trong lòng đối nàng có sự nghi ngờ.

Dù sao trước kia Khương Thanh Uyển cũng chưa từng được tiến cung, lần đầu tiến cung nhìn thấy những quý nhân này, khẳng định cũng sẽ hốt hoảng, tuyệt đối không có khả năng biểu hiện trấn định như vậy.

Nàng muốn dựa vào thân phận đích nữ Vĩnh Xương bá phủ hảo hảo sống sót, vậy nên vạn không thể để cho Khương lão thái thái nảy sinh lòng nghi ngờ với nàng

Liền làm ra bộ dạng khẩn trương, thanh âm như đang phát run: "Tổ mẫu, chúng ta đã xuất cung, con có thể nói chuyện hay không?"

Khương lão thái thái liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy thần sắc khẩn trương trong mắt nàng không giống giả, mà rất chân thực. Lại thấy tay nàng đặt ở trên gối cũng nắm chặt. Chắc hẳn rất dùng sức, mười ngón tay được tu bổ mượt mà đều có chút trắng bệch.

Lại nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Khương Thanh Uyển, đang thì thào nói: "Thời điểm trong cung con thật đúng là bị dọa sợ, ngay cả lời cũng không dám nói. Trong đầu chóng mặt, chỉ đi theo tổ mẫu, theo bóng người mà hành lễ. Cũng không biết có làm sai hay không. Trong lòng con một mực lo lắng mình làm sai, nếu thái hậu hoặc hoàng hậu trách tội con thì phải làm sao đây? Đây không phải là liên lụy tới tổ mẫu sao?"

Khương lão thái thái hồi tưởng, thời điểm trong cung Khương Thanh Uyển đúng là rất ít nói chuyện. Phần lớn đều chỉ cúi đầu, người bên ngoài cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng. Bất quá thấy nàng biết điều như vậy, không làm sai lễ tiết, trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy nàng là người trầm ổn. Cũng cảm thấy nàng không khẩn trương.

Nhưng cũng có khả năng nàng đúng là rất khẩn trương, rất sợ hãi, cho nên luôn cúi thấp đầu không nói lời nào. Mà hiện tại nàng nói lại những sự tình vừa mới ở trong cung sự hoàn toàn trong dáng vẻ sợ hãi, hai tay đều nắm chặt.

Khương lão thái thái liền tin. Dù sao chuyện quỷ nhập hồn như vậy chỉ tồn tại ở lời nói, còn có trong tiểu thuyết chí quái, không có người nào tận mắt thấy quá. Mà người trước mắt này đúng là cháu gái ruột thịt của chính mình.

Lúc này chỉ thấy Khương Thanh Uyển đưa tay ôm lấy cánh tay của nàng, trên mặt vẫn là dáng vẻ sợ hãi: "Tổ mẫu, trong lòng con sợ vô cùng. Về sau con không phải vào cung nữa đúng không?"

Câu nói này nửa là sợ hãi nửa là nũng nịu nói ra, kỳ thật cũng đúng là tiếng lòng của nàng.

Chuyện Khương lão thái thái cùng Khương Huệ phi thương nghị nàng vẫn nhớ rất rõ ràng. Bất quá trong nội tâm nàng minh bạch, chỉ sợ chuyện này không do nàng làm chủ.

Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Khương lão thái thái hơi trầm xuống. Nhưng sau đó lại hiền lành, ôn hòa nói với nàng: "Ngươi là hài tử thông minh. Chuyện ta và cô mẫu ngươi nói khi nãy, chắc hẳn ngươi cũng nghe đến, trong lòng cũng minh bạch."

Quả thật như thế.

Khương Thanh Uyển hơi cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng: "Tổ mẫu, con minh bạch. Bất quá con vẫn không muốn vào cung. Cô mẫu là người tốt, khiến cho người ta gặp liền sinh lòng thân thiết. Nhưng thái hậu cùng hoàng hậu, tổ mẫu, con sợ hãi."

Khương lão thái thái cũng hiểu tâm tư của nàng. Nhìn nàng biết điều như vậy, dáng vẻ lại dịu dàng ngoan ngoãn, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc. Liền đưa tay chạm nhẹ đỉnh đầu của nàng, nói: "Tổ mẫu minh bạch. Nhưng ngươi là đích nữ Vĩnh Xương bá, cùng bá phủ vui buồn có nhau. Ngươi gả cho một người tốt, mới có thể mang đến trợ lực cho Vĩnh Xương bá phủ chúng ta. Cũng giống như Vĩnh Xương bá phủ chúng ta hiển hách, địa vị ngươi tại nhà chồng cũng cao một chút, không ai dám khinh thị ngươi."

Thời điểm trong cung Khương lão thái thái nói với Khương Huệ phi cũng là ý tứ này, không nghĩ tới lúc này lại nói lại với nàng.

Khương lão thái thái vẫn còn tiếp tục thuyết phục Khương Thanh Uyển: "Nếu bàn về dòng dõi nhà chồng tốt, trên đời này còn có gia tộc nào so được với hoàng gia sao? Nếu ngươi có thể làm con dâu hoàng gia, về sau vinh hoa phú quý khẳng định nhiều không kể xiết, người trên đời nhìn thấy ngươi cũng phải hãnh lễ. Có biết bao nhiêu nhà tôn quý muốn đem nữ nhi nhà mình gả vào trong cung mà không thể, nếu không phải có tầng quan hệ này với cô mẫu ngươi, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Cho nên ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này, có hiểu hay không?"

Lo lắng nàng vẫn không nguyện ý, liền nói thêm: "Tổ mẫu làm những sự tình này cũng đều là vì tốt cho ngươi. Về phần Tiết thái hậu cùng Thôi hoàng hậu, về sau khi ngươi tiến cung làm thư đồng cho hai vị công chúa mà cô mẫu ngươi sinh hạ, ngày thường cũng sẽ không thường xuyên nhìn thấy các nàng, sao lại cần e ngại?"

Nàng đã nói đến mức này, Khương Thanh Uyển biết nếu như mình lại cự tuyệt cũng không có ích lợi gì. Trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.

Nhưng sự tình này cũng không có biện pháp, tất cả đều vì người mà sinh ra, dù hiện tại nàng có là công chúa, chỉ sợ cũng không thể làm mọi chuyện theo ý mình. Chỉ có thể ở phạm vi bên trong, tận lực khiến mình thoải mái một chút, tốt một chút.

Cũng minh bạch rằng Khương lão thái thái đã lựa chọn nàng là một trong những người muốn đưa vào cung, nhưng vẫn không biết được người cũng được đưa vào cung cùng nàng là ai. Dù sao bên trong Vĩnh Xương bá phủ còn có ba vị cô nương, Khương Thanh Huyên và Khương Thanh Ngọc đều đến tuổi lập gia đình.

Thời điểm ở trong cung, trong lòng Khương lão thái thái xác thực rất khẩn trương, lúc này mới buông lỏng xuống, đã có tuổi, người dễ dàng cảm thấy rã rời, xe ngựa lại đi từ từ chầm chậm, liền dựa vào gối ngủ gật.

Khương Thanh Uyển lại ngủ không được, ánh mắt vô thức nhìn qua bên hông vách thùng xe.

Vì thời tiết dần dần nóng lên, rèm che cửa sổ xe đều đổi thành lụa mỏng. Là màu xanh. Khi gió thổi qua liền khiến rèm bay lên.

Có thể nhìn thấy bên phố trồng một gốc lựu, hoa lựu màu đỏ thắm vừa vặn nở.

Ngay dưới gốc cây một cặp vợ chồng bày quầy hàng bán đồ ăn. Trên mặt đất bày rau muống, quả cà, đậu. Hẳn là nông gia ở vùng ngoại ô, sáng sớm vào thành bán đồ ăn, thời điểm hoàng hôn lại trở về.

Hai vợ chồng bán món ăn này trên người cũng chỉ mặc y phục được may từ vải thô, trên đầu thê tử cũng không có đồ trang sức gì, chỉ có một chiếc trâm gỗ. Trượng phu lúc này nhìn cây lựu, bỗng nhiên đứng lên đưa tay hái một đóa hoa lựu. Sau đó nhẹ nhàng cài lên mái tóc của thê tử mình.

Thê tử tuổi không nhỏ, trên mặt đều là vết tích sương gió của tháng năm lưu lại. Thế nhưng lúc này cài hoa, mắt nhìn trượng phu cùng cười, trong ánh mắt tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Phảng phất như có người xuất hiện trước mắt, cho dù trải qua nhiều gian nan vất vả khốn khổ, nàng đều nguyện ý. Chỉ cần người này có thể một mực dụng tâm dụng ý đối với nàng.

Khương Thanh Uyển bỗng nhiên cảm thấy mắt cay cay, trong lòng chua xót. Không dám nhìn đôi vợ chồng thêm nữa, thu hồi ánh mắt, cúi đầu chuyên chú nhìn ống tay áo thêu hoa ngọc lan của chính mình.

Phủ Hà Bắc Chân Định vùng ngoại ô tại một chỗ vắng vẻ, Thôi Quý Lăng đang nằm trên giường, cách cửa sổ nhìn một gốc lựu phía ngoài.

Trước kia khi còn ở Vân châu, trong viện nhà hắn cũng có một gốc lựu.

Nguyên bản hắn đối với hoa cỏ đều không có hứng thú, nhưng được mẫu thân tận tâm chỉ bảo, ngày ngày cần cù học tập, mong chờ có thể thi đậu tiến sĩ, vào triều làm quan, nối tiếp sự huy hoàng của gia tộc. Cho nên trong mắt hắn ngoại trừ sách, không còn vật gì khác.

Bất quá người kia rất thích hoa cỏ một người. Cũng là một người rất hoạt bát xinh đẹp. Một đóa thược dược màu hồng, đột ngột xâm nhập vào trong lòng của hắn, dạy hắn biết thế gian này ngoại trừ sách ra còn có rất nhiều đồ vật thú vị như vậy.

Cũng cam nguyện vì nàng mà làm những chuyện trước kia mình chưa từng làm bao giờ, chỉ muốn để nàng vui vẻ. Nhưng về sau nàng để lại thư bỏ đi, còn nói ba năm ở cùng với hắn nàng không có một chút vui vẻ. Không thể đi tiếp cùng với hắn, nhất định phải rời đi, đi tìm Thành ca ca.

Hắn nâng niu, trân trọng đóa hoa thược dược trong lòng, dùng tâm huyết che chở, cuối cùng lại bỏ hắn mà đi xa, đóa hoa ấy lại ở bên một người khác.

Cũng không biết những năm qua nàng sống có tốt hay không. Chắc hẳn sống thật tốt.

Biện Ngọc Thành cùng nàng là thanh mai trúc mã, lại đối với nàng một mảnh tình si. Nàng cùng người trong nhà quyết liệt, về sau gả cho hắn, Biện Ngọc Thành cũng tới tìm nàng, ân cần hỏi tình hình gần đây của nàng, còn nói bất kì lúc nào cũng có thể đi tìm hắn.

Thời điểm nói những lời kia, giữa lông mày Biện Ngọc Thành tràn đầy nhu tình cùng không nỡ. Cho nên nàng đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ đối đãi với nàng như trân bảo.

Nàng yếu ớt như thế, khẳng định ai có được nàng sẽ đều xem nàng như trân bảo, không nỡ trách phạt nàng nửa câu. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng nàng cùng với Biện Ngọc Thành thân mật, đã cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, đau không kềm được.

Tay phải Thôi Quý Lăng nắm thật chặt dưới thân ván giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Nếu không phải kiệt lực khống chế, cơ hồ như muốn đem ván giường giản dị này bóp nát.

Chapter
1 Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2 Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3 Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4 Chương 4: Gặp lại cố nhân
5 Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6 Chương 6: Nút thắt ân oán
7 Chương 7: Cha con gặp lại
8 Chương 8: Tới bá phủ
9 Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10 Chương 10: Gõ Đám Người
11 Chương 11: Lòng Kính Sợ
12 Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13 Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14 Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15 Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16 Chương 16: Trong Bông Có Kim
17 Chương 17: Lòng Ghen Tị
18 Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19 Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20 Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21 Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22 Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23 Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24 Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25 Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26 Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27 Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28 Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29 Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30 Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31 Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32 Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33 Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34 Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35 Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36 Chương 36: Đe Dọa
37 Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38 Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39 Chương 39: Biết Người Không Rõ
40 Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41 Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42 Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44 Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45 Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46 Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47 Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48 Chương 48: Cảm Kích Người
49 Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50 Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51 Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52 Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53 Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54 Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55 Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56 Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57 Chương 57: Bị đánh
58 Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59 Chương 59: Gặp lại cố nhân
60 Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61 Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62 Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63 Chương 63: Việc lớn không tốt
64 Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65 Chương 65: Trợ giúp
66 Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67 Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68 Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69 Chương 69: Cố ý tác hợp
70 Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71 Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72 Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73 Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74 Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75 Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76 Chương 76: Huyết thứ ba
77 Chương 77: Cái tát thứ ba
78 Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79 Chương 79: Liễu ám hoa minh
80 Chương 80: Mua dây buộc mình
81 Chương 81: Báo ứng
82 Chương 82: Tự ăn quả đắng
83 Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84 Chương 84: Công tử phú quý
85 Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86 Chương 86: Đau thương
87 Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88 Chương 88: Có chút thích
89 Chương 89: Có chút thích (2)
90 Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91 Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92 Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93 Chương 93: Mở lòng
94 Chương 94: Lòng mang hận thù
95 Chương 95: Muội muội kết thúc
96 Chương 96: Ba người gặp gỡ
97 Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98 Chương 98: Sinh lòng tức giận
99 Chương 99: Thanh toán nợ nần
100 Chương 100: Mong được tái kiến
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2
Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3
Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4
Chương 4: Gặp lại cố nhân
5
Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6
Chương 6: Nút thắt ân oán
7
Chương 7: Cha con gặp lại
8
Chương 8: Tới bá phủ
9
Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10
Chương 10: Gõ Đám Người
11
Chương 11: Lòng Kính Sợ
12
Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13
Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14
Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15
Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16
Chương 16: Trong Bông Có Kim
17
Chương 17: Lòng Ghen Tị
18
Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19
Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20
Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21
Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22
Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23
Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24
Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25
Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26
Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27
Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28
Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29
Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30
Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31
Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32
Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33
Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34
Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35
Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36
Chương 36: Đe Dọa
37
Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38
Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39
Chương 39: Biết Người Không Rõ
40
Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41
Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42
Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44
Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45
Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46
Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47
Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48
Chương 48: Cảm Kích Người
49
Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50
Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51
Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52
Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53
Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54
Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55
Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56
Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57
Chương 57: Bị đánh
58
Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59
Chương 59: Gặp lại cố nhân
60
Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61
Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62
Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63
Chương 63: Việc lớn không tốt
64
Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65
Chương 65: Trợ giúp
66
Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67
Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68
Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69
Chương 69: Cố ý tác hợp
70
Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71
Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72
Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73
Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74
Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75
Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76
Chương 76: Huyết thứ ba
77
Chương 77: Cái tát thứ ba
78
Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79
Chương 79: Liễu ám hoa minh
80
Chương 80: Mua dây buộc mình
81
Chương 81: Báo ứng
82
Chương 82: Tự ăn quả đắng
83
Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84
Chương 84: Công tử phú quý
85
Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86
Chương 86: Đau thương
87
Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88
Chương 88: Có chút thích
89
Chương 89: Có chút thích (2)
90
Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91
Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92
Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93
Chương 93: Mở lòng
94
Chương 94: Lòng mang hận thù
95
Chương 95: Muội muội kết thúc
96
Chương 96: Ba người gặp gỡ
97
Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98
Chương 98: Sinh lòng tức giận
99
Chương 99: Thanh toán nợ nần
100
Chương 100: Mong được tái kiến