Chương 33: Chuẩn bị một phần lễ vật, đưa đến phủ Tấn vương (1)

Bởi vì Đường Tô Mộc tới hơi trễ, bên trong phủ Công chúa đã có không ít tân khách tụ tập.

Mặc dù ở triều đại này không hề coi nặng nam nữ đại phòng, nhưng một đám người tụ chung một chỗ uống rượu mua vui thế này tóm lại vẫn không hay lắm. Vì cẩn thận, cũng vì bớt chút phiền toái, trong toàn bộ tiệc thưởng hoa, phần lớn thời gian tân khách nam nữ đều không tụ lại hoạt động ở một chỗ.

Nam tử tập trung ở tiền viện uống rượu ăn uống, các nữ quyến thì vây ở tiền thính và hậu viện, hoặc là ngắm hoa, hoặc là uống trà, hai bên đều tự vui vẻ.

Cũng không biết vì nguyên cớ gì, Phó Niên Xuân cũng không trực tiếp dẫn Đường Tô Mộc tới tiền viện, mà là dẫn tới tiền thính nơi Trưởng công chúa và tiểu thư các nhà đang tụ lại để nói chuyện trời đất.

Ý thức được điều gì không đúng, Đường Tô Mộc vội dừng bước: "Tiên sinh nghĩ sai rồi, hẳn là lúc này ta nên tới tiền viện mới đúng, không cần tới đây quấy rầy các vị cô nương uống trà."

Mặc dù y không hề uống rượu, nhưng y là một đại nam nhân, chạy tới chỗ đám cô nương thì còn ra thể thống gì nữa.

Không hiểu sao Phó Niên Xuân lại cười một tiếng.

Đang định nói gì thì có nữ tử trong phòng đã nhìn thấy bóng dáng Đường Tô Mộc, vội vàng nhìn lại, còn có người trực tiếp chạy tới, nắm chặt lấy Đường Tô Mộc đang chuẩn bị rời đi.

"Đường nhị công tử đừng đi, bọn ta và Công chúa điện hạ đã đợi ngài lâu lắm rồi."

"Đúng thế, mau vào đi! Trong ngực ngài đang bế Tiểu thế tử của Tấn vương điện hạ đó à? Mau mau bế tới đây cho bọn ta nhìn với." Một nữ tử ở bên cạnh cũng nói theo.

Đường Tô Mộc khó xử không thôi, tiến cũng không được, lui cũng chẳng xong. Đang lúc do dự, chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Đã lâu không gặp, dạo này Nhị ca có khỏe không?"

Người nói chuyện chính là một cô nương mặc áo vàng, bộ dáng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đang nhút nhát nhìn chằm chằm Đường Tô Mộc.

Đường Tô Mộc sửng sốt một chút.

Nữ hài trước mặt tên là Đường Tâm Dao, là muội muội cùng một mẹ sinh ra với Đường Tô Mộc.

Đường Tâm Dao còn có một đệ đệ song sinh, tên là Đường Tranh. Mặc dù quan hệ với mẹ ruột không tốt, nhưng lúc sắp rời khỏi Hầu phủ Lâm Dương, trong lòng nguyên chủ không yên tâm nhất chính là hai đệ muội còn nhỏ.

Nhưng mà không yên tâm cũng chẳng có ích gì, lấy lập trường của thân phận y hiện giờ, không liên lạc với hai người là lựa chọn tốt nhất.

"Muội, muội nghe nói Nhị ca sẽ qua đây, cho nên tới chạy tới chỗ này tham gia tiệc thưởng hoa. Nhị ca... Nhị ca sẽ không trách muội chứ?" Đường Tâm Dao tương đối nhát gan, lúc nói chuyện đã đỏ hết mặt.

"Sao thế được." Đường Tô Mộc vội nói, ôm bé con trong lòng tới: "Tới xem này, đây là tiểu chất tử của muội, sắp được nửa tuổi rồi, có phải đáng yêu lắm không?"

Bé con giơ móng mập của mình lên, đặc biệt cho mặt mũi cười một cái: "Hê ya."

"Vâng." Cho tới giờ Đường Tâm Dao chưa từng thấy đứa trẻ nào nhỏ như thế, lập tức trợn tròn mắt: "À ừm, bé tên là gì thế ạ?"

Tên?

Đường Tô Mộc thật sự chưa từng suy tính đến vấn đề này, chỉ có thể lấy cái tên trước đó Nhị hoàng tử đặt ra: "Tên là Kỳ Huyên Chi."

"Kỳ..." Đường Tâm Dao sợ hết hồn, vội nuốt vào những lời muốn nói: "À ừm, cái tên này không tệ."

"Nào nào, đừng dứng ở ngoài nữa, phơi dưới ánh mặt trời bên ngoài cũng đừng phơi đến đứa bé chứ." Không đợi Đường Tô Mộc lên tiếng, nữ tử lên tiếng trước đó đã đi tới, cứng rắn kéo hai người vào bên trong phòng.

Bởi vì có muội muội ở bên cạnh, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng không khó xử như trước nữa, dứt khoát đi tới phía trước, hành lễ với Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa Kỳ Vũ Tang đang ngồi ở chính giữa gian phòng, vừa gọi y ngồi xuống, vừa che miệng cười nói.

"Đừng đừng, Đường công tử sắp gả cho Nhị hoàng huynh của ta làm phi rồi, ta cũng không dám nhận lễ của Đường công tử."

Mặt Đường Tô Mộc kiểu 囧, cũng không biết nên đáp lại lời này như thế nào.

Cũng may Trưởng công chúa cũng không có ý muốn làm khó y, ngay sau đó mở miệng nói:

"Nói ra thật xấu hổ, hôm nay ta mời Đường công tử tới thật ra là có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ." Kỳ Vũ Tang vừa nói vừa vẫy vẫy tay, kéo một cô nương trẻ tuổi núp sau lưng mình đến bên người.

"Nàng tên là Khương Lan Nhược, là nữ nhi nhà Khương thượng thư... Nào, hôm nay ngươi có chuyện gì, cứ nói thẳng ra cho Đường công tử nghe đi."

Nhờ y hỗ trợ?

Đầu Đường Tô Mộc đầy hỏi chấm, y mới vừa hồi kinh không lâu, một công chúa của hoàng thất có thể có chuyện gì cần tới y hỗ trợ?

"Ra mắt Đường công tử." Khương Lan Nhược là một cô nương có vóc ngươi hơi gầy yếu, ngẩng đầu lên nhìn y một cái, do dự một chốc rồi mới nhỏ giọng mở miệng nói:

"Chuyện là, cửa tiệm đan dược mà nhà ngài mở kia, trừ đan an thần ra còn có thể có loại đan dược gì khác có thể khiến người ta ngủ yên không?"

Giọng nói của đối phương quá nhỏ, Đường Tô Mộc nghe đứt quãng: "Đan an thần? Tại sao Khương cô nương lại muốn loại đan dược này? Là bởi vì ban đêm mất ngủ à?"

"Không phải, ta..." Khương Lan Nhược cúi đầu vân vê vạt áo, nói hồi lâu cũng chẳng thốt ra được nguyên nhân.

Cuối cùng vẫn là Kỳ Vũ Tang nhìn không nổi, giải thích thay nàng: "Xin Đường công tử thứ lỗi, từ nhỏ thân thể Lan Nhược đã không tốt, lại được Tư Thiên Giám giám định rằng bát tự quá nhẹ, dễ chọc vào mấy thứ dơ bẩn. Chắc có lẽ cũng vì nguyên nhân này cho nên mới không thể nào ngủ một cách yên ổn được."

"Đúng đúng." Khương Lan Nhược dùng sức gật đầu một cái: "Vào buổi đêm, ta hay nhìn thấy những thứ kỳ kỳ quái quái, hoặc là nghe thấy giọng nói không biết truyền tới từ nơi nào, sau đó một khi đã bắt đầu sợ hãi liền không ngủ được nữa."

"Trước kia ta cũng đã thử qua đan an thần rồi, đáng tiếc không có hiệu quả quá lớn, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngủ được một chốc."

Bình thường.

Bởi vì nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn nên không ngủ được, chỉ uống đan an thần tất nhiên không có hiệu lực.

Nhưng mà bát tự quá nhẹ, dễ chọc vào mấy thứ dơ bẩn... Đường Tô Mộc chợt nhớ tới loại đan dược nào đó vẫn luôn ế hàng trong tiệm của mình.

"Trong tay ta đúng lúc có một loại đan dược, tên là đan phượng hỏa. Bên trong có chứa dương hỏa tiên thiên, uống vào có thể khuông phù chính khí, xua đuổi tà ma, nhưng cụ thể như thế nào thì ta không rõ, Khương cô nương có nguyện ý thử một lần?" Đường Tô Mộc hỏi.

Đan phượng hỏa? Nghe cái tên này thật kỳ quái.

Vẻ mặt Khương Lan Nhược bất an nhìn Trưởng công chúa một chút.

"Chính là thứ này." Đường Tô Mộc làm ra một tư thế lấy đan dược từ trong ngực, nhưng thật ra là mở kho hàng nông trại ra, lấy đan phượng hỏa từ bên trong.

Chỉ có một viên đan dược trong suốt lấp lánh lớn khoảng đầu ngón tay, trông như hồng ngọc thượng hạng, phát ra ánh hồng nhàn nhạt.

"Ngươi muốn thử một lần không?" Trưởng công chúa không xác định mà nhỏ giọng hỏi.

Khương Lan Nhược ngừng thở, do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng nhận lấy đan dược, trái tim treo lên, trực tiếp nuốt đan dược xuống.

Hửm?

Nuốt đan dược xuống xong, Khương Lan Nhược đột nhiên cảm giác trên người mình có chút kỳ lạ, không nhịn được đưa tay lên sờ ngực mình một cái.

"Sao rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?" Hiển nhiên Kỳ Vũ Tang cũng khẩn trương mười phần, thấy vẻ mặt nàng không đúng thì vội vàng ngồi thẳng người lên.

"Không." Mặt Khương Lan Nhược đỏ bừng, vội vàng lắc đầu nói: "Không có chỗ nào không thoải mái, trong người rất ám áp, cứ như có một dòng nước ấm vậy."

Là thật sự rất ấm áp.

Từ nhỏ Khương Lan Nhược đã sợ lạnh, cho dù là mùa hè cũng mặc xiêm y dày gấp mấy lần người khác, nhưng rõ ràng hôm nay trong sân không có gió, nàng lại cảm thấy ấm lên rất nhiều.

Cõi đời này tại sao lại có loại thuốc thần kỳ như thế?

Kỳ Vũ Tang sửng sốt một chút, vội vàng nắm lấy tay bạn tốt.

Bởi vì thể chất hư hàn, phần lớn thời gian tay của Khương Lan Nhược đều lạnh như băng, nhưng hiện giờ gần như không khác với người bình thường.

Kỳ Vũ Tang không dám tin mở lớn hai mắt, thật sự hữu dụng kìa.

"Đa ta Đường công tử." Khương Lan Nhược nói với Đường Tô Mộc: "Thuốc này tên là đan phượng hỏa đúng không? Sau này ta sẽ cho người đưa tiền thuốc tới thẳng trong phủ Tấn vương."

"Không cần vội trả tiền đâu, tối nay ngươi cứ thử một lần xem có thể ngủ ngon hay không, nếu như vô dụng thì ta sẽ nghĩ cách khác giúp ngươi." Đường Tô Mộc nói.

"Ừ." Khương Lan Nhược vội vàng cười gật đầu.

Đưa mắt nhìn Đường Tô Mộc rời đi, Kỳ Vũ Tang để các quyến nữ ra bên ngoài ngắm hoa uống trà, một mình ngồi bên trong phòng, không yên lòng dùng cây kéo sửa lại cành hoa trên bàn.

"Điện hạ đang nghĩ gì vậy ạ?" Phó Niên Xuân đứng bên cạnh ân cần hỏi.

Kỳ Vũ Tang lắc đầu một cái: "Hôm nay kêu Lan Nhược tới vốn là muốn thử vị Đường nhị công tử kia một lần, đúng thật là lợi hại như bên ngoài loan truyền."

"Kết quả thế nào ạ?" Phó Niên Xuân hỏi.

Kết quả... kết quả không cần phải nói.

Kỳ Vũ Tang dừng một chút.

Nhưng mà cũng chẳng sao, vốn nàng cũng coi như không hoàn toàn đứng về phe Thái tử, cho dù thực lực của Tấn vương phi tương lai thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của nàng.

Còn về việc hời hợt hay là lôi kéo...

"Đi đi." Kỳ Vũ Tang buông cây kéo trong tay xuống: "Chuẩn bị một phần lễ vật, đưa đến phủ Tấn vương, nói là lễ vật đầy tháng bổn cung tặng cho Tiểu thế tử."

"Vâng." Phó Niên Xuân cung kính cúi đầu.

--------------------

Chương này dài quá nên nản, mấy hôm mới mò vào dịch, tui chia ra 2 phần nhé :>

Chapter
1 Chương 1: Chào mừng đến với "Nông trại tu chân"
2 Chương 2: Dễ thương thế này, ăn được chút nào thì ăn chút đó
3 Chương 3: Cái này tên là gì... Lò luyện đan tự động?
4 Chương 4: Một tính năng khuyến mại mới
5 Chương 5: Thần tiên mở cửa tiệm
6 Chương 6: Đường nhị công tử, đã lâu không gặp
7 Chương 7: Ngươi muốn bồi thường thế nào?
8 Chương 8: Giữ người lại mới có thêm nhiều điều thú vị
9 Chương 9: Nhị hoàng tử: Ta chỉ muốn ngươi
10 Chương 10: Con có một vị bằng hữu
11 Chương 11: Phân tách phòng bếp nông trại và nhà xưởng nông trại
12 Chương 12: Tâm ý của ta đối với Tô Mộc ca ca có trời đất chứng giám
13 Chương 13: Chi bằng quảng cáo thử trước một chút đi
14 Chương 14: Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường đã thăng cấp xong
15 Chương 15: Mời Đường công tử qua xem thử một chút
16 Chương 16: Không tính toán với người bệnh
17 Chương 17: Chuẩn bị quà sinh thần
18 Chương 18: E rằng có người gây rối sau lưng
19 Chương 19: Là thích khách, bảo vệ xe ngựa cẩn thận
20 Chương 20: Ngươi có thể quên hắn không?
21 Chương 21: Phòng nhỏ cho linh sủng đã thuận lợi xây xong
22 Chương 22: Là Thái tử phái ta tới
23 Chương 23: Trả hàng, cung Liệt Nhật
24 Chương 24: Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?
25 Chương 25: Đường Tô Mộc thầm nói không ổn
26 Chương 26: Mua một quả trứng đằng xà trước đi
27 Chương 27: Còn nói nữa là ta đổi ý
28 Chương 28: Đó là lần đầu tiên mẫu phi xuống bếp vì ta
29 Chương 29: Hầu phủ Lâm Dương phái người tới
30 Chương 30: Ngươi đoán xem ta có dám hay không?
31 Chương 31: Chuyện về quả khôn nguyên, ngươi biết bao nhiêu?
32 Chương 32: Vậy thì ngươi tự chịu trách nhiệm dỗ đi
33 Chương 33: Chuẩn bị một phần lễ vật, đưa đến phủ Tấn vương (1)
34 Chương 34: C34: Chuẩn Bị Một Phần Lễ Vật, Đưa Đến Phủ Tấn Vương (2)
35 Chương 35: C35: Xin Hỏi Có Muốn Bắt Đầu Học Bí Điển Đan Tu Hay Không
36 Chương 36: C36: Bần Đạo Chờ Ở Đây Đã Lâu
37 Chương 37: C37: Ba Ván Thắng Hai Thì Thắng Rất Công Bằng
38 Chương 38: C38: Phụng Theo Khẩu Dụ Của Bệ Hạ
39 Chương 39: C39: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (1)
40 Chương 40: C40: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (2)
41 Chương 41: C41: Bóng Của Một Con Rắn Rất Lớn
42 Chương 42: C42: Có Thể Chịu Đựng Được Nó, Thần Hồn Phải Cực Kỳ Mạnh
43 Chương 43: C43: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (1)
44 Chương 44: C44: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (2)
45 Chương 45: C45:
46 Chương 46: C46:
47 Chương 47: C47:
48 Chương 48: C48:
49 Chương 49: C49:
50 Chương 50: C50:
51 Chương 51: C51:
52 Chương 52: C52:
53 Chương 53: C53:
54 Chương 54: C54:
55 Chương 55: C55:
56 Chương 56: C56:
57 Chương 57: C57:
58 Chương 58: C58:
59 Chương 59: C59:
60 Chương 60: C60:
61 Chương 61: C61:
62 Chương 62: C62: Chương 56 (2)
63 Chương 63: C63:
64 Chương 64: C64:
65 Chương 65: C65:
66 Chương 66: C66:
67 Chương 67: C67:
68 Chương 68: C68:
69 Chương 69: C69:
70 Chương 70: C70:
71 Chương 71: C71:
72 Chương 72: C72:
73 Chương 73: C73:
74 Chương 74: C74: Chương 67 (2)
75 Chương 75: C75:
76 Chương 76: C76:
77 Chương 77: C77:
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Chào mừng đến với "Nông trại tu chân"
2
Chương 2: Dễ thương thế này, ăn được chút nào thì ăn chút đó
3
Chương 3: Cái này tên là gì... Lò luyện đan tự động?
4
Chương 4: Một tính năng khuyến mại mới
5
Chương 5: Thần tiên mở cửa tiệm
6
Chương 6: Đường nhị công tử, đã lâu không gặp
7
Chương 7: Ngươi muốn bồi thường thế nào?
8
Chương 8: Giữ người lại mới có thêm nhiều điều thú vị
9
Chương 9: Nhị hoàng tử: Ta chỉ muốn ngươi
10
Chương 10: Con có một vị bằng hữu
11
Chương 11: Phân tách phòng bếp nông trại và nhà xưởng nông trại
12
Chương 12: Tâm ý của ta đối với Tô Mộc ca ca có trời đất chứng giám
13
Chương 13: Chi bằng quảng cáo thử trước một chút đi
14
Chương 14: Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường đã thăng cấp xong
15
Chương 15: Mời Đường công tử qua xem thử một chút
16
Chương 16: Không tính toán với người bệnh
17
Chương 17: Chuẩn bị quà sinh thần
18
Chương 18: E rằng có người gây rối sau lưng
19
Chương 19: Là thích khách, bảo vệ xe ngựa cẩn thận
20
Chương 20: Ngươi có thể quên hắn không?
21
Chương 21: Phòng nhỏ cho linh sủng đã thuận lợi xây xong
22
Chương 22: Là Thái tử phái ta tới
23
Chương 23: Trả hàng, cung Liệt Nhật
24
Chương 24: Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?
25
Chương 25: Đường Tô Mộc thầm nói không ổn
26
Chương 26: Mua một quả trứng đằng xà trước đi
27
Chương 27: Còn nói nữa là ta đổi ý
28
Chương 28: Đó là lần đầu tiên mẫu phi xuống bếp vì ta
29
Chương 29: Hầu phủ Lâm Dương phái người tới
30
Chương 30: Ngươi đoán xem ta có dám hay không?
31
Chương 31: Chuyện về quả khôn nguyên, ngươi biết bao nhiêu?
32
Chương 32: Vậy thì ngươi tự chịu trách nhiệm dỗ đi
33
Chương 33: Chuẩn bị một phần lễ vật, đưa đến phủ Tấn vương (1)
34
Chương 34: C34: Chuẩn Bị Một Phần Lễ Vật, Đưa Đến Phủ Tấn Vương (2)
35
Chương 35: C35: Xin Hỏi Có Muốn Bắt Đầu Học Bí Điển Đan Tu Hay Không
36
Chương 36: C36: Bần Đạo Chờ Ở Đây Đã Lâu
37
Chương 37: C37: Ba Ván Thắng Hai Thì Thắng Rất Công Bằng
38
Chương 38: C38: Phụng Theo Khẩu Dụ Của Bệ Hạ
39
Chương 39: C39: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (1)
40
Chương 40: C40: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (2)
41
Chương 41: C41: Bóng Của Một Con Rắn Rất Lớn
42
Chương 42: C42: Có Thể Chịu Đựng Được Nó, Thần Hồn Phải Cực Kỳ Mạnh
43
Chương 43: C43: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (1)
44
Chương 44: C44: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (2)
45
Chương 45: C45:
46
Chương 46: C46:
47
Chương 47: C47:
48
Chương 48: C48:
49
Chương 49: C49:
50
Chương 50: C50:
51
Chương 51: C51:
52
Chương 52: C52:
53
Chương 53: C53:
54
Chương 54: C54:
55
Chương 55: C55:
56
Chương 56: C56:
57
Chương 57: C57:
58
Chương 58: C58:
59
Chương 59: C59:
60
Chương 60: C60:
61
Chương 61: C61:
62
Chương 62: C62: Chương 56 (2)
63
Chương 63: C63:
64
Chương 64: C64:
65
Chương 65: C65:
66
Chương 66: C66:
67
Chương 67: C67:
68
Chương 68: C68:
69
Chương 69: C69:
70
Chương 70: C70:
71
Chương 71: C71:
72
Chương 72: C72:
73
Chương 73: C73:
74
Chương 74: C74: Chương 67 (2)
75
Chương 75: C75:
76
Chương 76: C76:
77
Chương 77: C77: