Chương 33: Ý chỉ

Phó Nghi Cầm ngửi được mùi rượu và son phấn trên người y, thở hổn hển hai cái, chỉnh lại tóc tai, trong lòng trào dâng lên một nỗi uất hận...

Trước đây, bà ta miễn cưỡng gả cho Đinh Trị Bình, cũng vì thấy y có tiền đồ, không giống với mấy thiếu gia ăn chơi trác táng khác, cho là một ngày nào đó mình có thể sang quý nhờ chồng, được phong cáo mệnh.

Nhưng hôm nay xem ra, lúc trước mình quả thật là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội.

Mấy năm nay Đinh Trị Bình vẫn luôn vùi mình ở Giang Châu, con đường làm quan cũng không có tiến triển gì, bây giờ đừng nói là phong cáo mệnh, mà ngay cả thăng quan cũng khó khăn!

"Chàng vừa đi đâu về đấy?"

Ánh mắt bà ta không tốt, Đinh Trị Bình vừa thấy không tốt, vội vã nói: "Ngày ấy đệ muội không thể tìm chức quan tốt cho ta, gần đây ta may mắn được nhạc phụ đại nhân chỉ điểm, làm quen với Hoàng Trung Nghĩa Hoàng đại nhân ở Lại bộ, cùng ông ta đến Túy Hương Lâu uống rượu."

Hoàng đại nhân trong miệng Đinh Trị Bình, là Thượng Thư Tỉnh Hạ Lại Bộ, Lang trung chính ngũ phẩm, tổ phụ của Hoàng Trung Nghĩa vốn tên là Hoàng Tứ, sau đó được tiên đế ban tên là Hoàng Hổ, sau khi khai quốc được phong Huyền Bá, thực ấp[1] bảy trăm hộ.

[1] Thực ấp: Ấp thang mộc hay thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ, được nhà Lý áp dụng khá rộng rãi. Thông thường, thực ấp với số hộ dân thuộc quyền các quan lại nhỏ hơn trên danh nghĩa, như Lý Thường Kiệt được ban thực ấp 1 vạn hộ nhưng thực tế chỉ có 4.000 hoặc Lý Bất Nhiễm được phong thực ấp 7.500 hộ nhưng thực tế chỉ có 1.500. Sở dĩ như vậy vì thực tế nhà Lý không đủ số hộ và ruộng đất để phong mà việc phong trên danh nghĩa nhằm biểu dương công trạng của người đó[10]. Khi người được phong qua đời thì đương nhiên dòng họ đó hết quyền lợi và số hộ trở về với triều đình. Chế độ này không tạo điều kiện cho sự củng cố sở hữu ruộng đất phong kiến tư nhân[10]. (nguồn: wikipedia)

Hậu nhân của Hoàng thị cũng coi như là không chịu thua kém, nhị thúc của Hoàng Trung Nghĩa đảm nhiệm chức Đông đô Hà Nam doãn, con cháu trong Hoàng gia cũng đảm nhiệm chức quan ở nhiều nơi khác nhau.

Nghe trượng phu theo Hoàng đại nhân đi ra ngoài uống rượu, sắc mặt Phó Nghi Cầm tốt lên rất nhiều.

Chỉ là nghe y nhắc tới Tạ thị không giúp đỡ được, không khỏi nguyền rủa hai tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ bà ta không còn dựng ngược lông mày nữa, thay vào đó là oán hận lên trên người Tạ thị, Đinh Trị Bình nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trợn mắt nhìn nha hoàn nói: "Còn không mau bưng trà ra."

"Rốt cuộc có chuyện gì mà tức giận dữ vậy?"

Đinh Trị Bình vuốt lưng Phó Nghi Cầm liền nói: "Cẩn thận thân thể."

"Còn có thể là ai? Còn không phải là tiểu tiện nhân Phó Minh Hoa kia à!" Phó Nghi Cầm cười lạnh một tiếng, nói hết mọi chuyện hôm nay, trong lòng Đinh Trị Bình tự nhiên là biết dự định của thê tử.

Tận trong lòng của y, y cảm thấy Phó Minh Hoa nói không phải là không có đạo lý.

Từ ngày Phó Nghi Cầm gả đến Đinh gia, chưa từng hầu hạ cha mẹ chồng, chưa từng chịu ủy khuất.

Ngược lại hôm nay y có chút lo lắng thê tử trở về nhà mẹ đẻ, đắc tội người nhà họ Phó, đến lúc đó cả nhà bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.

Nếu như có thể như lời Phó Nghi Cầm, khiến cho Đinh Mạnh Phi cưới được Phó Minh Hoa, vậy dĩ nhiên là nghìn tốt vạn tốt, nhưng nếu việc này không thể, đến lúc đó đánh mất tình cảm hai nhà Phó, Đinh, vậy cái được không bù nổi cái mất.

Nhưng mà trong lòng y nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra. Mấy năm nay sức ảnh hưởng của Phó Nghi Cầm quá nhiều, y cũng nhu nhược thành tính, không dám nói lại.

"Hừ!" Phó Nghi Cầm cười lạnh một tiếng, đưa tay sửa lại vạt áo: "Chờ xem, ngày còn dài lắm, đợi đến ngày nó lọt vào tay ta, ta sẽ dạy nó quy củ thật tốt."

Phó Minh Hoa chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, có lẽ Phó Nghi Cầm đang nguyền rủa nàng.

Nàng sờ sờ lỗ tai đã bị đỏ lên, Bích La nhịn không được nói: "Chuyện hôm nay, có muốn nô tỳ báo cho Phó ma ma một tiếng không?"

Hôm nay, Phó Nghi Cầm ở trước mặt mọi người kiếm chuyện với Phó Minh Hoa, mấy nha đầu cũng đều nhìn thấy.

Phó ma ma và An ma ma là ma ma thiếp thân bên người Tạ thị, một người lo trong một người lo ngoài, rất được Tạ thị tín nhiệm.

Ý của Bích La là cáo trạng với Tạ thị.

Chỉ là cáo trạng nếu có cũng không có tác dụng gì, tố cáo không có kết quả, nói cũng vô ích.

Phó Minh Hoa lắc đầu: "Không cần, chỉ sợ mẫu thân đang phiền lòng."

Bích Vân đang dọn dẹp quần áo cho nàng nghe thấy lời này, liền ngẩn người.

Bích Lam đang lột quýt cho nàng, cầm tăm bạc xiên múi quýt vừa lột xong đưa vào miệng nàng, chua đến mức nàng phải híp mắt.

Từ trong cung trở về Tạ thị liền "Bệnh", theo Phó Minh Hoa thấy, bệnh này chỉ sợ là tâm bệnh, thầy thuốc cũng không thể chữa được.

Nàng nở nụ cười lạnh lùng, lại xiên một múi quýt đưa vào miệng, không nói gì nữa.

Tề thị cách hai ngày lại đến một lần, lần này còn nhắc đến Trạng nguyên năm Kiến Nguyên thứ bảy.

"Năm Kiến Nguyên thứ bảy, Đỗ lang quân thật sự là văn tài phong lưu không ai sánh nổi, vào năm ba mươi hai tuổi được Hoàng Thượng đích thân khâm điểm làm Trạng nguyên." Tề thị làm ra vẻ như nhớ lại, "Đỗ Trạng nguyên được triều đình phái đến Lĩnh Nam nhậm chức. Lúc đó tỳ thiếp có may mắn gặp qua Đỗ Trạng nguyên một lần."

Bà ta nói xong, Phó Minh Hoa cầm cầm phổ, ở trên đàn tranh gảy gảy một chút.

Mấy nha hoàn cảm thấy tiếng đàn thật du dương, chỉ là tiếng Tề thị om sòm khó tránh khỏi làm mọi người cảm thấy chán ghét.

Bản thân Tề thị như không phát hiện, thấy Phó Minh Hoa lờ mình đi cũng vẫn nhiệt tình nói tiếp, còn sáp lại gần mặt nàng:

"Nhưng Đỗ Tiệm Đức này nổi danh nhất cũng không chỉ là văn tài, đại cô nương biết là cái gì không?"

Phó Minh Hoa cúi đầu cầm tách trà ở bên cạnh, nghe nói như thế, ánh mắt trở nên tối sầm, nàng cầm tách trà, ngăn lại khóe miệng dữ tợn, nhìn Tề thị với ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn đến mức Tề thị thấy cả người phát lạnh, theo bản năng quay mặt đi, đợi trong lòng xác định mới quay đầu lại nhìn nàng, thì thấy Phó Minh Hoa khẽ mỉm cười, tuy rằng môi bị chén trà che lại, nhưng dười mắt lại lộ ra hai con tằm [2] đang nằm, trong mắt còn có ý cười dịu dàng, dường như vẻ ác liệt vừa rồi chỉ là ảo giác của bà ta.

[2] Khi cười dưới mắt hiện bọng mắt cong cong

"Nghe nói Đỗ Tiệm Đức này nổi tiếng nhất, vẫn là sự si tình của hắn." Tề thị vuốt cánh tay, nửa người nghiêng về phía Phó Minh Hoa: "Thê tử của hắn là biểu muội của hắn, từ nhỏ đã định ra hôn ước, phu thê hai người vô cùng ân ái, kết hôn mấy năm mà Đỗ nương tử vẫn chưa sinh được con kéo dài hương hỏa, nhưng cũng không ảnh hưởng tình cảm phu thê."

Bà ta nói đến đây thì cười ha ha hai tiếng: "Hôm nay một nhà cô nãi nãi (nhà Phó Nghi Cầm) vào ở trong Phó gia, nghe nói tuy biểu thiếu gia còn nhỏ nhưng đã đọc sách vỡ lòng, trước đây cô gia coi như là môn sinh của thiên tử, gia đình có truyền thống học giỏi, nghe nói năm nay muốn dự thi, nếu có thể đậu tú tài, tuổi lại còn trẻ, sau này chỉ sợ người cầu thân sẽ đạp vỡ cửa lớn Phó gia."

Nói đến đây, Tề thị thấy Phó Minh Hoa không có phản ứng gì, nhất thời nóng nảy:

"Đại cô nương cảm thấy lời này của tỳ thiếp có đạo lý không?"

Thấy Phó Minh Hoa không nói lời nào, chỉ lo gảy đàn, bà ta cau mày, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, cũng không hiểu đàn này có gì tốt mà tập trung như vậy.

Bà ta cũng không tin rằng mình không thể xử lý được dạng thiếu nữ khuê các kiểu này.

Nghĩ vậy, tay Tề thị cũng duỗi tay khảy đàn, chỉ nghe âm thanh nặng nề, làm rối loạn cầm phổ Phó Minh Hoa vừa mới nghiên cứu, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tề thị.

Tề thị thấy nàng nhìn mình thì cười lạnh trong lòng, cho là nàng sẽ rưng rưng quát tháo, lại thấy nàng đặt tách trà xuống, ấm giọng chậm rãi nói:

"Lời này của Tề di nương sai rồi." Tề thị đang muốn phản bác, Phó Minh Hoa tiếp tục mở miệng:

"Muốn đạp nát cửa, cũng là cửa Đinh gia, biểu ca họ Đinh không phải họ Phó. Lời như vậy sau này Tề di nương không nên nói lung tung kẻo người ta chê cười."

Nàng nói xong, thấy bàn tay Tề thị còn đặt trên dây đàn, hơi cong môi một cái, đứng dậy, một tay kéo tấm vải lụa choàng, một tay cầm lên xương voi dùng để gảy đàn tranh đặt bên cạnh, dùng sức gảy gảy sợi dây.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị