Chương 34: Đả thương

Lực đạo khảy đàn không nhỏ, chỉ nghe một tiếng "Ô...ô...n...g" nặng nề vang lên, dây đàn bị Phó Minh Hoa dùng sức gảy mạnh, tay Tề thị đang để trên đàn không phản ứng kịp, dây đàn được nhuộm đỏ bị kéo căng, sau khi gặp tác động mạnh, "phựt" một tiếng liền đứt dây.

Tề thị kêu thảm một tiếng, mấy ngón tay bị dây đàn đứt quất trúng, theo bản năng giơ tay lên, từ ngón trỏ đến đầu ngón út hằn một vết đỏ mảnh, chỉ giây lát sau, máu từ vết đỏ chảy xuống, đau đến mức sắc mặt bà ta cũng thay đổi.

Tay đứt ruột xót, Tề thị theo bản năng đưa tay ngậm vào trong miệng, cả người run rẩy thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu ra tiếng.

Phó Minh Hoa nhìn bà ta một cái, cúi thấp đầu xuống: "Di nương không sao chứ?"

Ngoại trừ ngón cái không rách da chỉ đau bên ngoài, mấy đầu ngón tay còn lại đều bị dây đàn cắt đứt, dưới tình huống như vậy sao có thể không có chuyện được?

Trong lòng Tề thị nén giận, muốn lớn tiếng phát cáu với nàng, rồi lại cắn răng cố nén. Bà ta quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Minh Hoa cúi thấp đầu, còn vui vẻ nhìn mình chằm chằm, rõ ràng làm mình bị thương, lúc này lại làm như không có chuyện gì, lửa giận trong lòng bà ta bùng nổ:

"Sao có thể không sao? Đại cô nương tới bị xem có đau hay không."

Giọng nói của bà ta tất cả đều là oán giận và thịnh nộ, nụ cười của Phó Minh Hoa nhạt đi, không nghĩ đến bà ta lại ngu như vậy:

"Di nương là đang trách ta sao?"

"Không trách ngươi thì trách ai?"

Nếu sau khi làm mình bị thương, Phó Minh Hoa hơi tỏ ra lo lắng thì cũng thôi đi, đằng này nàng còn tỏ ra chuyện này không liên quan gì đến nàng nữa chứ.

Dù gì bà ta cũng là sủng thiếp của Phó Kỳ Huyền, da thịt được dưỡng như cành vàng lá ngọc, chút vết thương này thật sự đau chết đi được, cho nên lúc nói chuyện cũng không tránh được mang thêm vài phần tức giận, Phó Minh Hoa nhìn bà ta cười nói:

"Lời này di nương nói không đúng. Ta đang yên ổn luyện cầm, di nương lại muốn đặt tay lên đàn." Nàng nhặt sợi dây đàn bị đứt lên, hành động này làm Tề thị vừa mới bị dây đàn cắt tay sợ tới mức thân thể theo bản năng ngửa ra sau, Phó Minh Hoa mím mím môi: "Sợi tơ vừa mỏng vừa bén, nếu không cẩn thận sẽ cắt đứt tay, ta luyện đàn, di nương không cẩn thận bị đứt tay, sao lại trách ta?"

Ý tứ trong lời nói của nàng giống như là trách bà ta tự làm tự chịu? Tề thị cắn môi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Hôm nay dây đàn của ta bị đứt, ta cũng không bảo di nương đưa bạc cho ta sửa đàn." Nàng không nhanh không chậm nói hết, lại lệnh cho Bích Lam gọi nha hoàn ôm đàn đi xuống, lúc này mới ngồi lại trên ghế:

"Di nương vừa nói với ta đến đâu rồi?"

"À." Nàng làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Nói đến thi khoa cử, chẳng lẽ năm nay Ngọc ca nhi chuẩn bị đi thi?"

Tề thị ngồi nói cả buổi, cũng không biết nàng là thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, lúc này ngón tay mình đều bị cắt đứt, dây đàn kia lại mảnh ơi là mảnh, cắt cũng không kém dao là mấy, bà ta vừa đau vừa hận, thực sự tức mà không có chỗ trút.

Nghe được Phó Minh Hoa nói lời này, hận đến cắn răng, lại cũng chỉ phải cố cười nói:

"Đại cô nương nói gì vậy? Ngọc ca nhi sao có thể so với biểu thiếu gia..."

"Cũng không thể nói như vậy." Phó Minh Hoa cắt đứt lời của Tề thị, ấm giọng nói: "Hai người bọn họ tuổi tác khác nhau, tất nhiên là không thể so sánh." Nàng hơi nhíu mày, giống như là có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Tề thị:

"Hôm nay di nương sao thế nhỉ, lại so sánh biểu ca với Ngọc ca nhi, biểu ca tuy tốt nhưng chỉ là người khác họ, Ngọc ca nhi mới họ Phó đấy."

Tề thị quả thực khổ mà không nói được, đương nhiên bà ta không muốn chà đạp nhi tử của mình, cho dù Phó Lâm Ngọc kém cỏi, cũng là tâm can ruột thịt của bà ta.

Nhưng bà ta nói như vậy, hoàn toàn là để phô bày sự xuất chúng của Đinh Mạnh Phi, cũng không biết Phó Minh Hoa là ngốc thật hay là giả ngốc, lực chú ý của nàng một chút cũng không đặt trên người Đinh Mạnh Phi.

Bà ta bị Phó Minh Hoa xoay cho một vòng, buổi chiều tới đây bị rót cho một bụng nước trà không nói, còn bị thương, hôm nay còn phải nghe nàng giáo huấn, không có hoàn thành được việc nào hết.

Cũng không biết Phó Minh Hoa có xem qua quyển thoại bản lần trước mình đưa đến kia chưa, lúc này lại làm ra dáng vẻ ngây thơ ngu ngốc.

Tề thị chịu đựng nỗi lo lắng trong lòng, lên tiếng dò hỏi:

"Đại cô nương đọc nhiều sách, quả nhiên là hiểu đạo lý." Bà ta nói xong liền dừng một chút, tiếp đó lại hỏi: "Nói đến đây, tỳ thiếp nhớ lần trước có tặng thoại bản cho đại cô nương, không biết người có thích không? Nếu thích tỳ thiếp liền tìm người đưa thêm."

Trước kia tuy rằng Tề thị cũng có cho nữ nhi mình là Phó Minh Châu đến lấy lòng Phó Minh Hoa, nhưng bà ta lại chưa từng tha thiết như bây giờ.

Phó Minh Hoa rũ mí mắt xuống, che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt:

"Di nương không nhắc tới ta cũng quên mất." Nàng ngửa đầu nhìn Bích Lam: "Thoại bản kia để ở đâu rồi? Di nương muốn lấy cho tam muội muội sao?"

"Không, không, không." Tề thị lắc đầu, ánh mắt lập loè: "Tiểu nha đầu kia không biết gì về sách vở đâu, hiển nhiên không giống như đại cô nương..."

"Tuy nói phụ thân sủng ái ngươi, nhưng Tề di nương cũng đừng quên thân phận của mình." Phó Minh Hoa thu lại nụ cười, Tề thị sửng sốt một chút, lại nghe nàng nói: "Tam muội muội là Tam cô nương trong phủ, di nương không thể gọi muội ấy là tiểu nha đầu."

Tề thị bị giáo huấn suýt nữa thì thổ huyết.

Theo đạo lý mà nói, tuy bà ta là sủng thiếp nhưng cũng chỉ là thiếp, thì địa vị thấp hơn lang quân, cô nương trong phủ nhiều.

Nhưng Tề thị là mẹ đẻ của Phó Minh Châu và Phó Lâm Ngọc, bà ta lại được sủng ái, cho nên cũng không hề xem mình thấm kém như những tỳ thiếp khác, lúc này nghe Phó Minh Hoa nói, mặt Tề thị lập tức liền đỏ bừng.

Bà ta đã ngồi một hồi, rốt cuộc đứng ngồi không yên, mặt mày âm trầm đứng dậy, Phó Minh Hoa bưng chén trà: "Tiễn khách."

Tề thị cắn răng dẫn nha hoàn nổi giận rời đi.

Bích Lam tới lau bàn bà ta ngồi qua, lại nhặt chén trà trên bàn bà ta đã uống qua nói:

"Chén tốt như vậy lại để cho bà ta dùng, thật sự là lãng phí."

Những cái chén này đều do Giang Tây Ngự Giáo làm ra, hàng năm số lượng làm ra cũng không nhiều, mỗi lần Tề thị tới ngồi một hồi lại ném đi một cái chén, cho dù sau lưng Phó Minh Hoa có Tạ gia, Bích Lam cũng có chút đau lòng: "Lần tới lại đến, không cần dùng chén này cho bà ta uống nữa."

Phó Minh Hoa không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời của Bích Lam.

Hôm nay chuyện Tề thị hỏi đến thoại bản, xem ra cũng không phải là vô ý gây nên.

Mấy ngày nay bà ta đến trong khoảng thời gian nàng rảnh rỗi, hôm nay thì mượn trạng nguyên Đỗ Tiệm Đức kéo tới trên người Đinh Mạnh Phi, ý đồ đã rất rõ ràng rồi.

Chắc là bà ta được Phó Nghi Cầm hứa cho chỗ tốt, làm việc cho Phó Nghi Cầm, muốn biến dự định của Phó Nghi Cầm thành hiện thực.

Về phần Tề thị có chỗ tốt gì, trong lòng Phó Minh Hoa cũng biết rất rõ ràng, Phó Nghi Cầm vì nhi tử mà hợp mưu với Tề thị, Tề thị vì cái gì cũng quá rõ ràng.

Có thể lúc trước trước khi bị Phó Nghi Cầm đánh thì Tề thị là cam tâm tình nguyện làm việc cho Phó Nghi Cầm, nhưng sau này biết sẽ có thể khiến Phó hầu gia và Bạch thị tức giận mà vẫn còn dám mạo hiểm, thì ngoại trừ Phó Lâm Ngọc, cũng không có gì đáng để Tề thị bán mạng như vậy.

Phó Minh Hoa nhấp một ngụm nhỏ từ chén trà trong tay, nước trà vốn đã hơi lạnh, mất đi hương vị lại có chút đắng.

Nàng đặt chén trà lên bàn, ngón tay vuốt xuôi theo mép chén, ánh mắt dần dần lạnh như băng.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị