Chương 34: Hoảng hồn mưa đoạn kiều lại tương phùng

Hứa Thiệu Nhung ở góc phố gặp được muội muội, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, hai tay ôm ngực đi lung tung không có mục đích.

Hứa Thiệu Nhung mặt giận dữ nói: “Cái kia họ Bạch bắt nạt ngươi?”

“A Di Đà Phật, cũng không phải hoàn toàn là như vậy, có vài lời xin Hứa thí chủ tránh đi chỗ khác nói chuyện.” chẳng biết lúc nào Tĩnh Hải đã vọt đến trước mặt hai người, giọng điệu  nghiêm túc dị thường.

“Đại sư, xin mời đi theo ta.” Hứa Thiệu Nhung mặc dù không hiểu ý Tĩnh Hải, xuất phát từ lòng kính trọng với người xuất gia, hoàn toàn nghe theo Tĩnh Hải, nhìn vẻ mặt hốt hoảng muội muội, trở về toàn nhà ở bênh cạnh Bạch.

Tĩnh Hải đứng ở bên ngoài nhà mới Hứa phủ, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa chính Bạch phủ: “Tòa nhà này mua ở cạnh phủ yêu tinh?”

“Đại sư vì sao xưng đó là phủ yêu tinh? Ta mua tòa nhà ở đây, cũng là vì muốn chăm sóc muội muội.”

Tĩnh Hải thở dài: “Cũng được, ta ở nhà ngươi bày trận pháp để hai yêu nghiệt kia không có cách nào có thể tùy ý xông vào.”

Hứa Thiệu Nhung tràn đầy tò mò hỏi yêu nghiệt là ai, sau khi Tĩnh Hải tiến vào phòng khách Hứa phủ, liền đem chuyện hai công tử Bạch phủ là xà yêu biến thành kể toàn bộ cho Hứa Thiệu Nhung.

Hứa Thiệu Nhung cắn hàm răng khanh khách rung động, chợt vỗ bàn gỗ dưới người: “Thế nào lại như vậy, nếu ta sớm biết hắn là xà yêu, cho dù có chết cũng sẽ không đem muội muội gả cho hắn.”

Hứa Ngự Tiên giống như bị sét đánh tỉnh ngộ, tức giận trừng mắt Tĩnh Hải: “Ngươi nói tướng công ta ăn lưu hoàng sẽ chỉ hiện nguyên hình mà không có ảnh hưởng gì, vì sao sau khi hắn ăn lại khó chịu?”

Mặt Tĩnh Hải hơi biến sắc, nói với Hứa Thiệu Nhung: “Xem ra muội muội ngươi bị đầu độc nặng, toàn tâm toàn ý hướng về xà yêu kia, bần tăng khuyên thí chủ sớm mang nàng rời đi nơi này, miễn cho nàng lại bị xà yêu bắt làm tù binh.”

Hứa Thiệu Nhung liên tục nói chí phải, Hứa Ngự Tiên nhíu đôi mi thanh tú: “Ta chưa từng bị đầu độc,  cái con lừa ngốc nhà ngươi nói bậy.”

Hứa Thiệu Nhung ôn nhu khuyên giải an ủi muội muội, mang nàng vào khuê phòng nghỉ ngơi thật tốt. Tĩnh Hải ở cạnh phòng nàng, bày ra trận pháp cực mạnh.

Trong phòng, sáng sủa sạch sẽ, Hứa Ngự Tiên ngồi trên xích đu đẩy, nhìn khung cảnh rộng lớn, khe khẽ nhỏ giọng nói: “Sao ta có thể sợ ngươi, tướng công…”

Một luồng tiếng đàn vang lên rõ ràng, xuyên qua mái ngói, len vào cửa sổ, vâng lên bên tai Hứa Ngự Tiên. Khi thì giòn giã như rồng gầm, thể hiện tâm tình cấp thiết, khi thì ôn nhu uyển chuyển, tố tương tư tình thâm, khi thì thê lương bi thiết, nói lên nỗi khổ giai nhân khó cầu.

Đó là tiếng đàn tướng công thường ngày hay đàn ( phượng cầu hoàng), Hứa Ngự Tiên sao có thể quên, nàng chạy thật nhanh ra cửa phòng, thất thần ở hoa viên đi lại. Nàng vỗ nhẹ tường dày, rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, lại như cách muôn sông nghìn núi.

“A, nữ nhân ngu xuẩn…” Đầu tường truyền đến tiếng chế nhạo của Tiêu Huyền, Hứa Ngự Tiên trố mắt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hòa thượng kia bày pháp trận, ta không thể ở lâu, nói chuyện chính trước. Đêm đó, ở núi Thanh Thành ngươi hái tiên thảo, hại ca ta không có cách nào phi thăng. Sau đó có mục đích tiếp cận ngươi, để thu hồi Tinh Nguyên ở trong cơ thể ngươi. Cái ngu ngốc nhà ngươi sao không nghĩ chúng ta có ngàn biện pháp có thể bắt ngươi đi, vì sao lại lấy ngươi về nhà hảo hảo nuôi? Nếu như ta là ca ta, ngươi đã sớm bị giết chết…”

“Nghiệt súc, ngươi dám chạy tới!” Tĩnh Hải nghe được hai chữ “giết chết”, cho rằng Tiêu Huyền nghĩ muốn hại Hứa Ngự Tiên, tung phật châu đánh tới.

Tiêu Huyền đấu không lại Tĩnh Hải, lại lướt nhanh qua hắn, hóa thành một trận khói đen biến mất không còn tăm tích.

Tĩnh Hải trầm giọng nói: “Nữ thí chủ đừng đợi ở bên ngoài, anh trai ngươi đã thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát rời khỏi đây.”

Khuôn mặt Hứa Ngự Tiên vô cùng kinh ngạc: “Chúng ta phải đi nơi nào?”

“Trở về Hứa phủ cũ, nơi này không phải là nơi có thể đợi.”

Một lúc lâu sau, Hứa Thiệu Nhung đem đồ đạc thu dọn thỏa đáng, Hứa Ngự Tiên bị ép lên xe ngựa, nhìn chằm chằm tòa nhà Bạch phủ, thầm nghĩ có lẽ là đây là lần cuối cùng.

Xe ngựa đi trên con đường lầy lội, lắc lư kêu. Hứa Ngự Tiên vén rèm xe, phát hiện đi qua Tây hồ lăn tăn sóng, đó là nơi lần đầu gặp tướng công, hôm nay nghĩ lại chỉ thán cảnh còn người mất.

“Xe ngựa có thể dừng một chút sao, một lát thôi rồi đi cũng được, muốn nhìn cảnh đẹp Tây hồ một phen.”

Hứa Thiệu Nhung thấy muội muội có hăng hái, cao hứng cho nàng đi.

Đoạn kiều của Tây hồ cũng không phải đoạn kiều thực sự, có người nói mỗi khi gặp tuyết vào đông, mặt cầu lưu lại một mảng tuyết đọng, từ xa nhìn cầu tựa như chưa đứt đoạn, cố nhân từng nói “Tuyết đọng đoạn kiều”.

Mà lúc này Hứa Ngự Tiên đứng im trên đoạn cầu, ghé vào thành cầu nhìn chằm chằm làn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Một giọt nước mưa rơi xuống ở cái trán của nàng, Hứa Ngự Tiên nghĩ là trời muốn mưa, nhận ra xung quanh chỉ còn một mình nàng.

Càng nhiều giọt mưa rớt xuống, kỳ dị là trên người nàng không có một giọt nào rơi trúng. Hứa Ngự Tiên quay đầu nhìn về phía phía sau, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, hai mắt cũng không thể nào dời đi.

Giọt mưa chảy trên một chuỗi xuyến thủy tinh, tựa như ngăn cách nàng cùng vạn vật xung quanh. Chỉ có một thân ảnh yểu điệu, nắm một cây dù trắng thêu mai và  trúc, cùng Hứa Ngự Tiên lặng lẽ nhìn nhau

Chapter
1 Chương 1: Hái tiên thảo gặp bạch xà
2 Chương 2: Người và xà triền miên ...p1
3 Chương 3: Người và xà triền miên ....p2
4 Chương 4: Tiêu tan thành mây khói. .
5 Chương 5: Bạch xà biến đổi thành mỹ nam
6 Chương 6: Bức tranh Tây Hồ, trên thuyền gặp trích tiên
7 Chương 7: Mưa phùn kéo dài chiếc dù ý vị
8 Chương 8: Thủy quang rung động lòng người
9 Chương 9: La y nhẹ cởi sắc xuân hương tràn đầy (H)
10 Chương 10: Nhuyễn ngọc hương chẩm đoàn tụ tung (H)
11 Chương 11: Đào nhấp nháy không thể bỏ trốn
12 Chương 12: Động phòng hoa chúc đêm xuân vô tận (H)
13 Chương 13: Vẽ mi mắt cùng giao hoan (H)
14 Chương 14: Điên loan đảo phượng trước gương đồng (H)
15 Chương 15: Hương xe doanh nắm tọa Quan Âm (H)
16 Chương 16: Tranh phong lẫn nhau, khó cắt đứt
17 Chương 17: Ánh trăng quyến rũ, người mị hoặc (H)
18 Chương 18: Mò ánh trăng cùng lấy than trong lửa
19 Chương 19: Cảnh đẹp cùng mập mờ (H)
20 Chương 20: Tết nguyên tiêu
21 Chương 21: Một mình lâm vào con đường oan hồn
22 Chương 22: Học thổi tiêu
23 Chương 23: Bát lộng ngọc tiêu đi vào trong động (H)
24 Chương 24
25 Chương 25: Một phòng tràn ngập mùi thuốc
26 Chương 26: Tiếng mưa rả rích cùng người 'thổi tiêu' an ủi. (H)
27 Chương 27: Một nước chi ân dũng tuyền báo
28 Chương 28: Ba ngày không thấy ưu sầu biệt ly (H)
29 Chương 29: Nửa đêm người sống đột kinh biến
30 Chương 30: Đạo Sĩ Dâm Tà Ngọc Diện Phật
31 Chương 31: Lòng nghi ngờ gang tấc sinh gợn sóng
32 Chương 32: Một chiếc rõ ràng rượu hiện chân thân
33 Chương 33: Hai thịt thông U kính (Thân Rắn Play)
34 Chương 34: Hoảng hồn mưa đoạn kiều lại tương phùng
35 Chương 35: Nắm tay người – Kéo người đi
36 Chương 36: Nhẹ Bắt mạch biết chuyện mang thai
37 Chương 37: Tay trong tay tình ý dày đặc
38 Chương 38: Bạch xà đi ngược chiều vỡ Côn Luân
39 Chương 39: Phiêu phiêu dục tiên ngự chư thần
40 Chương 40: Xà dò xét tuyết cơ tô nhũ vá
41 Chương 41: Đa tình cuối cùng lại gặp vô ý
42 Chương 42: Lầm nhuộm thần huyết biến hóa nửa người
43 Chương 43: Cá nước thân mật thủy mới gặp gỡ
44 Chương 44: Đoàn tụ yêu tinh cây dâm xuân phấn
45 Chương 46: Đẩy mạnh khó khăn cấm xinh đẹp mùi thịt (vi H)
46 Chương 47: Vòng eo khoản bày phó mưa vân (H)
47 Chương 48: Ba ngày cực lạc đột giật mình (H)
48 Chương 49: Uyên ương dục nước xen lẫn nhau đối với
49 Chương 50: Nước xanh phấp phới cảnh xuân (H)
50 Chương 51: Đuôi rắn luồn lách theo dòng chảy
51 Chương 52: Hai người cùng tìm hiểu
52 Chương 53: Tìm đường ra bằng ngũ tinh trận
53 Chương 54: Tình này sợ nhất ly biệt
54 Chương 55: Dưới Tru Tiên đài mới biết chân tình
55 Chương 56: Ngàn tầng Mộ Tuyết nhìn quân nhai
56 Chương 57: Lôi Phong tháp sụp đổ
57 Chương 58: Cát bụi trở về với cát bụt, đất lại quay về với đất
58 Chương 59: Nguyện làm uyên ương không muốn làm tiên
59 Chương 60: Hái mật đào uống rượu ngon
60 Chương 61: Một khi quên ước hẹn, quên tận ngàn năm
61 Chương 62: Bình dấm chua lật người
62 Chương 63: Lời tâm tình ăn đứt lòng dạ sắt đá
63 Chương 64: Một chày gỗ quên sạch mọi chuyện
64 Chương 65: Mơ màng chạm môi
65 Chương 66: Bàn tay xinh đẹp dạy chuyện lạc thú
66 Chương 67: Hai bên đánh nhau vì ghen tức
67 Chương 68: Đoàn viên tốt đẹp tìm về nguồn cội
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: Hái tiên thảo gặp bạch xà
2
Chương 2: Người và xà triền miên ...p1
3
Chương 3: Người và xà triền miên ....p2
4
Chương 4: Tiêu tan thành mây khói. .
5
Chương 5: Bạch xà biến đổi thành mỹ nam
6
Chương 6: Bức tranh Tây Hồ, trên thuyền gặp trích tiên
7
Chương 7: Mưa phùn kéo dài chiếc dù ý vị
8
Chương 8: Thủy quang rung động lòng người
9
Chương 9: La y nhẹ cởi sắc xuân hương tràn đầy (H)
10
Chương 10: Nhuyễn ngọc hương chẩm đoàn tụ tung (H)
11
Chương 11: Đào nhấp nháy không thể bỏ trốn
12
Chương 12: Động phòng hoa chúc đêm xuân vô tận (H)
13
Chương 13: Vẽ mi mắt cùng giao hoan (H)
14
Chương 14: Điên loan đảo phượng trước gương đồng (H)
15
Chương 15: Hương xe doanh nắm tọa Quan Âm (H)
16
Chương 16: Tranh phong lẫn nhau, khó cắt đứt
17
Chương 17: Ánh trăng quyến rũ, người mị hoặc (H)
18
Chương 18: Mò ánh trăng cùng lấy than trong lửa
19
Chương 19: Cảnh đẹp cùng mập mờ (H)
20
Chương 20: Tết nguyên tiêu
21
Chương 21: Một mình lâm vào con đường oan hồn
22
Chương 22: Học thổi tiêu
23
Chương 23: Bát lộng ngọc tiêu đi vào trong động (H)
24
Chương 24
25
Chương 25: Một phòng tràn ngập mùi thuốc
26
Chương 26: Tiếng mưa rả rích cùng người 'thổi tiêu' an ủi. (H)
27
Chương 27: Một nước chi ân dũng tuyền báo
28
Chương 28: Ba ngày không thấy ưu sầu biệt ly (H)
29
Chương 29: Nửa đêm người sống đột kinh biến
30
Chương 30: Đạo Sĩ Dâm Tà Ngọc Diện Phật
31
Chương 31: Lòng nghi ngờ gang tấc sinh gợn sóng
32
Chương 32: Một chiếc rõ ràng rượu hiện chân thân
33
Chương 33: Hai thịt thông U kính (Thân Rắn Play)
34
Chương 34: Hoảng hồn mưa đoạn kiều lại tương phùng
35
Chương 35: Nắm tay người – Kéo người đi
36
Chương 36: Nhẹ Bắt mạch biết chuyện mang thai
37
Chương 37: Tay trong tay tình ý dày đặc
38
Chương 38: Bạch xà đi ngược chiều vỡ Côn Luân
39
Chương 39: Phiêu phiêu dục tiên ngự chư thần
40
Chương 40: Xà dò xét tuyết cơ tô nhũ vá
41
Chương 41: Đa tình cuối cùng lại gặp vô ý
42
Chương 42: Lầm nhuộm thần huyết biến hóa nửa người
43
Chương 43: Cá nước thân mật thủy mới gặp gỡ
44
Chương 44: Đoàn tụ yêu tinh cây dâm xuân phấn
45
Chương 46: Đẩy mạnh khó khăn cấm xinh đẹp mùi thịt (vi H)
46
Chương 47: Vòng eo khoản bày phó mưa vân (H)
47
Chương 48: Ba ngày cực lạc đột giật mình (H)
48
Chương 49: Uyên ương dục nước xen lẫn nhau đối với
49
Chương 50: Nước xanh phấp phới cảnh xuân (H)
50
Chương 51: Đuôi rắn luồn lách theo dòng chảy
51
Chương 52: Hai người cùng tìm hiểu
52
Chương 53: Tìm đường ra bằng ngũ tinh trận
53
Chương 54: Tình này sợ nhất ly biệt
54
Chương 55: Dưới Tru Tiên đài mới biết chân tình
55
Chương 56: Ngàn tầng Mộ Tuyết nhìn quân nhai
56
Chương 57: Lôi Phong tháp sụp đổ
57
Chương 58: Cát bụi trở về với cát bụt, đất lại quay về với đất
58
Chương 59: Nguyện làm uyên ương không muốn làm tiên
59
Chương 60: Hái mật đào uống rượu ngon
60
Chương 61: Một khi quên ước hẹn, quên tận ngàn năm
61
Chương 62: Bình dấm chua lật người
62
Chương 63: Lời tâm tình ăn đứt lòng dạ sắt đá
63
Chương 64: Một chày gỗ quên sạch mọi chuyện
64
Chương 65: Mơ màng chạm môi
65
Chương 66: Bàn tay xinh đẹp dạy chuyện lạc thú
66
Chương 67: Hai bên đánh nhau vì ghen tức
67
Chương 68: Đoàn viên tốt đẹp tìm về nguồn cội