Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn

Buổi chiều ngày hôm sau...
Nhân lúc Phùng Thế Phong ra ngoài, Phùng Nhã Kỳ đã nói dối ba mẹ Phùng rằng đưa Hạ Tình đi dạo và mua sắm trong trung tâm thương mại.

Thực chất, Phùng Nhã Kỳ đưa Hạ Tình đến gặp đạo diễn và biên kịch.
Nhã Kỳ sửa soạn cho Hạ Tình thật xinh đẹp, vai diễn này là do cô nghĩ ra, cô nắm rõ hình ảnh của vai diễn này nhất.

Phùng Nhã Kỳ chọn cho Hạ Tình một chiếc váy trắng tinh phủ qua đầu gối, thân váy ôm với phần tay áo dài, cổ áo phủ kín mang nét đẹp thật thanh khiết.
Mái tóc đen dài của Hạ Tình được uốn nhẹ thành những gợn sóng xoã dài, một ít tóc vén để ra phần vai phía trước, trang điểm nhẹ nhàng bọng nước đúng chuẩn một tiểu thư thanh thuần.
Đây chính là hình tượng cô tiểu thư mù, con gái ông trùm trong kịch bản của biên kịch Thẩm.
"Có thật là sẽ thành công không?" Hiện tại, hai chị em đang ngồi trên xe đến địa điểm hẹn với đạo diễn, Hạ Tình dù đã chuẩn bị tâm lý rất tốt nhưng càng đến gần nơi gặp mặt, cô càng căng thẳng "Em...!Em lo lắng quá."
Phùng Nhã Kỳ nắm lấy tay Hạ Tình, vỗ vỗ mu bàn tay nhỏ trấn an.
"Không sao đâu" Cô nói "Chẳng phải mấy hôm trước em còn tự tin sao? Thôi a, đừng lo lắng gì hết, chị đã chuẩn bị cả rồi."
Nói thì nói vậy, Hạ Tình làm sao có thể không lo lắng.
"Chị thật sự nghĩ một người mù có thể tham gia vào làng giải trí sao?" Hạ Tình quay mặt về phía Nhã Kỳ, đôi mắt mong chờ cùng lo lắng hỏi, xe chạy bon bon trên đường, càng đến nơi hẹn, trái tim cô càng loạn nhịp, Hạ Tình sắp không thở được rồi.

"Em có biết có một kiểu diễn viên, họ đi lên chỉ từ một vai diễn không?" Phùng Nhã Kỳ nói, bàn tay vừa vỗ vỗ vào mu bàn tay Hạ Tình, vừa nghiêm túc giải bày "Có một kiểu minh tinh như vậy, chỉ cần một vai diễn thôi, vai diễn đó của họ đặc biệt, khuấy đảo mọi nền tảng xã hội, chỉ trong một vai diễn liền trở thành minh tinh được săn đón, lên hot search liên tục."

Hạ Tình chăm chú nhìn về âm thanh của Nhã Kỳ, tròn xoe mắt lắng nghe, Nhã Kỳ tiếp tục nói.
"Em chính là kiểu minh tinh như vậy, chị đã liên lạc với biên kịch chuẩn bị vai diễn này cho em, chị tin chắc vai diễn này sẽ gây được sự yêu thích cho em.

Hơn nữa, sau khi diễn xong bộ phim, người ta sẽ rất tò mò về em, điều tra ra sự thật em bị mù, bọn họ sẽ càng bất ngờ hơn, càng ngưỡng mộ em hơn thôi."
Hạ Tình bậm lại cánh môi, đôi mắt đảo qua đảo lại suy ngẫm, nếu được như Nhã Kỳ nói, bộ phim thành công, mọi người thật sự sẽ tìm kiếm thông tin về cô, và khi họ biết cô thật sự bị mù, họ sẽ có phản ứng thế nào? Tích cực hay là tiêu cực?
Cô cũng không rõ, tuy là bây giờ Hạ Tình rất căng thẳng, nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích trở thành minh tinh của bản thân, cô như thể được tiếp thêm một lượng sức mạnh vô cực.
Đúng rồi, cô rất muốn ở bên cạnh anh nên là...!Cô phải cố gắng, nhưng mà...
"Phải giấu anh ấy đến khi nào ạ?"
Nhắc đến lão anh già, Phùng Nhã Kỳ chỉ có ngán ngẫm trả lời.
"Khi nào bấm máy quay thì anh ta sẽ thấy em ở trường quay thôi, khi đấy tự anh ta nhận ra" Phùng Nhã Kỳ giơ lên ngón tay trỏ trước mặt Hạ Tình "Còn từ đây cho đến đó, em tuyệt đối không được để lộ ra."
"Sao vậy?" Hạ Tình có chút không hiểu, bởi trước sau gì thì anh cũng sẽ biết, cô đóng chung một bộ phim với anh, nếu nói cho anh biết sớm chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Ông bà ta hay nói là nên tự thú trước khi bại lộ, tự thú sẽ được khoan hồng, dù gì anh cũng biết thế thì thay vì để anh tự phát hiện, Hạ Tình nghĩ tự thú nhận với anh sẽ tốt hơn.
"Đơn giản a" Phùng Nhã Kỳ thu lại ngón tay, lắc lắc đầu "Lão ta cưng em như ngọc ấy, em là bảo bối của lão ta, lão ta sẽ cho em đi đóng phim à? Không không, ông anh già biến thái ấy chỉ muốn đóng em vào tủ kính trưng ở nhà thôi, nếu để lão ta biết, lão ta sẽ không cho phép em đâu."
Nhã Kỳ thở hắc ra "Nên là tốt nhất vẫn giấu đi, khi nào khai máy quay, anh ta nhận ra cũng muộn rồi, lúc đó em bắt buộc phải quay phim tiếp và anh ta có cản cũng không được nữa."
Nói xong, Nhã Kỳ liếc mắt nhìn Hạ Tình.
"Đã hiểu chưa?"

A...!Hiểu rồi, Hạ Tình gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Đến điểm hẹn, Phùng Nhã Kỳ dắt Hạ Tình đi vào phòng trà đã hẹn trước, đạo diễn và biên kịch Thẩm đã đến trước.
Quên nói, đạo diễn phụ trách bộ phim này là một đạo diễn rất nổi tiếng là khó tính, những bộ phim do ông bấm máy lúc nào cũng nằm trên bảng xếp hạng phim hot nhất, ông nổi tiếng là khó tính vì chất lượng của bộ phim, thêm nữa khó tính cũng vì đã có tuổi rồi, đạo diễn Lý Giao, 57 tuổi.
Phùng Nhã Kỳ nắm tay Hạ Tình bước vào, hai người đàn ông ngồi trong phòng trà chờ đợi.
Giây phút gót giày bata của Hạ Tình bước vào căn phòng, hai người đàn ông liền ngơ ngác, chậm chạp đứng dậy với đôi mắt kinh ngạc về phía cửa ra vào.
Hạ Tình trong váy trắng, chiếc váy kín đáo tôn thuần khiết, gương mặt thiếu nữ trong trắng như một thiên thần không vướng một hạt bụi trần nào.

Cô còn có đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt ánh bạc như một màn đêm tím biếc với đầy ánh sao.
Thật sự...!Thuần khiết đến mức người khác nhìn thấy liền phải ngất ngay, đến mức chỉ muốn bảo bọc vào lòng.
Hai người có chút ngây ngất, biên kịch Thẩm còn há hốc đến miệng tự động nói ra suy nghĩ.
"Bấy lâu nay cô gái này đã ở đâu thế?" Thẩm Thiếu nhìn về phía Phùng Nhã Kỳ, nhìn thấy biểu cảm của ông, Nhã Kỳ đang rất đắc ý cười, ông hỏi "Vì sao cô không đưa cô ấy đến chỗ chúng tôi sớm hơn."
Nếu ông nhận ra thiên thần bé nhỏ này sớm hơn, chắc chắn cô nàng đã trở thành đại minh tinh lớn.
"Cái gì cũng có lý do của nó" Phùng Nhã Kỳ đáp khẽ.
Đạo diễn Lý không chần chừ bước đến, chìa ra bàn tay bắt tay với Phùng Nhã Kỳ, ngay sau đó ông đưa tay về phía Hạ Tình.
Tay đạo diễn Lý đưa ra không khí, nhưng Hạ Tình vẫn không chia tay ra, cô chỉ đứng im, hai tay vẫn nắm lấy cánh tay Nhã Kỳ như đứa trẻ sợ người lạ.
"Cô Hạ?" Đạo diễn Lý nhăn mày, tay vẫn đưa ra không khí.

"Đây chính là lý do mà tôi muốn nói" Phùng Nhã Kỳ cười cười, tay nắm lấy tay Hạ Tình, hướng tay cô về phía tay đạo diễn.
"Em bắt tay với đạo diễn đi, đây là đạo diễn Lý."
Hạ Tình rất sợ người lạ, tay được Nhã Kỳ dẫn về phía tay đạo diễn Lý, cô sợ sệt, mấy ngón tay chỉ nắm nhẹ trên mấy đầu ngón tay của đạo diễn Lý ngay sau đó liền thu về, hai tay câu lấy tay Nhã Kỳ.
"Em ấy bị mù."
"Gì cơ?" Đạo diễn Lý ngớ ra, ngay sau đó thiện cảm dành cho Hạ Tình đều biến mất.
"Cô Phùng có nhầm lẫn gì không? Nếu đã bị mù thì làm sao có thể..." Ý của biên kịch Thẩm là làm sao có thể đóng phim.
"Có thể chứ, em ấy rất nhạy với âm thanh, giác quan thứ sáu của em ấy cực kì tốt, em ấy có thể cảm nhận mọi thứ" Phùng Nhã Kỳ rất tự tin nói.
"Cô nói thật mơ hồ" Biên kịch Thẩm chưa bao giờ nhận một người mù thật sự vào đóng phim.
"Làm sao có thể chứ?" Đạo diễn Lý khó tin nói, ông vẫn tiếc nuối vì nhan sắc thuần khiết này, ông thật sự rất muốn nhan sắc này đóng cài bộ phim của ông nhưng...!Lại thật sự bị mù?!
Hạ Tình nắm cánh tay Nhã Kỳ, từ âm thanh cùng hơi thở của hai vị trước mặt, cô biết bọn họ đang rất thất vọng, vừa rồi khi cô bước vào phòng, khí tức của họ hoàn toàn khác hẳn bây giờ.
Cô nuốt một ngụm căng thẳng, nếu họ không tin tưởng...!Họ đang thất vọng, chứng tỏ cô đang dần mất đi cơ hội.
Cô chỉ có một cơ hội duy nhất lần này, không được phép để vụt mất.
Hạ Tình nhìn về phía âm thanh vừa dứt của đạo diễn Lý, cô nhìn thật rõ về phía đó, tâm thức hiện lên khí tức cùng tiềm thức của ông ấy.
"Đạo diễn...!Đang cau mày ạ?" Cô nhẹ giọng nói.
Đạo diễn Lý lập tức ngớ ra, sao cô lại biết ông đang cao mày.
"Không cau mày nữa, trở thành ngớ ra rồi, miệng còn há ra nữa" Cô lại nói.
Đạo diễn Lý càng kinh hô, miệng mở to ra, mắt trợn tròn.
Cả biên kịch Thẩm cũng ngớ ra, cô gái này...!Bị mù? Thật hay là giả đây?!
"Chú biên kịch đừng nhìn cháu chằm chằm nữa" Cô hướng mắt về phía biên kịch Thẩm, âm thanh khẽ nhỏ xuống trả lời suy nghĩ của ông "Cháu bị mù thật ạ."

Biên kịch Thẩm và đạo diễn Lý há hốc, thất kinh càng nhìn cô chằm chằm hơn, sau đó hai người xoay đầu nhìn nhau rồi lại xoay đầu nhìn Hạ Tình lần nữa, sau đó lại nhìn về phía Phùng Nhã Kỳ.
"Hai người vừa kiểm chứng qua rồi đấy" Phùng Nhã Kỳ nhúng vai, phản ứng này của hai người họ thật giống với cô lần đầu gặp Hạ Tình.
Cô cũng từng ngớ ra đến ngốc vì tưởng rằng Hạ Tình đang giả mù.
"Với lại...!Biên kịch Thẩm, vai con gái ông trùm là một cô gái mù kia mà, Hạ Tình hoàn toàn có thể đảm nhận, hơn nữa...!Em ấy còn hát rất hay."
Ở bên ngoài, không dắt theo bé Tiểu Bạch, Hạ Tình rất sợ người lạ, Nhã Kỳ đang nghiêm túc nói chuyện với hai người lớn kia, cô đứng bên cạnh, hai tay túm lấy cánh tay của Nhã Kỳ như chiếc áo phao cứu sinh của người đuối nước.
Đôi mắt ánh bạc lấp lánh nâng lên nhìn về phía ánh mắt của đạo diễn, đạo diễn Lý liền hoàn hồn.
Ông đã nhìn chằm chằm cô rất lâu, cho nên khi cô nâng mắt nhìn ông, ông có chút ngượng nghịu tránh đi ánh mắt của Hạ Tình.
"Cô bé hát rất hay sao?" Đạo diễn Lý nghi ngờ.
"Rất hay" Nhã Kỳ có thể bảo đảm.
Hạ Tâm và Hạ Thương từng nói với cô, bởi vì chị của họ bị mù, khi chị đi học ở trường, những môn năng khiếu như hội hoạ mỹ thuật, thể dục nhịp điệu hay vận động, chị đều không thể giỏi.

Nhưng trong tất cả các môn năng khiếu, có một môn mà cả trường chẳng ai có thể nổi bật hơn Hạ Tình.
Chính là môn hát.
"Giọng của chị rất ngọt, rất thanh, cả trường khi ấy ai cũng mê giọng hát của chị, mỗi tuần, trường đều chuẩn bị một tiết mục hát của chị ấy, học sinh trường em lúc đó chỉ mong đến tiết mục hát của chị mỗi đầu tuần."
"Có thể chị ấy không thể vẽ, không thể tập những bài vận động, nhưng việc luyện thanh nhạc thì hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của chị ấy, cũng có thể nói là chuyện duy nhất chị ấy làm được là luyện thanh, nên chị ấy rất giỏi."
Còn tiếp...
(P/s Hạ Tâm và Hạ Thương kiếp trước nợ Hạ Tình, kiếp này, hai cô em tính ngưỡng chị nhất.).

Chapter
1 Chương 1: 1: Chuyện Nhà Họ Hạ
2 Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
3 Chương 3: 3: Phùng Tiên Sinh
4 Chương 4: 4: Anh Là Chồng Em
5 Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
6 Chương 6: 6: Đến Phùng Gia
7 Chương 7: 7: Có Thích Không
8 Chương 8: 8: Đã Ngủ Với Nhau Chưa
9 Chương 9: 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính
10 Chương 10: 10: Sinh Nhật Mười Tám Tuổi
11 Chương 11: 11: Tránh
12 Chương 12: 12: Của Riêng
13 Chương 13: 13: Biệt Đội Rình Mò
14 Chương 14: 14: Bị Phạt
15 Chương 15: 15: Anh Không Biết Dỗ Em Bé
16 Chương 16: 16: Chương Trình Kết Hôn
17 Chương 17: 17: Phát Hiện
18 Chương 18: 18: Vô Dụng
19 Chương 19: 19: Em Bé Của Anh Không Thích Cô Ấy
20 Chương 20: 20: Một Điểm Đột Phá
21 Chương 21: 21: Kịch Bản Cuối Chương Trình
22 Chương 22: 22: Quản Lý Lưu
23 Chương 23: 23: Em Có Muốn
24 Chương 24: 24: Đạo Lý Trên Màn Ảnh
25 Chương 25: 25: Đi Chơi
26 Chương 26: 26: Bánh Nhỏ Nhỏ Cùng Tôm Xiêng
27 Chương 27: 27: Công Viên Nhiệt Đới
28 Chương 28: 28: Công Viên Nhiệt Đới 2
29 Chương 29: 29: Đêm Bên Bờ Biển
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: 33: Bẫy
34 Chương 34: 34: Nhờ Vả
35 Chương 35: 35: Bẫy
36 Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn
37 Chương 37: 37: Hát Nhạc Ngoại!
38 Chương 38: 38: Thiên Thần Trắng
39 Chương 39: 39: Phùng Lão Đại Có Vợ!
40 Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh
41 Chương 41: 41: Em Không Thích Em Vô Dụng
42 Chương 42: 42: Kỳ Kỳ Lớn Rồi
43 Chương 43: 43: Muốn Hôn
44 Chương 44: 44: Ngủ Với Nhau Rồi
45 Chương 45: 45: Ghen
46 Chương 46: 46: Số Phận Thật Khác Khoảng Cách Thật Xa
47 Chương 47: 47: Cháy Rồi Chết Rồi
48 Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu
49 Chương 49: 49: Cầy Sấy Khỉ Già
50 Chương 50: 50: Không Đánh Phụ Nữ!
51 Chương 51: 51: Không Có Chuyện Để Nói
52 Chương 52: 52: Loài Người Loài Mèo
53 Chương 53: 53: Kết Hôn
54 Chương 54: 54: Không Gặp
55 Chương 55: 55: Cỏ Dại Mặt Trời
56 Chương 56: 56: Hạ Tình Trong Tranh
57 Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái
58 Chương 58: 58: Chưa Từng Quên
59 Chương 59: 59: Cho Em Về Nhà
60 Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình
61 Chương 61: 61: Thỉnh Cầu
62 Chương 62: 62: Thương Hại
63 Chương 63: 63: Dày Vò Em Giết Chết Anh
64 Chương 64: 64: Có Một Kiếp Người Con Trai
65 Chương 65: 65: Quên Đi Xoá Đi
66 Chương 66: 66: Xin Lỗi
67 Chương 67: 67: Trốn Chạy Khỏi Nhớ Nhung
68 Chương 68: 68: Cậu Phùng Thương Con Lắm
69 Chương 69: 69: Muộn
70 Chương 70: 70: Bắt Đầu Từ Lưu An
71 Chương 71: 71: Đến Cô Nhi Viện
72 Chương 72: 72: Bé Bánh Bao
73 Chương 73: 73: Thiên Thần Nhỏ
74 Chương 74: 74: Không Rời Bỏ - Đi Tìm
75 Chương 75: 75: Kẻ Truy Người Trốn
76 Chương 76: 76: Mèo Vờn Chuột Chuột Bẫy Mèo
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: 78: Kế Hoạch Cưỡng Chế Chồng Yêu
79 Chương 79: 79: Bước Hai Ăn Vạ
80 Chương 80: 80: Bước Ba
81 Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển
82 Chương 82: 82: Như Cỏ Dại Hướng Mây Trời
83 Chương 83: 83: Nhân Tình
84 Chương 84: 84: Đáng Yêu
85 Chương 85: 85: Kiểm Tra Anh Ấy
86 Chương 86: 86: Anh Che Chở Cho Em Em Cho Anh Dựa Dẫm
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: 1: Chuyện Nhà Họ Hạ
2
Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
3
Chương 3: 3: Phùng Tiên Sinh
4
Chương 4: 4: Anh Là Chồng Em
5
Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
6
Chương 6: 6: Đến Phùng Gia
7
Chương 7: 7: Có Thích Không
8
Chương 8: 8: Đã Ngủ Với Nhau Chưa
9
Chương 9: 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính
10
Chương 10: 10: Sinh Nhật Mười Tám Tuổi
11
Chương 11: 11: Tránh
12
Chương 12: 12: Của Riêng
13
Chương 13: 13: Biệt Đội Rình Mò
14
Chương 14: 14: Bị Phạt
15
Chương 15: 15: Anh Không Biết Dỗ Em Bé
16
Chương 16: 16: Chương Trình Kết Hôn
17
Chương 17: 17: Phát Hiện
18
Chương 18: 18: Vô Dụng
19
Chương 19: 19: Em Bé Của Anh Không Thích Cô Ấy
20
Chương 20: 20: Một Điểm Đột Phá
21
Chương 21: 21: Kịch Bản Cuối Chương Trình
22
Chương 22: 22: Quản Lý Lưu
23
Chương 23: 23: Em Có Muốn
24
Chương 24: 24: Đạo Lý Trên Màn Ảnh
25
Chương 25: 25: Đi Chơi
26
Chương 26: 26: Bánh Nhỏ Nhỏ Cùng Tôm Xiêng
27
Chương 27: 27: Công Viên Nhiệt Đới
28
Chương 28: 28: Công Viên Nhiệt Đới 2
29
Chương 29: 29: Đêm Bên Bờ Biển
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: 33: Bẫy
34
Chương 34: 34: Nhờ Vả
35
Chương 35: 35: Bẫy
36
Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn
37
Chương 37: 37: Hát Nhạc Ngoại!
38
Chương 38: 38: Thiên Thần Trắng
39
Chương 39: 39: Phùng Lão Đại Có Vợ!
40
Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh
41
Chương 41: 41: Em Không Thích Em Vô Dụng
42
Chương 42: 42: Kỳ Kỳ Lớn Rồi
43
Chương 43: 43: Muốn Hôn
44
Chương 44: 44: Ngủ Với Nhau Rồi
45
Chương 45: 45: Ghen
46
Chương 46: 46: Số Phận Thật Khác Khoảng Cách Thật Xa
47
Chương 47: 47: Cháy Rồi Chết Rồi
48
Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu
49
Chương 49: 49: Cầy Sấy Khỉ Già
50
Chương 50: 50: Không Đánh Phụ Nữ!
51
Chương 51: 51: Không Có Chuyện Để Nói
52
Chương 52: 52: Loài Người Loài Mèo
53
Chương 53: 53: Kết Hôn
54
Chương 54: 54: Không Gặp
55
Chương 55: 55: Cỏ Dại Mặt Trời
56
Chương 56: 56: Hạ Tình Trong Tranh
57
Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái
58
Chương 58: 58: Chưa Từng Quên
59
Chương 59: 59: Cho Em Về Nhà
60
Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình
61
Chương 61: 61: Thỉnh Cầu
62
Chương 62: 62: Thương Hại
63
Chương 63: 63: Dày Vò Em Giết Chết Anh
64
Chương 64: 64: Có Một Kiếp Người Con Trai
65
Chương 65: 65: Quên Đi Xoá Đi
66
Chương 66: 66: Xin Lỗi
67
Chương 67: 67: Trốn Chạy Khỏi Nhớ Nhung
68
Chương 68: 68: Cậu Phùng Thương Con Lắm
69
Chương 69: 69: Muộn
70
Chương 70: 70: Bắt Đầu Từ Lưu An
71
Chương 71: 71: Đến Cô Nhi Viện
72
Chương 72: 72: Bé Bánh Bao
73
Chương 73: 73: Thiên Thần Nhỏ
74
Chương 74: 74: Không Rời Bỏ - Đi Tìm
75
Chương 75: 75: Kẻ Truy Người Trốn
76
Chương 76: 76: Mèo Vờn Chuột Chuột Bẫy Mèo
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: 78: Kế Hoạch Cưỡng Chế Chồng Yêu
79
Chương 79: 79: Bước Hai Ăn Vạ
80
Chương 80: 80: Bước Ba
81
Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển
82
Chương 82: 82: Như Cỏ Dại Hướng Mây Trời
83
Chương 83: 83: Nhân Tình
84
Chương 84: 84: Đáng Yêu
85
Chương 85: 85: Kiểm Tra Anh Ấy
86
Chương 86: 86: Anh Che Chở Cho Em Em Cho Anh Dựa Dẫm