Chương 36: C36: Bần Đạo Chờ Ở Đây Đã Lâu

Cảm xúc trên quyển trục có hơi lạnh như băng, Đường Tô Mộc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình bị đưa vào trong một mảnh đen nhánh.

Đường Tô Mộc nửa mê nửa tỉnh, đang phân vân không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, hình như có bóng người đi tới, chỉ chỉ phía trước cho y, tựa như có ánh sáng đi tới từ trong hư vô, lại biến mất trong hư vô, tuần hoàn qua lại, liên tục không dứt.

"Đó là khí."

"Thông thiên hạ nhất khí nhĩ."

Đường Tô Mộc: "..." Ai đó?

Giọng nói xa xăm đứt quãng, Đường Tô Mộc muốn mở mắt ra, nhưng có làm thế nào cũng không mở ra được, cho đến khi bóng người kia đi tới, nhẹ nhàng chạm vào giữa hai hàng lông mày của y.

Đường Tô Mộc chợt dùng sức, sau khi mở mắt ra, phát hiện bên ngoài đã là ban ngày.

Thấy y tỉnh lại, nha hoàn đứng trực bên cạnh nhất thời mặt đầy vui mừng chạy tới.

"Tốt quá rồi, cuối cùng công tử cũng tỉnh lại rồi, lúc nãy dù có gọi thế nào ngài cũng không tỉnh lại, thật sự hù chết nô tỳ rồi."

Nha hoàn hầu hạ trong phòng y không lớn tuổi lắm, lúc nói chuyện đã không nhịn được đỏ hốc mắt.

Đầu Đường Tô Mộc đầy hỏi chấm.

Trước đó không phải y dịch chuyển tới trong nông trại để học quyển bí tịch kia hay sao? Sao bây giờ bỗng nhiên bị dịch chuyển ra rồi?

A đúng rồi.

Bí tịch.

Đường Tô Mộc vội vàng ngồi dậy, liều mạng nhớ lại, làm thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc tối hôm qua mình đã học được những gì. Trong trí nhớ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, cứ như mới vừa mơ một giấc mơ kỳ quái không rõ tiền căn hậu quả.

Không phải là học thất bại chứ?

Trong lòng Đường Tô Mộc nói không ổn, vừa định dịch chuyển vào trong nông trại kiểm tra một chút liền nghe thấy bên tai vang lên âm thanh "ting ting".

"Bí điển đan tu "Tứ chẩn: Vọng" đã học xong toàn bộ."

"Thông báo: Nông trại tu chân chuẩn bị thăng cấp, lần thăng cấp này kéo dài hai mươi tư tiếng, xin người chơi yên tâm chờ đợi."

Bởi vì không có cách nào dịch chuyển vào trong nông trại, Đường Tô Mộc chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể tạm thời ổn định tâm trạng.

Nhưng vẫn có chút không hiểu rõ, nếu thông báo cũng đã nói y đã học xong toàn bộ quyển bí tịch kia, vậy theo lẽ thường mà nói thì trên người y phải có chút biến hóa mới đúng, sao hôm nay y cảm giác chẳng có gì hết vậy?

Trong lúc Đường Tô Mộc đang suy nghĩ lung tung, nha hoàn đã gọi Ngụy công công vào.

"Đường công tử, ngự y đã ở bên ngoài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào? Có cần truyền ngự y vào luôn không?" Mặt Ngụy công công đầy lo lắng, giọng không yên lòng hỏi.

"Không sao đâu." Đường Tô Mộc vội vàng ngồi thẳng người dậy: "Ta chỉ ngủ một giấc thôi, không có chỗ nào không thoải mái, không cần khám đại phu."

Không thể trách Ngụy công công lo lắng thái quá được, thật sự tình trạng tối hôm qua đối phương ngủ mà có gọi thế nào cũng không tỉnh, thậm chí gần như không cảm giác được hơi thở và nhịp tim đập quả thật là quá dọa người.

Nếu không phải Điện hạ cứ luôn miệng nói Đường Tô Mộc không sao, tốt nhất không nên tùy tiện di chuyển thì hôm qua Ngụy công công đã gọi Chu ngự y tới rồi.

Trong lòng Đường Tô Mộc tràn đầy bất đắc dĩ, đang chuẩn bị gật đầu thì bỗng nhìn thấy trên người Ngụy công công có một ánh sáng trắng thoáng qua.

Ánh sáng trắng kia cực kỳ yếu ớt, giống như làn khói trắng di động, chảy dọc theo tứ chi đối phương, chỉ là ở chỗ mắt cá chân có hơi ngưng tụ lại.

Không đợi Đường Tô Mộc nghĩ xem rốt cuộc đây là cái gì, đã mở miệng theo bản năng: "Chỗ mắt cá chân của ông, trước đó đã bị thương gì à?"

Ngụy công công sửng sốt một chút, không hiểu sao đề tài lại chuyển tới trên người mình, nhưng vẫn biết điều đáp.

"Đã từng bị thương. Mấy năm trước có thích khách xông vào trong Vương phủ, lão nô tiến lên ngăn cản một chút, vô tình bị thương ở mắt cá chân, nhưng mà..."

Nhưng mà chuyện này hẳn là không ai biết mới đúng, huống chi vết thương ở chân của ông cũng đã tốt lên từ lâu rồi, sao đối phương lại nhìn ra được?

"Ừm." Đường Tô Mộc gật đầu một cái, nhìn kỹ lại: "Vết thương trên mắt cá chân của ông vẫn chưa khỏi hẳn, nếu như có thời gian thì tốt nhất nên tìm đại phu khám thử, nếu không sau này sợ là sẽ bị tật."

Thật ra thì y không chỉ nhìn ra vết thương của Ngụy công công còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn có thể nhìn ra ban đầu vết thương kia là do vật sắc bén gây nên, biện pháp tốt nhất là uống đan đoạn tục, nhiều nhất ba lần là có thể hết bệnh.

Kỳ lạ.

Đường Tô Mộc gãi gãi má.

Trong tay y bây giờ cũng không có loại đan dược đoạn tục này, sao lại biết đan đoạn tục có thể trị hết vết thương cũ trên chân Ngụy công công?

Cho nên quả nhiên nguyên nhân là vì quyển bí tịch kia...

Vì để thể nghiệm suy đoán của mình, Đường Tô Mộc để nha hoàn đang ở bên cạnh kia ra đứng trước mặt mình, cẩn thận quan sát trên dưới một lần.

"Công tử?" Đầu nha hoàn đầy khó hiểu.

"Đừng động đậy." Đường Tô Mộc nói, giơ tay lên tỏ ý đối phương đứng im tại chỗ.

Nha hoàn không rõ lắm, nhưng vì ngại thân phận, chỉ có thể buông vật trong tay xuống, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Có lẽ bởi vì không quá thành thạo, qua một lúc lâu, Đường Tô Mộc mới thấy được luồng ánh sáng trắng kỳ quái trên người nha hoàn kia.

"Dạo này có phải ngươi ngủ không ngon lắm hay không?" Đường Tô Mộc híp mắt một cái nói, ánh mắt tập trung ở ánh sáng tắng trên trán đối phương/

Mặc dù ánh sáng trắng kia chuyển động lưu loát, nhưng ở phía rìa có hơi rời rạc và rung động.

Ngủ không được, nhưng không nghiêm trọng, có lẽ mới kéo dài mấy ngày, chỉ là...

"Trong phủ này có thứ gì khiến cho ngươi sợ nên mới dẫn tới mấy ngày liên tiếp ngươi không ngủ được ngon giấc?" Đường Tô Mộc nghi ngờ hỏi.

Nha hoàn hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp ngã quỵ trên đất: "Công tử tha mạng, công tử tha mạng, không phải nô tỳ cố ý giấu giếm đâu. Hôm đó ngài không ở trong phủ, nô tỳ cầm chén trà dạo này không thường sử dụng, chuẩn bị để vào trong nhà kho, kết quả sơ ý một chút."

"Thật sự không phải nô tỳ cố ý đâu." Nha hoàn phục trên đất khóc lóc nói: "Chỉ là sợ sau khi bị phát hiện sẽ bị người trách phạt, cho nên mới bị ám ảnh, lén giấu chén trà bị rơi vỡ đi. Nô tỳ biết lỗi rồi, sau này không dám lừa ngài nữa."

Đường Tô Mộc chỉ muốn thử kỹ năng yên lặng không nói, ngoắc gọi nàng đứng lên: "Được rồi, niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu, phạt ngươi nửa tháng tiền thưởng đi... Ngụy công công cảm thấy thế nào?"

Mặc dù giấu chén trà vỡ có sai thật, nhưng bình thường đối phương làm việc cũng coi như tận tâm tận lực, không nên vì chút chuyện nhỏ như thế mà phạt nặng, cảnh cáo nhẹ một chút là được rồi.

Phạt nửa tháng tiền thưởng, chắc là tương đối thích hợp.

Ngụy công công mặt không cảm xúc: "Xuân Linh là nha hoàn trong phòng công tử, xử trí như thế nào tất nhiên do công tử định đoạt."

"Vậy thì tốt." Đường Tô Mộc nhìn về phía Xuân Linh nói: "Cứ như mới nói, phạt ngươi nửa tháng tiền thưởng, nhớ lần sau không được tái phạm."

"À đúng rồi." Đường Tô Mộc lấy ra một túi hương an thần nhỏ trong kho hàng nông trại ra, trực tiếp đưa cho đối phương: "Đây là hương an thần, có thể giúp an thần dễ ngủ, ngươi nhớ đốt trước khi đi ngủ, hẳn là tối nay có thể giúp ngươi ngủ một giấc ngon lành."

Xuân Linh gần như cảm động tới nỗi không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng dập đầu với Đường Tô Mộc: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử."

Thật sự không chịu nổi bị người khác dập đầu cảm ơn, Đường Tô Mộc chỉ có thể kiếm cớ kêu Xuân Linh ra ngoài trước.

Sau đó Đường Tô Mộc lại đi tìm vài người trong phủ thử mấy lần nữa, xác nhận mặc dù kỹ năng này dùng tốt, nhưng vẫn có chút hạn chế. Ví dụ như thời gian mỗi lần "nhìn" không thể quá dài, nếu không sẽ có cảm giác hoa mắt váng đầu, lại ví dụ như không thể nhìn liên tục quá nhiều người trong thời gian ngắn, lúc tinh thần tốt thì ba đến bốn người, nhiều hơn nữa cũng chẳng mò ra được cái gì.

Mặc dù có rất nhiều hạn chế, nhưng không thể không nói kỹ năng này thật dễ xài. Đường Tô Mộc nhìn kỹ hướng dẫn trên thông báo, xác nhận sau này kỹ năng này có thể thăng cấp tiếp, ví dụ như bây giờ kỹ năng của y là cấp một, lúc tới cấp bậc cao thì có thể gia tăng thời gian và số người nhìn để chẩn bệnh.

Chỉ là cụ thể làm sao để thăng cấp, Đường Tô Mộc tạm thời chưa tìm được cách.

Thuần thục cơ bản kỹ năng trong tay, tâm trạng Đường Tô Mộc khá tốt, vì cảm ơn Nhị hoàng tử trước đó đã giúp mình mở bảo rương, cố ý tự mình xuống bếp làm bữa trưa.

Theo tích lũy của nhiệm vụ hằng ngày, hiện giờ Đường Tô Mộc đã gom được rất nhiều ô trưng bày sản phẩm mới bên trong cửa hàng nông trại. Ô càng nhiều, tâm tư Đường Tô Mộc càng linh hoạt, chẳng những có thể trưng bày nhiều quà vặt và đồ chơi cho bé con, nhân tiện còn trưng bày không ít thứ đồ mình mong muốn.

Ví dụ như ớt cay, thì là, đậu phộng, khoai tây, cà chua, ngô, một số ít là gia vị, còn lại chính là thực vật mà ở thế giới này không có.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là giống như dược liệu, tất cả xuất phẩm hạt giống bên trong cửa hàng nông trại đều không thể trồng ở nơi bên ngoài nông trại, điểm tốt là những thứ này đều không quá đắt, mấy đồng tiền vàng là có thể mua được một đống lớn, đủ cho Đường Tô Mộc sử dụng hàng ngày.

Trừ đồ ăn bình thường Nhị hoàng tử thích ăn ra, Đường Tô Mộc lại làm một nồi thịt bò kho cực lớn, đặt ở chính giữa tất cả thức ăn.

"Đây là gì vậy?" Kỳ Ninh giơ đũa, nhìn chằm chằm vào nồi thịt bò kho ở chính giữa kia, ít nhiều có chút do dự.

"Đây gọi là thịt bò kho, thêm ớt cay vào ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi." Đường Tô Mộc nhiệt tình đề cử.

Kỳ Ninh nhíu mày một cái.

"Thử một miếng thôi, ăn không ngon có thể nhổ ra." Thấy đối phương do dự không quyết, Đường Tô Mộc dứt khoát dùng đũa gắp một miếng đưa tới bên miệng hắn.

Nghe người trước mặt thúc giục, Kỳ Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ quyết tâm, nhắm mắt nuốt xuống.

Hừm?

Hình như cũng không tệ lắm.

Cho tới khi hai người ăn hết cả bát thịt bò rồi, cuối cùng Kỳ Ninh mới mở miệng nói: "Đồ ăn nấu không tệ, chỉ là quà cảm ơn ngươi nói lúc trước sẽ không phải là món ăn này chứ?"

"Quà cảm ơn? Ừa." Đường Tô Mộc cũng ăn hơi nhiều quá, vội uống một ngụm nước nói: "Vậy ngươi còn muốn quà cảm ơn gì khác à?"

Kỹ năng mới mở thật sự dùng rất tốt, hơn nữa nếu như không phải là vì đối phương, bằng vận may của chính bản thân y có lẽ rất khó mở ra mấy thứ như bí tịch này. Còn về việc đối phương muốn quà cảm ơn gì, Đường Tô Mộc cảm thấy chỉ cần không quá phận thì chắc là y cũng có thể cố gắng thỏa mãn.

Kỳ Ninh cười một cái: "Không vội, cơ hội khó có được, ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút mới được."

Đường Tô Mộc: "..."

Được thôi, vậy Điện hạ ngài cứ từ từ suy nghĩ đi.

Hiện giờ nông trại đang ở trạng thái đóng, ăn trưa xong, Đường Tô Mộc lại chơi cùng bé con một hồi, cho tới khi bé được nha hoàn trong phủ dẫn đi ngủ trưa, liền không có chuyện gì khác để làm nữa. Thực sự quá nhàm chán, dứt khoát để Ngụy công công sắp xếp xe ngựa, chuẩn bị đến cửa tiệm đan dược nhìn thử xem.

Tới kinh thành đã mấy ngày, vẫn là lần đầu tiên Đường Tô Mộc tới cửa tiệm đan dược thực tế ở bên kia.

Mới vừa xuống xe ngựa, còn chưa vào trong cửa tiệm, Đường Tô Mộc đã bị hỏa kế A viên ngăn ở ngoài cửa.

"Chủ nhân, mấy ngày nay trong tiệm có một số việc, ngài về trước..."

Đầu Đường Tô Mộc đầy hỏi chấm, đang chuẩn bị gọi Dương chưởng quỹ tới khỏi cho rõ, liền nghe thấy có một âm thanh trong trẻo vang lên ở sau lưng.

"Vị này chính là Đường công tử phải không? Bần đạo chờ ở đây đã lâu, xin Đường công tử không tiếc dạy bảo."

Đường Tô Mộc: "..." Hể?

--------------------

Món thịt bò kho kia tui không biết để tên vậy có đúng không, gốc là 水煮牛肉 (thủy chử ngưu nhục), search baidu nhìn hơi dầu mỡ nhưng mà khá mlem, đây là hình ảnh:

Chapter
1 Chương 1: Chào mừng đến với "Nông trại tu chân"
2 Chương 2: Dễ thương thế này, ăn được chút nào thì ăn chút đó
3 Chương 3: Cái này tên là gì... Lò luyện đan tự động?
4 Chương 4: Một tính năng khuyến mại mới
5 Chương 5: Thần tiên mở cửa tiệm
6 Chương 6: Đường nhị công tử, đã lâu không gặp
7 Chương 7: Ngươi muốn bồi thường thế nào?
8 Chương 8: Giữ người lại mới có thêm nhiều điều thú vị
9 Chương 9: Nhị hoàng tử: Ta chỉ muốn ngươi
10 Chương 10: Con có một vị bằng hữu
11 Chương 11: Phân tách phòng bếp nông trại và nhà xưởng nông trại
12 Chương 12: Tâm ý của ta đối với Tô Mộc ca ca có trời đất chứng giám
13 Chương 13: Chi bằng quảng cáo thử trước một chút đi
14 Chương 14: Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường đã thăng cấp xong
15 Chương 15: Mời Đường công tử qua xem thử một chút
16 Chương 16: Không tính toán với người bệnh
17 Chương 17: Chuẩn bị quà sinh thần
18 Chương 18: E rằng có người gây rối sau lưng
19 Chương 19: Là thích khách, bảo vệ xe ngựa cẩn thận
20 Chương 20: Ngươi có thể quên hắn không?
21 Chương 21: Phòng nhỏ cho linh sủng đã thuận lợi xây xong
22 Chương 22: Là Thái tử phái ta tới
23 Chương 23: Trả hàng, cung Liệt Nhật
24 Chương 24: Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?
25 Chương 25: Đường Tô Mộc thầm nói không ổn
26 Chương 26: Mua một quả trứng đằng xà trước đi
27 Chương 27: Còn nói nữa là ta đổi ý
28 Chương 28: Đó là lần đầu tiên mẫu phi xuống bếp vì ta
29 Chương 29: Hầu phủ Lâm Dương phái người tới
30 Chương 30: Ngươi đoán xem ta có dám hay không?
31 Chương 31: Chuyện về quả khôn nguyên, ngươi biết bao nhiêu?
32 Chương 32: Vậy thì ngươi tự chịu trách nhiệm dỗ đi
33 Chương 33: Chuẩn bị một phần lễ vật, đưa đến phủ Tấn vương (1)
34 Chương 34: C34: Chuẩn Bị Một Phần Lễ Vật, Đưa Đến Phủ Tấn Vương (2)
35 Chương 35: C35: Xin Hỏi Có Muốn Bắt Đầu Học Bí Điển Đan Tu Hay Không
36 Chương 36: C36: Bần Đạo Chờ Ở Đây Đã Lâu
37 Chương 37: C37: Ba Ván Thắng Hai Thì Thắng Rất Công Bằng
38 Chương 38: C38: Phụng Theo Khẩu Dụ Của Bệ Hạ
39 Chương 39: C39: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (1)
40 Chương 40: C40: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (2)
41 Chương 41: C41: Bóng Của Một Con Rắn Rất Lớn
42 Chương 42: C42: Có Thể Chịu Đựng Được Nó, Thần Hồn Phải Cực Kỳ Mạnh
43 Chương 43: C43: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (1)
44 Chương 44: C44: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (2)
45 Chương 45: C45:
46 Chương 46: C46:
47 Chương 47: C47:
48 Chương 48: C48:
49 Chương 49: C49:
50 Chương 50: C50:
51 Chương 51: C51:
52 Chương 52: C52:
53 Chương 53: C53:
54 Chương 54: C54:
55 Chương 55: C55:
56 Chương 56: C56:
57 Chương 57: C57:
58 Chương 58: C58:
59 Chương 59: C59:
60 Chương 60: C60:
61 Chương 61: C61:
62 Chương 62: C62: Chương 56 (2)
63 Chương 63: C63:
64 Chương 64: C64:
65 Chương 65: C65:
66 Chương 66: C66:
67 Chương 67: C67:
68 Chương 68: C68:
69 Chương 69: C69:
70 Chương 70: C70:
71 Chương 71: C71:
72 Chương 72: C72:
73 Chương 73: C73:
74 Chương 74: C74: Chương 67 (2)
75 Chương 75: C75:
76 Chương 76: C76:
77 Chương 77: C77:
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Chào mừng đến với "Nông trại tu chân"
2
Chương 2: Dễ thương thế này, ăn được chút nào thì ăn chút đó
3
Chương 3: Cái này tên là gì... Lò luyện đan tự động?
4
Chương 4: Một tính năng khuyến mại mới
5
Chương 5: Thần tiên mở cửa tiệm
6
Chương 6: Đường nhị công tử, đã lâu không gặp
7
Chương 7: Ngươi muốn bồi thường thế nào?
8
Chương 8: Giữ người lại mới có thêm nhiều điều thú vị
9
Chương 9: Nhị hoàng tử: Ta chỉ muốn ngươi
10
Chương 10: Con có một vị bằng hữu
11
Chương 11: Phân tách phòng bếp nông trại và nhà xưởng nông trại
12
Chương 12: Tâm ý của ta đối với Tô Mộc ca ca có trời đất chứng giám
13
Chương 13: Chi bằng quảng cáo thử trước một chút đi
14
Chương 14: Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường đã thăng cấp xong
15
Chương 15: Mời Đường công tử qua xem thử một chút
16
Chương 16: Không tính toán với người bệnh
17
Chương 17: Chuẩn bị quà sinh thần
18
Chương 18: E rằng có người gây rối sau lưng
19
Chương 19: Là thích khách, bảo vệ xe ngựa cẩn thận
20
Chương 20: Ngươi có thể quên hắn không?
21
Chương 21: Phòng nhỏ cho linh sủng đã thuận lợi xây xong
22
Chương 22: Là Thái tử phái ta tới
23
Chương 23: Trả hàng, cung Liệt Nhật
24
Chương 24: Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?
25
Chương 25: Đường Tô Mộc thầm nói không ổn
26
Chương 26: Mua một quả trứng đằng xà trước đi
27
Chương 27: Còn nói nữa là ta đổi ý
28
Chương 28: Đó là lần đầu tiên mẫu phi xuống bếp vì ta
29
Chương 29: Hầu phủ Lâm Dương phái người tới
30
Chương 30: Ngươi đoán xem ta có dám hay không?
31
Chương 31: Chuyện về quả khôn nguyên, ngươi biết bao nhiêu?
32
Chương 32: Vậy thì ngươi tự chịu trách nhiệm dỗ đi
33
Chương 33: Chuẩn bị một phần lễ vật, đưa đến phủ Tấn vương (1)
34
Chương 34: C34: Chuẩn Bị Một Phần Lễ Vật, Đưa Đến Phủ Tấn Vương (2)
35
Chương 35: C35: Xin Hỏi Có Muốn Bắt Đầu Học Bí Điển Đan Tu Hay Không
36
Chương 36: C36: Bần Đạo Chờ Ở Đây Đã Lâu
37
Chương 37: C37: Ba Ván Thắng Hai Thì Thắng Rất Công Bằng
38
Chương 38: C38: Phụng Theo Khẩu Dụ Của Bệ Hạ
39
Chương 39: C39: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (1)
40
Chương 40: C40: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Trách Bản Thân Thái Tử Ngu Ngốc Quá Thôi (2)
41
Chương 41: C41: Bóng Của Một Con Rắn Rất Lớn
42
Chương 42: C42: Có Thể Chịu Đựng Được Nó, Thần Hồn Phải Cực Kỳ Mạnh
43
Chương 43: C43: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (1)
44
Chương 44: C44: Cảm Giác Đào Cho Mình Một Cái Hố To (2)
45
Chương 45: C45:
46
Chương 46: C46:
47
Chương 47: C47:
48
Chương 48: C48:
49
Chương 49: C49:
50
Chương 50: C50:
51
Chương 51: C51:
52
Chương 52: C52:
53
Chương 53: C53:
54
Chương 54: C54:
55
Chương 55: C55:
56
Chương 56: C56:
57
Chương 57: C57:
58
Chương 58: C58:
59
Chương 59: C59:
60
Chương 60: C60:
61
Chương 61: C61:
62
Chương 62: C62: Chương 56 (2)
63
Chương 63: C63:
64
Chương 64: C64:
65
Chương 65: C65:
66
Chương 66: C66:
67
Chương 67: C67:
68
Chương 68: C68:
69
Chương 69: C69:
70
Chương 70: C70:
71
Chương 71: C71:
72
Chương 72: C72:
73
Chương 73: C73:
74
Chương 74: C74: Chương 67 (2)
75
Chương 75: C75:
76
Chương 76: C76:
77
Chương 77: C77: