Chương 37: Tạm biệt

Sáng ngày hôm sau

Cô đang ngồi trong phòng đọc xảy, cả ngày nay ngoài việc đọc sách ra cô chẳng thể làm gì cả, nhưng mỗi khi đọc sách cô không thể nào tập trung nổi, cứ nghĩ tới ngày hôm qua Kỳ Mạc đến gặp mình, rõ ràng cô cảm nhận được anh có điều muốn nói nhưng lạ gượng ép bản thân không được nói ra điều đó, cho tới bây giờ cô vẫn rất băn khoăn về điều đó, cô có linh cảm mình phải biết được đó là gì.

- Nhũ Văn, em ở đâu? - cô gọi nha hoàn thân cận của mình

- Dạ công chúa, em đây, công chúa có dì căn dặn - Nhũ Văn vui vẻ chạy vào hỏi

- Chúng ta tới phủ Thập Ngũ Hoàng Tử đi - cô nói rồi đứng dậy

- Công chúa à, hôm nay Thập Ngũ Hoàng Tử khởi hành đi biên giới phía Bắc để diệt lũ phản tặc, không biết bao giờ mới về, nô tỳ nghe ngóng được sớm cũng phải là mười năm, muộn nhất chính là không bao giờ về được....nô tỳ tưởng hôm qua Thập Ngũ Hoàng Tử phải nói với người rồi - Nhũ Văn khuôn mặt buồn buồn nói

- Sao! - Cô quát lên trong ngỡ ngàng

Anh phải đi đánh trận ư? Tại sao hôm qua lại không nói với cô, anh nghĩ sau khi anh đi cô sẽ không buồn ư! Cô hiện tại đang rất đau lòng, theo lời Nhũ văn kể thì trườn hợp trở về và bỏ mạng là năm mươi năm mươi. Nhưng trở về đây thời gian đã là mười năm sau của tương lại, thời gian dài đằng đãng như vậy, có mấy ai trên xa trường có thể trở về được đâu.

Nhưng tại sao hắn lại không một lời báo cho cô. Chẳng phải Kỳ Mạc là đệ đệ hắn yêu thương nhất ư, là đệ đệ thủa nhỏ lớn lên, hai anh em từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng có nhau cùng nhau chia sẻ ngọt bùi vậy mà hắn không một lời báo với cô! Vì cái gì mà lại không nói, rõ ràng hôm qua hắn có rất nhiều thời gian để mở lời vậy vì sao lại không nói? Vì cái ngai vàng kia ư! Vì cái ngai vàng kia mà sẵn sàng hy sinh cả đệ đệ của mình. Cô chợt cảm thấy buồn cười thay suy nghĩ đấy. Cả đời làm quân vương đâu chỉ giết một hai người đệ đệ của mình, ngay cả người mình yêu nhất cũng dám đem ra để đạt lấy cái ngai vàng kia nữa là.

- Kỳ Mạc đi từ bao giờ? - Cô cười chua chát hỏi Nhũ Văn

- Dạ, hiện tại đang ở cổng thành đã khởi hành rồi ạ - Nhũ văn lễ phép đáp

-Chúng ta mau tới đó, hy vọng còn thời gian - Cô nói rồi chạy thật nhanh ra ngoài

- Công Chúa đợi em với - Nhũ Văn thấy cô chạy vụt đi bèn đuổi theo

Tại Cổng Thành một canh giờ trước khi xuất phát

Anh với bộ đồ áo giáp kiên cố mặc trên người, anh toát lên dũng khí của một tướng quân thực thụ, ngồi trên lưng con hắc mã oai phong lẫm liệt hiên ngang. Nhảy xuống ngựa, anh chào tạm bết tất cả huynh đệ và ngạch nương của mình. Thấy hắn đi tới, anh liền chạy nhanh ra rồi ôm trầm lấy người ca ca mà anh kính trọng của mình. Mười năm nghe thì dễ nhưng đó là cả một đoạn thời gian dài.

- Huynh, đệ đi đấy, huynh bảo trọng sức khoẻ, nhớ chăm sóc cho Tuệ Nhi cẩn thận - Kỳ Mạc vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp nhắn nhú với hắn

- Đệ yên tâm huynh sẽ bảo vệ tốt cho nàng ấy - hắn hứa với giọng nói chắc chắn

Tâm can hắn giờ cảm thấy đau lòng, lẽ ra hôm qua hắn lên nói với cô chuyện này, để rồi hôm nay không phải ôm lấy sự đáng hổ thẹn này đi tiễn biệt đệ đệ của mình. Hắn thừa nhận hắn đã sai, nhưng cái sai đó rất đáng, mặc dù ôm lấy sự đáng hổ thẹn này nhưng hắn lại có được trái tim của cô, có được tình yêu của cô, như vậy cũng rất đáng, hắn trước nay vẫn luôn ôm niềm hy vọng này cho lên hắn sẽ không bỏ cuộc đâu, hắn sẽ làm cho quyết định của mình ngày hôm nay trở thành quyết định đúng đắn nhất.

Anh bước đi tới đoàn người, một thân dẫn đầu quân binh, leo lên ngựa, giây phút cuối cùng anh vẫn ngoảnh mặt lại tìm kiếm bóng hình của người con gái đó, người con gái anh dành hết tâm tư tình cảm cùng thời thanh xuân của mình cho người con gái đó. Cuối cùng vẫn là không có ai tới cả, nhắm nghiền mắt lại, anh quay người hô vang, Cả đoàn người nối tiếp nhau rất nghiêm trang khởi hành.

Cô tức tốc chạy tới cổng thành thì đã quá muộn, ở cổng thành không còn bóng dáng bất kì ai cả,ôm lấy nỗi đau nhói trong tim, tuy không yêu anh nhưng trong thâm tâm cô đã coi anh là muộn người đệ đệ thân thiết giống như gia đình thật sự vậy. Trước đây cả hai đã từng rất vui vẻ khi ở bên nhau, nhưng tiếc rằng cả hai lại sinh ra trong cái xã hội phong kiến này, sinh ra trong hoàng thất tranh quyền đoạt vị này. Nếu có kiếp sau cô hy vọng cả anh và cô đều trở thành chị em tốt của nhau.

- Công Chúa Hoàng Tử đã đi rồi - Nhũ văn thở hồng hộc nói

- Ừ...ta biết rồi - cô giọng nói đầy vẻ bi thương cùn tiếc nuối nói, ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn ra xa

Tạm biệt Kỳ Mạc, hy vọng chúng ta có duyên sẽ gặp lại...hy vọng là vậy, cô sẽ không bao giờ quên mãi mãi không bao giờ quên con người với sự tốt bụng cùng chu đáo này

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Thích ứng
3 Chương 3: Phát hiện mới
4 Chương 4: Chạm mặt - ra tay
5 Chương 5: Tiệc rượu
6 Chương 6: Đêm khuya trêu chọc mỹ nam
7 Chương 7: Kết được tỷ muội mới
8 Chương 8: Nói chuyện
9 Chương 9: Cướp hổ
10 Chương 10: Tiếp đãi
11 Chương 11: Kế hoạch
12 Chương 12: Trả thù
13 Chương 13: Tranh cãi
14 Chương 14: Đụng mặt
15 Chương 15: Ý kiến
16 Chương 16: Bái sư
17 Chương 17: Rối loạn
18 Chương 18: Kết giao
19 Chương 19: Mơ hồ
20 Chương 20: Tâm tư
21 Chương 21: Quyết định cuối cùng
22 Chương 22: Dặn dò
23 Chương 23: Sống chung
24 Chương 24: Hờn dỗi
25 Chương 25: Hôn lễ
26 Chương 26: Ghen
27 Chương 27: Trò chuyện
28 Chương 28: Tới nơi
29 Chương 29: Hạnh phúc
30 Chương 30: Biểu diễn
31 Chương 31: Tình địch mới
32 Chương 32: Khăn tay
33 Chương 33: Si tình
34 Chương 34: Yêu nhiều cũng sẽ đau nhiều
35 Chương 35: Lên ngôi
36 Chương 36: Lần cuối gặp mặt
37 Chương 37: Tạm biệt
38 Chương 38: Yếu đuối
39 Chương 39: Ngất xỉu
40 Chương 40: Có thai
41 Chương 41: Bên nhau
42 Chương 42: Bị hãm hại
43 Chương 43: Kiếm vệ sĩ
44 Chương 44: Dã tâm
45 Chương 45: Tương tư
46 Chương 46: Quay trở về
47 Chương 47: Ban danh phận
48 Chương 48: Thăm mẹ
49 Chương 49: Mẫu hậu qua đời
50 Chương 50: Trở về
51 Chương 51: Yêu em một cách bình lặng nhất
52 Chương 52: Xảy thai
53 Chương 53: Đau khổ
54 Chương 54: Dằn vặt
55 Chương 55: Lạnh lẽo
56 Chương 56: Lo âu
57 Chương 57: Tranh cãi
58 Chương 58: Giải thoát
59 Chương 59: Một ngày vui vẻ
60 Chương 60: Hợp sức
61 Chương 61: Thái hậu đến
62 Chương 62: Mệt mỏi
63 Chương 63: Thừa nhận
64 Chương 64: Âm mưu hãm hại
65 Chương 65: Ngọt ngào hạnh phúc
66 Chương 66: Kỳ Mạc chết ?
67 Chương 67: Cãi nhau
68 Chương 68: Hậu hoạ ập tới
69 Chương 69: Buông tay
70 Chương 70: Tâm tư
71 Chương 71: Xa nhau
72 Chương 72: Tâm kế
73 Chương 73: Lễ nguyền rủa
74 Chương 74: Gặp lại đã là mười năm sau
75 Chương 75: Rõ ràng
76 Chương 76: Nguy nan cứu giúp
77 Chương 77: Thù cũ nợ mới
78 Chương 78: Cơ hội
79 Chương 79: Yến tiệc
80 Chương 80: Tâm đã lạnh
81 Chương 81: Ép buộc
82 Chương 82: Bảo vệ
83 Chương 83: Kiên cường
84 Chương 84: Sinh con
85 Chương 85: Thử máu
86 Chương 86: Hy vọng
87 Chương 87: Ngọt ngào
88 Chương 88: Ôn nhu
89 Chương 89: Chấp nhận - Tiếp nhận
90 Chương 90: Bảo bối phi lễ
91 Chương 91: Tới thăm
92 Chương 92: Đối phó
93 Chương 93: Chuẩn bị rời đi
94 Chương 94: Ác Độc
95 Chương 95: Kế hoạch mới
96 Chương 96: Nhớ nhung
97 Chương 97: Tin động trời
98 Chương 98: Vội vã trở về
99 Chương 99: Cãi nhau
100 Chương 100: Quyết định
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Thích ứng
3
Chương 3: Phát hiện mới
4
Chương 4: Chạm mặt - ra tay
5
Chương 5: Tiệc rượu
6
Chương 6: Đêm khuya trêu chọc mỹ nam
7
Chương 7: Kết được tỷ muội mới
8
Chương 8: Nói chuyện
9
Chương 9: Cướp hổ
10
Chương 10: Tiếp đãi
11
Chương 11: Kế hoạch
12
Chương 12: Trả thù
13
Chương 13: Tranh cãi
14
Chương 14: Đụng mặt
15
Chương 15: Ý kiến
16
Chương 16: Bái sư
17
Chương 17: Rối loạn
18
Chương 18: Kết giao
19
Chương 19: Mơ hồ
20
Chương 20: Tâm tư
21
Chương 21: Quyết định cuối cùng
22
Chương 22: Dặn dò
23
Chương 23: Sống chung
24
Chương 24: Hờn dỗi
25
Chương 25: Hôn lễ
26
Chương 26: Ghen
27
Chương 27: Trò chuyện
28
Chương 28: Tới nơi
29
Chương 29: Hạnh phúc
30
Chương 30: Biểu diễn
31
Chương 31: Tình địch mới
32
Chương 32: Khăn tay
33
Chương 33: Si tình
34
Chương 34: Yêu nhiều cũng sẽ đau nhiều
35
Chương 35: Lên ngôi
36
Chương 36: Lần cuối gặp mặt
37
Chương 37: Tạm biệt
38
Chương 38: Yếu đuối
39
Chương 39: Ngất xỉu
40
Chương 40: Có thai
41
Chương 41: Bên nhau
42
Chương 42: Bị hãm hại
43
Chương 43: Kiếm vệ sĩ
44
Chương 44: Dã tâm
45
Chương 45: Tương tư
46
Chương 46: Quay trở về
47
Chương 47: Ban danh phận
48
Chương 48: Thăm mẹ
49
Chương 49: Mẫu hậu qua đời
50
Chương 50: Trở về
51
Chương 51: Yêu em một cách bình lặng nhất
52
Chương 52: Xảy thai
53
Chương 53: Đau khổ
54
Chương 54: Dằn vặt
55
Chương 55: Lạnh lẽo
56
Chương 56: Lo âu
57
Chương 57: Tranh cãi
58
Chương 58: Giải thoát
59
Chương 59: Một ngày vui vẻ
60
Chương 60: Hợp sức
61
Chương 61: Thái hậu đến
62
Chương 62: Mệt mỏi
63
Chương 63: Thừa nhận
64
Chương 64: Âm mưu hãm hại
65
Chương 65: Ngọt ngào hạnh phúc
66
Chương 66: Kỳ Mạc chết ?
67
Chương 67: Cãi nhau
68
Chương 68: Hậu hoạ ập tới
69
Chương 69: Buông tay
70
Chương 70: Tâm tư
71
Chương 71: Xa nhau
72
Chương 72: Tâm kế
73
Chương 73: Lễ nguyền rủa
74
Chương 74: Gặp lại đã là mười năm sau
75
Chương 75: Rõ ràng
76
Chương 76: Nguy nan cứu giúp
77
Chương 77: Thù cũ nợ mới
78
Chương 78: Cơ hội
79
Chương 79: Yến tiệc
80
Chương 80: Tâm đã lạnh
81
Chương 81: Ép buộc
82
Chương 82: Bảo vệ
83
Chương 83: Kiên cường
84
Chương 84: Sinh con
85
Chương 85: Thử máu
86
Chương 86: Hy vọng
87
Chương 87: Ngọt ngào
88
Chương 88: Ôn nhu
89
Chương 89: Chấp nhận - Tiếp nhận
90
Chương 90: Bảo bối phi lễ
91
Chương 91: Tới thăm
92
Chương 92: Đối phó
93
Chương 93: Chuẩn bị rời đi
94
Chương 94: Ác Độc
95
Chương 95: Kế hoạch mới
96
Chương 96: Nhớ nhung
97
Chương 97: Tin động trời
98
Chương 98: Vội vã trở về
99
Chương 99: Cãi nhau
100
Chương 100: Quyết định