Chương 39: Quá khứ

Lúc tới gần 6 giờ chiều, Cố Thanh Mộc nhìn thoáng qua Diệp Vãn An còn chìm trong giấc ngủ sâu. Giúp nàng dịch tốt góc chăn, mới nhẹ nhàng chầm chậm mà mặc quần áo xong ra ngoài mua cơm.

Bởi vì gần tới thời gian sinh viên đại học Q tan học buổi chiều, rất nhiều cặp đôi qua lại. Nhà ăn cũng chật ních người.

Thật trùng hợp, cô gặp Giang Khuynh Ca đến lấy cơm. Giang học bá vẫn khí chất thanh lãnh như xưa, xếp hàng ở trong đám người đông đảo có vẻ không hòa hợp.

Cho đến khi hai người xếp cùng một hàng, Giang Khuynh Ca mới phát hiện ra cô. Hai người rất ăn ý bưng khay đồ ăn ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh.

"Sao Vãn An không tới?" Bàn tay thon dài của cô ấy đưa cho Cố Thanh Mộc một tờ khăn giấy để cho cô lau đôi đũa dùng một lần, giọng nói như gió xuân lướt qua. Chỉ là mặt mày mang theo nhàn nhạt ưu thương.

"Cậu ấy còn chưa dậy. Đợi lát nữa mình mang một phần cho cậu ấy." Cố Thanh Mộc mặt mày dần dần nhu hòa hơn, là một loại cưng chiều rất tự nhiên.

"Cậu và cậu ấy bây giờ quan hệ hòa hoãn?" Đôi mắt như nước của Giang Khuynh Ca hiện lên ý cười cùng một chút chua xót.

"Ừm. So với lúc trước tốt hơn một chút đi." Cố Thanh Mộc cười cười. Trái lại không có không thừa nhận.

Từ sau sự kiện kia, cô nghĩ hà tất phải luôn cố chấp với quá khứ. Nếu cô vẫn không thể bỏ được nàng. Vậy thì thuận theo tự nhiên đi. Không chủ động cũng không cự tuyệt phần tình cảm này.

"Buổi tối có thời gian không? Nghe nói Bắc Hồ đại học Q buổi tối phong cảnh rất đẹp. Cùng đi xem đi." Cô ấy đề nghị, ánh mắt tựa như chất chứa cả biển sao trời mênh mông, lộng lẫy vinh hoa.

"Được. Cậu hẹn thời gian đi." Cố Thanh Mộc gật đầu không có quá nhiều do dự, nói. Cô mơ hồ cảm thấy cô ấy hẳn là có chuyện muốn nói với mình.

"Vậy 8 giờ tối. Mình ở dưới lầu chờ cậu." Cô ấy dịu dàng nói.

Đến 6 giờ rưỡi, Cố Thanh Mộc xách hộp đựng đồ cùng Giang Khuynh Ca xuất hiện trên hành lang. Chẳng qua vẫn là cô gái kia đứng nơi đó, cao ngạo lại cố chấp.

Cố Thanh Mộc cùng Giang Khuynh Ca liếc nhìn nhau, cười có chút bất đắc dĩ sau đó mở cửa đi vào. Đem không gian để lại cho hai người bọn họ.

Trong phòng vẫn một mảnh tối tăm như cũ. Trên sàn nhà là dấu vết ánh sáng loang lổ. Mà người trên giường kia vẫn đang ngủ rất say.

Cố Thanh Mộc chậm rãi đặt hộp đựng trong tay xuống, từ từ tiến lại gần. Nàng trong lúc ngủ say, khuôn mặt an tĩnh, khóe môi hiện lên một độ cong rất nhỏ.

Nàng ngủ ngon như vậy, Cố Thanh Mộc đang do dự có nên đánh thức nàng hay không. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy người ngủ say trên giường một chút.

"A Mộc. Mấy giờ rồi?" Nàng mở to đôi mắt mông lung, hơi nghiêng thân mình, thanh âm khàn khàn sau khi ngủ dậy.

"Hơn 6 giờ. Mau dậy đi. Mình mang cơm về cho cậu." Thấy nàng lại vùi mình vào trong chăn, Cố Thanh Mộc cười kéo chăn của nàng.

"Vậy cậu kéo mình lên." Đôi mắt nàng thả lỏng nhìn Cố Thanh Mộc, vươn cánh tay như ngọc tuyết của mình ra, nghịch ngợm nói.

Cố Thanh Mộc không biết làm sao, vươn tay đem nàng từ trong ổ chăn chậm rãi kéo lên.

Nàng thuận thế dựa vào trong lòng cô, cánh tay tuyết trắng vòng qua cổ Cố Thanh Mộc, cọ tới cọ lui trong lòng cô. Tựa như còn chưa ngủ đủ. Hơi có chút ý vị làm nũng.

Vốn là mùa hè, thời tiết tương đối nóng. Hơn nữa Diệp Vãn An ngủ trưa luôn tương đối thích mặc váy ngủ. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực. Thanh hương đầy mũi. Mặt Cố Thanh Mộc dần dần có chút nóng. Cánh tay đặt ở hai bên có chút luống cuống. Tim đập càng loạn nhịp. Dù sao đây cũng là người con gái duy nhất mà cô từng rung động. Có cần đối với cô như vậy hay không?

Cũng may Diệp Vãn An không tra tấn cô quá mức. Dường như ý thức được tư thế kiều diễm của hai người, bộ dáng không quá thích hợp, Diệp Vãn An chậm rãi buông cô ra. Làm như không có chuyện gì mà vén tóc dài một chút. Chẳng qua trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn phủ một tầng hồng phấn nhàn nhạt.

"Cái kia. Hộp cơm ở trên bàn." Cố Thanh Mộc vẫn bảo trì trấn tĩnh ngày thường. Chỉ là hai vành tai ửng hồng khiến cô bại lộ.

"Ừ." Diệp Vãn An đáp một tiếng, liền xuống giường chuẩn bị đi qua cái bàn kia. Cố Thanh Mộc khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Vãn An khiến cô hận không thể tìm một khối đậu hũ đâm chết.

"A Mộc. Sao vừa rồi tim cậu đập đến nhanh như vậy? Đang suy nghĩ cái gì đấy?" Diệp Vãn An quay lưng về phía cô, giương môi bình tĩnh mà nói một câu như vậy. Đôi mắt trong trẻo lại tràn đầy ý cười còn có một chút thẹn thùng. Khóe môi đầy đặn giương lên một độ cong đẹp mắt.

Cố Thanh Mộc vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi kết quả bỗng chốc liền xấu hổ tại chỗ. Tại sao trước kia cô không phát hiện Diệp Vãn An cô gái này bản tính phúc hắc?

Diệp Vãn An dùng cơm xong, liền thấy người nọ ngồi đọc sách ở mép giường. Nhìn từ mặt bìa, đây là một quyển sách thể loại đầu tư. A Mộc tương lai vẫn muốn làm đầu tư sao? Đời trước A Mộc cũng là tinh anh giới tài chính.

Cô nhìn sách. Nàng nhìn cô. Cả phòng tràn ngập ấm áp yên tĩnh.

Hồi lâu, Cố Thanh Mộc nhận ra có chút muộn. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay. 7 giờ rưỡi. Cô và Giang Khuynh Ca buổi tối còn có hẹn.

Sửa sang lại quần áo một chút, Cố Thanh Mộc thấy Diệp Vãn An đang dựa vào giường xem tạp chí, khai báo hành tung một chút "Mình ra ngoài một lúc."

"Đi đâu?" Diệp Vãn An gấp tạp chí lại, mặt mày hàm chứa tia cảnh giác.

"Giang Khuynh Ca hẹn mình cùng đi Bắc Hồ một chuyến." Cố Thanh Mộc nói đúng sự thật.

"Vậy mình đi cùng cậu." Diệp Vãn An xuống giường dự định thay quần áo.

"Không phải. Cậu ấy chắc là chỉ tìm mình thôi. Buổi tối gió lớn, cậu vẫn là không nên đi ra ngoài." Nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn muốn thay quần áo của nàng, Cố Thanh Mộc thanh âm ôn hòa nói. Mặt mày có một chút hoảng hốt hiếm thấy.

Diệp Vãn An nhíu đôi mày thanh tú, mặt đẹp quay sang một bên, giọng rầu rĩ nói "Tại sao muốn đơn độc cùng cậu? Có chuyện gì không thể nói cùng nhau?"

"Cái này. Mình cũng không biết. Nhưng mà mình sẽ về sớm một chút." Cố Thanh Mộc vuốt mái tóc thật dài của nàng, an ủi nói.

"Hừ. Cậu đi đi. Trở về sớm một chút. Bằng không cũng đừng trở lại." Diệp Vãn An đẩy tay cô ra. Có chút tức giận mà đi sang một bên, ánh mắt đẹp phức tạp.

"Cái đó. Mình đi trước. Mình sẽ về sớm một chút. Cậu chăm sóc bản thân cho tốt." Thời gian có chút không kịp rồi. Cố Thanh Mộc hơi vội vàng mang giày vào. Tròng mắt đen có chút bất đắc dĩ. Thời gian không cho phép cô đi dỗ dành nàng.

Vội vàng đi xuống lầu, liền thấy Giang Khuynh Ca đã ở dưới lầu. Có lỗi nói "Xin lỗi. Mình tới trễ."

"Không có. Là mình tới sớm." Giang Khuynh Ca tươi cười dịu dàng nói.

Dù sao mọi người đều đã thân quen như vậy rồi. Cố Thanh Mộc liền không khách sáo.

Hai người sóng vai cùng nhau dạo bước trên con đường đầy cây xanh trong đại học Q. Buổi tối gió đêm thổi tới trên mặt cực kỳ mát mẻ. Giang Khuynh Ca mặc váy dài màu trắng bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bò. Tóc đẹp hơi hơi bay lên. Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo càng thêm dịu dàng động lòng người.

Cố Thanh Mộc nhìn gương mặt đẹp đẽ tinh tế của cô ấy. Thật ra cô ấy luôn cho cô một loại cảm giác rất quen thuộc, trong bóng tối như thể cô đã từng gặp ở đâu đó vậy.

Bước chân nhanh dần. Đi tới Bắc Hồ của đại học Q nổi tiếng trong các trường đại học. Bắc Hồ. Như tên của nó. Ở vào phía bắc trường học. Mặt hồ rộng lớn phẳng lặng mơ hồ có thể nhìn thấy bờ hồ. Mà ở phía trên Bắc Hồ có một cây cầu gỗ rất dài. Chiếc cầu gỗ được làm trông rất đẹp đẽ tinh xảo, lan can rất vững chắc. Vừa làm được mỹ quan. Lại đạt tới hiệu quả an toàn.

"Chúng ta đi qua đó nhìn xem." Ngón tay mảnh khảnh của Giang Khuynh Ca chỉ phía cây cầu trên Bắc Hồ. Mắt đẹp mang theo mong đợi.

Lúc này quanh Bắc Hồ đại học Q trên cơ bản không có ai. Hoàn cảnh chung quanh hết sức yên tĩnh. Hai người ghé vào lan can nhìn ra cảnh sắc xa xăm.

Trời dần tối, đèn nhỏ ngũ sắc trên cầu gỗ cũng lần lượt sáng lên. Làm cho quang cảnh lúc này tăng thêm một phần ấm áp.

Hai người đều không nói gì. Hưởng thụ sự yên bình và thoải mái giây phút này.

Thật lâu sau, vẫn là Giang Khuynh Ca mở miệng trước. Giọng cô ấy tuy rằng vẫn dịu dàng nhưng lại mang theo một phần xa xưa "A Mộc. Cậu có tin chúng ta quả thật đã quen biết từ lâu không?"

"Mình tin. Nhưng mà mình cảm giác mình chưa từng gặp qua cậu." Gió đêm thổi thoải mái tươi mới, Cố Thanh Mộc nỗ lực hồi tưởng. Nhưng mà thật sự không nhớ nổi ký ức trước kia cùng Giang Khuynh Ca.

"A Mộc. Mình kể cho cậu một câu chuyện nha." Giang Khuynh Ca nhìn hồ nước phẳng lặng kia. Đôi mắt dịu dàng dần dần rơi vào hồi ức.

"Đại khái là vào mười năm trước. Có một cô bé trở về từ thành phố B. Nhà bà nội cô bé ở trong một trấn nhỏ thành phố A. Mà khi đó ông nội bà nội cô bé cãi nhau. Sau đó bà nội mang cô bé trở lại quê quán của mình. Cô bé kia bởi vì một số nguyên nhân từ nhỏ đã không có bất kỳ bạn bè nào. Lúc mới vừa trở lại quê nhà, những đứa trẻ trong trấn ỷ vào người đông luôn bắt nạt cô bé. Cô bé không quen biết những người đó. Đương nhiên cũng không có ai giúp cô bé. Nhưng mà vì không để bà nội lo lắng. Cô bé trước nay cũng đều không nói cho bà nội biết." Giọng cô ấy tựa như mang theo hồi ức, nói.

"Cô bé kia là cậu. Đúng không?" Cố Thanh Mộc nhẹ giọng hỏi.

Giang Khuynh Ca mỉm cười với cô, ánh mắt thâm trầm. Tiếp tục nói "Có một ngày. Cô bé kia lại bị chặn ở ngõ nhỏ. Đám trẻ con kia cầm bùn đất ném vào cô bé. Còn hắt nước bẩn về phía cô bé. Ác ý mà cười nhạo nhục mạ cô bé. Dĩ nhiên cũng không có ai tới giúp cô bé. Lúc ấy thực vô phương ứng phó. Cũng không biết phải làm sao. Sau đó có một cô gái nhỏ đi tới. Giống như một tiểu anh hùng, đuổi đám trẻ kia đi. Tuyên bố nếu ai còn khi dễ cô bé kia, cô ấy sẽ đánh người đó. Hơn nữa cô gái nhỏ kia còn đưa cô bé về nhà. Trước khi rời đi đã cho cô bé một viên kẹo. Bảo cô bé không cần sợ hãi. Nếu ai lại bắt nạt cô bé thì bảo cô bé đi tìm cô ấy. Chỉ là sau đó, lúc cô bé lại bị bắt nạt đi tìm cô ấy, phát hiện hộ gia đình kia đã đi rồi." Vẻ mặt cô ấy bình tĩnh kể xong toàn bộ câu chuyện. Chỉ là ánh mắt nhìn mặt hồ có chút thất thần.

Cố Thanh Mộc nhìn sườn mặt của cô ấy, đôi mắt đen nhánh khó có thể tin, thanh âm có chút run rẩy nói " Có phải lúc đó cô bé kia mặc váy màu hồng không?"

"Đúng vậy. Cô bé ấy mặc váy màu hồng. Còn cô gái nhỏ giống như anh hùng kia mặc một chiếc áo ngắn tay màu lam nhạt. A Mộc. Cậu nhớ ra sao?" Cô ấy nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói.

"Không phải. Lúc đó là mình phải lên học tiểu học. Cho nên đã trở về nội thành thành phố A. Nhà bọn mình thật ra không dọn đi. Xin lỗi cậu. Lúc đó mình thật sự không nghĩ tới chỗ đó." Cố Thanh Mộc rũ thấp đôi mắt. Thật sự cảm thấy rất có lỗi.

"Cậu khẩn trương như vậy làm gì. Mình lại không trách cậu." Giang Khuynh Ca bật cười.

"Mình thật sự không ngờ. Sau đó cũng không biết cậu tới." Quả thật, trong trí nhớ mơ hồ, cô bé kia tuy rằng nhìn khí chất bất phàm, nhưng mà bẩn hề hề. Lúc đó cô cũng không nhìn rõ. Người ta lại đem cô nhớ sâu như vậy. Thật sự rất áy náy.

"Thế nào? Mình cùng trước kia khác biệt rất lớn sao?" Giang Khuynh Ca trêu đùa.

"Không có. Kỳ thật đều khá xinh đẹp." Cố Thanh Mộc sờ sờ đầu. Tuy rằng cô căn bản không nhớ rõ cô bé kia trông như thế nào. Nhưng mà cảm giác hẳn là trông vẫn thật xinh đẹp.

__________________

Editor có lời muốn nói: Đúng là edit, thật là ê đít (o_o)

2 đứa sắp về với nhau rồi, 2 đứa lại bằng tuổi, Tà không biết nên dùng xưng hô nào đây? Mọi người cho ý kiến với!!

Chapter
1 Chương 1: Trọng sinh
2 Chương 2: Lần đầu nhìn thấy
3 Chương 3: Phụ đạo*
4 Chương 4: Thẳng thắn
5 Chương 5: Mới quen
6 Chương 6: Lúng túng
7 Chương 7: Gặp lại
8 Chương 8: Bị thương
9 Chương 9: Thăm
10 Chương 10: Khó chịu
11 Chương 11: Trống rỗng
12 Chương 12: Về nhà
13 Chương 13: Hẹn cơm
14 Chương 14: Vô tình gặp được
15 Chương 15: Phức tạp
16 Chương 16: Bánh kem
17 Chương 17: Ngủ lại
18 Chương 18: Hồi ức
19 Chương 19: Ôn luyện
20 Chương 20: Kiên trì
21 Chương 21: Bạn bè
22 Chương 22: Cuối kỳ
23 Chương 23: Say rượu
24 Chương 24: Quê nhà
25 Chương 25: Năm mới
26 Chương 26: Tự hiểu
27 Chương 27: Kỳ thi tỉnh
28 Chương 28: Sinh nhật
29 Chương 29: Đoạt giải
30 Chương 30: Níu kéo
31 Chương 31: Độc thoại
32 Chương 32: Ghen
33 Chương 33: Trả thù
34 Chương 34: Mộng cảnh
35 Chương 35: Tỉnh lại
36 Chương 36: Tỷ tỷ
37 Chương 37: Đại học Q
38 Chương 38: Nhận sai
39 Chương 39: Quá khứ
40 Chương 40: Một đêm
41 Chương 41: Mua thuốc
42 Chương 42: Thích
43 Chương 43: Của mình
44 Chương 44: Ngọt ngào
45 Chương 45: Đàn anh
46 Chương 46: Tranh chấp
47 Chương 47: Vả mặt
48 Chương 48: Chợ đêm
49 Chương 49: Hành trình trở về
50 Chương 50: Tỏ tình
51 Chương 51: Khen thưởng
52 Chương 52: Đầu tư
53 Chương 53: Không có kết quả
54 Chương 54: Từ bỏ
55 Chương 55: Bảo đảm
56 Chương 56: Xuất ngoại
57 Chương 57: Phân lớp
58 Chương 58: Khai giảng
59 Chương 59: Bại lộ
60 Chương 60: Nấu cơm
61 Chương 61: Quà tặng
62 Chương 62: Suy đoán
63 Chương 63: Độc thoại
64 Chương 64: Ly biệt
65 Chương 65: Vô vọng
66 Chương 66: Quay đầu
67 Chương 67: Về nước
68 Chương 68: Rốt cuộc trở về
69 Chương 69: Theo dõi
70 Chương 70: Đấu tranh
71 Chương 71: Camera
72 Chương 72: Tai nạn giao thông
73 Chương 73: Buông tay
74 Chương 74: Nghiến răng
75 Chương 75: Ngàn năm
76 Chương 76: Cố tổng
77 Chương 77: Gặp mặt
78 Chương 78: Hậu đài
79 Chương 79: Tình tố
80 Chương 80: Mất khống chế
81 Chương 81: Xuất viện
82 Chương 82: Say rượu
83 Chương 83: Đối thoại
84 Chương 84: Hẹn gặp
85 Chương 85: Hỗn loạn
86 Chương 86: Không yêu
87 Chương 87: Ly hôn
88 Chương 88: Hôn lễ (Hoàn)
89 Chương 89: Cố - Diệp phiên ngoại 1
90 Chương 90: Cố - Diệp phiên ngoại 2
91 Chương 91: Cố - Diệp phiên ngoại 3
92 Chương 92: Cố - Diệp phiên ngoại 4
93 Chương 93: Đoạn - Giang phiên ngoại
94 Chương 94: Phiên ngoại - Kết thúc
95 Chương 95: Cố - Diệp kiếp trước kiếp này (1)
96 Chương 95-2: Cố - Diệp kiếp trước kiếp này (2) - Hoàn
Chapter

Updated 96 Episodes

1
Chương 1: Trọng sinh
2
Chương 2: Lần đầu nhìn thấy
3
Chương 3: Phụ đạo*
4
Chương 4: Thẳng thắn
5
Chương 5: Mới quen
6
Chương 6: Lúng túng
7
Chương 7: Gặp lại
8
Chương 8: Bị thương
9
Chương 9: Thăm
10
Chương 10: Khó chịu
11
Chương 11: Trống rỗng
12
Chương 12: Về nhà
13
Chương 13: Hẹn cơm
14
Chương 14: Vô tình gặp được
15
Chương 15: Phức tạp
16
Chương 16: Bánh kem
17
Chương 17: Ngủ lại
18
Chương 18: Hồi ức
19
Chương 19: Ôn luyện
20
Chương 20: Kiên trì
21
Chương 21: Bạn bè
22
Chương 22: Cuối kỳ
23
Chương 23: Say rượu
24
Chương 24: Quê nhà
25
Chương 25: Năm mới
26
Chương 26: Tự hiểu
27
Chương 27: Kỳ thi tỉnh
28
Chương 28: Sinh nhật
29
Chương 29: Đoạt giải
30
Chương 30: Níu kéo
31
Chương 31: Độc thoại
32
Chương 32: Ghen
33
Chương 33: Trả thù
34
Chương 34: Mộng cảnh
35
Chương 35: Tỉnh lại
36
Chương 36: Tỷ tỷ
37
Chương 37: Đại học Q
38
Chương 38: Nhận sai
39
Chương 39: Quá khứ
40
Chương 40: Một đêm
41
Chương 41: Mua thuốc
42
Chương 42: Thích
43
Chương 43: Của mình
44
Chương 44: Ngọt ngào
45
Chương 45: Đàn anh
46
Chương 46: Tranh chấp
47
Chương 47: Vả mặt
48
Chương 48: Chợ đêm
49
Chương 49: Hành trình trở về
50
Chương 50: Tỏ tình
51
Chương 51: Khen thưởng
52
Chương 52: Đầu tư
53
Chương 53: Không có kết quả
54
Chương 54: Từ bỏ
55
Chương 55: Bảo đảm
56
Chương 56: Xuất ngoại
57
Chương 57: Phân lớp
58
Chương 58: Khai giảng
59
Chương 59: Bại lộ
60
Chương 60: Nấu cơm
61
Chương 61: Quà tặng
62
Chương 62: Suy đoán
63
Chương 63: Độc thoại
64
Chương 64: Ly biệt
65
Chương 65: Vô vọng
66
Chương 66: Quay đầu
67
Chương 67: Về nước
68
Chương 68: Rốt cuộc trở về
69
Chương 69: Theo dõi
70
Chương 70: Đấu tranh
71
Chương 71: Camera
72
Chương 72: Tai nạn giao thông
73
Chương 73: Buông tay
74
Chương 74: Nghiến răng
75
Chương 75: Ngàn năm
76
Chương 76: Cố tổng
77
Chương 77: Gặp mặt
78
Chương 78: Hậu đài
79
Chương 79: Tình tố
80
Chương 80: Mất khống chế
81
Chương 81: Xuất viện
82
Chương 82: Say rượu
83
Chương 83: Đối thoại
84
Chương 84: Hẹn gặp
85
Chương 85: Hỗn loạn
86
Chương 86: Không yêu
87
Chương 87: Ly hôn
88
Chương 88: Hôn lễ (Hoàn)
89
Chương 89: Cố - Diệp phiên ngoại 1
90
Chương 90: Cố - Diệp phiên ngoại 2
91
Chương 91: Cố - Diệp phiên ngoại 3
92
Chương 92: Cố - Diệp phiên ngoại 4
93
Chương 93: Đoạn - Giang phiên ngoại
94
Chương 94: Phiên ngoại - Kết thúc
95
Chương 95: Cố - Diệp kiếp trước kiếp này (1)
96
Chương 95-2: Cố - Diệp kiếp trước kiếp này (2) - Hoàn