Chương 4: Tai họa

Hồ Nam nghe vậy thì tỏ ra bối rối.

- Chuyện đó ta không thể hứa với hai mẹ con con lúc này được, ta còn có việc quan trọng phải làm. Nhưng ta hứa, ta sẽ sớm quay lại đón cả hai người, như vậy có được không?

Lệ Quyên lại hỏi:

- Ông hứa là sẽ chăm sóc mẹ của con thật tốt phải không?

Hồ Nam gật đầu:

- Phải. Ta sẽ chăm sóc cho cả hai mẹ con con thật tốt.

Lệ Quyên quay lại nhìn mẹ. Nhật Lan mỉm cười dịu dàng hỏi cô bé:

- Cha con đã hứa như vậy rồi con gái có thể nhận cha chưa?

Lệ Quyên phụng phịu gật gật đầu. Hồ Nam dang rộng tay âu yếm gọi:

- Con là Quyên nhi đúng không? Nào... lại đây với cha!

Lệ Quyên sà vào vòng tay của Hồ Nam. Ông bế thốc cô bé lên, nhẹ thơm lên đôi má non mềm của con gái.

- Quyên nhi, gọi cha nào!

- Không gọi!

- Sao thế?

- Không muốn gọi!

Nhật Lan gằn giọng:

- Quyên nhi!

Lệ Quyên phụng phịu:

- Cha...

Hồ Nam và Nhật Lan nhìn nhau bật cười. Sau đó ông nghe trong lòng mình có giọng nói non nớt cất lên:

- Cha, hôm nay là sinh nhật của con, cha không định tặng quà cho con sao?

- Có. Đương nhiên là có.

Lệ Quyên lập tức háo hức hỏi:

- Quà gì vậy cha?

- Đợi cha một chút.

Hồ Nam đặt Lệ Quyên xuống rồi lấy trong người ra một miếng ngọc bội bằng cẩm thạch tím, cũng chính là miếng ngọc Nhật Lan tặng ông trong ngày chia tay lần trước. Chỉ thấy ông bẻ đôi miếng ngọc, một nửa có dây ông quàng qua đeo vào cổ Lệ Quyên, một nửa ông giữ lại.

- Nửa miếng ngọc bội này là quà sinh nhật cha tặng con, cũng chính là vật làm tin giữa hai cha con ta, con phải giữ cho kĩ nhé. Bởi vì ta còn việc phải làm, tạm thời ta chưa thể bên mẹ và con được. Ít lâu nữa ta sẽ quay lại đón hai người. Cũng là lúc hai nửa mảnh ngọc bội này hợp lại thành một mảnh, một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ bên nhau!

Nhật Lan nhìn thấy hai cha con tỏ ra thân thiết, và qua bao năm chàng vẫn giữ miếng ngọc mình trao cho thì trong lòng mừng rỡ: "Vậy ra xa cách bao lâu nay hình bóng của mình trong lòng chàng vẫn chưa phai nhạt, bao nhiêu đó quả đã đủ lắm rồi!”

Hồ Nam lại cúi hôn vào má đứa con gái nhỏ rồi định nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên từ một góc khuất có bóng người bước ra, người đó vừa tiến ra vừa cất tiếng nói, giọng ấy là của nữ nhân.

- Hạnh phúc bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi! Hồ Nam, tôi thật bất ngờ khi biết được con người thật của ông, chẳng những đa tình mà còn dối trá.

Dứt câu, người kia cũng đã hiện diện trước mắt mọi người, là một người phụ nữ tuổi đời chưa đến tam tuần, dung nhan mười phần mĩ lệ. Hồ Nam vừa trông thấy lập tức kinh hãi kêu lên:

- Kim Cúc! Sao nàng lại ra đây?

Người phụ nữ ấy là Bạch Kim Cúc - người vợ chính thức được cha mẹ cưới hỏi của Hồ Nam ngày trước!

Kim Cúc nhếch nửa môi thành nụ cười mai mỉa, giọng vẫn ấm đều nhưng trong lời nói đó chứa đầy cay nghiệt:

- Chàng lại hỏi thiếp một câu ngớ ngẩn nữa rồi. Nơi này chàng đến được thì tại sao thiếp lại không đến được. Chỉ có chút bất ngờ là chàng đến đây chỉ để gặp một người! Có phải vị tiểu thư này chính là người đã khiến cho chàng và thiếp phải sống trong cảnh đồng sàng dị mộng suốt mấy năm qua?

Hồ Nam run giọng:

- Nàng... cũng biết?

- Chàng nghĩ rằng thiếp không biết hay sao? Chàng đã quên rằng phụ nữ là những người có con mắt tinh đời nhất thế gian sao? Trước đây khi chàng vừa cưới thiếp về thiếp đã biết trong lòng chàng đã có tình yêu khác, nhưng nhất thời thiếp không thể tìm ra người đó là ai, đang ở nơi nào...

Bỗng dưng nghe người xa lạ mới đến nói luyên thuyên, Nhật Lan ngơ ngác hỏi:

- Hồ Nam, ông quen người này sao, cô ta đang nói nhăng nói cuội cái gì thế?

Không để Hồ Nam trả lời, Kim Cúc đã nói chen vào:

- Ta là vợ của anh ta.

Nhật Lan kinh ngạc nhìn Hồ Nam:

- Cô ta là vợ ông sao? Phải vậy không, ông nói gì đi!

Hồ Nam chưa kịp nói gì, Kim Cúc đã lại nói:

- Đúng vậy.

Nhật Lan kinh nghi nói:

- Không đúng. Lúc gặp nhau rõ ràng ông đã nói với tôi là ông chưa có vợ. Có phải vậy không Hồ Nam, ông mau nói gì đi!

Kim Cúc không đợi Hồ Nam biện bạch đã quát lên.

- Nói đùa! Lời của nam nhân ngươi cũng tin sao? Ta mới là vợ chính thức của anh ta, được cha mẹ anh ta đích thân mang sính lễ đến hỏi cưới. Hồ Nam chàng nói đi.

Nhật Lan lắc đầu:

- Ta không tin!

Kim Cúc cao giọng:

- Nhưng đó là sự thật, Hồ Nam chàng nói gì đi chứ!

Nhật Lan xen lời:

- Không đúng, tôi đã sinh con cho ông, chỉ có tôi mới là vợ của ông. Hồ Nam, ông mau nói gì đi.

Kim Cúc cắt ngang:

- Ta mới là vợ của chàng, chỉ có ta mới là vợ của chàng! Hồ Nam, chàng nói gì đi, nếu không chàng đừng trách thiếp.

Hồ Nam kinh ngạc hỏi:

- Kim Cúc... nàng định làm gì?

Kim Cúc đanh mặt đáp:

- Thiếp sẽ tự mình kết thúc chuyện này!

Hồ Nam chỉ kịp kêu lên "Khoan đã!" thì Kim Cúc đã động thủ, nàng rút kiếm tung mình lao về phía Nhật Lan, đồng thời quát lên:

- Chàng hãy đứng yên không cần nói gì thêm nữa! Chờ thiếp giết ả xong thì mọi chuyện sẽ được yên ổn ngay thôi.

Hồ Nam hoảng hốt vội buông Lệ Quyên xuống định lao lại ngăn cản Kim Cúc nhưng đã muộn. Không phải Nhật Lan bị hại mà là chiếc đàn trong tay nàng đã rời đi, nàng ném thẳng nó vào thanh kiếm thép của Kim Cúc. Chiếc đàn vỡ tan tành. Tay trái ném đàn, tay phải Nhật Lan luồn xuống gầm bàn, chỉ một thoáng trong tay nàng đã có thanh kiếm thép, sắc thép xanh đến rợn người, hiển nhiên nó là một thanh bảo kiếm. Rút kiếm rồi nàng cũng tung mình nhảy lên, tay kiếm phạt ngang, giọng nàng bỗng trầm lại:

- Được thôi! Ngươi muốn kết thúc ta sẽ giúp ngươi, nhưng người phải chết không phải ta mà là nữ quỷ nhà ngươi. Ta không quan tâm điều gì cả, kể từ giờ phút này Hồ Nam chỉ có thể là người của ta. Ta không cần bận tâm trước đây ông ta có bao nhiêu nhân tình, bao nhiêu thê thiếp!

Ban đầu Kim Cúc chỉ nghĩ Nhật Lan là một tiểu thư khuê các, yếu đuối như bao nhiêu nàng tiểu thư khác. Nên nàng định thừa lúc Hồ Nam chưa kịp có phản ứng bảo vệ nhân tình, nàng ra tay tiên hạ thủ vi cường. Nhưng Kim Cúc không ngờ được Nhật Lan lại có một thân công phu tuyệt đỉnh. Chỉ sau vài ba chiêu Nhật Lan đã đánh bay vũ khí của Kim Cúc, đồng thời hạ đo ván tình địch, mũi kiếm lạnh ngắt kề vào cổ. Hồ Nam cũng phải bàng hoàng chết lặng trước sự quyết liệt của Nhật Lan.

- Hồ lang, cứu thiếp với…

Là tiếng thét của Kim Cúc! Nàng đang nằm dưới đất, có vẻ như đã bị thương nhất thời không ngồi lên nổi. Kiếm trong tay Nhật Lan chỉ một chút nữa thôi sẽ lướt qua chiếc cổ trắng xanh ngà ngọc của nàng. Kim Cúc vội vàng gào thét, Hồ Nam nghe gọi giật mình vội vàng kêu lên theo quán tính:

- Xin hãy lưu tình…

Kim Cúc đã không còn hy vọng đành nhắm mắt và chờ chết. Nhưng không, thanh kiếm của Nhật Lan đã dừng lại. Nàng quay lại nhìn chầm chầm vào Hồ Nam, giọng nàng lộ rõ sự bi thương:

- Cuối cùng ông cũng chịu lên tiếng rồi sao? Nhưng lại là những lời bảo vệ mạng sống cho người đàn bà khác. Ông yêu thương ả lắm sao? Ông nói thật đi ông có thương tôi không, trái tim ông có dành cho tôi hay không hay chỉ dành cho người đàn bà đó…

Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng Hồ Nam không thể nói gì thêm được nữa, chàng chỉ lặng im. Với Nhật Lan, nàng trông rất giống với người yêu cũ mà chàng ngỡ rằng đã chết, nhờ dung mạo đó của nàng, chàng có chút tình cảm với nàng. Còn với Kim Cúc, cả hai đã có những tháng năm chung chăn chung gối, mặc dù sự kết đôi ấy ban đầu không do tình yêu mà thành nhưng theo năm tháng trong tim ít nhiều cũng nhen nhóm nghĩa tình. Giờ Nhật Lan lại hỏi vậy Hồ Nam không thể nói lên rằng mình thật sự yêu ai trong hai người họ.

Nhật Lan chờ đợi nhưng không thấy Hồ Nam trả lời, nàng lạnh lùng hỏi:

- Ông không thể trả lời sao? Ông vốn không thể quyết định bỏ ai chọn ai trong cuộc chiến này sao? Đã vậy tại sao ông không cho tôi và ả được tự do quyết định sự sinh tồn của bản thân?

Hồ Nam còn đang ngập ngừng không biết nói sao thì giọng Kim Cúc lại vang lên ở một khoảng xa xa:

- Chàng không trả lời ngươi vì chàng không hề yêu ngươi đấy. Cho dù trước đây chàng có thật lòng yêu ngươi hay không thì xa cách bao năm cái tình đó chàng cũng đã quên rồi. Các người chỉ còn quan hệ với nhau vì đứa nhỏ này! Nó là sợi dây duy nhất cột hai người lại, ta chỉ cẩn cắt đứt thì không còn gì nữa...

Trên môi Kim Cúc là nụ cười cay độc. Nghe vậy Nhật Lan và Hồ Nam cùng quay phắt về hướng phát ra giọng nói, cả hai lập tức giật bắn người. Lệ Quyên đã bị Kim Cúc dồn đứng vào một góc, ả đứng chắn giữa cô bé và những người còn lại, hiện giờ dù là ai muốn làm gì cũng đã quá muộn.

Dưới ánh nến lung linh, thanh kiếm thép trên tay Kim Cúc phả ra tia sáng lạnh lẽo. Mặt Lệ Quyên đã tái đi vì sợ hãi nhưng cô bé vẫn chưa òa lên khóc. Nhật Lan cũng hốt hoảng trong lòng, quả thật đứa con gái này chính là mối dây liên hệ giữa nàng và Hồ Nam. Và cũng là nguồn sống duy nhất của nàng trong suốt năm năm qua. Nàng không thể tưởng tượng được một ngày nào đó nàng phải mất đi đứa con này. Nhật Lan kêu lên như thét:

- Dừng tay! Đừng làm hại con ta…

Nhưng cùng theo tiếng kêu của Nhật Lan lưỡi kiếm của Kim Cúc đã phóng thẳng về phía Lệ Quyên. Lưỡi kiếm thép tỏa sắc xanh lạnh lẽo, cùng với nét mặt khủng bố như muốn ăn tươi nuốt sống đứa trẻ thơ trước mặt, ánh mắt sắc ngọt như xuyên thấu con tim non nớt của Lệ Quyên. Giây phút ấy, gương mặt, ánh mắt ấy đã vĩnh viễn đi vào tâm trí Lệ Quyên cùng với nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, dù rất sợ hãi nhưng cô bé Lệ Quyên vẫn không hề khóc. Khi lưỡi kiếm đã gần kề, khát vọng sống trong cô bé bùng dậy, Lệ Quyên ngã người lăn nhanh qua để tránh thanh kiếm của Kim Cúc. Tránh được rồi cô bé chống tay vào tường mượn lực lăn người ngược lại, mau lẹ luồn qua được thế công vội vàng của Kim Cúc. Khi Kim Cúc định thần lại cô bé con kia đã ở sau lưng nàng, cô bé đã được mẹ đón vào lòng đang oà lên khóc. Nhật Lan nhẹ xoa đầu con gái dỗ dành:

- Đừng sợ, có mẹ đây.

Chỉ cần một tiếng nói của nàng, Lệ Quyên liền gật gật đầu rồi nín khóc. Cả Hồ Nam và Kim Cúc cứ thế nhìn sững vào hai mẹ con nàng.

Vừa rồi mục tiêu tấn công chỉ là đứa bé miệng còn hôi sữa, nên Kim Cúc đinh ninh rằng trẻ con thì có biết gì nên có phần hời hợt. Nào ngờ đứa bé này tuy mới vừa năm tuổi nhưng là con cháu của một gia đình nhà võ, ít nhiều cũng được dạy vài thế võ phòng thân. Lệ Quyên lại là một đứa trẻ thiên bẩm thông minh, kiên cường và bình tĩnh, nên cô bé đã ngoạn mục thoát vòng nguy hiểm. Kim Cúc chỉ còn biết đứng ngẩn ngơ nhìn.

Nhật Lan giao Lệ Quyên cho A nô bế. Xong nàng liền vung kiếm tiến về phía Kim Cúc đang đứng. Giọng nàng trầm đặc:

- Ngươi đã làm con gái ta sợ hãi, ngươi phải trả giá cho hành động của mình. Mau khoanh tay chịu chết đi!

Kim Cúc hoảng sợ bước lùi. Hồ Nam định lên tiếng khuyên can nhưng ngay lúc đó từ ngoài một mũi tên to tướng bay vụt vào, đầu mũi tên ấy có tẩm dầu và đang bị đốt cháy. Lửa đầu mũi tên cháy rất mạnh đến nỗi cả giông gió ngoài trời cũng không làm nó tắt đi được. Mũi tên bay vào phòng kín nó cắm ngay bức rèm bằng lụa, lửa lập tức bùng lên, tiếp theo sau đó là hàng loạt mũi tên cũng có lửa lao vùn vụt vào phòng, gian phòng trống trải thoáng chốc bị ngập trong biển lửa.

Những con người trong phòng mới vừa tranh chấp với nhau một chữ tình đó, lửa lòng chừng như không thể dập tắt, nhưng khi ngọn lửa nọ bùng lên lập tức dập được lửa lòng. Cả thảy người trong phòng đều dẹp bỏ chuyện vừa qua nhanh chân phóng vội ra ngoài...

Nhưng khi tất cả ra khỏi phòng thì... Hỡi ơi, Tống gia trang gần như ngập chìm trong biển lửa, không thể nào nhận ra đâu mới là lối thoát an toàn. Trong sơn trang lại xuất hiện những kẻ áo đen, che kín mặt, điên cuồng chém giết mọi người, tiếng kêu thảm vang rền. Bọn áo đen nọ túm được bất kỳ ai cũng đều quát hỏi:

“Bản đồ để ở đâu? Bản đồ đâu?”

Những người trong sơn trang ai trả lời “Không biết!” đều bị bọn chúng giết không chút tiếc thương. Thảm cảnh hiện ra trước mắt, cả Nhật Lan lẫn A nô đều không biết phải làm sao. A nô bế Lệ Quyên trên tay, quay lại gọi Nhật Lan:

- Tiểu thư. Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Nhật Lan hét lớn trong tiếng lửa cháy rào rào:

- Mau đưa Quyên nhi ra khỏi chỗ này, ta sẽ đi tìm phụ thân và mẫu thân rồi thoát ra sau.

Nói rồi Nhật Lan lao vút người đi, A nô kêu với theo:

- Nguy hiểm lắm tiểu thư!

Nhưng bóng Nhật Lan đã khuất vào biển lửa. Mây trời vẫn còn đen nghịch đó vậy mà không hề rơi một giọt mưa nào, chỉ có gió như lốc xoáy cuồng phong góp thêm sức mạnh cho ngọn lửa bùng lên. Tai họa cứ thế ập xuống, Tống gia trang mỗi lúc càng ngập chìm sâu trong biển lửa!

Lửa cháy phả hơi khói ngạt người và sức nóng kinh hoàng. A nô vẫn bế Lệ Quyên trên tay lao người qua rừng lửa, nàng luồn lách bằng mọi cách để lẩn tránh bọn người xâm nhập gia trang. Nàng cố gắng bảo vệ cho Lệ Quyên được an toàn, còn sự an nguy của mình thì nàng không màng đến nữa. Đó là trách nhiệm của một người hầu.

Đang lúc vội vã, bất ngờ A nô bị một gã cao to lực lưỡng chộp lưng quát tướng lên:

- Bản đồ để ở đâu, muốn sống thì nói thật bằng không thì ta giết!

A nô hơi hốt hoảng, đáp:

- Tôi... tôi không biết!

Gã kia định vung đao chém Lệ Quyên cùng A nô thì Lệ Quyên kêu lên:

- Chị ta không biết nhưng ta biết.

Thanh đao đang "rơi" xuống lập tức dừng lại, sau đó là ba bốn giọng nói:

- Nó ở đâu?

Lệ Quyên không hề tỏ ra sợ sệt, trả lời:

- Tờ giấy cũ nát đó nằm trong phòng mẹ ta, nhưng các người phóng hỏa chắc nó cháy rụi rồi, các người không cần tìm nữa làm gì cho mất công.

Một tên trong bọn áo đen hét to bực tức:

- Láo, thứ quan trọng vậy các người nhất định để ở một nơi an toàn, lửa này không thể nào ảnh hưởng nó được. Con a đầu này mới ngần ấy tuổi đã biết nói dối như vậy, để mi lớn lên sẽ thế nào. Hãy chết đi…

Gã vừa nói vừa vung đao chém A nô và Lệ Quyên. A nô xoay người dùng thân thể mình bảo vệ chủ nhân, lưng nàng liền bị chém một vết dài, máu lập tức túa ra. A nô cắn chặt răng nén tiếng rên rỉ tung người nhảy vào biển lửa, đôi tay nàng vẫn ôm chặt Lệ Quyên trong lòng, nàng liều mạng chạy băng qua tầng tầng vòng lửa. Lệ Quyên lo lắng kêu lên:

- A nô tỷ...

A nô gượng cười, trấn an cô bé:

- Tỷ không sao, tỷ vẫn còn có thể bảo vệ được cho tiểu thư…

Chapter
1 Chương 1: Khởi đầu
2 Chương 2: Tống gia
3 Chương 3: Bắt đầu
4 Chương 4: Tai họa
5 Chương 5: Lưu lạc
6 Chương 6: Cầu y
7 Chương 7: Cầm thiên công
8 Chương 8: Tiểu sơn
9 Chương 9: Ước định
10 Chương 10: Ánh sáng
11 Chương 11: Chuyện xưa
12 Chương 12: Truyền thuyết
13 Chương 13: Biệt ly
14 Chương 14: Hà gia
15 Chương 15: vào đời
16 Chương 16: Linh lung lầu
17 Chương 17: Phụng nga
18 Chương 18: Bình an
19 Chương 19: Hạnh văn tuấn kiệt
20 Chương 20: Phiêu bạt
21 Chương 21: Huyết tử
22 Chương 22: Anh hùng hội
23 Chương 23: Huỳnh hoa
24 Chương 24: Cứu người
25 Chương 25: Chữa trị
26 Chương 26: Bại lộ
27 Chương 27: Hợp tác
28 Chương 28: Thổ lộ
29 Chương 29: Rời đi
30 Chương 30: Hắc phong trại
31 Chương 31: Số mệnh?
32 Chương 32: Tái ngộ
33 Chương 33: Đánh cược
34 Chương 34: Bình an trấn
35 Chương 35: Hồ kỳ sơn trang
36 Chương 36: Hồ kỳ sơn trang
37 Chương 37: Trùng phùng
38 Chương 38: Hồ kỳ
39 Chương 39: Đồng hành
40 Chương 40: Tây kim sơn
41 Chương 41: Tin tức
42 Chương 42: Phản đối
43 Chương 43: Thỏa hiệp
44 Chương 44: Âm mưu
45 Chương 45: Oan khuất
46 Chương 46: Phụ thân?
47 Chương 47: mẫu thân
48 Chương 48: Chân tướng
49 Chương 49: nhiệm vụ
50 Chương 50: Lá rụng về cội
51 Chương 51: Bi thương
52 Chương 52: Tiếp cận
53 Chương 53: Tuyên chiến
54 Chương 54: Tái hợp
55 Chương 55: Chiếu thư
56 Chương 56: Xâm nhập
57 Chương 57: Tìm kiếm
58 Chương 58: Thiên kiếm
59 Chương 59: Thoát thân
60 Chương 60: Hoàng cung
61 Chương 61: Dạ yến
62 Chương 62: Trở về
63 Chương 63: Chìa khóa?
64 Chương 64: Bản đồ
65 Chương 65: Nhân tuyển
66 Chương 66: Độc hương
67 Chương 67: Khổ chiến
68 Chương 68: Xuất phát
69 Chương 69: Khai chiến
70 Chương 70: Rừng hoang
71 Chương 71: Đại xà
72 Chương 72: Tứ quái
73 Chương 73: Mai hoa độc châm
74 Chương 74: Hứa hẹn
75 Chương 75: Sang sông
76 Chương 76: Nội gián
77 Chương 77: Đông đô hồ thành
78 Chương 78: Cùng huyết thống
79 Chương 79: Hy sinh
80 Chương 80: Bất tử
81 Chương 81: Cầm chân
82 Chương 82: Hạnh nguyên
83 Chương 83: Từ bỏ
84 Chương 84: Kết thúc
85 Chương 85: Đoàn viên
86 Chương 86: Hạ khắc triệu
87 Chương 87: Sát thủ
88 Chương 88: Tiếp cận
89 Chương 89: Phạm trọng điền
90 Chương 90: Đền tội
91 Chương 91: Dâm tặc
92 Chương 92: Giăng bẫy
93 Chương 93: Hỏi cưới
94 Chương 94: Hiểu lầm
95 Chương 95: Cố nhân
96 Chương 96: Điều trị
97 Chương 97: Minh tâm
98 Chương 98: An bày
99 Chương 99: Bức tử
100 Chương 100: Đuổi xua
101 Chương 101: Đòi nợ
102 Chương 102: Từ quan
103 Chương 103: Tác hợp
104 Chương 104: Gương vỡ
105 Chương 105: Huyền cầm
106 Chương 106: Dạ khúc
107 Chương 107: Phục kích
108 Chương 108: Sự thật
109 Chương 109: Dương thanh phong
110 Chương 110: Tổng kết
111 Chương 111: Sự thật
112 Chương 112: Xích y
113 Chương 113: Hạ vũ
114 Chương 114: Bóng tối
115 Chương 115: Tình người
116 Chương 116: Ước định 25 năm
117 Chương 117: Truyền nhân
118 Chương 118: Tổ ấm
119 Chương 119: Đông hải
120 Chương 120: Giải độc
121 Chương 121: Ruồng rẫy
122 Chương 122: Hoa nở mùa xuân
123 Chương 123: Ngày trở về
124 Chương 124: Gặp lại
125 Chương 125: Phù sinh y quán
126 Chương 126: Nhận tổ quy tông
127 Chương 127: Cẩm tú
128 Chương 128: Đoạt hồng đăng
129 Chương 129: Tương tư
130 Chương 130: Báo thù
131 Chương 131: Về lại nơi bắt đầu
Chapter

Updated 131 Episodes

1
Chương 1: Khởi đầu
2
Chương 2: Tống gia
3
Chương 3: Bắt đầu
4
Chương 4: Tai họa
5
Chương 5: Lưu lạc
6
Chương 6: Cầu y
7
Chương 7: Cầm thiên công
8
Chương 8: Tiểu sơn
9
Chương 9: Ước định
10
Chương 10: Ánh sáng
11
Chương 11: Chuyện xưa
12
Chương 12: Truyền thuyết
13
Chương 13: Biệt ly
14
Chương 14: Hà gia
15
Chương 15: vào đời
16
Chương 16: Linh lung lầu
17
Chương 17: Phụng nga
18
Chương 18: Bình an
19
Chương 19: Hạnh văn tuấn kiệt
20
Chương 20: Phiêu bạt
21
Chương 21: Huyết tử
22
Chương 22: Anh hùng hội
23
Chương 23: Huỳnh hoa
24
Chương 24: Cứu người
25
Chương 25: Chữa trị
26
Chương 26: Bại lộ
27
Chương 27: Hợp tác
28
Chương 28: Thổ lộ
29
Chương 29: Rời đi
30
Chương 30: Hắc phong trại
31
Chương 31: Số mệnh?
32
Chương 32: Tái ngộ
33
Chương 33: Đánh cược
34
Chương 34: Bình an trấn
35
Chương 35: Hồ kỳ sơn trang
36
Chương 36: Hồ kỳ sơn trang
37
Chương 37: Trùng phùng
38
Chương 38: Hồ kỳ
39
Chương 39: Đồng hành
40
Chương 40: Tây kim sơn
41
Chương 41: Tin tức
42
Chương 42: Phản đối
43
Chương 43: Thỏa hiệp
44
Chương 44: Âm mưu
45
Chương 45: Oan khuất
46
Chương 46: Phụ thân?
47
Chương 47: mẫu thân
48
Chương 48: Chân tướng
49
Chương 49: nhiệm vụ
50
Chương 50: Lá rụng về cội
51
Chương 51: Bi thương
52
Chương 52: Tiếp cận
53
Chương 53: Tuyên chiến
54
Chương 54: Tái hợp
55
Chương 55: Chiếu thư
56
Chương 56: Xâm nhập
57
Chương 57: Tìm kiếm
58
Chương 58: Thiên kiếm
59
Chương 59: Thoát thân
60
Chương 60: Hoàng cung
61
Chương 61: Dạ yến
62
Chương 62: Trở về
63
Chương 63: Chìa khóa?
64
Chương 64: Bản đồ
65
Chương 65: Nhân tuyển
66
Chương 66: Độc hương
67
Chương 67: Khổ chiến
68
Chương 68: Xuất phát
69
Chương 69: Khai chiến
70
Chương 70: Rừng hoang
71
Chương 71: Đại xà
72
Chương 72: Tứ quái
73
Chương 73: Mai hoa độc châm
74
Chương 74: Hứa hẹn
75
Chương 75: Sang sông
76
Chương 76: Nội gián
77
Chương 77: Đông đô hồ thành
78
Chương 78: Cùng huyết thống
79
Chương 79: Hy sinh
80
Chương 80: Bất tử
81
Chương 81: Cầm chân
82
Chương 82: Hạnh nguyên
83
Chương 83: Từ bỏ
84
Chương 84: Kết thúc
85
Chương 85: Đoàn viên
86
Chương 86: Hạ khắc triệu
87
Chương 87: Sát thủ
88
Chương 88: Tiếp cận
89
Chương 89: Phạm trọng điền
90
Chương 90: Đền tội
91
Chương 91: Dâm tặc
92
Chương 92: Giăng bẫy
93
Chương 93: Hỏi cưới
94
Chương 94: Hiểu lầm
95
Chương 95: Cố nhân
96
Chương 96: Điều trị
97
Chương 97: Minh tâm
98
Chương 98: An bày
99
Chương 99: Bức tử
100
Chương 100: Đuổi xua
101
Chương 101: Đòi nợ
102
Chương 102: Từ quan
103
Chương 103: Tác hợp
104
Chương 104: Gương vỡ
105
Chương 105: Huyền cầm
106
Chương 106: Dạ khúc
107
Chương 107: Phục kích
108
Chương 108: Sự thật
109
Chương 109: Dương thanh phong
110
Chương 110: Tổng kết
111
Chương 111: Sự thật
112
Chương 112: Xích y
113
Chương 113: Hạ vũ
114
Chương 114: Bóng tối
115
Chương 115: Tình người
116
Chương 116: Ước định 25 năm
117
Chương 117: Truyền nhân
118
Chương 118: Tổ ấm
119
Chương 119: Đông hải
120
Chương 120: Giải độc
121
Chương 121: Ruồng rẫy
122
Chương 122: Hoa nở mùa xuân
123
Chương 123: Ngày trở về
124
Chương 124: Gặp lại
125
Chương 125: Phù sinh y quán
126
Chương 126: Nhận tổ quy tông
127
Chương 127: Cẩm tú
128
Chương 128: Đoạt hồng đăng
129
Chương 129: Tương tư
130
Chương 130: Báo thù
131
Chương 131: Về lại nơi bắt đầu