Chương 40: Khúc khuỷu hơn một chút

Chẳng rõ vì đâu, cả đời này Khương Tiểu Trinh làm chuyện gì cũng đều khúc khuỷu quanh co hơn người khác.

Cô thích ứng chậm với đời sống học đường hơn các học sinh khác, bị lưu ban hai năm; dậy thì thì nhiều hormones hơn người ta, mặt mãi mà không tiêu được mụn dậy thì; tới trường mới, cô muốn làm cán bộ lớp như trước kia, tiếp tục tranh cử vài chức vụ nữa mà đều trượt cả.

Lòng cô mãnh liệt muốn thoát khỏi vẻ ngoài bây giờ. Vào sáng sớm, nghỉ trưa, buổi tối sau khi làm xong bài tập về nhà, cô đều vận động hùng hục để tiêu hao mỡ trên người. Mặc dù cơ thể đau nhức khó chịu, nhưng cô cũng không chịu dừng lại.

Thân thể quá nặng nề, lại thêm sự gia tăng đột ngột của những bài tập thể dục cường độ cao, dẫn tới việc một hôm nọ, sau khi chạy bộ đêm, Khương Tiểu Trinh được Từ Mỹ Nhân đưa vào bệnh viện vì cơn đau chân không thể chịu đựng nổi.

Sau khi khám, bác sĩ kết luận là gân gót chân đã đứt, phải tiến hành phẫu thuật ngay đêm hôm ấy.

Bó bột 6 tuần, kèm theo một thời kỳ dài để phục hồi chức năng.

Khương Tiểu Trinh quyết tâm giảm chi tiêu cho gia đình mình, nhưng số tiền thuốc men xảy ra bất thình lình này lại tăng thêm một khoản vào tiền nợ.

Cô bóp thật mạnh vào lớp mỡ trên cánh tay mình. Khương Tiểu Trinh chìm trong lặng lẽ thật lâu, tự mình giận mình.

Tuy rằng Từ Mỹ Nhân chưa nói ra bao giờ, nhưng bà thấy rằng con gái mình đang lén lút trưởng thành.

Con bé muốn trở nên giỏi giang, muốn trở nên xinh đẹp.

Sau lần vay tiền trước đấy, Từ Mỹ Nhân và Phạm Tú Tuệ thường xuyên qua lại với nhau hơn. Nhờ lời giới thiệu của Phạm Tú Tuệ, Từ Mỹ Nhân bắt đầu đi học nghề ở tiệm làm đẹp của một người bạn của dì. Bà học mấy ngón nghề như xăm mày, giác hơi, mát xa, trang điểm, làm móng gì gì đấy.

Trước kia, Từ Mỹ Nhân mang thân phận bà chủ đã là khách quen của các cửa hiệu làm đẹp, bà biết rõ nếu làm ăn tốt mảng này thì có thể kiếm được rất nhiều lãi. Thêm nữa, Phạm Tú Tuệ cũng thuyết phục bà: “Chị xem tay chị đi, mềm như thế này, vừa nhìn đã biết không phải là bàn tay hay làm việc nặng. Khuôn mặt của chị trời sinh đã xinh đẹp, đây là chiêu bài tốt nhất. Chờ chị học mấy năm, tay nghề giỏi, nhiều quan hệ, chị có thể sang cửa hàng quần áo của em, em sẽ để chỗ cho chị kinh doanh.”

Dựa vào khoản tiền bồi thường tai nạn lao động của chồng, Phạm Tú Tuệ đi từ quê lên phố, điều ấy không chỉ dựa vào vận may, mà còn cả đầu óc của dì nữa. Những lời dì nói với Từ Mỹ Nhân, câu nào cũng có cái lý của nó.

Cho nên mặc dù phải đi học nghề theo người ta, ban đầu lương lậu không cao, công việc lại cực, nhưng Từ Mỹ Nhân vẫn vô cùng biết ơn Phạm Tú Tuệ, lựa chọn tiếp nhận công việc này.

Khi Khương Tiểu Trinh bó thạch cao, nằm trên giường bệnh nhìn lên trần nhà, Từ Mỹ Nhân nói với cô.

“Chờ mẹ học xong ngón nghề làm đẹp, Tiểu Trân sẽ là khách hàng miễn phí, sau này Tiểu Trân sẽ trở nên cực kỳ cực kỳ xinh đẹp.”

Khương Tiểu Trinh quay đầu, nhìn về phía mẹ cô.

“Mẹ,” cô nói: “Mẹ biết không, đây là lần đầu tiên mẹ chủ động thừa nhận việc con không đủ xinh đẹp.”

Từ Mỹ Nhân bấy giờ mới nhận ra mình lỡ lời, bà run sợ trong lòng, nhìn đăm đăm vào mắt Khương Tiểu Trinh.

Ngoài dự đoán, bà không tìm thấy trong đó bất kỳ cảm xúc tiêu cực u ám nào, đôi mắt Khương Tiểu Trinh thậm chí còn mang theo ý cười.

Lời giải thích đã tới bên miệng Từ Mỹ Nhân lại bị bà nuốt hết xuống vì nụ cười kia.

Bà mím môi, cũng cười với con gái: “Ừ.”

Như trước kia chúng ta đã nhắc đến, Khương Tiểu Trinh làm chuyện gì cũng khó khăn vất vả hơn người bình thường.

Cho nên trong hai năm còn lại của thời cấp 3, cô vẫn xấu xí mập mạp, không giảm béo thành công. Ngoài hai đứa bạn thân không suy suyển, thì duyên phận của cô với mọi người vẫn tồi y như cũ.

Tới năm lớp 12, lớp phó lao động của lớp xin thôi chức vụ vì việc học nặng nề, Khương Tiểu Trinh vẫn nhiệt tình như trước, được giáo viên chủ nhiệm giao cho chức cán bộ lớp theo ý nguyện của cô.

Học viện nghệ thuật nơi Hà Ngọc theo học về cơ bản là không nhận sinh viên không thuộc ngành nghệ thuật, phạm vi lựa chọn của Khương Tiểu Trinh rất hẹp.

Cuối cùng cô quyết định lấy chuyên ngành “Thiết kế công nghiệp” làm nguyện vọng 1.

Hôm đi ra khỏi nơi tổ chức cuộc thi đại học, Khương Tiểu Trinh vào tiệm tạp hóa ngoài cổng trường mua một chai nước uống.

Đây vẫn là loại trà mà cô và Hà Ngọc từng mua trước kia, có giải thưởng “Tặng thêm chai nữa”.

Khương Tiểu Trinh xoa xoa tay, cầu nguyện sẽ được kết quả mà mình mong muốn, sau đó vặn nắp chai ra.

Cô nhắm một mắt, mở một mắt, nhấc nắp chai lên, nhìn thấy chữ “Chúc” nho nhỏ kia.

“Chúc bạn may mắn lần sau.” —— đâu vẫn hoàn đấy, vạn năm không đổi.

Vì thế, Khương Tiểu Trinh đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình thế trượt nguyện vọng 1.

Nhưng thi thoảng, thượng đế rất là quỷ quái.

Bạn không ngừng ném ước nguyện của mình vào bể thưởng cuộc đời, nhưng ngài chẳng bao giờ đoái hoài lấy một lần. Một hôm nào đó, bạn hoàn toàn không ôm hy vọng, tùy tay ấn nút một cái. Màn hình kêu “peng” một tiếng, giải nhất bỗng nhảy ra.

Khương Tiểu Trinh nhìn thấy kết quả mình đã trúng tuyển trên giao diện tra điểm trúng tuyển.

Cô đã được trường của Hà Ngọc tuyển vào một cách vô cùng thuận lợi và khó hiểu.

Chuyên ngành thì nghe là thấy kinh rồi: Thiết kế công nghiệp.

Chapter
1 Chương 1: Phiền não của Nữu Nữu
2 Chương 2: Cô chủ nhà họ Khương
3 Chương 3: Đứa con trai nhà bà vú
4 Chương 4: Bắt đầu chịu khổ
5 Chương 5: Tất cả đều là của Tiểu Trân
6 Chương 6: Tình bạn khoai lang khô
7 Chương 7: Tới chơi đồ chơi đi
8 Chương 8: Cơn gió lạnh thời thơ ấu
9 Chương 9: Con chó của công chúa nhỏ
10 Chương 10: Khi thực hiện lời xin lỗi
11 Chương 11: Trào lưu thổi lá cây
12 Chương 12: Muốn kết hôn đấy ư?
13 Chương 13: Bầu cho Hà Ngọc nhé
14 Chương 14: Họa sĩ nhỏ tương lai
15 Chương 15: Nhà hàng lớn xa hoa
16 Chương 16: Ông ngoại khó đút cơm
17 Chương 17: Món khoai lang khô tuổi già
18 Chương 18: Ngày học cấp 3
19 Chương 19: Học sinh lưu ban hai năm
20 Chương 20: Chào cậu, Khương Tiểu Trinh
21 Chương 21: Chăm sóc con bé nhiều thêm
22 Chương 22: Tôi khinh bỉ cậu
23 Chương 23: Nghĩ cách cứu chú mèo con
24 Chương 24: Ông ta không phải là bố tớ
25 Chương 25: Xấu người xấu nết
26 Chương 26: Lý do bị khinh bỉ
27 Chương 27: Em bị bắt nạt
28 Chương 28: Cậu để ý lắm sao?
29 Chương 29: Bị ma ám
30 Chương 30: Nên sửa lại thôi
31 Chương 31: Ông ngoại cắt tóc
32 Chương 32: Tên của ông ngoại
33 Chương 33: Tình cảnh của nhà họ Khương
34 Chương 34: Đứa con gái được thương yêu nhất
35 Chương 35: Không muốn ai biết
36 Chương 36: Mùa hoa tôi chờ
37 Chương 37: Không còn là công chúa
38 Chương 38: Cậu hâm mộ tớ ư?
39 Chương 39: Tớ chờ để hối hận
40 Chương 40: Khúc khuỷu hơn một chút
41 Chương 41: Khả năng trang điểm sứt sẹo
42 Chương 42: Trong lúc vừa học vừa làm
43 Chương 43: Nguyên nhân được yêu
44 Chương 44: Hà Ngọc, tớ yêu cậu
45 Chương 45: Bệnh tình chuyển nặng
46 Chương 46: Hối hận đã thổ lộ
47 Chương 47: Cố tình trốn tránh anh
48 Chương 48: Đừng thích tớ nữa
49 Chương 49: Cháu sẽ trở nên xinh đẹp
50 Chương 50: Cố lên Khương Tiểu Trinh
51 Chương 51: Không đợi thì thôi
52 Chương 52: Câu chuyện của nhau
53 Chương 53: Toàn bộ những gì thuộc về Minh Trân
54 Chương 54: Có người đang đợi anh
55 Chương 55: Kỳ tích nho nhỏ
56 Chương 56: Ngoại truyện 1: Đêm Tiểu Trinh được cứu vớt ấy
57 Chương 57: Ngoại truyện Hà Ngọc: Gặp lại em sau bao nhiêu năm
58 Chương 58: Tuyển tập ngoại truyện mini siêu ngắn: Những ngày giản dị
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Phiền não của Nữu Nữu
2
Chương 2: Cô chủ nhà họ Khương
3
Chương 3: Đứa con trai nhà bà vú
4
Chương 4: Bắt đầu chịu khổ
5
Chương 5: Tất cả đều là của Tiểu Trân
6
Chương 6: Tình bạn khoai lang khô
7
Chương 7: Tới chơi đồ chơi đi
8
Chương 8: Cơn gió lạnh thời thơ ấu
9
Chương 9: Con chó của công chúa nhỏ
10
Chương 10: Khi thực hiện lời xin lỗi
11
Chương 11: Trào lưu thổi lá cây
12
Chương 12: Muốn kết hôn đấy ư?
13
Chương 13: Bầu cho Hà Ngọc nhé
14
Chương 14: Họa sĩ nhỏ tương lai
15
Chương 15: Nhà hàng lớn xa hoa
16
Chương 16: Ông ngoại khó đút cơm
17
Chương 17: Món khoai lang khô tuổi già
18
Chương 18: Ngày học cấp 3
19
Chương 19: Học sinh lưu ban hai năm
20
Chương 20: Chào cậu, Khương Tiểu Trinh
21
Chương 21: Chăm sóc con bé nhiều thêm
22
Chương 22: Tôi khinh bỉ cậu
23
Chương 23: Nghĩ cách cứu chú mèo con
24
Chương 24: Ông ta không phải là bố tớ
25
Chương 25: Xấu người xấu nết
26
Chương 26: Lý do bị khinh bỉ
27
Chương 27: Em bị bắt nạt
28
Chương 28: Cậu để ý lắm sao?
29
Chương 29: Bị ma ám
30
Chương 30: Nên sửa lại thôi
31
Chương 31: Ông ngoại cắt tóc
32
Chương 32: Tên của ông ngoại
33
Chương 33: Tình cảnh của nhà họ Khương
34
Chương 34: Đứa con gái được thương yêu nhất
35
Chương 35: Không muốn ai biết
36
Chương 36: Mùa hoa tôi chờ
37
Chương 37: Không còn là công chúa
38
Chương 38: Cậu hâm mộ tớ ư?
39
Chương 39: Tớ chờ để hối hận
40
Chương 40: Khúc khuỷu hơn một chút
41
Chương 41: Khả năng trang điểm sứt sẹo
42
Chương 42: Trong lúc vừa học vừa làm
43
Chương 43: Nguyên nhân được yêu
44
Chương 44: Hà Ngọc, tớ yêu cậu
45
Chương 45: Bệnh tình chuyển nặng
46
Chương 46: Hối hận đã thổ lộ
47
Chương 47: Cố tình trốn tránh anh
48
Chương 48: Đừng thích tớ nữa
49
Chương 49: Cháu sẽ trở nên xinh đẹp
50
Chương 50: Cố lên Khương Tiểu Trinh
51
Chương 51: Không đợi thì thôi
52
Chương 52: Câu chuyện của nhau
53
Chương 53: Toàn bộ những gì thuộc về Minh Trân
54
Chương 54: Có người đang đợi anh
55
Chương 55: Kỳ tích nho nhỏ
56
Chương 56: Ngoại truyện 1: Đêm Tiểu Trinh được cứu vớt ấy
57
Chương 57: Ngoại truyện Hà Ngọc: Gặp lại em sau bao nhiêu năm
58
Chương 58: Tuyển tập ngoại truyện mini siêu ngắn: Những ngày giản dị