Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm

Có những lúc để nhận ra nguy hiểm chưa chắc đã dựa vào trực giác, tôi không tin lắm vào trực giác…

Nửa đêm, Tưởng Ly choàng tỉnh giấc.

Cô bỗng cảm thấy da đầu lạnh toát.

Không phải vì rét.

Mà vì dự cảm có một thứ nguy hiểm đang tới gần, trực giác mách bảo như vậy.

Đối với những người thường xuyên đi tới nơi hoang vu như cô thì trực giác còn quan trọng hơn lý trí nhiều lần.

Tưởng Ly trở mình ngồi dậy, khẽ gọi với ra ngoài vách lều: “Anh Lục!”.

Cho dù lúc tối nói chuyện với nhau không được vui vẻ nhưng nếu thực sự gặp chuyện gì nguy hiểm cô cũng không thể bỏ mặc anh không màng, cô không phải là người có thể làm được điều ấy.

Nhưng cô vừa dứt lời thì tiếng của Lục Đông Thâm đã từ ngoài lều vọng vào, trầm trầm: “Tưởng Ly, dậy ngay”.

Thanh âm ấy khiến đầu óc Tưởng Ly căng thẳng, cô lập tức bò dậy khỏi túi ngủ, vén lều lên, nhìn thấy Lục Đông Thâm đã ngồi bên cạnh đống lửa từ lúc nào, bên cạnh anh bày sáu cây đuốc thủ công. Trong đó có hai cây do cô làm sẵn trước khi đi vào lều, lúc này anh đã làm thêm bốn cây nữa?

Cũng tức là, trong lúc cô ngủ, thật ra anh không hề ngủ mà ngồi bên ngoài lều để quấn đuốc?

Sau khi thấy cô đi ra, Lục Đông Thâm ném cho cô một trong số những cây đuốc ấy rồi nói: “Lát nữa bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng bắt buộc phải ở bên cạnh tôi”.

Câu nói này trước kia đều do cô nói với người khác.

“Anh cũng cảm nhận được nguy hiểm ư?” Tưởng Ly chưa bao giờ là người chịu thể hiện mình yếu đuối. Trong suy nghĩ của cô, thường thì vào lúc này, người đàn ông nào cũng sẽ nói như vậy. Nhưng tới khi nguy hiểm tấn công thực sự, ai bảo vệ ai chưa thể nói trước được.

Nhưng cô cũng rất khâm phục khả năng cảnh giác của anh, bằng không anh đã chẳng làm sẵn nhiều cây đuốc đến vậy. Những cây đuốc này cực kỳ quan trọng về đêm, lúc cần thiết sẽ trở thành thứ vũ khí hữu dụng để xua đuổi mãnh thú.

Lục Đông Thâm châm ngọn đuốc trên tay mình lên, lại tiện thể châm luôn cả cây của cô, sau đó nói: “Có những lúc để nhận ra nguy hiểm chưa chắc đã dựa vào trực giác, tôi không tin lắm vào trực giác”.

Dứt lời, anh giơ ngọn đuốc về phía cánh rừng. Tưởng Ly mượn ánh lửa nhìn qua, cơn lạnh sau sống lưng càng lan ra mãnh liệt. Khu rừng âm u, tối tăm, giữa vùng đen ngòm ấy có những cặp ánh sáng màu xanh lục, lóe lên, chia ra thành từng mảng.

“Là sói!” Tưởng Ly hạ thấp giọng hét lên hoảng hốt.

Lục Đông Thâm trông vẫn rất bình tĩnh: “Xem chừng phải tới mười mấy con”.

Mười mấy con sói!

Trái tim Tưởng Ly run lên.

Đừng nói là mười mấy con, ở những nơi như thế này, dù chỉ là một con sói đơn độc lẻ loi cũng đủ sức dồn con người vào chỗ chết rồi.

Cô lại với thêm hai cây đuốc nữa, lần lượt châm lên rồi đưa cho anh một cây và nói: “Chỉ cần lửa không tắt, ngọn lửa đủ mạnh thì sẽ không sao đâu, đến khi trời sáng, đàn sói sẽ tản đi thôi”.

Lục Đông Thâm đón lấy cây đuốc, chỉ nhìn cô, không nói năng gì.

Đốm sáng xanh lục từ từ sát lại gần.

Là đôi mắt của sói, ánh sáng tỏa ra từ những con sói đang khát mồi.

Hai người đứng tựa lưng vào nhau, đứng sát vào đống lửa, ngọn đuốc trong tay họ rọi sáng cả một khoảng diện tích xung quanh.

Những con sói lúc xa lúc gần, tấn công vừa phức tạp lại vừa có trật tự, dần dần hiện ra dưới ánh lửa, lặng lẽ không một tiếng động, như những sứ giả tới từ địa ngục.

Tưởng Ly nhìn qua ánh lửa, lẳng lặng đếm thử, rồi giật mình thon thót. Lục Đông Thâm dự đoán không sai, có 13 con sói.

Cả dãy núi Kỳ Thần này có tổng cộng bao nhiêu con sói cô không nắm rõ.

Nhưng số lượng lên đến 13 con lúc này đã vượt quá giới hạn tâm lý của Tưởng Ly.

Đây không phải lần đầu cô gặp sói, nhưng cho dù cộng số lượng sói đã gặp cũng không thể nhiều bằng một lần này. Ai cũng bảo số lượng đàn sói đang thuyên giảm đáng kể, chắc còn bao nhiêu đã chạy cả tới đây.

Chúng quanh năm đi đi lại lại trong núi Kỳ Thần, là một “sát thủ” khủng bố trong rừng rậm. Hai sinh mạng còn sống sờ sờ này đối với 13 con sói đó chắc chắn là một bữa đại tiệc tuyệt vời.

Tưởng Ly cột hai cây đuốc lại làm một, đặt tay lên bộ dao trên thắt lưng, rút con dao Phần Lan trên đó ra, sẵn sàng chờ đợi.

Có một con sói đang từ từ tiến lại gần.

Ánh lửa soi rõ đôi mắt của nó, hung hãn sắc bén, bộ nanh nhọn hoắt gần như toát ra chỉ toàn lạnh giá. Nó cực kỳ bình tĩnh, không gấp gáp, không nôn nóng, khiến sống lưng Tưởng Ly toát mồ hôi lạnh.

“Là sói vương.” Lục Đông Thâm lên tiếng.

Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy anh và nó giống nhau quá”.

Đến lúc nào rồi mà anh vẫn không hề run rẩy. Giống như anh nói, con đi đầu tiên chính là sói vương. Có mặt sói vương, cũng có nghĩa là chúng ắt muốn giành chiến thắng trong lần tấn công này.

Lục Đông Thâm cười khẽ: “Tôi đẹp trai hơn nó một chút”.

Câu đùa này không buồn cười chút nào, chí ít thì Tưởng Ly không thể cười nổi: “Tôi thấy nó không đồng ý với lời anh nói đâu, anh nhìn những con sói đó đi…”.

Bởi vì có sói vương tiên phong, các con sói khác cũng bắt đầu di chuyển, như những linh hồn đi lại trong đêm.

“Lát nữa nắm bắt được cơ hội nào, anh chạy ngay đi.” Tưởng Ly đè thấp giọng xuống, nói với Lục Đông Thâm: “Ân tình lần này lớn như vậy chắc đủ để trả cho hai lần cứu tôi của anh rồi chứ?”.

Lục Đông Thâm cất giọng trầm thấp: “Tôi đã nói rồi, một khi cô nợ tôi tức là nợ tôi”.

“Này, con người anh…”

“Cẩn thận!”

Mọi việc xảy ra rất nhanh, con sói vương đó bất ngờ chồm lên tại chỗ, lao thẳng về phía hai người họ. Lục Đông Thâm nhanh mắt nhanh tay, kéo Tưởng Ly ra sau lưng mình, con sói vương lập tức vồ hụt.

Lúc này Tưởng Ly bỗng tròn xoe mắt: “Bà nó chứ! Liều mạng hả? Lửa mà cũng không sợ sao?”.

Lục Đông Thâm không nói gì, anh nhìn chằm chằm động tĩnh trước mặt, cơ thể cao lớn che kín cho Tưởng Ly.

Con sói vương bị lỡ mất cú tấn công đầu tiên, bèn phanh lại tại chỗ, quay đầu nhìn về phía họ.

Tưởng Ly nhìn vào ánh mắt của nó. Không hổ danh là sói vương, cho dù chưa thành công ngay, nó vẫn không hề nôn nóng. Suy nghĩ ấy vừa kết thúc, cô đã thấy sói vương tru lên một tiếng, cô run rẩy, khẽ hét lên: “Không ổn rồi!”.

Sói có một trí tuệ cực cao, cú vồ ban nãy của sói vương chẳng qua chỉ là một phép thử. Nếu vồ trúng họ dĩ nhiên là hay nhất, có thể tiết kiệm chút sức cho các con sói còn lại. Nhưng nếu không thành công, nó cũng biết được bản lĩnh của họ đến đâu, sau đó sẽ điều chỉnh chiến thuật tấn công.

Có lẽ sói vương cũng nhận ra họ không phải những người dễ đối phó, bèn ngẩng đầu lên trời tru một tiếng dài.

Đó là một tiếng ra lệnh.

Có nghĩa rằng cả 13 con sói kia sẽ đồng thời tấn công theo bầy!

Tưởng Ly vừa định nhắc Lục Đông Thâm thì thấy anh cũng đã rút con dao Thụy Sỹ của mình ra. Ánh lửa lay động, cô đứng sát gần anh, cũng đồng thời quan sát được đôi mắt anh.

Hệt như đôi mắt của sói vương, bình tĩnh, thâm sâu.

Sự hoài nghi trong lòng cô càng thêm đậm.

Tuy rằng chỉ mới đi chung nửa ngày trời nhưng cô cũng phát hiện Lục Đông Thâm có kinh nghiệm đi rừng hơn hẳn người thường. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có lẽ anh không chỉ đơn giản là có kinh nghiệm đi rừng. Trong đêm tối, anh có thể nhanh chóng phán đoán ra nguy hiểm, lại có thể nhận ra vấn đề từ tiếng hú của sói, lần này chắc chắn không phải là mèo mù vớ cá rán như lời anh nói nữa.

“Tôi phòng phía Tây Nam, cô lo phía Đông Bắc.” Lục Đông Thâm hạ giọng nói.

Một sự sắp xếp thẳng thắn nhất cũng tỉ mỉ nhất. Tưởng Ly gật đầu tán thành, rồi lại đứng dựa lưng vào anh.

Đàn sói quả nhiên đã áp sát.

Chúng đứng khá gần đống lửa, giống như hoàn toàn không sợ ánh lửa vậy.

Chỉ có một con duy nhất đứng cách khá xa.

Nó là một con sói non, có lẽ đây là lần đầu tiên nó cùng các con sói lớn khác đi săn mồi nên vẫn còn sợ lửa.

Tưởng Ly cảm thấy bừng bừng phẫn nộ. Hay lắm, nhìn thế này chắc đám sói kia đang mang tính mạng của họ ra để dạy cho lũ sói con rồi.

Sói vương lại tru thêm tiếng nữa, ngay sau đó, vài con sói từ bốn phía nhảy vọt lên, nhào tới rất dữ, tốc độ cực nhanh.

Tưởng Ly quăng đuốc qua, vung một nhát dao về phía con sói đang lao tới. Nhưng con sói đó cũng né rất nhanh, không hề bị thương tổn chút nào. Nhưng có lẽ khói đã làm nó bị sặc, nó hắt xì liên tục.

Bên phía Lục Đông Thâm cũng vậy, anh nhanh lẹ né được sự tấn công của bầy sói, móng vuốt của một con sói bị con dao Thụy Sỹ của anh đả thương, khiến chúng nhất thời không dám tiến lên nữa.

Tưởng Ly bên này chưa kịp thở đã lại có vài con nhao tới. Cô thảng thốt, muốn lùi về sau, lưng lại chạm vào lưng Lục Đông Thâm. Ngay sau đó, cô bỗng cảm nhận được một luồng sức mạnh kéo mình ra. Lục Đông Thâm nghiêng người bảo vệ cô, khua cây đuốc trong tay, vững vàng né được đòn tấn công của mấy con sói đó…

~Hết chương 40~

Chapter
1 Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2 Chương 1-2: Trúng tà
3 Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4 Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5 Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6 Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7 Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8 Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9 Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10 Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11 Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12 Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13 Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14 Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15 Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16 Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17 Chương 16: Đêm quan trọng
18 Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19 Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20 Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21 Chương 20: Niềm vui là gì?
22 Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23 Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24 Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25 Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26 Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27 Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28 Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29 Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30 Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31 Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32 Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33 Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34 Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35 Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36 Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37 Chương 36: Ôm rất thích
38 Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39 Chương 38: Là người đều biết làm
40 Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41 Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42 Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43 Chương 42: Mạng lớn
44 Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45 Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46 Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47 Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48 Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49 Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50 Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51 Chương 50: Gọi tên của tôi
52 Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53 Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54 Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55 Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56 Chương 55: Quỷ bát tự
57 Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58 Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59 Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60 Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61 Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62 Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63 Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64 Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65 Chương 64: Cưới về nhà là xong
66 Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67 Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68 Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69 Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70 Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71 Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72 Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73 Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74 Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75 Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76 Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77 Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78 Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79 Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2
Chương 1-2: Trúng tà
3
Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4
Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5
Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6
Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7
Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8
Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9
Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10
Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11
Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12
Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13
Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14
Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15
Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16
Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17
Chương 16: Đêm quan trọng
18
Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19
Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20
Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21
Chương 20: Niềm vui là gì?
22
Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23
Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24
Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25
Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26
Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27
Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28
Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29
Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30
Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31
Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32
Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33
Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34
Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35
Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36
Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37
Chương 36: Ôm rất thích
38
Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39
Chương 38: Là người đều biết làm
40
Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41
Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42
Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43
Chương 42: Mạng lớn
44
Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45
Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46
Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47
Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48
Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49
Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50
Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51
Chương 50: Gọi tên của tôi
52
Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53
Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54
Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55
Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56
Chương 55: Quỷ bát tự
57
Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58
Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59
Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60
Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61
Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62
Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63
Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64
Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65
Chương 64: Cưới về nhà là xong
66
Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67
Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68
Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69
Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70
Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71
Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72
Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73
Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74
Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75
Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76
Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77
Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78
Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79
Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]