Chương 42-1: Bạn học (1)

Kì Nhạc đánh giá nam sinh xa lạ trước
mặt, người này trông vô cùng bảnh bao, nụ cười rất đẹp, không khiến
người ta phản cảm, cậu vẫn không rõ tại sao người này lại đến bắt chuyện với mình, vì vậy chỉ ngồi yên tại chỗ. Những bạn học cùng lớp vẫn chưa
biết cậu bị “mất trí nhớ”, nhưng ở đại học, bạn cùng lớp vốn chẳng quen
biết gì, chỉ có bạn cùng phòng ký túc xá mới tương đối thân thiết, nhưng cậu lại không có ở ký túc xá. Theo lời Diệp Thủy Xuyên nói, trong lòng
chủ nhân cơ thể này chỉ có Ninh Tiêu, đoán chừng cậu ta chẳng quan tâm
tới người khác, người khác biết cậu ta bị “mất trí nhớ” chắc chỉ tò mò
một chút thôi.

Vì vậy mấy nữ sinh kia nhiệt tình với cậu như thế thật khó hiểu...... Nghĩ như vậy, cậu tiếp tục thích thầm
trong lòng, mặc kệ là nguyên nhân gì, sự thật là mình rất được nữ sinh
hoan nghênh.

“Hôm nay tâm trạng không tệ nhỉ, gặp chuyện tốt gì rồi?” Người kia cười hỏi.

Kì Nhạc hoàn hồn: “Không có.”

Người nọ ừ một tiếng: “Sao đột nhiên lại ngồi ở hàng đầu vậy?”

Kì Nhạc thầm nghĩ có thể hành động này
không giống với thói quen thường ngày của Trịnh Tiểu Viễn, cậu nhún
vai: “Học kì này tôi muốn cố gắng học tập, có thể lấy được học bổng càng tốt.”

Người nọ ngơ ngẩn một lát, sau đó dùng
ánh mắt tán thưởng nhìn cậu: “Ý kiến hay đấy, có gì không hiểu cứ hỏi
mình,” Người nọ dừng lại, thấy trên bàn có quyển sách dành cho sinh viên năm hai thì chợt hiểu ra, “Hình như cuối tuần này thi lại, cậu ôn tập
sao rồi?”

“Cũng tàm tạm, đa số cũng được, nhưng ai
biết có đậu hay không, nghe nói giám khảo thi lại gác không nghiêm,” Kì
Nhạc im lặng nhìn người nọ, “Anh nói xem, nếu tôi xài phao thu nhỏ có bị bắt không?”

Người nọ không trả lời, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Kì Nhạc kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Không có gì,” Người nọ đánh giá mấy lần, chần chừ nói, “Chỉ cảm thấy cậu không giống mọi ngày.”

“Ừ, nghỉ hè tôi đã gặp thần làm phép, sau này chuẩn bị đi con đường khí chất,” Kì Nhạc nghiêm túc nói, “Anh không thấy tôi thay da đổi thịt rồi sao?”

Người nọ bật cười, gật đầu: “Tự tin hơn, trông tốt hơn trước kia.”

“Chính xác,” Kì Nhạc vô cùng hưng phấn, “Anh có ánh mắt nhìn lắm, mà anh tên gì vậy?”

Người nọ: “......”

Kì Nhạc vội ho một tiếng, vừa định nói
mình mất trí nhớ thì chợt thấy Ninh Tiêu xuất hiện, lúc này đã đi tới
gần. Do cửa ra vào ở sát bên cạnh hàng đầu, Ninh Tiêu vừa vào cửa đã
nhìn thấy cậu, lúc đi ngang qua, hắn dừng lại, thuận miệng hỏi: “Sao lại ngồi ở đây?”

Người nọ mở to mắt, không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, Kì Nhạc phát hiện có rất nhiều tầm mắt đang nhìn về phía
này, cậu quan sát mấy lần, phát hiện có cả nam lẫn nữ, trong đó nữ chiếm đa số. Xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh, mặt cậu hắc tuyến, thầm
nghĩ Ninh Tiêu chỉ bất ngờ nói chuyện với mình thôi mà, làm gì nghiêm
trọng vậy, rốt cuộc lúc trước Trịnh Tiểu Viễn sống như thế nào?

Ninh Tiêu hiển nhiên không quan tâm đến ánh mắt của người khác: “Hỏi cậu đó, nói đi chứ?”

“...... Hả?” Kì Nhạc quay đầu lại, “Tôi muốn tập trung học.”

Ninh Tiêu gật đầu, liếc mắt nhìn người
nọ: “Hai người đang nói chuyện hả? Cậu có ấn tượng với hắn không? Bây
giờ cậu nhớ được bao nhiêu rồi?”

“Anh đoán đi.”

Ninh Tiêu lạnh lùng nhìn cậu: “Ngoài câu này ra, cậu còn biết nói câu nào nữa không?”

Kì Nhạc nhướng mày: “Anh đoán đi.”

Ninh Tiêu: “......”

Người nọ nghe rất rõ ràng, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Viễn, hắn nói vậy là sao?”

Kì Nhạc giải thích đơn giản: “Là hồi hè
tôi bị đập trúng đầu, mặc dù vết thương không nặng nhưng đã thành công
làm tôi mất trí nhớ, thế nên bây giờ tôi không nhận ra ai hết.”

Người nọ kinh ngạc: “Mất trí nhớ?”

Giọng nói của người nọ không lớn lắm,
nhưng trong lớp khá yên tĩnh, mọi người đều nghe được rõ ràng, cả bọn
lập tức xì xào bàn tán, đám nữ sinh lúc nãy và những người gần đó xông
tới, ríu ra ríu rít: “Mất trí nhớ...... Mất trí nhớ......
Trịnh Tiểu Viễn mất trí nhớ...... Nghe nói đập trúng đầu, mất trí
nhớ...... Chuyện này hay xảy ra trong phim truyền hình cẩu huyết
lắm...... Má ơi, không ngờ là có thật, lần này được nhìn thấy tận
mắt rồi!”

Kì Nhạc: “......”

Kì Nhạc giống như con khỉ trong vườn thú
bị mọi người vây xem, những khuôn mặt khác nhau thoắt ẩn thoắt hiện
trước mặt cậu, ai cũng phấn khởi kêu “nhìn mình xem, có ấn tượng gì
không, mất trí nhớ thật sao, thần kì quá đi”. Cậu giật giật khóe miệng,
vừa định mở miệng, chợt nghe đám nữ sinh lúc nãy nói: “Có lẽ là xuyên
không, tức là sau khi chết linh hồn nhập vào cơ thể người khác đó, đầu
tiên ngược tra công, tiếp theo tìm được công thật sự yêu mình, cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau, ây dà, nghe hay thiệt chứ.”

Kì Nhạc: “......”

Kì Nhạc lập tức khiếp sợ, mặc dù từ
“công” này nghe khá xa lạ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến ý nghĩa
tổng thể của nó, cậu phát hoảng, má ơi, đám nữ sinh này nói gì vậy? Cậu
cười gượng: “Sao có thể có chuyện đó được..... Ha ha....”

Một nữ sinh cười duyên: “Ai chẳng biết là không có, nói đùa thôi.”

Trán Kì Nhạc đổ đầy mồ hôi, mẹ nó nói đùa cũng không cần nói giống vậy chứ! Cậu nhìn những người xung quanh:
“Đừng hỏi nữa, tôi không nhận ra ai hết, có gì đâu mà nhìn, giải tán đi..... Không, tôi không muốn nhìn kĩ, tôi thật sự không có ấn tượng gì cả.” Cậu cảm thấy vô cùng đau đầu, đang tự hỏi phải làm thế nào để đuổi bọn họ đi thì tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên, cả đám lập tức
tản ra, cậu nhìn hai bên một chút, Ninh Tiêu đã bỏ đi từ sớm, đi xuống
phía dưới tìm chỗ ngồi, chỉ có người bên cạnh còn ở lại, có vẻ như sẽ
ngồi ở đây.

Người nọ nhìn cậu: “Tôi tên Vạn Lỗi, cậu không nhớ tôi thật sao?”

“...... Thật mà, đừng hỏi nữa.”

Vạn Lỗi gật đầu, tập trung học. Kì Nhạc
cũng bắt đầu chăm chú nghe giảng bài, nhưng chưa được bao lâu đã buồn
ngủ, thầm nghĩ không phải chuyên ngành mình thích đúng là nghe không
nổi. Cậu thở dài trong lòng, cố gắng lên tinh thần tiếp tục nghe, miễn
cưỡng chịu đựng một tiết. Đến giờ nghỉ giải lao, đám nữ sinh kia lại vây quanh cậu lần nữa. Kì Nhạc rùng mình, nhưng đợi một lát cũng không thấy bọn họ tiếp tục đề tài vừa rồi, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm,
thích thú nghĩ thầm chủ nhân cơ thể này được nữ sinh hâm mộ thật. Cậu
cười vui vẻ, kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ.

Đề tài đầu tiên của đám nữ sinh này là
Ninh Tiêu, đến khi xác nhận Kì Nhạc đã dọn nhà và không còn tình cảm gì
với Ninh Tiêu mới bắt đầu khuyên cậu tìm công tốt, đề tài tiếp theo là
quần áo và mỹ phẩm, cuối cùng chuyển sang ngồi lê đôi mách: “Nghe nói có một sinh viên năm nhất chết trong kì nghỉ hè, bồ biết không?”

Kì Nhạc ngẩn ra, vội vàng dỏng tai lên
nghe, người còn lại đáp lời: “Hầy, gần đây người chết có gì lạ đâu, nhất là ở đại học nữa, nhưng tại sao người đó lại chết? Thất tình à?”

“Nghe nói là đi lấy đồ, mấy bồ nhìn đèn
xanh đèn đỏ trên con đường từ trường đến khu ký túc xá kìa, có thể vì
người nọ nên người ta mới gắn đó. Con đường kia sửa tới sửa lui cả nửa
năm mới sửa xong chiều rộng, xe cộ qua lại đông nghịt, mình đã nói sớm
muộn gì cũng xảy ra tai nạn, không ngờ lại nhanh như vậy, à quên, đây
không phải là trọng điểm,” Người vừa rồi tiếp tục nói, “Trọng điểm là
hình như người nọ ở thành phố, nghỉ hè cố tình thuê xe tới đây để lấy
đồ, bởi vì người nọ mua búp bê tình dục, không dám gửi về nhà.”

Chapter
1 Chương 1: Bệnh viện
2 Chương 2: Mất trí nhớ
3 Chương 3: Người anh hùng
4 Chương 4: Sự thật
5 Chương 5: Người đàn ông ưu tú
6 Chương 6: Chuyện xưa
7 Chương 7: Kẻ lừa đảo
8 Chương 8: Tình cờ gặp lại
9 Chương 9: Say rượu
10 Chương 10: Bí mật
11 Chương 11: Giả ngu
12 Chương 12: Quyết định
13 Chương 13: Chỉ số thông minh
14 Chương 14: Tiếp sóng
15 Chương 15: Kế hoạch
16 Chương 16: Xuất viện
17 Chương 17: Tự mình hại mình
18 Chương 18: Đêm mưa
19 Chương 19: Đối xử
20 Chương 20: Chìa khóa
21 Chương 21: Giả bộ ngủ
22 Chương 22: Chuyển nhà
23 Chương 23: Quán bar
24 Chương 24: Tìm vợ
25 Chương 25: Tập kích ban đêm
26 Chương 26: Đi làm
27 Chương 27: Bạn trai
28 Chương 28: Ác mộng
29 Chương 29: Im lặng
30 Chương 30: Trò đùa
31 Chương 31: Đi đúng hướng
32 Chương 32: Ở chung
33 Chương 33: Tám chuyện
34 Chương 34: Thăm dò
35 Chương 35: Hôn
36 Chương 36: Không được tự nhiên
37 Chương 37: Hiệu quả
38 Chương 38: Đắn đo
39 Chương 39: Chấp nhận số phận
40 Chương 40: Xác định
41 Chương 41: Tựu trường
42 Chương 42-1: Bạn học (1)
43 Chương 42-2: Bạn học (2)
44 Chương 42-3: Bạn học (3)
45 Chương 43: Say rượu
46 Chương 44: Cơ hội
47 Chương 45: Đàm phán
48 Chương 46: Chuyển sang chính thức
49 Chương 47: Hoài nghi
50 Chương 48: Nhân cách
51 Chương 49: Nhan khống
52 Chương 50: Đại tiệc
53 Chương 51: Chuyện xưa
54 Chương 52: Cuộc sống
55 Chương 53: Nhận thân
56 Chương 54: Ba Kỳ
57 Chương 55: Đáng thương
58 Chương 56: Trọng trách
59 Chương 57: Mẹ Kỳ
60 Chương 58: Âm thanh
61 Chương 59: Khóc thét
62 Chương 60: Come out
63 Chương 61: Kết quả
64 Chương 62: Nói chuyện
65 Chương 63: Sáng kiến
66 Chương 64: Tự lực cánh sinh
67 Chương 65: Trị liệu
68 Chương 66: Nhân sinh
69 Chương 67: Bắt cóc
70 Chương 68: Anh ba
71 Chương 69: Suy luận
72 Chương 70: Chạy chối chết
73 Chương 71: Cảnh sát
74 Chương 72: Thoát hiểm
75 Chương 73: Chương cuối
76 Chương 74: Tiểu kịch trường
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Bệnh viện
2
Chương 2: Mất trí nhớ
3
Chương 3: Người anh hùng
4
Chương 4: Sự thật
5
Chương 5: Người đàn ông ưu tú
6
Chương 6: Chuyện xưa
7
Chương 7: Kẻ lừa đảo
8
Chương 8: Tình cờ gặp lại
9
Chương 9: Say rượu
10
Chương 10: Bí mật
11
Chương 11: Giả ngu
12
Chương 12: Quyết định
13
Chương 13: Chỉ số thông minh
14
Chương 14: Tiếp sóng
15
Chương 15: Kế hoạch
16
Chương 16: Xuất viện
17
Chương 17: Tự mình hại mình
18
Chương 18: Đêm mưa
19
Chương 19: Đối xử
20
Chương 20: Chìa khóa
21
Chương 21: Giả bộ ngủ
22
Chương 22: Chuyển nhà
23
Chương 23: Quán bar
24
Chương 24: Tìm vợ
25
Chương 25: Tập kích ban đêm
26
Chương 26: Đi làm
27
Chương 27: Bạn trai
28
Chương 28: Ác mộng
29
Chương 29: Im lặng
30
Chương 30: Trò đùa
31
Chương 31: Đi đúng hướng
32
Chương 32: Ở chung
33
Chương 33: Tám chuyện
34
Chương 34: Thăm dò
35
Chương 35: Hôn
36
Chương 36: Không được tự nhiên
37
Chương 37: Hiệu quả
38
Chương 38: Đắn đo
39
Chương 39: Chấp nhận số phận
40
Chương 40: Xác định
41
Chương 41: Tựu trường
42
Chương 42-1: Bạn học (1)
43
Chương 42-2: Bạn học (2)
44
Chương 42-3: Bạn học (3)
45
Chương 43: Say rượu
46
Chương 44: Cơ hội
47
Chương 45: Đàm phán
48
Chương 46: Chuyển sang chính thức
49
Chương 47: Hoài nghi
50
Chương 48: Nhân cách
51
Chương 49: Nhan khống
52
Chương 50: Đại tiệc
53
Chương 51: Chuyện xưa
54
Chương 52: Cuộc sống
55
Chương 53: Nhận thân
56
Chương 54: Ba Kỳ
57
Chương 55: Đáng thương
58
Chương 56: Trọng trách
59
Chương 57: Mẹ Kỳ
60
Chương 58: Âm thanh
61
Chương 59: Khóc thét
62
Chương 60: Come out
63
Chương 61: Kết quả
64
Chương 62: Nói chuyện
65
Chương 63: Sáng kiến
66
Chương 64: Tự lực cánh sinh
67
Chương 65: Trị liệu
68
Chương 66: Nhân sinh
69
Chương 67: Bắt cóc
70
Chương 68: Anh ba
71
Chương 69: Suy luận
72
Chương 70: Chạy chối chết
73
Chương 71: Cảnh sát
74
Chương 72: Thoát hiểm
75
Chương 73: Chương cuối
76
Chương 74: Tiểu kịch trường