Chương 42: “Anh nói xem!”

Lúc ra về, Hàn Mộ Vũ vẫn còn có chút canh cánh trong lòng. Hắn nói: “Cũng tại tôi chưa suy nghĩ thấu đáo, chỉ lo nghĩ đến anh mà quên mất kế toán Lý…”

Tôi đưa hắn ra tận cửa, trong lòng khá là đắc ý: “Phải đó, cậu nói sao cậu chỉ nghĩ đến tôi? Cậu khinh một bên trọng một bên thế này khác gì cố ý chia rẽ mối quan hệ của tôi và Tiểu Lý? Lòng dạ hiểm ác ghê á cậu. Nào nào, cho cậu cơ hội giải thích một tí, tại sao chỉ nghĩ đến tôi hả?” -Tôi biết da mặt mình dày nhưng tôi đâu phải con gái, làm giá làm gì chứ?

Hàn Mộ Vũ chẳng thèm nhìn tôi, mà gọi Dương Béo Ú đang đứng bên quầy nói chuyện với chị Tào: “Dương Hiểu Phi, về không?”

“Về, về, liền đây…” -Dương Hiểu Phi toét miệng chạy sang, trong tay còn ôm một thùng kẹo Tết to đùng.

Chị Tào biết Hàn Dương hai người cố tình qua mở thẻ, bèn lấy một phần kẹo Tết ra, loại thùng to của Từ Phúc Ký, mà ngân hàng mua về tặng các tài khoản lớn hồi năm mới. Ban đầu tôi còn đặc biệt kỳ thị thứ này, chẳng biết các sếp trong ngân hàng nghĩ gì nữa. Ai lại quan tâm đến chút kẹo này? Chị Tào giải thích rằng đôi khi quà cáp không cần phải quá đắt, chỉ cần mình cho các khách lớn cảm thấy họ khác với mọi người, họ có đặc quyền ở chỗ chúng ta, chúng ta sẽ cho họ sự quan tâm chăm sóc đặc biệt là được. Đấy mới là mục đích. Dù người ta lấy đồ xong ngoảnh mặt đi là vứt vào thùng rác, nhưng trong lòng họ cũng sẽ ghi nhớ ý tốt của chúng ta.

Hiển nhiên, Dương Hiểu Phi đã cảm động trước ý tốt này. Gã huơ huơ số kẹo trong tay: “Anh An Nhiên, ngân hàng các anh tốt thật, quản lý của anh cũng tốt nữa…”

“Ừa, chỉ cần cậu làm việc tử tế cho hoàng quân, hoàng quân sẽ không bạc đãi cậu!” -Tôi vỗ vai gã. Trên mặt tức giận trước sự kém cỏi của gã. Chỉ chút ân huệ nhỏ nhặt này đã mua chuộc được cậu rồi.

Hàn Mộ Vũ vỗ vỗ cái bụng tròn vo của Dương Hiểu Phi, nói: “Về thôi!”

“Ê, Mộ Vũ, chuyện vừa rồi cậu vẫn chưa trả lời tôi nhé?” -Tôi truy hỏi bền bỉ: “Giải thích đi mà, đừng có ngại.” Cái người bị tôi định nghĩa là “đang ngại” kia khi không liếc tôi một cách khó hiểu. Tôi cười hì hì và che đậy bằng cách túm tóc.

Hai mắt Hàn Mộ Vũ đảo nửa vòng, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Mặt tôi đầy mong đợi: “Nói xem, tại sao?”

Tại sao cậu nghĩ ngay đến tôi trước? Tại sao cậu lại âm thầm giúp tôi?

Dương Hiểu Phi không biết những gì chúng tôi nói trước đó, cũng không chen miệng vào được. Gã kéo tay áo của Hàn Mộ Vũ, hỏi: “Anh Hàn, giải thích cái gì thế?”

Hàn Mộ Vũ ngoắc ngoắc tay với tôi. Tôi lập tức sáp lại gần và đẩy cái đầu béo cũng chui vào cùng lúc của Dương Hiểu Phi ra: “Con nít con nôi, tránh ra một bên!”

Tôi hồi hộp đến mức lòng bàn tay túa cả mồ hôi, nhưng khi nghe câu giải thích của hắn xong, cảm xúc kích động ấy liền hóa thành mấy đường đen thui trên đầu. Hắn chỉ nói đúng ba chữ: “Anh nói xem!”

“…Sao tôi biết…”

“Gì thế? Em biết nè…” -Dương Hiểu Phi lại sáp vào một cách ngứa mắt.

“Không biết thì thôi…” -Hàn Mộ Vũ khoác tay, kiểu như sao cũng được, rồi dẫn theo Dương Hiểu Phi đang không hiểu gì băng qua đối diện đường. Ánh nắng rất nhạt. Trong gió còn mang theo hơi lạnh của băng tuyết. Cách một con đường, Hàn Mộ Vũ quay đầu lại vẫy tay với tôi. Đầu ngón tay phản chiếu những đốm sáng trắng lóa. Hắn nói: vào trong đi. Giọng nói trong trẻo như suối chảy giữa núi trống.

Tôi băn khoăn không thể tả xiết. Rốt…rốt cuộc cậu có ý gì? Tôi phải làm rõ vụ này mới được. Sau đó, tôi bắt đầu chiêm nghiệm. Khi nào rảnh tôi phải mời hắn ăn cơm. Để biểu đạt sự cảm ơn của tôi, thùng kẹo đó có phần bủn xỉn quá. Trên bàn cơm mới có cơ hội nói sâu hơn một bước. Tôi nhìn hai bóng người một cao một thấp nọ, âm thầm chốt phương án này.

Ở nơi ánh mắt tôi có thể chạm đến, Hàn Mộ Vũ đang đút hai tay vào trong túi áo, lừ thừ rảo bước. Còn Dương Hiểu Phi ở phía sau đã bắt đầu dùng cả tay lẫn răng để cạy nắp hộp kẹo kia.

Lúc đầu cứ tưởng mời khách thì cứ chọn đại một buổi tối là được. Ấy thế mà kéo những hai tuần vẫn chưa được ăn.

Nguyên nhân chính là không hẹn được người ta ra ngoài. Hình như gần đây Hàn Mộ Vũ đặc biệt bận. Nhắn tin cho hắn, hắn sẽ để rất lâu mới trả lời, cũng chẳng biết là đang làm gì. Bảo hắn ra ngoài ăn cơm chung thì hắn bảo mệt, không muốn nhúc nhích. Có đêm chín giờ tối gọi điện cho hắn, nghe giọng hắn mơ mơ màng màng. Hiển nhiên là đã ngủ mất rồi lại bị tôi gọi dậy. Tôi biết công việc của họ rất mệt. Nhưng theo kinh nghiệm trước giờ thì cũng không mệt đến mức này được. Tôi hỏi hắn sao gần đây bận thế. Hắn bảo nhiều việc. Nghe giọng hắn mệt đến nỗi có chút khản đặc, trong lòng tôi đặc biệt áy náy xót xa. Hễ sau tám giờ tối là gần như không dám quấy rầy hắn nữa.

Cuối cùng tôi cũng tóm được một người biết chuyện.

Hôm đó, anh Sáu chạy sang chỗ chúng tôi gửi tiền. Hiển nhiên anh là người chưa vào ngân hàng bao giờ. Anh đi qua đi lại trong đại sảnh, không biết lấy số, cũng không biết xếp hàng. Cửa sổ doanh nghiệp và cửa sổ cá nhân cũng không phân biệt được. Lúc tôi nhận ra anh, quản lý đại sảnh của chúng tôi đang nói gì đó với anh. Tôi đứng dậy chào anh một tiếng, anh nhìn thấy tôi như nhìn thấy người thân, cười đến nếp nhăn nổi đầy mặt.

Thẻ của anh được Hàn Mộ Vũ làm chung với thẻ của mọi người. Tôi vừa gửi tiền cho anh vừa nghe ngóng: “Anh Sáu, dạo này công việc chỗ các anh bận ghê nhỉ?”

Anh Sáu nói: “Cũng được…”

“Tên Hàn Mộ Vũ nói với em gần đây các anh bận lắm. Nó suốt ngày mệt như cái gì vậy…” -Tôi thấy ý anh Sáu là hình như công trường cũng không bận bịu lắm.

“Tiểu Hàn ấy à! Nó thì bận lắm, nó bận hơn tụi tui…” -Anh Sáu nói.

“Tại sao thế ạ?”

“Dạo gần đây, ngày nào công trường cũng có một lô vật liệu đặc biệt cần chuyển lên trên để lúc làm việc xài. Không nhiều, nhưng phải chuyển hết lên tầng trên trước giờ làm. Mỗi ngày Tiểu Hàn đều phải dậy sớm hơn chúng tôi hai tiếng để chuyển lô vật liệu đó. Mỗi ngày kiếm thêm được tận năm mươi tệ. Nó trẻ còn chịu được cực, chứ anh thì không nổi. Anh chịu không được.” -Anh Sáu lắc đầu một cách chất phác.

Thực ra cũng không phải cứ trẻ là được. Mộ Vũ hắn cũng là người, không phải máy móc, hắn cũng mệt. Không thấy cứ tới tối là hằn ngủ ngay à? Nếu không phải làm, hắn cũng không muốn làm đâu, nếu không vì thiếu tiền! Nghĩ đến điều kiện gia đình hắn, tôi lại thở dài một tiếng. Hắn còn có cách nào khác đâu.

“Đồ ham tiền!” -Tôi nhỏ giọng lầu bầu một câu.

“Thì đều vì tiền cả!” -Anh Sáu nói tiếp: “Trong số những người làm chung, có mấy người vừa trẻ vừa không sợ khổ như Tiểu Hàn đâu. Rảnh rang là nó lại cầm sách học bản vẽ gì đó. Lần trước có chỗ cần dùng cốt thép, đến quản đốc còn tính không ra, mà nó tính ra được, mọi người đều đặc biệt phục nó. Người ta sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn những người chỉ biết bán sức khoẻ như tụi tui…”

Nghe anh nói huyên thuyên những lời này, trong lòng tôi đặc biệt sướng, cứ như thể anh đang khen tôi vậy.

Mộ Vũ tất nhiên rất tốt, bằng không sao tôi có thể thích hắn cơ chứ? Tuy lúc thích hắn, tôi không biết hắn tốt như vậy…

“Thế nó phải làm việc đó bao lâu ạ?” -Tôi hỏi. Nghe ngóng được tin này sẽ tiện cho tôi sắp xếp ngày mời khách hơn.

Anh Sáu nghĩ ngợi: “Cũng chỉ còn một tuần nữa là xong việc rồi… không phải việc lâu dài gì.”

Một tuần, nói ra thì chỉ là chuyện môi trên đụng một dưới một cái là xong. Nhưng đấy là khoảng thời gian hiện thực nhất. Một giây một phút cũng không cách nào nhảy qua được. Tôi, Hàn Mộ Vũ, và tất cả những người khác đều phải cố gắng tiêu hao, cố gắng vượt qua… Mộ Vũ còn phải khổ một tuần nữa, nhưng tôi lại không giúp gì được cho hắn, chỉ có thể nhìn. Không, tôi đến nhìn cũng không nhìn thấy, mà chỉ nghe nói…

Nhưng lúc đó tôi còn trẻ như thế, trẻ đến mức tin rằng sau này mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.

Mà lúc đó cũng có dấu hiệu là sẽ tốt lên thật.

Chapter
1 Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2 Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3 Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4 Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5 Chương 5: Ly giữ nhiệt
6 Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7 Chương 7: Một sở thích rất có ích
8 Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9 Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10 Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11 Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12 Chương 12: Về quê (1/2)
13 Chương 13: Về quê (2/2)
14 Chương 14: Đá không ngọt!
15 Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16 Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17 Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18 Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19 Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20 Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21 Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22 Chương 22: Chỉ cần tôi có
23 Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24 Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25 Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26 Chương 26
27 Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28 Chương 28: Bạn bè bình thường
29 Chương 29: Chiến tranh lạnh
30 Chương 30
31 Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32 Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33 Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34 Chương 34: Lại bị khoá
35 Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36 Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37 Chương 37: Ỷ y
38 Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39 Chương 39: Là anh thì không sao
40 Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41 Chương 41: Không có gì để trả ơn
42 Chương 42: “Anh nói xem!”
43 Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44 Chương 44: Ngọc đậu giác
45 Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46 Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47 Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48 Chương 48: Du lịch (1)
49 Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50 Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51 Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52 Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53 Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54 Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57: Leo Trường Thành
58 Chương 58: Du lịch (2/2)
59 Chương 59: Khóa vì 18+
60 Chương 60: Khóa vì 18+
61 Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62 Chương 62
63 Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64 Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65 Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66 Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67 Chương 67
68 Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69 Chương 69: Hạnh phúc có thật
70 Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74 Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75 Chương 75
76 Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77 Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78 Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79 Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80 Chương 80: H trong xe
81 Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82 Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83 Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84 Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85 Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86 Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87 Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88 Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89 Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90 Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91 Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92 Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93 Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94 Chương 94
95 Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96 Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97 Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98 Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99 Chương 99: Những người thăm bệnh
100 Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101 Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102 Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103 Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107 Chương 107
108 Chương 108: Khóa và dài cực
109 Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110 Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111 Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112 Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113 Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116 Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117 Chương 117
118 Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119 Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120 Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)
Chapter

Updated 127 Episodes

1
Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2
Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3
Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4
Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5
Chương 5: Ly giữ nhiệt
6
Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7
Chương 7: Một sở thích rất có ích
8
Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9
Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10
Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11
Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12
Chương 12: Về quê (1/2)
13
Chương 13: Về quê (2/2)
14
Chương 14: Đá không ngọt!
15
Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16
Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17
Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18
Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19
Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20
Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21
Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22
Chương 22: Chỉ cần tôi có
23
Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24
Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25
Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26
Chương 26
27
Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28
Chương 28: Bạn bè bình thường
29
Chương 29: Chiến tranh lạnh
30
Chương 30
31
Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32
Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33
Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34
Chương 34: Lại bị khoá
35
Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36
Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37
Chương 37: Ỷ y
38
Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39
Chương 39: Là anh thì không sao
40
Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41
Chương 41: Không có gì để trả ơn
42
Chương 42: “Anh nói xem!”
43
Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44
Chương 44: Ngọc đậu giác
45
Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46
Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47
Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48
Chương 48: Du lịch (1)
49
Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50
Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51
Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52
Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53
Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54
Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57: Leo Trường Thành
58
Chương 58: Du lịch (2/2)
59
Chương 59: Khóa vì 18+
60
Chương 60: Khóa vì 18+
61
Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62
Chương 62
63
Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64
Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65
Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66
Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67
Chương 67
68
Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69
Chương 69: Hạnh phúc có thật
70
Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74
Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75
Chương 75
76
Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77
Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78
Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79
Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80
Chương 80: H trong xe
81
Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82
Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83
Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84
Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85
Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86
Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87
Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88
Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89
Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90
Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91
Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92
Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93
Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94
Chương 94
95
Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96
Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97
Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98
Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99
Chương 99: Những người thăm bệnh
100
Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101
Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102
Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103
Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107
Chương 107
108
Chương 108: Khóa và dài cực
109
Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110
Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111
Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112
Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113
Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116
Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117
Chương 117
118
Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119
Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120
Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)