Chương 42: Hiền vương phủ

Hiền vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Một thân y bào tuyết trắng, mang đến vẻ đẹp cùng nho nhã, sợi tóc đen nhánh tùy ý phủ trêи vai. Dưới ánh đèn, nam nhân luôn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa vạn phần, nhưng trong đôi mắt kia vẫn là ý lạnh thấu xương, khí thế hàn phong nội liễm.

Khóe mắt hẹp dài tùy ý nâng lên, nam nhân tùy ý buông quyển trục trong tay, thanh âm lạnh băng vang lên :" Đi ra ".

Trong không khí, một âm thanh nhỏ truyền đến , Ám Nhị đã cung kính mà quỳ trêи mặt đất :" Hiền vương ".

Ánh mắt như đêm đen của Triệu Mặc Khiêm hơi nâng lên :" Hắn lại làm chuyện gì ?" Thế nào mà làm cho thuộc hạ chưa bao giờ màn thế sự lại vội vàng hướng hắn bẩm báo sự tình ?

Ám Nhị bình tĩnh nói lại sự tình ban ngày, một chữ cũng không bỏ sót.

" Bản vương thật có chút ngạc nhiên về biện pháp kia ".

Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm vẫn như cũ không thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt kia lại gợn sóng. Hình như nghe được tiếng thở dài ngoài cửa, liền nghe được tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng bước chân còn có tiếng mắng người từ ca :" Haiz... Sớm hay muộn cũng bị ngươi gây sức ép mà chết ".

Người tới loảng xoảng mở cửa, tiến vào nhìn thấy Ám Nhị liền sửng sốt một chút, lập tức đem một chồng văn kiện ném lên trêи bàn, lại vẫn chưa hết giận mà vỗ vỗ mặt bàn, reo lên :" Ngươi nói cho ta nghe một chút , ngươi lúc nào cũng làm việc tới hơn nửa đêm, mà ngươi làm thì thôi làm sao lại bắt chúng ta cũng như vậy ? Ngươi suốt ngày đi ra ngoài xem xem xét xét sao giống như chúng ta ở trong phủ bận rộn? Thật là có bệnh, về sau ta sẽ không bao giờ đến đây nữa, mỗi ngày đều như trốn mèo, ta cũng đâu phải chuột ".

Trêи đời này, người dám rống lên như vậy với Hiền vương phỏng chừng cũng chỉ có hắn. Ám Nhị nghĩ, nếu sau này Hiền vương đại hôn thì đứa bé kia có thể đối với hắn bất mãn hay không ?

Triệu Mặc Khiêm hơi hơi niết đầu, ánh mắt vực lạnh :" Bản vương chưa vội, ngươi vội làm gì ?"

Phải nha, hắn vì sao lại vội ? Quý Liên Hoàn nghĩ nghĩ, được rồi, ai bảo hắn là người trong phủ Hiền vương làm chi.

Kỳ thật đây cũng là do thói quen mà oán hận vài câu,  đã làm bạn tri kỷ nhiều năm như vậy,cho nên hắn hiểu rất rõ tính cách này của vương gia.

" Được rồi, được rồi, những tin tức này ta đều điều tra kỹ càng lắm rồi ", Quý Liên Hoàn vỗ sấp giấy bên trêи bàn :" Bên trái là Tây Chu, bên phải là Đại Uyên, còn lại là một ít tin tức về Thanh Chiêu, ta đã lọc ra một lần, những gì quan trọng đều ở chỗ này, đương nhiên bao gồm cả tin tức về kinh thành và một số người không an phận ".

Hắn đem tập giấy đưa cho Triệu Mặc Khiêm, ánh mắt liếc về phía Ám Nhị :" Chậc chậc, gần đây thời tiết tốt lắm, phố lớn ngõ nhỏ đều đang nghị luận, ba câu đều không rời việc Hiền vương cùng nam thê của mình ".

Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm bình tĩnh, lại bắt chéo tay đứng trước mặt Quý Liên Hoàn lạnh lùng nói :" Lấy đến ".

Quý Liên Hoàn xua tay, vô tội :" Cái gì ?"

Triệu Mặc Khiêm không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng dừng trêи người hắn, giống như máu đều bị đông cứng lại, bất quá ngay lập tức hắn liền đầu hàng :" Được được được, cho ngươi, cho ngươi ".

Thật là uất ức, làm huynh đệ nhiều năm như vậy vẫn không ngăn được lực sát thương của ánh mắt lạnh kia, không biết làm sao mà tiểu Tứ của Lâm gia có thể chịu được.

"Đây là tài liệu của tiểu tức phụ nhà ngươi ". Quý Mộc lấy ra một xấp giấy tuyên thành, nhịn không được lẩm bẩm :" Thật là đứa nhỏ đáng thương, mười năm qua sống thê thảm như vậy, cũng không biết ngày sao thế nào ..."

Ám Nhị từ trước đến nay không có cảm giác tồn tại đứng một bên nhịn không được mà kéo kéo khóe miệng, chính là bị mặt nạ ác quỷ che mất nên người ngoài cũng không thấy được.

Triệu Mặc Khiêm tùy ý lật xem vài tờ, y nhíu mày thật sâu, khoảnh khắc đó hàn khí không khống chế được mà tỏa ra khắp phòng. Quý Liên Hoàn hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng cái hôn ước kia chỉ là ngụy trang mà thôi, một thứ tử không được sủng ái, cho dù là thứ tử của phủ tướng quân thì hắn cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện có vẻ không phải như vậy ?

" Ta nói, ngươi đừng nóng vội, phải làm thế nào chỉ cần ngươi phân phó một tiếng ". Quý Liên Hoàn quả thật sợ tính tình người này bộc phát, đến lúc đó xem bọn họ như bao tải mà đánh, phải biết rằng bồi người luyện kiếm không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa đối phương lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới Ám Nhị :" Quỷ mặt nạ, ngươi tại sao lại ở chỗ này ?Ngươi không phải thủ bên đứa nhỏ kia sao ? Đúng rồi, đứa nhỏ kia là người như thế nào ? Là thật yếu đuối vô năng hay là vẫn còn cách cứu chữa được ?"

Ám Nhị thờ ơ, Triệu Mặc Khiêm lại đột nhiên đứng lên, làm cho Quý Liên Hoàn cảm giác y muốn đánh hắn cho hả giận, thuần thục mà hướng bên cạnh nhảy lên :" Đừng động thủ, tốt xấu gì cũng phải nói cho xong phải không ?"

Đã thấy Triệu Mặc Khiêm đi nhanh ra ngoài, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng :" Ám Nhị, nói cho hắn biết ".

Ám Nhị do dự một chút, lên tiếng hỏi :" Tịch thiếu gia làm sao..."

Cước bộ Triệu Mặc Khiêm không ngừng, chỉ nói :" Ngươi chỉ cần bảo hộ hắn chu toàn ".

Ngụ ý trong lời nói là từ khi hắn đến đây, Quý Liên Hoàn tò mò muốn chết, chỉ chờ Triệu Mặc Khiêm vừa bước ra khỏi phòng, hắn liền một phen túm lấy Ám Nhị truy vấn, sau một lúc lâu, hắn đã kϊƈɦ động hét lớn :" Cư nhiên là một người thâm tàng bất lộ, hahah, thật tốt, quả thật tốt haha ".

Triệu Mặc Khiêm xuất ngôn cũng là về viện của mình, Quý Liên Hoàn cho rằng y sẽ làm cái gì đó nhưng thực chất y cái gì cũng không làm, ít nhất là tạm thời sẽ không, sinh khí tất nhiên có, tiểu hài nhi kia cũng không phải chịu đựng không được, ngược lại có thể trưởng thành bất quá hơi sớm.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của lão quản gia :" Vương gia ".

Triệu Mặc Khiêm ngẩng đầu :" Tiến vào ".

Lão quản gia năm nay đã lớn tuổi, tóc đã có chút hoa râm, lúc này thân mình khom xuống nói :" Vương gia, bên Tây viện lại chết một người ".

Tây viện là nơi Triệu Mặc Khiêm an bài nữ tử, phía bắc, tây cương, các châu quận, hơn nữa còn có mỹ nữ ở đế kinh, oanh oanh yến yến ở bên cạnh nhau, ngày nào mà không gây ra chuyện ?

Cùng đối ứng là đông viện, tây viện có mỹ nữ, đông viện thì có mỹ nam, văn, võ, cao ngạo, thô cuồng, khiêm khiêm quân tử, vẻ ngoài đáng yêu... Cũng coi là đầy đủ, mọi người sống với nhau, có thể nào yên ổn ?

Quý Liên Hoàn đã ở chỗ Ám Nhị biết toàn bộ sự tình, hắn hưng phấn mà chạy vội đến, đúc lúc nghe được lời nói của lão quản gia, nhất thời có chút hưng trí. Triệu Mặc Khiêm chưa mở miệng, hắn nhịn không được liền hỏi :" A? Người nào ?".

" Hàn cô nương từ thương nhân ở Tây cương đưa tới ". An Năm trả lời

Quý Liên Hoàn có chút hứng thú sờ cằm :" Haiz, thực coi thường sức chiến đấu của nữ  nhân, mạnh mẽ như vậy, có thể làm chết người. Đúng rồi, đông viện thì sao ? Có động tĩnh gì không ?"

" Đông viện thực ra rất im lặng ".

Quý Liên Hoàn hừ lạnh:" Chỉ sợ là nghe Hiền vương phủ sắp có nhiều hơn một nam Vương phi, biết Hiền vương thích nam tử nên đều âm thầm tính toán, ngược lại bên Tây viện, nữ  nhân đều đứng ngồi không yên, không nghĩ qua là nháo đến chết người thôi. Hiền vương điện hạ, ngươi không nhanh chân đến xem ?"

Triệu Mặc Khiêm bất động thân mình, nhắm mắt thản nhiên nói :" Mai ".

" Phải ".

" Ta đi xem , nhìn một cái xem là chết thế nào ". An Năm cung kính lui ra ngoài, Quý Liên Hoàn theo sát sau đó, còn không quên quay đầu lại nói với Triệu Mặc Khiêm một câu :" Ngươi cũng thật là tuyệt tình ".

Triệu Mặc Khiêm không để ý tới hắn, đợi bọn họ đi xa, y mới chậm rãi mở hai mắt, trong đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lùng thản nhiên.

Những người này tiến vào viện đều có cảm giác sẽ chết .

Trong bóng đêm, Lâm Tịch Cận kỳ thật vẫn không ngủ được, thân ảnh một người chậm rãi xuất hiện, nhìn cậu một cái rồi lại ẩn nấp, cậu cuối cùng cũng mở miệng :" Ám Nhị ca, ngươi đã trở lại? Hiền vương đã nói cái gì ?"

" Hiền vương có nói biện pháp của ta được không ?"

Thân ảnh Ám Nhị lại chậm rãi xuất hiện, ngữ khí bình thản :" Hiền vương nói là một biện pháp vẹn toàn ".

Lâm Tịch Cận cười đến vui vẻ, có vài phần vô tâm vô phế :" Không hổ là Hiền vương điện hạ, muốn giấu một chút cũng không được ".

Thời điểm kiếp trước, cũng đã gặp qua chuyện này, mà biện pháp này là do cậu hao không ít tâm tư, nhiều đêm không ngủ, giằng co một tháng mới vất vả nghĩ ra được, sau đó cậu nói cho Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ, lại tự mình ra trận giúp hắn. Cũng cổ vũ Triệu Thế Vũ bắt đầu tuyển người tài. Trước tiên là tổ chức một đại hội, sau lại nghịch chuyển hình thức, cũng vào lúc này mới tuyển ra được nhân tài.

Cho nên, Lâm Tịch Cận có thể nào không thông minh, không xuất sắc. Chỉ là tin lầm người mới tự hại chết mình.

Chapter
1 Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2 Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3 Chương 3: Bình tĩnh giết người
4 Chương 4: Tùng đình yến hội
5 Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6 Chương 6: Hiền vương đã đến
7 Chương 7: Mời một ly rượu
8 Chương 8: Tâm tư
9 Chương 9: Đại nhân vật
10 Chương 10: Viên trung manh mối
11 Chương 11: Trách móc nặng nề
12 Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13 Chương 13: Sở hữu tiền cược
14 Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15 Chương 15: Bích hồ chi bạn
16 Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17 Chương 17: Nguyện cầu một người
18 Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19 Chương 19: Hôn ước đã định
20 Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21 Chương 21: Chỉ hôn
22 Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23 Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24 Chương 24: Viện trung so chiêu
25 Chương 25: Thắng một trận
26 Chương 26: Hoa mộc lan nở
27 Chương 27: Đến thăm
28 Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29 Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30 Chương 30: Dân chạy nạn
31 Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32 Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33 Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34 Chương 34: Mua thêm vài vật
35 Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36 Chương 36: Chật vật xấu mặt
37 Chương 37: Hình như có kỳ quái
38 Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39 Chương 39: Đưa ra biện pháp
40 Chương 40: Đưa đại lễ
41 Chương 41: Mai phục họa nguyên
42 Chương 42: Hiền vương phủ
43 Chương 43: Tái tụ tùng đình
44 Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45 Chương 45: Ghen tuông
46 Chương 46: Vạch trần chân tướng
47 Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48 Chương 48: Tịch viên
49 Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50 Chương 50: Đại khí cảnh trí
51 Chương 51: Nhất văn đường
52 Chương 52: Đào hoa công chúa
53 Chương 53: Tính kế
54 Chương 54: Lời nói chi gian
55 Chương 55: Lễ cập kê
56 Chương 56: Yến hội
57 Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58 Chương 58: Hắc ám chi dạ
59 Chương 59: Một vở diễn
60 Chương 60: Trừng phạt
61 Chương 61: Hứa hẹn
62 Chương 62: Ăn sáng
63 Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64 Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65 Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66 Chương 66: Xem ai
67 Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68 Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69 Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70 Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71 Chương 71: Sát khí thật mạnh
72 Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73 Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74 Chương 74: Bí mật trồi lên
75 Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76 Chương 76: Nhân duyên
77 Chương 77: Hưng sư vấn tội
78 Chương 78: Bị dụ nói ra
79 Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80 Chương 80: Lại tìm đường chết
81 Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82 Chương 82: Thiên điện tự miếu
83 Chương 83: Đối chất
84 Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85 Chương 85: Trò hay lần này
86 Chương 86: Lời nói gợn sóng
87 Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88 Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89 Chương 89: Nghe trộm
90 Chương 90: Đồ chay ngon
91 Chương 91: Cây đa già
92 Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93 Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94 Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95 Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96 Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97 Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98 Chương 98: Cơ gia
99 Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100 Chương 100: tuổi trẻ
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2
Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3
Chương 3: Bình tĩnh giết người
4
Chương 4: Tùng đình yến hội
5
Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6
Chương 6: Hiền vương đã đến
7
Chương 7: Mời một ly rượu
8
Chương 8: Tâm tư
9
Chương 9: Đại nhân vật
10
Chương 10: Viên trung manh mối
11
Chương 11: Trách móc nặng nề
12
Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13
Chương 13: Sở hữu tiền cược
14
Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15
Chương 15: Bích hồ chi bạn
16
Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17
Chương 17: Nguyện cầu một người
18
Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19
Chương 19: Hôn ước đã định
20
Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21
Chương 21: Chỉ hôn
22
Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23
Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24
Chương 24: Viện trung so chiêu
25
Chương 25: Thắng một trận
26
Chương 26: Hoa mộc lan nở
27
Chương 27: Đến thăm
28
Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29
Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30
Chương 30: Dân chạy nạn
31
Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32
Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33
Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34
Chương 34: Mua thêm vài vật
35
Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36
Chương 36: Chật vật xấu mặt
37
Chương 37: Hình như có kỳ quái
38
Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39
Chương 39: Đưa ra biện pháp
40
Chương 40: Đưa đại lễ
41
Chương 41: Mai phục họa nguyên
42
Chương 42: Hiền vương phủ
43
Chương 43: Tái tụ tùng đình
44
Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45
Chương 45: Ghen tuông
46
Chương 46: Vạch trần chân tướng
47
Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48
Chương 48: Tịch viên
49
Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50
Chương 50: Đại khí cảnh trí
51
Chương 51: Nhất văn đường
52
Chương 52: Đào hoa công chúa
53
Chương 53: Tính kế
54
Chương 54: Lời nói chi gian
55
Chương 55: Lễ cập kê
56
Chương 56: Yến hội
57
Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58
Chương 58: Hắc ám chi dạ
59
Chương 59: Một vở diễn
60
Chương 60: Trừng phạt
61
Chương 61: Hứa hẹn
62
Chương 62: Ăn sáng
63
Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64
Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65
Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66
Chương 66: Xem ai
67
Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68
Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69
Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70
Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71
Chương 71: Sát khí thật mạnh
72
Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73
Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74
Chương 74: Bí mật trồi lên
75
Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76
Chương 76: Nhân duyên
77
Chương 77: Hưng sư vấn tội
78
Chương 78: Bị dụ nói ra
79
Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80
Chương 80: Lại tìm đường chết
81
Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82
Chương 82: Thiên điện tự miếu
83
Chương 83: Đối chất
84
Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85
Chương 85: Trò hay lần này
86
Chương 86: Lời nói gợn sóng
87
Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88
Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89
Chương 89: Nghe trộm
90
Chương 90: Đồ chay ngon
91
Chương 91: Cây đa già
92
Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93
Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94
Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95
Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96
Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97
Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98
Chương 98: Cơ gia
99
Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100
Chương 100: tuổi trẻ