Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.

Edit: Gấu Gầy

Chương 42

Đế Thừa Ân ngẩng đầu, nhìn lão già hiền lành khiêm tốn ngồi trên ghế gỗ, đi lên hành lễ: "Được ngài chiếu cố lâu nay, đa tạ Tướng gia quan tâm, Thừa Ân vẫn khoẻ."

Dường như cực kỳ hưởng thụ màn thi lễ này, Tả tướng cười ha ha, râu ria chuyển động, đưa tay khách sáo với Đế Thừa Ân: "Đế tiểu thư không cần đa lễ, ngồi xuống đi."

Nói xong nhìn Đế Thừa Ân thật sâu, thấy nàng tươi cười dịu dàng liền nheo mắt nói: "Đế tiểu thư đêm khuya nóng lòng muốn gặp lão phu, không biết rốt cuộc là có chuyện gì?"

Đế Thừa Ân cười nói xởi lởi: "Đường đột hẹn gặp tối nay, quả thật có chuyện muốn nhờ, mong Tướng gia ra tay giúp đỡ."

Tả tướng không có nhận lời, chỉ chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới nói: "Đế tiểu thư đã quên lời hứa ban đầu ở Thái Sơn, hiện giờ tiểu thư hồi kinh đã một tháng, vẫn chưa từng đối phó Nhậm An Lạc, lời nói lúc trước của tiểu thư toàn là nói suông? Lão phu làm sao mà dám giúp nữa?"

"Tướng gia."

Vẻ mặt của Đế Thừa Ân bình tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng: "Nhậm An Lạc được lòng vạn dân, có quan hệ tốt với Thái tử, lại được Bệ hạ sủng tín, ngay cả Tướng gia ngài cũng không dễ dàng lay động được, huống chi là một cô nhi vừa mới hồi kinh như ta."

"Hửm? Đế tiểu thư nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bỏ qua cho Nhậm An Lạc hay sao?"

Tả tướng trầm mắt, bàn tay xoay mã não dừng lại, phát ra tiếng va chạm trầm đục.

"Đương nhiên không phải, Đế Thừa Ân không làm gì được Nhậm An Lạc, nhưng Đông cung Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai chưa chắc không được."

Đế Thừa Ân nói một cách chắc chắn như 'chém đinh chặt sắt'.

Tả tướng nhìn nàng cười đầy ẩn ý: "Đế tiểu thư muốn làm gì, cứ nói thẳng đừng ngại."

"Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện."

Nàng đứng dậy, đi tới trước mặt Tả tướng, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói vài câu bên tai hắn.

Vẻ mặt của Tả tướng thay đổi kịch liệt, ánh mắt vô định, đột nhiên nhướng mày nhìn về phía Đế Thừa Ân: "Đế tiểu thư, đây là tội đại nghịch, bổn tướng sẽ không cùng ngươi làm chuyện ngu xuẩn như vậy!"

Đáy mắt của Đế Thừa Ân tối sầm lại, lùi về phía sau hai bước, thề son sắt: "Tướng gia cũng biết Thái tử một lòng nghênh đón ta vào cung, tuyệt đối sẽ không cưới nữ tử nhà khác, nếu Tướng gia chịu giúp ta một tay, sau khi ta vào Đông cung, nhất định sẽ dành vị trí Trắc phi cho Khương tiểu thư."

Vẻ mặt Tả tướng khẽ động, nhưng hắn vẫn không đồng ý. Đế Thừa Ân khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục nói: "Ta nghe nói quan hệ giữa Tướng gia và Thái tử điện hạ không được tốt lắm, sau này Thái tử lên ngôi, địa vị 'trên vạn người dưới một người' của Tướng gia chỉ sợ sẽ

phải chắp tay nhường cho Hữu tướng. Tướng gia, sau kì thi khoa cử lần trước, lệnh lang đi Giang Nam đến nay vẫn chưa về, chỉ cần chuyện này thành công, ta sẽ tiến cử với Thái tử điện hạ cho Khương thiếu gia hồi kinh, Tướng gia cảm thấy được không?"

Thiên hạ đều biết Tả tướng thương tiếc nhi tử, nhưng Khương thiếu gia không nên thân là chuyện ai cũng biết.

Gió đêm thổi nhẹ, trong phòng yên tĩnh, thật lâu sau, Tả tướng mới chậm rãi mở miệng: "Đế tiểu thư trở về Cẩm Viên đi, chuyện này lão phu sẽ giúp."

Đế Thừa Ân hành lễ, xoay người muốn đi, lại nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng cảm khái: "Là lão phu tầm mắt hạn hẹp, không nghĩ tới Đế tiểu thư thông minh như thế, sóng gió sau này phải trông cậy vào Đế tiểu thư!"

Đế Thừa Ân không xoay người lại, đôi mắt đen láy sáng ngời: "Tướng gia quá khen."

Nói xong liền biến mất vào trong ánh trăng.

Một lúc lâu sau, quản gia đẩy thư phòng ra, thấy Tả tướng đứng trước cửa sổ, tiến lên nói: "Tướng gia, đều bố trí ổn thoả rồi, chúng ta thật sự mạo hiểm giúp Đế Thừa Ân ngồi lên vị trí Thái tử phi sao?"

Tả tướng hừ một tiếng: "Khương Hạo, mấy năm nay bất kể chúng ta làm cái gì, cũng không thể lung lay địa vị của Đông cung, Đế Thừa Ân này chính là điểm yếu duy nhất của Thái tử, nếu dùng đúng cách, đối với Cửu hoàng tử chỉ có lợi mà không có hại."

"Nhưng nếu tiểu thư thật sự chỉ làm Trắc phi..."

"Gấp cái gì, đường còn dài, giành được quyền lực nhất thời thì đã sao chứ? Năm đó Đế Thịnh Thiên bá chủ Vân Hạ, cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cuộc liên lụy cả nhà hay sao! Loại người như Đế Thừa Ân, có dã tâm lớn, nhưng lại không được lòng Thái hậu, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho Đông cung, trở thành mục tiêu của mọi người."

Tả tướng vuốt râu, vẻ mặt lạnh lùng: "Một đứa nhãi ranh miệng còn hôi sữa, lại còn dám nói giúp lão phu ngồi vững vị trí Tướng gia, thật là nực cười, nàng tưởng rằng nàng vẫn là tiểu thư Đế gia Đế Tử Nguyên hô mưa gọi gió của năm đó sao!"

Âm thanh chế giễu vang vọng trong thư phòng một lúc lâu.

Bên trong Linh Tương lâu, ca múa tưng bừng, tiếng đàn truyền xa khắp đường phố, trong Mẫu Đơn các, An Ninh ôm vò rượu say mèm như bùn nhão, lèm bèm nói chuyện, Thi Tranh Ngôn xưa nay luôn tránh cùng nàng uống rượu, lần này bất đắc dĩ trở thành tri kỷ của Trưởng công chúa rượu vào lời ra, Thiếu tướng trẻ tuổi ngay thẳng nhíu mày thành một đường.

Hắn gần như có thể tưởng tượng, ngày mai lời đồn Trưởng công chúa và Thiếu tướng quân cùng vào thanh lâu sẽ truyền ra khắp thành đều biết, sau đó hắn sẽ được Gia Ninh Đế mời vào cung nói chuyện vui vẻ.

"Ngày mai trong cung có yến tiệc, ngươi say như vậy không sợ mất đi thể thống hoàng thất."

An Ninh trợn mắt, nằm ở trên giường, vểnh chân say mèm la hét: "Hoàng thất làm gì có thể thống, chỉ là một nơi ma quái ăn thịt người, còn không bằng Tây Bắc của chúng ta!"

Thi Tranh Ngôn che miệng nàng lại, quát lớn: "An Ninh, ngươi tỉnh táo lại cho ta. Hôm nay ở Cẩm Viên ngươi và Đế Tử Nguyên rốt cuộc nói cái gì?"

Bốn năm ở Tây Bắc, hắn chưa từng thấy bộ dạng thất thố đến như vậy của An Ninh.

Nghe được ba chữ 'Đế Tử Nguyên', An Ninh cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, nàng sửng sờ một lúc lâu, khóe miệng kéo ra nụ cười chua xót, nàng ngồi dậy, nhìn Thi Tranh Ngôn, thấp giọng nói: "Tranh Ngôn, hôm nay ta nói với Tử Nguyên ta muốn hủy hôn sự của nàng."

Thi Tranh Ngôn sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: "An Ninh, ngươi không phải vẫn luôn ngóng trông Đế tiểu thư từ Thái Sơn trở về sao, tại sao lại không muốn nàng gả cho hoàng huynh ngươi?"

"Ta hy vọng nàng có thể được tự do, nhưng nàng không thể gả vào Hoàng gia."

An Ninh đột nhiên cầm tay Thi Tranh Ngôn, lẩm bẩm: "Tranh Ngôn, Tử Nguyên nhất định không thể gả cho hoàng huynh ta, nhất định không thể."

"Được được, nàng không thể gả vào Hoàng gia. Hôn sự của hai người bọn họ thì để cho bọn họ tự lo đi, ngươi ôm vào người làm cái gì?"

Thấy An Ninh người đầy mùi rượu, bắt đầu không còn ý thức nói nhảm lung tung, Thi Tranh ngôn nương theo lời của nàng xoa dịu trấn an, cẩn thận cõng nàng đi ra ngoài.

"Ngươi không hiểu, ta nợ nàng, đây là ta nợ nàng."

Tiếng An Ninh lẩm bẩm lung tung truyền đến bên tai, Thi Tranh Ngôn dừng lại, thở dài rồi bước ra khỏi cửa phòng.

Kinh thành mọi người đều biết, Mẫu Đơn các của Linh Tương lâu trước nay chỉ chiêu đãi khách nhân tôn quý nhất, nhưng không ai biết rằng, cách âm trong gian phòng này có phần không được tốt.

Triều Phượng các bên cạnh nghe nói chỉ mở cửa cho hoa khôi nghỉ ngơi vào ngày hoa khôi được bầu chọn hàng năm, vì vậy căn phòng này chưa từng có bất kỳ khách nhân nào đặt chân vào.

Lúc này, bên trong Triều Phượng các, trên giường điêu khắc gỗ trầm mộc, một nữ tử đang ngồi xếp bằng, nàng chống cằm, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Hoa khôi Lâm Lang của Linh Tương lâu xưa nay thanh lãnh kiêu kỳ đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt kính cẩn, thấy nữ tử trên giường một lúc lâu không nói gì, mới xin chỉ thị: "Tiểu thư, có cần phải phái người âm thầm hộ tống An Ninh công chúa hồi phủ không?"

Nữ tử trên giường nghe vậy quay đầu lại, rõ ràng chính là Nhậm An Lạc, nàng cười nói: "Lâm Lang, Thi tướng quân là chính nhân quân tử, có hắn bảo vệ An Ninh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lâm Lang đỏ mặt, ấp úng tiến lên rót đầy chén rượu cho nàng, nàng từ nhỏ lớn lên ở nơi phong nguyệt, nếm hết ấm lạnh nhân gian, luôn căm ghét khinh thường nam tử, tất nhiên cũng không tin Thi Tranh Ngôn.

"Tiểu thư đang giận công chúa."

Lâm Lang nghe được lời nói say rượu vừa rồi của An Ninh, thấy Nhậm An Lạc trầm mặc, cho rằng Nhậm An Lạc tức giận vì An Ninh ngăn cản hôn sự vốn thuộc về nàng.

Nhậm An Lạc lắc đầu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy ra màn lụa mỏng, nhìn theo bóng dáng Thi Tranh Ngôn đang cõng An Ninh chậm rãi biến mất phía cuối con đường, dường như có điều suy nghĩ.

"Chuyện Đế gia năm đó, có lẽ An Ninh... ít nhiều cũng biết."

Lâm Lang ngạc nhiên: "Làm sao có thể? Vụ án Đế gia mặc dù phạm vi liên quan rất rộng, nhưng quá mức đột ngột, nội tình hầu như không ai biết, ta ở kinh thành năm năm, ngoại trừ phát hiện ra Trung Nghĩa Hầu có khả năng liên quan đến, ngay cả một chút tin tức khác cũng không tra được, hơn nữa An Ninh công chúa năm đó chỉ mới tám tuổi, làm sao có thể liên quan được chứ."

Nhậm An Lạc chắp tay mà đứng, khóe môi khẽ mím, không trả lời.

Nếu An Ninh không biết chuyện năm đó, với tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không đi ngăn cản hôn sự của Hàn Diệp, nhưng nàng không tiếc quay lưng lại với Đế Thừa Ân, biết rõ sẽ khiến cho Hàn Diệp thất vọng mà vẫn làm như vậy, vậy cũng chỉ có một khả năng... An Ninh vô cùng chắc chắn, nếu Đế Thừa Ân làm Thái tử phi, nhất định sẽ mang họa sát thân, mà ở vương triều Đại Tĩnh này, có thể gây ra mối đe doạ cho Thái tử phi, chỉ có người trong hoàng thất.

Phải chăng... tất cả mọi người trên đời này đều không thể tin được? Ngay cả An Ninh, người đã từng ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, cười đến đơn thuần thẳng thắn.

Mái tóc đen nhánh bay lên theo gió, phất qua gò má, lạnh lùng đánh tới. Nhậm An Lạc nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên cửa sổ gỗ lặng lẽ nắm chặt, hiện ra dấu vết tái xanh.

Trưởng công chúa Đại Tĩnh, chuyện Đế gia mười năm trước, ngươi rốt cuộc biết được bao nhiêu?

"Lâm Lang, đi điều tra người chăm sóc An Ninh trong cung mười năm trước."

Lâm Lang nghe được tiếng phân phó có chút mệt mỏi của Nhậm An Lạc, nàng hơi ngạc nhiên, ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cô đơn đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng đáp một tiếng 'Vâng' rồi lui xuống.

Sáng hôm sau, Tổng quản thái giám Từ An điện Trương Phúc canh giữ ở cửa Ngự Thư phòng, thấy ngự giá đến, vội vàng tiến lên quỳ xuống nói: "Bệ hạ, Thái hậu mời người đi Từ An điện một chuyến, nói là có chuyện cần thương lượng với Bệ hạ."

Gia Ninh Đế liếc nhìn Trương Phúc, không dừng bước chân, đi vào Thượng Thư phòng.

"Trở về bẩm báo với Thái hậu, nói hôm nay thân thể trẫm không khoẻ, e rằng không thể đến Từ An điện, đợi sau bữa tiệc tối sẽ đi thỉnh an Thái hậu."

Cửa Thượng Thư phòng bị đóng chặt, Trương Phúc nghe ra sự không kiên nhẫn trong lời nói của Gia Ninh Đế, hặm hực trở về Từ An điện.

Trong thư phòng, Triệu Phúc rót một chén trà Long Tỉnh cho Gia Ninh Đế, thấy hắn xoa xoa lông mày vẻ mặt căng thẳng, vội vàng nói: "Bệ hạ chắc là rất đau đầu, để nô tài đi mời thái y tới."

"Trở về."

Gia Ninh Đế trách mắng, mở mắt ra: "Không cần làm ầm ĩ, vừa rồi trẫm chỉ lấy cớ để tránh mặt Thái hậu."

Triệu Phúc nghe vậy lập tức xoay người trở về, thần sắc thoải mái không ít.

"Trẫm biết vì sao Thái hậu muốn gặp trẫm, người không muốn để Đế Thừa Ân vào Đông cung. Triệu Phúc, ngươi đến đoán xem tối nay trẫm sẽ quyết định như thế nào."

Triệu Phúc bị hỏi có hơi sợ hãi, cười gượng nói: "Nô tài sao có thể đoán được suy nghĩ của Bệ hạ."

Gia Ninh Đế dựa vào ghế ngự, nghe vậy cười cười, đột nhiên quay đầu nhìn thanh trường kiếm màu xanh bày ở góc thư phòng, vẻ mặt thâm trầm khó đoán, lại mang theo nỗi buồn sâu thẳm.

Quốc mẫu tương lai của Đại Tĩnh, hầu như mọi người đều nghĩ chỉ có thể là nhi nữ Đế gia Đế Tử Nguyên, người được Thái Tổ ban xuống thánh chỉ mười mấy năm trước, thế nhưng hôm nay, một trận tuyển phi vào Đông cung lại khiến cho toàn bộ thế tộc Đại Tĩnh đổ xô vào.

Mười sáu năm trôi qua, trong lòng con dân Đại Tĩnh, cuối cùng hắn cũng trở thành vị Hoàng đế có thể thay thế Thái tổ, trở thành người cai trị thật sự của vương triều này.

Nhưng cái giá phải trả của quy tắc thống trị chính là, sự sụp đổ hoàn toàn của Đế thị nhất tộc.

Phụ hoàng, đây là kỳ vọng năm đó của người... hay người chưa bao giờ kỳ vọng?

———

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
10 Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
11 Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
12 Chương 12: Chuông Thanh Long.
13 Chương 13: Thăng đường xét xử.
14 Chương 14: Tặng Lễ Vật
15 Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
16 Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
17 Chương 17: An Ninh.
18 Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
19 Chương 19: Đế Tử Nguyên.
20 Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
21 Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
22 Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
23 Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
24 Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
25 Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
26 Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
27 Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
28 Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
29 Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
30 Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
31 Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
32 Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
33 Chương 33: Đế Thừa Ân.
34 Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
35 Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
36 Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
37 Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
38 Chương 38: Lạc Minh Tây.
39 Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
40 Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
41 Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
42 Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
43 Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
44 Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
45 Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
46 Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
47 Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
48 Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
49 Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
50 Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
51 Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
52 Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
53 Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
54 Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
55 Chương 55
56 Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
57 Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
58 Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
59 Chương 59: Vết sẹo năm đó.
60 Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
61 Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
62 Chương 62: Đêm pháo hoa
63 Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
64 Chương 64: Núi Hoá Duyên.
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132: Hàn Tử An (1)
133 Chương 133: Hàn Tử An (2)
134 Chương 134: Đế Thịnh Thiên (1)
135 Chương 135: Đế Thịnh Thiên (2)
136 Chương 136: Đế Vĩnh Ninh (1)
137 Chương 137: Đế Vĩnh Ninh (2)
138 Chương 138: Đế Vĩnh Ninh (3)
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)
250 Chương 250: Chuyện xưa Đại Tĩnh 1 (phiên ngoại)
251 Chương 251: Chuyện xưa Đại Tĩnh 2 (phiên ngoại)
252 Chương 252: Chuyện xưa Đại Tĩnh 3 (phiên ngoại)
253 Chương 253: Chuyện xưa Đại Tĩnh 4 (phiên ngoại)
254 Chương 254: Chuyện xưa Đại Tĩnh 5 (phiên ngoại)
255 Chương 255: Chuyện xưa Đại Tĩnh 6 (phiên ngoại)
Chapter

Updated 255 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
10
Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
11
Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
12
Chương 12: Chuông Thanh Long.
13
Chương 13: Thăng đường xét xử.
14
Chương 14: Tặng Lễ Vật
15
Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
16
Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
17
Chương 17: An Ninh.
18
Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
19
Chương 19: Đế Tử Nguyên.
20
Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
21
Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
22
Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
23
Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
24
Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
25
Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
26
Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
27
Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
28
Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
29
Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
30
Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
31
Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
32
Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
33
Chương 33: Đế Thừa Ân.
34
Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
35
Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
36
Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
37
Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
38
Chương 38: Lạc Minh Tây.
39
Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
40
Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
41
Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
42
Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
43
Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
44
Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
45
Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
46
Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
47
Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
48
Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
49
Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
50
Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
51
Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
52
Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
53
Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
54
Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
55
Chương 55
56
Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
57
Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
58
Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
59
Chương 59: Vết sẹo năm đó.
60
Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
61
Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
62
Chương 62: Đêm pháo hoa
63
Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
64
Chương 64: Núi Hoá Duyên.
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132: Hàn Tử An (1)
133
Chương 133: Hàn Tử An (2)
134
Chương 134: Đế Thịnh Thiên (1)
135
Chương 135: Đế Thịnh Thiên (2)
136
Chương 136: Đế Vĩnh Ninh (1)
137
Chương 137: Đế Vĩnh Ninh (2)
138
Chương 138: Đế Vĩnh Ninh (3)
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)
250
Chương 250: Chuyện xưa Đại Tĩnh 1 (phiên ngoại)
251
Chương 251: Chuyện xưa Đại Tĩnh 2 (phiên ngoại)
252
Chương 252: Chuyện xưa Đại Tĩnh 3 (phiên ngoại)
253
Chương 253: Chuyện xưa Đại Tĩnh 4 (phiên ngoại)
254
Chương 254: Chuyện xưa Đại Tĩnh 5 (phiên ngoại)
255
Chương 255: Chuyện xưa Đại Tĩnh 6 (phiên ngoại)