Chương 44: Đã Lâu Không Gặp

“Để anh đưa em về.”

Diệp Minh lên tiếng sau khi cô chào tạm biệt.

“Không...Không cần đâu anh! Em tự bắt taxi về được.”

Quân từ chối thẳng thừng. Nếu bây giờ anh đưa cô về trong đêm muộn như vậy mấy người làm sẽ dị nghị mất. Hơn nữa cánh nhà báo luôn soi mói đến đời sống của các nhân vật nhà giàu. Nếu vô tình bị họ nhìn thấy chắc Phan Quân Khánh sẽ không để cô yên.

“Chẳng lẽ đến làm bạn cũng không được sao? Anh đang dùng tư cách một người bạn để quan tâm em. Hơn nữa đã muộn rồi, em lại uống rượu anh không yên tâm để em ngồi trên xe của người lạ, nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Giọng Diệp Minh trầm ấm vang lên, hơi ấm tỏa ra giữa cái thời tiết lạnh lẽo.

Thấy Diệp Minh không có thay đổi ý định, Quân liền tiếp tục từ chối:

“Em biết chút võ mà. Anh đừng lo!”

“Nếu em sợ chồng mình ghen thì anh sẽ giải thích rõ ràng với anh ta.”

“Em....em... không phải!”

Quân lắp bắp mãi chẳng nói nên câu. Phan Quân Khánh ghen ư? Có mà mặt trời mọc đằng tây.

“Nếu không phải thì lên xe được rồi.”

Nói xong Diệp Minh đi lấy xe. Để cho Quân ngơ ngác đứng ở trước cửa nhà hàng đang chuẩn bị tắt đèn. Co ro một lúc, Quân liền chà xát hai tay mình để lấy hơi ấm, miệng liên tục phà hơi vào bàn tay của mình để giữ cho nó không bị tê cóng. Ban đêm càng ngày càng lạnh dù cho cô đã mang theo một cái áo khoác vẫn không đủ ấm. Cô chỉ cầu rằng Diệp Minh nhanh chóng đánh xe tới để cô leo vào trong để tránh cái lạnh ê buốt này.

Gần nửa đêm mà người nào đó vẫn còn ngồi trong thư phòng suy nghĩ vẩn vơ mọi thứ. Căng phòng chứa đầy hơi ấm tỏa ra từ chiếc điều hòa, nhấc ly cafe nóng mà người làm vừa pha lên miệng uống Khánh cảm thấy tỉnh ngủ hẳn ra. Mùi cafe bay quanh khắp căn phòng thơm lừng, anh có thói quen uống cafe vào buổi tối để có thể xử lý mọi công việc một cách tỉnh táo minh mẫn nhất. Đứng phắt dậy Khánh liền đến bên cửa sổ kéo chiếc rèm và mở hé cánh cửa để cho thoáng đãng hơn. Dù ngoài kia trời đang lạnh nhưng với chiếc điều hòa đang hoạt động hết công sức như vậy thì cái lạnh đó chẳng là gì.

Bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe Khánh vội liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thấy chiếc xe đang đỗ trước cổng nhà mình Khánh liền nói nhỏ:

“Cô ta đã về rồi sao?”

Đôi mắt nhìn ra rõ dáng dấp của cô dù anh đang ở tầng hai. Khánh nghĩ mặc kệ Quân thích làm gì thì làm, nhìn thấy là không ưa nổi nên không cần phải quản. Định quay đầu vào bên trong thì lại thấy bóng của một người khác xuất hiện. Anh tò mò dừng lại tiếp tục nhìn kỹ xem là ai.

“Đàn ông à? Cô ta được đàn ông đưa về sao?”

Dù không có liên quan tới mình nhưng Khánh vẫn chăm chú nhìn xuống xem hai người kia đang làm gì. Đôi mắt cú vọ ấy lại chiếu thẳng xuống người Quân để săm soi. Nhưng chả có gì cả ngoài việc họ đang nói chuyện và Khánh Quân đang cười rất tươi.

Hơn 5 phút đã trôi qua nhưng hình như hai người kia không có ý định dừng lại. Căn bản Khánh không nghe được họ đang nói về chuyện gì hơn nữa lại muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình anh lập tức đi xuống tìm đến cánh cổng nhà mình. Dừng chân ở cầu thang Khánh liền nghĩ:

“Khoan đã! Cô ta làm gì, đi với ai thì đâu liên quan gì đến mình.”

“Không được! Lỡ như bị lũ nhà báo chụp trộm được cảnh thiếu phu nhân nhà họ Phan nửa đêm được đàn ông đưa về nhà thì phải làm sao?”

“Mặc kệ cô ta! Ỷ bản thân có ba mình chống lưng rồi nên thích làm gì thì làm. Nếu mà có chuyện xảy ra thì ba mình cũng sẽ thay cô ta giải quyết thôi.”

“Nhưng mà suy cho cùng cô ta vẫn là vợ của mình. Nếu vậy thì họ sẽ nói mình bị ‘mọc sừng sao’? Như vậy chả mất hết hình tượng à?”

Đứng giữa cầu thang để đấu tranh với suy nghĩ ‘xuống hay không xuống’, đắn đo mãi rốt cuộc thì chân cũng bắt đầu nhấc lên để đi. Quản gia Lâm vẫn chưa ngủ, thấy Khánh đang đi xuống ông liền hỏi anh ra ngoài hay sao để còn chuẩn bị xe thì nhận được câu trả lời là không. Vậy rốt cuộc cậu chủ đi hướng phía cổng để làm gì vậy?

“Đây là nhà của em sao?”

Nói chuyện một lúc về bữa tiệc tối nay xong Diệp Minh liền chuyển chủ đề. Đưa cô về chỉ là cái cớ, anh muốn xem cuộc sống hiện tại của cô như thế nào nên mới khăng khăng lái xe dù trong người cũng có men rượu.

“Vâng.” Quân nhỏ giọng trả lời.

“Ừ. Chỉ cần em sống tốt là đủ rồi. Còn anh chắc sẽ từ mọi tình cảm và chúc phúc cho em.”

“Em....”

“Em biết không anh đã không yêu ai cho đến khi gặp được em. Nhưng bây giờ thì...”

Thấy Quân đang im lặng và có vẻ bối rối, Diệp Minh kiên định nhìn cô và nói tiếp:

“Nếu cảm thấy không hạnh phúc thì hãy nói với anh. Anh sẽ giúp em rời xa cái nơi này.”

Cả hai bỗng im lặng sau câu nói của Diệp Minh, Quân không lên tiếng nữa. Cô đang cố không nghĩ đến chuyện này thì Diệp Minh lại khơi gợi nó lên khiến cô chua chát. Đương nhiên là cô không hạnh phúc rồi, đương nhiên là cô sẽ rời khỏi đây, kết thúc tất cả với Phan Quân Khánh để trở về với cuộc sống bình thường. Nhưng đó là của một năm sau, hiện tại cô không thể rời đi vì lý do cá nhân đúng hơn là vì muốn giữ lời hứa với ông Hưng.

“Anh định đưa vợ tôi đi đâu?”

Giọng nói quen thuộc của Phan Quân Khánh khiến Quân giật mình quay đầu lại. Anh đang tựa người vào thành cổng híp mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Rốt cuộc cậu ta đã nghe thấy những gì rồi? Những lời của Diệp Minh lúc nãy có phải cậu ta đã nghe thấy hết không?

Khánh vội vã lao đến bên cô, cánh tay dài vươn ra túm lấy rồi kéo cả người cô đổ về phía anh. Lực kéo mạnh khiến Quân loạng choạng đứng không vững mà áp sát vào người Khánh. Bàn tay lại không an phận mà vòng qua eo cô siết chặt.

“Đau.”

Đột ngột bị anh siết chặt eo như vậy, Quân khẽ rên lên.

Cảm thấy thật chướng tai gai mắt khi thấy hai người này đang đứng nói chuyện sướt mướt trước cổng nhà mình. Lại còn nghe đến câu an ủi khuyên nhủ ‘Quân rời xa nhà này nếu không hạnh phúc’ càng khiến Khánh bực mình. Nói như thể anh đối xử tệ với cô lắm, chưa kể ba mẹ anh còn thương cô hơi con ruột nữa chứ.

Thật nực cười.

Mùi rượu thoảng xộc vào trong mũi Khánh khiến anh nheo mắt khó chịu nhìn người con gái đang đứng bênh cạnh. Mặt có chút đỏ. Cô ta uống rượu ư?

“Sao anh lại ở đây?”

Khánh liên tiếng phá vỡ sự im lặng của người kia. Nhìn kỹ người đàn ông kia đang nhìn chăm chú vào Quân, Khánh liền nhận ra đó là ai. Người mà lúc trước anh đã gặp và tranh cãi ngay trước nhà Quân.

Vậy đây là bạn đơn thuần hay là tình cũ? Còn người trong điện thoại mà hôm trước đi chụp ảnh cưới cô ta vừa nhìn vừa khóc là ai? Sao bên cô ta lắm đàn ông thế? Không phải là độc thân không có bạn trai sao?

Lúc mới bị ép đi xem mắt Khánh đã nghe mẹ nói rằng đối tượng xem mắt của anh vẫn còn độc thân chưa có bạn trai. Nhưng sao người đàn ông này cứ xuất hiện trước tầm mắt anh vậy? Bạn trai cũ sao?

Diệp Minh liền lên tiếng trả lời câu hỏi của Phan Quân Khánh, mặt không chút biến đổi:

“Xin chào! Tôi là Diệp Minh bạn của Khánh Quân. Rất vui khi được gặp anh.”

“Ồ anh Diệp đã lâu không gặp.”

Khánh nhìn người đối diện với vẻ mặt khiêu khích và coi thường. Mới đây thôi anh ta còn ngăn cản Khánh nói chuyện với cô, lại còn thích chen chân vào chuyện của người khác khiến Khánh điên tiết. Tính cách vốn rất nóng nảy, đặc biệt là lúc bị những người không liên quan làm phiền nên Khánh chả kiêng dè mà sẵn sàng dơ nắm đấm ra. Anh nghĩ nếu như ngày đó không có Khánh Quân can ngăn có lẽ anh đã xông vào cho người này một trận nhừ tử rồi.

“Anh Diệp ý của anh là gì khi nói chuyện với vợ của tôi như vậy?”

Giọng Khánh khàn đặc hỏi một câu ngắn gọn rồi nhìn sang cô gái đang âm thầm vùng vẫy trong vòng tay của anh. Thấy cô vẫn không chịu đứng im Khánh liền bóp vào eo của cô một cái rồi trừng mắt thổi nhẹ vào mặt cô một luồng khí. Quân trợn mắt nhìn anh, Khánh liền tiếp tục cúi xuống rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ

“Đừng có càn rỡ!”.

Hơi ấm phát ra từ anh truyền vào tai cô rõ ràng từng chữ một khiến Quân đỏ bừng cả tai. Đúng là không biết ai càn rỡ đây? Từ nãy giờ anh luôn cố áp sát vào người Quân khiến cô bức điên. Hơi thở ấm áp đang phà ra từ khuôn mặt đẹp trai ấy, lồng ngực phập phồng lên xuống, Quân cảm nhận được nhịp tim đập của anh. Dù ngoài trời nhiệt độ đang lạnh nhưng những hành động bây giờ của Phan Quân Khánh lại khiến cô nóng bừng cả người.

Thấy Diệp Minh đang cố quay mặt đi khi thấy cảnh vợ chồng người khác đang thân mật như vậy Quân chỉ còn cách đứng im không động đậy nữa. Cô chỉ muốn thoát ra khỏi người Phan Quân Khánh nhưng trong mắt Diệp Minh có lẽ là cô đang làm nũng với chồng của mình.

Đồ Phan Quân Khánh mặt dày vô sỉ, miệng thì nói ghét mà lúc nào cũng dính sát vào tôi là sao? Lại còn trước mặt người khác nữa chứ!

Cáu kỉnh vì bị Khánh làm đau nãy giờ Quân liền đáp trả bằng cách véo vào sau lưng một cái thật lâu mới buông ra. Hình như Khánh bị cô cấu véo thường xuyên rồi nên chả có tý cảm giác nào hết. Vẫn thản nhiên ôm cô chặt hơn.

“Tôi chỉ muốn rằng nếu như anh đối xử với cô ấy không tốt thì tôi sẽ sẵng sàng đưa cô ấy rời khỏi đây.”

Diệp Minh kiên định. Ánh mắt nhưng khẳng định một đó là một lời hứa có thể sẵn sàng làm bất cứ lúc nào.

Người này đang nói cái gì vậy? Anh ta chán sống hay sao mà trước mặt Phan Quân Khánh này buông những lời như thế? Khánh nhếch miệng cười chế giễu:

“Ồ anh Diệp đây là muốn chen vào hôn nhân của người khác hay sao? Tôi đối xử với cô ấy có tốt hay không anh nhìn là biết. Tôi còn...”

“Diệp Minh. Đã muộn rồi! Thế nên anh hãy trở về đi!”

Quân cuối cùng cũng chịu lên tiếng cắt ngang câu nói của Khánh, cô muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây càng sớm càng tốt. Hai người đàn ông này lúc nào gặp nhau cũng dùng ánh mắt tóe ra tia điện nhìn đối phương như vậy. Một người là luật sư giỏi bào chữa một người là tổng giám đốc công ty rất ương ngạnh và bá đạo. Đứng hình khi ở giữa, Quân đành im lặng để mặc cho họ muốn nói gì thì nói cô không muốn nghe. Nhưng cứ dây dưa mãi giữa đêm muộn vậy cũng chả hay ho gì, thế nên Quân chỉ còn cách nói khéo nhắc nhở Diệp Minh ra về. Nếu không lại chọc giận Phan Quân Khánh thì cậu ta lại làm chuyện gì điên khùng nữa.

“Ừ. Đã làm phiền em rồi, em vào trong đi. Chào anh.”

Nghe Quân nói vậy Diệp đành quay rời đi. Buồn bã, đơn độc, lặng lẽ là tất cả những gì hiện lên thân ảnh của anh lúc này. Hành động có tính chiếm hữu của Phan Quân Khánh và phản ứng rụt rè e thẹn của Quân đã thức tỉnh anh. Tới bên xe, Diệp Minh liền quay người lại nhìn xem hai người kia đã vào bên trong hay chưa. Thấy họ vẫn còn đứng sát vào nhau ôm ấp như vậy anh liền nghĩ chắc Phan Quân Khánh cũng yêu cô ấy rồi.

Chapter
1 Chương 1: Ký Ức
2 Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3 Chương 3: Công Việc Mới
4 Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5 Chương 5: Đấu Khẩu
6 Chương 6: Quật Ngã Sếp
7 Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8 Chương 8: Bà Mối Kim
9 Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10 Chương 10: Trừng Phạt
11 Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12 Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13 Chương 13: Ngất Xỉu
14 Chương 14: Trách Mắng
15 Chương 15: Tỉnh
16 Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17 Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18 Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19 Chương 19: Hôn Ước
20 Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21 Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22 Chương 22: Thuyết Phục
23 Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24 Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25 Chương 25: Đồ Ăn Hại
26 Chương 26: Bỏ Trốn
27 Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28 Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29 Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30 Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31 Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32 Chương 32: Điều Kiện
33 Chương 33: Hối Hận À?
34 Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35 Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36 Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37 Chương 37: Ảnh Cưới
38 Chương 38: Hôn Lễ
39 Chương 39: Đêm Tân Hôn
40 Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41 Chương 41: Về Trụ Sở
42 Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43 Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44 Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45 Chương 45: Lại Mặt
46 Chương 46: Đồ Biến Thái
47 Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48 Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49 Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50 Chương 50: Gây Khó Dễ
51 Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52 Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53 Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54 Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55 Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56 Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57 Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58 Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59 Chương 59: Người Phiên Dịch
60 Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61 Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63 Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64 Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65 Chương 65: Cưỡng Đoạt
66 Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67 Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Trói Chồng
71 Chương 71: Trùng Khánh
72 Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73 Chương 73: Bị Coi Thường
74 Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75 Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76 Chương 76: Bùng Nổ
77 Chương 77: Về Nước
78 Chương 78: Suýt Mất Mạng
79 Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80 Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81 Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82 Chương 82: Bắt Gian
83 Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Đánh Người
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Ghen
90 Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91 Chương 91
92 Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93 Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94 Chương 94: Dấu Hiệu
95 Chương 95: Mang Thai
96 Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97 Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98 Chương 98: Giải Thích
99 Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100 Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101 Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102 Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103 Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104 Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105 Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106 Chương 106: Nguyên Nhân
107 Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108 Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109 Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110 Chương 110: Sự Thật
111 Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112 Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113 Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114 Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115 Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116 Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117 Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118 Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119 Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120 Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121 Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122 Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123 Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124 Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125 Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126 Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127 Chương 127: Bắt Cóc
128 Chương 128: Hành Hạ
129 Chương 129: Thù Phải Trả
130 Chương 130: Giải Cứu
131 Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132 Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133 Chương 133: Đừng Chặn Anh
134 Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135 Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136 Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137 Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138 Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139 Chương 139: Điên Tình
140 Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141 Chương 141: Nói Lời Yêu
142 Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143 Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144 Chương 144: Vào Bản
145 Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146 Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147 Chương 147: Hội Ngộ
148 Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149 Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150 Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151 Chương 151: Muốn Ăn Em
152 Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153 Chương 153: Hẹn Hò
154 Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155 Chương 155: Căng Thẳng
156 Chương 156: Kẻ Giật Dây
157 Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158 Chương 158: Dành Cho Em (1)
159 Chương 159: Dành Cho Em (2)
160 Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161 Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162 Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163 Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164 Chương 164: Bại Lộ
165 Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166 Chương 166: Cầu Hôn
167 Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168 Chương 168: Lộ Diện
169 Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170 Chương 170: Rình Rập
171 Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172 Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173 Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174 Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175 Chương 175: Phản Kháng
176 Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177 Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178 Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179 Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180 Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Ký Ức
2
Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3
Chương 3: Công Việc Mới
4
Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5
Chương 5: Đấu Khẩu
6
Chương 6: Quật Ngã Sếp
7
Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8
Chương 8: Bà Mối Kim
9
Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10
Chương 10: Trừng Phạt
11
Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12
Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13
Chương 13: Ngất Xỉu
14
Chương 14: Trách Mắng
15
Chương 15: Tỉnh
16
Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17
Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18
Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19
Chương 19: Hôn Ước
20
Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21
Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22
Chương 22: Thuyết Phục
23
Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24
Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25
Chương 25: Đồ Ăn Hại
26
Chương 26: Bỏ Trốn
27
Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28
Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29
Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30
Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31
Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32
Chương 32: Điều Kiện
33
Chương 33: Hối Hận À?
34
Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35
Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36
Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37
Chương 37: Ảnh Cưới
38
Chương 38: Hôn Lễ
39
Chương 39: Đêm Tân Hôn
40
Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41
Chương 41: Về Trụ Sở
42
Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43
Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44
Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45
Chương 45: Lại Mặt
46
Chương 46: Đồ Biến Thái
47
Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48
Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49
Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50
Chương 50: Gây Khó Dễ
51
Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52
Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53
Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54
Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55
Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56
Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57
Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58
Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59
Chương 59: Người Phiên Dịch
60
Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61
Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63
Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64
Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65
Chương 65: Cưỡng Đoạt
66
Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67
Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Trói Chồng
71
Chương 71: Trùng Khánh
72
Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73
Chương 73: Bị Coi Thường
74
Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75
Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76
Chương 76: Bùng Nổ
77
Chương 77: Về Nước
78
Chương 78: Suýt Mất Mạng
79
Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80
Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81
Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82
Chương 82: Bắt Gian
83
Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Đánh Người
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Ghen
90
Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91
Chương 91
92
Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93
Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94
Chương 94: Dấu Hiệu
95
Chương 95: Mang Thai
96
Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97
Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98
Chương 98: Giải Thích
99
Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100
Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101
Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102
Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103
Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104
Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105
Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106
Chương 106: Nguyên Nhân
107
Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108
Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109
Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110
Chương 110: Sự Thật
111
Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112
Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113
Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114
Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115
Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116
Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117
Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118
Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119
Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120
Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121
Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122
Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123
Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124
Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125
Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126
Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127
Chương 127: Bắt Cóc
128
Chương 128: Hành Hạ
129
Chương 129: Thù Phải Trả
130
Chương 130: Giải Cứu
131
Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132
Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133
Chương 133: Đừng Chặn Anh
134
Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135
Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136
Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137
Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138
Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139
Chương 139: Điên Tình
140
Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141
Chương 141: Nói Lời Yêu
142
Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143
Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144
Chương 144: Vào Bản
145
Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146
Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147
Chương 147: Hội Ngộ
148
Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149
Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150
Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151
Chương 151: Muốn Ăn Em
152
Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153
Chương 153: Hẹn Hò
154
Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155
Chương 155: Căng Thẳng
156
Chương 156: Kẻ Giật Dây
157
Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158
Chương 158: Dành Cho Em (1)
159
Chương 159: Dành Cho Em (2)
160
Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161
Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162
Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163
Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164
Chương 164: Bại Lộ
165
Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166
Chương 166: Cầu Hôn
167
Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168
Chương 168: Lộ Diện
169
Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170
Chương 170: Rình Rập
171
Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172
Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173
Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174
Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175
Chương 175: Phản Kháng
176
Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177
Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178
Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179
Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180
Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)