Chương 45: Mối quan hệ bất ổn

Sa trường

Vách đá cheo leo, địa hình hiểm trở...đó là tất cả những gì mọi người có thể nhìn thấy trên địa đồ. Vừa nhìn vào địa đồ, Phúc Tuần vừa suy tính kế hoạch tác chiến cho trận tiếp theo. Trận này diễn ra tại vùng đất có nhiều vách đá, là nơi ẩn náu lý tưởng cho quân địch. Vậy nên một khi đánh trận, quân xuất chinh sẽ gặp không ít bất lợi. Song trong hai trận đầu, điểm yếu của địch đã dần lộ ra. Đó chính là quân đội của địch là một đội quân tạp nham. Quân của tộc người Hạ lẫn quân của Trì quốc trộn vào nhau, không sớm thì muộn nội bộ cũng sẽ dẫn đến mâu thuẫn, bất đồng. Nếu biết lợi dụng điểm này, chúng ta sẽ không phải hao tổn nhiều sức lức mà vẫn lấy lại được tám thành trì kia.

_ Tuy hai trận đầu chúng ta nắm thế chủ động, nhưng lần này chúng ta phải cảnh giác cao độ.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chỉ tay vào các địa điểm trên địa đồ.- Mọi người xem, địa hình ở đây rất có lợi cho quân địch. Muốn công thành không phải là chuyện dễ.

_ Đúng vậy!- Đại tướng quân Hoắc Thành Uy chậm rãi nói.- Địa hình gồ ghề hiểm trở, quân địch dễ dàng lẩn trốn và đặt bẫy. Chúng ta không thể không phòng. Thêm vào đó, chúng đã bị mất hai thành trì rồi, ắt hẳn chúng cũng sẽ nhận ra nhược điểm của bản thân.

_ Nhược điểm đó rất khó khắc phục.- Vừa cười Phúc Tường vừa nói.- Chúng nói gì thì nói cũng chỉ là một đạo quân ô hợp. Hai bên liên thủ với nhau có bên nào không muốn mình được nhiều lợi ích. Chỉ cần chúng ta chọc đúng điểm này, nhân cơ hội công thành, Thái Châu thành khẳng định sẽ trở về với Tân Thục.

_ Đệ nói không sai!- Phúc Tuần gật đầu tán đồng.- Thất đệ! Đệ thấy thế nào?

_ Đệ thấy cách của Bát đệ rất có lý. Chỉ có điều, thời điểm vẫn chưa tới.

_ Vì sao?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.

_ Lần xuất chinh này tuy chỉ mới có hơn một tháng nhưng quân địch chuẩn bị rất kỹ. Vậy nên chúng chắc chắn sẽ không thể để chúng ta dễ dàng nắm đằng cán nhanh như vậy. Đệ nghĩ, không biết chừng đám quân đó đang quây quần ăn uống no say, hòa hợp với nhau cũng nên.- Chất giọng của Phúc Khải có chút bông đùa.- Bỏ qua yếu tố này, quả thật chúng là một địch thủ đáng gờm. Nếu đạo quân này thật sự chỉ là một đạo quân ô hợp, việc công hai thành trước đã không vất vả như thế. Chúng tuy ô hợp nhưng mỗi bên lại có thế mạnh riêng của mình. Chúng hỗ trợ lẫn nhau để chiến đấu. Điểm mấu chốt chúng ta phải tìm ra điểm yếu, phá tan sự liên kết, hỗ trợ này của chúng. Trận này, nếu chúng ta đấu sức e rằng sẽ đại bại. Đệ nghĩ, chúng ta nên đấu trí. Trà trộm vào hàng ngũ địch, do thám tình hình của chúng sau đó tìm cách khiến nội bộ chúng lục đục. Thời cơ chín mùi, chúng ta trong ứng ngoại hợp, tóm gọn một mẻ.

Ngẫm nghĩ ý kiến của Phúc Khải, Phúc Tuần thấy hoàn toàn có lý. Bởi làm như vậy có thể tránh được thương vong cho quân ta. Nhưng...còn dân trong thành.

_ Cách của đệ sẽ giúp quân ta đỡ hao phí sức lực. Nhưng còn dân trong thành? Nếu chúng bị dồn vào đường cùng, không có gì chúng không dám làm.

_ Điều này...- Phúc Khải ra chiều nghĩ ngợi.

Bầu không khí nhanh chóng trở nên nặng nề.

_ Chúng ta cần nghĩ ra kế sách ven toàn. Như thế này đi, chúng ta sẽ cử người vào trong thành để do thám tình hình trước. Sau khi biết được tình hình rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch chiến đấu sao cho dân trong thành bảo toàn được tính mạng.

Hiện giờ ngồi đây nghĩ cách vẹn cả đôi đường cũng không thể nào nắm được tình hình trong thành. Chi bằng vào thành do thám rồi đưa ra kế sách vẹn toàn sẽ khả thi hơn nhiều. Mọi người gật đầu tán thành.

_ Vậy ai sẽ trà trộm vào quân địch?- Phúc Tuần lên tiếng hỏi.

_ Để đệ!- Phúc Tường xung phong.

Phúc Tuần chậm rãi quay sang nhìn Phúc Tường. Có lẽ chỉ những lúc như thế này người đệ đệ này mới thật sự nghiêm túc và thể hiện bản lĩnh của mình. Nhìn vào đôi mắt rực lửa của Phúc Tường, chàng tin người đệ đệ này sẽ làm nên chuyện.

_ Được! Vậy để Phúc Tường và Đồng Vũ đi. Ngày mai, hai người sẽ giả dạng phu xe vận chuyển lương thực vào thành rồi đột nhập vào doanh trại địch. Hai người nhất định phải bàn bạc với nhau thật kỹ lưỡng trước khi hành động. Có chuyện gì hãy thả tín điểu ra. Cứ cách một ngày báo tin một lần phòng khi cả hai gặp chuyện gì bất trắc không thể truyền tin được.

_ Được! Để hiểu rồi. Giờ đệ sẽ báo cho Đồng Vũ biết để chuẩn bị.

_ Được!- Phúc Tuần gật đầu.- Đệ đi chuẩn bị rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai sẽ xuất phát sớm.

Phúc Tuần vừa dứt câu, Phúc Tường đã nhanh chóng bước ra khỏi lều.

_ Hoắc Đại tướng quân! Ngày mai chúng ta chỉnh đốn lại quân ngũ, tích cực luyện tập. Ngoài ra ngươi cũng phải quản lý chặt chẽ nhu yếu phẩm. Không được để quân nhu thiếu hụt dẫn đến tình trạng binh sĩ thiếu ăn.

_ Mạt tướng tuân mệnh!

_ Lui ra đi!

Phúc Tuần dứt câu, Hoắc Thành Uy nhanh chóng rời khỏi lều. Lúc này Phúc Khải mới tiến về phía Phúc Tuần.

_ Ngũ huynh! Việc này giao cho Phúc Tường liệu có ổn không?- Chất giọng của Phúc Khải đầy lo lắng.

_ Ta tin đệ ấy sẽ làm được!- Phúc Tuần khẳng định.- Hơn nữa, chắc đệ cũng hiểu tại sao lần này phụ hoàng để đệ ấy cùng chúng ta xuất chinh đúng không? Phải để đệ ấy thấy được cuộc sống khốn khổ của lê dân để đệ ấy có thể chuyên tâm học hành, luyện tập để tạo phúc cho muôn dân.

_ Nhưng...

_ Yên tâm đi!- Phúc Tuần chậm rãi cắt ngang lời Phúc Khải.- Có Đồng Vũ ở bên, hắn sẽ nhắc nhở Bát đệ.

*

Hết múa trống, Lôi Vi tiếp tục luyện tập điệu Cửu Thiều. Dù là điệu múa nào, điều quan trọng nhất vẫn là người múa phải thể hiện được cái hồn của điệu múa. Điều này nàng vẫn đang trong quá trình học hỏi và tiếp thu. Song không thể không phủ nhận sự cố gắng vượt bậc của nàng. Chỉ trong một thời gian ngắn nàng từ Học sự thăng lên Sơ kỳ rồi Hạ cấp. Quả thực nàng đã nổ lực vượt qua sức của mình.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi tập trung vào động tác múa của mình. Nở một nụ cười ngọt ngào, nàng đưa mắt nhìn về phía trước. Đưa tay lên cao rồi hạ tay xuống thấp, đá chân trái rồi đá chân phải...tất cả các động tác đều được phối hợp một cách nhịp nhàng.

_ Được! Được lắm!

Chất giọng trong trẻo có phần quen thuộc vang lên khiến Lôi Vi dừng lại động tác và quay về nơi phát ra tiếng nói.

_ Tham kiến Công chúa!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Công chúa cát tường.

_ Ngươi không cần đa lễ!- Nở một nụ cười, Ngọc Nhạn chậm rãi lên tiếng.- Ngươi múa đẹp lắm!

Không ít lần Lôi Vi và Ngọc Nhạn tình cờ gặp nhau trong trường hợp nàng đang luyện múa. Mỗi lần như vậy, Ngọc Nhạn đều dành cho nàng lời khen. Nàng quả thật không biết lời khen đó là thật hay giả. Thế nhưng là thật hay là giả với nàng đều không quan trọng. Bởi nàng không muốn tiếp xúc nhiều với con người này. Không nắm chắc lịch sử đã gây cho nàng không ít phiền phức khi phải tới thế giới này rồi. Nàng tuy không thông minh cũng không ngốc đến nỗi tự đi tìm phiền phức cho mình.

_ Công chúa quá khen!

_ Ta chỉ nói đúng sự thật thôi!- Ngọc Nhạn khẽ mỉm cười bước lại gần Lôi Vi.- Chỉ có điều...ta thấy điệu múa này dường như vẫn còn thiếu điều gì đó. Nhất thời ta nghĩ không ra.

Câu trả lời của Ngọc Nhạn khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì hai lẽ. Thứ nhất, nàng đã luyện tập theo đúng điệu phổ của bài múa này, vậy sai sót là chỗ nào? Thứ hai, nghe trong giọng nói dường như Ngọc Nhạn thật tâm muốn giúp nàng. Vị Công chúa này thực sự tốt đến vậy sao? Hay là do nàng đã nghĩ ngợi quá nhiều?

Đang định đáp lại Ngọc Nhạn, Lôi Vi đã thấy nàng ấy chậm rãi nâng cánh tay lên bắt đầu múa. Từng động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng, thanh thoát. Ngọc Nhạn quả đúng như tên của nàng ấy. Một con chim nhạn nhỏ nhắn đang chao lượn. Thật thoát tục! Lôi Vi thật sự cuốn hút vào trong điệu múa của nàng Công chúa ngay trước mặt. Quan sát kỹ hơn, nàng nhận ra Ngọc Nhạn đang múa điệu múa nàng vừa mới múa xong. Nàng vốn không tin vào việc vừa chỉ nhìn qua một lần đã thuộc được động tác. Nhưng nhìn Ngọc Nhạn múa, nàng quả thật không thể không tin. Quả đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Kết thúc điệu múa, Ngọc Nhạn quay về phía Lôi Vi rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

_ Ngươi thấy thế nào?

_ No...à...Công chúa múa rất đẹp. Tiểu nữ không nhìn ra bất kỳ sai sót nào.

Lời nói là thật lòng nhưng không hiểu sao khi vừa ra tới miệng, Lôi Vi lại có cảm giác nổi da gà. Cứ như mình đang nịnh bợ Ngọc Nhạn vậy.

_ Quan trọng là ngươi tìm ra mình thiếu cái gì hay không?

Chất giọng vẫn ôn hòa nhưng khẩu khí lại rất cao ngạo và có chút tự mãn. Quả đúng là khí chất của một Công chúa. Nói chuyện với nàng Công chúa này thật khiến Lôi Vi nàng cảm thấy "hại não".

_ Tiểu nữ tuy giờ vẫn chưa nhìn ra được mình thiếu cái gì. Song tiểu nữ tin trong quá trình luyện tập, tiểu nữ có thể dần hoàn thiện, bổ sung vào những thiếu sót của mình để bài múa trở nên đặc sắc và độc nhất vô nhị.

Lôi Vi nhấn giọng ở những từ cuối cùng.

_ Độc. Nhất. Vô. Nhị?- Một sự tức giận và khó chịu lẩn khuất trong chất giọng của Ngọc Nhạn.- Ngươi nghĩ rằng mình có thể múa được điệu múa này và biến nó trở thành độc nhất vô nhị sao?

_ Tại sao lại không? Công chúa, Người đã bao giờ nghe đến bốn chữ "phong cách cá nhân" chưa?

Nét mày của Ngọc Nhạn khẽ chau lại. Trước sự tự tin của Lôi Vi, phải cố lắm nàng mới không tức giận. Nữ tử ấy nghĩ mình là ai chứ? Nàng ta nghĩ nàng ta hơn nàng sao? Gì mà độc nhất vô nhị? Cuồng ngôn lộng ngữ [1]! Chỉ là một Hạ cấp ca vũ thấp kém mà cũng có thể múa nên điệu múa độc nhất vô nhị hay sao? Lại còn gì mà phong cách cá nhân? Nó là cái gì chứ? Chẳng qua là sự ngụy biện của nàng ta mà thôi.

_ Nó là...cái gì?

_ Ở nơi tiểu nữ sinh ra, bên cạnh tính cô...tập thể, người ta cũng rất xem trọng tính cá nhân. Bởi không có cá nhân cũng sẽ không có tập thể. Vậy nên mới có khái niệm "phong cách cá nhân" này. Khái niệm này nói một cách dễ hiểu chính là mỗi một cá nhân là một cá thể hoàn chỉnh, không ai giống với bất kỳ ai. Vậy nên dù hai người múa cùng chung một điệu múa nhưng trong đó vẫn có phong cách, dấu ấn riêng của từng người, không thể trộn lẫn được. Phong cách cá nhân nói một cách đơn giản chính là những thứ chỉ mình mình có, người khác không thể có được. Chẳng hạn như...thần thái, dáng đi, tính cách, ngôn ngữ, cử chỉ, lối ứng xử. Đó là những thứ hoàn toàn thuộc về bản thân, người khác không thể có được và cũng không thể làm giả được. Vậy nên khi múa điệu múa này cả tiểu nữ lẫn Công chúa không chỉ đơn giản là múa mà còn đưa vào đó cả thần thái, cả tâm hồn cũng như cả tính cách của mình. Vì vậy dù đều là cùng một điệu múa, dù cho kỹ năng múa của tiểu nữ không cao thì điệu múa của tiểu nữ vẫn là độc nhất vô nhị.

Vẫn là cái khẩu khí ấy. Rất bình tĩnh, không chịu để bất kỳ ai đánh giá thấp mình. Ngọc Nhạn vẫn còn nhớ hôm Thái hậu triệu kiến Lôi Vi cách đây mấy tháng trước, hôm ấy nàng ở bên trong điện đều nghe thấy cả. Trong khẩu khí của Lôi Vi khi ấy dù có sự cung kính khiêm nhường nhưng tuyệt đối nàng ta không để Thái hậu xem thường mình. Hôm ấy, Thái hậu đã nói với nàng mấy câu:

"_ Nha đầu này quả không đơn giản. Nó tuy khiêm nhường, lễ độ song luôn không để bản thân chịu thiệt. Ai gia không thể không thừa nhận nếu nó vào hậu cung, với tính cách này, nó sẽ nhanh chóng làm chủ lục cung. Tuy nhiên tính cách của nó có phần háo thắng. Tuần Nhi rơi vào tay nó rồi chắc chắn nó sẽ không buông tha cho Tuần Nhi. Tiểu Nhạn! Con nhất định phải kiên trì thì mới có thể giành lại được Tuần Nhi."

Giờ nhớ lại lời của Thái hậu, Ngọc Nhạn thấy quả không sai. Lôi Vi đúng là có tính háo thắng nhưng sự háo thắng này chiếm bao nhiêu phần nàng lại không biết được. Bởi đôi khi, háo thắng chỉ là mặt nạ chứ không phải là mặt thật.

_ Nghe ngươi nói thế, ta thấy cũng có lý.

Lôi Vi không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

_ Thật là muốn kết hữu bằng với ngươi!

Câu nói ấy đối với Lôi Vi chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Toàn thân nàng đứng im bất động. Đôi mắt nàng mở to nhìn Ngọc Nhạn. Nàng chắc đã nghe nhầm rồi. Khẳng định là thế!

Nhận ra sự ngạc nhiên trong đôi mắt của Lôi Vi, Ngọc Nhạn mỉm cười.

_ Ta nói thật! Những gì ngươi nói rất hay, khiến ta cảm thấy những gì ta biết quá hạn hẹp. Nên ta muốn kết hữu bằng với ngươi để biết nhiều hơn.

_ Công chúa quá khen!- Vừa nói, Lôi Vi vừa sụp lạy.- Tiểu nữ thật không dám nhận.

_ Sao lại không chứ?! Ta thật tâm muốn kết hữu bằng với ngươi mà.

_ Tiểu nữ chỉ là một ca nữ thôi không đáng để Công chúa phải bận tâm. Những gì tiểu nữ hiểu biết so với Công chúa là mới mẻ nhưng với tiểu nữ mà nói đây chỉ là những kiến thức cơ bản, không có gì là cao siêu hay thần thông quảng đại. Không đáng để Công chúa bận tâm!

Đến cả hạ mình Lôi Vi cũng không chịu yếu thế. Bảo mình chỉ là ca nữ nhỏ bé nhưng lại nói kiến thức mà Ngọc Nhạn cho là mới mẻ đối với bản thân chỉ là cơ bản, bình thường. Nói như thế chẳng khác nào chửi Ngọc Nhạn nàng đây là ngu dốt, không bằng một ca vũ hay sao? Không được! Hôm nay nàng nhất định phải kết hữu băng với nàng ta sau đó...sau đó nàng sẽ tính tiếp.

_ Kiến thức ngươi cho là bình thường nhưng đối với ta là mới mẻ. Lẽ nào ngươi cho rằng ta đường đường là một Công chúa nhưng lại ngu dốt, không xứng đáng để kết hữu bằng với ngươi.

_ Tiểu nữ không có ý đó!

Cái miệng quả đúng gây họa. Lôi Vi giờ quả thật tự mình dồn mình vào chân tường, để Ngọc Nhạn nắm đằng cán rồi. Xong! Chuyến này nàng xong thật rồi. Không đồng ý sẽ bị tội kháng chỉ còn nếu đồng ý sau này nàng sẽ phải dòm trước ngó sau. Ôi cuộc đời!

_ Vậy hãy kết nghĩa chi lan với ta.

Nghe ngữ khí, rõ ràng câu nói của Ngọc Nhạn mang tính ra lệnh chứ không phải là hỏi ý kiến, đề nghị. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi chậm rãi ngước lên nhìn Ngọc Nhạn lúc này vẫn đang nở một nụ cười ngọt ngào. Nàng sở dĩ từ trước đến nay đều ứng phó được vì chưa ai đưa ra bất kỳ đề nghị tương tự nào với nàng. Nhưng nay...Nàng không muốn bay đầu sớm! Hết cách rồi! Đành tương kế tự kế vậy!

_ Đa tạ Công chúa đã coi trọng!

_ Có thế chứ!- Lẩn khuất trong giọng nói của Ngọc Nhạn là tiếng cười.- Từ giờ trở đi, chúng ta là hữu bằng tốt của nhau. Ngươi đứng lên đi!

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi đứng lên.

_ Thật là vui quá! Chúng ta là hữu bằng rồi nên ta sẽ tặng ngươi một món quà, xem như quà ra mắt.

_ Quà ra mắt?- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.

_ Là tin của...Bình Mạc Đại nguyên soái.

Ở những chữ cuối cùng, Ngọc Nhạn nhấn mạnh từng chữ khiến Lôi Vi toát mồ hôi hột. Nàng lờ mờ đoán ra được lý do tại sao nàng Công chúa này lại muốn kết bạn với nàng. Nghĩ đến những ngày tháng sau này nàng cảm thấy thật đen đủi. Giờ nàng chỉ biết hy vọng, hy vọng mọi việc không diễn biến quá nhanh như cơn lốc nếu không nàng thật không thể ứng phó kịp mất.

_ Công...Công chúa!

_ Huynh ấy à...đã lấy lại được hai thành trì rồi. Giờ đang lấy thành trì thứ ba. Dân chúng vùng biên giới ai ai cũng ngợi ca đoàn quân xuất chinh của huynh ấy cả. Ngươi hẳn chưa thấy dáng vẻ uy dũng của huynh ấy trên sa trường đâu phải không? Ta nhớ có lần...

Mặc kệ Ngọc Nhạn thao thao bất tuyệt, Lôi Vi cứ mải chìm trong suy nghĩ của mình. Không phải nàng không quan tâm đến Phúc Tuần mà là vì những gì Ngọc Nhạn nói, nàng đã nghe từ chỗ Tiểu An Tử, từ chỗ Tiểu Trúc Tử của Hành Đức cung, từ chỗ Thái tử. Thậm chí trong Thái Thường Nhạc phủ mọi người cũng bàn tán. Nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần nghe nàng đều cảm thấy vui mừng. Song khi nghe Ngọc Nhạn nói, nàng quả thật không vui nổi. Nàng hiện đang có cảm giác mình vừa bê đá đập vào chân mình. Mối quan hệ giữa nàng và Ngọc Nhạn rồi sẽ phát triển tới mức nào, sẽ phát sinh những vấn đề gì...nàng không biết. Nàng chỉ cảm thấy không ổn, hoàn toàn không ổn chút nào. Hít một hơi thật sâu, nàng hy vọng là do nàng đã nghĩ quá nhiều.

---------------------------------

[1] Cuồng ngôn lộng ngữ: Lời nói ngông cuồng.

----------------------------------

Hết chương 45

Chapter
1 Chương 1: Ân điển
2 Chương 2: Chuyện lạ Phò mã phủ
3 Chương 3: Lời hứa định mệnh
4 Chương 4: Yểu điệu thục nữ
5 Chương 5: Truyền thuyết bên hồ
6 Chương 6: Nỗi lòng người quân tử
7 Chương 7: Kỳ án ngày đại thọ
8 Chương 8: Thái Thường Nhạc phủ
9 Chương 9: Những manh mối đầu tiên
10 Chương 10: Huyên náo Huyền Vũ môn
11 Chương 11: Án mạng (1)
12 Chương 12: Sự tình cờ có chủ đích
13 Chương 13: Bắt cóc
14 Chương 14: Trà trộm
15 Chương 15: Án mạng (2)
16 Chương 16: Lòng tốt có được đền đáp
17 Chương 17: Lời tỏ tình trên cây
18 Chương 18: Người không nên gặp
19 Chương 19: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
20 Chương 20: Chân tình thuộc về ai?
21 Chương 21: Hoạ vô đơn chí
22 Chương 22: Chữ "ngờ"
23 Chương 23: Câu trả lời của trái tim
24 Chương 24: Không thể cưỡng cầu
25 Chương 25: Cận tại chỉ xích hà xứ thiên nhai*
26 Chương 26: Lời nguyện ước Khổng Minh đăng
27 Chương 27: Vương phi tranh sủng
28 Chương 28: Thanh mai là hồ Ly
29 Chương 29: Tình địch gặp nhau
30 Chương 30: Họa từ miệng
31 Chương 31: Nhịp trống Phi Thiên lâu
32 Chương 32: Bánh xe số phận
33 Chương 33: Đằng sau cuộc tình
34 Chương 34: Ký ức màu máu
35 Chương 35: Đường đôi ngã
36 Chương 36: Phù dung thiếu nữ
37 Chương 37: Món quà bất ngờ
38 Chương 38: Chân tình
39 Chương 39: Món quà vùng Thảo Nguyên
40 Chương 40: Sốt tình
41 Chương 41: Thề ước Hồng đậu
42 Chương 42: Linh Vi đình
43 Chương 43: Mạch đầu dương liễu sắc*
44 Chương 44: Tử đằng
45 Chương 45: Mối quan hệ bất ổn
46 Chương 46: Sảy chân
47 Chương 47: Nghe theo trái tim
48 Chương 48: Lan can gãy
49 Chương 49: Đêm diễn đầu tiên
50 Chương 50: Thoắt gãy cành thiên hương
51 Chương 51: Tình đậm sâu
52 Chương 52: Giọt nước tràn ly
53 Chương 53: Giao thừa bất an
54 Chương 54: Trách nhiệm của một nam nhân
55 Chương 55: Chính phi phải là người ta yêu
56 Chương 56: Sắc đỏ bi thương
57 Chương 57: Ẩn ý của Thái tử
58 Chương 58: Chỉ cần tình đủ sâu, yêu đủ đậm
59 Chương 59: Sự nghi ngờ
60 Chương 60: Hoạ phúc song hành
61 Chương 61: Đồng sinh đồng tử
62 Chương 62: Ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn *
63 Chương 63: Giao dịch
64 Chương 64: Cục diện bỏ ngỏ
65 Chương 65: Trái tim trơ trẽn
66 Chương 66: Chưa nở đã tàn
67 Chương 67: Điều còn sót lại
68 Chương 68: Đào hôn
69 Chương 69: Kiên trì đến cùng
70 Chương 70: Ra đi vội vàng
71 Chương 71: Kể anh nghe về em
72 Chương 72: Một phen kinh động
73 Chương 73: Phiến đá "thần"
74 Chương 74: Vu Cổ án?
75 Chương 75: Kinh qua phong vân
76 Chương 76: Tâm sự của Lệ phi
77 Chương 77: Sắc phong Thái tử
78 Chương 78: Khởi đầu không suôn sẻ
79 Chương 79: Vén màn sự thật
80 Chương 80: Quân tử cận bào trù dã *
81 Chương 81: Thái tử học làm sang
82 Chương 82: Thị tẩm
83 Chương 83: Thái tử có gian tình
84 Chương 84: Hoa khai, hoa lạc lưỡng tự tri *
85 Chương 85: Thật tâm đối đãi
86 Chương 86: Cao nhân tất hữu cao nhân trị*
87 Chương 87: Thanatos* đến rồi
88 Chương 88: Giành giật với Tử thần
89 Chương 89: Trù tính đại sự
90 Chương 90: Mùa xuân đến sớm
91 Chương 91: Giao thừa đầu tiên
92 Chương 92: Xem như nàng lợi hại!
93 Chương 93: Valentine đầu tiên
94 Chương 94: QUYỂN II - Tài nữ phá án
95 Chương 95: Biệt viện
96 Chương 96: Ý tứ trong câu nói
97 Chương 97: Để trọn niềm tin
98 Chương 98: Gặp lại cố nhân
99 Chương 99: Tức sử hóa tác nhất lạp trần ai, dã yếu hòa nhĩ...*
100 Chương 100: Gió hạ nồng ấm
101 Chương 101: Bóng chàng nơi nào
102 Chương 102: Vạn dặm xa cũng đến
103 Chương 103: Chứng Đậu mùa?
104 Chương 104: Tin đồn thất thiệt
105 Chương 105: Muốn có hòa bình phải có chiến tranh
106 Chương 106: Lạn tước hồng nhung, tiếu hướng đàn lang thóa*
107 Chương 107: Trận chiến cuối cùng
108 Chương 108: Lời hứa thủy chung
109 Chương 109: Trao yêu thương trọn đời
110 Chương 110: Màn biểu diễn liều lĩnh
111 Chương 111: Rắc rối đêm nhạc kịch
112 Chương 112: Cảnh cáo ngầm
113 Chương 113: Tình yêu và quyền lực
114 Chương 114: Chức Nữ! Nàng ở đâu?
115 Chương 115: Bản lĩnh Thái tử phi
116 Chương 116: Hậu thuẫn tương lai
117 Chương 117: Củng cố niềm tin
118 Chương 118: Cánh hoa lạc trong tuyết
119 Chương 119: Trùng trùng sóng xô
120 Chương 120: Xích Điểu
121 Chương 121: Tia sáng le lói
122 Chương 122: Phong vân lại nổi
123 Chương 123: Tính toán cho kế hoạch lớn
124 Chương 124: Vở kịch của Phúc Tuần
125 Chương 125: Lớp sương mờ thân thế
126 Chương 126: Dây tình là dây oan
127 Chương 127: Con đường dài
128 Chương 128: Niềm tin chốn Hoàng cung
129 Chương 129: Hoa hoa công tử*
130 Chương 130: Vội vàng
131 Chương 131: Câu chuyện bên ngọn đồi
132 Chương 132: Trù tính mọi sự
133 Chương 133: Thế cuộc định sẵn
134 Chương 134: Chân ái chưa bao giờ vơi
135 Chương 135: Lần gặp sau cuối
136 Chương 136: Quay đầu không là bờ
137 Chương 137: Lời ủy thác của người quá cố
138 Chương 138: Hạ hỏa kẻ tung tin
139 Chương 139: Vạch rõ kế hoạch
140 Chương 140: Bước chuẩn bị tốt nhất
141 Chương 141: Sự thật sau cùng của vụ án
142 Chương 142: Chặng cuối của vụ án oan
143 Chương 143: Bước đầu chuẩn bị
144 Chương 144: Tầng tầng lo lắng
145 Chương 145: Lạc hoa tịch tịch uỷ thương đài*
146 Chương 146: Vệt sáng mỏng manh
147 Chương 147: Hoàng hậu chi vị
148 Chương 148: Thật giả bất phân
149 Chương 149: Một đạo chiếu chỉ
150 Chương 150: Tư quân công chúa
151 Chương 151: Nhân sinh bất tái hảo*
152 Chương 152: Di ngôn của Định An Hoàng đế
153 Chương 153: Thuỳ liêm thính chính*
154 Chương 154: Cô lập Hoàng cung
155 Chương 155: Ái- Hận, tình- Thù
156 Chương 156: Quân đạo*
157 Chương 157: Làm nữ nhân của vua
158 Chương 158: Thủ lao lao bất phóng, ái niệm niệm bất vong*
159 Chương 159: Ngã đích ái hữu nhĩ tài hoàn mỹ*
160 Chương 160: Tân giai nhân tử
161 Chương 161: Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian*
162 Chương 162: Yêu cầu của Lôi Vi
163 Chương 163: Hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tam thiên sủng ái...
164 Chương 164: Chuyện cũ lặp lại?
165 Chương 165: Buổi tiệc đầy cảm xúc
166 Chương 166: Cùng nàng đón hài tử
167 Chương 167: Toạ quan sơn hổ đấu*
168 Chương 168: Sóng ngầm Hoàng cung
169 Chương 169: Cốc Lương Thuỵ Giao thứ hai
170 Chương 170: Ngô đồng tương đãi lão*
171 Chương 171: Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu,...*
172 Chương 172: Vĩnh thế trường tồn
173 Chương 173: Nguy cơ tiềm ẩn
174 Chương 174: Khúc "Hậu Đình Hoa"*của Giả Lệ Yến
Chapter

Updated 174 Episodes

1
Chương 1: Ân điển
2
Chương 2: Chuyện lạ Phò mã phủ
3
Chương 3: Lời hứa định mệnh
4
Chương 4: Yểu điệu thục nữ
5
Chương 5: Truyền thuyết bên hồ
6
Chương 6: Nỗi lòng người quân tử
7
Chương 7: Kỳ án ngày đại thọ
8
Chương 8: Thái Thường Nhạc phủ
9
Chương 9: Những manh mối đầu tiên
10
Chương 10: Huyên náo Huyền Vũ môn
11
Chương 11: Án mạng (1)
12
Chương 12: Sự tình cờ có chủ đích
13
Chương 13: Bắt cóc
14
Chương 14: Trà trộm
15
Chương 15: Án mạng (2)
16
Chương 16: Lòng tốt có được đền đáp
17
Chương 17: Lời tỏ tình trên cây
18
Chương 18: Người không nên gặp
19
Chương 19: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
20
Chương 20: Chân tình thuộc về ai?
21
Chương 21: Hoạ vô đơn chí
22
Chương 22: Chữ "ngờ"
23
Chương 23: Câu trả lời của trái tim
24
Chương 24: Không thể cưỡng cầu
25
Chương 25: Cận tại chỉ xích hà xứ thiên nhai*
26
Chương 26: Lời nguyện ước Khổng Minh đăng
27
Chương 27: Vương phi tranh sủng
28
Chương 28: Thanh mai là hồ Ly
29
Chương 29: Tình địch gặp nhau
30
Chương 30: Họa từ miệng
31
Chương 31: Nhịp trống Phi Thiên lâu
32
Chương 32: Bánh xe số phận
33
Chương 33: Đằng sau cuộc tình
34
Chương 34: Ký ức màu máu
35
Chương 35: Đường đôi ngã
36
Chương 36: Phù dung thiếu nữ
37
Chương 37: Món quà bất ngờ
38
Chương 38: Chân tình
39
Chương 39: Món quà vùng Thảo Nguyên
40
Chương 40: Sốt tình
41
Chương 41: Thề ước Hồng đậu
42
Chương 42: Linh Vi đình
43
Chương 43: Mạch đầu dương liễu sắc*
44
Chương 44: Tử đằng
45
Chương 45: Mối quan hệ bất ổn
46
Chương 46: Sảy chân
47
Chương 47: Nghe theo trái tim
48
Chương 48: Lan can gãy
49
Chương 49: Đêm diễn đầu tiên
50
Chương 50: Thoắt gãy cành thiên hương
51
Chương 51: Tình đậm sâu
52
Chương 52: Giọt nước tràn ly
53
Chương 53: Giao thừa bất an
54
Chương 54: Trách nhiệm của một nam nhân
55
Chương 55: Chính phi phải là người ta yêu
56
Chương 56: Sắc đỏ bi thương
57
Chương 57: Ẩn ý của Thái tử
58
Chương 58: Chỉ cần tình đủ sâu, yêu đủ đậm
59
Chương 59: Sự nghi ngờ
60
Chương 60: Hoạ phúc song hành
61
Chương 61: Đồng sinh đồng tử
62
Chương 62: Ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn *
63
Chương 63: Giao dịch
64
Chương 64: Cục diện bỏ ngỏ
65
Chương 65: Trái tim trơ trẽn
66
Chương 66: Chưa nở đã tàn
67
Chương 67: Điều còn sót lại
68
Chương 68: Đào hôn
69
Chương 69: Kiên trì đến cùng
70
Chương 70: Ra đi vội vàng
71
Chương 71: Kể anh nghe về em
72
Chương 72: Một phen kinh động
73
Chương 73: Phiến đá "thần"
74
Chương 74: Vu Cổ án?
75
Chương 75: Kinh qua phong vân
76
Chương 76: Tâm sự của Lệ phi
77
Chương 77: Sắc phong Thái tử
78
Chương 78: Khởi đầu không suôn sẻ
79
Chương 79: Vén màn sự thật
80
Chương 80: Quân tử cận bào trù dã *
81
Chương 81: Thái tử học làm sang
82
Chương 82: Thị tẩm
83
Chương 83: Thái tử có gian tình
84
Chương 84: Hoa khai, hoa lạc lưỡng tự tri *
85
Chương 85: Thật tâm đối đãi
86
Chương 86: Cao nhân tất hữu cao nhân trị*
87
Chương 87: Thanatos* đến rồi
88
Chương 88: Giành giật với Tử thần
89
Chương 89: Trù tính đại sự
90
Chương 90: Mùa xuân đến sớm
91
Chương 91: Giao thừa đầu tiên
92
Chương 92: Xem như nàng lợi hại!
93
Chương 93: Valentine đầu tiên
94
Chương 94: QUYỂN II - Tài nữ phá án
95
Chương 95: Biệt viện
96
Chương 96: Ý tứ trong câu nói
97
Chương 97: Để trọn niềm tin
98
Chương 98: Gặp lại cố nhân
99
Chương 99: Tức sử hóa tác nhất lạp trần ai, dã yếu hòa nhĩ...*
100
Chương 100: Gió hạ nồng ấm
101
Chương 101: Bóng chàng nơi nào
102
Chương 102: Vạn dặm xa cũng đến
103
Chương 103: Chứng Đậu mùa?
104
Chương 104: Tin đồn thất thiệt
105
Chương 105: Muốn có hòa bình phải có chiến tranh
106
Chương 106: Lạn tước hồng nhung, tiếu hướng đàn lang thóa*
107
Chương 107: Trận chiến cuối cùng
108
Chương 108: Lời hứa thủy chung
109
Chương 109: Trao yêu thương trọn đời
110
Chương 110: Màn biểu diễn liều lĩnh
111
Chương 111: Rắc rối đêm nhạc kịch
112
Chương 112: Cảnh cáo ngầm
113
Chương 113: Tình yêu và quyền lực
114
Chương 114: Chức Nữ! Nàng ở đâu?
115
Chương 115: Bản lĩnh Thái tử phi
116
Chương 116: Hậu thuẫn tương lai
117
Chương 117: Củng cố niềm tin
118
Chương 118: Cánh hoa lạc trong tuyết
119
Chương 119: Trùng trùng sóng xô
120
Chương 120: Xích Điểu
121
Chương 121: Tia sáng le lói
122
Chương 122: Phong vân lại nổi
123
Chương 123: Tính toán cho kế hoạch lớn
124
Chương 124: Vở kịch của Phúc Tuần
125
Chương 125: Lớp sương mờ thân thế
126
Chương 126: Dây tình là dây oan
127
Chương 127: Con đường dài
128
Chương 128: Niềm tin chốn Hoàng cung
129
Chương 129: Hoa hoa công tử*
130
Chương 130: Vội vàng
131
Chương 131: Câu chuyện bên ngọn đồi
132
Chương 132: Trù tính mọi sự
133
Chương 133: Thế cuộc định sẵn
134
Chương 134: Chân ái chưa bao giờ vơi
135
Chương 135: Lần gặp sau cuối
136
Chương 136: Quay đầu không là bờ
137
Chương 137: Lời ủy thác của người quá cố
138
Chương 138: Hạ hỏa kẻ tung tin
139
Chương 139: Vạch rõ kế hoạch
140
Chương 140: Bước chuẩn bị tốt nhất
141
Chương 141: Sự thật sau cùng của vụ án
142
Chương 142: Chặng cuối của vụ án oan
143
Chương 143: Bước đầu chuẩn bị
144
Chương 144: Tầng tầng lo lắng
145
Chương 145: Lạc hoa tịch tịch uỷ thương đài*
146
Chương 146: Vệt sáng mỏng manh
147
Chương 147: Hoàng hậu chi vị
148
Chương 148: Thật giả bất phân
149
Chương 149: Một đạo chiếu chỉ
150
Chương 150: Tư quân công chúa
151
Chương 151: Nhân sinh bất tái hảo*
152
Chương 152: Di ngôn của Định An Hoàng đế
153
Chương 153: Thuỳ liêm thính chính*
154
Chương 154: Cô lập Hoàng cung
155
Chương 155: Ái- Hận, tình- Thù
156
Chương 156: Quân đạo*
157
Chương 157: Làm nữ nhân của vua
158
Chương 158: Thủ lao lao bất phóng, ái niệm niệm bất vong*
159
Chương 159: Ngã đích ái hữu nhĩ tài hoàn mỹ*
160
Chương 160: Tân giai nhân tử
161
Chương 161: Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian*
162
Chương 162: Yêu cầu của Lôi Vi
163
Chương 163: Hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tam thiên sủng ái...
164
Chương 164: Chuyện cũ lặp lại?
165
Chương 165: Buổi tiệc đầy cảm xúc
166
Chương 166: Cùng nàng đón hài tử
167
Chương 167: Toạ quan sơn hổ đấu*
168
Chương 168: Sóng ngầm Hoàng cung
169
Chương 169: Cốc Lương Thuỵ Giao thứ hai
170
Chương 170: Ngô đồng tương đãi lão*
171
Chương 171: Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu,...*
172
Chương 172: Vĩnh thế trường tồn
173
Chương 173: Nguy cơ tiềm ẩn
174
Chương 174: Khúc "Hậu Đình Hoa"*của Giả Lệ Yến