Chương 46: Con kiến hơi lớn

“Không biết các vị lần này đem quân tới Ngọc San Thành là có ý gì, không lẽ các vị muốn cùng Ngọc San Thành bọn ta khiêu chiến sao?.” San Tề Quân lạnh nhạt nhìn Tằng Ngạo cùng Thác Luân rồi nhìn mấy tiểu môn phái nói. Hiển nhiên hắn biết được lý do nhưng mà trước lúc đi nữ nhi San San của hắn đã từng nói qua, nếu có thể vậy thì trợ giúp Lạc Thiên một tay, chính vì vậy lần này hắn trực tiếp đứng ra.

“San thành chủ, lần này bọn ta tới là muốn báo thù cho con trai cùng đệ tử, hi vọng San thành chủ nể mặt để bọn ta tiến vào.” Thác Luân kiêng kỵ nhìn San Tề Quân rồi chậm rãi nói. Hắn thật không muốn cùng San Tề Quân nổi lên xung đột chút nào.

“Đúng vậy, hôm nay bọn ta tới chỉ vì báo thù, hi vọng San thành chủ nể mặt cho một con đường.” Tặng Ngạo cũng ngưng trọng nhìn San Tề Quân nói.

“Phải đấy, mong San thành chủ nể mặt mở một con đường cho bọn ta vào báo thù.” Cũng có một số tiểu môn phái bắt đầu dồn thế nói.

“Trả thù là muốn làm sao tại hạ không biết, nhưng các vị đem binh tới Ngọc San Thành bọn ta trước như vậy các vị không thấy quá đáng sao.” Đối với mấy người dồn thế muốn ép mình mở cửa thành lúc San Tề Quân khuôn mặt lạnh nhạt đã thành lạnh như băng nói.

“San thành chủ lời nói sai rồi, chúng ta đều là Kim Ngọc Vực nhân, đáng lẽ ra nên giúp nhau một tay mới đúng.” Thác Luân không cho là đúng rồi nói tiếp :” Huống chi bọn ta chỉ muốn bắt một kẻ ngoại lai của Kim Ngọc Vực mà thôi, San thành chủ như muốn ngăn cản vậy không khỏi làm Kim Ngọc Vực nhân lạnh tâm đi.”

Tuy hắn kiêng kỵ San Tề Quân con gái nhưng không có nghĩa là hắn sợ, phải biết Thác Tung Sơn bọn hắn cũng có Tôn Chủ tọa trấn, nên không cần phải quá mức kiêng kỵ. hơn nữa hắn cũng không tin vì một Nhân Tôn tiểu tử San Tề Quân lại dám chống đỡ các môn phái bọn họ.

“Đúng vậy, lẽ nào San thành chủ không đem Kim Ngọc Vực tất cả môn phái vào mắt hay sao?.” Tặng Ngạo cũng đổ dầu thêm lửa, hắn cũng như Thác Luân chỉ kiêng kỵ mà không tới nỗi sợ San Tề Quân nên muốn kéo theo cừu hận nói.

“Đây là Ngọc San Thành, chỉ cần ai vào Ngọc San Thành như vậy có nghĩa là Ngọc San Thành nhân, các vị mời trở về cho.” Chỉ tiếc để hai người thất vọng, San Tề Quân vậy mà không để ý hậu quả trực tiếp từ chối nói, thần thái ở giữa là như vậy kiên định.

“Nói vậy San thành chủ là muốn ngăn cản bọn ta trả thù.” Tằng Ngạo khuôn mặt âm trầm nói, một cỗ kinh thiên khí thế tản mát mà ra, tại cỗ này khí thế chư thần đều lui binh, vạn vực bắt đầu bạo nứt, thiên khung ban ngày càng trở nên âm u, hắn giờ khắc này như Đế Vương hiệu lệnh thiên hạ tu sĩ một dạng, khiến người muốn quỳ bái xúc động.

“Không lẽ các ngươi định tấn công Ngọc San Thành bọn ta sao.” San Tề Quân khuôn mặt lạnh như băng đã lạnh tới cực điểm, một cỗ không kém gì Tằng Ngạo khí thế phá không mà ra, nó như sóng lớn muốn cuốn hết mọi thứ, bát hoang lục địa đều lay động trước cỗ khí thế này.

Phía sau hắn cũng đi ra từng tôn binh sĩ, mỗi người đều khí huyết hạo hãn như muốn lật tung chư thiên.

“Đã San thành chủ không muốn giao người vậy bọn ta đành phải đắc tội.” Thác Luân cũng âm trầm nói. Nói xong một cỗ sắc bén như có thể chặt đứt thời gian, đoạn nhân quả từ Thác Luân tản mát ra.

“Các ngươi tới đây là vì giết ta sao?.” Tại mọi người chuẩn bị đánh nhau lúc, một âm thanh như từ chín tầng trời rủ xuống, thanh âm như từ thương thiên phát ra, mọi người nghe được âm thanh này lúc không hiểu sao một cỗ muốn quỳ bái xúc động.

Chẳng biến từ lúc nào một thanh niên tóc trắng như đại diện cho hồng trần 300 trượng đã đứng tại thiên không. Hắn chắp tay sau lưng, phong thần như ngọc, khuôn mặt hoàn mỹ Vô Khuyết, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám người bọn họ.

“Ngươi là Lạc Thiên, kẻ giết con trai bản tọa?.” Thác Luân thấy Lạc Thiên lúc không hiểu sao tim đập liên hồi, cuối cùng hắn cố bình tĩnh nhìn Lạc Thiên hỏi, tuy là hỏi nhưng giọng nói lại tràn đầy khẳng định.

“Một con kiến hôi mà thôi, giết cũng đã giết, cần phải biết hắn là ai sao?.” Lạc Thiên bình tĩnh mà thờ ờ nói. Với hắn mà nói Thác Nhạc đích thật không khác gì một con kiến hôi.

Lời nói tựa hồ con trai Thác Luân là chó đất gà sanh một dạng, cái này khiến mấy tiểu môn phái không khỏi líu lưỡi, phải biết tại Kim Ngọc Vực còn chưa ai ở trước mặt Thác Luân lớn lối như vậy, dù là San Tề Quân hay Tằng Ngạo cũng không dám như thế, cái này chẳng khác nào ở trước mặt đám đông trực tiếp đánh mặt Thác Luân cùng Thác Tung Sơn.

“Tốt tốt, hôm nay bản tọa muốn xem xem ngươi mạnh như thế nào mà lại có khẩu khí lớn như vậy.” Thác Luân hai mắt hắn trở nên sắc bén như thần kiếm đâm xuyên lòng người nhìn về Lạc Thiên, âm trầm giận quá thành cười nói.

“Tiểu súc sinh, hôm nay bản tọa muốn lột da uống máu ngươi, để đòi lại uy nghiêm cho Ngạo Thiên Thánh Quốc.” Tằng Ngạo cuồng hống nói, hiển nhiên với Đế Vương như hắn uy nghiêm quan trọng hơn con trai.

“Oanh oanh.” Tặng Ngạo động, hắn dơ tay một chỉ thành kiếm chém tới, chỉ phong như xuyên qua tinh thạch, những nơi đi qua tinh thạch đều vẫn lạc, như là tận thế.

Nhìn thấy Tặng Ngạo một kiếm San Tề Quân đang muốn ra tay, hắn từng nghe nữ nhi nói nếu có thể hãy giúp Lạc Thiên, bây giờ nếu để Lạc Thiên chết trước mặt mình vậy hắn không còn mặt mũi nào gặp mặt nữ nhi nữa. Chỉ là không chờ hắn ra tay lúc Lạc Thiên động.

Tay phải khẽ vẫy, không gian hóa thành mười cái kính, trong kính phản chiếu mười đòn đánh y hệt của Tặng Ngạo, khí thế không kém chút nào lao ra.

“Oành.” Mười kiếm chiêu phá vỡ nhất kiếm của Tằng Nhất rồi tiếp tục lao về phía trước, kiêm chiêu như vượt qua không gian, xuyên qua thời không chém về hắn.

Tằng Ngạo nhìn mười chiêu kiếm như trảm chư thiên kia biến sắc, Đế Vương Kiếm xuất ra, mười kiếm chém tới, kiếm thế như Đế Vương quan lâm vạn giới, tại cỗ Đế Vương này phía dưới vạn kiếm đều thần phục.

“Oành.” Hai bên đụng vào nhau như thiên ngâm vang lên, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.

“Thật quỷ dị tiểu tử.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà phản chiếu kiếm chiêu của Tằng Ngạo đơn giản như vậy mọi người không khỏi trợn mắt há mồm líu lưỡi.

“Các ngươi đã ra tay với ta thì vậy các ngươi cũng không cần phải tồn tại.” Lạc Thiên nhìn đám người muốn giết mình kia bình tĩnh mà hờ hững khẽ nói.

“Vụt vụt.” Tất cả binh khí của mọi người bỗng nhiên phá không mà ra, tựa như bị cái triệu hoán một dạng, tại cỗ này sức mạnh triệu hoán dưới quản chi có là Bản Mệnh Chân Khí cũng không thể kiểm soát lao ra, chúng hoành không bay về phía sau Lạc Thiên.

“—Ép—ép.” Từng thanh âm vang lên, một cỗ hủy diệt khí tức sát nhập vào từng món binh khí, khi hủy diệt chi lực sát nhập vào chúng trở nên sắc bén, như có thể hủy diệt Thập Thiên Vũ Trụ.

“Vèo.” Từng món binh khí mang theo diệt thế chi thế lao về trước, những nơi đi qua vạn vật đều bị hủy diệt, không gian, thời gian.. Tiên, Ma, Thần tất cả mọi thứ đều hôi phi yên diệt tại hủy diệt chi lực này.

Đối diện những thanh binh khí đang lao về họ kia, quản chi là Tằng Nhất, Thác Luân cũng lộ ra tuyệt vọng, bọn họ không hiểu, đây không phải chỉ là một Nhân Tôn con kiến hôi sao, tại sao lại có sức mạnh khiến họ tuyệt vọng.

“Aaa.” Từng kiếm vang lên, xung quanh những tu sĩ bị binh khí hướng về kêu rên như ngày tận thế. Nhìn tràng cảnh như tu la địa ngục kia San Tề Quân cùng phía sau quân đoàn không khỏi rùng mình. Hiện tại không khỏi may mắn lúc đầu mình kiên quyết từ chối giao ra Lạc Thiên, nếu không bây giờ kết quả bọn họ đều không dám nghĩ.

“Mở.” Tặng Ngạo nhìn những món binh khí mang theo diệt thế chi thế cuồng hống, hắn đã không thể quan tâm Cấm Vệ Quân của hắn được nữa, tám cái Chân Ngã Thần Hỏa tề xuất, hắn tế ra hai cái tôn bảo rồi thôi động khí huyết đánh ra hai kích.

“Vù vù.” Hai kích phá không mà tới, tại hai kích này phía dưới cửu nhật trầm thiên, vạn vực tề phóng, thiên địa đều lay động, tại hai kích này phía dưới cái gì Thánh Tôn đều không đáng nhắc tới.

“Phá Diệt.” Nhìn hai kích kia San Tề Quân biến sắc lập tức rống lớn :” Mau phòng thủ.”

Phải biết nếu hai kích này đánh vào Ngọc San Thành thì e rằng cặn bã cũng không còn, hắn không thể để chuyên đó xảy ra được.

“Oành.” Liền ngay lúc này cũng hai kích Phá Diệt lao tới, những nơi đi không gian phá toái, tinh thần còn chưa chạm vào đã vỡ nát, hai kích như muốn đánh không gian về bản nguyên một dạng.

“Tiểu đạo mà thôi.” Nhìn bốn kích Phá Diệt kia Lạc Thiên vẫn ung dung không vội.

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên thâm thúy, thâm thúy tới mức bất kỳ ai nhìn vào đều bị hút đi hồn phách, tại ánh mắt này phía dưới bốn đòn Phá Diệt vậy mà trực tiếp tiêu thất.

“Không thể nào!.” Tất cả mọi người nhìn bốn kích Phá Diệt vậy mà hư không tiêu thất lúc thì không thể tin kêu to. Phải biết Phá Diệt nhưng là đòn đánh có thể uy hiếp được Tôn Chủ, vậy mà bây giờ trực tiếp tiêu thất, trong lúc nhất thời mọi người còn không lấy lại tinh thần.

“Vèo Vèo.” Liền ngay mọi người thất thần lúc hư không bỗng nhiên vô căn cứ xuất hiện bốn kích Phá Diệt, chúng không cho mọi người kịp phản ứng trực tiếp lao tới, hai kích lao về những tu sĩ còn sống sót, hai kích lao về Tằng Ngạo cùng Thác Luân.

Đây là không gian uốn cong, có thể làm cho bất kỳ thứ gì dịch chuyển vào dị thứ nguyên rồi uốn cong không gian khiến nó dịch chuyển về kẻ địch.

“Lão tổ cứu ta.” Nhìn hai kích kia Tằng Ngạo cùng Thác Nhạc biến sắc rồi đồng thời cuồng hống kêu cứu, vừa rồi bọn họ đánh ra hai kích phá diệt đã là cỗ hết sức, bây giờ đã lực bất tồng tâm, đành phải gọi lão tổ ra cứu.

“Vù Vù.” Liền ngay lúc này, Ngạo Thiên Thánh Quốc cùng Thác Tung Sơn bỗng lao ra hai chùm sáng, cái này chùm sáng như là cái hộ thuẫn, xung quanh có từng sợi đại đạo đan xen mà thành, mười phần chắc chắn bao vây lại Tặng Ngạo cùng Thác Nhạc. Cái này hộ thuẫn như thứ kiên cố nhất chư thiên, tựa hồ không gì có thể phá.

“Ầm.” Thanh âm như minh Thập Thiên, Trường Minh đại lục trực tiếp rung động.

Cùng lúc đó từ Thác Tung Sơn một nam tử đứng trên núi, hắn một bước bước ra. Một bước này như dẫm lên trái tim mọi người, mội bước vượt qua ức vạn dặm tới thiên không trên Ngọc San Thành. Khi hắn xuất hiện tất cả mọi người thân bất do kỷ phục bái tại đất không dám ngẩng đầu.

Ngạo Thiên Thánh Quốc trong cũng đi ra một nam tử, hắn đại đạo đan thành một hoàng bào, hắn đứng đấy như chúng Đế Chi Vương, tất cả sinh linh trong thiên địa này đều phải chờ pháp chỉ của hắn.”Vụt.” Hắn lách mình một cái đã xuất hiện tại thiên không, đứng ngang với nam tử từ Thác Tung Sơn kia.

“Tiểu tử, tự sát đi, bản tọa cho ngươi toàn thây.” Nam tử từ Ngạo Thiên Thánh Quốc nhìn Lạc Thiên miệng phun châm ngôn nói. Lời nói như Đế Vương ban chết cho sinh linh. Là như vậy cao cao cao tại thượng, là như vậy nhìn xuống chúng sinh, sinh linh nếu đạo tâm không kiên định nhất định sẽ bị chân ngôn ảnh hưởng mà làm theo.

Hắn là lão tổ của Ngạo Thiên Thánh Quốc, Tằng Vân Sơn, đã từng là thiên tài bễ nghễ một thời đại của Trường Minh đại lục, đang bế quan lúc vậy mà cảm nhận được tôn tử gọi cứu thì lập tức tới ngay, chỉ là không ngờ tôn tử vậy mà bị một con kiến hôi Nhân Tôn đánh tới nỗi phải kêu cứu, cái này khiến hắn quá thất vọng đành phải xuất thủ.

“Đúng vậy, ngươi tự ra tay hay bọn ta ra tay đây.” Nam tử từ Thác Tung Sơn cũng chậm rãi nói, hắn là Thác Bàng, cũng đã từng là một trong cự vô phách của Trường Minh đại lục, lần này không phải bất đắc dĩ hắn sẽ không muốn xen vào chuyện này, dù sao một vị Tôn Chủ vậy mà ra tay trấn sát một cái Nhân Tôn tiểu tử, nếu truyền đi hắn còn thật không có mặt mũi gặp người đời.

“Chỉ là con kiến hơi lớn một chút cũng dám lớn lối.” Nhìn hai người chỉ là một Tôn Chủ nhất trọng cùng nhị trọng vậy mà dám nói mình tự sát Lạc Thiên không khỏi bật cười. Trong mắt trần đầy châm chọc khẽ nói.

“Ực.” Nghe Lạc Thiên lời nói phía sau Ngọc San Thành không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trần đầy không thể tưởng tượng được nhìn Lạc Thiên. Phải biết đây là Tôn Chủ à, là Thần Linh, là tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh trong Trường Minh đại lục à, ít ra trong mắt họ là thế.

Vậy mà giờ lại cái người dám nói Tôn Chủ “chỉ là con kiến hơi lớn”. Cái này không khỏi quá bá đạo đi, đây quả thật là không để Tôn Chủ vào mắt, không, đây thậm chí là xem tôn Chủ như súc vật, là như vậy tự nhiên, là như vậy tự tại không để ý. Bọn họ ngoại trừ Vô Địch thì đã không có từ gì để hình dùng Lạc Thiên nữa rồi.

Chapter
1 Chương 1: Lạc Thiên
2 Chương 2: Vô cực vũ trụ
3 Chương 3: Thiên phú
4 Chương 4: Thí luyện gia tộc
5 Chương 5: Chiến lực
6 Chương 6: Nam cung thanh thanh , nam cung oánh
7 Chương 7: Đè đánh
8 Chương 8: Ta càn rỡ thì làm sao
9 Chương 9: Trở về
10 Chương 10: Giằng co
11 Chương 11: Đánh cược
12 Chương 12: Huynh muội tỷ đấu
13 Chương 13: Thiên tinh tháp
14 Chương 14: Vấn thiên sơn mạch
15 Chương 15: Tân bí mật(1)
16 Chương 16: Tân bí mật (2)
17 Chương 17: Ban sơ phàm thể
18 Chương 18: Ngọc nhan
19 Chương 19: Gặp lại
20 Chương 20: Thông thiên tháp
21 Chương 21: Chí hướng
22 Chương 22: Biểu tỉ
23 Chương 23: Mưu đồ cùng thu hoạch
24 Chương 24: Trúc cơ
25 Chương 25: Hoặc thiên
26 Chương 26: Hư vô ngọc âm huyết
27 Chương 27: Phượng duyên hấp dẫn
28 Chương 28: Chuôi Kiếm Đá cùng La Bàn
29 Chương 29: Kim quy sơn
30 Chương 30: Nội tâm
31 Chương 31: Kim Long và Băng Phượng Hoàng
32 Chương 32: Đè đánh kim long
33 Chương 33: Thu phục băng phượng hoàng
34 Chương 34: Thủy lĩnh
35 Chương 35: Địa tâm ngọc linh thủy
36 Chương 36: Hầu kê huyết nhãn
37 Chương 37: Tình huống vô cực vũ trụ
38 Chương 38: Lòng tin tại tâm
39 Chương 39: Thế giới tiến hóa
40 Chương 40: Kỷ nguyên ràng buộc
41 Chương 41: Phượng duyên đột phá
42 Chương 42: Bá hộ kim tháp
43 Chương 43: Vũ trụ chi binh
44 Chương 44: Từ biệt & tẩy lễ
45 Chương 45: Lê thận & thuận thiên kiếm
46 Chương 46: Con kiến hơi lớn
47 Chương 47: Muốn chết thế nào
48 Chương 48: Gậy ông đập lưng ông
49 Chương 49: Phượng tuấn
50 Chương 50: Thế giới thạch
51 Chương 51: Các phương phản ứng
52 Chương 52: Trường minh vực
53 Chương 53: Gốc cây kỳ lạ (1)
54 Chương 54: Gốc cây kỳ lạ (2)
55 Chương 55: Đạt được chiến giáp
56 Chương 56: Cơ như & cơ lang
57 Chương 57: Thần ma vũ trụ
58 Chương 58: Thể chất quy thân!!
59 Chương 59: Đại đạo hình thức
60 Chương 60: Rèn luyện & tích lũy
61 Chương 61: Thạch mộc diệp
62 Chương 62: Cướp lấy & Trận Pháp
63 Chương 63: Hư vô long thể & hư vô chi hỏa
64 Chương 64: Cao huyền & biệt ly
65 Chương 65: Vô tâm
66 Chương 66: Nam thiên học viện
67 Chương 67: Thành giao
68 Chương 68: Cảm khái
69 Chương 69: Thiên tài các lộ (1)
70 Chương 70: Thiên tài các lộ (2)
71 Chương 71: Gia đình?
72 Chương 72: Âm La Điện % Đạo tâm siêu thoát
73 Chương 73: Từ Thiến (1)
74 Chương 74: Từ Thiến (2)
75 Chương 75: Ngăn cản & mang đi
76 Chương 76: Yến Phương Thanh
77 Chương 77: Một cái nắm tay
78 Chương 78: Các vũ trụ thiên kiêu
79 Chương 79: Vương nhân & hạ sương
80 Chương 80: Thiên tài lại tụ tập
81 Chương 81: Vô Tâm và Đông Thắng
82 Chương 82: Thông Thiên Sơn
83 Chương 83: Bước thứ mười
84 Chương 84: Hoặc Thiên ra tay
85 Chương 85: Đạo Tâm Huyết
86 Chương 86: Tôn chủ cực hạn cạch gọi
87 Chương 87: Kim Tự Sơn
88 Chương 88: Lời thề
89 Chương 89: Quyết đấu Thương Nguyệt
90 Chương 90: Bóng tối chỗ sâu & ma nguyên
91 Chương 91: Âm mưu
92 Chương 92: Chấp niệm & không lưu Ly Y
93 Chương 93: Xuất hiện
94 Chương 94: Duy Chấn Chân Quân
95 Chương 95: Lệnh bài & Âm La Điện vấn đề
96 Chương 96: Yến lãng & nói chuyện
97 Chương 97: Giao dịch
98 Chương 98: Tấn công Âm La Điện
99 Chương 99: Âm La Điện hai phái
100 Chương 100: Quần ẩu
101 Chương 101: Bảo khố
102 Chương 102: Phá trận
103 Chương 103: Kỷ Nguyên Chi Quang
104 Chương 104: Trấn Thiên Đế Thần
105 Chương 105: Gặp mặt
106 Chương 106: Mười một cái Chân Ngã Thần Hỏa
107 Chương 107: Hỗn Độn Châu
108 Chương 108: Đạo tâm và Hư Vô Kiếm Ý
109 Chương 109: Đọ sức
110 Chương 110: Thiếu đốt sinh mệnh
111 Chương 111: Lưỡng bại câu thương
112 Chương 112: Đạo tâm đối đầu
113 Chương 113: Lạc Quan Lang
114 Chương 114: Ngư Tinh
115 Chương 115: Kết thúc trong không vui
116 Chương 116: Thiên chiến quân năm đội trưởng
117 Chương 117: Đấu giá
118 Chương 118: Đạo tâm & lĩnh vực
119 Chương 119: Biệt ly
120 Chương 120: Thần ma vũ trụ
121 Chương 121: Lịch lãm
122 Chương 122: Bất tử thôn thiên cẩu
123 Chương 123: Cơ Lang & Tà Nguyệt
124 Chương 124: Thần ma không gian
125 Chương 125: Lục Quân
126 Chương 126: Kim Tí Hầu
127 Chương 127: Trấn áp, người quen, nhớ lại
128 Chương 128: Đô Ngân Thành
129 Chương 129: Tần Dạ Vân
130 Chương 130: Miếng vải thần bí
131 Chương 131: Xung đột
132 Chương 132: Chính và ác
133 Chương 133: Ma Thần Điện
134 Chương 134: Ma Tước
135 Chương 135: Yêu thú khốc liệt
136 Chương 136: Quân Tùng Chân Quân
137 Chương 137: Thần Ma Điện mạnh mẽ
138 Chương 138: Định Trận Thần Châm
139 Chương 139: Tà Ngọc, Cửu Đầu Ma Long
140 Chương 140: Giao dịch
141 Chương 141: Dương Ngô Cung
142 Chương 142: Tiểu bạch truyền thừa
143 Chương 143: Minh Ly & Lục Ngạo
144 Chương 144: Trấn Áp
145 Chương 145: Hoàng Ngữ Linh
146 Chương 146: Lựa chọn
147 Chương 147: Một quyền trấn vạn thế
148 Chương 148: Hợp tác
149 Chương 149: Thần ma không gian mở
150 Chương 150: Quỷ vật
151 Chương 151: Dung Nham Dị Linh
152 Chương 152: Thao Thiết Thần Thú
153 Chương 153: Một ân tình
154 Chương 154: Thương Thiên Thanh Ma
155 Chương 155: Chân ngã chi tâm
156 Chương 156: Siêu thoát Chân Ngã Thần Hỏa
157 Chương 157: Ma Tôn Vô Niệm
158 Chương 158: Đi ra
159 Chương 159: Thập Đại Thiên Thú
160 Chương 160: Giao dịch
161 Chương 161: Kết thúc trong nhạt nhòa
162 Chương 162: Thiên Thú Kim Nha
163 Chương 163: Cướp đoạt Thiên Phạt Chi Binh (1)
164 Chương 164: Hoang Vu Kiếm, chạy trốn
165 Chương 165: Thiên Ngoại
166 Chương 166: Bạch y
Chapter

Updated 166 Episodes

1
Chương 1: Lạc Thiên
2
Chương 2: Vô cực vũ trụ
3
Chương 3: Thiên phú
4
Chương 4: Thí luyện gia tộc
5
Chương 5: Chiến lực
6
Chương 6: Nam cung thanh thanh , nam cung oánh
7
Chương 7: Đè đánh
8
Chương 8: Ta càn rỡ thì làm sao
9
Chương 9: Trở về
10
Chương 10: Giằng co
11
Chương 11: Đánh cược
12
Chương 12: Huynh muội tỷ đấu
13
Chương 13: Thiên tinh tháp
14
Chương 14: Vấn thiên sơn mạch
15
Chương 15: Tân bí mật(1)
16
Chương 16: Tân bí mật (2)
17
Chương 17: Ban sơ phàm thể
18
Chương 18: Ngọc nhan
19
Chương 19: Gặp lại
20
Chương 20: Thông thiên tháp
21
Chương 21: Chí hướng
22
Chương 22: Biểu tỉ
23
Chương 23: Mưu đồ cùng thu hoạch
24
Chương 24: Trúc cơ
25
Chương 25: Hoặc thiên
26
Chương 26: Hư vô ngọc âm huyết
27
Chương 27: Phượng duyên hấp dẫn
28
Chương 28: Chuôi Kiếm Đá cùng La Bàn
29
Chương 29: Kim quy sơn
30
Chương 30: Nội tâm
31
Chương 31: Kim Long và Băng Phượng Hoàng
32
Chương 32: Đè đánh kim long
33
Chương 33: Thu phục băng phượng hoàng
34
Chương 34: Thủy lĩnh
35
Chương 35: Địa tâm ngọc linh thủy
36
Chương 36: Hầu kê huyết nhãn
37
Chương 37: Tình huống vô cực vũ trụ
38
Chương 38: Lòng tin tại tâm
39
Chương 39: Thế giới tiến hóa
40
Chương 40: Kỷ nguyên ràng buộc
41
Chương 41: Phượng duyên đột phá
42
Chương 42: Bá hộ kim tháp
43
Chương 43: Vũ trụ chi binh
44
Chương 44: Từ biệt & tẩy lễ
45
Chương 45: Lê thận & thuận thiên kiếm
46
Chương 46: Con kiến hơi lớn
47
Chương 47: Muốn chết thế nào
48
Chương 48: Gậy ông đập lưng ông
49
Chương 49: Phượng tuấn
50
Chương 50: Thế giới thạch
51
Chương 51: Các phương phản ứng
52
Chương 52: Trường minh vực
53
Chương 53: Gốc cây kỳ lạ (1)
54
Chương 54: Gốc cây kỳ lạ (2)
55
Chương 55: Đạt được chiến giáp
56
Chương 56: Cơ như & cơ lang
57
Chương 57: Thần ma vũ trụ
58
Chương 58: Thể chất quy thân!!
59
Chương 59: Đại đạo hình thức
60
Chương 60: Rèn luyện & tích lũy
61
Chương 61: Thạch mộc diệp
62
Chương 62: Cướp lấy & Trận Pháp
63
Chương 63: Hư vô long thể & hư vô chi hỏa
64
Chương 64: Cao huyền & biệt ly
65
Chương 65: Vô tâm
66
Chương 66: Nam thiên học viện
67
Chương 67: Thành giao
68
Chương 68: Cảm khái
69
Chương 69: Thiên tài các lộ (1)
70
Chương 70: Thiên tài các lộ (2)
71
Chương 71: Gia đình?
72
Chương 72: Âm La Điện % Đạo tâm siêu thoát
73
Chương 73: Từ Thiến (1)
74
Chương 74: Từ Thiến (2)
75
Chương 75: Ngăn cản & mang đi
76
Chương 76: Yến Phương Thanh
77
Chương 77: Một cái nắm tay
78
Chương 78: Các vũ trụ thiên kiêu
79
Chương 79: Vương nhân & hạ sương
80
Chương 80: Thiên tài lại tụ tập
81
Chương 81: Vô Tâm và Đông Thắng
82
Chương 82: Thông Thiên Sơn
83
Chương 83: Bước thứ mười
84
Chương 84: Hoặc Thiên ra tay
85
Chương 85: Đạo Tâm Huyết
86
Chương 86: Tôn chủ cực hạn cạch gọi
87
Chương 87: Kim Tự Sơn
88
Chương 88: Lời thề
89
Chương 89: Quyết đấu Thương Nguyệt
90
Chương 90: Bóng tối chỗ sâu & ma nguyên
91
Chương 91: Âm mưu
92
Chương 92: Chấp niệm & không lưu Ly Y
93
Chương 93: Xuất hiện
94
Chương 94: Duy Chấn Chân Quân
95
Chương 95: Lệnh bài & Âm La Điện vấn đề
96
Chương 96: Yến lãng & nói chuyện
97
Chương 97: Giao dịch
98
Chương 98: Tấn công Âm La Điện
99
Chương 99: Âm La Điện hai phái
100
Chương 100: Quần ẩu
101
Chương 101: Bảo khố
102
Chương 102: Phá trận
103
Chương 103: Kỷ Nguyên Chi Quang
104
Chương 104: Trấn Thiên Đế Thần
105
Chương 105: Gặp mặt
106
Chương 106: Mười một cái Chân Ngã Thần Hỏa
107
Chương 107: Hỗn Độn Châu
108
Chương 108: Đạo tâm và Hư Vô Kiếm Ý
109
Chương 109: Đọ sức
110
Chương 110: Thiếu đốt sinh mệnh
111
Chương 111: Lưỡng bại câu thương
112
Chương 112: Đạo tâm đối đầu
113
Chương 113: Lạc Quan Lang
114
Chương 114: Ngư Tinh
115
Chương 115: Kết thúc trong không vui
116
Chương 116: Thiên chiến quân năm đội trưởng
117
Chương 117: Đấu giá
118
Chương 118: Đạo tâm & lĩnh vực
119
Chương 119: Biệt ly
120
Chương 120: Thần ma vũ trụ
121
Chương 121: Lịch lãm
122
Chương 122: Bất tử thôn thiên cẩu
123
Chương 123: Cơ Lang & Tà Nguyệt
124
Chương 124: Thần ma không gian
125
Chương 125: Lục Quân
126
Chương 126: Kim Tí Hầu
127
Chương 127: Trấn áp, người quen, nhớ lại
128
Chương 128: Đô Ngân Thành
129
Chương 129: Tần Dạ Vân
130
Chương 130: Miếng vải thần bí
131
Chương 131: Xung đột
132
Chương 132: Chính và ác
133
Chương 133: Ma Thần Điện
134
Chương 134: Ma Tước
135
Chương 135: Yêu thú khốc liệt
136
Chương 136: Quân Tùng Chân Quân
137
Chương 137: Thần Ma Điện mạnh mẽ
138
Chương 138: Định Trận Thần Châm
139
Chương 139: Tà Ngọc, Cửu Đầu Ma Long
140
Chương 140: Giao dịch
141
Chương 141: Dương Ngô Cung
142
Chương 142: Tiểu bạch truyền thừa
143
Chương 143: Minh Ly & Lục Ngạo
144
Chương 144: Trấn Áp
145
Chương 145: Hoàng Ngữ Linh
146
Chương 146: Lựa chọn
147
Chương 147: Một quyền trấn vạn thế
148
Chương 148: Hợp tác
149
Chương 149: Thần ma không gian mở
150
Chương 150: Quỷ vật
151
Chương 151: Dung Nham Dị Linh
152
Chương 152: Thao Thiết Thần Thú
153
Chương 153: Một ân tình
154
Chương 154: Thương Thiên Thanh Ma
155
Chương 155: Chân ngã chi tâm
156
Chương 156: Siêu thoát Chân Ngã Thần Hỏa
157
Chương 157: Ma Tôn Vô Niệm
158
Chương 158: Đi ra
159
Chương 159: Thập Đại Thiên Thú
160
Chương 160: Giao dịch
161
Chương 161: Kết thúc trong nhạt nhòa
162
Chương 162: Thiên Thú Kim Nha
163
Chương 163: Cướp đoạt Thiên Phạt Chi Binh (1)
164
Chương 164: Hoang Vu Kiếm, chạy trốn
165
Chương 165: Thiên Ngoại
166
Chương 166: Bạch y