Chương 46: Nôn

Vân Vy quay mặt đi, không dám nhìn về phía Cố Thừa Duật nữa, sợ rằng sẽ bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn. Cô quay sang bàn ăn, thấy có bày rất nhiều đồ ngọt bánh kem nữa. Hai mắt Vân Vy sáng ngời, liền bước tới cầm thìa lên ăn một miếng.

- Ưm, ngon quá!

Hai má Vân Vy phúng phính khi nhai bánh kem, cô lúc này mặc kệ tất cả mọi thứ, chỉ thấy được ăn là điều hạnh phúc nhất. Cô là kiểu người dù ăn cả thế giới cũng không béo, cho nên cô không cần phải ngại ngùng gì hết.

Đang mải ăn, Vân Vy không hề biết ở phía xa xa có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm. Khoé môi anh ta khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo, anh liền vẫy vẫy người phục vụ tới:

- Mang rượu tới cho vị tiểu thư kia.

- Vâng thưa ông chủ.

Người phục vụ liền bưng rượu bước tới chỗ Vân Vy đang đứng, lịch sự rót cho cô một ly rượu vang. Vân Vy vừa ăn bánh kem vừa nhận lấy ly rượu:

- Cảm ơn.

- Không có gì, chúc tiểu thư ăn ngon miệng.

Rồi người phục vụ lại sang những chỗ khác nữa. Vân Vy cầm ly rượu vang trong tay rồi nhấp một ngụm. Cô nhận ra đây chính là rượu vang Cheval Blanc 1947, là một trong những tuyệt tác của hãng rượu Bordeaux nước Pháp. Thật không ngờ chủ của bữa tiệc này lại hào phóng tới vậy.

- Chủ bữa tiệc quả là một người thú vị.

Vân Vy lẩm bẩm trong miệng, cô thích thú uống hết một ly rượu luôn, định tự mình rót thêm rượu vang thì đằng sau lưng cô vang lên tiếng nói trầm thấp của đàn ông.

- Thật sao?

Vân Vy giật hết cả mình, cô quay người lại nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, toàn thân toát lên khí chất vương giả, khuôn mặt đẹp trai tựa như điêu khắc. Thân hình cao lớn như thể có thể che khuất Vân Vy đi bất cứ lúc nào.

Không chờ Vân Vy lên tiếng, người đàn ông chủ động đưa tay lên muốn bắt tay làm quen với Vân Vy:

- Xin chào, tôi là chủ bữa tiệc này, là Hắc Sát.

Vân Vy thấy thế cũng đưa tay lên theo phép lịch sự, chứ thật ra cô rất ngại tiếp xúc với đàn ông lạ mặt.

- Xin chào.

Vốn dĩ Vân Vy không có ý định giới thiệu bản thân với Hắc Sát, tâm tư của cô lúc này chỉ đặt lên những món ăn đang được bày trên bàn mà thôi.

Thấy Vân Vy quay đi, Hắc Sát bất đắc dĩ cười:

- Cô còn nhớ gì về vụ tai nạn của cô không?

Nghe Hắc Sát nói vậy, Vân Vy mới khựng lại, sau đó cô quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc:

- Anh biết tôi ư?

Hắc Sát chỉ cười nhẹ:

- Không quen, nhưng thành thật xin lỗi vì hôm đó đã gây ra tai nạn cho cô.

- À thế ra anh chính là thủ phạm?

Vân Vy vừa nhai bánh kem, hai mắt đảo quanh. Nếu Hắc Sát đã nói là cô bị tai nạn thật, vậy tại sao cô lại không nhớ gì cả? Lúc sáng cô cố gặng hỏi Cố Thừa Duật có phải mình mất trí nhớ không, nhưng hắn ta dường như không muốn trả lời.

Hắc Sát thành thật xin lỗi:

- Xin lỗi vì đã gây ra tai nạn, nhưng cũng là cô lao tới nên tôi không kịp phanh xe lại đấy chứ?

Vân Vy bĩu môi không tin:

- Thôi anh đừng có mà phét, tôi mà lao ra đường á? Trừ khi tôi bị điên nên mới lao ra đường thôi.

- Rồi rồi, thế tôi xin lỗi cô.

Hắc Sát không biết vì sao lúc đó Vân Vy như người mất hồn mà lao qua đường. Nhưng lúc này tiếp xúc với cô, anh có thể nhận thấy cô là một người có cá tính.

Vân Vy mặc kệ, lại ăn đồ ăn tiếp. Hắc Sát đứng nhìn Vân Vy rồi lại cười cười:

- Hay tôi mời cô một ly rượu rồi chúng ta hoà nhé,

Vân Vy lại liếc nhìn anh:

- Thật ra chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại nữa.

Ngữ điệu của cô như muốn đuổi khách, nhưng Hắc Sát làm sao có thể dễ dàng đi như vậy:

- Hay chúng ta kết bạn đi. Ông trời cho chúng ta duyên gặp nhau đó.

Vân Vy nhíu mày khó hiểu. Người đàn ông này, còn ở đó mà "duyên" gì? Gặp nhau qua một vụ tai nạn là có duyên sao? Vô duyên thì có.

Hắc Sát vẫy tay kêu phục vụ tới rót rượu. Vân Vy dù không muốn quan tâm tới, nhưng rượu này chính là rượu vang Cheval Blanc 1947, khi nãy mới uống một ly thôi mà cô đã mê mẩn nó chết đi được. Mùi vị của rượu này thật sự rất tuyệt vời.

- Vậy tôi không khách sáo nha.

- Ừm, cô cứ tự nhiên...

Hắc Sát nở nụ cười ôn hoà.

2 tiếng sau...

Cố Thừa Duật sau khi bàn xong công việc thì quay trở lại với Vân Vy, thấy cô đã say nhèm lắm rồi. Miệng cô không ngừng lải nhải, nhưng là đang trò chuyện cùng một người đàn ông khác:

- Haha, anh quả là một người thú vị.

- Vân tiểu thư đã quá khen.

- Đúng là bạn bè tốt. Nào, cạn ly!

Vân Vy hoàn toàn không phát giác ra mối nguy hiểm đang rình rập mình, cô lại hồn nhiên ngây thơ uống tiếp. Ở phía không xa, ánh mắt u ám của Cố Thừa Duật nhìn cô chằm chằm.

Chết tiệt, người phụ nữ này còn vui vẻ uống rượu với đàn ông khác?

Cố Thừa Duật buột miệng chửi thề, chưa bao giờ hắn cảm thấy điên tiết như này. Đương nhiên hắn nhận ra người đàn ông ngồi bên cạnh Vân Vy chính là người đã gây tai nạn cho cô.

Cố Thừa Duật nhanh chóng bước tới đoạt lấy ly rượu từ tay Vân Vy, uống một hơi hết cạn. Vân Vy lờ đờ mắt ngước lên nhìn Cố Thừa Duật, cô tươi cười như một đứa trẻ:

- Chồng ơi, sau giờ anh mới tới hả?

Vốn dĩ Vân Vy là một đứa nát rượu. Uống một chút rượu vào thì cô không còn biết trời đất là gì nữa rồi. Hắc Sát thấy Cố Thừa Duật bước tới thì lập tức giao lại Vân Vy cho hắn. Anh ta là một người thông minh, thấy sắc mặt của Cố Thừa Duật đang rất rất là u ám, lập tức chuồn đi:

- Vậy tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa.

Cố Thừa Duật không thèm quan tâm, chỉ đỡ Vân Vy đứng dậy:

- Về nhà thôi.

Vân Vy uống say quá rồi, đến cả đứng cũng không vững. May mà có Cố Thừa Duật đỡ lấy cô, hai tay cô vòng qua ôm hắn thật chặt. Lúc say rồi thì cái miệng của cô toàn nói những "điều tốt đẹp".

- Chồng ơi, anh đẹp trai quá.

- Chồng ơi, uống tiếp với em đi.

Cố Thừa Duật vẫn rất kiên nhẫn đưa cô tới bãi đỗ xe. Trên đường đi Vân Vy không ngừng lải nhải gọi "Chồng ơi chồng à", khiến cho bao nhiêu người hướng mắt nhìn cô chằm chằm.

Cố Thừa Duật chỉ còn cách dùng tay bịt cái miệng hư của cô lại, mở cửa xe ra đặt cô vào ghế bên cạnh. Hôm nay tự mình Cố Thừa Duật đích thân lái xe, cho nên bây giờ cũng là hắn tự lái xe về.

Vân Vy ôm lấy cánh tay hắn không buông:

- Chồng ơi, anh thấy em có đẹp hay không?

Cố Thừa Duật không trả lời, cố lái xe về nhà. Vân Vy thấy vậy thì hơi xịch người lại, bám lấy tay hắn chặt hơn:

- Sao anh lại bơ em vậy, em buồn á.

Cố Thừa Duật vòng xe tới bên vệ đường, hắn phanh xe gấp lại. Vân Vy cười thích thú, cô to gan lại gần thêm Cố Thừa Duật hơn, ngồi lên đùi hắn.

- Anh mau nói gì với em đi.

Cố Thừa Duật nhìn cô chằm chằm. Hắn đưa tay lên bắt lấy cằm nhỏ của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình:

- Em đang câu dẫn tôi có biết không?

Chuyện cô cùng người đàn ông khác uống rượu tới mức say nhèm không biết trời đất là gì thế này, hắn còn chưa tính sổ cơ mà. Vốn dĩ là định chờ sáng mai cô tỉnh rượu rồi hỏi tội sau, nhưng xem ra là cô không muốn được khoan hồng.

Vân Vy cười hì hì, cô chu mỏ dễ thương:

- Em là vợ anh cơ mà.

Vào thời khắc này, Cố Thừa Duật cảm thấy mình điên thật rồi. Dáng vẻ này của Vân Vy, thực sự hắn không thể miễn dịch nổi.

Hắn tăng sức lực ở cằm cô, híp mắt lại, nói một câu hết sức mờ ám:

- Đã thế thì...sáng mai em đừng hòng xuống giường.

Nói xong, Cố Thừa Duật lập tức cúi người xuống bao phủ lên bờ môi đỏ mọng của cô. Trong người cô đã có sẵn men say, cho nên cô vô cùng nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn. Cố Thừa Duật mất kết kiểm soát, đè cô xuống ghế hôn mạnh, Vân Vy cũng quấn chặt hai tay lên cổ hắn. Cả hai kết hợp hết sức ăng ý...

Nhưng mà ông trời dường như muốn trêu ngươi...

Một giây tiếp theo, Vân Vy lập tức nôn oẹ ra. Cố Thừa Duật kịp thời rời khỏi môi cô, hắn tức giận vô cùng:

- Này...!

Nhưng Vân Vy đã ngủ say từ lúc nào rồi. Cố Thừa Duật điên tiết vò mái tóc, hắn chỉ còn cách khống chế lại dục vọng của bản thân, ngồi thẳng lên và lái xe ra về.

Trong xe tràn ngập mùi nôn...

Chưa bao giờ Cố Thừa Duật cảm thấy mình kiên nhẫn như vậy. Sau khi về tới biệt thự, hắn liền bế cô lên phòng và đặt xuống giường.

Cơn tức giận vẫn chưa nguôi. Chưa ai dám nôn khi đang hôn như cô. Thật là mất hứng.

Cố Thừa Duật định cứ thế bỏ mặc Vân Vy, hắn xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên bị Vân Vy kéo lại.

Vân Vy ngồi dậy, cô dụi dụi mắt nhìn hắn:

- Em khó chịu quá, anh có thể thay áo cho em không?

Vân Vy kéo kéo váy dạ tiệc cũng bị "dính chưởng" của mình, toàn thân dơ như vậy khiến cô không tài nào chợp mắt nổi.

Cố Thừa Duật trừng mắt, sau đó bất đắc dĩ lấy quần áo sạch ra thay cho cô.

Chapter
1 Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3 Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4 Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5 Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6 Chương 6: Một Phút Rung Động
7 Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8 Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9 Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10 Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11 Chương 11: Không Ngờ
12 Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13 Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14 Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15 Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16 Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17 Chương 17: Sự Cố
18 Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19 Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20 Chương 20: Tuyệt Vọng
21 Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22 Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23 Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24 Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25 Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26 Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27 Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28 Chương 28: Chờ Đợi
29 Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30 Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31 Chương 31: Nhẫn Tâm
32 Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33 Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34 Chương 34: Là Cầm Thú
35 Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36 Chương 36: Giả Điên
37 Chương 37: Không Hề Tức Giận
38 Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39 Chương 39: Bỏ Trốn
40 Chương 40: Bình An Vô Sự
41 Chương 41: Đã từng...
42 Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43 Chương 43: An Phương cảnh cáo
44 Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45 Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46 Chương 46: Nôn
47 Chương 47: Không thể kiềm chế
48 Chương 48: Dặn lòng phải hận
49 Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50 Chương 50: Đau đến tê liệt
51 Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52 Chương 52: Trả ơn hai lần
53 Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54 Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55 Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56 Chương 56: Tin nhắn
57 Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58 Chương 58: Gặp lại
59 Chương 59: Trừng phạt
60 Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61 Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62 Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63 Chương 63: Nhục nhã
64 Chương 64: CEO mới
65 Chương 65: Thổ lộ
66 Chương 66: Tuyết rơi rồi
67 Chương 67: Cố Giai Tuyết
68 Chương 68: Có anh lo chu toàn
69 Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70 Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71 Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72 Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73 Chương 73: Buồn bực trong lòng
74 Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75 Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76 Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77 Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78 Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79 Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80 Chương 80: Bất an
81 Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82 Chương 82: Vượt giới hạn?
83 Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84 Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85 Chương 85: Chạm mặt
86 Chương 86: Lợi dụng
87 Chương 87: An Phương tìm gặp
88 Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89 Chương 89: Lời hứa
90 Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91 Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92 Chương 93: Sẽ không buông tay em
93 Chương 92: Không thể tha thứ
94 Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95 Chương 95: Cuộc gọi
96 Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97 Chương 97: Không lấy mạng
98 Chương 98: Hạ quyết tâm
99 Chương 99: Em qua đây!
100 Chương 100: Có lẽ...
101 Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102 Chương 102: Ảo não
103 Chương 103: Vì cô!
104 Chương 104: Sa thải
105 Chương 105: Nhìn từ phía xa
106 Chương 106: Lưu luyến
107 Chương 107: Tạm biệt
108 Chương 108: Bí mật động trời
109 Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110 Chương 110: Sẽ không tha
111 Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112 Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113 Chương 113: Nhớ em
114 Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115 Chương 115: Vui mừng
116 Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117 Chương 117: Sợi dây gắn kết
118 Chương 118: Vì anh yêu em
119 Chương 119: Hạnh phúc
120 Chương 120: Yêu từ khi nào?
121 Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122 Chương 122: Anh không thể mất em
123 Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124 Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125 Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126 Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127 Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128 Chương 128: Bàng hoàng
129 Chương 129: Hối hận rồi ư?
130 Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131 Chương 131: Đau lòng vì nhau
132 Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133 Chương 133: Ngày đặc biệt
134 Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135 Chương 135: Điều chẳng lành
136 Chương 136: Uy hiếp
137 Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138 Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139 Chương 139
140 Chương 140: Kêt
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3
Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5
Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6
Chương 6: Một Phút Rung Động
7
Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8
Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9
Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10
Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11
Chương 11: Không Ngờ
12
Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13
Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14
Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15
Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17
Chương 17: Sự Cố
18
Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19
Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20
Chương 20: Tuyệt Vọng
21
Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22
Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23
Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24
Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25
Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26
Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27
Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28
Chương 28: Chờ Đợi
29
Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30
Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31
Chương 31: Nhẫn Tâm
32
Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33
Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34
Chương 34: Là Cầm Thú
35
Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36
Chương 36: Giả Điên
37
Chương 37: Không Hề Tức Giận
38
Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39
Chương 39: Bỏ Trốn
40
Chương 40: Bình An Vô Sự
41
Chương 41: Đã từng...
42
Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43
Chương 43: An Phương cảnh cáo
44
Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45
Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46
Chương 46: Nôn
47
Chương 47: Không thể kiềm chế
48
Chương 48: Dặn lòng phải hận
49
Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50
Chương 50: Đau đến tê liệt
51
Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52
Chương 52: Trả ơn hai lần
53
Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54
Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55
Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56
Chương 56: Tin nhắn
57
Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58
Chương 58: Gặp lại
59
Chương 59: Trừng phạt
60
Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61
Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62
Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63
Chương 63: Nhục nhã
64
Chương 64: CEO mới
65
Chương 65: Thổ lộ
66
Chương 66: Tuyết rơi rồi
67
Chương 67: Cố Giai Tuyết
68
Chương 68: Có anh lo chu toàn
69
Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70
Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71
Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72
Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73
Chương 73: Buồn bực trong lòng
74
Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75
Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76
Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77
Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78
Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79
Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80
Chương 80: Bất an
81
Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82
Chương 82: Vượt giới hạn?
83
Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84
Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85
Chương 85: Chạm mặt
86
Chương 86: Lợi dụng
87
Chương 87: An Phương tìm gặp
88
Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89
Chương 89: Lời hứa
90
Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91
Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92
Chương 93: Sẽ không buông tay em
93
Chương 92: Không thể tha thứ
94
Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95
Chương 95: Cuộc gọi
96
Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97
Chương 97: Không lấy mạng
98
Chương 98: Hạ quyết tâm
99
Chương 99: Em qua đây!
100
Chương 100: Có lẽ...
101
Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102
Chương 102: Ảo não
103
Chương 103: Vì cô!
104
Chương 104: Sa thải
105
Chương 105: Nhìn từ phía xa
106
Chương 106: Lưu luyến
107
Chương 107: Tạm biệt
108
Chương 108: Bí mật động trời
109
Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110
Chương 110: Sẽ không tha
111
Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112
Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113
Chương 113: Nhớ em
114
Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115
Chương 115: Vui mừng
116
Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117
Chương 117: Sợi dây gắn kết
118
Chương 118: Vì anh yêu em
119
Chương 119: Hạnh phúc
120
Chương 120: Yêu từ khi nào?
121
Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122
Chương 122: Anh không thể mất em
123
Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124
Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125
Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126
Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127
Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128
Chương 128: Bàng hoàng
129
Chương 129: Hối hận rồi ư?
130
Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131
Chương 131: Đau lòng vì nhau
132
Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133
Chương 133: Ngày đặc biệt
134
Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135
Chương 135: Điều chẳng lành
136
Chương 136: Uy hiếp
137
Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139
Chương 139
140
Chương 140: Kêt