Chương 47: Cố tình trốn tránh anh

Kỳ nghỉ Đông đầu tiên của thời đại học, Khương Tiểu Trinh không nói tiếng nào với Hà Ngọc, một mình mua vé tàu về quê trước.

Lúc anh gọi điện thoại hỏi cô bao giờ cô về, cô đã đang ngồi trên chuyến xe lửa về nhà.

Chờ Hà Ngọc về đến nhà, anh cũng không gặp được Khương Tiểu Trinh và mẹ cô trong cửa tiệm của mẹ cô.

“Họ đến chỗ bố của Tiểu Trinh ăn Tết rồi.” Phạm Tú Tuệ nói với Hà Ngọc.

“Tiểu Trinh lên đại học thay đổi nhiều ghê, non nửa năm không gặp, con bé gầy đi rất nhiều đấy. Mới đây con bé vào tiệm tìm A Nhân, nói là mình muốn xăm mày nối mi gì gì đấy, con bé này đã biết làm đẹp rồi.”

Từ khi Phạm Tú Tuệ và Từ Mỹ Nhân cùng mở cửa hàng, xưng hô của dì với người nhà họ Khương cũng hoàn toàn thay đổi.

Bà chủ nhà họ Khương bây giờ là A Nhân, ông chủ Khương là bố của Tiểu Trinh, còn cô chủ Trân trước đây thì thành Tiểu Trinh.

Giọng điệu nói chuyện của mẹ anh vô cùng vui vẻ, dì ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Hà Ngọc không được tươi tỉnh cho lắm.

“Con đang nghĩ gì đấy?”

“Không ạ,” anh lấy lại tinh thần, cười cười: “Mẹ, con ra ngoài gọi điện thoại.”

Khương Tiểu Trinh bắt máy rất nhanh.

“Có chuyện gì sao?” Cô đè thấp giọng lại, xa lạ một cách không thể cắt nghĩa nổi.

Hà Ngọc bị cô ảnh hưởng, giọng cũng cứng lên: “Bao giờ cậu về?”

“Không biết, phải xem bố mẹ tớ nữa.”

“Về thì nói với tớ.”

“Ờ.”

Hai người im lặng một lúc.

“Cậu bận đến mức đấy cơ à?” Anh rầu rĩ hỏi.

“Đúng vậy.” Cô nói.

Hà Ngọc hơi nhịn không nổi nữa.

“Đã bao lâu rồi tớ không được thấy cậu?”

Câu hỏi này đột ngột quá, tốc độ nói của anh nhanh hẳn lên, y như đang tủi thân.

“Mỗi ngày cậu có ăn cơm tử tế không?”

Chỉ nghe được tiếng gió ở đầu dây kia, Khương Tiểu Trinh không trả lời anh.

“Cậu có đang nghe không?”

“Hà Ngọc,” cô nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ tới rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

Điện thoại vang lên tiếng tút, cô cúp máy rồi.

Đã tới nước này, nếu bảo là cô không trốn tránh anh, thì đến chính Khương Tiểu Trinh còn chẳng tin.

Đúng là cô cố tình.

Cô trốn tránh anh, không dám thấy anh.

Biến thành đại mỹ nữ chậm quá.

Kiên trì vận động ăn uống điều độ, gầy đi, không phải chuyện một sớm một chiều là xong.

Huống hồ, có gầy đi chưa chắc cô đã đẹp, càng giảm béo nhiều, Khương Tiểu Trinh càng cảm nhận được sâu sắc điều này.

Đôi mắt vẫn bé, cái mũi vẫn tẹt, da dẻ vẫn xấu. Cô bắt chước các bạn nữ khác điểm trang son phấn, nhưng cùng một sản phẩm đấy, hiệu quả ở trên người người ta không giống như ở trên người cô.

Cô để người mẹ có tay nghề và mắt thẩm mỹ hàng đầu của mình làm đẹp cho cô. Đôi lông mày được xăm tinh xảo không hề tương xứng với gương mặt thô ráp của cô, giả đến mức đáng sợ. Nối mi thì lại càng chẳng ra gì, đến giờ mí mắt cô vẫn còn sưng một cục.

Việc soi gương hằng ngày, là chuyện dày vò nhất của Khương Tiểu Trinh.

Ngày đó, tuy rằng Hà Ngọc không đồng ý sẽ chờ cô đẹp lên, những anh cũng chẳng từ chối cô.

Khương Tiểu Trinh chỉ bấu víu vào cái ‘không từ chối’ này để sống sót, cô tự nói với bản thân: Mình vẫn còn hy vọng.

Niềm hi vọng này bị dáng vẻ trong gương của bản thân dập tắt hết lần này đến lần khác.

Nếu cô không thể trở nên xinh đẹp, nhỡ cuối cùng cố hết sức mình mà vẫn chưa đủ đẹp, thì biết làm sao đây?

Khương Tiểu Trinh không khỏi nghĩ thầm: Lúc trước không tỏ tình với Hà Ngọc thì tốt biết bao.

Không tỏ tình thì chẳng cần suy nghĩ đến khả năng bị từ chối. Cô có thể thích anh trong thầm lặng, thích đến khi trời đất diệt vong.

Hà Ngọc thích người khác, ở bên người khác, cô vẫn hoàn toàn chấp nhận được.

Đúng ra phải như vậy chứ.

Trừ hồi còn bé, dám hiểu lầm Hà Ngọc thích mình, ảo tưởng kết hôn với Hà Ngọc, thì về sau, đến tưởng tượng Khương Tiểu Trinh còn chẳng dám.

Bởi vì họ rất không xứng đôi, cho nên tưởng tượng làm chi để lại đau lòng.

Thật ra, được làm bạn với anh đã là thỏa mãn lắm rồi.

Hà Ngọc chắc cũng giống cô, cực kì coi trọng tình bạn của hai người.

Anh cố ý gọi điện thoại tới, giả vờ dữ dằn, nhưng thực tế tất cả những lời anh nói đều là quan tâm cô.

Khương Tiểu Trinh lại càng yêu anh hơn.

Nói xong câu “Lần sau lại nói tiếp”, cô vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện.

Cô đè chặt chiếc di động lên ngực mình.

Muốn gặp anh biết mấy.

Tối nay, Khương Tiểu Trinh, cũng quyết định không ăn cơm chiều.

[HẾT CHƯƠNG 47]

Chapter
1 Chương 1: Phiền não của Nữu Nữu
2 Chương 2: Cô chủ nhà họ Khương
3 Chương 3: Đứa con trai nhà bà vú
4 Chương 4: Bắt đầu chịu khổ
5 Chương 5: Tất cả đều là của Tiểu Trân
6 Chương 6: Tình bạn khoai lang khô
7 Chương 7: Tới chơi đồ chơi đi
8 Chương 8: Cơn gió lạnh thời thơ ấu
9 Chương 9: Con chó của công chúa nhỏ
10 Chương 10: Khi thực hiện lời xin lỗi
11 Chương 11: Trào lưu thổi lá cây
12 Chương 12: Muốn kết hôn đấy ư?
13 Chương 13: Bầu cho Hà Ngọc nhé
14 Chương 14: Họa sĩ nhỏ tương lai
15 Chương 15: Nhà hàng lớn xa hoa
16 Chương 16: Ông ngoại khó đút cơm
17 Chương 17: Món khoai lang khô tuổi già
18 Chương 18: Ngày học cấp 3
19 Chương 19: Học sinh lưu ban hai năm
20 Chương 20: Chào cậu, Khương Tiểu Trinh
21 Chương 21: Chăm sóc con bé nhiều thêm
22 Chương 22: Tôi khinh bỉ cậu
23 Chương 23: Nghĩ cách cứu chú mèo con
24 Chương 24: Ông ta không phải là bố tớ
25 Chương 25: Xấu người xấu nết
26 Chương 26: Lý do bị khinh bỉ
27 Chương 27: Em bị bắt nạt
28 Chương 28: Cậu để ý lắm sao?
29 Chương 29: Bị ma ám
30 Chương 30: Nên sửa lại thôi
31 Chương 31: Ông ngoại cắt tóc
32 Chương 32: Tên của ông ngoại
33 Chương 33: Tình cảnh của nhà họ Khương
34 Chương 34: Đứa con gái được thương yêu nhất
35 Chương 35: Không muốn ai biết
36 Chương 36: Mùa hoa tôi chờ
37 Chương 37: Không còn là công chúa
38 Chương 38: Cậu hâm mộ tớ ư?
39 Chương 39: Tớ chờ để hối hận
40 Chương 40: Khúc khuỷu hơn một chút
41 Chương 41: Khả năng trang điểm sứt sẹo
42 Chương 42: Trong lúc vừa học vừa làm
43 Chương 43: Nguyên nhân được yêu
44 Chương 44: Hà Ngọc, tớ yêu cậu
45 Chương 45: Bệnh tình chuyển nặng
46 Chương 46: Hối hận đã thổ lộ
47 Chương 47: Cố tình trốn tránh anh
48 Chương 48: Đừng thích tớ nữa
49 Chương 49: Cháu sẽ trở nên xinh đẹp
50 Chương 50: Cố lên Khương Tiểu Trinh
51 Chương 51: Không đợi thì thôi
52 Chương 52: Câu chuyện của nhau
53 Chương 53: Toàn bộ những gì thuộc về Minh Trân
54 Chương 54: Có người đang đợi anh
55 Chương 55: Kỳ tích nho nhỏ
56 Chương 56: Ngoại truyện 1: Đêm Tiểu Trinh được cứu vớt ấy
57 Chương 57: Ngoại truyện Hà Ngọc: Gặp lại em sau bao nhiêu năm
58 Chương 58: Tuyển tập ngoại truyện mini siêu ngắn: Những ngày giản dị
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Phiền não của Nữu Nữu
2
Chương 2: Cô chủ nhà họ Khương
3
Chương 3: Đứa con trai nhà bà vú
4
Chương 4: Bắt đầu chịu khổ
5
Chương 5: Tất cả đều là của Tiểu Trân
6
Chương 6: Tình bạn khoai lang khô
7
Chương 7: Tới chơi đồ chơi đi
8
Chương 8: Cơn gió lạnh thời thơ ấu
9
Chương 9: Con chó của công chúa nhỏ
10
Chương 10: Khi thực hiện lời xin lỗi
11
Chương 11: Trào lưu thổi lá cây
12
Chương 12: Muốn kết hôn đấy ư?
13
Chương 13: Bầu cho Hà Ngọc nhé
14
Chương 14: Họa sĩ nhỏ tương lai
15
Chương 15: Nhà hàng lớn xa hoa
16
Chương 16: Ông ngoại khó đút cơm
17
Chương 17: Món khoai lang khô tuổi già
18
Chương 18: Ngày học cấp 3
19
Chương 19: Học sinh lưu ban hai năm
20
Chương 20: Chào cậu, Khương Tiểu Trinh
21
Chương 21: Chăm sóc con bé nhiều thêm
22
Chương 22: Tôi khinh bỉ cậu
23
Chương 23: Nghĩ cách cứu chú mèo con
24
Chương 24: Ông ta không phải là bố tớ
25
Chương 25: Xấu người xấu nết
26
Chương 26: Lý do bị khinh bỉ
27
Chương 27: Em bị bắt nạt
28
Chương 28: Cậu để ý lắm sao?
29
Chương 29: Bị ma ám
30
Chương 30: Nên sửa lại thôi
31
Chương 31: Ông ngoại cắt tóc
32
Chương 32: Tên của ông ngoại
33
Chương 33: Tình cảnh của nhà họ Khương
34
Chương 34: Đứa con gái được thương yêu nhất
35
Chương 35: Không muốn ai biết
36
Chương 36: Mùa hoa tôi chờ
37
Chương 37: Không còn là công chúa
38
Chương 38: Cậu hâm mộ tớ ư?
39
Chương 39: Tớ chờ để hối hận
40
Chương 40: Khúc khuỷu hơn một chút
41
Chương 41: Khả năng trang điểm sứt sẹo
42
Chương 42: Trong lúc vừa học vừa làm
43
Chương 43: Nguyên nhân được yêu
44
Chương 44: Hà Ngọc, tớ yêu cậu
45
Chương 45: Bệnh tình chuyển nặng
46
Chương 46: Hối hận đã thổ lộ
47
Chương 47: Cố tình trốn tránh anh
48
Chương 48: Đừng thích tớ nữa
49
Chương 49: Cháu sẽ trở nên xinh đẹp
50
Chương 50: Cố lên Khương Tiểu Trinh
51
Chương 51: Không đợi thì thôi
52
Chương 52: Câu chuyện của nhau
53
Chương 53: Toàn bộ những gì thuộc về Minh Trân
54
Chương 54: Có người đang đợi anh
55
Chương 55: Kỳ tích nho nhỏ
56
Chương 56: Ngoại truyện 1: Đêm Tiểu Trinh được cứu vớt ấy
57
Chương 57: Ngoại truyện Hà Ngọc: Gặp lại em sau bao nhiêu năm
58
Chương 58: Tuyển tập ngoại truyện mini siêu ngắn: Những ngày giản dị