Chương 47: Ly biệt

Trong kỳ nghỉ hè phải học bổ túc hơn nửa tháng, kết thúc vào cuối tháng bảy, nhưng các bạn học sinh không hề được thả lỏng, vì sắp tới sẽ phải chào đón năm lớp mười hai sâu hun hún như vực thẳm, vắt ngang trước mặt họ.

Khấu Hưởng giúp Dương Chi kéo hành lý, đưa cô đến bến xe. Dọc đường, Dương Chi lải nhải dặn dò anh, dù đang nghỉ hè nhưng cũng không thể bỏ bê việc học, vất vả lắm thành tích mới tốt lên, cần phải ổn định, còn nữa còn nữa, buổi tối không thể về nhà quá muộn, buổi sáng phải dậy sớm đọc diễn cảm một đoạn tiếng Anh……

“Lải nhà lải nhải.” Khấu Hưởng duỗi tay bóp mặt cô: “Sắp đi rồi, em có thể ngừng mấy phút không.”

Cuối cùng Dương Chi cũng im miệng, cúi đầu không nói một lời, song lúc này trong lòng Khấu Hưởng lại cảm thấy thật trống rỗng.

Hai người im lặng đi một lát, đi tới bến xe, trong nắng sớm, trước bến đã có không ít xe đẩy rao hàng đi lại.

“Anh mau về đi.” Dương Chi thúc giục anh.

Anh thờ ơ nhai kẹo cao su: “Em vội gì chứ.”

Khấu Hưởng đưa Dương Chi vào bến, tay ôm lấy vai cô, cơ thể to lớn che chắn đằng sau cô, ngăn cản dòng người đang chen chúc xung quanh, không cho người khác chạm vào cô.

Dương Chi cảm nhận được lồng ngực kiên cố mà ấm áp sau lưng, trong lòng nong nóng.

Qua được cổng kiểm tra hành lý, Dương Chi đi sang bên cạnh nhận vé xe, ba giờ đi đường, cũng không quá xa.

Khấu Hưởng nhận lấy vé trong tay cô, ấn đường hơi nhíu: “Sao nhà em lại ở xa như vậy.”

Dương Chi buồn rầu, không trả lời anh, anh lại tự nói một mình: “Em nhớ đầu tháng tám sẽ thi đấu đấy. Sau khi về tôi sẽ gửi giai điệu và lời bài hát cho em, luyện tập cho tốt.”

“Vâng, em sẽ.” Dương Chi trịnh trọng gật đầu: “Em đi đây.”

“Đàn ghi-ta… Em phải gảy cẩn thận, đừng làm hỏng.” Khấu Hưởng dời mắt, sắc mặt rất mất tự nhiên: “Bảo vệ nó thật tốt.”

Trước khi đi, Khấu Hưởng chủ động đưa đàn ghi-ta cho cô, để cô mang về nhà luyện tập.

“Yên tâm đi, em sẽ yêu quý nâng niu nó mà.”

Dù sao cũng là thứ mà anh yêu thích nhất, anh cho cô mượn, cô nhất định sẽ yêu quý nó.

Tiếng thông báo vào bến vang lên, Dương Chi nhận lấy vali trong tay anh: “Em đi đây.”

“Đi đi.” Khấu Hưởng thờ ơ nhìn xuống dây giày màu trắng trên giày thể thao của mình: “Đừng chậm chạp nữa.”

“Này.” Đi được vài bước, Khấu Hưởng đột nhiên gọi cô lại.

Dương Chi quay đầu lại, thấy anh gãi gãi đầu: “Em có muốn mua chai nước không?”

Cô vỗ vỗ cặp sách của mình: “Không cần, em có mang theo nước rồi.”

Đúng lúc cô xoay người đi, Khấu Hưởng lại gọi cô lại lần nữa: “Cái đó.”

“Lại làm sao vậy.”

“Em có đói không…” Anh chỉ chỉ bên ngoài: “Có muốn ăn bánh bao nhỏ không.”

Dương Chi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, quay trở lại, dang hai tay nhẹ nhàng ôm vòng lấy hông anh, đỏ mặt nói khẽ: “Vậy ôm một cái nhé.”

Khấu Hưởng cảm thấy cơ bụng mình chợt tê dại.

Cô chỉ nhẹ nhàng ôm một lát rồi bứt ra, anh còn chưa kịp phản ứng, cái ôm lướt này đã kết thúc.

Dương Chi nói: “Nhớ lời em nói đấy, khai giảng em sẽ kiểm tra bài tập.”

Đầu óc Khấu Hưởng loạn hết cả lên, máu trong cơ thể sôi sục, cố gắng kiềm chế suy nghĩ lại làm thêm một lần nữa, trơ mắt nhìn cô đi vào bến xe.

Anh đứng ngoài bến, trơ mắt nhìn ô tô dần dần đi xa, nắm tay siết chặt dần thả lỏng.

Cảm giác này chưa từng xuất hiện, giống như cả thế giới đều trống rỗng, tuy có vẻ hơi quá, nhưng anh thật sự chợt hiểu ra, vì sao thời cổ thi nhân sắp chia tay lại còn muốn làm thơ.

Mắt anh cũng đỏ cả lên rồi.

*****

Dương Chi vừa mới ngồi lên xe đã nhận được tin nhắn của Khấu Hưởng  ——

“Khi nào trở lại, nói cho tôi một câu chính xác đi.”

Còn chưa đi mà anh đã giục cô trở lại rồi, Dương Chi ngó đầu ra cửa sổ xe, không biết từ khi nào Khấu Hưởng đã đứng trước bến xe, ngóng nhìn cô từ xa.

Cô vẫy tay với anh.

Khấu Hưởng đút tay vào túi, ấn đường nhíu lại, mặt không đổi sắc nhìn cô.

Phía sau mặt trời từ từ dâng lên, khuôn mặt nhăn nhó của anh chứa đầy ánh mặt trời, trong lòng Dương Chi run rẩy, đôi mắt thoáng cay xè.

Cô ngồi trở lại vị trí, xe chậm rãi lái ra ngoài.

“Sẽ nhanh thôi.”

“Rốt cuộc là bao lâu.”

Thế nào cũng phải hỏi được cô một câu trả lời chính xác.

Dương Chi suy nghĩ, trả lời: “Hai tuần nữa, ngày thi đấu em sẽ trở về.”

“Đàn ghi-ta, nhớ phải luyện tập cho tốt.”

“Em biết rồi, biết rồi mà.”

“Còn có…”

“Còn gì nữa, tại sao anh cũng trở nên nhùng nhằng như vậy.”

Khấu Hưởng nắm chặt điện thoại, bấm vào mấy chữ, lại lập tức xóa đi. Anh dựa vào hàng rào bến xe, cau mày, trong lòng như có một trăm con mèo đang giơ móng cào, vô cùng khó chịu.

“Thôi, không có chuyện gì, thuận buồm xuôi gió.”

Anh đi ra khỏi bến, gửi tin nhắn: “Tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, em cũng thế nhé.”

*****

Trấn Hồng Thủy là một thị trấn nhỏ nằm gần thành phố, có một con sông chảy vắt ngang qua toàn bộ trấn nhỏ, do chứa nhiều phù sa, nước sông mang màu đỏ gạch, bởi vậy trấn được gọi là Hồng Thủy. Là thị trấn cổ lâu đời, trấn trên không có công nghiệp, dựa núi gần sông, bảo tồn được không ít kiến trúc nguyên thủy, nếp xưa người xưa, cho nên hàng năm nơi đây được rất nhiều khách du lịch ghé thăm.

Nhà Dương Chi nằm bên cạnh cổ trấn, trong nhà có một cửa hàng nhỏ, nghề thủ công của mẹ cô là tuyệt vời nhất, vô cùng nổi tiếng ở cổ trấn và các vùng xung quanh, có rất nhiều nữ du khách nghe danh đến nhờ mẹ cô bện dây tặng.

Mẹ cô rất khéo tay, tiền tiêu vặt hàng ngày của Dương Chi đều do mẹ cô kiếm từ việc bện dây.

Xe đi vào trấn Hồng Thủy, phong cảnh quen thuộc của thị trấn hiện ra trước mắt, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Tâm trạng Dương Chi cũng dần vui mừng lên.

Ngoài bến xe, Dương Chi bỗng nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình, mẹ cô có dáng người duyên dáng thướt tha, năm xưa cũng là người đẹp nổi tiếng của thị trấn, chỉ tiếc thời trẻ tang chồng thành quả phụ, nhà mẹ đẻ ở phía nam, không nơi nương tựa.

Cả cuộc đời bà gặp nhiều chông gai, dù cho như thế, năm tháng vẫn đối xử rất dịu dàng với bà, dáng người và nhan sắc, vẫn chưa lộ vẻ của người đã tuổi xế chiều.

Dương Chi lao như bay về phía bà: “Mẹ! Con rất nhớ mẹ!”

Mẹ cô vội vàng đón lấy cô, bất đắc dĩ nói: “Ôi ôi, tại sao đã ra ngoài đi học rồi mà con vẫn trẻ con như vậy.”

Dương Chi vùi đầu vào ngực mẹ, ngửi mùi bột giặt thoang thoảng trên người bà, khóe mắt đỏ hoe, tất cả những chuyện không vui trước đây, tất cả những tủi nhục đều dâng lên trong lòng.

“Mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ..”

Bà nhận lấy cặp sách của cô, ôm cô đi về nhà.

Vóc dáng mẹ cô rất cao, dáng người cũng rất đẹp, trông rất trẻ, hai người đi với nhau mà trông như hai chị em.

“Trong thời gian này chú Lý có đối xử tốt với mẹ không ạ?”

“Chú rất tốt với mẹ.” Mẹ cô cười dịu dàng: “Con đấy, đi ra ngoài còn lo nghĩ, phải tập trung vào việc học, đừng lo lắng việc nhà nữa.”

Trong lòng Dương Chi vẫn thấy lo lắng không yên, thường ngày chú Lý đối nhân xử thế không tồi, nhưng sau khi uống rượu lại vô cùng nóng tính, Dương Chi lo mẹ ở nhà sẽ bị ông ta ức hiếp.

“Nếu chú Lý đối xử với mẹ không tốt, mẹ nhất định phải nói cho con, con hiện tại…” Dương Chi khẽ cắn môi: “Con đã trưởng thành, con có thể chăm sóc mẹ.”

Mẹ vỗ vỗ gáy cô, cười nói: “Cô nhóc thối, mới vào thành phố học mấy ngày mà đã trưởng thành rồi hả?”

Bầu không khí được mẹ cô làm dịu đi rất nhiều, cô cười hì hì: “Con vốn đã trưởng thành rồi mà.”

Vừa đi vừa cười nói, trở lại cửa hàng trong trấn cổ, cửa hàng vẫn mang dáng vẻ trước đây, không hề thay đổi, tủ kính trong cửa hàng bày một ít đồ thủ công mỹ nghệ mà mẹ cô tự tay làm, bên cạnh có một chuỗi sợi tơ con thoi rực rỡ sắc màu, phía trên treo dây bện đủ màu sắc dùng cho khách du lịch ghé vào bện.

“Con đang đeo cái gì thế, đồ gì mà lại lớn như vậy.”

“Bạn cho con mượn đàn ghi-ta, để con ở nhà luyện tập cho tốt ạ.” Dương Chi gỡ đàn ghi-ta ở sau lưng xuống, ngồi bên ghế, gảy một giai điệu cho mẹ nghe.

Mẹ cô lập tức vỗ tay ủng hộ cô: “Con đàn thật hay!”

“Mẹ đừng giả vờ, kỹ thuật của con còn chưa luyện đến mức đấy đâu.” Dương Chi bất đắc dĩ cười.

“Thế thì có làm sao, con gái của mẹ thông minh như vậy, chỉ cần luyện tập thêm, có gì mà con không học được.” Mẹ cô cười nói: “Chủ yếu do gen di truyền tốt đấy.”

“Mẹ thật là, mẹ đang khen con, hay là khéo khen chính mình vậy.”

Từ nhỏ đến lớn, bất kể Dương Chi thích cái gì, muốn làm cái gì, mẹ luôn là người ủng hộ trung thành nhất của cô, ngay cả ca hát cũng vậy, mẹ là khán giả đầu tiên của cô, cũng là fans nhiệt tình nhất.

“Nhưng cái đàn ghi-ta trông có vẻ rất quý, con phải giữ gìn cẩn thận, đừng làm hỏng của bạn con.” Mẹ cô dặn dò: “Cũng đừng để chú Lý của con nhìn thấy, giấu vào tủ quần áo của con ấy.”

“Vâng.” Dương Chi cẩn thận vuốt ve dây đàn ghi-ta, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Con sẽ bảo vệ tốt nó.”

Đây là thứ Khấu Hưởng vô cùng yêu thích, anh đồng ý cho cô mang về nhà luyện tập, Dương Chi rất cảm động.

Trở về phòng, Dương Chi nghỉ ngơi một lát, nhắn cho Khấu Hưởng một cái tin bình an, không lâu sau, anh gọi đến.

Dương Chi vội vàng đóng cửa phòng lại, nhận điện thoại.

“Về đến nhà rồi?”

“Tới rồi.”

“Ừ.”

“Tìm em làm gì?”

“Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi.”

Dương Chi đi đến bên cửa sổ, phía xa trời xanh mây trắng, núi non xanh ngắt.

Trong lòng cô buồn bã, hơi không quen chỉ được nghe thấy tiếng anh qua điện thoại, cô nắm chặt điện thoại ——

“Anh đang làm gì thế.”

Giọng nói trầm thấp của Khấu Hưởng truyền đến: “Trên giường, nằm không thôi.”

“Sao anh lại chán chường như vậy.”

“Tôi còn đang làm quen.”

Trái tim Dương Chi giống như bị thứ gì đó đâm vào một cái: “Anh làm quen gì.”

“Làm quen đàn ghi-ta không ở bên cạnh tôi.”

Cô “Hừ” một tiếng: “Nếu anh tiếc như vậy, sao còn đưa cho em làm gì.”

Thật lâu sau, trong điện thoại cũng không phát ra tiếng, thế nên Dương Chi tưởng rằng điện thoại đã bị cúp.

“Em còn ở đó không?”

Bên kia, dường như nghe thấy tiếng hít thở sâu của anh  ——

“Cô ngốc, em chẳng hiểu gì cả.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chi ngồi một mình bên mép giường một lúc, đàn ghi-ta đặt trong tay, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, gảy ra một tiếng đàn du dương.

“Anh mới là đồ ngốc.”

Hết chương 47

Chapter
1 Chương 1: Trùng hợp
2 Chương 2: Đại ca
3 Chương 3: Thông báo tuyển người dạy kèm tại nhà
4 Chương 4: Người quen
5 Chương 5: Ngôi sao nhỏ
6 Chương 6: Tiết thể dục
7 Chương 7: Ngày mưa
8 Chương 8: Cô giáo nhỏ
9 Chương 9: Kế hoạch A
10 Chương 10: Biểu diễn
11 Chương 11: Mời anh ăn
12 Chương 12: Học bù
13 Chương 13: Cô nàng tâm cơ
14 Chương 14: Đom đóm
15 Chương 15: Nỗi khổ trong lòng
16 Chương 16: Cậy vào
17 Chương 17: Battle
18 Chương 18: Sợi dây đỏ
19 Chương 19: Anh ngủ chưa
20 Chương 20: Đánh nhau
21 Chương 21: Ôm chặt tôi
22 Chương 22: Ngủ chung
23 Chương 23: Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn
24 Chương 24: Được voi đòi tiên
25 Chương 25: Tai nghe
26 Chương 26: Chị dám đánh tôi
27 Chương 27: Nảy sinh
28 Chương 28: Trời mưa
29 Chương 29: Mỹ phẩm dưỡng da
30 Chương 30: Tổng duyệt
31 Chương 30-2: Một số thuật ngữ về Rap – Hiphop trong Em có nhiều chiêu dỗ anh
32 Chương 31: Trận bóng rổ
33 Chương 32: Không thể phụ lòng
34 Chương 33: Quán trà sữa
35 Chương 34: Gặp lén
36 Chương 35: Bạo lực
37 Chương 36: Bạn mới
38 Chương 37: Ôm tôi một cái
39 Chương 38: Nổi giận
40 Chương 39: Quan tâm
41 Chương 40: Mùa dông bão
42 Chương 41: Khô nóng
43 Chương 42: Cơ hội
44 Chương 43: Phản đối chia lớp
45 Chương 44: Thật lòng
46 Chương 45: Tri âm
47 Chương 46: Giải quyết mọi chuyện
48 Chương 47: Ly biệt
49 Chương 48: Bí mật
50 Chương 49: Quý giá nhất
51 Chương 50: Dịu dàng
52 Chương 51: Bong bóng tỏ tình
53 Chương 52: Đi xa
54 Chương 53: Tỏ tình
55 Chương 54: Phía nam
56 Chương 55: Ăn dấm
57 Chương 56: Hạ thuốc
58 Chương 57: Đừng bỏ cuộc
59 Chương 58: Chụp chung
60 Chương 59: Tuổi trẻ trong xanh
61 Chương 60: Lớp mười hai
62 Chương 61: Vết sẹo
63 Chương 62: Mất kiểm soát
64 Chương 63: Đốt tình
65 Chương 64: Làm chuyện lớn
66 Chương 65: Thư tình
67 Chương 66: Đánh trả
68 Chương 67: Đêm giao thừa
69 Chương 68: Thi đại học
70 Chương 69: Ba năm
71 Chương 70: Cô thích anh
72 Chương 71: Tiệc tối
73 Chương 72: Hơi say
74 Chương 73: Debut vị trí C
75 Chương 74: Chiến dịch cuối cùng
76 Chương 75: Respect
77 Chương 76: Đoàn tụ
78 Chương 77: Trang điểm xinh đẹp
79 Chương 78: Về nhà
80 Chương 79: Diss
81 Chương 80: Lật thuyền
82 Chương 81: Kết thúc
83 Chương 82: Phiên ngoại đám cưới
Chapter

Updated 83 Episodes

1
Chương 1: Trùng hợp
2
Chương 2: Đại ca
3
Chương 3: Thông báo tuyển người dạy kèm tại nhà
4
Chương 4: Người quen
5
Chương 5: Ngôi sao nhỏ
6
Chương 6: Tiết thể dục
7
Chương 7: Ngày mưa
8
Chương 8: Cô giáo nhỏ
9
Chương 9: Kế hoạch A
10
Chương 10: Biểu diễn
11
Chương 11: Mời anh ăn
12
Chương 12: Học bù
13
Chương 13: Cô nàng tâm cơ
14
Chương 14: Đom đóm
15
Chương 15: Nỗi khổ trong lòng
16
Chương 16: Cậy vào
17
Chương 17: Battle
18
Chương 18: Sợi dây đỏ
19
Chương 19: Anh ngủ chưa
20
Chương 20: Đánh nhau
21
Chương 21: Ôm chặt tôi
22
Chương 22: Ngủ chung
23
Chương 23: Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn
24
Chương 24: Được voi đòi tiên
25
Chương 25: Tai nghe
26
Chương 26: Chị dám đánh tôi
27
Chương 27: Nảy sinh
28
Chương 28: Trời mưa
29
Chương 29: Mỹ phẩm dưỡng da
30
Chương 30: Tổng duyệt
31
Chương 30-2: Một số thuật ngữ về Rap – Hiphop trong Em có nhiều chiêu dỗ anh
32
Chương 31: Trận bóng rổ
33
Chương 32: Không thể phụ lòng
34
Chương 33: Quán trà sữa
35
Chương 34: Gặp lén
36
Chương 35: Bạo lực
37
Chương 36: Bạn mới
38
Chương 37: Ôm tôi một cái
39
Chương 38: Nổi giận
40
Chương 39: Quan tâm
41
Chương 40: Mùa dông bão
42
Chương 41: Khô nóng
43
Chương 42: Cơ hội
44
Chương 43: Phản đối chia lớp
45
Chương 44: Thật lòng
46
Chương 45: Tri âm
47
Chương 46: Giải quyết mọi chuyện
48
Chương 47: Ly biệt
49
Chương 48: Bí mật
50
Chương 49: Quý giá nhất
51
Chương 50: Dịu dàng
52
Chương 51: Bong bóng tỏ tình
53
Chương 52: Đi xa
54
Chương 53: Tỏ tình
55
Chương 54: Phía nam
56
Chương 55: Ăn dấm
57
Chương 56: Hạ thuốc
58
Chương 57: Đừng bỏ cuộc
59
Chương 58: Chụp chung
60
Chương 59: Tuổi trẻ trong xanh
61
Chương 60: Lớp mười hai
62
Chương 61: Vết sẹo
63
Chương 62: Mất kiểm soát
64
Chương 63: Đốt tình
65
Chương 64: Làm chuyện lớn
66
Chương 65: Thư tình
67
Chương 66: Đánh trả
68
Chương 67: Đêm giao thừa
69
Chương 68: Thi đại học
70
Chương 69: Ba năm
71
Chương 70: Cô thích anh
72
Chương 71: Tiệc tối
73
Chương 72: Hơi say
74
Chương 73: Debut vị trí C
75
Chương 74: Chiến dịch cuối cùng
76
Chương 75: Respect
77
Chương 76: Đoàn tụ
78
Chương 77: Trang điểm xinh đẹp
79
Chương 78: Về nhà
80
Chương 79: Diss
81
Chương 80: Lật thuyền
82
Chương 81: Kết thúc
83
Chương 82: Phiên ngoại đám cưới