Chương 48: 48: Không Quá Hiểu Rõ Nhà Họ Hoàng

Lý Mạn Trương nắm chặt lấy điện thoại ngồi trong phòng khóc một lúc lâu, ngay cả tiếng gõ cửa cô cũng không nghe thấy.

Y tá trực tiếp đẩy cửa vào: "Bác sĩ Lý.

"
"Vâng?" Cô hoàn hồn: "Có chuyện gì?"
Y tá nói: "Ông Quốc Tuấn có người nhà đến thăm, muốn hỏi tình hình sức khỏe của ông một chút, cô có rảnh không? Nếu rảnh thì mời cô sang ạ?"
"Tôi qua liền đây.

"
Nghĩ đến mình là bác sĩ phụ trách của ông Quốc Tuấn, cho dù Hoàng Lập Thành không muốn gặp lại mình, thì có được mối quan hệ này, dù sao anh vẫn phải đến, cho nên cô vội vàng đi chăm sóc ông cho tốt.

Vừa mới đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong có tiếng một người đàn ông vang lên, là giọng của một người đàn ông trung niên: "Ông ba, ông cứ yên tâm ở bệnh viện mà dưỡng bệnh, đứa nhỏ Lập Thành kia hiểu chuyện hơn nhiều so với những đứa trẻ khác trong nhà, đừng lo lắng nhiều quá.

"
Ông ba?
Lý Mạn Trương chần chừ đứng ở cửa, nhớ lại những mối quan hệ họ hàng trong nhà Hoàng Lập Thành nhưng cũng không có manh mối gì rõ ràng.

Bản thân cô cũng không quá hiểu rõ nhà họ Hoàng, ngoài việc biết Hoàng Lập Thành lớn lên trong một gia đình mồ côi cha, còn lại không quá hiểu rõ những mối quan hệ họ hàng trong nhà của anh.

Đang suy nghĩ, bên trong có tiếng y tá gọi: "Bác sĩ Lý đến rồi.

"
Lý Mạn Trương hoàn hồn, lúc bước vào trong phòng rất tập trung, người đàn ông kia cũng xoay người lại.

Thân hình rất cao, không dưới một mét tám lăm, lưng đứng thẳng, khí chất uy nghiêm, những đường nét do nếm qua nhiều mưa gió mà khắc lên khuôn mặt tạo nên vẻ quật cường, trải đời, rất khó đoán được tuổi chính xác của người đàn ông này, cũng có lẽ là đã bốn mươi hoặc năm mươi.

"Xin chào!" Lý Mạn Trương chủ động bắt tay: "Tôi là bác sĩ phụ trách của ông Hoàng, tôi họ Lý.

"
"Quan Thanh Liêm.

" Giọng của người đàn ông này trầm ấm, nghe hay hơn lúc đứng ở ngoài cửa, lại gần thì có thể đoán được ông ấy ước chừng bốn mươi lăm tuổi đổ lại.

Đợi đến khi nghe rõ được tên, Lý Mạn Trương mới đoán được thân phận của người đàn ông này.

Cùng họ Quan với bà nội đã mất của Hoàng Lập Thành, con gái đầu của đại tướng Quan, người đã có công dựng nước giữ nước, Quan Thanh Liêm là người vai dưới với bà nội của Hoàng Lập Thành, mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng nói về vai vế thì ngang hàng với Hoàng Lập Thành.

Sau khi nói xong bệnh tình của ông Hoàng, Lý Mạn Trương trấn an nói: "Lớn tuổi rồi không bị bệnh này thì bị bệnh kia, chuyên tâm điều trị tốt là được rồi.

"
Quan Thanh Liêm hơi đăm chiêu gật đầu, giọng điệu khách sáo nói: "Đều là nhờ có sự chăm sóc của bác sĩ, khoảng thời gian nghỉ phép không nhiều, cho nên ông Ba ở bệnh viện lâu như vậy mà giờ tôi mới đến thăm được, hay là sau này có vấn đề gì, có thể liên lạc với tôi.

"
Sau khi trao đổi số điện thoại, Lý Mạn Trương đứng lên tiễn Quan Thanh Liêm đi.

Nhìn thấy bóng dáng cao to của người đàn ông này, đôi mắt cô khẽ động: "Ngài Văn Quyên! "
"Vâng?" Quan Thanh Liêm xoay người lại, đường cong trên xương quai hàm vô cùng sắc bén.

Lý Mạn Trương chỉ vào tay ông nói: "Tay của ông không sao chứ?"
Trên tay trái của Quan Thanh Liêm có một vết máu, khoảng năm cen-ti-mét, đã ngưng chảy máu, vết thương mới liền miệng được mấy ngày, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương đã bị nhiễm trùng.

"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi.

"

"Vết thương nhỏ cũng phải cần xử lý.

" Lý Mạn Trương bước nhanh đến: "Tôi làm bác sĩ, thói quen nghề nghiệp, có một chút cũng không được, nếu như ông không vội, theo tôi đến phòng khoa đi, tôi băng bó lại vết thương ở tay cho ông.

"
Quan Thanh Liêm nhìn vết thương ở tay của mình, yên lặng vài giây rồi gật đầu.

Trong phòng khoa, Lý Mạn Trương lấy dụng cụ sơ cứu vết thương, để lên bàn, băng bó cho tay của Quan Thanh Liêm rất thuần thục, đầu tiên dùng cồn thoa lên để sát khuẩn chỗ miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, loại bỏ đi thịt đã thối rữa.

Quan Thanh Liêm không hề nhíu mày.

“Ông là quân nhân sao?" Lý Mạn Trương hỏi.

"Vâng.

"
"Hèn gì bị thương cũng không thèm để ý, chẳng qua làm một người bác sĩ tôi vẫn khuyên ông nên chú ý đến sức khỏe của mình.

"
Không biết đang suy nghĩ cái gì, Quan Thanh Liêm nhíu mày, không trả lời.

Lý Mạn Trương cũng không để ý, đôi tay rất nhanh nhẹn băng bó cho ông: "Xong rồi, cố gắng trong vòng hai ngày đừng chạm vào nước, hai ngày làm thuốc một lần, trong chiến khu chắc là cũng có phòng y tế chứ.

"
Quan Thanh Liêm "Ừ" một tiếng, bỏ tay áo xuống, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: "Bác sĩ trong chiến khu sẽ không đuổi theo tôi yêu cầu phải xử lý vết thương giống như cô đâu.

"
Ông là quân nhân, nói chuyện rất thẳng thắn.

Vẻ mặt Lý Mạn Trương ung dung, vẫn chưa bị đôi mắt lạnh lùng ấy dọa cho sợ, thoải mái dọn dẹp những đồ đạc bên cạnh, thuận miệng nói: "Vẫn là không tin được bác sĩ ở chiến khu, nếu như ông có thời gian, có thể đến tìm tôi thay thuốc.

"
Quan Thanh Liêm nhìn cô một lúc lâu, không nói thêm lời nào, gật đầu đồng ý.

Thời gian đã trôi qua gần sát giờ trưa.

Trương Uyển Giao đặc biệt dặn trợ lý Fiona, đặt một nhà hàng ở bên ngoài để ăn cơm, trước khi đến giờ nghỉ trưa cô đưa Bh bao nhỏ ra ngoài, không ngờ rằng vừa đến nhà hàng đã gặp ngay Hoàng Lập Thành.

"Chú!" Cậu bé nhanh chóng chạy qua.

Trương Uyển Giao nhíu mày: "Tại sao anh lại ở đây?"
Hoàng Lập Thành hỏi ngược lại: "Không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao?"
Trương Uyển Giao nghẹn lời.

Vốn dĩ cô không đồng ý, là ý kiến của Tiểu Vũ Tử mà.

Nhìn thấy tình hình lúc này, không cần hỏi nhiều cũng biết Hoàng Lập Thành đến đây bằng cách nào, tám chín phần mười là do Tiểu Vũ Tử chạy đến báo cho anh biết vị trí nhà hàng.

Người đến cũng đã đến rồi, cũng không thể bỏ đi hoặc là ngồi bàn khác, Trương Uyển Giao cũng không nói thêm nhiều, vẫy tay gọi phục vụ mang thực đơn đến, gọi món.

Nhà hàng này cô đã đến rất nhiều lần, đã nhanh chóng gọi món xong, ba món mặn một món canh.

Sau khi phục vụ xác nhận lại thực đơn, hỏi thêm: "Có kiêng cái gì không ạ?"
Trương Uyển Giao thản nhiên nói: "Tôi không có, nhưng đừng cho nước tương vào canh và món cá hấp, bỏ ít gừng thôi, những món mặn trước đừng bỏ gừng, anh ấy không ăn được gừng! "
Vừa mới nói xong, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu thấy gương mặt đầy phức tạp của Hoàng Lập Thành đang nhìn cô.

Có chết không cơ chứ, phục vụ còn nhắc lại yêu cầu của cô một lần nữa, xác nhận: "Thưa cô, còn yêu cầu nào nữa không ạ?"
Trương Uyển Giao ho khan một tiếng, cực kỳ xấu hổ nói: "Không, không có, chỉ như vậy! "

"Vâng, vậy xin cô đợi một chút.

"
Sau khi phục vụ đi khỏi, bầu không khí vẫn yên lặng như cũ.

Quá xấu hổ, đã qua mấy năm mà cô vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của Hoàng Lập Thành, không nghĩ rằng hôm nay lại buột miệng nói ra, đã rất lâu rồi cô không ngồi ăn cơm cùng Hoàng Lập Thành.

Chính lúc đang căng thẳng này, Tiểu Vũ Tử nói: "chú Thành, chú đừng nghĩ nhiều, chỉ là mẹ của cháu biết cách chăm sóc người khác, cho nên mới nói như vậy, nếu là người khác cũng thế thôi ạ.

"
Hai người thoáng chốc sửng sốt.

Trên mặt Trương Uyển Giao càng đỏ lên, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Mà xem ra trong đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng Lập Thành lại có chút ý cười, khóe môi cong lên.

Trương Uyển Giao đang định nói cái gì để làm dịu bầu không khí, lúc này điện thoại lại vang lên, xem như đã cứu lấy cô.

Điện thoại của Lâm Kiến Đông gọi đến, cô trực tiếp bắt máy trước mặt Hoàng Lập Thành.

"Đang ăn cơm, Quốc Anh đang ở với em.

"
"! "
"Bọn em đang ở quảng trường Vạn Nghi, lúc trước anh đã từng ăn cơm trưa ở đây một lần.

"
"! "
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà Trương Uyển Giao cười lên một tiếng: "Ôi, thật sao? Chuyện này mà Quốc Anh biết được chắc chắn sẽ rất vui.

"

Chapter
1 Chương 1: 1: Kết Quả Xét Nghiệm
2 Chương 2: 2: Mất Đi Tất Cả Chỉ Trong Một Ngày
3 Chương 3: 3: Trong Bệnh Viện​
4 Chương 4: 4: Sinh Nhật Cô Ấy
5 Chương 5: 5: Đừng Nói Cho Anh Ấy Biết​
6 Chương 6: 6: Chạm Mặt​
7 Chương 7: 7: Ở Chung Lâu Quá Nên Chán Rồi​
8 Chương 8: 8: Chuyển Nhà
9 Chương 9: 9: Vô Tình Gặp Lại
10 Chương 10: 10: Bị Người Khác Chặn Lại​
11 Chương 11: 11: Không Bằng Người Yêu Cũ Của Anh Sao
12 Chương 12: 12: Bốn Người​
13 Chương 13: 13: Nếu Có Việc Gì Thì Cứ Nói Với Anh​
14 Chương 14: 14: Chuyện Nhỏ Mà Thôi​
15 Chương 15: 15: Tiểu Vũ Tử
16 Chương 16: 16: Vội Vàng Chối Bỏ Quan Hệ Thế À
17 Chương 17: 17: Ghép Tủy​
18 Chương 18: 18: Khôi Phục Vô Cùng Tốt​
19 Chương 19: 19: Tổng Giám Đốc Thành Thật Có Lòng
20 Chương 20: 20: Trà Xanh​
21 Chương 21: 21: Em Không Có Làm Gì
22 Chương 22: 22: Đứa Bé
23 Chương 23: 23: Mẹ Chồng
24 Chương 24: 24: Mẹ Con Xin Lỗi​
25 Chương 25: 25: Xuất Viện​
26 Chương 26: 26: Hoảng Sợ
27 Chương 27: 27: Trên Đời Này Chỉ Có Một Mình Mẹ Là Tốt Nhất​
28 Chương 28: 28: Ngã​
29 Chương 29: 29: Quan Tâm​
30 Chương 30: 30: Gài Bẫy
31 Chương 31: 31: Chú Thật Lợi Hại​
32 Chương 32: 32: Sao Con Gầy Thế Này​
33 Chương 33: 33: Ly Hôn Rồi
34 Chương 34: 34: Mất Kiểm Soát​
35 Chương 35: 35: Bà Băng Tâm
36 Chương 36: 36: Tôi Không Có Bạn Gái​
37 Chương 37: 37: Tình Yêu Mới
38 Chương 38: 38: Ăn Cơm​
39 Chương 39: 39: Hài Lòng​
40 Chương 40: 40: Tan Làm
41 Chương 41: 41: Bất Ngờ​
42 Chương 42: 42: Nên Rời Khỏi Rồi
43 Chương 43: 43: Ngăn Cản​
44 Chương 44: 44: Có Chút Mong Chờ
45 Chương 45: 45: Anh Không Say​
46 Chương 46: 46: Kết Hôn Cái Gì
47 Chương 47: 47: Thân Thiết​
48 Chương 48: 48: Không Quá Hiểu Rõ Nhà Họ Hoàng
49 Chương 49: 49: Danh Tính​
50 Chương 50: 50: Công Việc
51 Chương 51: 51: Ở Đây Chúng Tôi Đang Thiếu Một Người Biết Làm Ăn
52 Chương 52: 52: Con Người Ông Ta Thế Nào
53 Chương 53: 53: Status​
54 Chương 54: 54: Lục Đường
55 Chương 55: 55: Là Do Duyên Phận​
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Kết Quả Xét Nghiệm
2
Chương 2: 2: Mất Đi Tất Cả Chỉ Trong Một Ngày
3
Chương 3: 3: Trong Bệnh Viện​
4
Chương 4: 4: Sinh Nhật Cô Ấy
5
Chương 5: 5: Đừng Nói Cho Anh Ấy Biết​
6
Chương 6: 6: Chạm Mặt​
7
Chương 7: 7: Ở Chung Lâu Quá Nên Chán Rồi​
8
Chương 8: 8: Chuyển Nhà
9
Chương 9: 9: Vô Tình Gặp Lại
10
Chương 10: 10: Bị Người Khác Chặn Lại​
11
Chương 11: 11: Không Bằng Người Yêu Cũ Của Anh Sao
12
Chương 12: 12: Bốn Người​
13
Chương 13: 13: Nếu Có Việc Gì Thì Cứ Nói Với Anh​
14
Chương 14: 14: Chuyện Nhỏ Mà Thôi​
15
Chương 15: 15: Tiểu Vũ Tử
16
Chương 16: 16: Vội Vàng Chối Bỏ Quan Hệ Thế À
17
Chương 17: 17: Ghép Tủy​
18
Chương 18: 18: Khôi Phục Vô Cùng Tốt​
19
Chương 19: 19: Tổng Giám Đốc Thành Thật Có Lòng
20
Chương 20: 20: Trà Xanh​
21
Chương 21: 21: Em Không Có Làm Gì
22
Chương 22: 22: Đứa Bé
23
Chương 23: 23: Mẹ Chồng
24
Chương 24: 24: Mẹ Con Xin Lỗi​
25
Chương 25: 25: Xuất Viện​
26
Chương 26: 26: Hoảng Sợ
27
Chương 27: 27: Trên Đời Này Chỉ Có Một Mình Mẹ Là Tốt Nhất​
28
Chương 28: 28: Ngã​
29
Chương 29: 29: Quan Tâm​
30
Chương 30: 30: Gài Bẫy
31
Chương 31: 31: Chú Thật Lợi Hại​
32
Chương 32: 32: Sao Con Gầy Thế Này​
33
Chương 33: 33: Ly Hôn Rồi
34
Chương 34: 34: Mất Kiểm Soát​
35
Chương 35: 35: Bà Băng Tâm
36
Chương 36: 36: Tôi Không Có Bạn Gái​
37
Chương 37: 37: Tình Yêu Mới
38
Chương 38: 38: Ăn Cơm​
39
Chương 39: 39: Hài Lòng​
40
Chương 40: 40: Tan Làm
41
Chương 41: 41: Bất Ngờ​
42
Chương 42: 42: Nên Rời Khỏi Rồi
43
Chương 43: 43: Ngăn Cản​
44
Chương 44: 44: Có Chút Mong Chờ
45
Chương 45: 45: Anh Không Say​
46
Chương 46: 46: Kết Hôn Cái Gì
47
Chương 47: 47: Thân Thiết​
48
Chương 48: 48: Không Quá Hiểu Rõ Nhà Họ Hoàng
49
Chương 49: 49: Danh Tính​
50
Chương 50: 50: Công Việc
51
Chương 51: 51: Ở Đây Chúng Tôi Đang Thiếu Một Người Biết Làm Ăn
52
Chương 52: 52: Con Người Ông Ta Thế Nào
53
Chương 53: 53: Status​
54
Chương 54: 54: Lục Đường
55
Chương 55: 55: Là Do Duyên Phận​
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111