Chương 49: Đối chất ngay tại trận!

Tiếng quát mang theo sự khó tin vang vọng khắp căn phòng, đám họ hàng nhà họ Hàn đều ngạc nhiên nhìn Hàn Bách Hào.

Phản ứng của gã hơi quá khích rồi.

"Hàn Bách Hào, Tiểu Tuyết còn chưa nói hết mà anh đã nói là không thể có chuyện đó, thế có nghĩa là sao?"Diệp Phàm quay đầu lại, như cười như không nói với Hàn Bách Hào.

Hàn Bách Hào thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Tao.. ý tao là chúng mày dùng hòng đánh trống lảng, chuyển để tài từ tham ô công quỹ sang vụ hoả hoạn ở công trường"

"Đúng thế, chắc không phải các người định đánh trống lảng đấy chứ? Tôi nghe nói cảnh sát vẫn đang điều tra vụ cháy ở công trường, sao các người có thể tìm ra kẻ đã phóng hỏa được", một người họ hàng lạnh giọng nói.

"Đúng đúng..."

Hàn Bách Hào vội vàng nói, gã ta phẫn nộ chỉ vào Hàn Tuyết: "Hàn Tuyết, cô đừng hòng chuyển chủ đề. Nói chuyện cô tham ô công quỹ để mua xe đi Đà, tôi sẽ gọi tất cả mọi người tới đối chất!"

Dứt lời, Hàn Bách Hào định đi ra ngoài, nhưng Diệp Phàm đã giơ chân ra, vươn tay bắt lấy cánh tay của gã ta.

Anh cười nói: "Hàn Bách Hào, anh gấp gáp như thế làm gì? Người nhà họ Hàn sẽ lần lượt tới gặp bà nội thôi, đợi ở đây một lát đi, chẳng lẽ anh không muốn biết người phóng hoả là ai a?"

"Láo toét, mày bỏ tay ra... ", Hàn Bách Hào nổi đoá, giấy dụađể thoát khỏi tay Diệp Phàm.

Trong lòng gã ta thấy hốt hoảng, Diệp Phàm cứ như đang nhắm vào gã vậy.

Gã ta muốn ra ngoài để gọi điện cho A Lang, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ cần không phái A Lang tới làm chứng thì gã ta chẳng có gì phải sợ hết.

"Bách Hào, đi rót cho bà một cốc nước", bà cụ lên tiếng, Hàn Bách Hào sầm mặt xuống, muốn đi cũng không đi được.

"Tiêủ Tuyết, cháu nói là đã tìm ra kẻ phóng hỏa rồi, kẻ đó ở đâu? Sao còn chưa dẫn đến cho bà xem?", bà cụ chất vấn, cảm thấy bất mãn vì chính bà ta cũng cho rằng Hàn Tuyết đang đánh trống lảng.

Bà cụ vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một người đàn ông xách theo một chiếc túi màu đến tới.

Nhìn thấy Diệc Phàm, A Lang căng thẳng tột độ, hắn ta bước nhanh hơn định tới chào hỏi anh, nhưng Diệp Phàm lại ra hiệu cho hắn ta dừng lại.

Nói đùa gì chứ, Diệp Phàm bảo hắn ta tới làm chứng, đâu phải bảo hắn ta tới chào hỏi mình.

Ở bên kia, ngay khi nhìn thấy A Lang, Hàn Bách Hào lập tức thay đổi sắc mặt, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

A Lang!

Thật sự là A Lang, sao Diệp Phàm lại tìm được hắn ta?

"Cậu Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi, ha ha ..." A Lang nhìn về phía Hàn Bách Hào rồi chào hỏi bằng một giọng nói âm u.

"Anh là ai? Tôi không biết anh, đừng có nói linh tinh nữa", Hàn Bách Hào vội vàng nói, gã ta ra sức nháy mắt ra dâú với A Lang.

Thế nhưng A Lang chỉ vờ như không nhìn thấy, nói: "Cậu chủ Hàn, câư làm thế là không được đâu nhé, mới mấy hôm trước cậu cho tôi ba trăm ngàn để tôi làm việc cho cậu, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?"

"Vớ vẩn, tôi chưa từng cho anh ba trăm ngàn, tôi không quen biết gì với anh hết", Hàn Bách Hào lên tiếng mắng chửi.

"Mấy đứa lôi cổ tên điên ăn nói linh tinh này ra ngoài đi", Hàn Bách Hào chỉ vào mấy người thanh niên trong họ rồi quát nhẹ, bình thường những người đó luôn đi theo gã ta.

Thế là bọn họ đứng lên định đuổi A Lang đi.

Bà cụ ngồi trên vị trí chủ nhà, chỉ dửng dụng như không, chẳng phát biểu một câu nào.

Chỉ có điều sắc mặt của bà ta càng lúc càng lạnh lùng!

"Bà nội đây là kẻ phóng hỏa mà khó khăn lắm cháu mới tìm được, chẳng lẽ bà không muốn nghe cậu ta nói vài câu sao?”, Diệp Phàm nói với bà cụ.

"Diệp Phàm, mấy nói lung tung..", Hàn Bách Hào kϊƈɦ động, chỉ vào Diệp Phảm mắng chửi.

Đúng lúc này, A Lang lấy một một con dao găm ra khỏi túi, lắc lắc nó và nói một cách hung hăng:"Mẹ kiếp, ai dám đuổi thằng này đi?"

Mấy cậu trai trẻ lập tức dừng lại, thậm chỉ còn lùi về sau mấy bước.

"Bà cụ Hàn, tôi là A Lang, chính tôi đã phóng hoả đốt công trường ở phía tây thành phố, tôi tới là để nhận tội", A Lang cảm con dao găm và nói với bà cụ.

Giọng điệu của hắn ta rất thờ ơ, trông chẳng giống người tới để nhận tội chút nào, khiến người ta cảm thấy cạn lời.

"Ha ha, A Lang đúng không? Đừng có nói bậy nói bạ, cậu thừa nhận rằng mình phóng hỏa là sẽ phải ngối tù đấy", bà cụ châm chọcnói.

Sống bằng này tuổi đầu rồi, chuyện gì cũng không thể qua mất bà ta được.

Hàn Bách Hào kϊƈɦ động đến thế, nếu bà ta không nhìn ra được điều gì thì chẳng thà xuống mồ luôn cho sớm chợ.

Có điều trong lòng bà ta cũng cảm thấy tức giận vì Hàn Bách Hào dám làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

"Bà cụ Hàn, cậu chủ Hàn cho tôi ba trăm ngàn, bảo tố phong hoa đỏ công trường. Tiền tôi nhận rồi, cũng đã phòng hỏa rồi, tôi thừa nhận là do tôi làm, bà báo cánh sát cũng được, tóm lại là tôi nhận tội", A Lang nói vậy khiến người ta không đoàn ra được ý đồ của hắn ta, sao đến cả vào tù mà hắn ta cũng không sợ thế này?

"Anh nói linh tinh, vốn dĩ chúng ta chẳng quen biết gì nhau cả", Hàn Bách Hào nhìn bà cụ rồi vội vã nói: “Bà nội, bà dừng nghe anh ta nói vớ vẩn, cháu không quen biết anh ta, bà phải tin cháu".

"Ha ha, cậu Hàn, tôi còn chưa động tới ba trăm ngàn này đâư",A Lang ném chiếc túi đen xuống đất, lộ ra những tập tiền một trăm tệ.

"Bà cụ Hàn, ba trăm ngàn không phải là một số tiền nhỏ, điều tra không khó lắm đâu nhỉ." A Lang nói.

"Bà nội, bà phải tin cháu, chuyện này không liên quan gì đến cháu hết",giọng nói của Hàn Bách Hào hơi luống cuống, gã ta giải thích một cách bất lực.

Đến lúc này, bà cụ đã có thể chắc chắn rằng chính Hàn Bách Hào đã sai A Lang phóng hoa. Thế nhưng Hàn Bách Hào là cháu trai của bà ta, bà ta sẽ không thừa nhận những gì A Lang nói.

Bà cụ nhìn A Lang rồi lạnh lùng nói: “Cậu đã nói rằng vụ hoả hoạn là do một mình cậu làm, vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát, cậu đi mà trình bày với cảnh sát".

Dứt lời, bà cứ bảo người bên cạnh lấy điện thoại cho bà ta.

"Bà cụ Hàn, bà sai rồi, không phải một mình tôi làm, mà là tôi và cậu chủ Hàn làm. Nếu bà báo cảnh sát thì chúng tôi sẽ cùng vào tù, khỏi lo là sẽ cô đơn, ha ha ha."

A Lang vừa dứt lời, động tác gọi điện thoại của bà cụ lập tức khựng lại.

Bà ta nghĩ, nhỡ đâu A Lang có chứng cứ về vụ giao dịch giữa bọn họ thì chắc chắn Hàn Bách Hào cũng sẽ bị bắt, vậy nên bà ta không biết có nên gọi điện không nữa.

"Bà nội, cháu bị vu oan, chắc chắn là Hàn Tuyết và Diệp Phàm đã bày trò... Hàn Bách Hào vẫn chưa chịu từ bỏ, gã ta lớn tiếng giải thích.

Bà cụ lườm Hàn Bách Hào rồi nói với A Lang "Tôi không tin những gì cậu nói. Tôi thấy cậu đang cố ý tống tiền nhà họ Hàn thì đúng hơn, nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền"?

A Lang cười khẩy, hắn ta sợ Diệp Phàm chứ sợ quái gì nhà họ Hàn, bèn nói: "Bà cụ Hàn, tôi không dám lấy tiền của nhà bà đâu, bỏng tay đâý..."

Vừa nói, A Lang vừa lấy điện thoại ra, phát một đoạn video camera.

Trên đó là cảnh tượng Hàn Bách Hào giao dịch với A Lang.

Chưa xem hết video, bà cụ đã vỗ bàn một cái, Hàn Bách Hào sợ đến mức giật bắn mình, trực tiếp quỳ xuống đất.

Gã ta biết mình tiêu đời rồi. Có video chứng minh gã ta là kẻ chủ mưu phóng hỏa đốt công trường, nhất định bà cụ sẽ không tha cho gã ta.

Xem xong video, người nhà họ Hàn đều không còn gì để nói, Hàn Bách Hào làm việc bất cẩn thế này thì chết chắc rồi.

"Bách Hào, sao cháu lại làm ra chuyện như thế cơ chứ? Phóng hỏa là tội lớn đấy"

"Đúng thế, tôi nhà phỏng hỏa phải ngồi tù ít nhất là ba năm. Vụ cháy lớn như thế, đóan chừng cậu sẽ bị phải tối thiểu năm năm ấy chứ".

Chapter
1 Chương 1: Tôi không cần sự bù đắp của bà!
2 Chương 2: Lời đồn nhảm!
3 Chương 3: Không phân biệt trắng đen.
4 Chương 4: Giấy đảm bảo.
5 Chương 5: Anh sẽ để mọi người phải ngước nhìn em!
6 Chương 6: Lời nói đanh thép đến kinh ngạc.
7 Chương 7: Không ngừng tưởng tượng.
8 Chương 8: Đề nghị hiểm độc.
9 Chương 9: Hùng hồn tuyên bố.
10 Chương 10: Kí hợp đồng
11 Chương 11: Nhiệm vụ mới toanh.
12 Chương 12: Không sai, anh đúng là đồ vô tích sự.
13 Chương 13: Nụ hôn tình ý.
14 Chương 14: Chơi dao có ngày đứt tay!
15 Chương 15: Tấn công nhà họ Hàn!
16 Chương 16: Hợp đồng bị đánh tráo!
17 Chương 17: Từ chối cuộc gọi.
18 Chương 18: Qùy xuống!
19 Chương 19: Tới nhà thăm hỏi.
20 Chương 20: Cái giá cắt cổ.
21 Chương 21: Thơm một cái.
22 Chương 22: Dập lửa công trường.
23 Chương 23: Xông vào biển lửa.
24 Chương 24: Đã sai còn cãi chày cãi cối.
25 Chương 25: Nhổ cỏ tận gốc!
26 Chương 26: Người tốt không được hưởng thọ, kẻ xấu lại sống trăm năm!
27 Chương 27: Chém gió thành bão.
28 Chương 28: Ngạc nhiên, mừng rỡ, rồi thở dài!
29 Chương 29: Em có nghe tiếng chó sủa không.
30 Chương 30: Em nhìn anh như vậy, anh sẽ gây tai nạn mất.
31 Chương 31: Trói buộc bằng tình thân.
32 Chương 32: Người ti tiện thì vô địch!
33 Chương 33: Ngọc Cương đừng khóc!
34 Chương 34: Đi thăm em vợ.
35 Chương 35: Tôi không muốn làm to chuyện.
36 Chương 36: Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào!
37 Chương 37: Đã gọi thì gọi đông một chút.
38 Chương 38: Đánh người bay lên như treo tranh!
39 Chương 39: Diệp Phàm mượn xe.
40 Chương 40: Du học sinh thì ghê gớm lắm sao?
41 Chương 41: Người gánh vác.
42 Chương 42: Tôi nhận trọng trách này.
43 Chương 43: Tìm kẻ gánh tội.
44 Chương 44: Điều tra ở quán bar.
45 Chương 45: Vì nghĩa lớn hy sinh tình riêng!
46 Chương 46: Vừa tức cười vừa đáng tiếc!
47 Chương 47: Càn quấy!
48 Chương 48: Cây ngay không sợ chết đứng!
49 Chương 49: Đối chất ngay tại trận!
50 Chương 50: Đôi bên đều vừa lòng.
51 Chương 51: Anh cũng khéo tưởng tượng ghê!
52 Chương 52: Không cần nhúng tay vào!
53 Chương 53: Mạnh mẽ trở lại!
54 Chương 54: Lại đánh thêm hai phát nữa!
55 Chương 55: Thái độ.
56 Chương 56: Tôi là một thằng ở rể.
57 Chương 57: Chỉ lấy tiền, không lấy mạng.
58 Chương 58: Để tôi làm con tin!
59 Chương 59: Một núi vàng phát sáng!
60 Chương 60: Có chết cũng không ly hôn!
61 Chương 61: Một cái tát!
62 Chương 62: Trở mặt.
63 Chương 63: Em vẫn còn ở nhà, anh có chết cũng phải quay về!
64 Chương 64: Người đàn bà thực dụng.
65 Chương 65: Đơn thuốc!
66 Chương 66: Nhân vật tầm cỡ xuất hiện!
67 Chương 67: Hàn Tuyết, em có nghe thấy tiếng chó sủa không?
68 Chương 68: Bày tỏ lòng kính trọng!
69 Chương 69: Rượu tôi uống, lỗi tôi xin!
70 Chương 70: Âm thanh quen thuộc.
71 Chương 71: Nguời phụ nữ số khổ!
72 Chương 72: Chữa bệnh!
73 Chương 73: Người bán Linh Bích!
74 Chương 74: hân thủ như thần !
75 Chương 75: Thượng Quan Diên Vũ.
76 Chương 76: Đánh mày thì đã làm sao?
77 Chương 77: Thấy chết không cứu.
78 Chương 78: Anh xứng làm bạn của tôi sao?
79 Chương 79: Diệu thủ hồi xuân!
80 Chương 80: Hàn Tuyết, em thật sự suy đồi cùng cực rồi!
81 Chương 81: Lưu Tú Cầm áo gấm về làng!
82 Chương 82: Nhanh mồm nhanh miệng!
83 Chương 83: Ở rể thì làm sao?
84 Chương 84: Hàn Từ Di bùng nổ!
85 Chương 85: Cướp đoạt tài sản!
86 Chương 86: Quẩy bar cùng em vợ!
87 Chương 87: Đáng yêu!
88 Chương 88: Tai họa trời giáng!
89 Chương 89: Xin lỗi!
90 Chương 90: Phần thưởng bất ngờ!
91 Chương 91: Kế hoạch sai lầm!
92 Chương 92: Vô cùng tức cười!
93 Chương 93: Buổi đấu giá bắt đầu!
94 Chương 94: Giá cả cao ngất ngưởng!
95 Chương 95: Dao găm Bách Tích-Long Lân!
96 Chương 96: Đồ dê xồm!
97 Chương 97: Không biết hối cải
98 Chương 98: Đồ đểu!
99 Chương 99: Một vừa hai phải.
100 Chương 100: Diễn sâu!
101 Chương 101: Bà có 5 triệu à?
102 Chương 102: Thằng người Tịch!
103 Chương 103: Những cái bạt tai vang vọng.
104 Chương 104: Ý đồ công khai!
105 Chương 105: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
106 Chương 106: Mặt nóng dán mông lạnh!
107 Chương 107: Vật gia truyền!
108 Chương 108: Vong ân phụ nghĩa!
109 Chương 109: Bị ném hành lý ra ngoài! (1)
110 Chương 110: Rời khỏi nhà họ Hàn!
111 Chương 111: Khinh người quá mức.
112 Chương 112: Điện thoại gọi người đến!
113 Chương 113: Quan hệ thông gia.
114 Chương 114: Diệp Phàm nổi giận rồi!
115 Chương 115: Giải cứu!
116 Chương 116: Tái hiện lại quá trình tùng xẻo!
117 Chương 117: Nữ ma đầu!
118 Chương 118: Đón bà xã đi làm!
119 Chương 119: Nói hươu nói vượn!
120 Chương 120: Điều tra chân tướng!
121 Chương 121: Ngu hết chỗ nói!
122 Chương 122: Gây họa?
123 Chương 123: Oan gia ngõ hẹp!
124 Chương 124: Không làm kẻ hèn nhát!
125 Chương 125: Kinh hãi!
126 Chương 126: Ra sức bịa đặt!
127 Chương 127: Cứ nằm mơ đi!
128 Chương 128: Hành động tốc chiến!
129 Chương 129: Đàn ông là phải độc ác.
130 Chương 130: Chết không nhắm mắt.
131 Chương 131: Vu oan giá họa.
132 Chương 132: Sơ hở trong suy nghĩ.
133 Chương 133: Không biết xấu hổ!
134 Chương 134: Cân bằng thế lực!
135 Chương 135: Lẻn vào!
136 Chương 136: Gen i.
137 Chương 137: Coi như mày thông minh!
138 Chương 138: Mũi chó?
139 Chương 139: Tặng mẹ một hộp Não Bạch Kim!
140 Chương 140: Sự nhân nhượng của Lưu Tú Cầm.
141 Chương 141: Hoang tưởng!
142 Chương 142: Đến biệt thự số một.
143 Chương 143: Cô nàng Chuột Bạch - Lý Yến!
144 Chương 144: Nguyền rủa!
145 Chương 145: Cây gây biến mất rồi!
146 Chương 146: Càn quấy!
147 Chương 147: Ngôn từ chắc nịch, mọi người sửng sốt!
148 Chương 148: Rắn mặt mới biết sợ!
Chapter

Updated 148 Episodes

1
Chương 1: Tôi không cần sự bù đắp của bà!
2
Chương 2: Lời đồn nhảm!
3
Chương 3: Không phân biệt trắng đen.
4
Chương 4: Giấy đảm bảo.
5
Chương 5: Anh sẽ để mọi người phải ngước nhìn em!
6
Chương 6: Lời nói đanh thép đến kinh ngạc.
7
Chương 7: Không ngừng tưởng tượng.
8
Chương 8: Đề nghị hiểm độc.
9
Chương 9: Hùng hồn tuyên bố.
10
Chương 10: Kí hợp đồng
11
Chương 11: Nhiệm vụ mới toanh.
12
Chương 12: Không sai, anh đúng là đồ vô tích sự.
13
Chương 13: Nụ hôn tình ý.
14
Chương 14: Chơi dao có ngày đứt tay!
15
Chương 15: Tấn công nhà họ Hàn!
16
Chương 16: Hợp đồng bị đánh tráo!
17
Chương 17: Từ chối cuộc gọi.
18
Chương 18: Qùy xuống!
19
Chương 19: Tới nhà thăm hỏi.
20
Chương 20: Cái giá cắt cổ.
21
Chương 21: Thơm một cái.
22
Chương 22: Dập lửa công trường.
23
Chương 23: Xông vào biển lửa.
24
Chương 24: Đã sai còn cãi chày cãi cối.
25
Chương 25: Nhổ cỏ tận gốc!
26
Chương 26: Người tốt không được hưởng thọ, kẻ xấu lại sống trăm năm!
27
Chương 27: Chém gió thành bão.
28
Chương 28: Ngạc nhiên, mừng rỡ, rồi thở dài!
29
Chương 29: Em có nghe tiếng chó sủa không.
30
Chương 30: Em nhìn anh như vậy, anh sẽ gây tai nạn mất.
31
Chương 31: Trói buộc bằng tình thân.
32
Chương 32: Người ti tiện thì vô địch!
33
Chương 33: Ngọc Cương đừng khóc!
34
Chương 34: Đi thăm em vợ.
35
Chương 35: Tôi không muốn làm to chuyện.
36
Chương 36: Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào!
37
Chương 37: Đã gọi thì gọi đông một chút.
38
Chương 38: Đánh người bay lên như treo tranh!
39
Chương 39: Diệp Phàm mượn xe.
40
Chương 40: Du học sinh thì ghê gớm lắm sao?
41
Chương 41: Người gánh vác.
42
Chương 42: Tôi nhận trọng trách này.
43
Chương 43: Tìm kẻ gánh tội.
44
Chương 44: Điều tra ở quán bar.
45
Chương 45: Vì nghĩa lớn hy sinh tình riêng!
46
Chương 46: Vừa tức cười vừa đáng tiếc!
47
Chương 47: Càn quấy!
48
Chương 48: Cây ngay không sợ chết đứng!
49
Chương 49: Đối chất ngay tại trận!
50
Chương 50: Đôi bên đều vừa lòng.
51
Chương 51: Anh cũng khéo tưởng tượng ghê!
52
Chương 52: Không cần nhúng tay vào!
53
Chương 53: Mạnh mẽ trở lại!
54
Chương 54: Lại đánh thêm hai phát nữa!
55
Chương 55: Thái độ.
56
Chương 56: Tôi là một thằng ở rể.
57
Chương 57: Chỉ lấy tiền, không lấy mạng.
58
Chương 58: Để tôi làm con tin!
59
Chương 59: Một núi vàng phát sáng!
60
Chương 60: Có chết cũng không ly hôn!
61
Chương 61: Một cái tát!
62
Chương 62: Trở mặt.
63
Chương 63: Em vẫn còn ở nhà, anh có chết cũng phải quay về!
64
Chương 64: Người đàn bà thực dụng.
65
Chương 65: Đơn thuốc!
66
Chương 66: Nhân vật tầm cỡ xuất hiện!
67
Chương 67: Hàn Tuyết, em có nghe thấy tiếng chó sủa không?
68
Chương 68: Bày tỏ lòng kính trọng!
69
Chương 69: Rượu tôi uống, lỗi tôi xin!
70
Chương 70: Âm thanh quen thuộc.
71
Chương 71: Nguời phụ nữ số khổ!
72
Chương 72: Chữa bệnh!
73
Chương 73: Người bán Linh Bích!
74
Chương 74: hân thủ như thần !
75
Chương 75: Thượng Quan Diên Vũ.
76
Chương 76: Đánh mày thì đã làm sao?
77
Chương 77: Thấy chết không cứu.
78
Chương 78: Anh xứng làm bạn của tôi sao?
79
Chương 79: Diệu thủ hồi xuân!
80
Chương 80: Hàn Tuyết, em thật sự suy đồi cùng cực rồi!
81
Chương 81: Lưu Tú Cầm áo gấm về làng!
82
Chương 82: Nhanh mồm nhanh miệng!
83
Chương 83: Ở rể thì làm sao?
84
Chương 84: Hàn Từ Di bùng nổ!
85
Chương 85: Cướp đoạt tài sản!
86
Chương 86: Quẩy bar cùng em vợ!
87
Chương 87: Đáng yêu!
88
Chương 88: Tai họa trời giáng!
89
Chương 89: Xin lỗi!
90
Chương 90: Phần thưởng bất ngờ!
91
Chương 91: Kế hoạch sai lầm!
92
Chương 92: Vô cùng tức cười!
93
Chương 93: Buổi đấu giá bắt đầu!
94
Chương 94: Giá cả cao ngất ngưởng!
95
Chương 95: Dao găm Bách Tích-Long Lân!
96
Chương 96: Đồ dê xồm!
97
Chương 97: Không biết hối cải
98
Chương 98: Đồ đểu!
99
Chương 99: Một vừa hai phải.
100
Chương 100: Diễn sâu!
101
Chương 101: Bà có 5 triệu à?
102
Chương 102: Thằng người Tịch!
103
Chương 103: Những cái bạt tai vang vọng.
104
Chương 104: Ý đồ công khai!
105
Chương 105: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
106
Chương 106: Mặt nóng dán mông lạnh!
107
Chương 107: Vật gia truyền!
108
Chương 108: Vong ân phụ nghĩa!
109
Chương 109: Bị ném hành lý ra ngoài! (1)
110
Chương 110: Rời khỏi nhà họ Hàn!
111
Chương 111: Khinh người quá mức.
112
Chương 112: Điện thoại gọi người đến!
113
Chương 113: Quan hệ thông gia.
114
Chương 114: Diệp Phàm nổi giận rồi!
115
Chương 115: Giải cứu!
116
Chương 116: Tái hiện lại quá trình tùng xẻo!
117
Chương 117: Nữ ma đầu!
118
Chương 118: Đón bà xã đi làm!
119
Chương 119: Nói hươu nói vượn!
120
Chương 120: Điều tra chân tướng!
121
Chương 121: Ngu hết chỗ nói!
122
Chương 122: Gây họa?
123
Chương 123: Oan gia ngõ hẹp!
124
Chương 124: Không làm kẻ hèn nhát!
125
Chương 125: Kinh hãi!
126
Chương 126: Ra sức bịa đặt!
127
Chương 127: Cứ nằm mơ đi!
128
Chương 128: Hành động tốc chiến!
129
Chương 129: Đàn ông là phải độc ác.
130
Chương 130: Chết không nhắm mắt.
131
Chương 131: Vu oan giá họa.
132
Chương 132: Sơ hở trong suy nghĩ.
133
Chương 133: Không biết xấu hổ!
134
Chương 134: Cân bằng thế lực!
135
Chương 135: Lẻn vào!
136
Chương 136: Gen i.
137
Chương 137: Coi như mày thông minh!
138
Chương 138: Mũi chó?
139
Chương 139: Tặng mẹ một hộp Não Bạch Kim!
140
Chương 140: Sự nhân nhượng của Lưu Tú Cầm.
141
Chương 141: Hoang tưởng!
142
Chương 142: Đến biệt thự số một.
143
Chương 143: Cô nàng Chuột Bạch - Lý Yến!
144
Chương 144: Nguyền rủa!
145
Chương 145: Cây gây biến mất rồi!
146
Chương 146: Càn quấy!
147
Chương 147: Ngôn từ chắc nịch, mọi người sửng sốt!
148
Chương 148: Rắn mặt mới biết sợ!