Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia

Editor: Greeny 🍀

Beta: Q. Er 🍁

_______________

Đại thị vệ ôm quyền, tới bẩm báo với Khương lão thái thái: "... Tĩnh Ninh Hậu họ Thôi, tên Quý Lăng. Trước kia Hoàng Thượng đứng thứ ba, còn là thứ xuất, vị trí Ninh vương vốn không tới lượt ngài ấy. Sau này, lão Ninh vương qua đời, Thôi đại nhân một tay giúp đỡ ngài ấy ngồi lên vị trí Ninh vương. Thôi đại nhân vừa mưu kế, vừa chiến đấu anh dũng, rất được Ninh vương coi trọng. Cho nên sau khi lên ngôi, Ninh vương liền phong hắn là Tĩnh Ninh Hậu, giữ chức Đại đô đốc."

Tuy chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng suy nghĩ một chút thì có thể thấy rõ vô vàn mưa máu gió tanh chất chứa trong đó.

Khương Thanh Uyển khựng lại.

Thôi Quý Lăng là văn nhân, cũng rất ôn hòa, nàng luôn cho rằng hắn chỉ có thể làm quan văn, thật không ngờ hắn còn có thể làm võ tướng, lại trở thành Đô đốc...

Khương Thanh Uyển không xoay người, nàng nghe Khương lão thái thái nói: "Đại đô đốc nắm binh quyền trong thiên hạ, vị Tĩnh Ninh Hậu này nhất định là nhân vật rất lợi hại."

Rồi bà hỏi thị vệ: "Rõ ràng là Đại đô đốc, đáng lẽ hắn phải ở kinh thành mới đúng, tại sao lại chạy đến đây?"

Đại thị vệ cung kính trả lời: "Khi tiểu nhân rời kinh, nghe nói dân tộc Tác-ta phái người giữ chân chúng ta, còn xuất binh quấy rối, cướp bóc, giết chỉ huy Đại Đồng. Hoàng Thượng tức giận, nói muốn khởi binh thảo phạt, nên phái Đại đô đốc dẫn ba vạn binh lính đến. Chắc hẳn lúc nãy Đại đô đốc có chuyện ra ngoài, thấy chúng ta gặp cướp nên ra tay tương trợ."

Khương lão thái thái biết chỉ huy sứ Trực Lệ ở phủ Đại đô đốc, vì vậy có lẽ Thôi Quý Lăng cũng nhận ra nhi tử của bà. Chờ khi về đến kinh thành, nhất định bà phải mua một phần lễ vật và tự tay mình mang tặng cho phải lẽ.

Thấy cánh tay đại thị vệ bị thương, bà ôn hòa nói: "Hôm nay, may mắn có các người liều mình cứu giúp. Về đến kinh thành ta sẽ nói cho Bá gia biết chuyện này, bảo nó ban thưởng cho các ngươi."

Thị vệ vội vàng quỳ xuống, nói: "Lão thái quá xem trọng rồi! Đây là bổn phận của chúng tiểu nhân. Do chúng tiểu nhân tắc trách nên đã làm lão thái thái, phu nhân và tiểu thư hoảng sợ."

Khương lão thái thái ra hiệu cho hắn đứng lên, rồi để hắn đi xem xét thương thế của những thị vệ khác.

Cũng may họ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Khương lão thái thái để bọn họ băng bó đơn giản trước, đợi khi đến kinh thành sẽ tìm y quán mua thuốc trị thương.

Trên mặt đất là những thi thể nằm ngổn ngang của cường đạo, nhưng bây giờ bọn họ chẳng quan tâm đến chuyện thu dọn hiện trường, nơi này không tiện ở lâu. Sau khi mời người của lão thái thái lên xe thì lập tức kêu phu xe đánh ngựa, đưa mọi người rời khỏi nơi đấy.

Chu Huy thúc ngựa đến trước mặt Thôi Quý Lăng, Thôi Quý Lăng liếc hắn một cái, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao phải xen vào việc của người khác?"

Hắn mặc bộ tiễn y [1] màu đen, chỗ cổ lộ ra một đoạn lụa bảo hộ màu trắng. Ánh nắng xuyên qua lá cây trên đầu rọi vào người hắn, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú, thân hình gầy gầy, đâu có bộ dạng của một võ tướng chứ, rõ ràng là người đọc sách.

[1] Tiễn y: Y phục đi săn

Chu Huy đi theo Thôi Quý Lăng gần mười năm, biết rõ cách làm người của hắn, vì vậy cười hì hì nói: "Không phải lão già Khương Thiên Hữu ỷ vào việc mình đỡ cho Hoàng Thượng một mũi tên nên tự cho rằng lão ta thống binh mạnh hơn huynh sao!? Vì tước vị của của lão già đó lúc trước cao hơn huynh nên lão nghĩ vị trí Đại đô đốc này cũng đến lượt lão ngồi à? Thường ngày gặp huynh, lúc nào lỗ mũi cũng chĩa lên trời, bộ dạng khinh khỉnh. Lần này ta phải thay huynh xử lý việc này, xem lão ta còn dám cư xử tùy tiện trước mặt huynh nữa không?"

Trước kia, Khương Thiên Hữu là võ tướng, ra vào chiến trường, còn lúc đầu Thôi Quý Lăng là mưu sĩ, sau này mới cầm binh đánh trận. Nhưng chiến thuật của hắn luôn ngoài dự đoán của mọi người, chưa từng bại trận, cho nên chức vị trong quân doanh cao hơn Khương Thiên Hữu. Dần dần, Khương Thiên Hữu sinh lòng bất mãn.

"Khương Thiên Hữu là người không quyết đoán, quá so đo được mất trước mắt, không đáng cho ta để vào mắt, càng không cần ông ta chịu ân của ta." Sắc mặt Thôi Quý Lăng hờ hững, giọng điệu lạnh lùng.

Đúng là Khương Thiên Hữu rất chướng mắt, người này không có chút giá trị nào để hắn đề phòng hoặc lôi kéo.

Nhưng chốn núi rừng này chỉ có thổ phỉ qua lại, dù sao cũng rất không ổn. Thôi Quý Lăng nhíu mày sau đó dặn dò Chu Huy: "Ngày mai huynh dẫn 500 người tới tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trong núi này, không được bỏ sót bất cứ tên nào."

Bên ngoài giao đấu với bộ tộc Tác-đa nên bên trong phải trời yên biển lặng, không được để chúng nắm thóp trong thời điểm mấu chốt.

Bình thường Chu Huy hay cười đùa, nhưng khi nói đến đại sự thì vô cùng nghiêm túc, hắn lập tức ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Mạt tướng tuân mệnh."

Thôi Quý Lăng nhẹ gật đầu, sau đó thúc ngựa dẫn đầu phi vào một lối rẽ, tiếp tục thăm dò địa hình xung quanh. Chu Huy và những thị vệ khác vội vàng đuổi theo.

_______________

Kinh thành, phủ Vĩnh Xương bá.

Khương Thanh Ngọc bước nhanh đến Nghi Xuân Uyển, không chờ nha hoàn vén rèm đã tự mình xốc tấm rèm vải hoa văn nhuyễn màu xanh lá mạ đi vào, liên tục hỏi: "Di nương, con nghe nha hoàn nói vài ngày nữa đám người của mụ già kia sẽ đến đây, việc đó là thật sao?"

Mạnh di nương đang cho nhi tử uống sữa.

Bà bỏ thêm ít đường vào sữa đựng trong chén ngọc phỉ thúy, thổi từng muỗng cho nguội rồi đút vào miệng Khương Trường Ninh hai tuổi.

Đột nhiên, Khương Thanh Ngọc xông vào, lớn tiếng nói chuyện, Mạnh di nương không kịp đề phòng khiến tay run một cái, một giọt sữa rớt vào mu bàn tay của bà.

Rất nóng.

Mạnh di nương ngẩng đầu nói với Khương Thanh Ngọc: "Có chuyện gì từ từ nói, con hét lớn tiếng như vậy, cẩn thận dọa đệ đệ con sợ."

Bà đưa chén ngọc cho vú em bên cạnh rồi bảo bà ấy tiếp tục đút cho thiếu gia ăn. Mạnh di nương đứng lên ra ghế ngồi và gọi Khương Thanh Ngọc cùng ngồi xuống, sau đó nói với nàng: "Cái gì mà mụ già? Học cách lễ phép một chút, đó là tổ mẫu của con đấy. Nếu hạ nhân nghe được những lời nói kia thì phải làm thế nào?"

Khương Thanh Ngọc khinh thường hừ nhẹ.

Một mụ già đến từ nông thôn, chỉ sợ trong khe móng tay vẫn còn dính bùn, còn muốn nàng học cách lễ phép sao?

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, vừa thấy sắc mặt của Khương Thanh Ngọc, Mạnh di nương đã hiểu nàng không nghe lọt lời của mình.

Bà thở dài một hơi: "Ta biết trong lòng con không thích người tổ mẫu này, càng không thích phu nhân và nữ nhi của bà ta. Nhưng có không thích thế nào con cũng phải giữ trong lòng, đừng để hiện trên mặt như vậy, điều đó chứng tỏ con là người không có đầu óc."

Khương Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn chậu hoa sơn trà đặt dưới đất, bên cạnh bàn trà, thái độ rất không đứng đắn.

Nếu chỉ một mình Khương lão thái thái thì mọi người sẽ sống trong cùng sân viện, sớm muộn gì cũng phải thỉnh an. Nhưng có Diêu thị và Khương Thanh Uyển thì mọi chuyện sẽ khác.

Trong đám nữ nhi, phụ thân thương nàng nhất, ông ấy nói tính tình nàng ngay thẳng, hoạt bát, luôn xem nàng như hòn ngọc quý trong tay. Một tay mẫu thân lo liệu việc bếp núc trong Bá phủ, ngoài ra, mỗi lần đi xã giao với nữ quyến thế gia mẫu thân hay đưa nàng đi cùng. Tỷ muội trong phủ không ai dám chọc ghẹo nàng, người bên ngoài đều muốn lấy lòng nàng, nàng cũng quên mất việc mình là thứ nữ. Nhưng bây giờ, Diêu thị và Khương Thanh Uyển cứ nhất định phải trở về.

Không hiểu làm cách nào mà Diêu thị leo lên được vị trí phu nhân chính thất, còn có Khương Thanh Uyển là đích nữ của bà ta. Sau này người bên ngoài nhìn vào, phải chăng sẽ xem nàng là thứ nữ và khinh thường nàng?

Nghĩ tới đây, Khương Thanh Ngọc cảm thấy bực bội, chân phải buông thõng, hung hăng đá đá chân mang giày thêu lên phía trước, buồn bực nói: "Bọn họ ở lại nông thôn không được sao? Năm nào phụ thân cũng cho người đưa tiền về đấy. Tại sao phải đến kinh thành? Đây không phải là nơi bọn họ nên đến."

Cảm giác trong lòng nàng là Diêu thị và Khương Thanh Uyển sẽ chiếm mất vị trí của nàng và di nương, người ngoài sẽ xem thường nàng.

Giày thêu bị nàng đá văng lên phía trước, va vào mặt đất tạo ra âm thanh rất chói tai.

Khương Trường Ninh mới hai tuổi, còn quá nhỏ nên khi nghe tiếng động đó thì bị dọa, khóc ré lên.

Mạnh di nương vội quát Khương Thanh Ngọc, sau đó bảo vú em: "Ngươi ôm thiếu gia ra ngoài chơi một lát đi."

Vú em làm theo, đặt chén ngọc lên bàn rồi ôm Khương Trường Ninh vào lòng, dịu dàng dụ dỗ cậu nhóc: "Thiếu gia đừng khóc. Nhị tiểu thư đang nói chuyện với di nương thôi, chúng ta không phải sợ."

Vừa nói vừa ôm Khương Trường Ninh ra ngoài sân, dỗ dành cậu bé xem con rùa đen và cá vàng trong ao.

Thấy Khương Trường Ninh không khóc nữa mà vỗ tay xem cá vàng, Mạnh di nương mới thở phào nhẹ nhõm. Bà thu hồi ánh mắt nhìn Khương Thanh Ngọc, sắc mặt chìm xuống.

"Đúng là con nói chuyện không biết ý tứ. Con có hiểu bốn chữ: Họa đến từ miệng là thế nào không? Phụ thân của con là người hiếu thuận, nếu để ông ấy biết con vừa nói những lời này thì ông ấy sẽ nghĩ về con ra sao?"

Khương Thanh Ngọc vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biết hối lỗi: "Phụ thân thương con nhất, ông ấy không đành lòng mắng con câu nào đâu. Hơn nữa, con không tin trong lòng di nương không tính toán chút nào về chuyện này. Điều đó bỏ qua một bên đi, chờ khi bà ấy về đến cửa, sớm muộn gì người cũng phải sang thỉnh an bọn họ, nói không chừng vị phu nhân vô tri kia còn muốn lấy lại quyền lợi quản lý việc bếp núc của người đó. Người cam tâm tình nguyện sao?"

Đứa con gái này của bà luôn như vậy, khi nói chuyện thì thẳng như ruột ngựa, bà dạy bảo bao nhiêu lần cũng không hữu dụng. Lão gia thì ngược lại, ông rất vui vẻ, ông thích dáng vẻ không biết làm bộ làm tịch của con gái, còn bảo bà không được gò bó tính tình của Ngọc Nhi.

Đây là trưởng nữ của bà, đương nhiên bà không muốn gượng ép tính tình của nàng, còn cảm thấy cái gì ở nàng cũng tốt, rất nuông chiều nàng, bằng không nàng sẽ không dám nói như vậy ở trước mặt bà.

Nhưng nhất định không thể nói như vậy trước mặt lão thái thái, bà phải sớm cảnh cáo nàng thì tốt hơn.

Mạnh di nương đưa tay day day ấn đường, có chút bất đắc dĩ nhìn Khương Thanh Ngọc nói: "Đương nhiên trong lòng ta cũng không muốn bọn họ đến đây. Thế nhưng bọn họ khăng khăng muốn đến thì ta có thể làm gì? Còn phải cẩn thận sắp xếp, quét dọn, mua thêm đồ đạc cho chỗ ở của bọn họ."

Thấy Khương Thanh Ngọc mở miệng định nói gì đó, bà liền nói tiếp: "Ta hiểu con muốn nói gì. Vì sao rõ ràng ta không muốn bọn họ tới mà vẫn làm những việc này? Con đừng suốt ngày như thế, phải có một chút thông minh. Không phải trong lòng con chán ghét người nào là luôn bày lên mặt. Nếu con cứ tiếp tục như thế thì sẽ gây hại, và không giúp gì được cho bản thân con, con chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận điều này. Còn gặp người lợi hại hơn thì sao? Nhất định sẽ ra tay đối phó với con đấy. Cho nên trước khi thăm dò chi tiết của đối phương, con phải học cách nhẫn nại. Hiểu không?"

Càng về sau, giọng nói của bà càng trở nên nghiêm khắc.

Khương Thanh Ngọc rất ít khi thấy Mạnh di nương tức giận ở trước mặt mình, bây giờ thấy vậy thì hơi sợ hãi, nhưng vẫn không tình nguyện đáp lời: "Con hiểu rồi."

Mạnh di nương nhẹ gật đầu, sắc mặt ngưng đọng. Sau đó bà đứng dậy: "Vậy thì tốt rồi. Bây giờ con theo ta đến Bích Ngô Viện một chuyến."

Chapter
1 Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2 Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3 Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4 Chương 4: Gặp lại cố nhân
5 Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6 Chương 6: Nút thắt ân oán
7 Chương 7: Cha con gặp lại
8 Chương 8: Tới bá phủ
9 Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10 Chương 10: Gõ Đám Người
11 Chương 11: Lòng Kính Sợ
12 Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13 Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14 Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15 Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16 Chương 16: Trong Bông Có Kim
17 Chương 17: Lòng Ghen Tị
18 Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19 Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20 Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21 Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22 Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23 Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24 Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25 Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26 Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27 Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28 Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29 Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30 Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31 Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32 Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33 Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34 Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35 Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36 Chương 36: Đe Dọa
37 Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38 Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39 Chương 39: Biết Người Không Rõ
40 Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41 Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42 Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44 Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45 Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46 Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47 Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48 Chương 48: Cảm Kích Người
49 Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50 Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51 Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52 Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53 Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54 Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55 Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56 Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57 Chương 57: Bị đánh
58 Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59 Chương 59: Gặp lại cố nhân
60 Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61 Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62 Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63 Chương 63: Việc lớn không tốt
64 Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65 Chương 65: Trợ giúp
66 Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67 Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68 Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69 Chương 69: Cố ý tác hợp
70 Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71 Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72 Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73 Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74 Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75 Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76 Chương 76: Huyết thứ ba
77 Chương 77: Cái tát thứ ba
78 Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79 Chương 79: Liễu ám hoa minh
80 Chương 80: Mua dây buộc mình
81 Chương 81: Báo ứng
82 Chương 82: Tự ăn quả đắng
83 Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84 Chương 84: Công tử phú quý
85 Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86 Chương 86: Đau thương
87 Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88 Chương 88: Có chút thích
89 Chương 89: Có chút thích (2)
90 Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91 Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92 Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93 Chương 93: Mở lòng
94 Chương 94: Lòng mang hận thù
95 Chương 95: Muội muội kết thúc
96 Chương 96: Ba người gặp gỡ
97 Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98 Chương 98: Sinh lòng tức giận
99 Chương 99: Thanh toán nợ nần
100 Chương 100: Mong được tái kiến
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2
Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3
Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4
Chương 4: Gặp lại cố nhân
5
Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6
Chương 6: Nút thắt ân oán
7
Chương 7: Cha con gặp lại
8
Chương 8: Tới bá phủ
9
Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10
Chương 10: Gõ Đám Người
11
Chương 11: Lòng Kính Sợ
12
Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13
Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14
Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15
Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16
Chương 16: Trong Bông Có Kim
17
Chương 17: Lòng Ghen Tị
18
Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19
Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20
Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21
Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22
Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23
Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24
Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25
Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26
Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27
Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28
Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29
Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30
Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31
Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32
Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33
Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34
Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35
Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36
Chương 36: Đe Dọa
37
Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38
Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39
Chương 39: Biết Người Không Rõ
40
Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41
Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42
Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44
Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45
Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46
Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47
Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48
Chương 48: Cảm Kích Người
49
Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50
Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51
Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52
Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53
Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54
Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55
Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56
Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57
Chương 57: Bị đánh
58
Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59
Chương 59: Gặp lại cố nhân
60
Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61
Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62
Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63
Chương 63: Việc lớn không tốt
64
Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65
Chương 65: Trợ giúp
66
Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67
Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68
Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69
Chương 69: Cố ý tác hợp
70
Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71
Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72
Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73
Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74
Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75
Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76
Chương 76: Huyết thứ ba
77
Chương 77: Cái tát thứ ba
78
Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79
Chương 79: Liễu ám hoa minh
80
Chương 80: Mua dây buộc mình
81
Chương 81: Báo ứng
82
Chương 82: Tự ăn quả đắng
83
Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84
Chương 84: Công tử phú quý
85
Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86
Chương 86: Đau thương
87
Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88
Chương 88: Có chút thích
89
Chương 89: Có chút thích (2)
90
Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91
Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92
Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93
Chương 93: Mở lòng
94
Chương 94: Lòng mang hận thù
95
Chương 95: Muội muội kết thúc
96
Chương 96: Ba người gặp gỡ
97
Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98
Chương 98: Sinh lòng tức giận
99
Chương 99: Thanh toán nợ nần
100
Chương 100: Mong được tái kiến