Chương 51: Đan Dương

Trong giấc mơ, những người qua lại thân thiết với Đan Dương Quận chúa, về sau người nào cũng cảm thấy bất an.

Phó Minh Hoa tính tình lãnh đạm, cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, dù sao phiền toái của mình cũng đã đủ nhiều, chào hỏi rồi tìm cơ hội rời đi, thoạt nhìn cũng không dễ ở chung, nhưng Đan Dương Quận chúa mang vẻ mặt lãnh đạm lại vỗ vỗ cái ghế:

"Phó đại cô nương của Trường Nhạc Hầu phủ phải không? Ngồi đi." Lúc Phó Minh Hoa quan sát Đan Dương Quận chúa thì Đan Dương Quận chúa cũng đang nhìn nàng, bởi vậy chỉ một tiếng đã chỉ ra thân phận của nàng.

Phó Minh Hoa dừng lại một chút, lúc này mới nhấc làn váy ngồi xuống ghế, Đan Dương Quận chúa phất phất tay, chúng nha hoàn bà tử đều tránh ra xa, Phó Minh Hoa nhìn đám người Bích Vân, các nàng cũng biết ý rời đi.

Dáng vẻ này của Đan Dương Quận chúa rõ ràng là có chuyện muốn nói với nàng, thế nhưng trước đây hai người chưa bao giờ qua lại, cho dù là đã từng chạm mặt, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, Phó Minh Hoa không hiểu nàng ấy có lời gì muốn nói với mình.

"Sao Quận chúa không đi vào vườn mai?"

Đan Dương Quận chúa khoác tay lên tay vịn của ghế dài, chống cằm: "Phó đại cô nương cũng không đi mà?"

Phó Minh Hoa cười cười, nàng không đi vườn mai là vì nàng mới vừa vào tịnh phòng, sao giống với Đan Dương Quận chúa được?

Đan Dương Quận chúa thấy nàng không nói lời nào, liền quay đầu nhìn nàng: "Phó đại cô nương không cần phải xa lạ như vậy, không chừng..." Nàng ấy nói đến chỗ này thì dừng lại hồi lâu, Phó Minh Hoa hiểu ý tứ mà nàng ấy không nói ra khỏi miệng.

Vừa rồi Tiết phu nhân thân thiết với Âm Lệ Chi như vậy, rõ ràng đã nhìn trúng nàng ta rồi, có khả năng cực lớn Âm Lệ Chi sẽ gả vào Tiết gia.

Âm thị và Tạ gia có quan hệ thông gia, Tạ thị lại gả vào Phó gia, nếu sau này hai nhà Âm, Tiết gắn bó cả đời, nói không chừng Đan Dương Quận chúa và Phó Minh Hoa cũng sẽ có qua lại.

"Ngươi gọi ta là Đan Dương, cũng có thể gọi là Ấu Quân." Nàng ấy nói xong thì đưa tay muốn viết tên của mình, chỉ là trước mặt nàng ấy chỉ có chiếc ghế dài và tay vịn. Phó Minh Hoa vươn tay ra, nàng ấy nhìn thoáng qua, hé miệng cười cười với nàng, ngược lại nhìn có chút trẻ trung của thiếu nữ.

Tiết Ấu Quân còn lớn hơn trưởng tử của phủ Định Quốc Công một tuổi rưỡi, năm nay đã mười ba.

Dung mạo của nàng không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng lại có một loại lạnh lùng và kiêu hãnh chỉ có ở quý tộc, khiến thiếu nữ nhiều thêm vài phần hàm súc ý vị.

Bành thị mang nàng ấy đến đây, chắc hẳn nàng ấy và Giản Thúc Ngọc vẫn chưa định ra hôn sự.

Đan Dương viết xuống tên của mình vào lòng bàn tay Phó Minh Hoa, liếc mắt nhìn nàng: "Sao ngươi không đi rừng mai bên kia, mà lại ngồi đây với ta."

Phó Minh Hoa vươn tay vén tóc mái bị gió thổi loạn, nghe Đan Dương hỏi ngược lại mình, nàng liền mím mím khóe miệng:

"Có ta hay không có ta đều giống nhau." Hai người đều hiểu vì sao trưởng bối tới đây là vì cái gì, nhưng Phó Minh Hoa nhắc tới việc này cũng không thấy chút ngượng ngùng nào.

Đan Dương Quận chúa nhìn nàng một lát, không khỏi nở nụ cười: "Vậy cũng đúng."

Hôn sự của nhi nữ đều do phụ mẫu làm chủ, nhất là xuất thân gia tộc như các nàng, càng không có khả năng tùy theo tính tình của mình.

"Nhìn cũng thế, mà không nhìn cũng thế." Đan Dương mỉm cười, khi nói xong lời này thì vẻ mặt không giống như thiếu nữ mới mười ba tuổi.

Phó Minh Hoa không lên tiếng, nàng cũng không biết nên nói gì.

Hai người ngồi một hồi, nói vài câu rồi hai người mới đứng lên.

Lúc này trong vườn mai lại cực kì náo nhiệt, mọi người sắp xếp ngồi theo phẩm cấp, ở giữa đặt một cây cổ cầm, một thiếu nữ mặc áo màu lục đang ngồi khảy đàn.

Đan Dương Quận chúa đến gần bên tai Phó Minh Hoa nhỏ giọng nói: "Đó là nữ nhi của Tả võ Vệ đại tướng quân Hoắc Nhượng."

Phó Minh Hoa nghe nói như thế, đôi mắt liền híp lại.

Mặc dù không có minh văn [1] quy định, nhưng từ lúc Đại Đường lập quốc tới nay, người được thái tổ phong thưởng, ngoại trừ một vài người, phần lớn đều là có tước sẽ không có quyền, có quyền sẽ không có tước.

[1] minh văn: văn bản rõ ràng

Hoàng đế đều nghi kị công cao chấn chủ, nếu tay cầm binh quyền lại có tước vị, liền tương đương với thanh danh, thực quyền đều có, rất dễ làm triều đình bất ổn, càng có khả năng nuôi dưỡng ra kẻ bạc tình bạc nghĩa, tương lai sẽ ngấp nghé giang sơn Đại Đường.

Đại Đường cho phép nuôi tư binh, nuôi mộ phủ [2], nhưng có rất ít vương công đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều đình, nhất là thế tập võng thế như hai nhà Tiết, Phó.

[2] mộ phủ: chỗ làm việc của tướng soái

Cho nên năm đó cho dù là Phó lão hầu gia hay Định Quốc Công Tiết Thiệu, một khi đã được phong tước, thì hậu thế sẽ không nắm quyền, sẽ nhận được sự phú quý che chở của tổ tông, nhưng tuyệt đối sẽ không kế thừa được quyền thế của tổ tông.

Trừ phi là người cực kỳ tài giỏi, nhưng Phó hầu gia lại không nhìn rõ điểm này.

Năm đó Phó lão hầu gia đã từng đảm nhiệm chức Tả võ Vệ Đại tướng quân, đây thật sự là chức vị được Hoàng đế tín nhiệm.

Cấp bậc quan lại Đường triều quy định rất nghiêm ngặt, để phòng ngừa chính quyền thiên tử tiền triều sa sút, nên thực quyền vẫn tập trung trong tay Hoàng đế, cho nên chức vụ Tể tướng cũng không được thiết lập.

Mà là thực hành Đàn Tương chế.

Cái gọi là Đàn Tương chế, chính là Tể tướng không chỉ do một người đảm nhiệm, mà là do Thượng thư của ba tỉnh đảm nhiệm, đồng thời để phòng ngừa ba vị quan viên độc đại, còn thiết lập chức Trung Thư môn hạ tam phẩm, cùng tham gia chính sự với ba vị đại nhân.

Người thật sự nắm thực quyền thì phẩm cấp không cao, ngược lại chức vị dễ nghe như Phó Hầu gia thì hoàng đế chưa bao giờ keo kiệt cấp bậc.

Nói cách khác, nữ nhi trước mặt này của Hoắc Nhượng, phụ thân của nàng ta mới là một tướng quân nắm thực quyền.

Nhưng dù người xung quanh vỗ tay khen hay thì người động tâm cũng chẳng có bao nhiêu.

Hoắc Nhượng địa vị tuy cao, nhưng có một điểm đó là danh vọng quá thấp. Ông ta xuất thân hàn môn, chẳng phải xuất thân thế gia vọng tộc, tuy nói lúc này Hoắc Nhượng quyền thế hơn người, thánh thượng cực kỳ thân cận với ông ta, nhưng chính vì xuất thân quá thấp nên các vị phụ nhân ở đây vẫn không thích nổi.

Cho dù sau này Hoắc Nhượng qua đời, thánh thượng truy phong tước vị, nhưng cũng không phải thế tập.

Trừ phi ông ta lập công lao cực kỳ to lớn mới có thể.

Nói cách khác, lúc này Hoắc Nhượng quyền khuynh nhất thế, nhưng toàn bộ vinh nhục của Hoắc gia đều ở trên người ông, ông sống thì còn quang vinh, ông chết thì hết, cũng không bền chắc.

Huống chi những người ở đây, trưởng bối nhà ai mà chưa từng nắm qua binh quyền? Còn là những tước vị vinh quang nhất.

Hoắc phu nhân nghe người ngoài khen ngợi nữ nhi của mình thì có chút mừng rỡ. Mặc dù trượng phu của bà là võ tướng, nhưng nữ nhi của bà lại không có thô tục vô lễ, ngược lại có thể đọc thơ, đọc sách, còn có thể chơi đàn.

Đáng tiếc là ở đây không có mấy người hỏi thăm nữ nhi của bà.

Hoắc cô nương đàn xong một khúc, tất cả mọi người vỗ tay, Tiết phu nhân lại ra đề, kiểm tra thơ của mấy cô nương.

Tuy nói gả vào Tiết gia cũng không cần đầy bụng kinh luân, nhưng hành động lần này của Tiết phu nhân là muốn khảo nghiệm mấy cô nương đối đáp.

Đan Dương Quận chúa cười cười với Phó Minh Hoa, đến gần Phó Minh Hoa nói: "Ở đây nhiều người, không bằng chúng ta đi bên kia xem một chút." Hướng nàng ấy chỉ, là nơi đám lang quân đang dạo chơi.

Đại Đường tập tục cởi mở, cấm kỵ nam nữ không quá nặng nề.

Hôm nay Âm thị thiết yến, bên này chiêu đãi nữ quyến, bên kia đám lang quân trò chuyện. Về phần những nam tử trưởng thành như đám người Phó hầu gia, thì được Tạ tam gia dẫn đến ngoại viện phẩm rượu.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị