Chương 56: Một trận nôn “ọe”

“Hừ!” Nói câu này
không phải Tiểu Tiểu. không phải đám phi tử kia, chỉ thấy con sắc lang
kia đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng đám nữ nhân không biết tự lượng
sức ở phía sau, bọn họ bị dọa sợ đến nỗi đứng im tại chỗ, vài người nhát gan, mấy thứ cầm trong tay đều vất xuống đất, trong tiếng lộp cộp, có
người bắt đầu đứng dậy…

Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, đi đến trước mặt
bọn họ, nhìn mấy thứ trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Các người đây là làm
cái gì vậy? Không phải tạo phản đấy chứ?”

Cho dù là muốn tạo phản, cũng không thể dùng mấy thứ này nha, chí ít cũng phải tìm mấy thứ cao minh một chút thì may ra!

“Lão đại…bọn muội thấy có sói, chỉ là muốn bảo vệ tỷ mà thôi….” Hoa Nguyên
run rẩy đứng đó, sợ hãi liếc nhìn con sói đang bám bên người Lão đại.

“Ồ, các người đang nói Hắc Tử à, nó rất đáng yêu, sẽ không hại người đâu!”
Tiểu Tiểu rút một bàn tay ra, xoa xoa đầu Hắc Tử, Hắc Tử ngẩng đầu lên,
lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay Tiểu Tiểu, chọc cho Tiểu Tiểu cười khanh khách.

“Sắc lang, mi chỉ giỏi chiếm tiện nghi của mẫu thân ta
thôi!” Điểm Điểm phẫn nộ nhìn Hắc Tử ôn thuận kia, Hắc Tử ủy khuất vẫy
vẫy đuôi, cái này đâu gọi là chiếm tiện nghi, chỉ là lễ tiết gặp mặt
thôi mà? Cậu trèo lên người nàng, mới là chiếm tiện nghi đó?

“Lão đại, tỷ quen biết bọn chúng?” Hoa Nguyên nhìn tiểu hài tử bám người,
lại nhìn con sói uy mãnh kia, Lão đại này, thật trâu quá đi?

“Đúng thế, kẻ lười biếng bám trên người ta đây, chính là con trai ta. Về phần kẻ kia, nó là hảo bằng hữu của ta, gọi là Hắc Tử!” tự hào vuốt Hắc Tử
một cái, phải biết rằng, thuần phục được một con sói là chuyện tài giỏi
cỡ nào. Đáng tiếc là Hổ Tử không đến, nếu nó đến, không biết bọn họ còn
sợ đến cái dạng gì?

“Con trai? Lão đại tỷ có con rồi à?” Hoa
Nguyên lần nữa chấn kinh nhìn Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn Điểm Điểm, giờ mới thấy, Điểm Điểm có chút giống với Hoàng thượng, bất quá mình trước giờ
vẫn chưa nghe nói qua?

“Ha ha, ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm
trước đi. Điểm Điểm là con nuôi của ta!” Cảnh cáo nhìn Điểm Điểm đang
dẩu môi, ý bảo bé đừng nói lung tung.

“Ừm, được!” phi tử vừa mới
bị đồ vật đụng trúng, khập khiễng khập khà đi về phía trước, bọn họ đi
sát theo phía sau Tiểu Tiểu, cách xa con Hắc Tử kia ra.

Ngồi
trước bàn, có người đã sớm dọn thức ăn lên, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, dịu
dáng giúp bé gắp mấy món bé thích, Điểm Điểm cũng vui vẻ ăn, tận hưởng
mùi vị tình thương của mẹ.

“Mẫu thân, mấy ngày không gặp, trù
nghệ của người cũng tốt lên không ít, thức ăn người nấu rất ngon!” Sau
khi ăn no được một nửa, Điểm Điểm chép chép miệng, cảm khái nói.

“Chứ còn gì nữa, trước giờ ta học cái gì đều học rất mau…” con người vẫn
luôn cần được ca ngợi, Tiểu Tiểu không nói mấy món này là do ai làm, đem hết thảy công lao ôm vào người mình.

“Đúng, mẫu thân học cái gì
cũng rất nhanh, chỉ là ngốc muốn chết! Cũng may người chỉ là mẹ nuôi của con, không phải mẹ ruột, nếu không, con sẽ rất xấu hổ khi gọi mẹ đó!

Điểm Điểm gật gật đầu, nói bằng khẩu khí của người lớn.

“Tại sao?” một phi tử sờ sợ hỏi. Lão đại lợi hại như vậy, sao lại thấy xấu hổ khi thừa nhận vậy.

“Aizz, mất mặt lắm! Người mẹ này của con ấy à, đúng là ngốc muốn chết. Nếu như có được một nửa sự thông minh của con, thì sớm đã giúp con tìm được cha ruột rồi!” Điểm Điểm thở dài, gia gia nói, điều mà ông hối hận nhất
chính là nhặt người như mẫu thân về làm đồ đệ, bất quá không hối hận về
đứa con mà mẫu thân sinh ra này. Mà Điểm Điểm ấy à, điều mà bé hối hận
nhất chính là có một người mẹ ngốc nghếch như thế này.

“Điểm
Điểm, cháu chưa tìm được cha ruột của mình à? Vậy còn mẹ ruột thì sao?”
Hoa Nguyên hiếu kỳ hỏi, Điểm Điểm này thật sự là rất đáng yêu nha.

“Đúng thế, mẹ ruột của cháu ấy à, ngốc tới nỗi không biết…”

Hu hu, Điểm Điểm ủy khuất nhìn ma trảo đột nhiên đánh tới kia, sao lại
không để người ta nói hết chứ, những điều người ta nói vốn là sự thật
mà.

“Điểm Điểm, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Ăn cơm
không được nói chuyện, đại tiện không được nói chuyện rồi à!” Tiểu Tiểu
cảnh cáo nhìn bé. Nghe thấy “đại tiện”, mấy người ngồi xung quanh đều
nhịn không được chạy ra ngoài, “ọe ọe” nôn ra.

“Bọn họ sao vậy?” thả lỏng tay, Tiểu Tiểu vô tội hỏi.

“Lão đại, chúng ta đang ăn cơm, tỷ lại nói…” nhịn xuống kích động muốn nôn
ra, Hoa Nguyên hảo tâm nhắc nhở, hình như Lão đại đã quên vừa nãy mình
nói cái gì rồi.

“Ta đã nói gì? Ta là nói với Điểm Điểm mà. Vốn
nên nói là ăn cơm không nói chuyện, đi ỉa không nói chuyện, vì để nói
chuyện có văn minh một chút, ta đã tốt bụng đem đi ỉa sửa thành đại
tiện, đã rất văn nhã rồi…”

Phụt….Tiểu Tiểu vừa giải thích, càng nhiều người chạy ra ngoài hơn, ngoài cửa đều là tiếng nôn “ọe”.

Tiểu Tiểu vô tội lắc lắc đầu, tán thán nói: “Vẫn là Điểm Điểm và Hắc Tử
giỏi, mấy cái đó vốn là lời thật, sao phản ứng của họ lại kịch liệt đến
thế nhỉ?”

“Mẫu thân, hai bọn con là do đã quen rồi, sớm đã miễn
dịch, dĩ nhiên không cùng đẳng cấp với bọn họ. Nhớ khi còn ở trên núi,
những lời mẹ nói lúc ăn cơm, còn khó nghe hơn bây giờ nữa, ví dụ như xác chết, dã thú đẫm máu, gà rừng chưa bị vạch lông ở trên bàn cơm…chẳng
phải tụi con đều đã lĩnh giáo qua hết rồi sao?” Điểm Điểm tốt bụng an ủi nói.

Mấy người nôn gần hết đã trở lại, đúng lúc nghe thấy mấy câu cuối cùng này, lập tức chạy ra ngoài, tiếp tục nôn…

Lúc bọn họ nôn đến nỗi chân nhũn cả ra, trở về nhìn bàn cơm kia, chẳng còn khẩu vị nữa.

Kết quả, một bữa cơm ngon lành như vậy, chỉ có Điểm Điểm và Tiểu Tiểu là
nuốt trôi. Sau khi hai người ăn xong, mấy cung nữ đến thu dọn, Tiểu Tiểu liếc nhìn mấy khuôn mặt đang trắng bệch kia một cái, lạnh giọng nói:

“Xin lỗi, ta không biết các người ăn cơm mà còn kiêng kị cái này. Bất quá
sau này ta sẽ cẩn thận hơn, cũng sẽ quản giáo Điểm Điểm, sẽ không nói ra mấy lời này nữa. Mọi người cũng mệt rồi, ta mang bọn họ đi nghỉ ngơi
trước, chuyện hôm nay, một chữ cũng không được nói ra ngoài, biết chưa?”

Chào hỏi xong, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm trở về viện của mình, mà Hắc Tử thì
nằm rạp xuống đất ở trước giường, nhìn hai người trên giường chơi đùa.

“Mẫu thân, sao lại không thể nói người là mẹ ruột của con?”

Nhìn Tiểu Tiểu, Điểm Điểm ngây thơ hỏi.

Tiểu Tiểu xuỵt một tiếng, nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng nói:

“Điểm Điểm phải nghe lời, chẳng phải mẹ ra ngoài giúp con tìm cha hay sao?
Lúc đó mẹ ở trong cung mà mang thai con, cho nên mới lén trở về hoàng
cung tìm cha cho con. Bất quá tình hình lúc đó có chút rối loạn, có rất
nhiều người có khả năng là cha của con, vì thế ta chỉ có thể từ từ mà
tìm….bây giờ, thân phận của mẹ là Tiên phi của Hoàng thượng, Tiên phi
tiến cung mới vài tháng, tất nhiên không thể có bảo bảo lớn từng này
được, cho nên, Điểm Điểm chỉ có thể là con nuôi của ta, hiểu chưa?”

“Ưm, con biết rồi! Có phải Điểm Điểm không thể gặp người ngoài hay không?”
Lời của mẫu thân có chút sâu xa, nhưng may mà Điểm Điểm thông minh tuyệt đỉnh, cũng hiểu được ý của mẫu thân.

“Đúng thế, mấy dì lúc nãy có thể gặp, còn những người khác thì không thể gặp!” Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Ồ, vậy có phải ngày mai con có thể chơi với họ hay không?” cao hứng vỗ
tay, ở trên núi chỉ có động vật, chẳng vui tí nào. Khó khăn lắm mới nhìn thấy con người, đương nhiên phải chơi cho đã rồi.

“Có thể, nhưng phải cẩn thận chút, đừng chơi quá đà nha?” Tiểu Tiểu cảnh cáo nói. Giỡn chơi thì được, nhưng đừng để xảy ra chuyện.

“Được ạ!” vui vẻ nhắm mắt, có được sự cho phép rồi, ba ngày sắp tới, tuyệt đối sẽ không buồn chán.

“Điểm Điểm!” Lúc sắp ngủ, đột nhiên Tiểu Tiểu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng.

“Ưm…” người trong lòng sớm đã ngủ, vô ý thức đáp lại một tiếng.

“Điểm Điểm, đừng có nghịch phòng bếp nha, chúng ta cũng phải ăn cơm đó…”

Không có ai trả lời, bởi vì hai người sớm đã ngủ…

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152