Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái

"Anh ơi, Tình...!Tình lạ lắm..."
Phùng Nhã Kỳ tay chân run rẩy cầm chiếc điện thoại thông báo cho Phùng Thế Phong.
Phùng Thế Phong bật dậy giữa đêm, anh nhanh chóng bước xuống giường ngủ, tay cầm chiếc điện thoại lo lắng.
"Em ấy làm sao?"
"Em ấy...!Em ấy vào được phòng cấm..."
Phùng Thế Phong nắm lấy áo khoác, đôi mắt khựng lại, ngay sau đó anh tắt điện thoại, lau nhanh ra khỏi khách sạn.
Hạ Tình đã được cha mẹ đưa về phòng, mẹ Phùng tận tay tắm rửa cho Hạ Tình.
Cô nằm trên giường trong chiếc váy ngủ mới, bác sĩ được gọi đến thăm khám cho Hạ Tình giữa đêm.
Phùng Nhã Kỳ vẫn chết chân ở phòng tranh, những bức tranh trong căn phòng này làm cho Phùng Nhã Kỳ sởn gai ốc, toàn là ảnh của Hạ Tình nhưng...
Phùng Nhã Kỳ mở to mắt, mấy ngón tay run rẩy chạm lên dòng chữ nhỏ trên tranh.
Năm 2***.1
Bức tranh này...
Phùng Nhã Kỳ rùng người, đôi mắt mở to kinh hoàng không dám tin vào mắt mình, từng sợi lông tơ trên người cô đều dợn lên, sống lưng lạnh như thế có ai đó nhìn chằm chằm vào sau gáy.
Bức tranh này...!Là từ một thế kỷ trước, Hạ tình trong bức tranh này...
Nhã Kỳ mở to đôi mắt, suy nghĩ trong đầu làm cho chính cô há hốc.
Hạ Tình trong bức tranh này là ở một thế kỷ trước?!
Không thể nào...
Phùng Nhã Kỳ xoay đầu về phía sau, cô nhìn đến những bức tranh được đóng treo trên tường, hàng loạt những bức tranh về một cô gái xinh đẹp và thuần khiết đứng giữa những cánh đồng hoa.

Nhã Kỳ bước chân đi đến cạnh tượng, nhìn vào những bức tranh khắc hoạ cô gái, cô gái được vẽ một cách thật nâng niu, ánh mắt dịu dàng làm sao.
Nhưng là...!Nhìn xuống phía cuối bức tranh chính là dãy số ngày tháng năm hoàn thành bức tranh.
Nó đã...!Hơn một thế kỷ, là của hơn một trăm năm về trước.
Cô không tin vào mắt mình, lại nhìn sang bức tranh bên cạnh, kết quả vẫn chỉ có một, dòng chữ số của một trăm năm về trước, thậm chí còn ghi thật rõ hai chữ.
Phong Tình.
Phùng Nhã Kỳ thẫn thờ, bàn tay buông lỏng chiếc điện thoại từ khi nào, điện thoại rơi xuống sàn nhà.
Căn phòng tỉnh lặng đến tiếng thở cũng không có, chiếc điện thoại rơi xuống phát ra một âm thanh thật vang.
Anh trai...!Rốt cuộc...!Là thế nào?1
Phùng Nhã Kỳ thất thần giữa những bức tranh, hình ảnh cô gái xinh đẹp thuần khiết đến không vướng một hạt bụi trần nào lấp đầy tâm trí Nhã Kỳ, cô nhớ đến những gì đã xảy ra, ngay khi còn bé, năm cô vừa tròn năm tuổi, ngày hôm đó cả gia đình đang ngồi với nhau.
"Hạ gia đẻ con gái đầu lòng đó, nhưng mà sức khỏe không được tốt, vừa mới sinh ra đã phải nằm lồng kín rồi" Mẹ từng nói như thế.
"Haiz, nhìn thấy thật là tội nghiệp" Cha từng nói như vậy.
"Có phải...!Cô chú Hạ đặt tên cho em ấy là Hạ Tình không?" Anh trai cô đã hỏi như vậy.
"Sao con biết thế?" Cha ngạc nhiên vô cùng hỏi anh trai.
Cô nhớ rất rõ trong tâm trí, lúc đó, anh trai chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, gương mặt non nớt của một đứa trẻ mười tuổi lại nỡ ra một nụ cười rất ôn nhu, ánh mắt anh lúc đó lấp lánh như thể nhìn thấy được sao băng trên bầu trời.
Ngay sau đó, cô được biết, anh trai đã đính ước với đứa bé đó rồi.
Đứa bé đó chỉ vừa mới sinh ra, anh trai lại đính hôn với đứa bé đó.
Lúc đó cô quá nhỏ nên chẳng thể hiểu được, cô chỉ nghĩ đó là do hai bên cha mẹ quyết định cho anh.

Nhưng anh trai cô thế mà lại chờ đứa bé đó lớn từng ngày, anh trông chờ từng ngày trôi qua.
Rồi mới đây, khi đứa bé đó vừa đủ mười bảy tuổi thì anh mang cô bé về Phùng gia.

Lúc đó cô không hề thích nó, nó bị mù, nó hoàn toàn vô dụng thế mà lại là vợ của anh.
Cô chỉ thích người xinh đẹp và tài giỏi, xứng đôi trên màn ảnh với anh là chị Khiết Hinh, thế nên mới đâm ra cảm giác không ưa thích con bé đó.
Bây giờ đây cô đang nhìn thấy thứ gì đây?
Căn phòng mà luôn bị cấm mở ra, anh luôn luôn cắm tuyệt đối những ai đến gần căn phòng này, căn phòng luôn được khoá chặt này thì ra lại giấu đi một bí mật khủng khiếp.
Phong Tình...
Người trong tranh là Tình, người vẽ bức chắc chắn là một nửa còn lại, Phong.
Anh trai cô...!Có phải...!Là người tái sinh với ký ức của kiếp trước?
Và...!Và đây...!Đây chính là Hạ Tình trong kiếp trước.
Cho nên kiếp này, khi Hạ gia vừa sinh ra đứa con gái đầu lòng bệnh tật, anh chưa cần hỏi đã biết được tên, anh không màn bệnh tật của đứa bé ấy mà hỏi hôn đính ước, là vì anh nhớ rõ kiếp trước.
Thảo nào...!Thảo nào anh nhất quyết phải cưới cho được Hạ Tình, là vì anh yêu cô ấy, không phải chỉ riêng kiếp sống này.
"Không...!Thể nào..." Phùng Nhã Kỳ trơ mắt giữa những bức tranh, khó khăn cất ra ba âm kinh ngạc.
Làm sao mà có thể nhớ được kiếp sống trước? Làm sao mà có thể tái sinh với ký ức tiền kiếp?
Ở tiền kiếp...!Ở một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Phùng Nhã Kỳ đưa bàn tay run rẩy chạm vào dòng chữ nhỏ cuối góc tranh, hai chữ Phong Tình thật nắn nót, thật đẹp đẽ làm sao.
Đẹp y như cái cách anh nắn nót từng đường nét trên gương mặt người con gái mình vẽ, Phùng Nhã Kỳ xoay đầu, nhìn thấy chiếc bàn gỗ bám bụi.
Đây là phòng cấm, nơi này chất chứa toàn bộ bí mật của anh trai cô.
Phùng Nhã Kỳ bước nhanh đến chiếc bàn gỗ, tay cầm lấy chốt hộp kéo ra hộp tủ, hộp tủ cót két một tiếng kéo ra, bên trong toàn là những tờ giấy a4 đã bạc màu theo thời gian.

Nhã Kỳ lôi ra chồng giấy ngã màu, tờ giấy đầu tiên là một tờ trắng xoá, nhưng vì thời gian mà ngã màu vàng úa, cô lật lên tờ giấy đầu tiên, tờ giấy tiếp theo là một bức vẽ hỗn loạn.
Một đống mực đen rối nùi, từng nét mực rối loạn xoắn ốc vào nhau, quậy thành một nùi rối đen kịt, Nhã Kỳ lại lật tờ giấy để xem tờ phía sau, hàng loạt những bức vẽ rối loạn như tơ vò vẽ ra những hình thù kỳ dị, lúc thì chỉ là một mớ rối, lúc từ vẽ ra những bóng người như hồn ma trong nét mực loạn rối nùi.
Cô đã từng những thấy những nét vẽ rối như thế này ở trên mạng xã hội, người ra nói những nét vẽ loạn ra những hình ảnh kỳ dị cực kì ám ảnh này là do người hoạ nó, hoặc là tự kỷ, hoặc là trầm cảm, nếu không thì chính là tâm thần.
Phùng Nhã Kỳ vừa run vừa lật xem những hình ảnh ám ảnh tâm trí, trái tim cô lùng bùng nghẹn ngào ở lồ ng ngực, cô không biết vì sao lại cảm thấy thật đau lòng.
Có lẽ...!Là nghĩ đến người vẽ những bức tranh này là lão anh già của mình, cô không chịu được cơn đau xé trong ngực.
Lật đến tờ giấy cuối cùng, không còn vẽ những thứ hỗn loạn, tờ giấy cuối cùng trắng tinh, chỉ có ba chữ.
Tình...!Đợi anh.
Hai mắt Nhã Kỳ đã đong đầy lấp lánh, nhìn thấy trang cuối, ba chữ kia đập vào mắt, bàn tay cô mất đi lực, hai tay cầm sấp giấy vẽ to thả xuống mặt bàn.
Nặng quá...!Nó thật nặng, cô cầm không nổi nữa.
Phùng Nhã Kỳ nhịn xuống nước mắt, xoay đầu nhìn xung quanh căn phòng.
Cô không biết chuyện này là như nào cả, cô muốn tìm hiểu, cô muốn hiểu rõ hơn, Phùng Nhã Kỳ nhìn mọi góc ngách trong phòng tranh, cô đi đến từng bức tranh, gỡ ra khỏi vách từng xem xét từng bức tranh, cô muốn tìm xem anh còn giấu cái gì không.
Tìm trong hàng loạt những khung ảnh cũng không có, cô đi đến giá tranh Hạ Tình giữa vườn hoa tím biết thật xinh đẹp ấy, nhìn tấm vải voan che tranh bị kéo lên, chắc hẳn là do Hạ Tình, hai tay cầm lấy tấm vải voan trắng nhẹ nhàng kéo xuống che lại bức tranh.
Thật là...!Ai lại dùng vải voan kiểu này che tranh, loại vải voan kiểu này, kiểu mỏng hoa tơi này thường dùng để làm phụ kiện đội đầu của cô dâu, ai lại dùng nó che tranh.
Phùng Nhã Kỳ xuống khăn voan che lại bức tranh, tấm khăn mỏng không che được bức tranh, phủ qua cô gái tươi cười trong tranh như một nàng công chúa đội khăn cưới.

Phùng Nhã Kỳ trơ người nhìn nụ cười xinh đẹp của Hạ Tình trong tranh, quá thật là đẹp đến mức khiến người khác phải đau lòng.

Phủ qua khăn xoan, Nhã Kỳ nhận ra, bỗng chốc bức tranh này giống như một cô dâu đang đội khăn cưới vậy.

Cô mỉm ra một nụ cười chua xót, chắc là...!Cô đang hoang đường thôi, không phải như những gì cô đang nghĩ đâu.
Phùng Nhã Kỳ đi bọc qua phía sau khung tranh, cô nâng niu chiếc khăn voan thật kỹ lưỡng đến cả phía sau khung tranh, cô muốn chăm sóc bức tranh này kỹ càng.

Phía sau khung tranh, khăn voan phủ xuống, Phùng Nhã Kỳ mới nhìn thấy một tờ giấy gấp gọn kẹp vào thân khung vẽ.
Cô ngưng động như thời gian ngừng lại, bàn tay khẽ đưa vào bên trong khăn voan, lấy ra tờ giấy kia, phủ khăn hoàn tất, Phùng Nhã Kỳ cầm tờ giấy kia bỏ vào túi áo, xoay bước rời ra ngoài sau đó đóng cánh cửa lại.
Căn phòng này...!Đúng thật là không ai được phép đi vào.
Phùng Nhã Kỳ trở về phòng, tựa bên cửa sổ lớn nhìn ra ngoài ban công, cô hít vào một hơi để bình tâm lại, tay mới lấy ra tờ giấy ấy.
Tờ giấy được gấp làm bốn, cô mở tờ giấy ra, đó là một bức thư, màu giấy ngã cho thấy thời gian tồn tại đã rất lâu, màu mực nét chữ thật đẹp, phần lớn chữ trên giấy bị loan mực như thể bị ướt nước.
Những vết loan tròn úa giống như là vết nước mắt, Phùng Nhã Kỳ nhìn vào thư tay.
Đôi mắt tĩnh lặng nhìn vào nó, chỉ đúng vài giây, tay cầm thư đã run rẩy, lá thư run run trong không khí, chỉ qua vài dòng chữ, giọt nước mắt nóng hổi đã rơi bụp lên mặt thư.
Có một kiếp người con gái đã từng đau khổ như thế, có một kiếp người con gái muốn yêu mà chẳng được yêu, muốn thương mà chẳng dám thương, muốn bên cạnh mà chẳng thể gần bên.1
Có một kiếp người con gái lụi nát bởi cuộc đời, cầu mong một kiếp sống sau này có thể an yên một chút, cầu mong phép màu cho phép gặp lại anh, tâm tư gói gọn dòng chữ.
"Anh là tín ngưỡng xinh đẹp nhất."
"Anh là điều em luyến tiếc nhất cuộc đời này."
"Tình của anh."
Còn tiếp...
(P/s gớt nước mắt, hỉ mũi tẹt tẹt.)1.

Chapter
1 Chương 1: 1: Chuyện Nhà Họ Hạ
2 Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
3 Chương 3: 3: Phùng Tiên Sinh
4 Chương 4: 4: Anh Là Chồng Em
5 Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
6 Chương 6: 6: Đến Phùng Gia
7 Chương 7: 7: Có Thích Không
8 Chương 8: 8: Đã Ngủ Với Nhau Chưa
9 Chương 9: 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính
10 Chương 10: 10: Sinh Nhật Mười Tám Tuổi
11 Chương 11: 11: Tránh
12 Chương 12: 12: Của Riêng
13 Chương 13: 13: Biệt Đội Rình Mò
14 Chương 14: 14: Bị Phạt
15 Chương 15: 15: Anh Không Biết Dỗ Em Bé
16 Chương 16: 16: Chương Trình Kết Hôn
17 Chương 17: 17: Phát Hiện
18 Chương 18: 18: Vô Dụng
19 Chương 19: 19: Em Bé Của Anh Không Thích Cô Ấy
20 Chương 20: 20: Một Điểm Đột Phá
21 Chương 21: 21: Kịch Bản Cuối Chương Trình
22 Chương 22: 22: Quản Lý Lưu
23 Chương 23: 23: Em Có Muốn
24 Chương 24: 24: Đạo Lý Trên Màn Ảnh
25 Chương 25: 25: Đi Chơi
26 Chương 26: 26: Bánh Nhỏ Nhỏ Cùng Tôm Xiêng
27 Chương 27: 27: Công Viên Nhiệt Đới
28 Chương 28: 28: Công Viên Nhiệt Đới 2
29 Chương 29: 29: Đêm Bên Bờ Biển
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: 33: Bẫy
34 Chương 34: 34: Nhờ Vả
35 Chương 35: 35: Bẫy
36 Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn
37 Chương 37: 37: Hát Nhạc Ngoại!
38 Chương 38: 38: Thiên Thần Trắng
39 Chương 39: 39: Phùng Lão Đại Có Vợ!
40 Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh
41 Chương 41: 41: Em Không Thích Em Vô Dụng
42 Chương 42: 42: Kỳ Kỳ Lớn Rồi
43 Chương 43: 43: Muốn Hôn
44 Chương 44: 44: Ngủ Với Nhau Rồi
45 Chương 45: 45: Ghen
46 Chương 46: 46: Số Phận Thật Khác Khoảng Cách Thật Xa
47 Chương 47: 47: Cháy Rồi Chết Rồi
48 Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu
49 Chương 49: 49: Cầy Sấy Khỉ Già
50 Chương 50: 50: Không Đánh Phụ Nữ!
51 Chương 51: 51: Không Có Chuyện Để Nói
52 Chương 52: 52: Loài Người Loài Mèo
53 Chương 53: 53: Kết Hôn
54 Chương 54: 54: Không Gặp
55 Chương 55: 55: Cỏ Dại Mặt Trời
56 Chương 56: 56: Hạ Tình Trong Tranh
57 Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái
58 Chương 58: 58: Chưa Từng Quên
59 Chương 59: 59: Cho Em Về Nhà
60 Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình
61 Chương 61: 61: Thỉnh Cầu
62 Chương 62: 62: Thương Hại
63 Chương 63: 63: Dày Vò Em Giết Chết Anh
64 Chương 64: 64: Có Một Kiếp Người Con Trai
65 Chương 65: 65: Quên Đi Xoá Đi
66 Chương 66: 66: Xin Lỗi
67 Chương 67: 67: Trốn Chạy Khỏi Nhớ Nhung
68 Chương 68: 68: Cậu Phùng Thương Con Lắm
69 Chương 69: 69: Muộn
70 Chương 70: 70: Bắt Đầu Từ Lưu An
71 Chương 71: 71: Đến Cô Nhi Viện
72 Chương 72: 72: Bé Bánh Bao
73 Chương 73: 73: Thiên Thần Nhỏ
74 Chương 74: 74: Không Rời Bỏ - Đi Tìm
75 Chương 75: 75: Kẻ Truy Người Trốn
76 Chương 76: 76: Mèo Vờn Chuột Chuột Bẫy Mèo
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: 78: Kế Hoạch Cưỡng Chế Chồng Yêu
79 Chương 79: 79: Bước Hai Ăn Vạ
80 Chương 80: 80: Bước Ba
81 Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển
82 Chương 82: 82: Như Cỏ Dại Hướng Mây Trời
83 Chương 83: 83: Nhân Tình
84 Chương 84: 84: Đáng Yêu
85 Chương 85: 85: Kiểm Tra Anh Ấy
86 Chương 86: 86: Anh Che Chở Cho Em Em Cho Anh Dựa Dẫm
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: 1: Chuyện Nhà Họ Hạ
2
Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
3
Chương 3: 3: Phùng Tiên Sinh
4
Chương 4: 4: Anh Là Chồng Em
5
Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
6
Chương 6: 6: Đến Phùng Gia
7
Chương 7: 7: Có Thích Không
8
Chương 8: 8: Đã Ngủ Với Nhau Chưa
9
Chương 9: 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính
10
Chương 10: 10: Sinh Nhật Mười Tám Tuổi
11
Chương 11: 11: Tránh
12
Chương 12: 12: Của Riêng
13
Chương 13: 13: Biệt Đội Rình Mò
14
Chương 14: 14: Bị Phạt
15
Chương 15: 15: Anh Không Biết Dỗ Em Bé
16
Chương 16: 16: Chương Trình Kết Hôn
17
Chương 17: 17: Phát Hiện
18
Chương 18: 18: Vô Dụng
19
Chương 19: 19: Em Bé Của Anh Không Thích Cô Ấy
20
Chương 20: 20: Một Điểm Đột Phá
21
Chương 21: 21: Kịch Bản Cuối Chương Trình
22
Chương 22: 22: Quản Lý Lưu
23
Chương 23: 23: Em Có Muốn
24
Chương 24: 24: Đạo Lý Trên Màn Ảnh
25
Chương 25: 25: Đi Chơi
26
Chương 26: 26: Bánh Nhỏ Nhỏ Cùng Tôm Xiêng
27
Chương 27: 27: Công Viên Nhiệt Đới
28
Chương 28: 28: Công Viên Nhiệt Đới 2
29
Chương 29: 29: Đêm Bên Bờ Biển
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: 33: Bẫy
34
Chương 34: 34: Nhờ Vả
35
Chương 35: 35: Bẫy
36
Chương 36: 36: Gặp Gỡ Đạo Diễn
37
Chương 37: 37: Hát Nhạc Ngoại!
38
Chương 38: 38: Thiên Thần Trắng
39
Chương 39: 39: Phùng Lão Đại Có Vợ!
40
Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh
41
Chương 41: 41: Em Không Thích Em Vô Dụng
42
Chương 42: 42: Kỳ Kỳ Lớn Rồi
43
Chương 43: 43: Muốn Hôn
44
Chương 44: 44: Ngủ Với Nhau Rồi
45
Chương 45: 45: Ghen
46
Chương 46: 46: Số Phận Thật Khác Khoảng Cách Thật Xa
47
Chương 47: 47: Cháy Rồi Chết Rồi
48
Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu
49
Chương 49: 49: Cầy Sấy Khỉ Già
50
Chương 50: 50: Không Đánh Phụ Nữ!
51
Chương 51: 51: Không Có Chuyện Để Nói
52
Chương 52: 52: Loài Người Loài Mèo
53
Chương 53: 53: Kết Hôn
54
Chương 54: 54: Không Gặp
55
Chương 55: 55: Cỏ Dại Mặt Trời
56
Chương 56: 56: Hạ Tình Trong Tranh
57
Chương 57: 57: Có Một Kiếp Người Con Gái
58
Chương 58: 58: Chưa Từng Quên
59
Chương 59: 59: Cho Em Về Nhà
60
Chương 60: 60: Tàn Nhẫn Với Anh Tàn Nhẫn Với Chính Mình
61
Chương 61: 61: Thỉnh Cầu
62
Chương 62: 62: Thương Hại
63
Chương 63: 63: Dày Vò Em Giết Chết Anh
64
Chương 64: 64: Có Một Kiếp Người Con Trai
65
Chương 65: 65: Quên Đi Xoá Đi
66
Chương 66: 66: Xin Lỗi
67
Chương 67: 67: Trốn Chạy Khỏi Nhớ Nhung
68
Chương 68: 68: Cậu Phùng Thương Con Lắm
69
Chương 69: 69: Muộn
70
Chương 70: 70: Bắt Đầu Từ Lưu An
71
Chương 71: 71: Đến Cô Nhi Viện
72
Chương 72: 72: Bé Bánh Bao
73
Chương 73: 73: Thiên Thần Nhỏ
74
Chương 74: 74: Không Rời Bỏ - Đi Tìm
75
Chương 75: 75: Kẻ Truy Người Trốn
76
Chương 76: 76: Mèo Vờn Chuột Chuột Bẫy Mèo
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: 78: Kế Hoạch Cưỡng Chế Chồng Yêu
79
Chương 79: 79: Bước Hai Ăn Vạ
80
Chương 80: 80: Bước Ba
81
Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển
82
Chương 82: 82: Như Cỏ Dại Hướng Mây Trời
83
Chương 83: 83: Nhân Tình
84
Chương 84: 84: Đáng Yêu
85
Chương 85: 85: Kiểm Tra Anh Ấy
86
Chương 86: 86: Anh Che Chở Cho Em Em Cho Anh Dựa Dẫm