Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…

“Hừ!” Đen mặt, Hoàng
thượng mặc xong y phục liền đi tảo triều, trong lòng Hỷ công công thầm
kêu không xong rồi, đã quên hỏi tiểu tổ tông kia, nếu như ngưng uống
thuốc giữa chừng thì sẽ ra sao.

Hỷ công công trong lòng thấp thỏm không yên theo phía sau Hoàng thượng đi tảo triều, mong là không xảy ra chuyện gì ha? Chỉ cần tảo triều xong là được, sau khi hạ triều, ông sẽ
lén đi tìm tiểu tổ tông kia để hỏi xem, có đơn thuốc nào có thể thay thế hay không.

Để Hoàng thượng uống “nước tiểu” một ngày ba lần,
thật là bất nhã nha, may mà hiện tại ngài ấy chưa biết, nếu như biết
rồi, vậy thì phiền phức lắm nha.

Tảo triều như cũ, các đại thần
thấy Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, biết là bệnh của Hoàng thượng đã
khỏi hẳn, trong lòng cũng yên tâm được một chút, chỉ có Sóc vương mặt
lạnh tanh kia, bất an liếc nhìn Hoàng thượng một cái. Không phải là hắn
không hi vọng Hoàng thượng phục hồi, chỉ là lần này đột nhiên lại khỏi
hẳn làm cho hắn cảm thấy bất an.

Các đại thần có mấy tấu sớ muốn
xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thật tình xử lý, cú như
vậy mà từ từ trôi qua một canh giờ, Hỷ công công lau lau mồ hôi, xem ra
sự lo lắng của mình là dư thừa, nói không chừng đúng là bệnh của Hoàng
thượng đã khỏi hẳn. Lời nói của tiểu tổ tông kia cũng chỉ là nói chơi
thôi. Bất quá hiển nhiên là ông ta đã yên tâm quá sớm, một canh giờ vừa
trôi qua, thì bụng của Hoàng thượng hơi kêu ục ục.

Hoàng thượng
thầm nói: không phải là lại….ngàn vạn lần đừng như vậy nha, mất mặt như
vậy? Đây là tảo triều, nếu như đột nhiên lui xuống, đặc biệt là bị người ta dìu xuống, thật sự quá mất mặt.

Bất quá, sự lo lắng của Hoàng thượng chẳng có ích lợi gì, hắn còn chưa cầu khấn xong, trong đại điện
lại truyền đến một âm thanh kì lạ——

“Bủm…”

Âm thanh không
phải rất vang, nhưng lại truyền khắp cả đại điện, lại còn một mùi hôi
thối không biết từ đâu xộc tới, nhiều đại thần đều nhịn không được cúi
hết cả đầu.

Nghĩ muốn bịt mũi lại, nhưng lại không dám, nơi này là tảo triều nha, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy được?

Là ai? Là ai to gan như vậy, dám xả rắm ngay trên đại điện? Hơn nữa, xả
thì xả đi, âm thanh lại còn to như vậy để làm gì hả? Âm thanh to thì
miễn cưỡng cũng có thể chịu được, nhưng tại sao lại còn thối như thế cơ
chứ?

Nghĩ đến chữ thối, cả tảo đường thối không chịu được, thối
kinh khủng. Các đại thần đều lặng lẽ nhìn tứ phía, chỉ thấy đại thần
khác cũng đang nhìn xung quanh, đều là vẻ mặt mơ màng. Bất quá người tội nghiệp nhất vẫn là Hỷ công công, ai bảo ông đứng gần Hoàng thượng như
vậy chứ? Ông biết tạp âm này từ đâu mà tới, cũng lãnh giáo được hậu quả
của việc không uống thuốc, bất quá, cho dù có khó ngửi đến đâu, ông cũng không thể cách xa hoặc bày ra một tí biểu hiện bất thường nào, nếu như
để các đại thần biết ai là người xả rắm thì phiền lắm đây.

Hoàng
thượng này cũng chẳng dễ chịu gì, hiện tại trong bụng của hắn đang phiên giang đảo hải (*) cứ như hát tuồng, nghĩ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại
sợ mất mặt trước mặt các đại thần: nếu còn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ sẽ còn những biểu hiện càng lợi hại hơn. May mà Hỷ công công có
kinh nghiệm trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần một ánh mắt của Hoàng
thượng là hiểu liền, thấy các đại thần đều ngậm chặt miệng không nói
chuyện, ông vội vã kêu lên:

“Vô sự thoái triều!”

Đã nghe
câu thoái triều này nhiều rồi, các vị đại thần đều cảm thấy câu thoái
triều hôm nay sao dễ nghe đến thế, sau khi nín thở quỳ an, thì chuẩn bị
nhanh chóng chạy khỏi hiện trường. Nhưng cũng chỉ là chuẩn bị mà thôi,
còn chưa kịp đứng dậy, một tiếng “bủm…” lớn hơn lại vang lên, nương theo tiếng đó là một mùi còn thối hơn trước nữa, mặt của Hoàng thượng bất
giác đỏ lên, Hỷ công công thầm kêu không ổn.

(*) Phiên giang đảo hải: Sông cuộn biển gầm, ý chí mạnh mẽ.

Khoát khoát tay, các vị đại thần đều đã rời khỏi, Hoàng thượng gian nan được
Hỷ công công dìu đứng dậy, dưới ghế đã ẩm ướt, về phần đó là thứ gì thì
không ai dám nói .

Mất mặt đi ra ngoài, nơi Minh Chánh Điện để
lâm triều này đã dự trữ cái bô để phòng ngừa rủi ro, căn bản là không có nhà vệ sinh. Hỷ công công kêu người đem đến một cái bô, tạm thời giúp
Hoàng thượng làm một “noãn phòng”, để ngài ấy tiện giải quyết.

Nửa căn giờ trôi qua, cuối cùng Hoàng thượng cũng giải quyết xong, thoải
mái đi tắm, thay bộ y phục sạch sẽ, mới kéo lê cái thân mềm nhũn đi về
phía tẩm cung. Dọc đường đi, hắn rốt cuộc cũng biết sự “lợi hại” của
việc ngưng thuốc, cũng hạ quyết tâm tiếp tục uống thuốc.

“Tiền
thái y, lập tức chuẩn bị thuốc đi!” Yếu ớt phân phó một tiếng, Hoàng
thượng ngả xuống long tháp, đợi cái thứ thuốc vị lạ thần kỳ kia được
bưng tới.

“Hỷ công công, ông muốn đi đâu?” thấy Hoàng thượng nhắm mắt, hồi lâu không thấy động đậy, Hỷ công công nhẹ chân nhẹ tay vừa
muốn rời đi, thì bị Hoàng thượng gọi lại.

“Hồi Hoàng thượng, lão
nô đi xem thuốc đã sắc xong chưa!” Hỷ công công chột dạ trả lời, thật ra ông là đi tìm tiểu hoàng tử, để tiểu hoàng tử sản xuất ít thuốc cho
Hoàng thượng dùng. Thái y không thể tùy ý đi vào hậu cung, bọn họ biết
đơn thuốc, nhưng lại không có chỗ lấy “dược liệu”.

“Chẳng phải có thái y rồi sao? Ngươi đứng đây hầu hạ là được!” Hoàng thượng nhẹ giọng
phân phó, hắn hiện tại, cảm giác bên cạnh có người đáng tin cậy thì bảo
hiểm hơn, ai biết lúc nào đó, bản thân lại muốn “nhất tả thiên lý” thì
sao?

“Dạ, lão nô tuân chỉ!” trong lòng Hỷ công công thấy sốt
ruột, lúc này không thế cứ thế mà rời khỏi được, ông sợ Hoàng thượng sẽ
hoài nghi, càng lo lắng không có thuốc.

Qua thời gian một nén nhang, Hoàng thượng đợi không được nữa:

“Tiền thái y làm ăn kiểu gì vậy? Sao còn chưa bưng thuốc lên?”

“Hồi Hoàng thượng, chi bằng lão nô qua đó thúc giục!” Hỷ công công vội vàng góp lời.

“Không cần, hắn đi!” Hoàng thượng chỉ vào một tiểu thái giám đang đứng một
bên, tiểu thái giám cúi thấp đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Lại qua một
nén nhang, Hoàng thượng bắt đầu khó chịu, không thể làm gì khác hơn là
đi nhà xí…

Mấy vị thái y nghe thấy Hoàng thượng muốn dùng thuốc,
trong lòng kích động vạn phần, phải biết là thái y không thể tùy tiện đi vào hậu cung, trong cung hiện tại người có tiểu chủ tử cũng chỉ có hai
người là Thục phi và Linh phi, còn lại đều là tiểu công chúa, dược hiệu
của bé gái đương nhiên là không bằng bé trai. Lúc có Hỷ công công, ông
ta có thể đi dẫn tiểu hoàng tử lại đây, nay Hỷ công công không ra, bọn
họ chỉ có thể sốt ruột, có thể có cách gì chứ?

Mấy vị thái y
trong dược phòng lo lắng đi lòng vòng, lúc đang không đầu không não,
trùng hợp nhìn thấy một bé trai khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Tiền thái y vừa thấy tuổi đứa bé này không lớn, nhưng lại rất lanh lợi, điều khiến
người ta kinh ngạc chính là, sao bé lại giống giống Hoàng thượng thế
nhỉ?

Hình như chưa nghe nói qua Hoàng thượng có đứa con lớn từng
này, vậy đứa bé này là ai? Con của vương gia, cũng không có nha. Bất quá mặc kệ, trước tiên lừa chút “nước tiểu” rồi nói sau.

Tiền thái y đi lên phía trước, dịu dàng nhìn đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi: “Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Đứa trẻ nhìn vẻ cười không có hảo ý của ông ta, đề phòng nói: “Mẹ cháu đã
nói, không thể nói tên cho người lạ nghe, cháu không nói đâu!”

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152