Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô

Ôn Hằng đưa Vân Vy lên tận sân thượng, Vân Vy vẫn không chút nghi ngờ mà đi theo. Cho tới khi tới nơi, cô vẫn không thấy Cố Thừa Duật đâu cả.

Vân Vy lúc này mới dừng lại, nhưng đã quá muộn rồi. Ngay lập tức từ đằng sau cô có một nhóm vệ sĩ xuất hiện giữ chặt tay cô lại. Cô hốt hoảng giãy giụa một cách yếu ớt, nhưng đám vệ sĩ vẫn lôi Vân Vy tới trước mặt Mạc Y Nhiên.

Vân Vy nhận ra những tên vệ sĩ này không phải những tên trước kia canh chừng cô, căn bản là Mạc Y Nhiên đã đổi hết thành người của cô ta rồi.

Mạc Y Nhiên ngồi trên ghế, cô ta vắt chân lên dũa móng tay. Sau khi thấy Vân Vy tới, cô ta khẽ nhếch môi cười khinh miệt.

Vân Vy cũng nhìn Mạc Y Nhiên chằm chằm:

- Sao lại là cô, Cố Thừa Duật đâu?

Mạc Y Nhiên không vội trả lời Vân Vy, cô ta vẫn tiếp tục dũa móng tay. Vân Vy kiên nhẫn đứng chờ, đám vệ sĩ cũng đã buông tay cô ra.

Mãi lát sau Mạc Y Nhiên mới đứng lên:

- Cô ngây thơ quá rồi đấy, cô nghĩ Duật sẽ chủ động hẹn gặp cô à?

Lời nói của Mạc Y Nhiên như sét đánh ngang tai Vân Vy, cô trợn trừng mắt kinh ngạc, hô hấp bắt đầu không ổn định.

Ý của Mạc Y Nhiên là, không phải là Cố Thừa Duật hẹn gặp cô sao?

Giây sau, Vân Vy hít một hơi giữ cho bản thân mình bình tĩnh, cô cười nhạt nhìn Mạc Y Nhiên:

- Cô cũng rảnh quá rồi đấy, nhưng tôi thì không rảnh chút nào. Đi đây!

Vân Vy xoay người định rời đi.

- Tôi có thai rồi. Là con của tôi và Duật.

Câu nói bất chợt của Mạc Y Nhiên vang lên khiến cho bước chân của Vân Vy khựng lại. Câu nói này như một lưỡi dao sắc bén cứa mạnh vào trái tim đang rỉ máu của cô. Đau, thực sự rất đau.

Mạc Y Nhiên có thai rồi, còn Tiểu Nghiêm của cô thì sao? Thằng bé có tội tình gì chứ?

Vân Vy nghĩ tới con lại cảm thấy tủi thân vô cùng, cô liền xoay người lại nhìn Mạc Y Nhiên chằm chằm. Dường như Mạc Y Nhiên rất thích vẻ mặt đau khổ này của Vân Vy, cô ta nở nụ cười nồng đậm mỉa mai:

- Với lại tôi cũng sắp kết hôn với Duật rồi. Lúc đó hy vọng cô cũng có thể tới dự hôn lễ của chúng tôi.

Mạc Y Nhiên tiếp tục cứa vào tim cô thêm lần nữa, trong lòng cô ta hả hê vô cùng. Mạc Y Nhiên không chỉ muốn khiến cho Vân Vy đau khổ, mà còn phải khiến cho cô không thể nào ngóc đầu lên được nữa. Có thế mới cô ta mới hoàn toàn yên tâm về mọi thứ.

Vân Vy đau khổ nhưng cố tỏ ra như không kiên quan tới mình, cô giương mắt nhìn Mạc Y Nhiên, bên môi chỉ nở nụ cười lạnh:

- Vậy thì sao, liên quan gì tới tôi?

- Ha, đương nhiên là liên quan rồi. Chỉ cần cô đau khổ, tôi sẽ vô cùng hả hê.

Mạc Y Nhiên nghĩ tới những ngày tháng mình phải ấm ức chịu đựng, lén lén lút lút với Cố Thừa Duật, cô ta lại nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng cũng có ngày được trả đũa Vân Vy rồi, nhất định phải khiến Vân Vy không thể nào ngóc đầu lên được nữa.

Vân Vy cũng không muốn nói thêm gì, bởi vì cô biết dù mình có nói gì cũng vô ích. Cô luôn không hiểu vì sao lại có nhiều người thù hận cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm gì sai?

Mạc Y Nhiên cười như ma quỷ, sau đó lập tức gọi người thêm người tới. Lần này là một nhóm đàn ông khoảng tầm 5 tới 6 người, khuôn mặt ai cũng có sẹo, nhìn đáng sợ vô cùng. Vân Vy hoảng hốt, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn chúng giữ tay chân lại.

- Các người định làm gì?

Vân Vy cảnh giác giãy giụa, cô lại quay sang nhìn Mạc Y Nhiên. Mạc Y Nhiên cười phá lên tựa như đang xem một vở kịch thú vị nhất:

- Vân Vy ơi là Vân Vy, cô nghĩ hôm nay tôi gọi cô tới đây chỉ để nói mấy thứ vô bổ này hay sao? Tôi muốn cô hôm nay thân bại danh liệt, mãi mãi không thể nào ngóc đầu lên được nữa.

Câu nói của Mạc Y Nhiên như đang tát gáo nước lạnh vào mặt Vân Vy, Vân Vy kinh hãi giãy giụa một cách yếu ớt:

- Mạc Y Nhiên, từ trước tới giờ tôi chưa từng gây khó dễ cho cô, hà tất gì cô phải làm vậy với tôi? Chúng ta đều là phụ nữ cơ mà.

Mạc Y Nhiên hoàn toàn không để ý tới lời thỉnh cầu của Vân Vy, cô ta lạnh lùng xoay lưng:

- Chính vì cô nên Duật mới lạnh nhạt với tôi, chỉ có khi cô thân bại danh liệt thì anh ấy mới hoàn toàn một lòng một dạ với tôi được.

Vân Vy cười khổ, Mạc Y Nhiên nói vậy là có ý gì chứ? Cô ta nói Cố Thừa Duật vì cô mà lạnh nhạt với cô ta ư? Cô cảm thấy ngược lại thì đúng hơn. Cố Thừa Duật trước giờ chưa từng yêu cô, trong mắt hắn chỉ có mình Mạc Y Nhiên mà thôi.

Cô đã thảm hại như này rồi, tại sao ông trời vẫn không chịu buông tha cho cô?

Vân Vy biết mình cầu xin cũng vô ích, cô chỉ yếu ớt nói một câu cuối cùng:

- Người Cố Thừa Duật yêu là cô, cô còn muốn sao nữa? Tôi yêu anh ấy như vậy, nhưng từ đầu tới cuối anh ấy chỉ quan tâm tới cô. Tôi tự hỏi vì sao, tôi mới là vợ anh ấy cơ mà.

Mạc Y Nhiên nghe Vân Vy nói vậy, cô ta kích động quay người lại giáng thẳng một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt nhợt nhạt Vân Vy:

- Chính vì người Duật để mắt tới là cô cho nên tôi mới phải làm vậy với cô, giờ thì cô hiểu rồi chứ? Người đâu, mau dẫn cô ta đi. Nhớ phải quay lại video rồi gửi cho anh ấy.

Vân Vy còn chưa kịp tiêu hoá hết câu nói của Mạc Y Nhiên thì đã bị mấy tên đàn ông này lôi đi. Cú tát của Mạc Y Nhiên đối với cô không là gì, mà là câu nói của cô ta. Cô ta nói vậy nghĩa là sao? Tại sao càng nghe càng cảm thấy mơ hồ thế này?

Mạc Y Nhiên tức giận tới nỗi nắm chặt tay mình lại, nhìn Vân Vy xa dần. Vốn dĩ cô ta định cho người giết luôn Vân Vy sau khi quay video, nhưng lại nghĩ phải để Vân Vy nếm mùi đau khổ giống như lần trước mình bị dính scandal video nóng.

Lúc đó Vân Vy không còn là tiểu thư cao ngạo gì rồi, qua tay bao nhiêu tên đàn ông chẳng khác gì gái điếm. Xem xem Cố Thừa Duât còn có thể để ý tới cô hay không?

...

Vân Vy như người vô hồn, mặc kệ để đám đàn ông lôi đi. Xe dừng lại một khu nhà hoang ở ngoại thành. Đám đàn ông đưa Vân Vy ra, đẩy cô ngã xuống thềm nhà cứng ngắt.

Vân Vy đau đớn, nhưng trái tim cô còn đau đớn hơn. Từng lời nói của Mạc Y Nhiên cứ ùa về trong trí óc cô, thậm chí cô còn không để tâm tới việc mình sắp bị mấy tên đàn ông này xâm phạm.

Bọn họ thấy cô như người vô hồn thì chần chừ nhìn nhau hồi lâu, nhưng có một tên không thể nhịn được trước nhan sắc xinh đẹp của Vân Vy nên đã đụng chạm vào cô trước. Sau khi sinh con, cơ thể Vân Vy đầy đặn hơn rất nhiều. Mặc dù nhìn cô vẫn gầy, nhưng từng đường cong trên cơ thể lại càng thêm quyến rũ hơn.

Lúc này Vân Vy mới giật mình, trừng mắt với tên đàn ông vừa chạm vào mình. Tên đó kinh hãi, vô thức rụt tay lại. Lần đầu tiên trong đời gã được nhìn thấy anh mắt bi thương nhưng lại lạnh lẽo như vậy. Lạnh tựa như ở Bắc Cực.

Vân Vy cười nhạt:

- Muốn chơi tôi à? Các người có cái gan đó không?

Mấy tên này lúc đầu có chút sợ sệt, nhưng lại nghĩ chỉ là một con đàn bà thôi có gì mà phải sợ cơ chứ? Không những được một đêm vui vẻ với gái xinh mà còn được tiền, có thằng ngu mới không làm.

Một tên cười lên, sau đó cả đám cười theo. Vân Vy cũng cười. Một giây sau, cô đột ngột đứng dậy, tay cầm theo cây gậy ở ngay phía sau mình. Động tác nhanh như chớp khiến cho mấy gã đàn ông không kịp trở tay.

Bộp!

Đầu một tên chảy máu, Vân Vy tiếp tục giơ cây gậy gỗ lên, nhắm thẳng vào tên thứ hai. Nhưng bọn chúng dường như đã lường trước được hành động của Vân Vy, lập tức giữ chặt tay cô lại.

- Mẹ kiếp, con đàn bà chết tiệt, đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt nha.

Vân Vy vẫn giãy giụa yếu ớt, bên môi nở nụ cười như người điên. Tới ngày hôm nay rồi cô không còn gì để mất nữa, cùng lắm là giết người rồi đi tù thôi.

Có lẽ không ai biết trước kia cô từng được giải vô địch môn võ thuật, chỉ bại dưới tay Cố Thừa Duật mà thôi. Đã nhiều năm trôi qua, thật không ngờ cô lại sử dụng võ của mình trong trường hợp này.

Một tên đàn ông trong đám đó nhận ra Vân Vy vô cùng nguy hiểm, không hề đơn giản như mấy người phụ nữ khác. Gã ta nhanh chóng lấy mấy viên thuốc ra, nhét hết vào miệng Vân Vy, ép cô phải nuốt lại.

Vân Vy ho sặc sụa, cả người cô yếu ớt rồi ngã nhào xuống sàn...

Chapter
1 Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3 Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4 Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5 Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6 Chương 6: Một Phút Rung Động
7 Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8 Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9 Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10 Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11 Chương 11: Không Ngờ
12 Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13 Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14 Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15 Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16 Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17 Chương 17: Sự Cố
18 Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19 Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20 Chương 20: Tuyệt Vọng
21 Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22 Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23 Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24 Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25 Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26 Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27 Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28 Chương 28: Chờ Đợi
29 Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30 Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31 Chương 31: Nhẫn Tâm
32 Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33 Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34 Chương 34: Là Cầm Thú
35 Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36 Chương 36: Giả Điên
37 Chương 37: Không Hề Tức Giận
38 Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39 Chương 39: Bỏ Trốn
40 Chương 40: Bình An Vô Sự
41 Chương 41: Đã từng...
42 Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43 Chương 43: An Phương cảnh cáo
44 Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45 Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46 Chương 46: Nôn
47 Chương 47: Không thể kiềm chế
48 Chương 48: Dặn lòng phải hận
49 Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50 Chương 50: Đau đến tê liệt
51 Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52 Chương 52: Trả ơn hai lần
53 Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54 Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55 Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56 Chương 56: Tin nhắn
57 Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58 Chương 58: Gặp lại
59 Chương 59: Trừng phạt
60 Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61 Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62 Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63 Chương 63: Nhục nhã
64 Chương 64: CEO mới
65 Chương 65: Thổ lộ
66 Chương 66: Tuyết rơi rồi
67 Chương 67: Cố Giai Tuyết
68 Chương 68: Có anh lo chu toàn
69 Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70 Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71 Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72 Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73 Chương 73: Buồn bực trong lòng
74 Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75 Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76 Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77 Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78 Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79 Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80 Chương 80: Bất an
81 Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82 Chương 82: Vượt giới hạn?
83 Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84 Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85 Chương 85: Chạm mặt
86 Chương 86: Lợi dụng
87 Chương 87: An Phương tìm gặp
88 Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89 Chương 89: Lời hứa
90 Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91 Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92 Chương 93: Sẽ không buông tay em
93 Chương 92: Không thể tha thứ
94 Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95 Chương 95: Cuộc gọi
96 Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97 Chương 97: Không lấy mạng
98 Chương 98: Hạ quyết tâm
99 Chương 99: Em qua đây!
100 Chương 100: Có lẽ...
101 Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102 Chương 102: Ảo não
103 Chương 103: Vì cô!
104 Chương 104: Sa thải
105 Chương 105: Nhìn từ phía xa
106 Chương 106: Lưu luyến
107 Chương 107: Tạm biệt
108 Chương 108: Bí mật động trời
109 Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110 Chương 110: Sẽ không tha
111 Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112 Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113 Chương 113: Nhớ em
114 Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115 Chương 115: Vui mừng
116 Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117 Chương 117: Sợi dây gắn kết
118 Chương 118: Vì anh yêu em
119 Chương 119: Hạnh phúc
120 Chương 120: Yêu từ khi nào?
121 Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122 Chương 122: Anh không thể mất em
123 Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124 Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125 Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126 Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127 Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128 Chương 128: Bàng hoàng
129 Chương 129: Hối hận rồi ư?
130 Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131 Chương 131: Đau lòng vì nhau
132 Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133 Chương 133: Ngày đặc biệt
134 Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135 Chương 135: Điều chẳng lành
136 Chương 136: Uy hiếp
137 Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138 Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139 Chương 139
140 Chương 140: Kêt
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3
Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5
Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6
Chương 6: Một Phút Rung Động
7
Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8
Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9
Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10
Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11
Chương 11: Không Ngờ
12
Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13
Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14
Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15
Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17
Chương 17: Sự Cố
18
Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19
Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20
Chương 20: Tuyệt Vọng
21
Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22
Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23
Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24
Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25
Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26
Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27
Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28
Chương 28: Chờ Đợi
29
Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30
Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31
Chương 31: Nhẫn Tâm
32
Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33
Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34
Chương 34: Là Cầm Thú
35
Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36
Chương 36: Giả Điên
37
Chương 37: Không Hề Tức Giận
38
Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39
Chương 39: Bỏ Trốn
40
Chương 40: Bình An Vô Sự
41
Chương 41: Đã từng...
42
Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43
Chương 43: An Phương cảnh cáo
44
Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45
Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46
Chương 46: Nôn
47
Chương 47: Không thể kiềm chế
48
Chương 48: Dặn lòng phải hận
49
Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50
Chương 50: Đau đến tê liệt
51
Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52
Chương 52: Trả ơn hai lần
53
Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54
Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55
Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56
Chương 56: Tin nhắn
57
Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58
Chương 58: Gặp lại
59
Chương 59: Trừng phạt
60
Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61
Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62
Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63
Chương 63: Nhục nhã
64
Chương 64: CEO mới
65
Chương 65: Thổ lộ
66
Chương 66: Tuyết rơi rồi
67
Chương 67: Cố Giai Tuyết
68
Chương 68: Có anh lo chu toàn
69
Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70
Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71
Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72
Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73
Chương 73: Buồn bực trong lòng
74
Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75
Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76
Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77
Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78
Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79
Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80
Chương 80: Bất an
81
Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82
Chương 82: Vượt giới hạn?
83
Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84
Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85
Chương 85: Chạm mặt
86
Chương 86: Lợi dụng
87
Chương 87: An Phương tìm gặp
88
Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89
Chương 89: Lời hứa
90
Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91
Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92
Chương 93: Sẽ không buông tay em
93
Chương 92: Không thể tha thứ
94
Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95
Chương 95: Cuộc gọi
96
Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97
Chương 97: Không lấy mạng
98
Chương 98: Hạ quyết tâm
99
Chương 99: Em qua đây!
100
Chương 100: Có lẽ...
101
Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102
Chương 102: Ảo não
103
Chương 103: Vì cô!
104
Chương 104: Sa thải
105
Chương 105: Nhìn từ phía xa
106
Chương 106: Lưu luyến
107
Chương 107: Tạm biệt
108
Chương 108: Bí mật động trời
109
Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110
Chương 110: Sẽ không tha
111
Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112
Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113
Chương 113: Nhớ em
114
Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115
Chương 115: Vui mừng
116
Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117
Chương 117: Sợi dây gắn kết
118
Chương 118: Vì anh yêu em
119
Chương 119: Hạnh phúc
120
Chương 120: Yêu từ khi nào?
121
Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122
Chương 122: Anh không thể mất em
123
Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124
Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125
Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126
Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127
Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128
Chương 128: Bàng hoàng
129
Chương 129: Hối hận rồi ư?
130
Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131
Chương 131: Đau lòng vì nhau
132
Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133
Chương 133: Ngày đặc biệt
134
Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135
Chương 135: Điều chẳng lành
136
Chương 136: Uy hiếp
137
Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139
Chương 139
140
Chương 140: Kêt