Chương 58: Lại mất trộm

Lặng yên, trong đại sảnh im lặng tới
mức ngay cả âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy, không rảnh bận tâm tới một đống hỗn độn trên mặt đất, mọi người đình chỉ hô hấp, mở to con mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân, Vị Thủy Liên trước hết ngồi lại
chỗ cũ, giận dữ nói: “Còn biết quy củ gì nữa không!”
“Không có!” Vị Thiếu Quân táo bạo đá
văng cái ghế ra phía sau, “Về sau ít ở trước mặt ta ba hoa! Gà mái so
với ngươi còn yên tĩnh hơn!”
Mắt hạnh của Vị Thủy Liên trợn lên, lúc này, nàng đã tức giận đến phát run, “Ngươi! Hỗn đản! Ngươi nói ta là cái gì!”
Vị Thiếu Quân đâu thèm để ý tới nàng,
vung vạt áo lên, quay đầu bước đi, thuận tay còn mang theo Hách Liên
Dung vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi đó, chớp mắt liền biến mất khỏi nhà ăn.
Hách Liên Dung cho tới khi nghe thấy
vài tiếng côn trùng kêu trong hoa viên mới hồi phục lại tinh thần, thấy
bản thân bị Vị Thiếu Quân kéo tay đi thẳng tới Thính Vũ hiên, thấy trên
trán hắn nổi đầy gân xanh, Hách Liên Dung không dám lên tiếng, sợ hắn…
một khi không… cao hứng đem chính mình giống như cái bàn quăng đi.
Tuy nhiên, hắn vì cái gì lật bàn đâu?
Là sợ sau khi ném bát cơm kia Vị Thủy Liên cũng sẽ lấy bát cơm ném lại
hắn, cho nên đi trước một bước hủy diệt tất cả vũ khí? Vậy hắn lại vì
cái gì phải ném bát cơm đâu? Thấy thế nào cũng là bản thân ném bát cơm
mới đúng, Vị Thủy Liên nhiều nhất cũng chỉ coi là ngộ thương hắn, vẫn
là…. Đột nhiên, lúc đó có năng lực chính nghĩa siêu nhiên nhập vào
người?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Hách Liên Dung đi theo hắn trên con đường gập ghềnh, mắt thấy đã sắp tới Thính Vũ hiên, dưới chân Hách Liên Dung khẽ vấp một chút, “Ai…”
Vị Thiếu Quân liền buông tay Hách Liên
Dung, hổn hển quay đầu lại, “Năng lực lúc bình thường của ngươi đâu!
Hiện tại lại muốn làm thục nữ! Để cho người ta quở trách đến thiên hôi
địa hám cũng không hé răng!” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Vị Thiếu
Quân càng nhỏ thêm, lửa giận lại không chút giảm xuống, nhìn chằm chằm
cái gì đó trong tay Hách Liên Dung, “Ngươi lấy cái này theo làm cái gì!”
Hách Liên Dung nhìn bát cơm cùng đôi đũa trong tay, có chút vô tội, “Không… buông kịp….”
Vị Thiếu Quân hất tung mấy thứ này nọ trong tay Hách Liên Dung, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Rốt cuộc là ai muốn thế nào…. Thân hình Hách Liên Dung phản xạ có điều kiện nghiêng về phía sau, Vị Thiếu Quân
bước từng bước năm lấy cổ áo nàng, nổi trận lôi đình, “Ngươi nghe thấy
chứ? Trên thánh chỉ nguyên bản là để cho Thiếu Dương cưới ngươi, không
phục sao? Ngươi mắng lại a! Hiện tại làm bộ mặt tiểu tức phụ này là cho
ai xem! Bớt khiến người ta ghê tởm!”
Hách Liên Dung run sợ hồi lâu. Lúc này
mới hiểu được Vị Thiếu Quân vì sao lại nóng nảy như vậy. Cảm xúc này là
do lòng tự tôn bị tổn thương. Khẩu khí của Vị Thủy Liên làm như những đồ vật người ta không thèm, mang vứt đi đều vứt cho hắn. Cho nên, hắn cảm
thấy không còn mặt mũi.
Quả nhiên, cách việc bị năng lực chính
nghĩa siêu nhiên nhập vào một khoảng rất xa a. Hách Liên Dung khẽ hạ mí
mắt, đẩy cánh tay đang nắm cổ áo của mình ra. “Ngươi tức giận cũng không cần lôi ta vào. Ngươi hiện tại đem ta lôi ra đây, ngày mai phiền toái
của ta sẽ thi nhau mà đến. Ngươi thật sự là chê ta không đủ phiền toái.”
“Ngươi nghĩ ngươi ngồi ở cái đống kia
sẽ không gặp phiền toái?” Vị Thiếu Quân khẽ gầm: “Sức mạnh bên đường bắt người của ngươi đâu? Sức mạnh tát ta một cái đâu?”
“Ngươi hy vọng ta cùng các nàng vung
tay sao? Ngươi cho rằng ta thích vung tay sao?” Hách Liên Dung cũng có
chút nổi giận. Rõ ràng chịu ủy khuất chính là nàng. U hồn này cư nhiên
lại vì cái gọi là tự tôn đến chỉ trích nàng! Chẳng lẽ, nàng đáng bị
người ta nói như vậy. Sau đó, lại hỗn chiến thành một đống sao? Thật
đúng là u hồn!
Hách Liên Dung không có tâm trạng tiếp
tục cùng hắn dây dưa, bước vòng qua hắn đi tới Thính Vũ hiên. Vị Thiếu
Quân hai tay chống nạnh bất động thật lâu. Một cước đem cái bát Hách
Liên Dung vừa làm rơi đá văng đi thật xa, mặt mang theo nét mặt tràn đầy phẫn nộ nói lớn tiếng, “Ít nhất đánh sẽ có hiệu quả. So với việc ngươi
tới ngồi ở một góc tường góc như chết cha còn mạnh hơn gấp trăm lần!”
Hách Liên Dung không chút nghĩ ngợi, quay đầu đốp lại một câu. “Ngươi mới bị chết cha!”
Vị Thiếu Quân ở xa xa trừng mắt nhìn nàng, “Cha ta vốn đã chết!”
U hồn a! Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bỗng nhiên tổng kết ra một triết lý.
Tại thời điểm cùng với đám bác chồng Vị gia tức giận là vì báo thù mà tức, một bên tức giận một bên suy nghĩ
như thế nào có thể báo thù; mà thời điểm cùng với u hồn này, là toàn bộ
giác quan vô lý mà tức giận, động não cũng lười động, trực tiếp xông tới phía trước, chính là như vậy. Cũng không hết giận!
Giống như hiện tại, nàng lại muốn đánh. U hồn ngu ngốc này không có chuyện gì sao lại đi nguyền rủa cha nàng?
Thật sự là…. Khoan đã, nghĩ lại lúc trước một chút, u hồn này giống như
không chỉ nói nàng giống như đã chết cha, còn nói cái gì mà… trốn trong
góc tường khóc?
Hình như chỉ có một lần như vậy, hắn vì sao lại biết? Tiền Kim Bảo nói? Tiền Kim Bảo nói cho Hàn Sâm, Hàn Sâm
nói cho hắn? Vẫn là…
Hách Liên Dung không xác định nhìn Vị
Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân vẫn còn mang theo phẫn nộ trên vẻ mặt, còn có
them một chút không tự nhiên, xoay người… đi không cùng nàng đối mặt.
“Thiết! Đều nói ta trốn tránh trách nhiệm khẩu thị tâm phi, ngươi cũng
nào có tốt như vậy!”
Vị Thiếu Quân cũng không quay đầu lại,
đi vào Thính Vũ hiên, không lại quay đầu lại liếc nhìn chút nào, Hách
Liên Dung đứng ở chỗ cũ ngây người cả nửa ngày, đột nhiên cảm thấy… được rồi, có lẽ u hồn này lật bàn không phải chỉ vì tự tôn cao ngất của bản
thân, còn có thể vì một chút chuyện khác.
Tâm tình Hách Liên Dung trở nên có chút cổ quái, nguyên lại Thượng Đế cũng có khi ngủ gật trong truyền thuyết
là thật, bằng không làm sao lại có thể mù mờ để cho một cái u hồn làm
được chuyện tốt đâu? Tuy rằng là tiện tay làm chuyện tốt. Tuy rằng là
“chuyện tốt” sẽ tạo thành hậu quả thực nghiêm trọng!
Đang nghĩ ngợi, Vị Thiếu Quân lại đằng
đằng sát khí từ Thính Vũ hiên đi ra, vì thế, Hách Liên Dung lại dừng
lại. Nhìn hắn bước tới ngày càng gần, sau đó bỏ lại một câu, “Ta đi tìm
nương!”
“Ta cũng không có hỏi….” Hách Liên Dung thầm nói một câu, cuối cùng hắn còn có thể nghĩ tới Hồ thị, tuy nhiên,
hiện tại mới đến chỉ sợ đã muộn, oán khí của Vị Thủy Liên không có nơi
phát tiết, Hồ thị là đối tượng lựa chọn tốt nhất.
“Này…” Vào lúc bản than kịp phản ứng
lại, Hách Liên Dung đã lên tiếng gọi hắn lại. Vị Thiếu Quân có chút
không kiên nhẫn, “Lại gì nữa?”
“Nhị tỷ ngươi hình như ở lại khá lâu
đi? Ngươi lại trở về náo loạn một hồi, nương về sau lại càng them khổ
sở.” Cho Vị Thiếu Quân chút suy nghĩ, Hách Liên Dung cảm thấy có chút là lạ, tuy nhiên, tổng kết lại nhân phẩm của Vị Thủy Liên, tưởng tượng
hiện tại Hồ thị có thể gặp phải loại tình huống gì, Hách Liên Dung khẽ
cắn môi, nói cho hết nhẽ, “Tuy nhiên, việc đã đến nước này, bất luận
nương làm gì cũng không thể làm tiêu giảm cơn tức của nhị tỷ ngươi, vậy
chỉ có thể áp chế cơn giận của nàng, có một người, nàng….”
Vị Thiếu Quân hơi suy nghĩ một chút,
không đợi Hách Liên Dung nói xong, người đã chạy sang hướng khác, “Ta
tới Thuận Trai chờ bà nội trở về.”
Hách Liên Dung hắng giọng, trừ phi Vị
Thiếu Quân tự mình đi giải thích, bằng không Vị Thủy Liên sẽ không nuốt
nổi cục tức này, nhưng hiển nhiên, Vị Thiếu Quân sẽ không đi, cho nên
mấu chốt liền ở thái độ của lão phu nhân. Tuy nói Vị Thủy Liên là cháu
gái của lão phu nhân, Hồ thì chỉ là thiếp thất. Nhưng Vị Thiếu Quân thủy chung là tôn tử mà lão phu nhân sủng ái nhất, nếu lão phu nhân mở miệng bảo hộ cho Hồ thị, chỉ cần thái độ cường ngạnh một chút, Vị Thủy Liên
cũng không thể làm như không thấy, chỉ cần chịu đựng được đến khi Vị
Thủy Liên rời khỏi Vị phủ, lần gặp lại sau, chỉ sợ đã là chuyện của ba
năm nữa.
Về phần bản than, Hách Liên Dung không muốn nghĩ tới, binh tới tướng chặn, sẽ không đến mức quá thê thảm.
Nghĩ tới đây, lại nghe thấy một tiếng “haiz….”
Nâng mắt nhìn lên, đã thấy Vị Thiếu
Quân đã lại xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt dao động không cùng nàng
đối diện, yết hầu nhấp nhô nửa ngày, “Lá thư này của ngươi không phải ta cố ý để cho đám hỗn tiểu tử kia xem.” Hắn một hơi nói xong, nghiêng
đầu, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Hách Liên Dung, dừng lại trong chốc lát, thấy sắc mặt Hách Liên Dung tức thì đen lại. Vị Thiếu Quân không
biết làm thế nào, hơi cắn khóe môi, lùi về phía sau hai bước, “Chính là
như vậy.”
Nhìn về phía Vị Thiếu Quân biến mất,
Bích Liễu vấn theo phía sau bỗng lên tiếng, “Thiếu phu nhân, nhị thiếu
gia là đang…. Giải thích?”
Hách Liên Dung trừng mắt nhìn Bích Liễu một cái, còn đang nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Quân, hung tợn phun ra một câu, “Phi!”
Bích Liễu rụt rụt cổ, không dám nói gì
nữa, đưa Hách Liên Dung trở lại phòng ngủ, lại phát hiện Bích Đào còn
chưa trở về, do dự một lúc lâu, vẫn là tới bẩm báo với Hách Liên Dung.
Trong đầu Hách Liên Dung cũng hiện lên
dấu hỏi chấm, đây là phải báo cáo loại tin tức gì mà lâu như vậy cũng
chưa có xong? Lại cảm thấy không đúng, lúc ăn cơm rõ rang nhìn thấy lão
phu nhân cũng không thấy nàng gây khó dễ, có thể thấy được nàng cũng
không từ chỗ Bích Đào nhận được tin tức gì. Vẫn là nói, nàng không truy
cứu? Chờ gom được thật nhiều mới phát tác? Như vậy cũng có khả năng.
“Nô tì chính là vẫn lo lắng Bích Đào cùng với thiếu phu nhân nói cái gì, nếu thật sự là chuyện quan trọng…”
Hách Liên Dung khoát tay, “Mặc kệ nàng, nói không chừng là nàng cố ý nói như vạy, sau đó trốn đi chờ chúng ta đi tìm nàng.”
Bích Liễu nói: ‘Không bằng phái nha hoàn đi Thuận Trai xem qua một chút?”
Hách Liên Dung căn bản không them để ý, cũng tùy Bích Liễu, đỡ có cảm giác nàng đối với chuyện này có chút mong ngóng. Tuy nhiên, nha đầu này vừa đi liền thật lâu không về, Bích Liễu
chờ cũng có chút nóng long, hầu hạ Hách Liên Dung rửa mặt cũng không yêu long, luôn ra bên ngoài xem xét.
Hách Liên Dung cũng cảm thấy có điểm
không đúng. Nha đầu kia đi có hơn nửa canh giờ, chẳng lẽ lại thật sự xảy ra chuyện gì? Đang muốn để cho Bích Liễu tự mình qua xem, lại có nha
hoàn tiến vào thong báo, vẻ mặt có chút khản trương, “Đại thiếu phu nhân dẫn người tới đây.”
Dẫn người? Hách Liên Dung nghi hoặc ra
khỏi phòng ngủ, liền thấy Ngô thị đang đứng trong viện, phía sau ngoài
năm sau nha hoàn, còn có sáu bảy gia đinh, Hách Liên Dung không khỏi
nâng cao mày, nghĩ rằng Ngô thị lâm thời phản bội, đứng về phía Vị Thủy
Liên, giờ phút này đến tìm mình gây phiền toái. Không nghĩ tới, vẻ mặt
Ngô thị cũng tràn đầy ngượng nghịu, “Đệ muội, đại tẩu không biết phải
nói thế nào, tuy nhiên trong phòng lão thái thái lại mất đồ vật này nọ,
không riêng gì Thính Vũ hiên, tất cả các phòng đầu bị điều tra, chính là phòng hạ nhân trong phủ thôi, đệ muội, ngươi đem mọi người trong Thính
Vũ hiên đều có mặt đi.”
“Rốt cuộc là mất cái gì?” Lần này, đồ bị mất hiển nhiên so với chỗ đồ cổ lần trước còn có giá trị hơn.
“Là tử ngọc như ý mà lúc lâm trung lão
gia tử lưu lại, đó là đồ vật yêu thích của lão phu nhân, vô luận như thế nào cũng pải tìm trở về.” Ngô thị nói xong lại ảo não, “Để cho ta tìm
ra người nào không có mất trộm ngọc như ý, tẩu liền… tẩu liền….”
Hách Liên Dung không muốn nghe nàng oán giận, để cho Bích Liễu tới hậu viện gọi hạ nhân, đồng thời hơi động
não, hỏi Ngô thị: “Lúc nào thì mất?”
Vị Thiếu Quân cũng đi tới Thể Thuận trai, tính tính thời gian, đi cũng đã lâu.
Không ngờ, Ngô thị thế nhưng lắc đầu,
“Ai biết, ngọc như ý kia bình thường đều được bảo vệ bằng nhiều lớp
nghiêm ngặt, lão phu nhân nói cơm nước buổi sang xong đi xem vẫn còn
thấy nó, buổi chiều vội vàng đón nhị muội hồi phủ, cũng không để ý nơi
đó, vừa rồi trở về phòng mới biết không còn, chỉ là… Thiếu Quân lại ở
đó.”
Trong lời nói của Ngô thị có ám chỉ
ngược lại khiến cho Hách Liên Dung xác định không phải do Vị Thiếu Quân
gây nên. Nếu là Vị Thiếu Quân trộm, hắn sao có thể ngoan ngaoxn chờ ở
Thể Thuận trai, sớm phát điên bỏ đi rồi. Thế nhưng, ngoài Vị Thiếu Quân, Vị gia rốt cuộc có ai có can đảm như vậy, ngay cả đồ mà lão phu nhân
yêu quý cũng dám động vào?
“Người đến đủ chưa?” Ngô thị nhìn đám nha hoàn trong viện nói, “Bích Đào đâu?”
Bích Liễu nói: “Thiếu phu nhân cũng tìm nàng cả ngày, không biết đã đi nơi nào, còn nghĩ rằng ở chỗ lão phu
nhân, mới phái nha hoàn qua đó hỏi thăm.”
Ngô thị nói: “Nha đầu kia ta có thấy
qua, ta cho nàng chờ sau khi tìm xong ở Thính Vũ hiên mới trở về.” Nói
xong, nàng nhìn Hách Liên Dung, “Đệ muội cũng biết đấy, loại thời điểm
thế này hiềm nghi mới tốt, đỡ phải lưu lại đề tài đàm tiếu cho người ta, để cho người ta nói có người trở về mật báo.”
Hách Liên Dung cười cười, không nói gì, Ngô thị đã phân phó hạ nhân bắt đầu tìm kiếm, chính là phòng Hách Liên
Dung, tất cả mọi góc gách có thể giấu đồ vật này nọ đều không bỏ sót.
Một lúc lâu sau, khi cuộc tìm kiếm đã
gần kết thúc, Ngô thị đã chuẩn bị cáo biệt Hách Liên Dung để đi tới viện tiếp theo tìm kiếm, thì Bích Lan bỗng từ sau viện chạy tới, cầm trong
tay một cái hộp nhỏ, tránh Hách Liên Dung, lấy âm thanh cực thấp nói với Ngô thị điều gì đó. Ngô thị đem cái hộp kia mở ra, chỉ mới nhìn liếc
qua sắc mặt đã thay đổi, ngẩng mặt nhìn Hách Liên Dung, muốn nói gì đó
lại cắn cắn môi dưới, cuối cùng ngậm miệng, vội vàng dẫn hạ nhân dời đi.
Bích Liễu đuổi theo ra khỏi viện, không bao lâu sau quay lại, nói với Hách Liên Dung: “Nô tì từ xa nghe được
đại thiếu phu nhân nhắc tới Bích Đào, sợ rằng là từ trong phòng nàng tìm được cái gì rồi. Thiếu phu nhân, có thể hay không cùng chuyện Bích Đào
muốn nói cho người có liên quan?”

Chapter
1 Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2 Chương 2: Gian phu dâm phụ
3 Chương 3: Vị gia
4 Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5 Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6 Chương 6: Tây việt liên dung
7 Chương 7: Phương pháp giải thoát
8 Chương 8: Ai hôn ai
9 Chương 9: Tương lai u ám
10 Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11 Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12 Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13 Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14 Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15 Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16 Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17 Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18 Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19 Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20 Chương 20: Đánh cuộc
21 Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22 Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23 Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24 Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25 Chương 25: Đồ cưới của ta
26 Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27 Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28 Chương 28: Hiệp nghị
29 Chương 29: Vô đề
30 Chương 30: Ai đền tội
31 Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32 Chương 32: Lại gây chuyện
33 Chương 33: Phương án giải quyết
34 Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35 Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36 Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37 Chương 37: Trân nương
38 Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39 Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40 Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41 Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42 Chương 42: Ta không tin
43 Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44 Chương 44: Chuyện “đúng”
45 Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46 Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47 Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48 Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49 Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50 Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51 Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52 Chương 52: Hai huynh đệ
53 Chương 53: Nén hận
54 Chương 54: Đại gia truyền thư
55 Chương 55: Nhà ai vui mừng
56 Chương 56: Giằng co bên đường
57 Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58 Chương 58: Lại mất trộm
59 Chương 59: Vô hạn mịt mù
60 Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61 Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62 Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63 Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64 Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65 Chương 65: Khí phụ Vị gia
66 Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67 Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68 Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69 Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70 Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76 Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77 Chương 77: Hành động một mình (1)
78 Chương 78: Hành động một mình(2)
79 Chương 79: Con đường lên núi (1)
80 Chương 80: Con đường lên núi (2)
81 Chương 81: Con đường lên núi (3)
82 Chương 82: Con đường lên núi (4)
83 Chương 83: Con đường lên núi (5)
84 Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85 Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86 Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87 Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88 Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89 Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90 Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91 Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92 Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93 Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94 Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95 Chương 95: Quan hệ của ba người
96 Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97 Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98 Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99 Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100 Chương 100: Tai nạn thể chất
101 Chương 101: Khách không mời mà đến
102 Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103 Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104 Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105 Chương 105: Có khách tới chơi
106 Chương 106: Trò chơi thần tiên
107 Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108 Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109 Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110 Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111 Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112 Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113 Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114 Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115 Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116 Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117 Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118 Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119 Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120 Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121 Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122 Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123 Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124 Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125 Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126 Chương 126: Làm ra lựa chọn
127 Chương 127: Một chút biến cố (1)
128 Chương 128: Một chút biến cố(2)
129 Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130 Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131 Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132 Chương 132: Lo được lo mất
133 Chương 133: Đương gia khó làm
134 Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135 Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136 Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137 Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138 Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139 Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140 Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141 Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142 Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143 Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144 Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145 Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146 Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147 Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148 Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149 Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150 Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151 Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152 Chương 152: Một chút trưởng thành
153 Chương 153: Lại gặp khó khăn
154 Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155 Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156 Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157 Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158 Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159 Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160 Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161 Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162 Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163 Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164 Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165 Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166 Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167 Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168 Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169 Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170 Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171 Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172 Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173 Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174 Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175 Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176 Chương 176
177 Chương 177: Gặp lại trong núi
178 Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179 Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180 Chương 180: Một lời nói dối
181 Chương 181: Sự thật năm đó
182 Chương 182: Lại có âm mưu
183 Chương 183: Giao dịch mới
184 Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185 Chương 185: Dê vào miệng cọp
186 Chương 186: Ai là người thắng (1)
187 Chương 187: Ai là người thắng (2)
188 Chương 188: Ai là người thắng (3)
189 Chương 189: Ai là người thắng (4)
190 Chương 190: Ai là người thắng (5)
191 Chương 191: Thời buổi rối loạn
192 Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193 Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194 Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195 Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196 Chương 196: Hành trình mới
197 Chương 197: Ngoại truyện
Chapter

Updated 197 Episodes

1
Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2
Chương 2: Gian phu dâm phụ
3
Chương 3: Vị gia
4
Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5
Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6
Chương 6: Tây việt liên dung
7
Chương 7: Phương pháp giải thoát
8
Chương 8: Ai hôn ai
9
Chương 9: Tương lai u ám
10
Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11
Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12
Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13
Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14
Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15
Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16
Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17
Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18
Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19
Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20
Chương 20: Đánh cuộc
21
Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22
Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23
Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24
Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25
Chương 25: Đồ cưới của ta
26
Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27
Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28
Chương 28: Hiệp nghị
29
Chương 29: Vô đề
30
Chương 30: Ai đền tội
31
Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32
Chương 32: Lại gây chuyện
33
Chương 33: Phương án giải quyết
34
Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35
Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36
Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37
Chương 37: Trân nương
38
Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39
Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40
Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41
Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42
Chương 42: Ta không tin
43
Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44
Chương 44: Chuyện “đúng”
45
Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46
Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47
Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48
Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49
Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50
Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51
Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52
Chương 52: Hai huynh đệ
53
Chương 53: Nén hận
54
Chương 54: Đại gia truyền thư
55
Chương 55: Nhà ai vui mừng
56
Chương 56: Giằng co bên đường
57
Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58
Chương 58: Lại mất trộm
59
Chương 59: Vô hạn mịt mù
60
Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61
Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62
Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63
Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64
Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65
Chương 65: Khí phụ Vị gia
66
Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67
Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68
Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69
Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70
Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76
Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77
Chương 77: Hành động một mình (1)
78
Chương 78: Hành động một mình(2)
79
Chương 79: Con đường lên núi (1)
80
Chương 80: Con đường lên núi (2)
81
Chương 81: Con đường lên núi (3)
82
Chương 82: Con đường lên núi (4)
83
Chương 83: Con đường lên núi (5)
84
Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85
Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86
Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87
Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88
Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89
Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90
Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91
Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92
Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93
Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94
Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95
Chương 95: Quan hệ của ba người
96
Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97
Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98
Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99
Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100
Chương 100: Tai nạn thể chất
101
Chương 101: Khách không mời mà đến
102
Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103
Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104
Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105
Chương 105: Có khách tới chơi
106
Chương 106: Trò chơi thần tiên
107
Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108
Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109
Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110
Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111
Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112
Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113
Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114
Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115
Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116
Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117
Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118
Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119
Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120
Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121
Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122
Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123
Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124
Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125
Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126
Chương 126: Làm ra lựa chọn
127
Chương 127: Một chút biến cố (1)
128
Chương 128: Một chút biến cố(2)
129
Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130
Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131
Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132
Chương 132: Lo được lo mất
133
Chương 133: Đương gia khó làm
134
Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135
Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136
Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137
Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138
Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139
Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140
Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141
Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142
Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143
Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144
Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145
Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146
Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147
Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148
Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149
Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150
Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151
Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152
Chương 152: Một chút trưởng thành
153
Chương 153: Lại gặp khó khăn
154
Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155
Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156
Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157
Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158
Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159
Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160
Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161
Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162
Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163
Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164
Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165
Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166
Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167
Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168
Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169
Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170
Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171
Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172
Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173
Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174
Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175
Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176
Chương 176
177
Chương 177: Gặp lại trong núi
178
Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179
Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180
Chương 180: Một lời nói dối
181
Chương 181: Sự thật năm đó
182
Chương 182: Lại có âm mưu
183
Chương 183: Giao dịch mới
184
Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185
Chương 185: Dê vào miệng cọp
186
Chương 186: Ai là người thắng (1)
187
Chương 187: Ai là người thắng (2)
188
Chương 188: Ai là người thắng (3)
189
Chương 189: Ai là người thắng (4)
190
Chương 190: Ai là người thắng (5)
191
Chương 191: Thời buổi rối loạn
192
Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193
Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194
Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195
Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196
Chương 196: Hành trình mới
197
Chương 197: Ngoại truyện