Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?

Rời khỏi quán cafe, đôi mắt tinh của Phục Linh liền nhìn thấy chiếc xe quân dụng Hummer hào nhoáng, quay qua Trường An nói, “Có vẻ khoe khoang quá.”

“Rất chi là khoe khoang!”

“Phó Trường An!”

Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên, giống như sét đánh bên tai bất ngờ khiến Phục Linh và Trường An sửng cả người.

Chỉ thấy một anh chàng đẹp trai đen mặt đi tới, tay kéo Tường An còn đang ngẩn người lập tức nhét cô vào trong xe, còn anh ngồi vào ghế lái, phóng một mạch như bay.

“Lục Cảnh Sinh, tôi XX ‘em gái’ anh.”

Đức hạnh là cài khỉ gì chứ? Gặp mặt chưa chào hỏi một câu đã lôi kéo cô ấy rồi, không nghĩ tới nữa.

Ngồi lên xe một lúc, Phục Linh liền bảo, “Đồng gia, mau đuổi theo họ.”

“Chuyện của bọn họ, em lo làm gì!”

Bị câu nói này của anh chọc tức Phục Linh tức giận tới mức trừng mắt, quay qua nhìn Đồng Trác Khiêm, căm giận nói, “Mặc kệ là mặc kệ thế nào? Đó là chị em tốt của em!”

“Không lẽ em không biết Lục Cảnh Sinh có ý với cô ấy sao? Phó Trường An đi với cậu ấy chắc chắn không sao đâu.”

“Hừ!” Phục Linh hừ một tiếng, tức giận nói, “Hắn đúng là đồ con ngựa, ở nhà thì ra vẻ làm bà lớn đã thế ra ngoài còn đùa giỡn mấy bông hoa dại, ** mẹ nó thiệt đúng là không biết xấu hổ.”

Đồng thiếu gia nhíu mày, tiện thể kéo cô vào trong lồng ngực mình, “Cô bé à, hôm nay sao lại nói nhiều câu thô tục thế.”

“Vậy anh nhanh đuổi theo họ cho em.”

“Không được”

“Sao lại không được?”

“Kiểu gì cũng không được cả.”

Phục Linh đành im lặng, “Thôi được rồi, không đi thì không đi!” Dứt lời cô nhìn ra ngoài của xe, “Xe đã đi từ lúc nào rồi, còn đuổi theo cái khỉ gì nữa, nhưng mà, Đồng Trác Khiêm này em nói cho anh biết nếu Trường An mà xảy ra chuyện gì đừng hòng em tha thứ cho anh.”

Đôi mắt anh bỗng nhiên tỏa ra sự lạnh lẽo, “Rốt cục, anh là gì của em đây?”

Phục Linh bỗng nhiên ý thức được mình vừa nói cái gì, chớp mắt mấy cái giả ngu, “Hôm nay ông trời ác thật, mới ra ngoài một chút đã lạnh như vậy rồi..”

Eo đột nhiên bị ai đó ôm lấy, bàn tay bỗng nhiên đặt trên phần nội y mềm mại của cô, hơi ấm từ miệng chàng trai phả vào tai cô, mùi vị tình dục ngập tràn

“Lạnh sao? Vậy anh đây sẽ làm cho em ấm.”

“Đồ cầm thú, chúng ta đang ở ngoài đường đó.”

“Không sao hết, có kính chắn gió rồi.”

“Đồng...ưm...”

“Làm xong sẽ không lạnh nữa.”

----Đồng Trác Khiêm, cái đồ ** anh

------

Ở một nơi khác, Trường An ngồi ở ghế phụ nhắm mắt lại, không để ý tới kẻ đang cáu kỉnh ở bên.

Tay lái bị chàng trai đập mạnh vào, cũng may là đồ tốt nếu không thì đã bị hỏng rồi.

Âm thanh đó giống như là nhũ băng đâm thủng lòng Trường An, cô đột nhiên mở to mắt, hững hờ nhìn Lục Cảnh Sinh, “Cho tôi xuống xe mau!”

Anh đột nhiên quay sang, làn da có phần trắng nõn, đôi mắt ánh lên tia máu đỏ ngầu, “Đây là vùng ngoại thành, anh thả em xuống, không lẽ em định đi bộ về nội thành sao?”

Trường An nhìn anh có chút đau lòng, nhưng cũng có một chút bất an, “Chuyện này không cần anh quan tâm.”

“Phó Trường An!”, như rít từ trong kẽ răng, anh tức giận kêu tên cô.

“Đêm qua anh đợi trước nhà em cả đêm, tại sao em không ra?”

Trường An mở to mắt ra, đôi hàng mi run rẩy như cánh bướm, gương mặt dịu dàng có chút run rẩy, đôi lông mày xinh đẹp sít lại gần nhau. “Tại sao tôi phải ra?”

Tại sao cô phải ra? Tại sao cô phải ra? Tại sao cô phải ra?

Những lời đó giống như một lời nguyền rủa, phá đi tâm trạng của anh. Lục Cảnh Sinh hiểu rõ rằng ngay từ giây phút gặp cô, thế giới của anh cũng chỉ còn những bông hoa nhảy múa loạn cả lên.

Trái tim không thể kìm được đập nhanh dần, bỗng nhiên anh tăng tốc độ xe khiến trán Trường An bị đập vào cửa kính phía trước.

“Anh bị điên à?”

“Điên ư? Phó Trường An, để anh cho em biết thế nào là điên!”

Dứt lời, anh đột nhiên buông tay lái, hai tay đè lấy vai cô, hôn leen khóe môi cô, dùng sức mút.

“Ưm...thả ra!” Cô đánh lên ngực anh, anh lại không có phản ứng nào cả.

Xe chạy nhanh hơn, Lục Cảnh Sinh khởi hành chậm rãi, cầm tay lái điều khiển, phía trước mặt là vách núi, anh không kịp bẻ tay lái, tốc độ xe không giảm, gần như xảy ra va chạm.

Gương mặt Trường An trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Một bên cửa xe đột nhiên mở ra, Trường An cảm thấy trên lưng cô có đôi tay đang dùng sức đẩy người cô ra khỏi xe.

Cơ thể anh nằm trên mặt đất, một chút trầy xước cô cũng không để ý, đôi mắt mở to nước mắt như chực chờ chảy xuống, cô nhìn chằm chằm vào chiếc Land Rover méo mó đâm vào vách núi.

Thế giới của cô bỗng dưng trở nên u ám không thể khác được.

“Cảnh Sinh...” Cô như người điên chạy tới bên anh, hai chân như không còn chút sức lực nào nữa, cô lại ngã.

Xe bị đụng vào vách núi, đầu xe đã nát, Trường An ở bên ngoài xe kêu liên tục, không có ai đáp lại cả, cô cầm di động trên tay nhưng giờ phút này không biết gọi cho ai nữa.

Đầu tiên phải gọi cấp cứu, cô ngĩ cô nên gọi cho người nhà Lục Cảnh Sinh. Người nhà? Cô tự giễu cười, bấm số di động lúc trước mà Đào Uyên Lê để lại ở chỗ làm của cô.

“A lô, vâng, cô muốn gặp ai?”

“Tôi muốn gặp cô Đào Uyên Lê.”

Một lát sau, một giọng nữ ấm áp truyền qua điện thoại, “Vâng, xin chào, Tôi là Đào Uyên Lê.”

Cô kiềm chế không cho nước mắt rơi, “Tôi là Phó Trường An.”

Đào Uyên Lê có hơi kinh ngạc, một lúc sau cười nói, “Cô đã nghĩ kĩ rồi chứ?”

“Không!” Cô từ chối rồi nói tiếp, “Lục Cảnh Sinh gặp tai nạn ở Thạch Đông, ngoại thành, cô nhanh đến đây đi.”

Đầu dây điện toại vang lên một tiếng điện thoại rớt xuống đất, sau đó là tiếng giày cao gót lộn xộn xung quanh.

Trường An khóc nấc, cất điện thoại, tay không bước qua bắt đầu đào.

Nữa tiếng sau, xe cấp cứu cùng nhân viên y tế đến bắt đầu nâng tảng đá đang đè Lục Cảnh Sinh lên, một người y tá nhìn thấy vết thương trên đùi của cô. Muốn băng bó cho cô nhưng cô không chịu.

“Tìm được rôi! Tìm được rồi!” nhười nhân viên cứu hộ la lên, Trường an vộ vàng chạy tới, nhìn cả người anh toàn là máu, anh nằm trên cáng hôn mê, trán vẫn đang chảy máu.

Trường An che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.

Những kí ức xua bị phủ bụi nay lại được mở ra.

Anh mỉm cười với cô, đối xử tốt với cô, luôn cưng chiều cô, đáp ứng cô tất cả mọi thứ, anh chính là Lục Cảnh Sinh. Cô đã từng nói rằng, “Cảnh Sinh, cả đời này anh là của em.”

Anh dịu dàng mỉm cười đầy cưng chiều, đến mức khiến người ta say đắm, cười đến mức lá liễu như say trong gió xuân, nụ cời ấy có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.

Mà nay, anh là một Cảnh Sinh khác, một Cảnh Sinh của đời này, kiếp này.

Trương An rất muốn khóc lớn lên nhưng không thể, ở đây nhiều người như vậy, vợ của anh lát nữa cũng sẽ đến, người nên khóc không phải là cô, đau lòng nhất cũng không phải là cô.

Đào Huyên Lê, một người phụ nữ khí chất, danh tiếng, nhan sắc đều hội tụ đủ cả.

Tiếng thắng gấp của xe vang lên, tiếng giày cao gót vang lên, đầu tóc của Đào Uyên lên có chút lộn xộn, bộ dạng vô cũng lo lắng bước vào hiện trường, “Chồng của tôi đâu? Chồng tôi bị sao vậy?”

Cái từ “chồng” kia, như một lời đoạn tuyệt sắc bén đâm vào lòng cô.

“Phu nhân, tình hình chồng cô không được khả quan lắm, có thể là do tâm trạng không ổn định nên xảy ra tai nạn, hiện đã đưa đi cấp cứu rồi.”

“Vậy thì nhanh lên.” Đào Huyên Lê vội vàng thúc giục.

Cô nhìn chồng mình sống chết không rõ bị đưa lên xe cấp cứu, xoay người lại nhìn người phụ nữ mà cả đời này cô căm ghét nhất, “Cô ở trên xe anh ấy?”

Cô bình tĩnh không dao động hỏi, như sự bình yên trước mỗi cơn bão.

“Phải!”

“Phó Trường An!” cô hét lên đầy hung dữ, “Cô sao lại không biết liêm sỉ như thế vậy? Cảnh Sinh đã kết hôn rồi. Vợ của anh ấy là tôi. Bốn năm trước cô phạm tội tham ô? Chẳng lẽ bây giờ cô đổi nghề sang làm kẻ thứ ba rồi hả? Rốt cục là cô có biết chữ liêm sĩ nó viết thế nào không hả?”

Trường An ngẩng đầu lên, không nhìn rõ ý tứ nơi đáy mắt, “Anh ấy tới tìm tôi, cô tại sao không ngăn anh ấy lại?”

Cô ta hẳn cũng đã biết, cô luôn có ý tránh né anh.

Đào Lê Huyên đột nhiên mỉm cười, bước chân cô từ trước đến nay ai cũng không cản được, ngay cả Lục Cảnh Sinh. Cô cười có chút bi thương, bước tới từng bước,tàn nhẫn đẩy Trường An rồi chất vấn.

“Phó Trường An, rốt cục cô muốn hại anh ấy bao nhiêu lần nữa đây? Tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”

Dứt lời, cô giẫm giày cao gót từng bước từng bước tao nhã rời đi.

Mọi người đều đi rồi, khu vực này là ngoại thàng, rất khó bắt xe. Gió dần nổi lên, Trường An từ từ đứng lên nhìn đoàn xe ở dằng xa, nở nụ cười mờ mịt.

Lục Cảnh Sinh, tình cảm lúc đó giữa hai ta, đã chấm dứt.

Hi vọng, lúc này đây anh có thể vượt qua rồi quên em đi, cùng Đào Uyên Lê sống thật tốt. Sự chờ đợi của em chỉ đơn giản như vậy thôi. Có thể kiếp trước em đã phụ anh rất nhiều nên kiếp này em mới đáng chịu như vậy.

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)