Chương 58: Tân hôn

Hồ Linh Tiêu hoạ đạm trang (trang điểm đơn giản). Vào ngày thường thì không thể có việc này, chỉ vì hôm nay là ngày nàng chân chính trở thành nương tử của Tô Vận Hàm, nói sao cũng phải trang điểm trang nhã một phen. Yên chi (son) do nàng tự đồ, nhưng mi do nàng tát kiều để Tô Vận Hàm phác hoạ cho. Kỹ thuật của nàng ấy cũng không tính là giỏi, chỉ có thể nói là nửa khiếu không thông (tinh thông). Nhưng dù vậy, Hồ Linh Tiêu vẫn cản thấy nàng giúp mình hoạ mi dễ nhìn hơn bất cứ ai hoạ, liền ngay cả sự vô cùng chuyên chú lúc hoạ mi, cũng là không ai bì được với nàng.

"Linh Tiêu, chúng ta nên đi phụng trà thôi." Khoé môi Tô Vận Hàm mang theo ý cười nhợt nhạt, nàng thâm trầm nhìn ở Hồ Linh Tiêu thật lâu thật lâu, tựa như muốn ấn hoàn toàn nàng của hôm nay vào đáy lòng. Nàng cúi đầu nuốt ngụm nước bọt, lại ngẩng đầu trên mặt pha thêm ít hồng vựng, do dực nói: "Ta, ta có thể giữ sàng đan này lại không. Đó là lạc hồng của nàng, ta muốn giữ nó lại không để chúng nha hoàn tẩy rửa đi."

"Ngươi ngốc tử này." Hồ Linh Tiêu hờn dỗi, vươn ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng. Nói ra có chút ngượng, nhưng lại mang đến cảm giác ngọt ngào, Hồ Linh Tiêu đi tới bên giường gấp gọn sàng đan có lạc hồng, dùng bao phục bố lam sắc gói kỹ lại. Hoan du cả đêm khiến cho nàng uể oải lại hạnh phúc, nàng kéo cánh tay Tô Vận Hàm, nhu thanh nói: "Ngốc tử, như vậy ngươi đã mãn ý? Không phải nói đi phụng trà sao? Còn chưa đi!"

Đi vào tiền sảnh, Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ quả nhiên đã ngồi ở ghế đầu chờ phụng trà. Còn vị trí bên cạnh, mấy vị tiểu bối cũng đều an tĩnh ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình. Tựa hồ đã bị thanh âm cao vút quấy nhiễu cả đêm, trên mặt Hứa Như Ngọc mang vẻ uể oải, thấy đôi tân nhân tới, sau sự kinh ngạc là hai má phi hồng.

Lần đầu gặp Hồ Linh Tiêu, hai vị trưởng giả ngồi trên ghế đầu quả thực không thể tin vào mắt họ, hoặc là chưa từng gặp nữ nhân yêu dã kinh diễm như vậy. Một thân váy dài đại hồng sắc được nàng mặc cực kỳ ý vị, trong nhất thời càng quên nói chuyện, chỉ ngốc lăng nhìn nàng, thật lâu mới hoàn thần lại, cùng nói lên: "Tân nương tử tốt, tân nương tử tốt nha!"

"Linh Tiêu gặp nghĩa phụ, lão sư. Tướng công hắn xưng hô như vậy, Linh Tiêu liền cũng xưng hô nhị vị trưởng bối như vậy." Hồ linh Tiêu hơi hơi khom người với họ, sau đó lại trở về bên người Tô Vận Hàm, nắm tay nàng không muốn tách ra.

"Được được được, gọi vậy được, gọi vậy được." Từ Trị Đồ mãn ý gật gật đầu, lại nhìn đôi tân nhân trước mặt xác thực xứng đôi tới cực điểm. Tuy nói tân nương tử trước mặt thật là diễm lệ, nhưng đứng cùng Tô Vận Hàm trước mặt tương xứng vô cùng.

"Kính trà cho nghĩa phụ cùng lão sư." Tô vận Hàm tiếp nhận ôn trà đã pha tốt trong tay hạ nhân, cung kính đưa cho Từ Trị Đồ. Mà bên kia, Hồ Linh Tiêu cũng tương tự tiếp trà từ hạ nhân, hữu lễ kính cho Hứa Đức Trung, thuận tiện nhận hồng bao họ đưa tới.

"Vận Hàm a, hôn này đã kết xong rồi, ngươi cùng Linh Tiêu hẳn nên nhanh chút. Tranh thủ cùng Ngưng Nhi bọn chúng hoài hài tử cùng lúc, cũng tiện đính thông gia từ bé gì đó." Từ Trị Đồ cười nói, nào còn có biểu tình nghiêm túc vừa nãy.

"Đa!" Từ Phong cùng Tô Ngưng Nhi ngồi tại chỗ nhiều miệng một lời, ngại ngúng nhìn tân nhân đứng ở giữa, gò má có điểm nóng lợi hại.

"Làm sao? Cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì, các ngươi thẹn cái quỷ gì! Đợi các ngươi sinh tể nhi (con trai), quan vị này của đa cũng có thể yên tâm giao cho Phong nhi, chuyển ra sau giúp các ngươi chăm sóc tôn nhi của ta."

"Nghĩa phụ nói có lý đó, Linh Tiêu cùng tướng công nhất định sẽ nỗ lực mà!" Hồ Linh Tiêu cười lên, thấy Tô Vận Hàm cúi đầu từng phiến hồng triều nổi lên, tiến đến bên tai nàng khẽ nói: "Ngốc tử, ngươi đỏ mặt cái quỷ gì chứ! Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chúng ta có thể sinh hài tử."

"Nàng nói là? Chúng ta?" Tô Vận Hàm trợn to hai mắt, bộ dạng không thể tin được.

"Thật là ngốc tử, tới lúc... nhất định người ta sẽ sinh đời sau cho Tô gia ngươi." Hồ Linh Tiêu hờn dỗi, nhẹ bấm nhuyễn nhục bên hông Tô Vận Hàm ngay trước mặt nhị vị trưởng bối, bấm mãi tới nàng nhếch mép cũng không được, nhe răng càng không thể.

"Ha ha, Hứa hão nha! Ngươi nhìn xem hai hài tử này, thật là..." Từ Trị Đồ vuốt râu quai nón hắc hồ hồ, uống mấy ngụm ôn trà do Tô Vận Hàm kính cho ông, nói: "Vận Hàm a, cho con ba ngày tân hôn cần phải thật là trân trọng. Ba ngày sau hẳn là bận rộn lên, đến lúc đó nên thêm chút tâm nhãn, làm quan tại triều... có thể không dễ vậy đâu!"

"Từ Đề đốc nói vậy, Vận Hàm chỉ là học sĩ Hàn Lâm viện, quan lộ chắc chắn bình bộ thanh vân. Yên tâm đi!" Hứa Đức Trung nửa nheo mắt lại, chức quan học sĩ Hàn Lâm viện này, trực tiếp được ông quản giáo, sao lại không dễ được!

"Tô huynh đệ, ngươi đã có ba ngày tân hôn, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn mấy ngày thế nào? Mấy ngày nay Ngưng Nhi cũng buồn chán vô cùng, ta định dẫn nàng đi du ngoạn một phen đây!" Từ Phong đề nghị.

"Ngốc tử! Khó khăn lắm mới có ba ngày tân hôn, người ta muốn cùng ngươi qua thế giới riêng của hai người mà! Không muốn cùng nơi với các nàng! Có được không nha!" Hồ Linh Tiêu nói trong tâm, để Tô Vận Hàm hiện là lang yêu có thể nghe được.

"Cái này, hay là các ngươi đi thôi. Ta cùng Linh Tiêu còn có chuyện muốn làm, nói sao ngươi cùng Ngưng Nhi cũng vừa mới thành thân, vẫn nên cùng nàng qua thế giới hai người nhiều chút thì tốt hơn." Tô Vận Hàm uyển chuyển nói lời cự tuyệt, đối với nàng mà nói, yêu cầu của Hồ Linh Tiêu chính là thánh chỉ, trước đây còn không nỡ chọc nàng sinh khí, hiện tại càng không nỡ làm nàng không vui.

"Vậy cũng được, nếu Tô huynh đệ nói vậy, ta cùng Ngưng Nhi hai người đi thôi, chúng ta sẽ đợi ngươi sau ba ngày tân hôn thì gặp lại vậy." Từ Phong cười nói, đối với lần này không có nửa điểm không vui, trái lại tiếp tục tán gẫu với nàng đôi chút như có như không.

Gần tới giữa trưa, Từ Trị Đồ cùng Hứa Đức Trung rốt cuộc mang theo tiểu bối trong nhà rời khỏi Tô phủ. Bọn họ về rồi, Lý Hạo liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân trong Tô phủ bận rộn. Nắm tay tản bộ ở hậu hoa viên Tô phủ, Tô Vận Hàm ôm Hồ Linh Tiêu trực tiếp ngồi trên cỏ lục ý tốt tươi, nhìn đoá hoa hồng diễm cách đó không xa, nói: "Linh Tiêu, ba ngày tân hôn, nàng nói chúng ta đi đâu được đây?"

"Ngươi đi đâu nha, ta liền theo tới đó." Hồ Linh Tiêu tựa trong ngực nàng, đoá hoa nơi xa trong mắt nàng chỉ là bố cảnh (phông nền), chân chính khiến nàng lưu ý, là Tô Vận Hàm. "Cuối cùng thành thân rồi đó!" Hồ Linh Tiêu than nhẹ một tiếng, hiện tại bắt đầu, ngốc tử nàng cuối cùng chỉ là của nàng thôi, hiện tại bắt đầu, các nàng mới bắt đầu trải qua đời đời kiếp kiếp thuộc về các nàng.

"Này, ta đi nơi nào nàng cũng đi cùng ta tới nơi đó đúng không?"

"Thật mà, không phải đã nói sao! Ngươi lặp lại làm cái quỷ gì!" Có giọt mưa nhỏ xuống, Hồ Linh Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm, có chút thất vọng nói: "Ghét ghê! Trời mưa, nơi nào cũng không thể đi rồi! Ghét trời mưa nhất đó!" Nàng là bạch hồ, hồi còn bé mỗi khi trời mưa da lông nàng đều sẽ bị nước mưa nhỏ xuống đất bắn ướt bắn dơ, cho nên khí trời nàng ghét nhất, chính là trời mưa xuống.

"Trời có mây gió bất trắc, này là chuyện rất bình thường. Trời mưa cũng có thể ra ngoài mà, Linh Tiêu, không phải nói ta đi nơi nào nàng cũng đi tới nơi đó sao? Nào, ta đưa nàng tới một nơi." Tô Vận Hàm nghĩ nghĩ, trên mặt đầy ý cười ôn nhã. Nàng cứ vậy mà lôi kéo tay Hồ Linh Tiêu, sau đó hoá thành một đạo bạch quang cùng nàng đồng thời biến mất trong Tô phủ.

"Đây là?" Trên trời mưa vẫn đang rơi, lúc Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu lần nữa đặt chân xuống, trước mặt các nàng dĩ nhiên xuất hiện một trì hoa sen nở rộ. Trên lá sen lục sắc có hạt mưa tròn vo lăn qua lại, lá sen quá lớn, liên tiếp che mặt nước trừng triệt. Mà trên nhành hoa, nở rộng, nở phân nửa hoặc cũng là nụ hoa, có phấn sắc, bạch sắc còn có rất ít hoa sen màu sắc chút phấn hồng sẫm tự tại đong đưa trong gió nhẹ. Mùa này, rõ ràng không thể có hoa sen, càng không thể có hoa sen nở rộ như vậy. Nhìn bên mặt Tô Vận Hàm mang theo ý cười, Hồ Linh Tiêu ôm lấy nàng, nghiêng đầu nhìn mỹ cảnh trước mặt, nói: "Ngốc tử, sao nơi này lại có cảnh sắc rạng rỡ như vậy? Còn có trì hoa sen này, sao lại nở vào lúc này chứ?"

"Đó là vì có nàng đến đó, bởi vậy hoa sen trong trì này liền tranh trước lấn sau nở rộ vì nàng." Trong tay Tô Vận Hàm chẳng biết từ lúc nào có thêm du tán (dù) che mưa, dùng nó giúp Hồ Linh Tiêu chắn mưa nhỏ xuống. Tay kia lại khoác lên vai nàng, hồi tưởng nói: "Chỗ này là nơi ta phát hiện ra khi chạy thương cho đại nương lúc trước. Khi đó là mùa đông, trên đường ta cảm thấy khát nước liền tìm khắp nơi một khe suối có thể uống nước. Không nghĩ tới càng để ta phát hiện tinh trì mỹ cực cỡ này, đại khái là vì nơi đây là nơi bốn mùa ôn độ thích hợp, hoặc cũng vì nơi đây cũng không có người ở, những hoa sen này mới có thể nở tự do đến vậy."

"Người ta liền biết sẽ như vậy! Nói gì mà vì ta mà nở, rõ ràng là ngươi miệng lưỡi trơn tru." Hồ Linh Tiêu cười duyên nói, bỗng nhiên khinh hô 'nha' một tiếng, nói: "Ngươi ngốc tử này! Trời mưa đã làm thấm ướt vai y thường rồi! Ngươi còn không che tán nha! Chỉ che cho ta phía bên này, lại khiến mình chịu ướt!" Nói vậy, nhưng trong lòng Hồ Linh Tiêu hạnh phúc ấm áp không thôi, nàng vòng lấy eo thon của Tô Vận Hàm, lòng đầy lời không biết nói ra thế nào.

"Ha ha, du tán không đủ lớn, vả lại ta ướt mưa chút không là gì cả. Không phải nàng không thích trời mưa sao? Ta, ta chỉ nghĩ không muốn để mưa rơi trên người nàng. Hơn nữa, ta... ta... ta thích cùng nàng đứng đây ngắm hoa sen đầy trì này. Trước đây lúc ta tới liền có nghĩ, sau này liệu sẽ có ai theo ta cùng thưởng thức phong cảnh nơi này đây? Vốn tưởng rằng sẽ là công tử nhà nào, không ngờ rằng, là hồ ly tinh nàng đây. Có điều ta lại tâm mãn ý đầy, cùng với nàng, ta... ta cảm thấy, cảm thấy tuyệt." Tô Vận Hàm gãi gãi sau đầu, nàng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là trong lòng nghĩ vậy, liền cũng ngốc ngốc nói ra thế.

"Ngốc tử, ngươi để ta nói gì cho được đây? Ngươi không muốn ta ướt mưa, lại tự chịu ướt. Thôi, dù sao mưa này chỉ là mưa phùn nho nhỏ, ta thích cùng ngươi cùng tản bộ trong mưa. Nếu như lời ngươi nói, mưa to hơn ta cũng sẽ không để ý. Du tán này, liền buông nó đi, chúng ta đi về phía trước đi." Hồ Linh Tiêu cầm lấy du tán trong tay nàng, để nó biến mất không còn dấu tích trong tầm mắt lẫn nhau. Giọt mưa thật nhỏ rơi trên tóc nàng, ngược lại Hồ Linh Tiêu vui vẻ dắt tay Tô Vận Hàm, cùng nàng rải bước dọc theo cạnh trì đi về phía trước.

Phong cảnh tứ phía không tính là đẹp, ngoài hoa sen nở rộ, tứ phía toàn bộ đều là hoa dại cỏ xanh thông thường. Xa xa có tiếng chim hót truyền đến, các nàng cứ vậy đi tới, thỉnh thoảng nghiêng tai nghe thanh âm êm tai từ xa xa truyền tới, nhìn nhau cùng cười, ngầm đọc ý tứ trong mắt lẫn nhau. Đi chưa được lâu, Tô Vận Hàm kéo tay Hồ Linh Tiêu ngừng lại, tới gần nàng khẽ hôn lên môi nàng, nói: "Linh Tiêu, theo ta tới trước mộ mẫu thân cùng phụ thân cho họ nén hương được chứ? Ta, ta nghĩ để họ nhìn xem... nhìn xem nàng."

"Được, sửu tức phụ (người vợ xấu xí) chung quy phải gặp công bà (ba mẹ chồng) không phải sao?" Hồ Linh Tiêu cười nói.

"Nàng không sửu, sửu chỗ nào! Nàng rõ ràng, nàng rõ ràng là nhất, mỹ nhất ta từng thấy." Tô Vận Hàm tự lầu bầu với mình, thấy trong mắt Hồ Linh Tiêu càng khả ái vô nhị. Chưa kịp đi tới trước mộ song thân của Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu đột nhiên ngậm lấy bờ môi hơi dẫu ra của nàng, kèm theo nước mưa rơi xuống, tinh tế nhấm nháp.

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau