Chương 58: Trở lại

Lục Thượng Cẩm sau khi bò đến chiếc tàu ngầm cải tiến thì không động đậy được nữa, cứng đờ người ôm hộp giữ lạnh, đầu ngón tay chậm chạp chạm vào bảng điều khiển, máu hòa lẫn với nước biển chảy xuống khe hỡ những nút bấm.

Hạ Kính Thiên từ rào chắn nước chui vào, thắt đai bảo hiểm cho thỏ xám, còn bản thân ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động bảng điều khiển.

"Nếu không lái được thì để tôi." Lục Thượng Cẩm nhìn chằm chằm lối vào khu căn cứ qua lớp kính chống đạn chống thấm nước, rất đông binh lính đã men theo tung tích của bọn họ và đuổi tới.

"Yên tâm. Tôi từng giành được hạng nhất trong cuộc thi điều khiển máy bay không người lái của trường. "

Chiến tàu ngầm cải tiến bắt đầu khởi động, nhận được sự thao túng trọng lực, nâng lên cực nhanh chóng, tốc độ cân bằng áp suất trong cabin chậm hơi so với tốc độ nâng lên khiến cho áp suất bên ngoài giảm mạnh, ngụm máu tươi nghẹn trong cổ họng của Lục Thượng Cẩm bỗng trào ra.

Con thỏ xám nhỏ cuộn tròn trêи tấm ván gấp, nắm chặt dây bảo hiểm, bản thân giống thỏ cũng dễ bị kinh sợ, chóp mũi thỏ xám nhỏ khẽ run lên, đôi tai ướt nước biển xẹp xuống, nhỏ nước tí tách.

Lục Thượng Cẩm chống người ngồi gần nhóc thỏ một chút, nắn vuốt lỗ tai nhỏ, lau khô nước biển dính nhớp của nhóc.

Tai thỏ nhỏ không thể để bị nước vào.

Tàu ngầm nhanh chóng trồi lên mặt biển, lập tức kϊƈɦ hoạt van thoát nước, cánh quạt di chuyển trêи quỹ đạo bay, chiếc trực thăng sơn gia huy chim ưng vẫy nước tăng tốc bay về thủ đô, biến mất nơi cuối chân trời.

Có khoảng chừng mười mấy chiếc máy bay chiến đấu mang hoa văn sư tử hộ tống ở độ cao thấp, vừa nhìn là biết do Hạ Bằng Thiên phái đến.

Lục Thượng Cẩm xé phần rách nát của quần áo trêи người xuống, chỉ để lại một cái áo ba lỗ màu đen bó sát, dán chặt vào từng đường múi cơ bụng rõ ràng, từ vai phải kéo đến lưng là ba vết móng vuốt sâu hoắm đẫm máu.

Hắn cắn mở đầu ống tiêm rồi bịt chặt, kim tiêm chứa adrenaline và thuốc giải độc đi vào tĩnh mạch, những mạch máu nổi lên đường gân ửng hồng, mồ hôi trộn lẫn với nước biển, thuận theo yết hầu chảy xuống xương quai xanh.

(Adrenaline thường được chỉ định trong những trường hợp cấp cứu khẩn cấp với liều ban đầu là 15 mg, chỉ định: cấp cứu sốc phản vệ, suy tim, ngừng tim, tai biến mạch máu não.)

Một lúc sau, Lục Thượng Cẩm ném ống thuốc giải qua cho Hạ Kính Thiên.

Hạ Kính Thiên đang mạo hiểm thao tác trêи máy bay: "Đừng động đậy, tôi không rảnh tay, đệch mợ nó."

Lục Thượng Cẩm hạ thấp giọng nói đã suy yếu: "...Có chế độ lái tự động."

Hạ Kính Thiên cứng đờ người trong chốc lát, sau đó nhấn vào cái nút điều hướng tự động.

Máy bay trực thăng từ từ bay vững vàng.

Hạ Kính Thiên cuối cùng thả lỏng người ngồi phịch trêи ghế lái, kéo tay áo lên, máu đen chảy ra từ vết thương bị vảy giáp cắt qua, cánh tay nhiễm nước biển trở nên trắng bệch.

Vết thương chỉ thoáng nhìn thôi đã thấy đau đớn khủng khϊế͙p͙, y lục loi ống tiêm chứa thuốc giải độc trêи nền đất, mũi kim dừng ở mạch máu nhỏ trêи cánh tay, Hạ Kính Thiên run rẩy nhắm thẳng, nghiến nghiến răng nghiến lợi đâm vào.

Thuốc giải độc nhanh chóng có hiệu quả trong vòng ba giây, rất giống với tốc độ khi chất độc xâm nhập vào cơ thể.

Vốn nước bọt của rồng Komodo đã có sẵn độc tố, kết hợp với sức mạnh tăng cường của tuyến thể A3, thuốc giải độc chỉ có thể tạm thời ức chế sự khuyếch tán của độc tố, cần phải đến bệnh viện gần nhất để rửa sạch vết thương và tiêm huyết thanh giải độc.

Hạ Kính Thiên siết chặt cánh tay bị thương, chỉ cần hơi dùng một chút sức lực cũng dẫn đến đau nhức, nơi bị cắt ngứa ngáy khó chịu, giống như mấy con sâu lông không ngừng vặn vẹo bên trêи.

"Shtttt, con mẹ nó..." Hạ Kính Thiên từ ghế lái lăn xuống đất, mạch máu dưới cánh tay phồng rộp lên, y chỉ có thể cuộn tròn thân thế cố gắng nhẫn nhịn.

Hạ Kính Thiên ngẩng đầu nhìn qua Lục Thượng Cẩm, chiếc áo đen bó sát người của hắn lộ ra không ít vết rách, bụng và lưng đều là dấu răng chi chít, máu độc đen ngòm từ từ rỉ ra.

Ba dấu móng vuốt trêи vai là nặng nhất, có thể nhìn thấy xương trắng lờ mờ cũng với máu thịt lẫn lộn.

Hắn thoáng thoáng liếc xuống mặt biển, trong đôi mắt hiện lên một nỗi u buồn lạnh nhạt mà Hạ Kính Thiên không thể hiểu.

Lục Thượng Cẩm cảm giác được ánh nhìn từ người khác, tựa như đang đánh giá một con chuột, hắn yên lặng thu tầm mắt, đảo qua Hạ Kính Thiên.

"Anh nhìn cái gì?" Hạ Kính Thiên ngồi dậy, cố gắng tỏ vẻ bản thân không quá yếu ớt.

Lục Thượng Cẩm lấy ra một túi bánh quy nén ở dưới bảng gấp ném vào chân Hạ Kính Thiên, ánh mắt châm biếm: "Đồ ăn cho mèo."

Sắc mặt Hạ Kính Thiên càng ngày càng u ám: "Là sư tử."

"Không lớn được thì trông đều giống nhau." Lục Thượng Cẩm xé một gói bánh quy, bẻ một miếng rồi nhét vào miệng thỏ xám nhỏ, "Còn kém xa."

Lục Thượng Cẩm ngồi bên những tấm ván xếp chồng, có chút mệt mỏi dựa vô vách tường, khuôn mặt trắng bệch bệnh hoạn, cho dù đã tiêm thuốc giải cũng không khá hơn bao nhiêu.

Hắn nhắm mắt lại, giảm bớt tác dụng phụ vì việc sử dụng thị lực cực hạn quá độ.

Nhưng chỉ cần nhắm mắt, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh con rồng Komodo kia, trêи gáy của nó không ngừng nảy lên tuyến thể của Diệp Vãn.

Hắn vẫn nhớ như in những lời trăn trối cuối cùng của ba mình trước khi hấp hối.

"Đừng để Ngôn Ngôn giống như ba, tận cùng đau thương, liền quên mất trái tim đã lớn lên như thế nào."

Lục Thượng Cẩm mở mắt ra, ôm lấy con thỏ đang nhai chóp chép bánh quy, sờ lên má nhóc.

Cái miệng đang nhai bánh một cách nghiêm túc khẽ dừng một chút, mở to mắt nhìn Lục Thượng Cẩm.

Omega là sinh vật nhỏ xinh đẹp và thuần khiết, có thể ngoan ngoãn và dịu dàng, cũng có thể cẩn thận và mạnh mẽ. Tại sao phải cướp đoạt đi năng lực của họ, trở thành cổ máy sinh sản hay vũ khí chiến đấu? Cho dù là một Omega A3 khi đối mặt với số lượng lớn động vật ăn thịt cũng lực bất tòng tâm.

"Phải có người bảo vệ họ." Trong đầu Lục Thượng Cẩm xẹt qua ý niệm này.

"Gì? Để sau đó đối đấu với giới tài phiệt toàn thế giới hả?" Hạ Kính Thiên lười biếng gối tay lên đầu, "Cái này giống hệt vọng tưởng của tôi năm thứ hai sơ trung, lúc ấy tôi cũng cảm thấy điều đó rất tuyệt, Omega đáng yêu là thiên sứ của nhân loại."

"Phải rồi, cha anh rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?"

"Lục Lẫm là một kẻ cuồng vũ khí, ba tôi là Diệp Vãn." Lục Thượng Cẩm hận dòng máu đang chảy trong người mình đến từ một lão già độc ác như Lục Lẫm.

Lục thị làm giàu nhờ kinh doanh vũ khí, kiếm được nguồn lợi lớn dựa trêи chiến tranh và tàn phá là truyền thống trong gia đình hắn, mãi đến thế hệ của Lục Thượng Cẩm mới rửa tay chậu vàng, thay hình đổi dạng.

Xem ra Lục Lẫm đang có ý định quay lại công việc kinh doanh cũ, mục tiêu lần này là vũ khí sinh học, phạm vi toàn cầu.

Hai người mang theo tâm tư khác nhau.

Hạ Kính Thiên tựa vào bên kia thất thần, y mở điện thoại lên xem lại lịch sử liên lạc nhưng không thấy bất cứ cái gì, tin nhắn cuối cùng với Cố Vị là vào ngày Ngôn Dật phải vào phòng cấp cứu.

"Cố Vị... Cố." Hạ Kính Thiên vò đầu bứt tai, y gõ chữ muốn gửi cho anh trai nhờ tìm hiểu, nhưng vừa đánh xong một hàng liền xóa đi.

Chi bằng cứ đến quán bar tự mình hỏi vậy.

Đội an ninh của căn cứ dưới đáy biển đuổi theo đến rìa phạm vi chỉ định và nhận được mệnh lệnh giải trừ. Lục Lẫm ngồi trong phòng điều khiển chính nhìn chằm chằm chiếc trực thăng đang bay trêи màn hình.

Lần thí nghiệm này cho ra kết quả tạm được. Vốn định sẽ dùng tin tức tố con trai để kϊƈɦ thích xúc tiến tuyến thể của Diệp Vãn thăng cấp lần thứ hai, hoặc hợp nhất với rồng Komodo.

"Muộn rồi..." Lục Lẫm nhìn xoáy vào con rồng Komodo đang cắn xé đài thí nghiệm một cách tàn nhẫn qua màn giám sát khác, thất vọng nói: "Em đã trở nên yếu hơn, trước đây vốn dĩ là bất khả chiến bại."

"Không đẹp chút nào." Lão tiếc nuối nhắc tới.

Ở sâu trong phòng điều khiển tổng hợp có đặt một cái lồng giam với ba tầng lưới điện, một Alpha đang oằn mình trong lồng, hai tay bị còng, tình cảnh chật vật nhưng vẫn lộ ra khí độ bất phàm.

Alpha trong lồng bị khóa chặt trêи ghế tra khảo nằm xuống bàn, cười gằn một tiếng: "Ngày xưa nhìn thấy ông theo đuổi Diệp Vãn lãng mạn đến nhường nào, không ngờ ông lại có thể đối xử với cậu ấy như vậy."

Lục Lẫm xoay ghế, cầm gọng kính có dây đeo bằng vàng lên, nhẹ giọng nói: "Diệp Vãn là một Omega hấp dẫn, nhưng không thể ngăn được tôi làm chuyện quan trọng."

Alpha cười châm biếm: "Chuyện quan trọng nhất của ông, là biến tổ chức gìn giữ hòa bình thành kho vũ khí tư nhân à?"

Lúc Alpha cười lộ ra hai chiếc răng nanh, đôi mắt ánh lên tia huỳnh quang màu xanh nhạt, loại hình tuyến thể là chó sói bán đảo Kenai.

"Tôi phát hiện hệ thống thông gió và an ninh của kho đông lạnh bị mở bằng điều khiển từ xa." Lục Lẫm thảnh thơi dựa vào ghế xoay, chân dài bắt chéo, ung dung nói, "Quyền hạn tối cao đã được sử dụng đến.". Đam Mỹ Hài

"Trừ ông ra... Cố tổng chỉ huy, còn ai là người có quyền hạn tối cao này?" Giọng nói chậm chạp từ tốn của Lục Lẫm vang lên, khiến người nghe người sởn cả tóc gáy, "Lẽ nào là hai đứa con trai kia của ông? Chẳng phải đã chết hết rồi sao?"

Lục Lẫm giơ súng lên: "Nếu như trêи thế giới này còn có người có thể sử dụng quyền hạn tối cao của PBB, tôi thật sự không cần giữ cái mạng của ông lại để hao phí quá nhiều thời gian như vậy nữa."

"Cố Viễn Chi, đây là câu hỏi cuối cùng của tôi." Lục Lẫm nhẹ giọng cười, "Tôi sẽ tìm được nó, là một phế vật thức tỉnh biến dị, sự sỉ nhục của Cố gia, phải không?"

"Nó không phải sự sỉ nhục." Cố Viễn Chi nhếch miệng, "Nó là niềm kiêu ngạo của tôi."

Lục Lẫm bóp cò súng, mãi đến khi viên đạn xuyên qua nổ tung xương sọ, Cố Viễn Chi vẫn đứng im bất động.

Trời đã bước sang tháng năm, nắng cháy như thiêu da đốt thịt, cả vườn hoa hồng xanh bên ngoài biệt thự đang nở rộ.

Một vòng xe cấp cứu đậu xung quanh biệt thự của Lục Thượng Cẩm, kèm theo hai chiếc máy bay trực thăng cứu hộ do bệnh viện An Phỉ Á điều tới đã đợi ở sân trước từ lâu.

Tất Nhuệ Cạnh dựa vào Ferrari của mình hút thuốc, Hạ Bằng Thiên ngay cả khói thuốc cũng không thèm để ý đến, đá vào khung cửa chiếc trực thăng chửi ầm lên: "Thằng nhóc thúi, chờ nó trở về tôi sẽ lột da nó! Đậu má bản lĩnh thật ghê gớm, lông tơ còn chưa mọc hết đã vội sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân cái rắm gì, đừng để tôi bắt được, tôi sẽ bóp chết nó ngay lập tức, cái đệt!"

Hai mắt Hạ Bằng Thiên thâm đen, công tử phong lưu đa tình lúc trước, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà như già đi vài tuổi, đuôi mắt còn có nếp nhăn.

Lúc nghe tin Hạ Kính Thiên không trở lại trường học, đi theo Lục Thương Cẩn đến Thái Bình Dương, suýt chút nữa anh ta đã ngất tại chỗ, vội vàng sai người đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể nhìn trực thăng Lục gia lao vào biển lớn.

Tất Nhuệ Cạnh khẽ phun ra một ngụm khói: "Có anh Lục của cậu ở đó, hắn biết chừng mực, chắc chắn mang cục cưng quý giá nhà cậu về nguyên si."

"Phải phải! Người ta cứu vợ nhà mình thì cảm động trời đất, còn tổ tông nhà tôi chỉ chạy theo để thu thập ba cái rắm thúi náo nhiệt nào đó." Hạ Bằng Thiên nghiến răng nghiến lợi kéo ống tay áo, không ngừng cúi đầu nhìn đồng hồ, "Bắt được nó nhất định nhốt trong nhà, mỗi ngày đánh một trận, không cho ăn cơm, nếu hôm nay tôi không bẻ gãy chân nó, vậy thì tôi với nó sẽ cùng một họ."

Tiếng cánh quạt ong ong từ phương xa truyền đến, một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống tầng cao nhất của ngôi biệt thự.

Mười phút sau, Hạ Kính Thiên ra ngoài trước tiên, trêи người mặc áo chống đạn đã bị hư hại và thắt lưng chiến thuật, tay trái ôm một đứa nhỏ, tay phải cầm hộp giữ lạnh, trông qua y như tên lính mới về quê ăn tết.

Hai mắt Hạ Bằng Thiên chợt nóng lên, đợi đến khi Hạ Kính Thiên đưa hộp đựng và đứa nhỏ cho bác sĩ Chung, y liền chạy đến trước mặt anh trai, không tim không phổi mà khiêu khích nở nụ cười: "Anh trai này, nhìn bộ dạng sắp khóc của anh sao giống con gái thế chứ?"

Hạ Bằng Thiên nhắm mắt, xoa huyệt thái dương bò lên xe, không nói một câu nào.

Lúc Lục Thượng Cẩm bước xuống, hắn tiện tay cầm một chiếc áo khoác gió phủ lên, che đi những vết thương đầy rẫy chật vật trêи người.

Hắn nhìn bác sĩ Chung dẫn theo một vài y tá bảo hộ tế bào gốc tiến lên trực thăng, từ từ ôm lấy vai Tất Nhuệ Cạnh để chống đỡ.

Tất Nhuệ Cạnh cũng dìu hắn lên máy bay: "Trâu bò thật, một người một ngựa xông vào PBB, chuyện này có thể được đồn thổi cả đời."

"Không tính là một người một ngựa." Lục Thượng Cẩm giơ tay nắm bàn tay đang cuộn lại của Tất Nhuệ Cạnh, "Còn có thêm một con mèo còn miệng hôi sữa giúp đỡ."

Lục Thượng Cẩm vẫn luôn cố gắng giữ tỉnh táo tới An Phỉ Á, không để y tá cấp cứu lại gần, cô đơn đứng chờ bên ngoài đại sảnh.

Khi Ngôn Dật bị đẩy ra, hắn liền đi theo cậu, bàn tay nhiều lần chà xát trêи quần áo cho thật sạch, sau đó nhẹ nhàng cầm tay Ngôn Dật.

"Anh ở bên ngoài chờ em." Lục Thượng Cẩm dịu dàng nhìn cậu, trong tim đều mềm đến mức hận không thể chờ Ngôn Dật tỉnh dậy để bóp nát nó.

Cấy ghép tế bào gốc vào tuyến thể cũng có thể thất bại, tế bào gốc không thể tự mình tái tạo thành tuyến thể, nhất định phải có kiểu gen tương ứng được sử dụng làm vật dẫn để hoàn thành phân hóa, nếu giữa chừng xảy ra sự đào thải chất, tế bào gốc và cả người bệnh đều sẽ chết cùng nhau.

Đợi đến khi cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, Lục Thương Thâm mới thoáng thả lỏng, hai mắt mờ mịt, dựa lưng vào tường chậm rãi trượt xuống đất, lớp vải băng lúc nãy quấn trêи trực thăng đã thấm ướt đẫm máu.

Chapter
1 Chương 1: Cẩm ca
2 Chương 2: Tiểu minh tinh bị đá văng xa tám mét
3 Chương 3: Độ khớp 75%
4 Chương 4: Chúc tôi sinh nhật 27 tuổi vui vẻ
5 Chương 5: Rút lấy tuyến thể của cậu ta
6 Chương 6: Everlasting love
7 Chương 7: Bởi vì tôi chỉ là một con tiểu bạch thỏ
8 Chương 8: Đưa em về nhà
9 Chương 9: Bàn tay muốn nắm đã trống rỗng
10 Chương 10: Cút
11 Chương 11: Lần nữa bị vứt bỏ
12 Chương 12: Tại sao không thích em?
13 Chương 13: Thiếu niên năm 18 tuổi
14 Chương 14: Tôi là đồ Người khác không cần
15 Chương 15: Đến đây với anh
16 Chương 16: Đón em về nhà đi mà
17 Chương 17: Alpha sư tử M2
18 Chương 18: Kỳ thực ba chỉ thích hoa bách hợp
19 Chương 19: Mật mã vẫn còn, tình yêu biến mất
20 Chương 20: Tiên sinh, tôi từ chức
21 Chương 21: Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh
22 Chương 22: Mày xứng sao?
23 Chương 23: Xin lỗi em...
24 Chương 24: Lục Thượng Cẩm, anh rốt cuộc muốn cái gì?
25 Chương 25: Tôi muốn em (H)
26 Chương 26: Hoa hồng trong túi đã héo khô mất rồi
27 Chương 27: Hồi ức tình yêu
28 Chương 28: Cứ tiếp tục mơ đi, đừng bao giờ tỉnh lại
29 Chương 29: Trái tim yếu mềm
30 Chương 30: Tôi đều thích
31 Chương 31: Tôi không xử em, tôi xử thằng đó
32 Chương 32: Mang thai giả?
33 Chương 33: Đi khám
34 Chương 34: Kết quả kiểm tra
35 Chương 35: Thiếu
36 Chương 36: Tranh đoạt
37 Chương 37: Bó hồng đỏ thắm
38 Chương 38: Về nhà
39 Chương 39: Sương mù tan
40 Chương 40: Tia hi vọng cuối cùng
41 Chương 41: Vốn không có ai ở đây cả
42 Chương 42: Đánh mất
43 Chương 43: Thứ tình cảm không ai hiểu
44 Chương 44: Thỏ của tôi
45 Chương 45: Anh túc nhuốm đỏ
46 Chương 46: Đều quên đi
47 Chương 47: Tổng hợp thông tin về phân hóa cấp bậc trong truyện
48 Chương 48: Omega nhện
49 Chương 49: Chạm mặt
50 Chương 50: Từng là ánh sáng
51 Chương 51: Đã không còn là người đặc biệt nhất
52 Chương 52: Dằn vặt
53 Chương 53: Giải thoát
54 Chương 54: Níu giữ
55 Chương 55: Nguyện ý lưu lạc vì em
56 Chương 56: Tế bào gốc A3
57 Chương 57: Quái vật
58 Chương 58: Trở lại
59 Chương 59: Cảm ơn em
60 Chương 60: Bảy tuổi
61 Chương 61: Tai thỏ không thể sờ
62 Chương 62: Sợ hãi
63 Chương 63: Không phải lỗi của em
64 Chương 64: Có thể hôn em không?
65 Chương 65: Chạm vào em
66 Chương 66: Cho cơ hội
67 Chương 67: Càng ngày càng xa
68 Chương 68: Hai mươi bảy tuổi vẫn sẽ yêu?
69 Chương 69: Muốn nói gì không?
70 Chương 70: Nuốt lời
71 Chương 71: Vợ ơi
72 Chương 72: Có ích không?
73 Chương 73: Muốn sờ
74 Chương 74: Không dám
75 Chương 75: Cảm ơn bé cưng, anh yêu em
76 Chương 76: Đừng chê anh
77 Chương 77: Nếu có một ngày
78 Chương 78: Cũng được
79 Chương 79: Không nhịn nổi
80 Chương 80: Em mang trái tim anh đi mất rồi!
81 Chương 81: Lần nữa rung động
82 Chương 82: Bé con Lục Ngôn
83 Chương 83: Chia cắt
84 Chương 84: Dẫn em đi
85 Chương 85: S4
86 Chương 86: Thủy tiên theo gió biến mất
87 Chương 87: Alpha Falcon
88 Chương 88: Một nhà ba người
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Cẩm ca
2
Chương 2: Tiểu minh tinh bị đá văng xa tám mét
3
Chương 3: Độ khớp 75%
4
Chương 4: Chúc tôi sinh nhật 27 tuổi vui vẻ
5
Chương 5: Rút lấy tuyến thể của cậu ta
6
Chương 6: Everlasting love
7
Chương 7: Bởi vì tôi chỉ là một con tiểu bạch thỏ
8
Chương 8: Đưa em về nhà
9
Chương 9: Bàn tay muốn nắm đã trống rỗng
10
Chương 10: Cút
11
Chương 11: Lần nữa bị vứt bỏ
12
Chương 12: Tại sao không thích em?
13
Chương 13: Thiếu niên năm 18 tuổi
14
Chương 14: Tôi là đồ Người khác không cần
15
Chương 15: Đến đây với anh
16
Chương 16: Đón em về nhà đi mà
17
Chương 17: Alpha sư tử M2
18
Chương 18: Kỳ thực ba chỉ thích hoa bách hợp
19
Chương 19: Mật mã vẫn còn, tình yêu biến mất
20
Chương 20: Tiên sinh, tôi từ chức
21
Chương 21: Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh
22
Chương 22: Mày xứng sao?
23
Chương 23: Xin lỗi em...
24
Chương 24: Lục Thượng Cẩm, anh rốt cuộc muốn cái gì?
25
Chương 25: Tôi muốn em (H)
26
Chương 26: Hoa hồng trong túi đã héo khô mất rồi
27
Chương 27: Hồi ức tình yêu
28
Chương 28: Cứ tiếp tục mơ đi, đừng bao giờ tỉnh lại
29
Chương 29: Trái tim yếu mềm
30
Chương 30: Tôi đều thích
31
Chương 31: Tôi không xử em, tôi xử thằng đó
32
Chương 32: Mang thai giả?
33
Chương 33: Đi khám
34
Chương 34: Kết quả kiểm tra
35
Chương 35: Thiếu
36
Chương 36: Tranh đoạt
37
Chương 37: Bó hồng đỏ thắm
38
Chương 38: Về nhà
39
Chương 39: Sương mù tan
40
Chương 40: Tia hi vọng cuối cùng
41
Chương 41: Vốn không có ai ở đây cả
42
Chương 42: Đánh mất
43
Chương 43: Thứ tình cảm không ai hiểu
44
Chương 44: Thỏ của tôi
45
Chương 45: Anh túc nhuốm đỏ
46
Chương 46: Đều quên đi
47
Chương 47: Tổng hợp thông tin về phân hóa cấp bậc trong truyện
48
Chương 48: Omega nhện
49
Chương 49: Chạm mặt
50
Chương 50: Từng là ánh sáng
51
Chương 51: Đã không còn là người đặc biệt nhất
52
Chương 52: Dằn vặt
53
Chương 53: Giải thoát
54
Chương 54: Níu giữ
55
Chương 55: Nguyện ý lưu lạc vì em
56
Chương 56: Tế bào gốc A3
57
Chương 57: Quái vật
58
Chương 58: Trở lại
59
Chương 59: Cảm ơn em
60
Chương 60: Bảy tuổi
61
Chương 61: Tai thỏ không thể sờ
62
Chương 62: Sợ hãi
63
Chương 63: Không phải lỗi của em
64
Chương 64: Có thể hôn em không?
65
Chương 65: Chạm vào em
66
Chương 66: Cho cơ hội
67
Chương 67: Càng ngày càng xa
68
Chương 68: Hai mươi bảy tuổi vẫn sẽ yêu?
69
Chương 69: Muốn nói gì không?
70
Chương 70: Nuốt lời
71
Chương 71: Vợ ơi
72
Chương 72: Có ích không?
73
Chương 73: Muốn sờ
74
Chương 74: Không dám
75
Chương 75: Cảm ơn bé cưng, anh yêu em
76
Chương 76: Đừng chê anh
77
Chương 77: Nếu có một ngày
78
Chương 78: Cũng được
79
Chương 79: Không nhịn nổi
80
Chương 80: Em mang trái tim anh đi mất rồi!
81
Chương 81: Lần nữa rung động
82
Chương 82: Bé con Lục Ngôn
83
Chương 83: Chia cắt
84
Chương 84: Dẫn em đi
85
Chương 85: S4
86
Chương 86: Thủy tiên theo gió biến mất
87
Chương 87: Alpha Falcon
88
Chương 88: Một nhà ba người