Chương 59: Một lũ ăn hại!!

“Ha ha…” Hoàng thượng
cười đến gập cả bụng, Hỷ công công thấy Hoàng thượng vui vẻ, trong lòng
cũng mừng, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi tên nhóc này nhìn rất quen nhỉ? Hình như…

“Mẫu thân của nhóc cũng thật thú vị, mẫu thân nhóc ở
đâu? Không phải ở trong cung đấy chứ? Nhóc tên là gì?” Hoàng thượng càng nhìn đứa trẻ này, trong lòng cảm thấy càng cao hứng, hay là lưu bé lại
trong cung đi. Nhưng mà, lưu lại trong cung cũng thật đáng tiếc, nam tử
trong cung, ngoại trừ Hoàng thượng ra, cũng chỉ có thể là thái giám mà
thôi.

“Mẫu thân ta nói rồi, không thể nói tên cho người lạ biết.
Ngươi là người lạ, tuy ngươi rất dễ nói chuyện, nhưng hôm nay ta sẽ
không nói tên cho ngươi biết đâu. Đợi lần sau gặp mặt ta sẽ nói tên cho, được không?” Điểm Điểm rất thích người lạ này, bé đề nghị.

“Được! Thế vừa nãy nhóc cười gì vậy? Có thể nói ta biết tại sao nhóc lại cười
hay không?” Hoàng thượng không hỏi tiếp nữa, nhưng lúc nãy bé cười vui
vẻ như thế, có lẽ là có chuyện càng buồn cười hơn? Bệnh nhiều ngày như
vậy, đã lâu không được vui vẻ như vậy rồi.

“Ha ha…” Điểm Điểm
nghe thấy hắn hỏi lúc nãy tại sao mình cười, bé liền cười bò lăn ra đất, vung tay một cái, không cẩn thận làm đổ bình hoa bên cạnh, choang một
tiếng vỡ tan.

“Thúc thúc, không phải cháu cố ý đâu!” không đình chỉ ý cười, bé vộ vàng nói.

“Không sao, chỉ là một bình hoa thôi mà! Nhóc nói đi, lúc nãy sao lại cười
thành cái dạng này, chẳng phải đã nói ‘vui một mình không bằng mọi người cùng vui’ hay sao?”

Điểm Điểm không hiểu đấy là ý gì, nhưng tại sao lại cười thì bé biết:

“Thúc thúc, là vì lúc nãy người uống nước tiểu của cháu đấy…nước tiểu khó ngửi như vậy, sao thúc lại uống nước tiểu thế?

Điểm Điểm không hiểu hỏi, những người trong phòng đều sợ đến mặt trắng bệch
cả ra. Hỷ công công cũng sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, cùng với mấy vị
thái y dập đầu xin tha mạng. Tiểu tổ tông này, thật đúng là phanh phui
chuyện này ra rồi.

Lúc Hoàng thượng nghe đươc mình uống thứ đó,
nhớ đến cái mùi khai mình ngửi được lúc ban đầu, một loại cảm giác bị
đùa giỡn xộc thẳng vào tim, hắn liền bắt đầu nôn ra, nôn đến không thể
nôn được nữa, mới nâng khuôn mặt nhợt nhạt lên, lạnh giọng nói:

“Đùa giỡn trẫm như vậy, vui lắm hả? Nếu như không phải nó…nó đâu rồi?”

Hoàng thượng chỉ chỗ lúc nãy Điểm Điểm đứng, bên đó làm gì có bóng dáng đứa
trẻ nào, cứ như một giấc mơ, bé cứ thần kỳ mà biến mất như vậy. Chỉ có
bình hoa bị vỡ, nhắc nhở hắn, đã từng có người đứng đây, một người khiến cho hắn vui vẻ.

Hỷ công công ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ đó
trống trơn, ông cũng buồn bực lắm. Sao đột nhiên lại không thấy người
đâu hết? Chắc không phải nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy rồi đấy chứ?

“Hoàng thượng, lão nô sẽ phái người đuổi theo, chắc còn chưa chạy được xa
đâu!” lĩnh hội được ý tứ của Hoàng thượng, Hỷ công công tự động thỉnh
anh (*) nói.

“Ừm, đừng làm nó bị thương, biết chưa?” Hoàng thượng gật gật đầu, tiếp tục trừng đám thái y đang cúi đầu, tức giận nói:

“Nói, chuyện như thế nào?”

Tuy đã nôn ra kha khá, nhưng dù có súc miệng cỡ nào, vẫn cứ cảm thấy vị
khai của nước tiểu, cũng bởi vậy, Hoàng thượng lại càng tức giận.

“Hồi Hoàng thượng…lão thần tìm không được thuốc chữa bệnh…đã thử rất nhiều
phương thuốc nhưng không có tác dụng, sau đó nghe một vị công công nó,
thứ đó có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, cho nên…”

Tiền thái y run rẩy đáp, sớm biết là Hoàng thượng sẽ tức giận mà, không ngờ Hoàng thượng lại biết nhanh đến vậy.

“Cho nên, ngươi cho trẫm uống thứ này?” Tức giận trừng bọn họ, Hoàng thượng lạnh giọng nói:

“Tốt, đúng là thái y tốt của trẫm. Tận trách như vậy, thì các ngươi đến thiên lao tự suy xét vài ngày đi!”

Một đội thị vệ nhận lệnh xông vào, kéo đám thái y đang cúi đầu ủ rũ kia ra
ngoài. Lúc Hỷ công công trở về, nhìn tẩm thất trống trơn, ngây ra nhìn
Hoàng thượng.

“Tìm thấy chưa?”

“Hồi Hoàng thượng, để lạc mất rồi…” không phải bọn công công ngốc, mà là tên tiểu quỷ kia quá tinh ranh.

“Một lũ ăn hại!”

Hỷ công công chẳng dám nói câu nào, quỳ dưới đất chờ Hoàng thượng trách
phạt, chuyện của thái y ông cũng đã nghe rồi. Hoàng thượng đã biết,
đương nhiên sẽ không tiếp tục dùng loại thuốc kia nữa, nhưng thái y đều
đã vào thiên lao cả rồi, ai giúp Hoàng thượng chữa bệnh đây?

************

Điểm Điểm vừa hỏi xong, thấy bản mặt kia của hắn biến sắc, lại thấy đám
người kia quỳ xuống xin tha mạng, bé liền biết đại sự không ổn, có lẽ
Hoàng thượng này không biết thứ mình vừa uống là cái gì? Bé sợ hãi lui
về phía sau, nhân lúc Hoàng thượng đang nôn đến rối tinh rối mù, nhanh
chóng bỏ chạy!

Đứa trẻ thông minh luôn biết xem sắc mặt người
khác, thấy chuyện không ổn, khẳng định là ba mươi sáu kế, chuồn là
thượng sách! Điểm Điểm chạy ra ngoài, thị vệ ngoài cửa ngăn bé lại, bé
cười nói:

“Hoàng thượng bảo ta giúp ngài lấy ít đồ, tránh ra!”

Mặt mang theo ý cười, nhưng giọng điệu rất kiên định, thị vệ ngây ra một
lúc, sợ lời nói của bé là thật, làm chậm trễ việc của Hoàng thượng thì
phiền phức lắm. Lúc nãy người chọc cho Hoàng thượng vui vẻ đích thực là
nó, cho nên để cho nó đi.

Ra khỏi cung điện của Hoàng thượng, bé
thầm nói nguy hiểm thật. Tuy tên nam tử kia không tỏ rõ thân phận của
mình, nhưng khẩu khí nói chuyện của hắn, còn giọng điệu của mấy người
kia nữa, đều cho thấy hắn là Hoàng thượng. Bản thân sở dĩ không vạch
trần hắn, không phải là bé ngốc, mà là không muốn chịu thiệt. Nếu như
thừa nhận hắn là Hoàng thượng, há chẳng phải vai vế của mình sẽ thấp hơn hắn rất nhiều hay sao? Lúc gặp mặt có phải cũng cần khom lưng cúi đầu
giống bọn họ hay không, như thế thật không tự nhiên!

Trong lòng
đang nghĩ ngợi, Điểm Điểm không chú ý có một đám người đang xông đến
đây, đợi đến lúc bọn họ tới, muốn trốn cũng không trốn được nữa, chỉ
đành phải cúi đầu đứng một bên, muốn đợi bọn họ đi rồi mình mới đi.
Nhưng trên thế giới này có người lại thích kiếm chuyện, đám người đang
đến trùng hợp lại có người nhàn rỗi thích kiếm chuyện chơi vậy đó.

“Ngươi là tiểu thái giám ở cung nào? Gặp bổn cung tại sao còn chưa chịu quỳ?”
Một giọng nói dễ nghe, nhưng lại nói ra nhưng lời không dễ nghe truyền
đên tai Điểm Điểm, Điểm Điểm bực bội sờ sờ thứ đồ trên cổ tay, cười đáp:

“Cháu không phải tiểu thái giám, Hoàng thượng mời cháu vào cung!”

“Hoàng thượng mời ngươi vào cung?” Nữ tử không tin nhìn bé, nghi hoặc hỏi:

“Ngươi biết hiện giờ Hoàng thượn đang ở đâu?”

Nữ tử trong hậu cung đều không biết Hoàng thượng bị bệnh, các nàng đều
tưởng Hoàng thượng đang bận công vụ, mà nữ tử đang hỏi chính là vị phi
tử được Hoàng thượng sủng ái – Liên phi. Tướng mạo của Liên phi ở trong
cung thuộc hàng số một số hai, quan trọng hơn là, nàng sinh hạ được một
tiểu hoàng tử, tuy rằng đứa con của nàng nhỏ, nhưng nàng lại được sủng
ái hơn mẫu thân của đại hoàng tử, cho nên trong cung đồn rằng, sau này
thái tử sẽ là con của nàng.

Đã bốn năm ngày Hoàng thượng không
đến hậu cung, nữ tử trong hậu cung đều nghị luận lung tung, có người nói Hoàng thượng từ ngoài cung bắt về một nữ tử, hàng đêm xuân tiêu; có
người nói Hoàng thượng bị bệnh, đột nhiên “không được”…

Đủ mọi
loại đồn đãi, khiến cho người có danh vọng cao nhất trong hậu cung –
Liên phi – cảm thấy bất an, cho nên hôm nay mới mang theo vài vị phi tử
đến tìm Hoàng thượng, muốn dò xét xem đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay lại
thấy một đứa trẻ bốn năm tuổi bảo là Hoàng thượng tìm nó, nàng không
khỏi bắt đầu hoài nghi.

Mấy nữ tử đằng sau cũng bắt đầu xầm xì
bàn tán, các nàng cũng không tin Hoàng thượng tìm đứa trẻ nhỏ như vậy
vào cung, trừ phi là muốn cho nó làm thái giám!

“Này, nhóc con, ngươi không phải là tiểu thái giám bỏ trốn ra đây đấy chứ?” Một phi tử hỏi.

“Tỷ tỷ, muội nghe nói gần đây có chiêu một nhóm tiểu thái giám tới đây,
không biết đứa bé đáng yêu này có bị hoạn hay chưa?” Một phi tử khác
cười nói.

“Vậy không phải đơn giản hay sao? Tiểu Từ tử, ngươi qua đó kiểm tra một chút!” Một nữ tử mặc y phục hồng nhạt cười nói.

______________________

Chú thích:

(*) Thỉnh anh: Hán Chung Quân (漢 終 軍 ) tâu xin vua Hán mang dây tơ dài sang trói vua Nam Việt đem về trị tội, vì thế sau này gọi sự đi tòng quân là thỉnh anh.

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152