Chương 59: Một vở diễn

 Mất một ít thời gian mới đến được tiền viện , xa xa Lâm Tịch Cận liền nhìn thấy Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ, tinh thần hắn sáng láng giống như bộ dáng tâm tình thực tốt.  

Một đường khác, đại tiểu thư Lâm Ngọc Châu cũng vừa vặn đến hoa viên nàng nhìn thấy Triệu Thế Vũ không biết vì sao thế nhưng hiện ra vài phần ngượng ngùng, ôn nhu nói: "Nhị điện hạ, sao mới sáng sớm mà ngài đã ở chỗ này?"  

Triệu Thế Vũ đầy mặt ôn hòa tươi cười: "Ta hôm qua ở tại biệt viện làm phiền một đêm, cũng là thời điểm nên rời đi dù sao cũng tiện đường nên muốn cùng Lâm tướng quân nói chút sự tình."  

"Như vậy à!" Lâm Ngọc Châu che miệng thở dài một tiếng, tư thái nói không nên lời thật mỹ lệ mê người, lúc này mới nhìn đến Lâm Tịch Cận, nói: "Tứ đệ, ngươi cũng tới."  

Lâm Tịch Cận ừ một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn các bụi hoa ở hoa viên giống như là y đang trầm mê với màu sắc ở đây, trong miệng có lệ nói: "Đại tỷ, buổi sáng tốt lành."  

Bộ dáng của hắn như vậy tức khắc làm Lâm Ngọc Châu có chút không vui, sắc mặt nàng không vui, ôn thanh giả ý trách cứ nói: "Tứ đệ, ngươi sao lại không nhớ rõ lễ tiết, sao không thỉnh lễ với Nhị điện hạ?"  

Nhìn như là giả ý trách cứ trông giống như một đại tỷ ôn nhu kỳ thật lại dụng tâm ác độc, nếu là người không rõ nội tình nghe xong thì lập tức cho rằng Lâm Tịch Cận không được giáo dưỡng tốt ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không có.  

Lâm Tịch Cận đạm đạm cười, không chút nào để ý, liếc mắt nhìn Triệu Thế Vũ một cái, đồng dạng có lệ nhưng lại ý vị thâm trường nói một tiếng: "Nhị điện hạ, ngài hôm nay tinh thần rất tốt."  

Triệu Thế Vũ nhàn nhạt gật đầu nhưng cái gì cũng không có nói, Lâm Ngọc Châu giống như thực vừa lòng thái độ lãnh đạm của Lâm Tịch Cận với Nhị hoàng tử, nàng chân chính sung sướиɠ mà cười, mới vừa mở miệng chuẩn bị nói gì đó đột nhiên nghe được cách đó không xa có người thét chói tai.  

Ba người nhìn nhau, Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ vội vàng nói: "Hình như là từ viện của Ngọc Hồng, chẳng lẽ có chuyện gì?" Nói rồi nâng bước chạy về hướng viện của Lâm Ngọc Hồng với thần sắc hoảng loạn, bước chân vội vàng giống như thật sự lo lắng cho Lâm Ngọc Hồng.  

Lâm Ngọc Châu hồ nghi nhìn bóng dáng Nhị hoàng tử, quay đầu trừng mắt Lâm Tịch Cận sau đó nhanh chóng theo sát mà đi.  

Lâm Tịch Cận mặt vô biểu tình, đáy mắt lại là xẹt qua một tia u quang, y kỳ thật rất tò mò nên cũng nhanh chóng theo sau đến tột cùng là có chuyện gì.  

Cũng không biết hôm qua Triệu Thế Vũ hành sự như thế nào, thật thú vị.

Tiếng kêu sợ hãi là của một bà tử, bà bụm mặt chạy ra hiển nhiên không nghĩ tới chính mình sẽ thấy được một màn như vậy. Bà rất sợ hãi ngay cả thoáng qua Nhị hoàng tử cũng không dừng lại, trong đầu chỉ có một ý niệm bà chết chắc rồi, bà không nên đến xem, bà chết chắc rồi cho đến khi nhìn thấy đại tiểu thư Lâm Ngọc Châu bà mới bỗng nhiên dừng lại, bùm một tiếng quỳ xuống: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư thế nhưng cùng nam nhân khác, nàng, nàng......"

Bà tử lắp bắp, bóp yết hầu của mình, sau một lúc lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Sau khi Triệu Thế Vũ chạy tới trong phòng thì chỉ thấy Lâm Ngọc Hồng ôm chặt chăn che lại thân thể của mình, trêи mặt tất cả đều là biểu tình phẫn cùng hung ác mà mắng nam nhân đang hoang mang rối loạn nhặt xiêm y trêи mặt đất: "Ngươi là đầu heo! Súc sinh ghê tởm, ngươi vào bằng cách nào! Ngươi làm sao dám, làm sao dám...... Cha ta sẽ giết ngươi! Cha ta sẽ giết ngươi! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!"

Nhìn thấy Triệu Thế Vũ tiến vào, nàng thế nhưng vẫn không có ý thức được tình huống lúc này có bao nhiêu nghiêm trọng, ngược lại hỏi: "Tối hôm qua là chuyện như thế nào? Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi! Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ngươi làm cái gì?"

Một câu "Ngươi làm cái gì", nhưng thật ra thật sự hỏi đúng rồi, chỉ tiếc lúc này còn có ai sẽ đi quản nàng nói gì chứ?

Triệu Thế Vũ nhìn đến tình cảnh như vậy thì sắc mặt đại biến, giống như ngực vừa mới nhận một đòn nghiêm trọng, y chật vật lùi về sau một bước, biểu tình ngốc ngốc giống như không tin được một màn trước mắt.

Lâm Tịch Cận theo sau để xem diễn thì bỗng nhiên phát hiện Triệu Thế Vũ thật là quá biết diễn kịch. Rõ ràng đây là hắn bày kế đương nhiên cũng có y đề ra phương pháp nhưng mà lúc này trêи mặt hắn lại lộ ra biểu tình khϊế͙p͙ sợ xen lẫn xấu hổ và giận dữ  thật sự giống như đúc. Trách không được, trách không được đời trước hắn có thể lừa y mười năm.

Lâm Tịch Cận thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại hiểu biết càng sâu về Triệu Thế Vũ.

Tâm tình Lâm Ngọc Châu cũng run rẩy dữ dội nhưng nàng không hổ là trưởng nữ tướng quân phủ, nàng lập tức phân phó Đại nha hoàn bên người mình đem nha hoàn cùng người hầu nơi này đều đuổi ra bên ngoài sân đứng ở một chỗ không được tiến vào cũng không cho rời đi. Sau khi an bài tốt mọi việc liền cho người mời Lâm Thương Hải đến. Lâm Thương Hải nhìn đến tình cảnh này sửng sốt một lúc lâu, thật mạnh phun ra mấy chữ: "Đều đi ra ngoài!"

Đại phu nhân cũng ngây ngẩn cả người, bà ngàn tưởng vạn tưởng cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Bà nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ, phát hiện hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó giống như bị mất hồ, sắc mặt trắng bệch......

Đối với một nam tử mà nói đây là vũ nhục lớn tới mức nào! Mặc dù hắn không có thế lực cũng  không có bản lĩnh nhưng rốt cuộc hắn vẫn  là thiên gia quý tử, vẫn là nhi tử của hoàng đế.

Đại phu nhân căn bản là không kịp đi xem tình huống Lâm Ngọc Hồng, lập tức lau nước mắt ai oán nói: "Lão gia,...... Trong đó khẳng định có hiểu lầm, nữ nhi của ta, nữ nhi của ta, Ngọc Hồng không phải hài tử như vậy......"

"Câm miệng! Không biết ngày thường ngươi dạy dỗ nữ nhi thế nào!" Lâm Thương Hải tức giận, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày phải đối mặt với chuyện như vậy, lập tức nhìn  Đại phu nhân với ánh mắt hung tàn.

Người ở đây đều yên lặng đứng ở một bên, Lâm Tịch Cận cảm giác tồn tại của chính mình giảm xuống cực thấp, bọn nha hoàn bị đuổi đi ra ngoài, nơi này y không được hoan nghênh cũng  không thuộc về y, nhưng mọi người không nghĩ  đến việc xem diễn thì sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ.

Một lát sau, nam tử đã mặc tốt xiêm y bị trói lên cùng với Lâm Ngọc Hồng đồng thời quỳ trước mặt Lâm Thương Hải.

Lâm Thương Hải ấn ấn trán thế nhưng ông cũng nhất thời nói không ra lời, ông nhìn lướt qua giường của nữ nhi chỉ thấy chăn đệm vẽ hoa cẩm tú có vài chỗ thấy được ấn ký màu đỏ thẫm. Không cần hỏi nhiều cũng biết rằng Lâm Ngọc Hồng đã thất thân. Hiện tại thấy nàng quỳ gối trước mặt mình vẫn là vẻ mặt vô tri, không khỏi phẫn nộ cùng thất vọng,  một cái nữ nhi của ông  cứ như vậy bị đạp hư, loại cảm giác này......

Giống như ông thật vất vả bồi dưỡng đến khi thu hoạch thành quả thì bỗng nhiên phát hiện trêи thực tế đã biến thành một đống không thể dùng. Loại cảm giác này quả thực làm ông khó có thể chịu đựng.

Tầm mắt dừng ở trước người đại nữ nhi Lâm Ngọc Châu một lúc lâu tựa hồ mới làm tức giận trong người ông trấn an một chút, nghĩ đến hai  nữ nhi chính là song sinh cuối cùng hòa hoãn ngữ khí: "Ngọc Hồng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Được phép nói chuyện, Lâm Ngọc Hồng há mồm liền nói: "Cha, là hắn hãm hại ta! Ta hôm qua say rượu, căn bản là......"

Lời nói của nàng tựa hồ kϊƈɦ thích tới Triệu Thế Vũ, cả người hắn chấn động sau khi hoàn hồn, đột nhiên rút kiếm hung hăng hướng đến nam tử kia, nam tử bị trói tay chân vô pháp tránh đi, trơ mắt nhìn kiếm đâm xuyên qua ngực mình, lại từ sau lưng lộ ra hơn phân nửa cây kiếm, hắn ngay cả một tiếng rêи rỉ cũng không thể phát ra chỉ trừng lớn hai mắt thì đã mất hơi thở, chết không nhắm mắt.

Sau một lúc lâu, Triệu Thế Vũ mới rút kiếm ra trêи thân kiếm máu tươi nhỏ giọt...... Giống như từng đóa huyết hoa, dần dần bay lả tả.

Hắn nhíu nhíu mày, phảng phất phi thường chán ghét, dứt khoát hung hăng đem kiếm ném xuống đất, sau đó hướng Lâm Thương Hải nghiêm nghị nói: "Thỉnh Lâm tướng quân không cần hỏi tiếp, đơn giản là Nhị tiểu thư say rượu sau hành sự hồ đồ mà thôi. Một khi đã như vậy, coi như chuyện này không có phát sinh qua đi! Nhưng mà......"

Hắn đau lòng mà nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Hồng, nữ nhân này lúc này vẫn như cũ mê mang không biết, Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ nhắm mắt ẩn nhẫn sau một lúc lâu, cuối cùng không có đem lời tàn nhẫn nói ra. Nhưng Lâm Thương Hải đã minh bạch ý tứ hắn.

Trong phút chốc, Lâm Thương Hải như già đi vài tuổi, giọng nói khàn khàn: "Làm nhị điện hạ chịu nhục là bản tướng quân sai. Cũng may nhị điện hạ cũng không truy cứu, chuyện này bản tướng quân sẽ xử lý tốt. Vẫn là thỉnh nhị điện hạ đi trước bản tướng quân sẽ chọn ngày chắc chắn tấu lên Hoàng Thượng, nghiêm trị không tha."

Ngày xưa hắn rất là chướng mắt vị Nhị hoàng tử này, nhưng hiện nay  không thể không mềm ngữ khí, để hoàng tử đội nón xanh, ông làm sao mà có nữ nhi lợi hại như vậy!

May mắn chưa thành hôn, nếu không sợ là toàn bộ tướng quân phủ đều phải chịu liên lụy không nhỏ.

Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ chậm rãi gật đầu, biểu tình đau đớn kịch liệt cùng xấu hổ và giận dữ, rồi lại hiện ra bộ dáng ẩn nhẫn sắc mặt đã nghẹn đỏ, hắn xoay người chậm rãi đi ra khỏi viện bỗng nhiên bước chân nhanh hơn, chạy như bay mà đi.

Đến lúc này Lâm Thương Hải mới chụp bàn quát to một tiếng: "Các ngươi ai có thể nói cho ta rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Lúc này, ông rốt cuộc phóng xuất ra sát khí Đại tướng quân rong ruổi sa trường giết người vô số. Ngày thường ông sẽ học đòi văn vẻ, nhưng một khi hung lên sẽ giống như một tôn ác Phật, mấy người ở đây sợ tới mức co rúm lại không dám nói lời nào cũng không ai có đủ dũng khí trả lời ngay cả Lâm Ngọc Châu cũng không thể, nam tử kia đã là tử vong, chết không đối chứng.

Tầm mắt Lâm Tịch Cận nhìn về phương hướng Triệu Thế Vũ rời đi thì trong lòng một trận cười lạnh, thật tốt cho một tên Triệu Thế Vũ thật là một tên ngụy quân tử  thế nhưng có thể làm được trong lòng mừng như điên mà trêи mặt đau khổ cực hạn, thật lợi hại.

Bản thân Lâm Thương Hải thở hổn hển mấy hơi thở sau đó thở dài một tiếng suy sụp ngồi ở trêи ghế, kỳ thật ông có thể lý giải Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ, nếu chính mình gặp được loại sự tình này chỉ sợ cũng làm như vậy cũng không muốn nghe nửa câu lý do thoái thác, mặc kệ có phải hiểu lầm hay không chỉ cần nam tử khác bò lên giường nữ nhân của mình thì  cũng chỉ có một kết quả ―― chết!

Đây là nam tử đỉnh thiên lập địa để giữ gìn tôn nghiêm thì trực tiếp nhất chỉ có biện pháp đó.

Đại phu nhân khóc thút thít cầu xin: "Lão gia, nam tử kia khuôn mặt cực kỳ xa lạ, có thể là hôm qua sau lễ cập kê trà trộn vào tới, chuyện này không thể trách Ngọc Hồng nha! Nó tư dung xuất sắc lại say rượu, ác nam nhân kia nhất định lòng dạ xấu xa, Ngọc Hồng chỉ là người bị hại!

Bà tranh tranh đoạt đoạt cường thế vài thập niên, vốn tưởng rằng sau này đều là phong quang sáng lạng lại không nghĩ nữ nhi bà yêu thương lại làm ra sự tình như vậy, làm sao bà có thể không bi thương.

Lâm Thương Hải trầm trọng thở dài: "Nhưng chung quy đã thất trinh ."

Đại phu nhân lại khóc rống một trận.

Cho đến lúc này Lâm Ngọc Hồng mới bỗng nhiên phản ứng chính mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nữ tử thất trinh, là nói chính nàng sao?

Đôi tay nàng giao nhau ôm lấy chính mình vẫn là vẻ mặt không tin như cũ. Nàng ngày thường cũng thích xem một ít thoại bản, bên trong có rất nhiều kết cục thê thảm của nữ nhân thất trinh lại nhớ nói tiền triều có phu nhân thất trinh đã bị đại thần trảm dưới kiếm, hiện giờ Nhị hoàng tử bất quá là giết chết nam tử khiến nàng thất trinh kia......

Sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?

Không nên là dạng này !

Nàng nỗ lực muốn nhớ lại sự tình tối hôm qua, đáng tiếc ở trước mắt khác thường của mọi người thì nàng chỉ cảm thấy đầu óc của mình ầm ầm vang lên trống rỗng cái gì cũng đều nhớ không nổi.

"Phu nhân, hay là ngươi vẫn đem Ngọc Hồng đưa đến nhà mẹ đẻ ngươi ở một thời gian đi, không, không được, vẫn là trực tiếp đưa đến từ đường đi."

Lâm Thương Hải nói một nửa đột nhiên sửa lại chủ ý, làm Đại phu nhân vốn đã thở dài nhẹ nhõm một hơi liền cứng người, vội nói: "Lão gia, hãy đưa đến quê quán nhà mẹ đẻ đi thôi, nơi đó thích hợp nhất."

Lâm Thương Hải vẫy vẫy tay, trầm giọng nói: "Cứ theo lời nói của ta mà làm, việc này không thể nhẹ nhàng."

Đại phu nhân thần sắc đau khổ, lên tiếng: "Vâng."

Vốn Lâm Ngọc Hồng đang ngây người lại nghe bọn họ nói xong, nàng bỗng nhiên cả giận nói: "Phụ thân! Sao ngài lại đưa ta vào từ đường? Cái loại địa phương quỷ quái đó ai nguyện ý đi? Toàn là bài vị người chết người làm sao muốn đưa nữ nhi đi? Ta không đi! Chết cũng không đi!"

"Ngươi......" Lâm Thương Hải bỗng nhiên đem chén trà quăng trêи mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, rốt cuộc cũng làm Lâm Ngọc Hồng im miệng, nàng khϊế͙p͙ sợ mà nhìn phụ thân từ trước đến nay yêu thương nàng , hỏi: "Phụ thân, ngài làm sao vậy?"

Lâm Thương Hải hút khí: "Đó chính là liệt tổ liệt tông Lâm gia đó, ngươi cái đồ bất hiếu nữ......"

Giờ phút này, Lâm Tịch Cận cảm thấy chính mình mở rộng tầm mắt, Lâm Thương Hải tuy rằng không phải người tốt nhưng hiếu tâm là quan trọng, hơn nữa cực kỳ giữ gìn lợi ích của gia tộc, từ điểm này ông thật đúng là có chỗ tốt. Chỉ tiếc, chung quy ông quá vô tình, bất luận sự tình gì liên quan đến lợi ích thì ông đều cân nhắc, như thế nên lời nói và việc làm đều mẫu mực như vậy, ông thương yêu nữ  nhi tất nhiên cũng phải là  học một biết mười.

Chapter
1 Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2 Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3 Chương 3: Bình tĩnh giết người
4 Chương 4: Tùng đình yến hội
5 Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6 Chương 6: Hiền vương đã đến
7 Chương 7: Mời một ly rượu
8 Chương 8: Tâm tư
9 Chương 9: Đại nhân vật
10 Chương 10: Viên trung manh mối
11 Chương 11: Trách móc nặng nề
12 Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13 Chương 13: Sở hữu tiền cược
14 Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15 Chương 15: Bích hồ chi bạn
16 Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17 Chương 17: Nguyện cầu một người
18 Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19 Chương 19: Hôn ước đã định
20 Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21 Chương 21: Chỉ hôn
22 Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23 Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24 Chương 24: Viện trung so chiêu
25 Chương 25: Thắng một trận
26 Chương 26: Hoa mộc lan nở
27 Chương 27: Đến thăm
28 Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29 Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30 Chương 30: Dân chạy nạn
31 Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32 Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33 Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34 Chương 34: Mua thêm vài vật
35 Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36 Chương 36: Chật vật xấu mặt
37 Chương 37: Hình như có kỳ quái
38 Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39 Chương 39: Đưa ra biện pháp
40 Chương 40: Đưa đại lễ
41 Chương 41: Mai phục họa nguyên
42 Chương 42: Hiền vương phủ
43 Chương 43: Tái tụ tùng đình
44 Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45 Chương 45: Ghen tuông
46 Chương 46: Vạch trần chân tướng
47 Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48 Chương 48: Tịch viên
49 Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50 Chương 50: Đại khí cảnh trí
51 Chương 51: Nhất văn đường
52 Chương 52: Đào hoa công chúa
53 Chương 53: Tính kế
54 Chương 54: Lời nói chi gian
55 Chương 55: Lễ cập kê
56 Chương 56: Yến hội
57 Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58 Chương 58: Hắc ám chi dạ
59 Chương 59: Một vở diễn
60 Chương 60: Trừng phạt
61 Chương 61: Hứa hẹn
62 Chương 62: Ăn sáng
63 Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64 Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65 Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66 Chương 66: Xem ai
67 Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68 Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69 Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70 Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71 Chương 71: Sát khí thật mạnh
72 Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73 Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74 Chương 74: Bí mật trồi lên
75 Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76 Chương 76: Nhân duyên
77 Chương 77: Hưng sư vấn tội
78 Chương 78: Bị dụ nói ra
79 Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80 Chương 80: Lại tìm đường chết
81 Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82 Chương 82: Thiên điện tự miếu
83 Chương 83: Đối chất
84 Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85 Chương 85: Trò hay lần này
86 Chương 86: Lời nói gợn sóng
87 Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88 Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89 Chương 89: Nghe trộm
90 Chương 90: Đồ chay ngon
91 Chương 91: Cây đa già
92 Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93 Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94 Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95 Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96 Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97 Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98 Chương 98: Cơ gia
99 Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100 Chương 100: tuổi trẻ
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Trở về thời niên thiếu
2
Chương 2: Tình cảnh đau khổ
3
Chương 3: Bình tĩnh giết người
4
Chương 4: Tùng đình yến hội
5
Chương 5: Oan nghiệt kiếp trước
6
Chương 6: Hiền vương đã đến
7
Chương 7: Mời một ly rượu
8
Chương 8: Tâm tư
9
Chương 9: Đại nhân vật
10
Chương 10: Viên trung manh mối
11
Chương 11: Trách móc nặng nề
12
Chương 12: Tranh tài thổi tiêu
13
Chương 13: Sở hữu tiền cược
14
Chương 14: Tiềm lực của hoàng tử
15
Chương 15: Bích hồ chi bạn
16
Chương 16: Nguyên nhân kết thân
17
Chương 17: Nguyện cầu một người
18
Chương 18: Trời sinh bệnh gì ?
19
Chương 19: Hôn ước đã định
20
Chương 20: Tài nữ thổ lộ
21
Chương 21: Chỉ hôn
22
Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị
23
Chương 23: Tâm kế chủ mẫu
24
Chương 24: Viện trung so chiêu
25
Chương 25: Thắng một trận
26
Chương 26: Hoa mộc lan nở
27
Chương 27: Đến thăm
28
Chương 28: Ở chung ngắn ngủi
29
Chương 29: Kỳ thạch vi lễ
30
Chương 30: Dân chạy nạn
31
Chương 31: Đột nhiên gây khó dễ
32
Chương 32: Du ngoạn kinh thành
33
Chương 33: Trên lầu xem cuộc vui
34
Chương 34: Mua thêm vài vật
35
Chương 35: Tỷ muội chỉ yêu
36
Chương 36: Chật vật xấu mặt
37
Chương 37: Hình như có kỳ quái
38
Chương 38: Thỉnh ngài hỗ trợ
39
Chương 39: Đưa ra biện pháp
40
Chương 40: Đưa đại lễ
41
Chương 41: Mai phục họa nguyên
42
Chương 42: Hiền vương phủ
43
Chương 43: Tái tụ tùng đình
44
Chương 44: Mắt lạnh nhìn quanh
45
Chương 45: Ghen tuông
46
Chương 46: Vạch trần chân tướng
47
Chương 47: Xung đột trong thư phòng
48
Chương 48: Tịch viên
49
Chương 49: Xe ngựa tứ gia
50
Chương 50: Đại khí cảnh trí
51
Chương 51: Nhất văn đường
52
Chương 52: Đào hoa công chúa
53
Chương 53: Tính kế
54
Chương 54: Lời nói chi gian
55
Chương 55: Lễ cập kê
56
Chương 56: Yến hội
57
Chương 57: Ngọc Hồng say rượu
58
Chương 58: Hắc ám chi dạ
59
Chương 59: Một vở diễn
60
Chương 60: Trừng phạt
61
Chương 61: Hứa hẹn
62
Chương 62: Ăn sáng
63
Chương 63: Chuyện xấu tới cửa
64
Chương 64: Hoàng tử bị nhục
65
Chương 65: Nhớ tới đoạn ngắn
66
Chương 66: Xem ai
67
Chương 67: Ngọc Châu phó ước
68
Chương 68: Dưới ánh trăng đánh vỡ
69
Chương 69: Thiếp có chuyện nói
70
Chương 70: Hiền vương tiếp nhận
71
Chương 71: Sát khí thật mạnh
72
Chương 72: Trong rừng mạo hiểm
73
Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng
74
Chương 74: Bí mật trồi lên
75
Chương 75: Chủ mẫu thất trách
76
Chương 76: Nhân duyên
77
Chương 77: Hưng sư vấn tội
78
Chương 78: Bị dụ nói ra
79
Chương 79: Hội chùa náo nhiệt
80
Chương 80: Lại tìm đường chết
81
Chương 81: Ngàn cân treo sợi tóc
82
Chương 82: Thiên điện tự miếu
83
Chương 83: Đối chất
84
Chương 84: Chú tiểu chạy vặt
85
Chương 85: Trò hay lần này
86
Chương 86: Lời nói gợn sóng
87
Chương 87: Tuệ Pháp đại sư
88
Chương 88: Bí mật trong nhà gỗ
89
Chương 89: Nghe trộm
90
Chương 90: Đồ chay ngon
91
Chương 91: Cây đa già
92
Chương 92: Tiễn đưa xuất chinh
93
Chương 93: Công chúa mở yến tiệc
94
Chương 94: Hoàng hôn màu máu
95
Chương 95: Sung quân Thanh Châu
96
Chương 96: Bặc(*) lão thái gia
97
Chương 97: Dùng điểm tâm dỗ dành
98
Chương 98: Cơ gia
99
Chương 99: Tin tức từ đế kinh
100
Chương 100: tuổi trẻ