Chương 59: Trừng phạt

Mạc Y Nhiên được Cố Thừa Duật đưa tới bệnh viện, Vân Vy đứng bất động hồi lâu rồi cũng đi theo.

Lúc này ngoài hành lang chỉ có mình Vân Vy và Cố Thừa Duật, cả hai không nhìn mặt nhau, cũng không nói gì với nhau cả. Thỉnh thoảng Vân Vy lén liếc trộm Cố Thừa Duật một cái, chỉ thấy Cố Thừa Duật đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt lại.

Vân Vy hít một hơi thật sau rồi chậm chạp bước tới trước mặt Cố Thừa Duật. Vốn dĩ cô có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn rồi cô lại không biết nên nói gì nữa.

Vân Vy cắn môi, thất thần ngước lên nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu:

- Cô ấy sẽ không sao đâu.

Cố Thừa Duật lúc này mới di chuyển tầm mắt tới người Vân Vy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. Vân Vy không né tránh, cô cũng nhìn Cố Thừa Duật. Sau hơn 10 tháng không gặp, hình như người đàn ông này lại thay đổi rồi. Trên người hắn toả ra hàn khí lạnh lẽo khiến cho người khác muốn lại gần nhưng lại không dám.

Nhưng dường như là cô đang muốn ngắm nhìn hắn thêm chút nữa, cho dù thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lẽo tựa như người dưng.

Cố Thừa Duật quay sang chỗ khác không nhìn cô nữa, hắn chỉ cất giọng trầm thấp:

- Sao cô biết là cô ấy không sao?

- Là bởi vì...

Vân Vy vốn đang định giải thích thì lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước tới với nét mặt cực kì nghiêm túc. Cố Thừa Duật hoàn toàn phớt lờ Vân Vy, đứng lên bước về phía bác sĩ:

- Cô ấy không sao chứ?

- Hazz, Mạc tiểu thư đã bị xảy thai rồi, hơn nữa còn mất máu rất nhiều nữa...

Câu nói của bác sĩ khiến cho Cố Thừa Duật phẫn nộ, một giây sau hắn mới quay lại nhìn Vân Vy:

- Cô biết mình nên làm gì rồi chứ? Tự giác đi.

Cả người Vân Vy khẽ run lạnh, cô không ngờ rằng Cố Thừa Duật lại dễ dàng tin lời của vị bác sĩ này như vậy. Vốn dĩ là cô định nói với hắn là Mạc Y Nhiên căn bản không hề mang thai. Khi nãy cô đẩy cô ta ngã xuống bằng một lực rất mạnh nhưng chẳng thấy có một vết máu gì cả. Bây giờ bác sĩ lại bảo cô ta mất nhiều máu ư? Muốn qua mặt ai đây?

Vân Vy quay sang chỗ khác:

- Em không làm, cô ta làm thì cô ta tự chịu.

- Vân Vy, đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh.

Cố Thừa Duật bước tới kéo tay Vân Vy, muốn lôi cô vào bên trong. Vân Vy giãy giụa, ra sức giải thích:

- Cô ta chỉ nói dối anh thôi, đừng có tin cô ta, vốn chẳng có đứa bé nào cả.

- Câm miệng, nợ máu phải trả máu. Vào hiến máu nhanh lên.

Cố Thừa Duật hoàn toàn không để tâm tới những lời nói của Vân Vy, hắn thẳng thừng lớn tiếng với cô. Trái tim Vân Vy như vừa bị đâm một nhát, cô hoàn toàn đứng bất động lại. Cố Thừa Duật lúc này mới buông tay cô ra.

- Muốn giở trò gì?

Vân Vy vẫn đứng yên, lát sau cô mới ngước mắt lên nhìn Cố Thừa Duật, nhưng đôi mắt bi thương của cô đã ngấn nước:

- Anh...thà tin cô ta chứ không tin em?

- Cô là gì của tôi mà tôi phải tin cô?

Cố Thừa Duật nhẫn tâm đâm thêm một nhát vào tim cô, Vân Vy đau đớn tựa như muốn chết đi sống lại. Hơn 10 tháng mới gặp lại nhau, cô không hề muốn cãi nhau với hắn chút nào. Cô chỉ muốn nói một số thứ rồi sẽ nhanh chóng rời đi thôi mà. Nhưng tại sao ông trời lại không muốn để cho cô yên ổn? Tại sao cứ phải gặp nhau rồi cãi nha chứ? Cô thực sự mệt mỏi lắm rồi.

Vân Vy gạt nước mắt đi, cô cười thê lương:

- Em biết rồi.

Cô như người vô hồn, bước từng bước nặng nề vào bên trong phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Cố Thừa Duật lúc này mới từ từ ngồi xuống ghế. Trái tim hắn đau âm ỉ...

Vũ Luận đứng bên cạnh thấy cảnh này, anh ta không thể nhịn được tò mò nữa nên to gan hỏi:

- Thiếu gia, vì sao anh lại phải làm vậy. Rõ ràng là hôm qua anh đã rất lo lắng rồi cấp tốc đi cứu Vân tiểu thư cơ mà...

- Câm miệng đi.

Cố Thừa Duật lạnh lùng cắt ngang lời nói của Vũ Luận, sau đó ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta:

- Về sau không được phép nhắc tới chuyện đó nữa.

...

Vũ Luận trở về thì nghe Tiểu An nói Vân Vy tới đây gặp thiếu gia, anh ta lập tức cảm thấy chuyện này có vấn đề. Anh bảo Tiểu An gọi điện cho thiếu gia rồi bản thân bí mật đi theo Ôn Hằng. Không ngờ Vũ Luận chứng kiến được bộ mặt thật của Mạc Y Nhiên. Vốn dĩ ngay từ lâu anh đã nghi ngờ Mạc Y Nhiên rồi.

Nhưng ở đây toàn là người của Mạc Y Nhiên, Vũ Luận không dám manh động nên chỉ lẳng lặng quan sát.

Cố Thừa Duật đang họp thì có điện thoại gọi tới, hắn dừng cuộc họp một lúc rồi nghe điện thoại. Đầu dây bên kia Tiểu An gấp gáp kể lại sự việc cho Cố Thừa Duật nghe, bao gồm cả việc Tiểu An vừa thấy một nhóm đàn ông lạ mặt bước vào biệt thự nữa.

Cố Thừa Duật nghe xong, không nói gì mà lập tức rời khỏi cuộc họp. Hắn gọi trực thăng riêng của mình, cấp tốc quay trở lại thành phố S.

Còn Vũ Luận, thấy bọn họ lôi Vân Vy đi thì cũng lái xe bám theo. Không ngờ lại đụng phải xe của Hắc Khải cũng đang bám theo. Cả hai giẳng co được một lúc rồi Vũ Luận cũng là người chiến thắng và lao về phía trước. Hắc Khải cũng nhanh chóng bám theo đuôi Vũ Luận.

Trước đó Vũ Luận cũng đã gửi địa chỉ cho Cố Thừa Duật rồi. Vì tranh chấp với Hắc Khải hồi lâu nên Vũ Luận cũng bị chậm trễ.

Cố Thừa Duật tới nơi, hắn tự mình xông vào và thấy cảnh Vân Vy đang nằm dưới đất, cô giãy giụa thở dốc. Cố Thừa Duật lập tức xông tới đánh nhau với đám lưu manh, vốn dĩ đám người này chẳng là đối thủ của hắn. Hắn tự mình cũng có thể đánh nhau được. Nhưng bọn chúng dùng vũ khí nên Cố Thừa Duật vẫn không tránh khỏi việc bị thương ngoài ý muốn.

Cố Thừa Duật xử lí xong đám lưu manh thì mới quay sang Vân Vy, mặc kệ vết thương trên tay của mình. Cô lúc này đã mất ý thức, cả người khó chịu vô cùng. Cố Thừa Duật liền ôm cô, lo lắng vô cùng:

- Mau tỉnh táo lại đi, này...!

Vân Vy lờ đờ mở mắt ra nhìn Cố Thừa Duật, khoé môi cô khẽ cong lên nở nụ cười mê hoặc. Cô nói lan man:

- Cố Thừa Duật, anh tới rồi sao? Hay là em đang hoa mắt?

Cố Thừa Duật điên tiết, cô có biết là dáng vẻ này của cô nguy hiểm thế nào không hả? Nhất là đối với hắn.

- Tỉnh táo lại coi!

Vân Vy lắc đầu như đứa trẻ:

- Không, em không muốn tỉnh lại. Em chỉ muốn anh thôi, muốn anh thôi...

Cô áp hai tay lên má hắn, lớn mật rướn người lên cưỡng hôn hắn. Cố Thừa Duật bất ngờ trước hành động của Vân Vy, nhưng hắn cũng không nỡ cự tuyệt cô.

Hắn giữ chặt gáy cô, biến bị động thành chủ động. Vân Vy vui vẻ vòng tay qua cổ hắn, đáp trả lại nụ hôn điên cuồng như gió bão. Đúng lúc đó có tiếng còi xe ô tô.

Cố Thừa Duật lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, lập tức đẩy Vân Vy ra. Vũ Luận và Hắc Khải hốt hoảng chạy tới thì đã thấy cảnh Cố Thừa Duật đang ôm Vân Vy, tư thế hết sức mờ ám.

Cố Thừa Duật không giải thích nhiều, lập tức bế Vân Vy lên rồi bảo Vũ Luận thuê một phòng khách sạn. Hắc Khải không yên tâm nên cũng đi theo.

Sau khi tới khách sạn, Cố Thừa Duật bảo bọn họ đứng ngoài chờ, Hắc Khải không chịu nhưng bị Vũ Luận ngăn lại:

- Vân tiểu thư bị trúng thuốc nguy hiểm đến tính mạng, nếu còn chậm trễ thì anh chịu hậu quả đó.

Hắc Khải đành để cho Cố Thừa Duật bế Vân Vy vào phòng. Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, trong lòng Hắc Khải vô cớ khó chịu.

Cố Thừa Duật ném Vân Vy xuống bồn tắm ngâm nước hồi lâu. Cô lúc này cũng đã thiếp đi, hoàn toàn không biết gì cả. Xong xuôi hắn tự mình thay lại quần áo cho cô, sau đó mới lặng lẽ rời đi.

Hắc Khải liền nắm chặt vai của Cố Thừa Duật:

- Anh sẽ không nhân cơ hội mà lợi dụng cô ấy chứ?

Cố Thừa Duật chỉ nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Hắc Khải:

- Phiền anh chăm sóc cô ấy, tôi đi đây.

...

Cố Thừa Duật liếc xuống nhìn vết thương mình đã tự băng bó lại, rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

"Tôi làm vậy chỉ là muốn cảnh cáo em, từ giờ hãy tránh xa tôi ra. Cái đồ ngu ngốc, Mạc Y Nhiên nói thế mà cũng nghe theo mà tới tận đây gặp tôi. Nếu tôi mà tới muộn một bước, có lẽ em đã..."

Cố Thừa Duật nghĩ tới đây, trong lòng khó chịu vô cùng. Hắn vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.

Chết tiệt thật!

Để cô hiến máu coi như là trừng phạt cô một chút, để cô nhớ rõ ngày hôm nay thì cô mới không dám tái phạm nữa. Lớn thế rồi mà vẫn chưa thể tự lập được, lại dễ dàng tin người như vậy? Cô cứ như vậy, sao hắn có thể an tâm được đây?

Chapter
1 Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3 Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4 Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5 Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6 Chương 6: Một Phút Rung Động
7 Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8 Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9 Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10 Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11 Chương 11: Không Ngờ
12 Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13 Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14 Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15 Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16 Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17 Chương 17: Sự Cố
18 Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19 Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20 Chương 20: Tuyệt Vọng
21 Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22 Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23 Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24 Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25 Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26 Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27 Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28 Chương 28: Chờ Đợi
29 Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30 Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31 Chương 31: Nhẫn Tâm
32 Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33 Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34 Chương 34: Là Cầm Thú
35 Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36 Chương 36: Giả Điên
37 Chương 37: Không Hề Tức Giận
38 Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39 Chương 39: Bỏ Trốn
40 Chương 40: Bình An Vô Sự
41 Chương 41: Đã từng...
42 Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43 Chương 43: An Phương cảnh cáo
44 Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45 Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46 Chương 46: Nôn
47 Chương 47: Không thể kiềm chế
48 Chương 48: Dặn lòng phải hận
49 Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50 Chương 50: Đau đến tê liệt
51 Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52 Chương 52: Trả ơn hai lần
53 Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54 Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55 Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56 Chương 56: Tin nhắn
57 Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58 Chương 58: Gặp lại
59 Chương 59: Trừng phạt
60 Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61 Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62 Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63 Chương 63: Nhục nhã
64 Chương 64: CEO mới
65 Chương 65: Thổ lộ
66 Chương 66: Tuyết rơi rồi
67 Chương 67: Cố Giai Tuyết
68 Chương 68: Có anh lo chu toàn
69 Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70 Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71 Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72 Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73 Chương 73: Buồn bực trong lòng
74 Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75 Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76 Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77 Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78 Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79 Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80 Chương 80: Bất an
81 Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82 Chương 82: Vượt giới hạn?
83 Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84 Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85 Chương 85: Chạm mặt
86 Chương 86: Lợi dụng
87 Chương 87: An Phương tìm gặp
88 Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89 Chương 89: Lời hứa
90 Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91 Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92 Chương 93: Sẽ không buông tay em
93 Chương 92: Không thể tha thứ
94 Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95 Chương 95: Cuộc gọi
96 Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97 Chương 97: Không lấy mạng
98 Chương 98: Hạ quyết tâm
99 Chương 99: Em qua đây!
100 Chương 100: Có lẽ...
101 Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102 Chương 102: Ảo não
103 Chương 103: Vì cô!
104 Chương 104: Sa thải
105 Chương 105: Nhìn từ phía xa
106 Chương 106: Lưu luyến
107 Chương 107: Tạm biệt
108 Chương 108: Bí mật động trời
109 Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110 Chương 110: Sẽ không tha
111 Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112 Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113 Chương 113: Nhớ em
114 Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115 Chương 115: Vui mừng
116 Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117 Chương 117: Sợi dây gắn kết
118 Chương 118: Vì anh yêu em
119 Chương 119: Hạnh phúc
120 Chương 120: Yêu từ khi nào?
121 Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122 Chương 122: Anh không thể mất em
123 Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124 Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125 Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126 Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127 Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128 Chương 128: Bàng hoàng
129 Chương 129: Hối hận rồi ư?
130 Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131 Chương 131: Đau lòng vì nhau
132 Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133 Chương 133: Ngày đặc biệt
134 Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135 Chương 135: Điều chẳng lành
136 Chương 136: Uy hiếp
137 Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138 Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139 Chương 139
140 Chương 140: Kêt
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3
Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5
Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6
Chương 6: Một Phút Rung Động
7
Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8
Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9
Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10
Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11
Chương 11: Không Ngờ
12
Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13
Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14
Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15
Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17
Chương 17: Sự Cố
18
Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19
Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20
Chương 20: Tuyệt Vọng
21
Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22
Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23
Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24
Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25
Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26
Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27
Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28
Chương 28: Chờ Đợi
29
Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30
Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31
Chương 31: Nhẫn Tâm
32
Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33
Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34
Chương 34: Là Cầm Thú
35
Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36
Chương 36: Giả Điên
37
Chương 37: Không Hề Tức Giận
38
Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39
Chương 39: Bỏ Trốn
40
Chương 40: Bình An Vô Sự
41
Chương 41: Đã từng...
42
Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43
Chương 43: An Phương cảnh cáo
44
Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45
Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46
Chương 46: Nôn
47
Chương 47: Không thể kiềm chế
48
Chương 48: Dặn lòng phải hận
49
Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50
Chương 50: Đau đến tê liệt
51
Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52
Chương 52: Trả ơn hai lần
53
Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54
Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55
Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56
Chương 56: Tin nhắn
57
Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58
Chương 58: Gặp lại
59
Chương 59: Trừng phạt
60
Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61
Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62
Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63
Chương 63: Nhục nhã
64
Chương 64: CEO mới
65
Chương 65: Thổ lộ
66
Chương 66: Tuyết rơi rồi
67
Chương 67: Cố Giai Tuyết
68
Chương 68: Có anh lo chu toàn
69
Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70
Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71
Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72
Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73
Chương 73: Buồn bực trong lòng
74
Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75
Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76
Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77
Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78
Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79
Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80
Chương 80: Bất an
81
Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82
Chương 82: Vượt giới hạn?
83
Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84
Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85
Chương 85: Chạm mặt
86
Chương 86: Lợi dụng
87
Chương 87: An Phương tìm gặp
88
Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89
Chương 89: Lời hứa
90
Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91
Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92
Chương 93: Sẽ không buông tay em
93
Chương 92: Không thể tha thứ
94
Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95
Chương 95: Cuộc gọi
96
Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97
Chương 97: Không lấy mạng
98
Chương 98: Hạ quyết tâm
99
Chương 99: Em qua đây!
100
Chương 100: Có lẽ...
101
Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102
Chương 102: Ảo não
103
Chương 103: Vì cô!
104
Chương 104: Sa thải
105
Chương 105: Nhìn từ phía xa
106
Chương 106: Lưu luyến
107
Chương 107: Tạm biệt
108
Chương 108: Bí mật động trời
109
Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110
Chương 110: Sẽ không tha
111
Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112
Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113
Chương 113: Nhớ em
114
Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115
Chương 115: Vui mừng
116
Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117
Chương 117: Sợi dây gắn kết
118
Chương 118: Vì anh yêu em
119
Chương 119: Hạnh phúc
120
Chương 120: Yêu từ khi nào?
121
Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122
Chương 122: Anh không thể mất em
123
Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124
Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125
Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126
Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127
Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128
Chương 128: Bàng hoàng
129
Chương 129: Hối hận rồi ư?
130
Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131
Chương 131: Đau lòng vì nhau
132
Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133
Chương 133: Ngày đặc biệt
134
Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135
Chương 135: Điều chẳng lành
136
Chương 136: Uy hiếp
137
Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139
Chương 139
140
Chương 140: Kêt