Chương 59: Vô hạn mịt mù

Bích Đào rốt cuộc muốn nói chuyện gì?
Người của nàng lại ở nơi nào? Nghĩ đến chuyện kia không rõ ràng cùng đồ
vật lung tung kia, trong lòng Hách Liên Dung không khỏi suy nghĩ miên
man.
Nếu là phát hiện tang vật, Ngô thị
không có lí do thần bí như vậy, rốt cuộc là đồ vật gì, có thể khiến cho
Ngô thị nói năng thận trọng xoay người rời đi?
“Nô tì đi tìm hiểu một chút?” Bích Liễu nói: “Bích Thanh bên người đại thiếu phu nhân cùng nô tì có giao tình
không nhỏ, hẳn là có thể tìm hiểu được.”
Hách Liên Dung lắc đầu, “Đại tẩu nếu
đang ở Thính Vũ hiên mà lại không nói lộ ra chứng tỏ chuyện đó là chuyện phải giữ bí mật, mặc dù không biết là tốt hay xấu, nhưng chuyện xấu
chiếm đến tám phần, ngươi hiện tại đi tìm hiểu ngược lại sẽ khiến người
khác hoài nghi, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm ra Bích Đào, mọi chuyện sẽ được rõ ràng.”
“Bích Đào có thể đi đâu được? Nàng từ
nhỏ được lão phu nhân từ trên đường nhặt về, bên ngoài căn bản không có
người thân, bằng không nô tì qua chỗ người gác cổng hỏi một chút, xem
nàng hôm nay có ra phủ hay không.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, Bích Liễu
vội vàng đi, lại quá nửa canh giờ mới trở về, không mang về chút tin tức gì, lại nói lúc Ngô thị dẫn người đi lục soát Tri Thu uyển cùng Vị Thu
Cúc gây ra xáo động, gây ra âm thanh thật lớn.
Không khó lý giải, Vị Thu Cúc bởi vì
chuyện của Tống Tử Hiên đang tự bế quan, là thời điểm không muốn gặp
người khác nhất, Ngô thị vào lúc này lại mang người đi vào, lời qua
tiếng lại chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Hách Liên Dung cảm thấy khó
hiểu chính là Ngô thị tới Thính Vũ hiên tìm được một vật nhìn qua có vẻ
quan trọng, vì cái gì không lập tức tới chỗ lão phu nhân bẩm báo, mà lại tiếp tục đi lục soát khắp nơi.
Bích Liễu nói: “Đại thiếu phu nhân đều
có suy nghĩ của riêng nàng, thiếu nãi nãi vạn vạn không thể bởi vì đại
thiếu phu nhân hơi tốt một chút liền buông lỏng cảnh giác, sự đề phòng
của đại thiếu phu nhân đối với thiếu nãi nãi tới tận bây giờ cũng chưa
từng buông lỏng.”
Hách Liên Dung bật cười, “Cho dù nàng có tư tâm, nhưng hiện nay nàng phải mượn sức của ta, sẽ không khó xử ta.”
Bích Liễu lắc đầu, “Nô tì mặc dù không
biết đại phu nhân đang tính toán cái gì, nhưng biết xuất thân của đại
thiếu phu nhân không tốt, trước lúc lão gia giao cho nàng làm đương gia, là người so với nhị phu nhân còn yếu thế hơn. Nơi nơi cẩn thận làm
việc, nào có ngày nào không chịu ủy khuất? Đến cuối cùng nàng lại có thể khiến cho lão gia sắp xếp mọi chuyện đem vị trí chủ nhà giao cho nàng,
chỉ bằng chút tâm tư này, thiếu nãi nãi cũng không thể coi thường đại
thiếu phu nhân.”
Đúng là như vậy? Hách Liên Dung không
lên tiếng, đích thực, đối với Ngô thị, nàng quả thật không quá coi
trọng. Ngô thị làm công việc quản gia tuy khôn khéo, lại so bì mọi mặt, cho thấy rằng người này lòng dạ không quảng đại, vận mệnh của người
lòng dạ hẹp hòi là làm việc luôn không lớn, khó làm nên việc lớn, vả
lại, thủ đoạn Ngô thị dùng để làm khó Hách Liên Dung tuy rằng không ít,
nhưng không có một lần nào mang đến tổn thương thực sự cho Hách Liên
Dung, này không có nghĩa là Ngô thị nhân từ nương tay, chỉ có thể nói
nàng không đủ năng lực.
Người như vậy nên coi khinh sao? Nên coi trọng sao?
“Thiếu nãi nãi còn nhớ rõ chuyện lúc chiều thiếu đôi đũa sao? Thiếu nãi nãi nghĩ đó là do ai sai bảo?”
Không phải Vị Thủy Liên sao? Hách Liên
Dung muốn nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Bích Liễu lại không thể không
đổi lại nói. “Chẳng lẽ là…”
“Nô tì đến nhà ăn trước để hầu hạ,
chính mắt nhìn thấy Bích Lan cầm đi một đôi đùa trên bàn, về phần chiếc
ghế, tuy rằng không chính mắt nhìn thấy, nhưng có về suy ra.”
Chuyện đó thật đúng là do Ngô thị sai
người làm? Khó trách thoạt nhìn rất có phong cách của Ngô thị. Nàng vì
sao lại làm như vậy> Là vì lấy lòng Vị Thủy Liên? Hách Liên Dung nhíu mày, cẩn thận cân nhắc một chút mới có đáp án.
Trên bàn cơm làm khó dễ mình có ba ưu
đãi. Thứ nhất, có thể cho Vị Thủy Liên thấy ràng Ngô thị đứng về phía
nàng; thứ hai, có thể khiến cho mâu thuẫn giữa mình và Vị Thủy Liên càng trở nên gay gắt, làm cho chính mình ghi hận cho Vị Thủy Liên, trong lúc hai bên mâu thuẫn, chính mình sẽ không đi tìm Vị Thủy Liên chứng thực,
lúc này, Ngô thị sẽ có được ưu đãi thứ ba…. Giống như buổi chiều, bày ra tình cảm chân thành nhất, lấy được tín nhiệm của mình. Đây thật đúng là cắt đậu hũ lấy lòng đôi bên.
“Kỳ thật… thiếu nãi nãi có thể cùng nhị tiểu thư giao hảo.” Bích Liễu chần chờ một lúc mới đề nghị, “Nhị tiểu
thư nếu đứng về phía thiếu nãi nãi, tương đương với việc chiếm được sự
hậu thuẫn của đại phu nhân, thiếu nãi nãi sẽ nắm chắc thắng lợi trong
tay.”
Hách Liên Dung hiểu được ý của nàng,
cười cười, cũng không đáp lời. Bích Liễu sau khi lựa chọn liền chuyên
tâm vì nàng mà suy nghĩ, nàng cảm kích đối với phần tình cảm này, nhưng
đồng thời, nàng cũng không đồng ý với ý tưởng của Bích Liễu. Nàng hiện
tại không tranh, lại vẫn phiền não, chỉ sợ khi nào đi tranh, phiền não
lại càng nhiều. Nhất định có một biện pháp trung lập nào đó, Hách Liên
Dung luôn luôn tìm kiếm.
Bích Liễu có chút nhụt chí, nhưng rất
nhanh lại kiên định đứng lên lần nữa, “Nô tì lại đi tìm hiểu một chút.
Thiếu nãi nãi trước cứ nghỉ ngơi một chút, đề phòng có chuyện gì lại
thêm mệt nhọc.”
Hách Liên Dung liền tựa đầu vào giường, nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, mơ hồ ngủ quên.
Giờ tý canh ba, tại thời khắc mà vạn
vật vốn nên tĩnh lặng, trong đại sảnh Vị phủ lại đèn đuốc sáng trưng.
Lão phu nhân ngồi trong đại sảnh, sắc mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, Vị Thiếu Quân đứng ở phía sau lão phu nhân nhẹ nhàng mà giúp lão phu nhân xoa
bóp bả vai, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngô thị ở giữa sảnh nói:
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà đến tận lúc này mới có thể nói? Có phải đã
tìm được ngọc như ý rồi hay không? Tìm được rồi thì cũng nên lấy ra, bớt khiến bà nội lo lắng.”
Lão phu nhân nghe vậy liền hỏi: “Tìm được rồi sao?”
“Ngọc như ý không tìm được.” Ngô thị
khẽ cắn môi, “Tuy nhiên lại tìm được một vật khác, phải chờ mọi người tề tựu đông đủ mới có thể nói.”
Lão phu nhân nhìn quanh đại sảnh, chỉ
có Vị Thủy Liên, Vị Thu Cúc cùng Hách Liên Dung là không có mặt, nhìn về phía trước, liền thấy Vị Thủy Liên đang tiến vào, trước hướng đôi mắt
lạnh nhìn thoáng qua Vị Thiếu Quân, ngồi cũng không ngồi mà đứng giữa
đại sảnh nói: “Chính là kẻ trộm ngọc như ý có tin tức? Tìm được liền
giao cho quan phủ tra xét, tìm ta tới làm cái gì? Còn chê ta bị người ta sỉ nhục chưa đủ sao?”
Lão phu nhân nhăn mặt nhíu mày, “Cháu trước ngồi xuống đã, vừa nói liền to giọng tức giận.”
Vị Thủy Liên vẫn đứng như cũ, “Cái bàn cũng bị lật, cháu oán giận vài câu cũng không được?”
“Nếu cháu không nhiều lời như vậy, Thiếu Quân sẽ làm như vậy sao!” Lão phu nhân có chút tức giận.
Vị Thủy Liên nghe vậy càng thêm không
phục, “Tốt bụng lại bị người ta cho là lòng lang dạ thú, cháu cũng là
thay Thiếu Quân giáo huấn vợn hắn! Cháu chưa bao giờ gặp qua nữ nhân
không biết lễ tiết như vậy, cư nhiên dám ra tay với trượng phu của mình! Bà xem mặt Thiếu Quân….”
Vừa nghe nói như vậy, lão phu nhân thật cảm thấy có chút đau lòng, quay đầu liếc nhìn sắc mặt Thiếu Quân một
cái. Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn nói với Vị Thủy Liên: “Đệ vui, không
cần tỷ quản!”
“Đệ thật là không biết tốt xấu!”
“Đủ rồi!” Lão phu nhân đau đầu khẽ quát một tiếng, “Nữ nhân ra ngoài như bát nước đổ đi, khi nào thì tới phiền
ngươi quản chuyện của Vị gia!”
Vị Thủy Liên đương nhiên không phục,
Nghiêm thị lại sớm một bước trấn trụ nàng, “Thủy Liên, lại đây ngồi
xuống, đại tẩu con có việc muốn nói.”
Hách Liên Dung đi vào đại sảnh, chính
là thấy một màn như vậy, nàng không phục Vị Thiếu Quân cũng không được,
không biết hắn dùng tuyệt chiêu gì lại có thể khiến lão phu nhân ra mặt
giúp hắn.
Lại đợi một lúc, cũng không thấy Vị Thu Cúc tới trình diện, Ngô thị đứng dậy, “Cháu thấy tam muội sẽ không đến, thôi đành mặc kệ vậy. Hôm nay trong phòng bà nội bị mất vật kia, tất cả mọi người đều đã biết. Vật kia tuy là không tìm thấy nhưng ở trong
phòng Bích Đào phát hiện một vật khác tương tự, chuyện quan trọng như
vậy, nhất định tất cả mọi người phải có mặt mới được.”
“Bích Đào?” Lão phu nhân nghi hoặc, “Soát thấy cái gì?”
Ngô thị nhìn Hách Liên Dung, ngoắc tay
ra hiệu cho Bích Lan lấy ra cái hộp kia, mở nắp hộp, đem vật đựng trong
đó lộ ra trước mặt mọi người.
Trong hòm đặt một hình nhân làm bằng
vải lụa, trên đầu cắm vài cây ngân châm, tuy rằng không ghi tính danh
(tên gọi) hoặc là ngày sinh tháng đẻ của ai, nhưng dựa vào cách tạo hình này, cho dù là ai cũng đều biết được đó là vật môi giới cho một thuật
trù yểm nào đó.
Lão phu nhân là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, đại phu nhân cũng nhíu chặt đôi mày. “Vì sao lại có loại đồ
vậy này? Đã hỏi Bích Đào rõ ràng hay chưa?”
Ngô thị nói: “Tức phụ (con dâu) không
dám khinh thường, tuy nhiên tìm khắp Vị phủ cũng không thấy bóng dáng
của Bích Đào, nghe nhị đệ muội nói, Bích Đào từ buổi chiều đã không thấy tăm hơi.”
Ánh mắt Hách Liên Dung từ hình nhân nọ
thu hồi lại, lên tiếng, mới hiểu được Ngô thị sở dĩ không bẩm báo cho
lão phu nhân trước là muốn tìm được Bích Đào hỏi rõ trước, chính là thủy chung không tìm thấy. Tuy nhiên, nàng cảm thấy được vải lụa này giống
như đã từng thấy qua ở đâu.
“Này…. Nàng làm loại đồ vật này làm
gì!” Vẻ mặt lão phu nhân vừa sợ vừa giận, lại thêm vài phần hỗn loạn
cũng không thể tin được.
Ngô thị thở dài, “Tức phụ cảm thấy, sợ rằng Bích Đào dùng là để nguyền rủa nhị đệ muội.”
Mọi người kinh ngạc không thôi, ánh mắt liền tụ tập trên người Hách Liên Dung. Hách Liên Dung cũng có chút kinh ngạc, Ngô thị lại nói: “Hôm qua, Bích Đào quỳ trước Thính Vũ hiên cả
ngày, có chuyện này đi?”
Hách Liên Dung gật gật đầu, Ngô thị
nói: “Bích Đào vì sao lại phải quỳ trước Thính Vũ hiên chúng ta không
nói đến, chỉ nói Bích Đào từ nhỏ đã được bà nội yêu chiều, tự nhiên sẽ
cảm thấy đứng đầu các nha hoàn cấp một khác. Có đôi khi thấy Bích Lan
cũng vô tư khiển trách, tâm tính cao ngạo như vậy, bị phạt quỳ tất nhiên sẽ cảm thấy bất mãn, bãn mãn tự nhiên sẽ dẫn tới khả năng làm ra thứ
này để nguyền rủa đệ muội.”
Lão phu nhân hình như tức giận không nhẹ, “Này, nha đầu kia…. Mau tìm nàng về đây!”
“Bà nội.” Ngô thị cười cười, “Tôn tức
(cháu dâu) còn chưa nói xong. Cháu lại nghe nói, buổi sáng hôm qua, Bích Đào làm trò khiến nhiều người ngăn cản đệ muội ra khỏi phủ, đệ muội
không để ý tới nàng, nàng cư nhiên lại đuổi theo ra khỏi cửa. Đệ muội,
có việc này đi?”
“Đúng vậy, nàng nói….” Hách Liên Dung
vừa mới mở miệng, Nghiêm thị liền hừ một tiếng. “Nha đầu kia cũng thật
lớn mật, ngay cả đường đi của chủ tử cũng dám ngăn cản, thật sự là không biết trời cao đất rộng!”
Vị Thủy Liên nhếch môi cười lạnh một tiếng. “Hạ nhân không biết lớn nhỏ cũng là khuyết điểm của chủ tử.”
Vị Thiếu Quân nghe xong lời này, mi hơi hơi nhướng lên, Vị Thiếu Dương ở một bên thản nhiên nói: “Nhị tỷ không
phải đang chỉ trích bà nội quản giáo không nghiêm chứ?”
Nghiêm thị bất mãn liếc Vị Thiếu Dương, Vị Thiếu Dương không hề biến sắc, giống như chưa từng nói gì.
Ngô thị cười nói: “Hiện tại cũng không
phải là thời điểm đấu võ mồm, nghe người trong Thính Vũ hiên nói, Bích
Đào này vừa đi liền không trở về, Bích Quang….”
Một nha hoàn áo xanh đứng phía sau lão phu nhân nghe vậy tiến lên, “Đại thiếu phu nhân.”
“Bích Quang, ngươi nói buổi sáng ở trong sân thấy một bóng người, có nhìn rõ đó là ai?”
Bích Quang lắc đầu nói: “Khi đó lão phu nhân đang ở phật đường tụng kinh, nô tì hầu hạ ở cửa phật đường, xa xa
chỉ thấy được một bóng người, những người khác cũng không nhìn thấy, nô
tì còn tưởng rằng mình hoa mắt.”
“Nhìn có giống Bích Đào không?”
Ngô thị vừa hỏi như vậy khiến cho Bích
Quang sửng sốt, Ngô thị nói: “Bích Đào xác định là sau khi ra khỏi Thính Vũ hiên muốn tới chỗ bà nội khóc lóc kể lể, nhưng không tìm được bà
nội, vì thế oán càng thêm oán, liền thuạn tay trộm đi ngọc như ý của bà
nội, mang theo bỏ trốn!”
Bích Quang kinh ngạc một lúc lâu, “Nói như vậy cũng… tấm lưng kia cũng là có vài phần tượng tự Bích Đào….”
“Ngươi có nhìn rõ hay không?” Lão phu nhân vừa sợ vừa giận.
Bích Quang cắn môi suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc xác định, “Nô tì nhìn rất rõ ràng, đích thực là Bích Đào!”
Hách Liên Dung nhíu mày thật chặt, loại phương thức hỏi chỉ lối dẫn đường này dễ khiến cho người ta sinh ra ảo
giác, chỉ sợ hiện tại trong lòng Bích Quang đã muốn tin tưởng rằng người nọ chính là Bích Đào, nhưng chân tướng thật sự giống như lời Ngô thị
sao? Bích Đào từ nhỏ đã chịu ân huệ của lão phu nhân, có thể bởi vì tức
giận nhất thời mà trộm đồ vật này nọ bỏ trốn sao? Mà nếu không phải
thật, Bích Đào lại đang ở nơi nào? Còn có hình nhân kia…
“Tóm lại chỉ cần tìm được Bích Đào, hết thảy mọi chuyện đều rõ ràng.” Ngô thị dứt lời khẽ ho nhẹ, “Thiếu Dương, đệ cũng lưu ý một chút, nhìn xem ngọc như ý kia có thể bị bán tới chợ
không.”
Vị Thiếu Dương gật gật đầu, mày Hách
Liên Dung nhíu càng thêm chặt. Chuyện ngọc như ý bị mất lấy suy đoán của Ngô thị mà tạm thời dừng lại, nhìn lão phu nhân vừa nổi giận lại vừa
đau lòng, Hách Liên Dung cảm thấy bất án trong lòng càng tăng.
Trên đường trở về Thính Vũ hiên, Hách Liên Dung không nhịn được hỏi Bích Liễu, “Ngươi cảm thấy chuyện này do Bích Đào làm sao?”
Bích Liễu lắc đầu, “Tuy rằng nha hoàn
lớn nhỏ trong phủ đối với Bích Đào có ấn tượng không tốt, nhưng nếu nói
Bích Đào làm ra loại chuyện như vậy, mọi người cũng không tin được. Cho
dù Bích Đào đi quả Thể Thuận trai, cũng không nhất định trộm ngọc như
ý.”
Hách Liên Dung gật đầu nói: “Đúng là như thế, đại tẩu vì sao lại cố ý đem tội lỗi đổ lên đầu Bích Đào?”
“Bởi vì đại phu nhân là đương gia a.”
Bích Liễu cười cười, “Lần trước chuyện đổ cổ bị mất chưa tìm ra kết quả, hiện tại lại xảy ra chuyện này, nếu không có lời nói giải thích rõ ràng mọi chuyện, đại phu nhân làm thế nào có thể tiếp tục đảm đương chức vị
đương gia?” KHông tồi, chính là đạo lý này. Hách Liên Dung lại cảm thấy
kỳ quái, đạo lý này không khó nghĩ tới, ngay cả nàng lúc mới tới Vị gia
cũng hiểu được chuyện này không phải do Bích Đào gây nên, nói như vậy
những người khác cũng có hoài nghi, nhưng không một ai đưa ra lời dị
nghị. Chỉ sợ người thương tâm chỉ có lão phu nhân, tình thâm nghĩa
trọng, rối loạn cõi lòng.
“Nô tù không rõ cái hình nhân kia.”
Bích Liễu ưu sầu nói: “Thật sự là vì nguyền rủa thiếu phu nhân mà làm
sao? Thiếu phu nhân có cảm thấy chỗ nào không khỏe?”
Hách Liên Dung bật cười, “Nào có linh
như vậy, cho dù thật sự làm vì ta cũng chỉ là làm cho hả giận mà thôi,
chính là…” Nàng nói tới đầy, tức thì ngậm miệng, cho hả giận?
“Chỉ là cái gì?” Vị Thiếu Quân không
biết từ chỗ nào đi tới, cầm trong tay hình nhân kia, “Liên Dong, trên
đầu ngươi cắm nhiều trâm như vậy còn có thể đi sao?”
Hách Liên Dung không nói gì, suy nghĩ
vừa lóe lên lại càng ngày càng rõ ràng. Vị Thiếu Quân đem hình nhân kia
lắc lắc trước mặt Hách Liên Dung, “Ôi chao, ngươi không cảm thấy màu sắc này nhìn rất quen sao?”
“Ân….” Là vải lụa…. màu hồng sặc sỡ…. là màu sắc ngay cả nữ nhân đều ít mặc….
Hai người nói chuyện liền đã tới Thính
Vũ hiên, Vị Thiếu Quân nhìn hình nhân kia nửa ngày, thẳng đến khi bước
vào sương phòng tạm thời của hắn, cũng không quay đầu lại nói: “Bích
Liễu, không phải ta cũng co một bộ y phục màu như vậy sao? Tìm đi, ta
muốn mặc.”
Bích Liễu vội vàng đi vào phòng giúp
hắn tìm, Hách Liên Dung không tự chủ được theo sát phía sau, nhìn Bích
Liễu tìm trong tủ quần áo, những chi tiết vụn vặt trong đầu đã được ghép lại.
Đó là….. sau lúc Vị Thiếu Quân lừa nàng hôn Vị Thiếu Dương, nàng đến trong phòng Vị Thiếu Quân lấy một bộ y
phục làm một cái hình nhân, đánh hình nhân, sau đó lại dùng kim ghim nó
lại trên đầu giường, sau đó… Sau đó không có. Phải nói, sau đó, nàng căn bản đã quên mất chuyện này, không thể tưởng tượng được, cư nhiên bị
Bích Đào lấy đi mất.
Như vậy, chuyện Bích Đào hôm nay muốn
nói với nàng chính là chuyện này? Nghĩ muốn uy hiếp nàng? Vẫn là chủ
động tạo mối giao hảo? Mà hiện tại Bích Đào mất tích, Ngô thị nói vậy,
lại có quan hệ gì? Ngô thị cái gì cũng không biết, chỉ vì muốn giảm bớt
áp lực của bản thân mà thôi, hay là chuyện Bích Đào mất tích cùng nàng
có liên quan, mục đích là muốn từ việc không chế Bích Đào, tiến thêm một bước uy hiếp chính mình?

Chapter
1 Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2 Chương 2: Gian phu dâm phụ
3 Chương 3: Vị gia
4 Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5 Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6 Chương 6: Tây việt liên dung
7 Chương 7: Phương pháp giải thoát
8 Chương 8: Ai hôn ai
9 Chương 9: Tương lai u ám
10 Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11 Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12 Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13 Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14 Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15 Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16 Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17 Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18 Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19 Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20 Chương 20: Đánh cuộc
21 Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22 Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23 Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24 Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25 Chương 25: Đồ cưới của ta
26 Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27 Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28 Chương 28: Hiệp nghị
29 Chương 29: Vô đề
30 Chương 30: Ai đền tội
31 Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32 Chương 32: Lại gây chuyện
33 Chương 33: Phương án giải quyết
34 Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35 Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36 Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37 Chương 37: Trân nương
38 Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39 Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40 Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41 Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42 Chương 42: Ta không tin
43 Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44 Chương 44: Chuyện “đúng”
45 Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46 Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47 Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48 Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49 Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50 Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51 Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52 Chương 52: Hai huynh đệ
53 Chương 53: Nén hận
54 Chương 54: Đại gia truyền thư
55 Chương 55: Nhà ai vui mừng
56 Chương 56: Giằng co bên đường
57 Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58 Chương 58: Lại mất trộm
59 Chương 59: Vô hạn mịt mù
60 Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61 Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62 Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63 Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64 Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65 Chương 65: Khí phụ Vị gia
66 Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67 Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68 Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69 Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70 Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76 Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77 Chương 77: Hành động một mình (1)
78 Chương 78: Hành động một mình(2)
79 Chương 79: Con đường lên núi (1)
80 Chương 80: Con đường lên núi (2)
81 Chương 81: Con đường lên núi (3)
82 Chương 82: Con đường lên núi (4)
83 Chương 83: Con đường lên núi (5)
84 Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85 Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86 Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87 Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88 Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89 Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90 Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91 Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92 Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93 Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94 Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95 Chương 95: Quan hệ của ba người
96 Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97 Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98 Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99 Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100 Chương 100: Tai nạn thể chất
101 Chương 101: Khách không mời mà đến
102 Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103 Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104 Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105 Chương 105: Có khách tới chơi
106 Chương 106: Trò chơi thần tiên
107 Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108 Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109 Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110 Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111 Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112 Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113 Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114 Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115 Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116 Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117 Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118 Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119 Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120 Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121 Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122 Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123 Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124 Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125 Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126 Chương 126: Làm ra lựa chọn
127 Chương 127: Một chút biến cố (1)
128 Chương 128: Một chút biến cố(2)
129 Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130 Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131 Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132 Chương 132: Lo được lo mất
133 Chương 133: Đương gia khó làm
134 Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135 Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136 Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137 Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138 Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139 Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140 Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141 Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142 Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143 Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144 Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145 Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146 Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147 Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148 Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149 Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150 Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151 Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152 Chương 152: Một chút trưởng thành
153 Chương 153: Lại gặp khó khăn
154 Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155 Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156 Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157 Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158 Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159 Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160 Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161 Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162 Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163 Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164 Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165 Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166 Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167 Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168 Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169 Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170 Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171 Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172 Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173 Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174 Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175 Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176 Chương 176
177 Chương 177: Gặp lại trong núi
178 Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179 Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180 Chương 180: Một lời nói dối
181 Chương 181: Sự thật năm đó
182 Chương 182: Lại có âm mưu
183 Chương 183: Giao dịch mới
184 Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185 Chương 185: Dê vào miệng cọp
186 Chương 186: Ai là người thắng (1)
187 Chương 187: Ai là người thắng (2)
188 Chương 188: Ai là người thắng (3)
189 Chương 189: Ai là người thắng (4)
190 Chương 190: Ai là người thắng (5)
191 Chương 191: Thời buổi rối loạn
192 Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193 Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194 Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195 Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196 Chương 196: Hành trình mới
197 Chương 197: Ngoại truyện
Chapter

Updated 197 Episodes

1
Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2
Chương 2: Gian phu dâm phụ
3
Chương 3: Vị gia
4
Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5
Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6
Chương 6: Tây việt liên dung
7
Chương 7: Phương pháp giải thoát
8
Chương 8: Ai hôn ai
9
Chương 9: Tương lai u ám
10
Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11
Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12
Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13
Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14
Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15
Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16
Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17
Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18
Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19
Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20
Chương 20: Đánh cuộc
21
Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22
Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23
Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24
Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25
Chương 25: Đồ cưới của ta
26
Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27
Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28
Chương 28: Hiệp nghị
29
Chương 29: Vô đề
30
Chương 30: Ai đền tội
31
Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32
Chương 32: Lại gây chuyện
33
Chương 33: Phương án giải quyết
34
Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35
Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36
Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37
Chương 37: Trân nương
38
Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39
Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40
Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41
Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42
Chương 42: Ta không tin
43
Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44
Chương 44: Chuyện “đúng”
45
Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46
Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47
Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48
Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49
Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50
Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51
Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52
Chương 52: Hai huynh đệ
53
Chương 53: Nén hận
54
Chương 54: Đại gia truyền thư
55
Chương 55: Nhà ai vui mừng
56
Chương 56: Giằng co bên đường
57
Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58
Chương 58: Lại mất trộm
59
Chương 59: Vô hạn mịt mù
60
Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61
Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62
Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63
Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64
Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65
Chương 65: Khí phụ Vị gia
66
Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67
Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68
Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69
Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70
Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76
Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77
Chương 77: Hành động một mình (1)
78
Chương 78: Hành động một mình(2)
79
Chương 79: Con đường lên núi (1)
80
Chương 80: Con đường lên núi (2)
81
Chương 81: Con đường lên núi (3)
82
Chương 82: Con đường lên núi (4)
83
Chương 83: Con đường lên núi (5)
84
Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85
Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86
Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87
Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88
Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89
Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90
Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91
Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92
Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93
Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94
Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95
Chương 95: Quan hệ của ba người
96
Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97
Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98
Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99
Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100
Chương 100: Tai nạn thể chất
101
Chương 101: Khách không mời mà đến
102
Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103
Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104
Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105
Chương 105: Có khách tới chơi
106
Chương 106: Trò chơi thần tiên
107
Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108
Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109
Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110
Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111
Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112
Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113
Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114
Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115
Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116
Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117
Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118
Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119
Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120
Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121
Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122
Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123
Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124
Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125
Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126
Chương 126: Làm ra lựa chọn
127
Chương 127: Một chút biến cố (1)
128
Chương 128: Một chút biến cố(2)
129
Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130
Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131
Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132
Chương 132: Lo được lo mất
133
Chương 133: Đương gia khó làm
134
Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135
Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136
Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137
Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138
Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139
Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140
Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141
Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142
Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143
Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144
Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145
Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146
Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147
Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148
Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149
Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150
Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151
Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152
Chương 152: Một chút trưởng thành
153
Chương 153: Lại gặp khó khăn
154
Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155
Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156
Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157
Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158
Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159
Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160
Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161
Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162
Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163
Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164
Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165
Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166
Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167
Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168
Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169
Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170
Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171
Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172
Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173
Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174
Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175
Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176
Chương 176
177
Chương 177: Gặp lại trong núi
178
Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179
Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180
Chương 180: Một lời nói dối
181
Chương 181: Sự thật năm đó
182
Chương 182: Lại có âm mưu
183
Chương 183: Giao dịch mới
184
Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185
Chương 185: Dê vào miệng cọp
186
Chương 186: Ai là người thắng (1)
187
Chương 187: Ai là người thắng (2)
188
Chương 188: Ai là người thắng (3)
189
Chương 189: Ai là người thắng (4)
190
Chương 190: Ai là người thắng (5)
191
Chương 191: Thời buổi rối loạn
192
Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193
Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194
Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195
Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196
Chương 196: Hành trình mới
197
Chương 197: Ngoại truyện