Chương 6: 6: Ấu Thơ Có Rồi Lại Mất

Tiết Tử Dung thật sự muốn nhanh chóng nhập đạo để hiểu cảm giác bây giờ của đại sư huynh nhà mình.

Nó không thể nào hiểu được mình chỉ nhìn thoáng qua đã làm Ly Tương cảm thấy ngứa ngáy cả người rồi, chỉ có thể cố gắng dằn lại ánh mắt tò mò kia.
Sau khi ngọc bài của nó bay lên hồi lâu cuối cùng cũng hòa vào nhóm ngọc bài kia.

Ly Tương thấy mảnh bài ấy nép sát vào ngọc bài ở giữa thì cười như được mùa, hắn nhìn mảnh ngọc còn lại trong tay Tiết Tử Dung rồi nói: "Cái này đệ giữ bên người thật kỹ để còn đi lại trên núi.

Có ngọc bài này đệ mới có thể vượt qua kết giới được." Hắn nói rồi nhìn nó tìm chỗ cất ngọc bài thì cười, nói tiếp: "Ngày mai huynh đi tìm dây đeo cho đệ.

Đợi sau này đệ tu hành có thành quả thì dùng linh lực thay thế."
Mấy cái này Tiết Tử Dung cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết gật đầu.

Những gì nó nghe, nó thấy trong hôm nay vượt xa sự hiểu biết của nó lúc còn ở nhà...
Khi hai người về tới Phù Uyển Cư thì đã qua giờ Tuất*.

Cổng Phù Uyển Cư cũng chỉ khép hờ, người trong sân cũng đã giải tán cả.

*Giờ Tuất: từ 7 giờ đến 9 giờ đêm
Ly Tương thấy khuôn mặt ủ ê của tiểu sư đệ thì an ủi nó: "Mọi người đều ở đây cả, đệ còn sợ không gặp được à."
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới nói: "Cửu sư huynh có sao không ạ? Đệ muốn đi thăm huynh ấy."
Ly Tương xua tay: "Không chết được đâu, mai rồi hãy đi.

Bây giờ muộn thế này, đệ sang lại làm phiền đệ ấy đó."
Tiết Tử Dung gật đầu cam chịu.

Ly Tương dẫn nó đi tới ngõ vườn lê, nó nhìn thấy đường mòn quanh co dẫn sâu vào.

Ban đêm, cả vườn lê như tỏa mùi thơm đậm hơn.

Tiết Tử Dung ngoái đầu nhìn quanh quất như đang tìm gì đó.

Không biết hành động này chọc gì hắn mà Ly Tương cười rộ lên.

Một tay hắn nắm cánh tay bé xíu mềm mại của tiểu sư đệ, tay kia làm động tác như vén màn lên vậy.
Rõ ràng ban nãy ở ngoài vườn lê Tiết Tử Dung chẳng thấy nhà cửa phòng ốc đâu cả.

Nó còn đang nghĩ có khi nào Ly Tương dắt nó tìm gốc cây nào đó dựa vào ngồi xếp bằng suốt đêm hay không nên nhìn quanh quất âm thầm lựa gốc cây to một chút.

Ấy vậy mà sau khi theo Ly Tương đi vào sau "tấm màn", đập vào mắt nó là một vùng đất trống trải, xa xa lại có vài hòn đá to cỡ trứng gà nằm rải rác dưới đất.

Chỗ mỗi "quả trứng gà" như có như không hình ảnh phòng ốc vặn vẹo mờ ảo như bị màn nước chắn ngang
Đó là do nó vẫn còn là người phàm nên dù đã đến tận nơi cũng không thấy được rõ ràng.

Dù không thấy gì nhưng lại có một loại cảm giác mách bảo nó nơi này hẳn là rất rộng lớn.

Nhìn dáng vẻ vừa tò mò vừa hoang mang của nó, Ly Tương bèn thả tay nó ra, bàn tay hắn đan cài vào nhau thành một hình thù phức tạp rồi từ từ nâng lên, kế đó, thứ ánh sáng dịu nhẹ dần bao trùm cả một vùng.
Ngay lập tức, khung cảnh ở đây đều hiện ra rõ ràng.
Khoảng đất trống hiện ra hai dãy cổng vào được ngăn cách với nhau bằng lối đi sạch sẽ có trồng hoa hai bên đường, cuối đường còn đình nghỉ mát thoáng đãng, bên cạnh là ao nước chảy róc rách và guồng quay không ngừng xoay chuyển.

Mỗi cổng vào lại có một kiểu trang trí riêng biệt.
Cảnh tượng bên ngoài không tính là xa hoa lộng lẫy nhưng đủ đẹp đẽ và thoải mái.

Tiết Tử Dung nhận xét.
Để cho tiểu sư đệ mình trầm trồ trước huyễn thuật huyền diệu xong, Ly Tương mới dẫn nó đi tới một cánh cổng.
Lúc vừa nhìn, Tiết Tử Dung cũng đã chú ý tới cánh cổng này nhất rồi, đơn giản vì trên hiên treo cơ man nào là đèn với đủ màu sắc và đủ hình dạng sáng chói.

Nó hết nhìn vào đó rồi lại nhìn sang bên cạnh và đối diện.
Ai mà là hàng xóm láng giềng với người này chắc hàng đêm sẽ mất ngủ mất.
Phía sau cánh cổng ấy là một chiếc bàn đá được kê bên dưới gốc lê, trên mặt bàn còn có thể thấy vài cánh hoa nằm đấy nhưng Tiết Tử Dung chú ý nhất lại là con chó đá đang ngồi trên bàn.

Ly Tương thì không có gì ngạc nhiên cả, hắn nhìn con chó đá trên bàn rồi nói: "Cái thứ khô khốc này sao đệ ấy ăn được kia chứ?"
Hóa ra trên bàn ngoại trừ tượng chó đá còn một đ ĩa bánh khô nữa.

Quả thật nhìn thấy đ ĩa bánh Tiết Tử Dung mới nhớ ra trừ tô mì lúc trưa với mấy viên kẹo thì nó chả có gì trong bụng nên cảm thấy đại sư huynh làm to chuyện.

Cũng đâu phải nó chưa từng ăn mấy cái này.

Sau khi Ly Tương nói xong, Tiết Tử Dung thề là trông thấy con chó ấy ngúng nguẩy nhảy khỏi bàn.

Khi nó chạm đất còn kêu ầm thật to hệt như người ta nện đá tảng xuống vậy.

Nó bắt đầu kẹt giữa suy nghĩ "con chó này bằng đá thật" và "mình không phân được thật giả", nhưng rất nhanh nó đã chọn cái trước.
Chó đá nện ầm ầm đi ra khỏi viện trong tiếng gọi với theo của Ly Tương: "Vào nhà mà ngủ cho tử tế!"
Kế đó, con chó đá ấy trèo lên bệ đá của cổng viện ở đối diện, nó xoay mặt nhìn vào viện của Ly Tương rồi đứng yên không nhúc nhích.
"Xì." Ly Tương phất tay, cổng viện của hắn cũng khép lại.

Hắn bế tiểu sư đệ nhà mình lên bàn đá rồi nói: "Đệ ăn tạm cái này đi, hôm nay vội quá huynh cũng chưa kịp chuẩn bị." Rồi hắn lải nhải dông dài, kiểu như bọn này đầu óc thẳng đuồn đuột, bảo sắp xếp thì chỉ sắp xếp chỗ ở, nào là dặn Tiết Tử Dung chịu khó đêm nay, mai hắn sẽ bố trí lại cho.

Tiết Tử Dung gặm cái bánh từng chút một.

Lâu rồi mới có cảm giác được quan tâm làm nó thấy hơi thổn thức nhớ lại những tháng ngày ở thành Thái Thương.
Nó chỉ là đứa trẻ tuổi còn chưa đếm sang bàn tay thứ hai, rơi vào cảnh lang thang, sợ hãi lay lắt sống tạm rồi bỗng có người cho nó ăn, dẫn nó về, cho nó sư huynh, sư phụ.

Cho dù có bị lừa thì Tiết Tử Dung cũng cảm thấy đáng lắm.

Trong chuyện này nó nào có mất mát chi.

Mãi đến khi lên núi, Cửu sư huynh vì nó chảy huyết lệ, Thất sư huynh còn chưa thấy mặt cho nó mấy cái bánh, còn có đại sư huynh che chở nó khỏi bị thương.

Tất cả hơi ấm này hình như không chân thật lắm.
Thấy nó vừa gặm bánh vừa ủ rủ, Ly Tương còn tưởng nó tủi thân.

Hắn tặc lưỡi rồi mắng: "Lão Thất chết tiệt, mang mấy cái bánh đá này cho ai ăn đấy hả? Bánh này ném vỡ cả đầu người ta chứ đùa."
Không dưng Tiết Tử Dung bỗng nói: "Đệ cám ơn sư huynh… Bánh này ngon lắm."
Ly Tương nhìn nó, hắn cũng không nói gì, chỉ cúi người ôm đứa trẻ xa lạ đó vào lòng.

Sợ hãi, lạ lẫm, nghi ngờ, vui mừng.
Hắn hiểu hết.
Có lẽ cả ngày hôm nay đối với một đứa trẻ năm tuổi như Tiết Tử Dung mà nói là quá dài.

Nó đắm chìm trong vòng tay ấm áp của đại sư huynh rồi ngủ quên khi nào chẳng hay biết.

Sáng hôm sau.
Khi Tiết Tử Dung mở mắt ra, nó thấy chăn màn ấm áp đắp trên người dù rằng không êm ái như ở nhà nó, căn phòng chẳng có chút gió lùa nào cả, trên bàn hãy còn chậu cây lá dài nó không biết tên rủ xuống.

Ngoài kia mặt trời hẳn đã lên cao lắm rồi.

Nó luống cuống ngồi dậy chạy ào ra khỏi phòng.

Bỗng nhiên nỗi sợ hãi ùa lấy bao trùm lấy cả người nó: xung quanh đây chẳng có ai hết!
Tiết Tử Dung chạy chân trần trên hành lang rồi chạy ào ra sân.

Sỏi đá trên đường nó cũng mặc kệ, chỉ biết cố sức chạy ra cổng.
Sao hôm nay mình lại ngủ say đến vậy.

Nó tự hỏi.

Nếu như nó tỉnh táo thì có thể giấc mơ này sẽ mãi mãi chẳng kết thúc rồi.

Từ hành lang dài đi tới cổng chỉ một quãng ngắn mà nó té ngã hết mấy lần.

Mãi tới khi nó chạy gần tới cổng thì cánh cổng ấy cũng đột nhiên mở ra.

Không biết ánh sáng mặt trời soi vào hay ánh đèn giữa ban ngày làm nó lóa mắt, Tiết Tử Dung chỉ thấy một người bước vào.

Đến khi người ấy đi tới gần mình nó mới nhận ra đó là Ly Tương.
Tiết Tử Dung loạng choạng chạy đến.

Nó vòng tay ôm lấy ngang eo của Ly Tương.

Bao uất ức, tủi thân nó chịu đựng bấy lâu bỗng chốc hóa thành nước mắt trào ra.
Nếu như đêm qua nước mắt chỉ chực trào thì một đêm này sau khi được vỗ về, chúng lại tràn khỏi đôi mắt nó.

Giá mà tất cả đều là lừa gạt, lạnh lùng thì nó sẽ không khóc đâu, nhưng thứ nó nhận được là vòng tay ấm áp để rồi sau đó là vuột mất khiến cho thứ cảm xúc chỉ vừa được trấn an ấy bỗng chốc mất kiểm soát.

Có rồi lại mất đáng sợ đến nhường nào.
Nó chỉ cao tới eo Ly Tương vì vậy chỉ có thể ôm eo hắn rồi khóc hu hu.

"Sau này mình sẽ không khóc thế này nữa, chỉ lần này thôi." Tiết Tử Dung nghĩ.
Ly Tương không hiểu được, hắn chỉ vừa đi ra ngoài lấy ít cháo nóng về thôi sao tiểu sư đệ mình lại hốt hoảng khóc thành thế này.

Không lẽ trẻ nhỏ là như vậy?
Nhưng Ly Tương hắn khiếm khuyết kinh nghiệm làm trẻ lên năm, mấy sư đệ khác khi bái nhập môn hạ cũng đã hơn mười tuổi cả nên hắn cũng không biết trẻ con năm tuổi thì sẽ ra sao.

Hắn thả cho bát cháo trôi lững lờ vào chiếc bàn đá bên cạnh còn mình thì ngồi xổm xuống cho cao bằng Tiết Tử Dung.
Hắn ôm lấy đứa trẻ đó.

Dù hắn không hiểu gì cả nhưng hắn biết bây giờ đứa trẻ này cần nhất là vỗ về: "Ngoan nha, không khóc nữa, không khóc nè.

Nha?"
Lúc này hắn mới chợt nhìn ra tiểu sư đệ nhà mình chạy chân trần ra đây vì vậy hắn đứng thẳng dậy, bế Tiết Tử Dung lên bàn.

Ly Tương nào biết trong lòng tiểu sư đệ mình đang lo sợ cái gì nên chỉ đành thả nó lên bàn, lấy nước ấm và khăn sạch trong phòng ra giúp nó lau mặt, lau chân, vừa làm hắn vừa xuýt xoa như thể đó là chân hắn vậy.
Tiết Tử Dung bấy giờ chỉ còn thút thít thôi, nó cũng cố gắng không khóc nữa.

Nếu làm sư huynh chán ghét thì…
"Lúc nãy sư huynh đi đâu vậy?" Nó nhìn Ly Tương đang nắm bàn chân mình, dò hỏi hắn.
"Huynh đi lấy đồ ăn cho đệ.

Không lẽ đệ nghĩ huynh sẽ cho đệ ăn bánh đá nữa chắc." Ly Tương đáp, "Đệ đó, sau này đừng có gấp gáp ra đón huynh làm gì."
"Đệ xin lỗi." Nó lí nhí đáp.

"Xin lỗi cái gì chứ, huynh sợ đệ bị thương đó." Ly Tương nói.

"Haiz, bây giờ đệ còn bé xíu à."
Tiết Tử Dung nhìn Ly Tương cẩn thận nhúng ướt vải rồi lau chân cho mình, nó bỗng nhớ lúc ở nhà cũng được yêu thương như vậy, bỗng dưng buột miệng: "Về sau đệ sẽ rửa chân cho sư huynh."
Nó nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung: "Bê trà bê cơm cho sư huynh nữa."
Ly Tương nghe vậy thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nó.

Không, huynh chỉ mong đệ lớn lên rồi thay huynh làm phong chủ thôi.
Cuối cùng Tiết Tử Dung khẳng định: "Về sau đệ phụng dưỡng cho huynh.".

Chapter
1 Chương 1: 1: Ấu Thơ Nhận Lời Mời Mọc
2 Chương 2: 2: Ấu Thơ Sư Huynh Sai Rồi
3 Chương 3: 3: Ấu Thơ Hành Lễ Sư Đồ
4 Chương 4: 4: Ấu Thơ Lần Đầu Ra Mắt
5 Chương 5: 5: Ấu Thơ Lệnh Bài Đệ Tử
6 Chương 6: 6: Ấu Thơ Có Rồi Lại Mất
7 Chương 7: 7: Ấu Thơ Thập Nhất Biết Cả
8 Chương 8: 8: Ấu Thơ Không Nhớ Đòn Đau
9 Chương 9: 9: Ấu Thơ Đệ Đi Theo Huynh
10 Chương 10: 10: Ấu Thơ Ba Năm Vụn Vặt
11 Chương 11: 11: Ấu Thơ Dự Cảm Không Lành
12 Chương 12: 12: Ấu Thơ Chó Đá Cứu Nguy
13 Chương 13: 13: Ấu Thơ Sư Huynh Bế Quan
14 Chương 14: 14: Ấu Thơ Kiều Nhị Trác Việt
15 Chương 15: 15: Ấu Thơ Việc Ngoài Ý Muốn
16 Chương 16: 16: Ấu Thơ Sư Huynh Phá Quan
17 Chương 17: 17: Ấu Thơ Gặp Lại Bùi Nhiên
18 Chương 18: 18: Ấu Thơ Nuôi Dạy Trẻ Nhỏ
19 Chương 19: 19: Ấu Thơ Một Chút Chuyện Xưa
20 Chương 20: 20: Ấu Thơ Tề Tựu Về Đây
21 Chương 21: 21: Ấu Thơ Lớp Da Hồ Yêu
22 Chương 22: 22: Ấu Thơ Khéo Léo Từ Chối
23 Chương 23: 23: Ấu Thơ Đại Hội Thúy Vi
24 Chương 24: 24: Ấu Thơ Xin Lệnh Cấm Linh
25 Chương 25: 25: Ấu Thơ Giao Thủ Trên Không
26 Chương 26: 26: Ấu Thơ Ba Luồng Linh Lực
27 Chương 27: 27: Ấu Thơ Lời Của Con Trẻ
28 Chương 28: 28: Ấu Thơ Vây Bắt Trong Đêm
29 Chương 29: 29: Ấu Thơ Truyền Thừa Dẫn Linh
30 Chương 30: 30: Ấu Thơ Không Thể Truyền Đạt
31 Chương 31: 31: Ấu Thơ Có Nụ Hoa Đào
32 Chương 32: 32: Phồn Hoa Dưới Tán Cây Hòe
33 Chương 33: 33: Phồn Hoa Đóa Hoa Hoài Phong
34 Chương 34: 34: Phồn Hoa Những Chuyện Duyên Phận
35 Chương 35: 35: Phồn Hoa Đánh Vỡ Bệ Đá
36 Chương 36: 36: Phồn Hoa Cứ Đi Theo Huynh
37 Chương 37: 37: Phồn Hoa Trong Suốt Hành Trình
38 Chương 38: 38: Phồn Hoa Vi Phạm Giới Quy
39 Chương 39: 39: Phồn Hoa Gặp Lại Nhan Nhi
40 Chương 40: 40: Phồn Hoa Rời Khỏi Nam Hoa
41 Chương 41: 41: Phồn Hoa Kỳ Dị Phô Trương
42 Chương 42: 42: Phồn Hoa Bước Vào Yêu Châu
43 Chương 43: 43: Phồn Hoa Nhà Giàu Mới Phất
44 Chương 44: 44: Phồn Hoa Gian Hàng Đồng Giá
45 Chương 45: 45: Phồn Hoa Ba Mảnh Gương Vỡ
46 Chương 46: 46: Phồn Hoa Hai Mảnh Gương Vỡ
47 Chương 47: 47: Phồn Hoa Năm Trăm Ngọc Thạch
48 Chương 48: 48: Phồn Hoa Phong Kín Núi Sâu
49 Chương 49: 49: Phồn Hoa Tu Sĩ Trúc Cơ
50 Chương 50: 50: Phồn Hoa Khác Gì Đã Chết
51 Chương 51: 51: Phồn Hoa Cá Chịu Vạ Lây
52 Chương 52: 52: Phồn Hoa Thực Lực Tuyệt Đối
53 Chương 53: 53: Phồn Hoa Thay Đổi Đột Xuất
54 Chương 54: 54: Phồn Hoa Rắc Rối Tìm Đến
55 Chương 55: 55: Phồn Hoa Băng Hỏa Thanh Hoằng
56 Chương 56: 56: Phồn Hoa Mắt Mù Tai Điếc
57 Chương 57: 57: Phồn Hoa Tu Sĩ Phàm Nhân
58 Chương 58: 58: Phồn Hoa Những Người Dẫn Linh
59 Chương 59: 59: Phồn Hoa Một Lời Hứa Trước
60 Chương 60: 60: Phồn Hoa Nghi Ngờ Chất Chồng
61 Chương 61: 61: Phồn Hoa Lo Chuyện Bao Đồng
62 Chương 62: 62: Phồn Hoa Không Gánh Vác Nổi
63 Chương 63: 63: Phồn Hoa Nhục Thể Phàm Thai
64 Chương 64: 64: Phồn Hoa Tu Sĩ Kết Đan
65 Chương 65: 65: Phồn Hoa Đưa Đệ Ấy Đi!
66 Chương 66: 66: Phồn Hoa Hắn Đã Chết Rồi
67 Chương 67: 67: Phồn Hoa Chuyện Trò Phút Chốc
68 Chương 68: 68: Phồn Hoa Đưa Đệ Ấy Đi
69 Chương 69: 69: Phồn Hoa Kinh Thế Hãi Tục
70 Chương 70: 70: Thần Linh Mấy Mùa Xuân Thu
71 Chương 71: 71: Thần Linh Nàng Là A Hoa
72 Chương 72: 72: Thần Linh Vị Thần Duy Nhất
73 Chương 73: 73: Thần Linh Bên Ngoài Tán Cây
74 Chương 74: 74: Thần Linh Cô Đơn Ngu Xuẩn
75 Chương 75: 75: Thần Linh Một Thoáng Lướt Qua
76 Chương 76: 76: Thần Linh Nam Nhạn Họ Mục
77 Chương 77: 77: Thần Linh Thú Cổ Tâm Tương
78 Chương 78: 78: Thần Linh Tiền Bối Tên Gì
79 Chương 79: 79: Thần Linh Nghi Nghi Ngờ Ngờ
80 Chương 80: 80: Thần Linh Hợp Mưu Giao Dịch
81 Chương 81: 81: Thần Linh Bốn Mùa Luân Chuyển
82 Chương 82: 82: Thần Linh Đông Phông Thôi Tiết
83 Chương 83: 83: Thần Linh Vị Thánh Thứ Tư
84 Chương 84: 84: Thần Linh Tội Ác Tày Trời
85 Chương 85: 85: Thần Linh Bí Cảnh Cách Vách
86 Chương 86: 86: Thần Linh Tám Mươi Năm Qua
87 Chương 87: 87: Thần Linh Như Loài Thủy Quái
88 Chương 88: 88: Thần Linh Linh Đài Trống Rỗng
89 Chương 89: 89: Thần Linh Ác Mộng Hằng Đêm
90 Chương 90: 90: Thần Linh Có Mới Nới Cũ
91 Chương 91: 91: Thần Linh Đều Không Cam Lòng
92 Chương 92: 92: Thần Linh Đắc Đạo Phi Thăng
93 Chương 93: 93: Thần Linh Tượng Thần Ly Tương
94 Chương 94: 94: Thần Linh Lôi Kiếp Sắc Tím
95 Chương 95: 95: Thần Linh Thêm Một Thánh Nhân
96 Chương 96: 96: Thần Linh Mây Kiếp Phù Quang
97 Chương 97: 97: Thần Linh Hai Vị Thánh Nhân
98 Chương 98: 98: Bất Tuần Sắp Về Đến Nhà
99 Chương 99: 99: Bất Tuần Huynh Đã Trở Về
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: 1: Ấu Thơ Nhận Lời Mời Mọc
2
Chương 2: 2: Ấu Thơ Sư Huynh Sai Rồi
3
Chương 3: 3: Ấu Thơ Hành Lễ Sư Đồ
4
Chương 4: 4: Ấu Thơ Lần Đầu Ra Mắt
5
Chương 5: 5: Ấu Thơ Lệnh Bài Đệ Tử
6
Chương 6: 6: Ấu Thơ Có Rồi Lại Mất
7
Chương 7: 7: Ấu Thơ Thập Nhất Biết Cả
8
Chương 8: 8: Ấu Thơ Không Nhớ Đòn Đau
9
Chương 9: 9: Ấu Thơ Đệ Đi Theo Huynh
10
Chương 10: 10: Ấu Thơ Ba Năm Vụn Vặt
11
Chương 11: 11: Ấu Thơ Dự Cảm Không Lành
12
Chương 12: 12: Ấu Thơ Chó Đá Cứu Nguy
13
Chương 13: 13: Ấu Thơ Sư Huynh Bế Quan
14
Chương 14: 14: Ấu Thơ Kiều Nhị Trác Việt
15
Chương 15: 15: Ấu Thơ Việc Ngoài Ý Muốn
16
Chương 16: 16: Ấu Thơ Sư Huynh Phá Quan
17
Chương 17: 17: Ấu Thơ Gặp Lại Bùi Nhiên
18
Chương 18: 18: Ấu Thơ Nuôi Dạy Trẻ Nhỏ
19
Chương 19: 19: Ấu Thơ Một Chút Chuyện Xưa
20
Chương 20: 20: Ấu Thơ Tề Tựu Về Đây
21
Chương 21: 21: Ấu Thơ Lớp Da Hồ Yêu
22
Chương 22: 22: Ấu Thơ Khéo Léo Từ Chối
23
Chương 23: 23: Ấu Thơ Đại Hội Thúy Vi
24
Chương 24: 24: Ấu Thơ Xin Lệnh Cấm Linh
25
Chương 25: 25: Ấu Thơ Giao Thủ Trên Không
26
Chương 26: 26: Ấu Thơ Ba Luồng Linh Lực
27
Chương 27: 27: Ấu Thơ Lời Của Con Trẻ
28
Chương 28: 28: Ấu Thơ Vây Bắt Trong Đêm
29
Chương 29: 29: Ấu Thơ Truyền Thừa Dẫn Linh
30
Chương 30: 30: Ấu Thơ Không Thể Truyền Đạt
31
Chương 31: 31: Ấu Thơ Có Nụ Hoa Đào
32
Chương 32: 32: Phồn Hoa Dưới Tán Cây Hòe
33
Chương 33: 33: Phồn Hoa Đóa Hoa Hoài Phong
34
Chương 34: 34: Phồn Hoa Những Chuyện Duyên Phận
35
Chương 35: 35: Phồn Hoa Đánh Vỡ Bệ Đá
36
Chương 36: 36: Phồn Hoa Cứ Đi Theo Huynh
37
Chương 37: 37: Phồn Hoa Trong Suốt Hành Trình
38
Chương 38: 38: Phồn Hoa Vi Phạm Giới Quy
39
Chương 39: 39: Phồn Hoa Gặp Lại Nhan Nhi
40
Chương 40: 40: Phồn Hoa Rời Khỏi Nam Hoa
41
Chương 41: 41: Phồn Hoa Kỳ Dị Phô Trương
42
Chương 42: 42: Phồn Hoa Bước Vào Yêu Châu
43
Chương 43: 43: Phồn Hoa Nhà Giàu Mới Phất
44
Chương 44: 44: Phồn Hoa Gian Hàng Đồng Giá
45
Chương 45: 45: Phồn Hoa Ba Mảnh Gương Vỡ
46
Chương 46: 46: Phồn Hoa Hai Mảnh Gương Vỡ
47
Chương 47: 47: Phồn Hoa Năm Trăm Ngọc Thạch
48
Chương 48: 48: Phồn Hoa Phong Kín Núi Sâu
49
Chương 49: 49: Phồn Hoa Tu Sĩ Trúc Cơ
50
Chương 50: 50: Phồn Hoa Khác Gì Đã Chết
51
Chương 51: 51: Phồn Hoa Cá Chịu Vạ Lây
52
Chương 52: 52: Phồn Hoa Thực Lực Tuyệt Đối
53
Chương 53: 53: Phồn Hoa Thay Đổi Đột Xuất
54
Chương 54: 54: Phồn Hoa Rắc Rối Tìm Đến
55
Chương 55: 55: Phồn Hoa Băng Hỏa Thanh Hoằng
56
Chương 56: 56: Phồn Hoa Mắt Mù Tai Điếc
57
Chương 57: 57: Phồn Hoa Tu Sĩ Phàm Nhân
58
Chương 58: 58: Phồn Hoa Những Người Dẫn Linh
59
Chương 59: 59: Phồn Hoa Một Lời Hứa Trước
60
Chương 60: 60: Phồn Hoa Nghi Ngờ Chất Chồng
61
Chương 61: 61: Phồn Hoa Lo Chuyện Bao Đồng
62
Chương 62: 62: Phồn Hoa Không Gánh Vác Nổi
63
Chương 63: 63: Phồn Hoa Nhục Thể Phàm Thai
64
Chương 64: 64: Phồn Hoa Tu Sĩ Kết Đan
65
Chương 65: 65: Phồn Hoa Đưa Đệ Ấy Đi!
66
Chương 66: 66: Phồn Hoa Hắn Đã Chết Rồi
67
Chương 67: 67: Phồn Hoa Chuyện Trò Phút Chốc
68
Chương 68: 68: Phồn Hoa Đưa Đệ Ấy Đi
69
Chương 69: 69: Phồn Hoa Kinh Thế Hãi Tục
70
Chương 70: 70: Thần Linh Mấy Mùa Xuân Thu
71
Chương 71: 71: Thần Linh Nàng Là A Hoa
72
Chương 72: 72: Thần Linh Vị Thần Duy Nhất
73
Chương 73: 73: Thần Linh Bên Ngoài Tán Cây
74
Chương 74: 74: Thần Linh Cô Đơn Ngu Xuẩn
75
Chương 75: 75: Thần Linh Một Thoáng Lướt Qua
76
Chương 76: 76: Thần Linh Nam Nhạn Họ Mục
77
Chương 77: 77: Thần Linh Thú Cổ Tâm Tương
78
Chương 78: 78: Thần Linh Tiền Bối Tên Gì
79
Chương 79: 79: Thần Linh Nghi Nghi Ngờ Ngờ
80
Chương 80: 80: Thần Linh Hợp Mưu Giao Dịch
81
Chương 81: 81: Thần Linh Bốn Mùa Luân Chuyển
82
Chương 82: 82: Thần Linh Đông Phông Thôi Tiết
83
Chương 83: 83: Thần Linh Vị Thánh Thứ Tư
84
Chương 84: 84: Thần Linh Tội Ác Tày Trời
85
Chương 85: 85: Thần Linh Bí Cảnh Cách Vách
86
Chương 86: 86: Thần Linh Tám Mươi Năm Qua
87
Chương 87: 87: Thần Linh Như Loài Thủy Quái
88
Chương 88: 88: Thần Linh Linh Đài Trống Rỗng
89
Chương 89: 89: Thần Linh Ác Mộng Hằng Đêm
90
Chương 90: 90: Thần Linh Có Mới Nới Cũ
91
Chương 91: 91: Thần Linh Đều Không Cam Lòng
92
Chương 92: 92: Thần Linh Đắc Đạo Phi Thăng
93
Chương 93: 93: Thần Linh Tượng Thần Ly Tương
94
Chương 94: 94: Thần Linh Lôi Kiếp Sắc Tím
95
Chương 95: 95: Thần Linh Thêm Một Thánh Nhân
96
Chương 96: 96: Thần Linh Mây Kiếp Phù Quang
97
Chương 97: 97: Thần Linh Hai Vị Thánh Nhân
98
Chương 98: 98: Bất Tuần Sắp Về Đến Nhà
99
Chương 99: 99: Bất Tuần Huynh Đã Trở Về