Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu

Hôm sau, tin tức nóng hổi về chuyện Phó Chủ tịch tập đoàn Lục Môn đồng thời là tổng giám đốc mới kế nhiệm của dự án Skyline, Lục Đông Thâm đích thân mời cao nhân về hóa giải những điềm xấu khách sạn đã truyền đến tai giới báo chí khắp nơi. Tin thời sự, tạp chí tài chính hay các loại báo mạng lớn nhỏ gần như đều giật tít hàng đầu.

Tập đoàn có vốn đầu tư nước ngoài Lục Môn, với tư cách là một doanh nghiệp bản địa sau này di dân ra nước ngoài, vốn dĩ đã có một dây chuyền sản nghiệp phức tạp rắc rối và một truyền kỳ về khả năng lũng đoạn thương trường khiến người ta tò mò, chỉ hiềm một nỗi tổng bộ của Lục Môn không nằm ở Trung Quốc nên người ta chẳng thể đào sâu tìm hiểu. Bây giờ, Lục Môn đã hướng sự chú ý về Trung Quốc đại lục, trong đó dự án Skyline nhận nhiệm vụ là đoàn quân tiên phong, phát triển cực kỳ thịnh vượng tại ba thành phố Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu. Chỉ không ngờ lại bị “gãy” ngay tại Thương Lăng. Thế nên niềm “ưu ái đặc biệt” mà cánh phóng viên dành cho Skyline cũng là đang gián tiếp muốn lật mở lớp màn bí mật về Lục Môn.

Tưởng Ly không lộ mặt trên báo chí.

Nghe nói ngày mà đám phóng viên bao vây Lâm Khách Lầu, người của Đàm Diêu Minh đã hạ lệnh: Tưởng gia tuyệt đối không thích chụp ảnh, thế nên không cho phép các báo và tạp chí đăng hình ảnh của Tưởng gia, dù chỉ là thông tin hay bóng hình. Đám phóng viên đang ôm trong bụng tâm lý sẽ chụp được hình Tưởng gia lập tức bị tịch thu hết công cụ phương tiện, xóa ảnh đồng thời nhận được lời cảnh cáo.

Ai dám đắc tội với Đàm Diêu Minh đây? Việc này cũng giống như khi chưa được phép của Phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Lục Môn sẽ không được tự động chụp hình Lục Đông Thâm vậy, mọi người chỉ còn cách giành giật tin tức quan trọng để đưa lên làm tít, chứ không ai chấp nhận dính vào những rắc rối không cần thiết.

Thế nên, dù tin tức có rầm rộ cách mấy thì hình ảnh cũng chỉ dừng lại ở việc ngày hôm đó Lâm Khách Lầu bị vây kín không còn lối đi và cảnh tượng hàng rào vệ sỹ vòng trong vòng ngoài mà thôi.

Trần Khởi Bạch đặt tờ tạp chí trong tay lên bên cạnh bàn làm việc, đứng dậy đi ra trước cửa sổ. Từ góc độ này nhìn xuống, cảnh đêm ở thành phố New York là xe cộ nhằng nhịt như mắc cửi.

Bức tường phía Tây trong phòng làm việc được đào rỗng, khảm vào trong đó một bể thủy tinh cỡ lớn. Ngọn đèn màu trắng phản chiếu rõ bụi cây khoáng đạt bên trong bể và tầng tầng lớp lớp những tảng cỏ, từ xa nhìn lại trông giống như hình ảnh thu nhỏ của một thảo nguyên.

Chỉ có điều, trong bụi rậm đó có một con rắn Mamba đen* đang ẩn nấp, thân hình dài khoảng hơn ba mét, phần đầu dài, hai mắt tròn và đen, màu da gần với màu xám đen, đến giữa bụng thì chuyển dần từ xám đậm sang xám nhạt. Ở cách nó chưa đầy hai mét, có ba con chuột bạch. Có lẽ chúng vừa được bỏ vào trong bể thức ăn nên vẫn còn cảm thấy mới mẻ, chạy nhảy không ngừng, hoàn toàn không biết có một mối nguy hiểm đang tới gần.

*Là một loài rắn độc đặc hữu tại cùng hạ Sahara, châu Phi. Tên gọi của loài này không bắt nguồn từ màu sắc vảy rắn mà do màu sắc đen như mực bên trong vòm miệng của rắn. Đây là loài rắn độc nhất tại lục địa châu Phi.

Lục Chấn Danh ngồi bên sofa, dùng thìa khuấy lá trà trên chén, không ngẩng đầu lên: “Thằng Đông Thâm này làm mọi việc vẫn luôn suy nghĩ chu toàn cẩn thận. Thế mà lần này lại quá hoang đường, khiến cả Lục Môn bây giờ không ai không biết”.

Lục Khởi Bạch quay người lại, dựa vào cửa sổ: “Những gì ông anh họ đó của con khao khát nhiều hơn tất cả mọi người, đầu óc cũng quá tỉnh táo. Bố à, bao nhiêu năm nay, bố đã thấy anh ta làm chuyện gì ‘hoang đường’ bao giờ chưa? Theo con thấy, lần này chẳng qua chỉ là một đòn đánh lạc hướng”.

Cùng sinh ra ở Lục Môn, Lục Khởi Bạch cũng thừa hưởng một vẻ ngoài nổi trội và một vóc dáng cao lớn đã trở thành gen trội của người nhà họ Lục. Có điều, so với Lục Đông Thâm thì khuôn mặt của anh ta có phần tươi sáng hơn, điểm này được thừa hưởng từ người bố Lục Chấn Danh, một người đàn ông ôn nhu, tao nhã nổi danh. Còn người hiện đang ngồi trên chiếc ghế quyền lực của Lục Môn, Lục Chấn Dương, cũng tức là bố đẻ của Lục Đông Thâm thì có tiếng là tàn nhẫn, quyết đoán.

Sở dĩ hình dung Lục Chấn Dương như vậy, là bởi Lục Chấn Danh đã từng vì một bước sai lầm mà đánh mất quyền lực tối cao của Lục Môn. Sau khi đoạt được quyền thế, ngoài việc diệt trừ những nguyên lão không thể cảm hóa được Lục Môn, ông còn thay máu một loạt nhân sự, nhất là người của Lục Chấn Danh, nhất thời làm dấy lên một cuộc cách mạng không mùi máu trong nội bộ Lục Môn.

Bao năm nay ở trong Lục Môn, Lục Chấn Danh chỉ có chức danh, không có thực quyền, nhưng hình như ông ta cũng đã quen rồi, rất phù hợp với lời nhận xét khiêm nhường, kín kẽ mà người ngoài dành cho mình.

Lục Chấn Danh rửa sạch ấm, bỏ trà vào, thìa nước đầu tiên được ông ta tưới ướt toàn bộ bề mặt ấm, rồi ông ta từ tốn lên tiếng: “Làm người, có chút dã tâm cũng là chuyện tốt mà”. Sau đó ông ta đổ nước sôi, đậy nắp ấm trà lại, một lần nữa tráng qua lá trà.

“Giống như Đông Thâm, bây giờ ngoại trừ lĩnh vực vũ khí đạn dược và năng lượng sinh học của bố nó và các cổ đông kỳ cựu là nó không can dự ra thì các ngành kinh doanh khác của Lục Môn ngành nào nên tham gia nó cũng đã tham gia rồi, dã tâm của nó lớn đến đâu ai cũng nhận ra cả. Nhưng dã tâm lớn dần lên thì cũng không còn ngó trước lo sau nữa, xác suất mắc sai lầm cũng cao hơn. Thị trường Trung Quốc không dễ nuốt như vậy. Các đô thị loại 1 thì không nói, càng là mấy tỉnh lẻ lại càng phức tạp. Có những mối quan hệ, dùng tiền là có thể nhìn thấy, lại có những mối quan hệ mà tiền chẳng ích gì. Chủ tịch điều hành tiền nhiệm của khu vực Trung Quốc trước kia sở dĩ bị Lục Đông Thâm thay thế không phải vì thành tích của Skyline tại các đô thị lớn quá tệ, mà vì cậu ta xem nhẹ sức ảnh hưởng của các thành phố loại 2, loại 3. Có câu sợ nhất là mấy thằng quỷ nhỏ bám riết chính là nói mấy thành phố tép riu như thế ở Trung Quốc.”

Lục Khởi Bạch đi tới trước bể cho ăn, hai tay đút túi quần, nhìn con rắn Mamba đen đang từ từ sát lại gần đám chuột bạch, bật cười: “Các doanh nghiệp nước ngoài kiểu gì cũng gặp chuyện ‘không hợp thủy thổ’*. Đạo lý này ông bác của con hiểu mà ông anh họ của con cũng không gà mờ. Vậy mà trong tình hình ấy, ông bác của con vẫn đặt món này vào bát của anh họ, chẳng qua là muốn chặn họng đám nguyên lão. Đám nguyên lão đó đâu phải kẻ mù, Lục Đông Thâm có tính cách ra sao họ đều hiểu rõ. Một khi anh ta ngồi lên vị trí của bố mình thì chỗ lợi nhuận họ bòn rút được từ mấy công việc béo bở sẽ bại lộ. Cũng coi như ông trời đang giúp chúng ta. Mảnh đất Thương Lăng đó đang là mồi ngon mà cả Lục Môn và Thai Quốc Cường đều nhắm tới, mà gã thổ công ở đó Đàm Diệu Minh cũng nào có phải dạng vừa? Nghe nói cả ‘Thái tử gia’ trên kinh đô, Nhiêu Tôn cũng có hứng thú với mảnh đất đó. Vốn dĩ chuyện làm ăn có thể thương lượng theo cách làm ăn, nhưng sau khi Thai Quốc Cường làm ầm ĩ lên thế này, thì tính chất của chuyện này đã thay đổi. Cho dù bên cạnh Lục Đông Thâm vẫn còn người bạn học cũ Dương Viễn giúp sức thì e cũng không phải chuyện đơn giản”.

*Không thích nghi được với môi trường tại nơi đầu tư.

Nói tới đây, anh ta dùng khớp ngón tay gõ lên lớp kính: “Thanh tâm quả dục lâu lắm rồi nên giờ xem đại một vở kịch quèn cũng thấy rất hay”.

Lục Chấn Danh chia trà xong xuôi, đến nước thứ ba, trà đã trở nên trong vắt, thơm phức. Ông ta nói: “Nào, con qua đây nếm thử đi. Mấy hôm nay bố rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đi học trà nghệ. Thao tác vẫn chưa thuần thục lắm, nhưng cho dù là một thứ mình chưa thành thạo, chỉ cần làm bằng trái tim thì cũng có rất tạo ra được một sản phẩm có ý nghĩa”.

Lục Khởi Bạch ngồi lại xuống sofa. Anh ta vừa nâng tách trà lên thì con rắn Mamba đen trong chiếc bể phía sau đột ngột nhảy vọt lên, há cái miệng như cái động đen ngòm của mình ra. Mấy con chuột bạch chưa kịp phản ứng lại đã bị nuốt trọn, tốc độ cực nhanh, quả nhiên không hổ danh là “sát thủ khủng bố”.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Lục Chấn Danh thở dài: “Loại rắn độc này có nuôi lâu cũng không thân thiện được đâu”.

Lục Khởi Bạch uống cạn một tách trà: “Con thích rắn bởi vì nó giống chúng ta nhất, giết người chưa bao giờ thấy máu”.

Lục Chấn Danh cười: “Bây giờ bác cả của con chỉ muốn nhìn thấy thiên hạ thái bình mà thôi”.

[…]

Thương Lăng nhờ có một bối cảnh lịch sử độc đáo và một điều kiện giao thông thuận lợi đã trở thành thành phố phát triển kinh tế trọng điểm. Con đường Tô Hà kể từ ngày khởi công xây dựng đã trở thành khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt của Tưởng Lăng. Bây giờ, vì trung tâm Skyline cao hơn 200 mét với 50 tầng lầu mà nó bị chụp cái mũ là khu thương mại, dịch vụ đẳng cấp. Khoảng 350.000m2 đất xung quanh con đường Tô Hà đã bị mua lại. Dự án Skyline sẽ đầu tư một khoản tiền khổng lồ để xây dựng nơi đây thành khu thương mại hạt nhân tập trung đầy đủ các trung tâm thương mại với những sản phẩm, thương hiệu xa xỉ đến từ khắp nơi trên thế giới, các khách sạn nhà hàng hạng sang và các khu chung cư cao cấp.

Hơn nữa còn nghe nói, tiếp theo đây, dự án Skyline có dự định lấy đường Tô Hà làm trung tâm, mua thêm các mảnh đất xung quanh để xây dựng đồng bộ các kiến trúc phục vụ đời sống người dân như: bách hóa, siêu thị, nhà hàng đẳng cấp, các khu vui chơi giải trí và các quán bar, câu lạc bộ VIP… Tới lúc đó, cả thành phố Thương Lăng sẽ trở thành một đại diện có tiềm lực lớn mạnh của Skyline ngoài các đô thị loại 1 hay các thành phố có nền công nghiệp phát triển khác.

Khách sạn Skyline được xây dựng ngay tại trung tâm của dự án, chiếm một khoảng diện tích rất lớn. Cuộc hội nghị online của Lục Chấn Dương ở nước ngoài xa xôi được kết nối tới khu văn phòng tổng giám đốc tại tầng 49.

“Chẳng qua chỉ là một tay anh chị ở vùng đó. Cậu ta cắn mãi không chịu nhả cũng chỉ vì lợi ích phân chia chưa được đồng đều. Những việc có thể giải quyết được bằng tiền thì hãy khẩn trương dùng tiền giải quyết. Chúng ta là người làm ăn, việc chúng ta xem trọng vẫn là toàn bộ lợi ích sau cùng thu về được. Thứ không được lãng phí nhất chính là thời gian. Đây là đạo lý mà con bắt buộc phải hiểu từ khi còn làm một nhân viên quèn ở Lục Môn.”

Chapter
1 Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2 Chương 1-2: Trúng tà
3 Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4 Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5 Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6 Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7 Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8 Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9 Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10 Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11 Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12 Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13 Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14 Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15 Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16 Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17 Chương 16: Đêm quan trọng
18 Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19 Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20 Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21 Chương 20: Niềm vui là gì?
22 Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23 Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24 Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25 Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26 Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27 Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28 Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29 Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30 Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31 Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32 Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33 Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34 Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35 Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36 Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37 Chương 36: Ôm rất thích
38 Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39 Chương 38: Là người đều biết làm
40 Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41 Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42 Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43 Chương 42: Mạng lớn
44 Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45 Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46 Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47 Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48 Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49 Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50 Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51 Chương 50: Gọi tên của tôi
52 Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53 Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54 Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55 Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56 Chương 55: Quỷ bát tự
57 Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58 Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59 Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60 Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61 Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62 Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63 Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64 Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65 Chương 64: Cưới về nhà là xong
66 Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67 Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68 Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69 Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70 Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71 Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72 Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73 Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74 Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75 Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76 Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77 Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78 Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79 Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2
Chương 1-2: Trúng tà
3
Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4
Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5
Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6
Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7
Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8
Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9
Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10
Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11
Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12
Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13
Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14
Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15
Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16
Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17
Chương 16: Đêm quan trọng
18
Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19
Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20
Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21
Chương 20: Niềm vui là gì?
22
Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23
Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24
Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25
Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26
Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27
Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28
Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29
Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30
Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31
Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32
Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33
Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34
Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35
Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36
Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37
Chương 36: Ôm rất thích
38
Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39
Chương 38: Là người đều biết làm
40
Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41
Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42
Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43
Chương 42: Mạng lớn
44
Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45
Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46
Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47
Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48
Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49
Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50
Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51
Chương 50: Gọi tên của tôi
52
Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53
Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54
Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55
Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56
Chương 55: Quỷ bát tự
57
Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58
Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59
Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60
Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61
Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62
Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63
Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64
Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65
Chương 64: Cưới về nhà là xong
66
Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67
Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68
Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69
Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70
Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71
Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72
Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73
Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74
Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75
Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76
Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77
Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78
Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79
Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]