Chương 6: Sống, không thể buông tha

Những năm tháng cuộc đời, oan gia ngõ hẹp, cuối cùng không thể may mắn
tránh khỏi, lòng bàn tay đột nhiên đưa ra như hai đường cong quấn lấy
nhau —- “Năm xưa”

Kịch liệt thở dốc, tiếng rên rỉ đè nén đau đớn, trong căn phòng tối om, dục vọng quay cuồng…

Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mình như bị ngọn lửa nóng rực của địa ngục thiêu
cháy . Giờ phút hắn ở trong cô, hắn chính là ma quỷ khiến cho cô vạn
kiếp bất phục.

Nhưng cô không thể phản kháng hắn, càng không thể cự tuyệt hắn. Cô sống ở trần thế, cô cần sinh tồn. Trên đời
này làm gì có những câu chuyện cổ tích, cô muốn sinh tồn, muốn thành
công nhất định phải trả giá.

Tuyệt vọng. Tuyệt vọng.

Ngực kịch liệt phập phồng, cô cảm thấy đau, mặc kệ là thân thể hay là
tâm hồn đều đau đến mức làm cô co thắt lại! Cắn chặt răng, cô quay đầu
đi, dần dần , linh hồn đã rút ra khỏi thể xác…

Thật
nực cười, ngay lúc thân thể dơ bẩn này, cô lại nhớ đến thật lâu thật lâu trước kia, đôi mắt cũng như trái tim giống như thủy tinh, khuôn mặt
trắng nõn đỏ lên, nhắm mắt lại hưởng thụ cái hôn nhẹ nhàng. Không dám
xâm nhập, lông mi mảnh nhẹ đen tuyền giống cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy , cái hôn của anh cực kì ngốc nghếch, nhưng bàn tay lại vô cùng kiên định ôm cô thặt chặt. Lòng bàn tay ấm áp kia đông cứng lại, gắt gao ôm chặt
lấy chăn, thỉnh thoảng căng lên, trái tim lạnh lẽo

Trí nhớ thật bí ẩn, trải qua thời gian dài như thế, vốn tưởng rằng đã sớm quên hết, nhưng đột nhiên lúc này lại…

“…”

“Cái gì?” Người đàn ông dừng hành động của mình lại, đặt tai sát vào,
lông mi xinh đẹp hơi nhíu, hắn nhẹ nhàng dụ dỗ nói, “Cẩm Sắt, em nói
gì?”

“… Hứa Thuyền… Thực xin lỗi…”

Cô khóc , ý thức mơ hồ không rõ ràng, trước mắt tất cả đều là nước, từng giọt rơi xuống làm cho người ta mê muội, cuối cùng, ở trong một mảnh
bóng đêm mất đi ý thức.

Lời nói của cô giống như lời nguyền, làm cho tất cả đột nhiên im lặng

Cuối cùng quen biết Đường Lưu Nhan như thế nào?

Lâm Cẩm Sắt nhớ rõ ràng, cách đây một tháng…

Một vụ kiện lớn sau sáu tháng cũng giành được chiến thắng, cô đồng ý
mới khách, đầu tiên bảo trợ lí Vương đặt một căn phòng lớn chứa được
khoảng 20 người. Trên đường bởi vì một việc mà đến trễ, cho nên khi cô
tới khách sạn Đường tỳ, đã là muộn hơn nửa tiếng .

Sợ mọi người sốt ruột chờ lâu, cô vừa xuống xe, đã vội vàng với tốc độ rất nhanh đi vào trong.

Không ngờ, vì vội mà cô va phải người ta.

Đau. Lâm Cẩm Sắt cố nén cái mũi đau đớn, ngẩng đầu, trong mắt là chiếc
áo sơ mi đẹp đẽ cao quý, lại nhìn lên trên, là đường cong duyên dáng của chiếc cằm…

Dừng lại, cô dấu diếm dấu vết lui về phía sau từng bước, thấp giọng nói câu “xin lỗi” rồi định vòng qua biến mất.

“Chờ đã.” Cánh tay bị một sức mạnh giữ chặt, cô kinh ngạc quay đầu,
nhìn lên một đôi mắt sâu thẳm không lường được, “Em là… Lâm Cẩm Sắt?”

Sự nổi tiếng trong thành phố này của Lâm Cẩm Sắt có thể so sánh với thị trưởng, cho nên bị người khác nhận ra cũng không phải chuyện gì ngạc
nhiên.

Vì vậy khi hắn mỉm cười đôi mắt chăm chú nhìn
cô, lại giữ chặt cô, trong nháy mắt cô cũng đã rung động, người đàn ông
này quả thật là cực phẩm, nhưng giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng lịch sự , “Tôi đây.”

Người đàn ông kia hứng thú nhếch môi một
cái, dần dần buông lỏng tay ra, chậm rãi nói, “Nghe danh đã lâu.” Nói
xong, xoay người bước đi , để lại phía sau tiếng phần phật của tà áo.
Lâm Cẩm Sắt phát hiện những người đi theo phía sau thường xuyên có mặt
trên các chương trình kinh tế tài chính.

Gì vậy? Cô
hơi nghi hoặc nhíu mày, nhưng đối với hành động dị thường của người đàn
ông xa lạ này cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tìm địa chỉ căn phòng
Tiểu Vương ở trong điện thoại nói cho cô.

“Đây! Đây,
Lâm tỷ bên này…” Cô nghe tiếng nói liền quay lại, bất giác mỉm cười.
Tiểu Vương này, mang tiếng là sinh viên tốt nghiệp khoa luật của một
trường đại học danh tiếng, giờ phút này mặc một bộ áo quần lôi thôi, góc áo trong còn lộ ra bên ngoài, một tay cầm chai bia, tay kia thì vẫy vẫy với cô, một khuôn mặt đỏ bừng của mụn trứng cá, có lẽ là không đợi được tới khi cô xuất hiện nên mở cái chai trước rồi .

Thấy cô đi tới, Tiểu Vương lại bắt đầu đi sau cô nói chuyện phiếm, “Lâm tỷ,
Lâm tỷ, chị có biết chị vừa đụng vào ai không? Đường Lưu Nhan đó! Chị
biết Đường Lưu Nhan không? … Chị nhất định không biết, mấy năm trước khi hắn ra nước ngoài thì chị còn chưa đến thành phố B… Anh chàng đó, chậc, không thể trộn lẫn với thế giới, bây giờ đã tẩy trắng rồi… Nghe nói lúc ông nội hắn qua đời, đừng nói cục trưởng cảnh sát, ngay cả thị trưởng
cũng tự mình tham gia lễ tang…”

“Được rồi. Chuyện này
nói với chị làm gì?” Lâm Cẩm Sắt cười tủm tỉm đem Tiểu Vương say khướt
đẩy mạnh vào căn phòng, thậm chí còn không đem những lời hắn nói để
trong lòng.

Nhưng không ngờ, sau đó không lâu, cô lại
phải hao phí tâm tư tiếp cận Đường Lưu Nhan, ở trước mặt hắn, gỡ xuống
từng mảnh tôn nghiêm.

Cho đến khi Lâm Cẩm Sắt thức
dậy, trời đã sáng choang. Rèm cửa không biết khi nào được mở ra, ánh mặt trời chói mắt làm cho cô thích ứng thật lâu mới dám mở mắt.

Nhìn xung quanh, hoàn cảnh quen thuộc, hương thơm quen thuộc, không lâu sau, cô tỉnh dậy rời giường, mặc quần áo, ánh mắt quyến rũ hôn môi một
người đàn ông.

Nghĩ đến đây, không khỏi cười khổ, cô lại vi phạm cam kết với Tiểu Ưu.

Cô không hận Đường Lưu Nhan, thật sự. Ngày hôm qua cùng Hứa Thuyền gặp
mặt như vậy, làm cho tâm tư cô hơi rối loạn, mà hành vi của Đường Lưu
Nhan, hoàn toàn khiến cô trở về tới sự thật tàn khốc.

Đúng vậy, Hứa Thuyền hạnh phúc, đã muốn không có quan hệ gì với Lâm Cẩm
Sắt. Từ giờ bọn họ đã là người xa lạ, miễn cưỡng gặp mặt cũng là một
loại tổn thương. Như vậy, không bằng quên hắn trong sự kết thúc của thế
giới.

Chạm vào nơi bên cạnh, sớm đã lạnh lẽo. một tờ
giấy đặt trên tủ đầu giường, cô cầm lấy vừa vặn thấy, bút tích hữu lực
mạnh mẽ của người nào đó, “Thức dậy gọi điện thoại cho tôi.” Nhíu mày,
tuy rằng khẩu khí mệnh lệnh chỉ huy làm cho cô không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn làm cho tâm trạng cô tốt hơn một chút, muốn đối mặt với Đường
Lưu Nhan, thật sự cần dũng khí.

Cô không phải nữ nhân
yếu đuối, nhưng mỗi người đều có bản năng bảo vệ mình. Tính xâm lược của Đường Lưu Nhan rất mạnh mẽ, vì vậy sợ hắn, cũng có thể được coi là một
loại bản năng.

Cô vừa tô son lên môi vừa nhẹ nhàng thở dài, tối hôm qua cô trang điểm, lại bị nước mắt làm cho xấu xí mascara
cũng bị lem luốc, làn da tái nhợt, còn có khóe mắt đỏ đỏ, thật giống nữ
quỷ. Lắc đầu, thực sự không biết tối hôm qua khi Đường Lưu Nhan đối diện với khuôn mặt này trong lòng là cảm giác gì.

Tối hôm
qua hình như cô bị Đường Lưu Nhan mang vào xe, sau đó nhanh như chớp hắn khởi động xe đem cô tới nhà hắn, sau đó… Không nhớ rõ lắm, hình như là
hắn đem cô đặt trên giường… Sau đó, cô khóc. Vì sao lại khóc? Vì cô bị
tổn thương? Đường Lưu Nhan thô bạo xâm nhập cơ thể cô, lúc ấy cô thực
đau đớn, trong lòng sụp đổ, nhất thời không chịu được, nước mắt nhanh
chóng rơi xuống .

Suy nghĩ đến đây, cô hơi giật mình.
Rốt cuộc bao lâu đã không khóc ? Đã không còn nhớ rõ. Vẫn là khi còn
trẻ, khi đó bọn họ vẫn là trẻ con, tiên y giận mã, tự do, không kiềm chế và cũng không bị ngăn cấm.

Nhưng là…

Bây giờ cô không thể như còn trẻ, tự do yêu, sau đó lại khóc một mình như vậy nữa.

Chapter
1 Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư
2 Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi
3 Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
4 Chương 4: Dung thất
5 Chương 5: Đời này, tôi sẽ không bao giờ cho em đi
6 Chương 6: Sống, không thể buông tha
7 Chương 7: Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
8 Chương 8: Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
9 Chương 9: Đại thần buông tay
10 Chương 10: Tôi phải làm sao với em bây giờ
11 Chương 11: Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
12 Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
13 Chương 13: Giam cầm
14 Chương 14: Sợ ngài ăn tôi!
15 Chương 15: Sự cám dỗ
16 Chương 16: Nụ cười của anh
17 Chương 17: Tổng giám đốc mới
18 Chương 18: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
19 Chương 19: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
20 Chương 20: Đừng yêu hắn
21 Chương 21: Báu vật
22 Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt
23 Chương 23: Ám sát
24 Chương 24: Ngô gia có nữ ngự tỷ
25 Chương 25: Đâm lao thì phải theo lao
26 Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
27 Chương 27: “Cẩu nam nữ”
28 Chương 28: Lễ vật
29 Chương 29: Ôm em…anh không thể
30 Chương 30: Thất Tịch vui vẻ
31 Chương 31: Yêu em đã thành thói quen
32 Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
33 Chương 33: Đêm valentine tốt đẹp
34 Chương 34: Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
35 Chương 35: Không có đường quay lại
36 Chương 36: Tần gia
37 Chương 37: Lời nói dối ngọt ngào
38 Chương 38: Lún sâu
39 Chương 39: Chuyển biến
40 Chương 40: Thân bại danh liệt
41 Chương 41: Lợi dụng
42 Chương 42: Khoản lớn
43 Chương 43: Cẩm Sắt, em tới thật khéo
44 Chương 44: Tin hay không tùy em
45 Chương 45: Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
46 Chương 46: Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
47 Chương 47: Chúng ta không kết hôn
48 Chương 48: Khách sạn-P.1
49 Chương 49: Khách sạn-P.2
50 Chương 50: Cứu chuộc
51 Chương 51: Chìm đắm
52 Chương 52: Thỏa hiệp
53 Chương 53: Làm chính em là tốt rồi
54 Chương 54: Miêu tả sinh động
55 Chương 55: Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
56 Chương 56: Đừng sợ, có anh ở đây
57 Chương 57: Tiểu thử ngưu đao
58 Chương 58: Lại một lần nữa bỏ qua
59 Chương 59: Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
60 Chương 60: Va chạm
61 Chương 61: Nhập vai
62 Chương 62: Ngẫu nhiên gặp mặt
63 Chương 63: Tình yêu hèn mọn
64 Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt
65 Chương 65: Vì sao không thể là anh
66 Chương 66: Gặp lại
67 Chương 67: Chuyện này phải trách em
68 Chương 68: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
69 Chương 69: Phát hiện ngoài ý muốn
70 Chương 70: Cố nhân
71 Chương 71: Ghen như trong truyền thuyết – P.1
72 Chương 72: Lâm lan
73 Chương 73: Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
74 Chương 74: Ghen như trong truyền thuyết – P.2
75 Chương 75: Theo dõi
76 Chương 76: Hỗn huyết soái ca
77 Chương 77: Người phụ nữ của tôi
78 Chương 78: Chọc giận
79 Chương 79: Tâm tư của La Lạc
80 Chương 80: Nào, để tôi ôm em
81 Chương 81: Cường hôn
82 Chương 82: Chấp làm ma lại chi thành phật
83 Chương 83: Trình mi
84 Chương 84: Lễ cưới
85 Chương 85: Sự quen biết kì lạ
86 Chương 86: Hôn nhân không tình yêu
87 Chương 87: Phụ nữ đã có chồng
88 Chương 88: Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
89 Chương 89: Đừng sợ
90 Chương 90: Tôi muốn giết nó
91 Chương 91: Đồ vật an ủi
92 Chương 92: Cô bé, em thật thông minh
93 Chương 93: Trái tim đều là của em
94 Chương 94: Lí do buồn vui
95 Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
96 Chương 96: Như trước đây
97 Chương 97: Đừng để tôi coi thường em
98 Chương 98: Phương tâm
99 Chương 99: Về nhà thôi
100 Chương 100: Cái gọi là chân tướng
101 Chương 101: Mang tớ đi đi
102 Chương 102: Người đón chuyến bay
103 Chương 103: Bởi vì em quan trọng hơn
104 Chương 104: Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
105 Chương 105: Muôn sông nghìn núi
106 Chương 106: Chúng ta còn nhiều thời gian
107 Chương 107: Vật hi sinh
108 Chương 108: Kết thúc
109 Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa
110 Chương 110: Ngoại truyện 2: Cuộc đời này khó thoát khỏi đôi cánh ấy
111 Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm
112 Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?
Chapter

Updated 112 Episodes

1
Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư
2
Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi
3
Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
4
Chương 4: Dung thất
5
Chương 5: Đời này, tôi sẽ không bao giờ cho em đi
6
Chương 6: Sống, không thể buông tha
7
Chương 7: Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
8
Chương 8: Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
9
Chương 9: Đại thần buông tay
10
Chương 10: Tôi phải làm sao với em bây giờ
11
Chương 11: Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
12
Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
13
Chương 13: Giam cầm
14
Chương 14: Sợ ngài ăn tôi!
15
Chương 15: Sự cám dỗ
16
Chương 16: Nụ cười của anh
17
Chương 17: Tổng giám đốc mới
18
Chương 18: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
19
Chương 19: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
20
Chương 20: Đừng yêu hắn
21
Chương 21: Báu vật
22
Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt
23
Chương 23: Ám sát
24
Chương 24: Ngô gia có nữ ngự tỷ
25
Chương 25: Đâm lao thì phải theo lao
26
Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
27
Chương 27: “Cẩu nam nữ”
28
Chương 28: Lễ vật
29
Chương 29: Ôm em…anh không thể
30
Chương 30: Thất Tịch vui vẻ
31
Chương 31: Yêu em đã thành thói quen
32
Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
33
Chương 33: Đêm valentine tốt đẹp
34
Chương 34: Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
35
Chương 35: Không có đường quay lại
36
Chương 36: Tần gia
37
Chương 37: Lời nói dối ngọt ngào
38
Chương 38: Lún sâu
39
Chương 39: Chuyển biến
40
Chương 40: Thân bại danh liệt
41
Chương 41: Lợi dụng
42
Chương 42: Khoản lớn
43
Chương 43: Cẩm Sắt, em tới thật khéo
44
Chương 44: Tin hay không tùy em
45
Chương 45: Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
46
Chương 46: Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
47
Chương 47: Chúng ta không kết hôn
48
Chương 48: Khách sạn-P.1
49
Chương 49: Khách sạn-P.2
50
Chương 50: Cứu chuộc
51
Chương 51: Chìm đắm
52
Chương 52: Thỏa hiệp
53
Chương 53: Làm chính em là tốt rồi
54
Chương 54: Miêu tả sinh động
55
Chương 55: Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
56
Chương 56: Đừng sợ, có anh ở đây
57
Chương 57: Tiểu thử ngưu đao
58
Chương 58: Lại một lần nữa bỏ qua
59
Chương 59: Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
60
Chương 60: Va chạm
61
Chương 61: Nhập vai
62
Chương 62: Ngẫu nhiên gặp mặt
63
Chương 63: Tình yêu hèn mọn
64
Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt
65
Chương 65: Vì sao không thể là anh
66
Chương 66: Gặp lại
67
Chương 67: Chuyện này phải trách em
68
Chương 68: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
69
Chương 69: Phát hiện ngoài ý muốn
70
Chương 70: Cố nhân
71
Chương 71: Ghen như trong truyền thuyết – P.1
72
Chương 72: Lâm lan
73
Chương 73: Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
74
Chương 74: Ghen như trong truyền thuyết – P.2
75
Chương 75: Theo dõi
76
Chương 76: Hỗn huyết soái ca
77
Chương 77: Người phụ nữ của tôi
78
Chương 78: Chọc giận
79
Chương 79: Tâm tư của La Lạc
80
Chương 80: Nào, để tôi ôm em
81
Chương 81: Cường hôn
82
Chương 82: Chấp làm ma lại chi thành phật
83
Chương 83: Trình mi
84
Chương 84: Lễ cưới
85
Chương 85: Sự quen biết kì lạ
86
Chương 86: Hôn nhân không tình yêu
87
Chương 87: Phụ nữ đã có chồng
88
Chương 88: Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
89
Chương 89: Đừng sợ
90
Chương 90: Tôi muốn giết nó
91
Chương 91: Đồ vật an ủi
92
Chương 92: Cô bé, em thật thông minh
93
Chương 93: Trái tim đều là của em
94
Chương 94: Lí do buồn vui
95
Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
96
Chương 96: Như trước đây
97
Chương 97: Đừng để tôi coi thường em
98
Chương 98: Phương tâm
99
Chương 99: Về nhà thôi
100
Chương 100: Cái gọi là chân tướng
101
Chương 101: Mang tớ đi đi
102
Chương 102: Người đón chuyến bay
103
Chương 103: Bởi vì em quan trọng hơn
104
Chương 104: Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
105
Chương 105: Muôn sông nghìn núi
106
Chương 106: Chúng ta còn nhiều thời gian
107
Chương 107: Vật hi sinh
108
Chương 108: Kết thúc
109
Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa
110
Chương 110: Ngoại truyện 2: Cuộc đời này khó thoát khỏi đôi cánh ấy
111
Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm
112
Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?