Chương 60: Cầu xin

Canh này thả không ít thuốc bổ dược liệu vào, dùng lửa nhỏ nấu bảy tám canh giờ, sau khi các nguyên liệu tan hết thì vớt ra rồi cho nguyên liệu mới vào hầm.

Phó Minh Hoa cảm thấy có thể ăn nhưng không muốn gặp nữ đầu bếp, điều này chứng tỏ canh này có thể ăn vài lần, nhưng lại không đủ cho nàng thích đến mức muốn gặp đầu bếp.

Lục Vu ghi nhớ chuyện này, lui trở về.

Bên ngoài có bà tử dập đầu: "Cô nương, Tề di nương muốn cầu kiến người."

Một chén canh vốn được coi là vừa ý Phó Minh Hoa, bỗng chốc mất đi hương vị khi nghe Tề di nương đến.

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu ra hiệu cho Tề di nương đi vào.

Bích Thanh vội vàng ra ngoài phân phó vài tiếng, bà tử quỳ bên ngoài lui ra, không lâu sau, Tề thị với vẻ mặt hồn bay phách lạc nghiêng ngã lảo đảo đi vào.

Vào một ngày vui vẻ như vậy, bà ta mặc Hồ phục cổ tròn nhàu nhĩ, vành mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, càng làm cho bà ta lộ ra sự già nua trước tuổi.

Vừa vào phòng bà ta giống như không còn có sức để bước vào nội thất nữa, sau khi đi qua tấm bình phong ở ngoại thất, liền quỳ "phịch" xuống ở bên ngoài cửa phòng xa tít, đầu chống trên đất "Nức nở nghẹn ngào" một tiếng, thật lâu sau mới thở ra một hơi, giọng nói run run:

"Cầu cô nương giúp ta."

Giống như quá kinh hoảng, thậm chí quên luôn cách tự xưng vốn luôn nhún nhường của mình.

Mọi người đều biết nguyên nhân bà ta tới đây, Phó Minh Hoa nghe nói như thế cong khóe miệng lên.

Mẫu thân thương con là thiên tính, nhưng Tề thị thương con của mình, lại tính toán nữ nhi người khác, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì cần gì ban đầu phải làm vậy?

Nàng cầm thìa khuấy chén canh đậm đặc, ý cười trên khuôn mặt nàng ở trong chén cũng bị khuấy quấy đến thất linh bát lạc, phảng phất như có vô số Phó Minh Hoa đang cười với bà ta.

"Giúp ngươi cái gì đây?"

Phó Minh Hoa ôn nhu hỏi, Tề thị dường như đau lòng đến mức nói không ra lời.

"Ta, Ngọc ca nhi của ta, Nguyên Nương, Nguyên Nương, van cầu người giúp ta." Bả vai Tề thị không ngừng run rẩy, khóc lóc nức nở.

Thiếu nữ ngồi trên giường gạch không nhanh không chậm chậm rãi khuyên: "Di nương phải bảo trọng thân thể."

Giọng nói của nàng dịu dàng mà tri lễ, khi đó Tề thị cũng thường xuyên nghe nàng nói như vậy, nghe riết thành quen, chỉ xem như nàng hiền trinh hữu lễ, tiến thối có độ, quả thật là vừa ghen ghét vừa hận.

Nhưng lúc này nghe giọng điệu của nàng như vậy, cùng vẻ mặt hoảng hốt của mình hình thành chênh lệch rõ ràng, lập tức Tề thị cảm thấy lông tơ trên lưng mình đều dựng hết cả lên.

Phó Minh Hoa thật sự là quá bình tĩnh rồi, giống như nàng không có vẻ gì là bối rối và bất lực.

Giờ khắc này trong lòng Tề thị tràn đầy oán hận.

Tại sao mình phải hoảng sợ quỳ xuống trước mặt nàng, van xin nàng rủ lòng thương xót, bởi vì mất đi nhi tử mà mình đau khổ muốn chết, nhưng nàng vẫn cứ bình tĩnh ngồi đó bất động thanh sắc?

Dường như mình có khóc lóc cầu xin cũng không khơi dậy được lòng thương hại của nàng.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian bà ta bị nhốt trong Phật đường đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên bà ta bị Bạch thị đuổi vào Phật đường, Phó Nghi Cầm hợp mưu với bà ta bị đuổi ra khỏi Trường Nhạc Hầu phủ, đến lúc bà ta đi ra, trước một khắc còn vô cùng vui vẻ, sau khi nghe nha hoàn khóc sướt mướt nói Phó Lâm Ngọc đã bị đưa cho Đại phòng làm con thừa tự, vào giây phút đó Tề thị giống như đã trải qua niềm vui sướng và nỗi thống khổ tột cùng.

Bà ta hoang mang rối loạn cầu khẩn Phó Kỳ Huyền, nhưng nam nhân mà bà ta xem là chỗ dựa lớn nhất trước kia, đến lúc này Tề thị mới phát hiện không đáng tin. Bà ta muốn cầu Bạch thị, nhưng Bạch thị vốn không phải là người bà ta muốn gặp là có thể gặp.

Tề thị lại đi cầu xin Tạ thị, nhưng Tạ thị tùy ý để bà ta quỳ nửa canh giờ, ngay cả mặt Tạ thị cũng không thể thấy.

Đến lúc này, bà ta chỉ có thể đến cầu xin Phó Minh Hoa.

"Tỳ thiếp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..." Trong lòng Tề thị rối bời, bà ta cảm thấy mình là bị người tính kế, nhưng rốt cuộc là ai muốn hại bà ta, lúc này đầu bà ta đau muốn nứt ra, nhưng lại hoàn toàn không có manh mối.

Ngày thường bà ta quá mức càn quấy, thiếp thất thông phòng của Phó Kỳ Huyền hận bà ta cũng không ít...

"Nhưng con của ta, lại phải cho Đại phòng làm con thừa tự." Tề thị một đêm không ngủ, ban ngày lại chạy khắp nơi tìm cách, lúc này chỉ là ráng chống đỡ mà thôi.

Bà ta quỳ trên mặt đất nói một hồi lâu cũng không thấy Phó Minh Hoa trả lời.

Thìa sứ trắng khuấy trong chén phát ra âm thanh nho nhỏ.

Tề thị chưa bao giờ cảm thấy mình có lúc tai thính mắt tinh như bây giờ, bà ta có thể nắm bắt rõ ràng tiếng vang rất nhỏ khi Phó Minh Hoa khuấy thìa.

Có thể thấy được động tác không nhanh không chậm của nàng, có thể thấy được một bên mặt nàng.

Tóc mái xõa nhẹ trước vầng trán trắng nõn của nàng, ngay cả khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, đường nét dưới cằm đẹp đến từng chi tiết.

Chiếc bàn nhỏ trên giường gạch đặt một ngọn đèn, ánh sáng chiếu lên mặt Phó Minh Hoa, Tề thị nhìn thấy tuyết ngoài cửa sổ, bóng dáng của nàng như hòa cùng cảnh sắc.

Ánh sáng chiếu lên chiếc cổ mảnh mai của nàng, bóng mờ huyền ảo phủ lên đường viền cổ áo, khi nàng thở, có thể nhìn thấy làn da mịn màng trắng như tuyết, nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp thở và giọng nói của nàng.

"Di nương." Nàng nhẹ nhàng nói, âm điệu kéo thật dài: "Quá muộn rồi."

Nụ cười của Phó Minh Hoa rất có ý tứ, Tề thị hoảng hốt, vậy mà giống như không nghe rõ nàng nói gì.

Chỉ thấy môi nàng mấp máy lên xuống, một lúc lâu sau mỗi chữ kia mới từ từ rơi vào trong tai bà ta.

Rõ ràng dưới nền đất đốt địa long, nơi đầu gối bà ta đang quỳ vô cùng ấm áp, nhưng lúc này lỗ chân lông trên người Tề thị như giãn ra, khí lạnh từ trên người tràn vào cơ thể, dọc theo lỗ chân lông phiêu tán khắp toàn thân, khiến tay chân nhất thời lạnh ngắt, tê dại đến mức hôn mê bất tỉnh.

"Quá muộn", nàng nói "Quá muộn" là có ý gì?

Tiếng thìa khuấy chén canh vẫn không dứt, Tề thị chỉ cảm thấy từng cơn rét lạnh thấu xương, tràn đầy trời đất lao về phía bà ta.

Trên giường gạch nữ nhân mỉm cười, nghiêng đầu, dưới mắt hiện ra bọng mắt nhàn nhạt, trong mắt dường như có gió và tuyết.

"Quá muộn rồi." Phó Minh Hoa lặp lại lần nữa.

Quá muộn mà nàng ám chỉ, cùng với quá muộn mà Tề thị hiểu không giống nhau.

Ý của Phó Minh Hoa là bắt đầu từ lúc Tề thị và Phó Nghi Cầm hợp mưu tính kế nàng, Tề thị đã không còn đường lui.

Lúc này chỉ là quả báo mà mà bà ta phải nhận thôi!

Chẳng lẽ Tề thị cho rằng sau khi làm chuyện như vậy, rồi đi cầu xin sẽ có tác dụng sao? Có phải bà ta nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ, liền dễ dàng lừa gạt.

Hoặc là, cho đến hôm nay, bà ta còn cho là mình không biết chuyện giữa bà ta và Phó Nghi Cầm?

Ý cười bên khóe miệng Phó Minh Hoa càng sâu, nàng cầm thìa ném vào trong chén, thìa và chén va chạm phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Dọn đi." Nàng kéo vạt áo, Lục Vu cúi thấp đầu bước nhẹ đến, bưng đồ chậm rãi lui ra.

Tề thị vốn đang tuyệt vọng bỗng tỉnh táo lại, bà ta quỳ trên mặt đất bò lên hai bước, hôm nay trong những người bà ta đi cầu xin, chỉ có Phó Minh Hoa nguyện ý gặp bà ta, nếu như nàng nói không có cách nào cả, Tề thị thật sự không biết nên đi cầu xin ai.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị